- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Đọc Truyện hay - Cô Nàng Hợp Đồng
đau thương thế kia?
Ánh hoàng hôn nhuộm hồng khuôn mặt Hương Tranh, cô khẽ cười.
“Sở Trung Thiên! Anh đang nghĩ gì thế?”
Tiếng Hương Tranh theo gió thoảng nhẹ bên tai Sở Trung Thiên. Rất lâu sau anh vẫn không trả lời, khuôn mặt baby đượm ánh hoàng hôn nhìn càng buồn hơn.
Thời gian chầm chậm trôi đi, đến khi Hương Tranh nghĩ rằng anh ta sẽ không trả lời câu hỏi của cô thì đột nhiên Sở Trung Thiên lên tiếng: “Hoàng hôn đẹp quá!”.
“Gì cơ?” Hương Tranh kinh ngạc không hiểu.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Sở Trung Thiên nói: “Hoàng hôn làm tôi thấy nhớ cha tôi”. Giọng anh nhẹ đến mức chìm ngay vào không gian.
Hương Tranh nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn anh hỏi: “Cha anh? Bác ấy đang làm ăn ở xa à? Lâu rồi anh không gặp bác ấy?”.
Sở Trung Thiên khẽ cười, khuôn mặt anh bỗng chốc trở nên hiền hòa, ngón tay mảnh dẻ chỉ lên bầu trời: “Cha tôi ở trên đó”.
“Hả. Trên trời ư? Đó chẳng phải nơi ở của người chết hay sao?” Hương Tranh bốỉ rối nhìn Trung Thiên, không biết có nên nói câu xin lỗi hay không. Trung Thiên như đọc được suy nghĩ của cô, tiếp tục nói, không cho cô có cơ hội lên tiếng: “Tôi chưa từng nhìn thấy cha. Nghe mẹ tôi nói, trong một chuyến đi công tác, máy bay không may gặp tai nạn, cha tôi đã qua đời. Tôi đòi mẹ cho xem ảnh cha nhưng mẹ nói đợi đến khi tôi trưởng thành đã”. Giọng anh rất nhẹ, càng nói vẻ mặt anh càng buồn.
Hương Tranh không chịu nổi vẻ mặt buồn rầu của Sở Trung Thiên, cô quyết định nói sang chuyện khác: “Vậy còn mẹ anh?”.
“Sau khi cha qua đời, mẹ đưa tôi tới Thiên Nhan này sinh sống. Mẹ tôi cùng một người bạn của cha hùn vốn thành lập một công ty cổ phần. Cho dù cuộc sống đầy đủ nhưng tôi biết mẹ rất cô đơn. Mẹ không bao giờ cho tôi tới thăm mộ cha. Bà luôn nói phải đợi đến khi tôi đủ mạnh đã. Tôi có hỏi đến khi nào tôi mới đủ mạnh? Bà chỉ nói, khi tôi kết hợp với Diệp Luyến Hoàn. Tôi thật sự cũng không hiểu. Nhưng bà không bao giờ giải thích, bà chỉ nói tôi hãy tin tưởng và nghe lời bà.”
Hương Tranh nôn nóng cắt ngang: “Như vậy việc anh hẹn hò với Diệp Luyến Hoàn là chủ ý của mẹ anh? Bản thân anh không thích cô ấy?”.
“Trước khi chia tay, cũng có chút thiện cảm. Nhưng bây giờ mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Cho nên anh thuê tôi, định dùng tôi để thoát khỏi sự đeo bám của cô ta?”
Mặc dù đã biết trước câu trả lời, Hương Tranh vẫn muốn hỏi câu này. Thậm chí, cô còn thầm mong Trung Thiên sẽ trả lời khác. Còn vì sao cô muốn thế thì chính bản thân cô cũng không hiểu nữa.
“Cô muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
Sở Trung Thiên cắn môi, nghiêng người quay về phía cô. Đột nhiên cô thấy anh ta mỉm cười, nụ cười nhanh chóng xua tan đám mây u buồn lúc trước, trả lại vẻ tươi sáng cho khuôn mặt đẹp trai. Sự thay đổi bất ngờ của Trung Thiên khiến Hương Tranh bất giác nuốt nước bọt, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh chàng này quả là một kẻ hư hỏng đầy hấp dẫn. Không chừng anh ta sinh ra là để mê hoặc phụ nữ. Hương Tranh nghĩ.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại khotruyenhay.sextgem.com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Có điều lạ là lần này Sở Trung Thiên không hề chế nhạo cô, anh ta chỉ khẽ cười, sau đó ngẩng lên nhìn trời.
Nhằm củng cố cho ý nghĩ Sở Trung Thiên là một kẻ xấu xa, lần thứ hai Hương Tranh thay đổi chủ đề câu chuyện: “Anh giàu lắm phải không?”.
Hôm nay cô đã tiêu của anh ta bao nhiêu tiền như thế mà anh ta chẳng hề quan tâm. Như vậy chắc hẳn anh ta phải là người giàu có rồi.
“Cũng được.”
“Anh làm gì vậy? Tôi thấy anh có vẻ rảnh rỗi. Mấy hôm nay đều không đi làm. Không phải anh là trai bao đấy chứ?”
“Trai bao.” Sở Trung Thiên nói.
“Ực, ực...” Hương Tranh thiếu chút nữa thì chết sặc. Anh ta quả thật là trai bao. Cô chỉ đoán vu vơ vậy mà cũng trúng.
Sở Trung Thiên nhanh chóng nhận ra mặt Hương Tranh đang nghệt ra, anh nheo mắt.
“Này! Đầu đất, không phải cô tin là thật đấy chứ?”
Hừm! Tiểu tử chết tiệt, dám đem cô ra làm trò đùa. Hương Tranh trợn mắt lườm Trung Thiên.
“Dám lừa tôi hả? Còn nữa, đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho tôi.”
Sở Trung Thiên cười cầu hòa, rồi nghiêm túc nói: “Tôi làm cho công ty của gia đình. Chỉ khi có cuộc họp tôi mới tới công ty, mọi công việc tôi trao đổi với Nhiễm Ninh qua email”.
Như vậy, chắc hẳn đây là công ty nhỏ, nhưng tại sao anh ta lại vung tiền như đại gia thế? Hương Tranh thầm thắc mắc, không nói ra. Cô chỉ hỏi lại: “Nhiễm Ninh là ai?”.
“Cậu ấy là bạn thân của tôi, mẹ tôi và cha cậu ấy chung vốn thành lập công ty này. Cậu ấy là trợ lý Tổng Giám đốc. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng là con một nên coi nhau như anh em, rất gắn bó. Mà thôi, không nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của cô đi.”
Chuyện của cô? Cô thì có chuyện gì? Nghĩ lại hai mươi năm qua, cuộc đời cô cũng có một số trường đoạn kịch tính, ví dụ như lần cô bị rơi xuống cống, lần cô đánh trả lão chủ háo sắc, lần cô bị con chó vàng đuổi cắn... còn lại không có gì đặc biệt. Nhưng những “biến cố” này đâu có hay ho gì để mang ra kể. Có điều Sở Trung Thiên đã trải lòng với cô như vậy, cô không thể nào không đáp lại. Sau một hồi đắn đo, cân nhắc, cuối cùng Hương Tranh lí nhí lên tiếng, mặt đỏ bừng: “Tôi... dậy thì muộn. Một lần đi bơi, thấy cô bạn cùng lớp thân hình nở nang mà ghen tị quá, về nhà mới lây trộm đồ lót của mẹ, nhồi bông vào...”.
Sở Trung Thiên thấy Hương Tranh ngượng ngùng liền giải vây: “Hừm! Ai hỏi những chuyện này. Tôi muốn hỏi bố mẹ cô làm gì? Sao cô lại lập công ty cho thuê bạn gái?”.
Ừ nhỉ, tại sao cô lại kể cho anh ta mấy chuyện đáng xấu hổ này? Hương Tranh cũng tự thấy mình quả thật rất ngớ ngẩn. Cô ngại ngùng lấy tay che mặt rồi mới trả lời câu hỏi của Trung Thiên: “Cha mẹ tôi sống ở nơi khác, có khi cả năm gia đình mới đoàn tụ một lần. Tôi ở cùng chị gái. Cách đây không lâu, tôi thất nghiệp, vì muốn kiếm tiền nên mới mở dịch vụ kinh doanh cho thuê bạn gái”.
Sở Trung Thiên cảm thấy buồn cười trước điệu bộ trẻ con của Hương Tranh. Một lúc lâu vẫn thấy cô che mặt, anh đánh liều đưa tay gỡ tay cô xuống.
“Chúng ta đang nói chuyện, có phải đang thi đâu. Cô muốn nói gì tùy thích. Chuyện xấu hổ cũng không sao. Tôi sẽ chỉ nghe thôi.”
“Ai mà biết được anh có giữ lời hay không. Như khi còn học trung học, tôi cũng nói chuyện với bạn cùng lóp, vô tình kể lại một chuyện không hay mà tôi gặp phải. Người bạn đó cũng hứa chỉ nghe thôi. Vậy mà hai ngày sau, chuyện của tôi, cả trường không ai là không biết.”
Hai người nói rất nhiều, rất nhiều chuyện, từ chuyện hồi nhỏ nghịch ngợm hái trộm trái cây nhà hàng xóm đến chuyện lần đầu tỏ tình... Họ nói chuyện rất lâu, rất lâu, đến khi mặt trời đã lặn, mặt trăng dần lên cao.
Sở Trung Thiên quên mất chuyện chiếc áo hàng độc bị con chó vàng cắn nát. Hương Tranh quên đi chuyện làm bạn gái thuê. Hai người dường như không còn xa lạ, trở nên rất gần gũi.
Chương 5: Bí mật của rừng phong
Hương Tranh tin rằng sau đêm hôm qua, quan hệ giữa cô và Sở Trung Thiên sẽ được cải thiện. Tuy nhiên, thực tế lại cho thấy cô đã quá
ngây thơ. Sở Trung Thiên không những không đối xử tốt với cô mà còn bắt nạt cô nhiều hơn.
Buổi tối hôm trước, hai người nói chuyện tới khuya mới đi ngủ, chia sẻ là thế cảm thông là thế, vậy mà ai ngờ, ngay hôm sau, anh ta đã quên hết. Mới sáng sớm, anh ta đã sang phòng cô, thô bạo dựng cô dậy, sai cô đi chợ nấu ăn.
Tất nhiên là Hương Tranh cãi lại: “Tôi là bạn gái thuê chứ không phải cô giúp việc. Hà cớ gì anh bắt tôi phải làm việc nhà?”.
“Bạn gái nấu ăn cho bạn trai là chuyện bình thường.” Sở Trung Thiên mềm mỏng bác bỏ lý lẽ của cô. Cô phải chịu thua. Nhưng chưa hết, thấy Hương Tranh chịu nhịn, không phản đối nữa, anh ta lập tức lấn tới. “Nấu cơm xong thì nhớ dọn nhà cho sạch sẽ.”
“Tôi không làm. Anh đừng có quá đáng!” Hương Tranh tức tối bật lại. Rõ ràng anh ta đang áp bức cô.
Sở Trung Thiên mặc kệ. Với điệu bộ của kẻ chiên thắng, anh kiêu hãnh bước ra khỏi nhà. Hương Tranh nhìn theo, ức đến nỗi không nói nên lời.
Anh ta thuê cô, cô đã đồng ý, giờ thì biết làm thế nào, đành ngậm đắng nuốt cay làm thân hầu gái cho anh ta vậy. Dù có tức giận cỡ nào cô cũng không dám không đi chợ nấu cơm. Sở Trung Thiên bụng dạ hẹp hòi, không có gì đảm bảo anh ta sẽ chịu bỏ qua cho cô.
Hương Tranh làm theo lời Sở Trung Thiên, ra siêu thị mua thức ăn về nấu cơm. Lần đầu tiên phải ra khỏi nhà một mình, chưa quen đường, không có gì lạ khi Hương Tranh bị lạc đường tới ba lần, rất lâu sau mới tìm về được tới nhà. Tới giờ nấu cơm trưa, Sở Trung Thiên vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Hương Tranh phải nấu cơm một mình, rồi còn ngồi chờ anh ta đến đói nhũn người mới dám ăn.
Ăn cơm xong, Hương Tranh nghỉ ngơi một lát rồi bắt tay vào dọn nhà. Căn hộ của Sở Trung Thiên rất rộng, có tới bốn phòng ngủ, hai phòng khách, chưa kế bếp và nhà vệ sinh. Hương Tranh dọn nhà xong thì thành phố đã lên đèn. Sở Trung Thiên vẫn chưa về.
Cho đến đêm, đang ngủ, Hương Tranh đột nhiên cảm thấy có ai đó đang khẽ tát vào má mình, người đó còn nói mai cô phải dậy sớm đi học. Hương Tranh mơ màng ậm ừ rồi nhanh chóng xoay người, tiếp tục giấc mơ về chàng hoàng tử bạch mã của cô.
Buổi sáng hôm sau, khi Hương Tranh vẫn đang say sưa với chàng hoàng tử bạch mã thì đột nhiên có vật gì đó huơ huơ trước mặt cô, chuyển động qua lại không chịu dừng. Chắc là một con nhặng xanh.
Đồ phá đám, Hương Tranh nhíu mày, ti hí mắt.
Cái gì thế này? Một con nhặng mang khuôn mặt đẹp trai ư?
Trên đời làm gì có chuyện như thế.
Hương Tranh hết sức kinh ngạc, đột nhiên cô thấy đau ở gáy, thấy mình bị dựng dậy, từ từ bay xuống đất. Cô tỉnh hẳn, mở mắt nhìn lên cửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng rõ, trên nền trời màu xám còn rớt lại mấy vì sao. Phía chân trời, mặt trời còn chưa kịp đội biển nhô lên.
Hương Tranh quay đầu tìm tác giả của cú ngã vừa xong để trút giận: “Sở Trung Thiên, còn sớm thế mà anh đã lên cơn điên à? Mò vào phòng tôi, đá tôi xuống đất. Tôi có làm sao thì anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm”.
“Thứ nhất, đây là phòng tôi, không phải phòng cô. Thứ hai, đá cô là giày của tôi không phải tôi. Cô muốn nó chịu trách nhiệm thì đi mà tìm nó. Thứ ba, cô mau dậy đi học ngay.” Sở Trung Thiên khoanh tay trước ngực, dõng dạc tuyên bố.
“Đi học. Học cái gì?” Hương Tranh kinh ngạc trợn mắt.
Sở Trung Thiên cầm tờ giấy, đi vòng qua giường, chìa trước mặt cô. “Đọc thì biết.”
“Được.” Hương Tranh nhận lây tờ giấy, nhanh chóng đưa lên đọc.
Sở Trung Thiên đứng bên cạnh nhìn Hương Tranh vẫn ngồi bệt dưới đất, chăm chú đọc tờ giấy.
Hương Tranh cúi đầu đọc kỹ từng thông tin trên đó. Ánh đèn ngủ từ trên tường chiếu thẳng vào người cô tạo thành một vệt bóng dài in trên nền nhà. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, mấy sợi tóc lòa xòa hai bên má. Cô mặc bộ váy ngủ màu hồng, lúc ngã có lẽ không chú ý nên tuột một bên quai váy, để lộ khoảng da thịt con gái trắng ngần.
Sở Trung Thiên nhăn mặt, thái độ đột nhiên thay đổi. Anh đá đá vào chân cô, cộc cằn quát lên: “Cô mau đứng dậy”.
“Vì sao?” Hương Tranh đang ngồi thoải mái trên nền nhà, ngẩng đầu, bất mãn cãi lại. Động tác hất đầu khá mạnh của cô lại càng làm quai váy trễ xuống thêm chút nữa.
Yết hầu của Sở Trung Thiên giật giật, mắt anh tối sầm lại. Hít một hơi sâu, anh quả quyết cúi người túm lấy eo Hương Tranh kéo cô đứng dậy, sau đó vội vàng buông tay, lùi về phía sau.
Hương Tranh kinh ngạc nhìn anh, bĩu môi kết luận: “Đồ không bình thường”, sau đó tiếp tục dán mắt vào tờ giấy.
Sở Trung Thiên chỉ khẽ “hừ” một tiếng mà không đấu khẩu.
Một lúc sau, Hương Tranh buông tờ giấy.
“Tôi đọc xong rồi.”
“Thấy sao?”
“Tôi không thích.”
“Sao lại không thích?”
“Tôi không thích bó buộc, tôi thích tự do.”
“Rất tốt! Mau thu xếp nhập học ngay.”
“Cái gì?” Cô nghe nhầm hay anh ta nói nhầm đây? Cô đã nói rõ là cô ghét chúng, sao anh ta còn bắt cô đi học?
Sở Trung Thiên đọc được suy nghĩ của Hương Tranh, anh dài giọng khẳng định lại: “Cô không nghe nhầm đâu. Mau chuẩn bị đi”.
“Tôi sẽ không đi.” Hương Tranh kiên quyết. “Tôi sinh ra là một thiếu nữ bình thường, học đòi làm tiểu thư quý phái làm gì? Tôi không cần học, không phải trau dồi gì thêm nữa.”
“Ai nói là không cần? Chẳng gì tôi cũng là giám đốc của một công ty lớn, thường xuyên phải giao lưu, gặp gỡ đối tác, đôi khi phải đưa bạn gái đi cùng. Là bạn gái của tôi mà cô không biết gì về nghệ thuật, tư chất bình thường đưa cô đi cùng để người ta cười vào mặt tôi à?”
Sở Trung Thiên không nói sai. Vì quan hệ công việc, anh thường xuyên phải tham gia tiệc tùng, chiêu đãi, nhiều khi bắt buộc phải đưa bạn gái đi cùng. Nhưng không phải vì thế mà anh bắt Hương Tranh vào học tại 'Tân nương học viện”. Anh đưa cô ta đến đây như là một biện pháp trả thù, trả thù cho cái áo hàng độc bị con chó vàng phá hỏng, trả thù cho lần cô ta hắt cà phê vào mặt anh trước sự chứng kiến của bao nhiêu con mắt. Cô ta ghét cầm, kỳ, thi, họa ư?
Anh sẽ buộc cô ta phải học! Cô ta muốn, làm con người tự do tự tại ư? Anh sẽ bắt cô ta thành quý cô đài các! “Tân nương học viện”, nơi đào tạo các cô dâu quý tộc, là nơi thích hợp nhất để anh gửi cô ta đến, cho cô ta bị tra tấn.
“Tôi không đi. Tôi chỉ là bạn gái thuê của anh, những chuyện này đợi bạn gái thật của anh làm đi.” Hương Tranh quyết chơi bài lì với anh ta.
“Bạn gái thuê cũng là bạn gái. Tôi nói cô đi, cô phải đi.”
“Tôi không quan tâm. Tôi thà ở nhà làm người giúp việc chứ nhất định không đi học đâu” Hương Tranh lớn tiếng cãi lại, sau đó nhảy lên giường, trùm chăn kín mít, im lặng không nhúc nhích.
Sở Trung Thiên không ngờ được Hương Tranh lại trẻ con như thế. Sau phút ngạc nhiên, anh dứt khoát sải bước tới bên giường kéo mạnh chăn, buộc Hương Tranh phải lộ mặt.
“Chuyện này không theo ý cô được. Cô nhanh lên cho tôi. Không thì bồi thường tiền. Chúng ta thanh lý hợp đồng.”
Nghe nói đến bồi thường tiền, Hương Tranh liền thấy căng thẳng. Cô vội vã chống tay ngồi dậy, tung chăn bước xuống đứng trước mặt Trung Thiên, gân cổ cãi lại: “Lý gì mà đòi tiền tôi? Tôi có vi phạm hợp đồng đâu?”.
“Tôi nhớ, trong hợp đồng có ghi: trong quá trình giao dịch, không hợp tác cũng là vi phạm hợp đồng.”
“Anh!...” Hương Tranh nghiến răng, ánh mắt như tóe lửa. Cô đang hận là mình không thể biến thành chó sói, xé xác anh ta ra cho hả.
Sở Trung Thiên nhún vai, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời của cô. Anh thong dong bước về phía cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài.
“Tôi sẽ đi. Đã được chưa? Mau ra ngoài. Tôi phải thay quần áo.”
Khi Hương Tranh cầm theo giấy giới thiệu tìm đến trường, cũng là lúc bình minh lên đón chào một ngày mới.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, mang những ánh vàng dát lên cảnh vật. Cả “Tân nương học viện” rộng lớn như được dát vàng. Khu vườn trường rộng lớn và yên tĩnh, từng phiến lá sáng bóng lên dưới ánh bình minh, hương hoa dịu dàng lan tỏa, bầu không khí đủ sức mê hoặc bất cứ ai ở đây lúc này.
Hương Tranh đi dọc con đường dẫn vào trường, vừa đi vừa hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Vẫn còn sớm nên chưa có nhiều người, những giò lan Bạch Ngọc treo dọc hai bên đường tươi tắn vươn mình đón ánh bình minh. Bây giờ không phải mùa hoa nở nhưng không vì thế mà chúng kém rực rỡ. Ánh mặt trời buổi sớm nhảy múa trên lá làm những giọt sương sớm càng lấp lánh hơn. Khung cảnh vô cùng tươi mát, thanh bình.
Ở cuối con đường dẫn tới bậc thang vào khu giảng đường, hai bên cầu thang cũng bày đủ loại hoa thơm cỏ quý. Có thể nói màu xanh của cây lá làm thành nét đặc trưng của “Tân nương học viện” này.
Trường học quý tộc có khác, chẳng trách bài trí tinh tế đến vậy. Hương Tranh vừa bước đi vừa nghĩ. Vừa mới đặt được một chân lên cầu thang đá, cô chợt thấy sau bụi cây cạnh cầu thang đá có một đường mòn nhỏ, chỉ đủ cho một người đi, cũng hướng ra phía sau. Không ngăn được sự tò mò, cô bỏ lối bậc thang, dò dẫm đi theo lối nhỏ.
Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ. Thật bất ngờ, con đường ấy dẫn bước cô tới một khu rừng phong. Rừng phong này có lẽ là rừng lâu năm. Cành lá đan vào nhau dệt lên một tấm thảm đỏ trải rộng, dưới ánh bình minh rực rỡ, những phiến lá phong càng rực cháy sắc đỏ. Hương Tranh như bị sắc đỏ ấy thôi miên, chỉ còn biết đứng ngây người chiêm ngưỡng. Một lúc sau, cô vẫn dùng dằng không nỡ rời đi, đúng lúc định quay gót thì cô thấy một người mặc đồ xám, tương phản với sắc đỏ xung quanh.
Hương Tranh ngạc nhiên, trong rừng phong này có người ở sao?
Một lần nữa bản tính tò mò lại trỗi dậy, cô dấn bước về phía trước. Vừa đi được vài bước, cô bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình.
Hương Tranh giật mình kinh ngạc. Không phải chứ? Sao vận xấu cứ đeo đẳng cô mãi như thế? Phải cố gắng lắm cô mới dám đi vào rừng phong, thế mà lại có ai cản đường cô sao? Cố trấn tĩnh, Hương Tranh từ từ quay người lại, nhìn phía sau. Trời đất ơi! Tại sao đi đâu cô cũng đụng phải con người này vậy? Hương Tranh há hốc miệng kinh ngạc, không nói nên lời.
“Diệp Luyến Hoàn!”
Mỹ nữ kia cũng mỉm cười, gật đầu chào lại: “Hương tiểu thư cũng ở đây sao?”.
“Sở Trung Thiên muốn tôi học ở đây. Còn Diệp tiểu thư, sao cô cũng ở đây?”
Thấy Diệp Luyến Hoàn điệu bộ thân thiết, Hương Tranh thấy không quen, có chút không thoải mái. Nhớ lại nụ cười khó hiểu của cô ta lúc gặp nhau ở nhà Sở Trung Thiên mấy ngày trước, Hương Tranh càng thấy rối bời. Xem chừng Diệp Luyến Hoàn, Sở Trung Thiên và chú bảo vệ họ Triệu kia, ba người họ cùng một duộc, đều là loại “hai mặt” như nhau. Không giống như Sở Trung Thiên và chú Triệu, rõ ràng Diệp Luyến Hoàn có ác ý vói cô, lần đi ăn ở nhà hàng cô đã bị cô ta hãm hại, từ giờ phải chú ý đề phòng mới được.
Diệp Luyến Hoàn vẫn cười với cô, thậm chí cô còn thấy nụ cười ấy càng tươi hơn.
“Tôi học ở đây hơn hai năm
rồi.” Nói xong, Diệp Luyến Hoàn nhìn phía sau Hương Tranh, nghi ngờ hỏi: “Còn Hương tiểu thư. Cô đứng đây làm gì? Không phải là cô định đi vào rừng phong đấy chứ?”.
“Có gì không ổn sao?” Hay rừng phong này là khu cấm của học viện?
Diệp Luyến Hoàn khẽ cau đôi mày thanh tú hỏi: “Rừng phong này có ma. Cô không biết à?”.
“Ối!” Hương Tranh kêu lên. Cô nhớ lại cái bóng xám khi nãy, không lẽ đó là con ma mà Luyến Hoàn đang nói. Ngày đầu tiên nhập học đã gặp ma. Cô mới “tốt phước” làm sao
Ánh hoàng hôn nhuộm hồng khuôn mặt Hương Tranh, cô khẽ cười.
“Sở Trung Thiên! Anh đang nghĩ gì thế?”
Tiếng Hương Tranh theo gió thoảng nhẹ bên tai Sở Trung Thiên. Rất lâu sau anh vẫn không trả lời, khuôn mặt baby đượm ánh hoàng hôn nhìn càng buồn hơn.
Thời gian chầm chậm trôi đi, đến khi Hương Tranh nghĩ rằng anh ta sẽ không trả lời câu hỏi của cô thì đột nhiên Sở Trung Thiên lên tiếng: “Hoàng hôn đẹp quá!”.
“Gì cơ?” Hương Tranh kinh ngạc không hiểu.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Sở Trung Thiên nói: “Hoàng hôn làm tôi thấy nhớ cha tôi”. Giọng anh nhẹ đến mức chìm ngay vào không gian.
Hương Tranh nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn anh hỏi: “Cha anh? Bác ấy đang làm ăn ở xa à? Lâu rồi anh không gặp bác ấy?”.
Sở Trung Thiên khẽ cười, khuôn mặt anh bỗng chốc trở nên hiền hòa, ngón tay mảnh dẻ chỉ lên bầu trời: “Cha tôi ở trên đó”.
“Hả. Trên trời ư? Đó chẳng phải nơi ở của người chết hay sao?” Hương Tranh bốỉ rối nhìn Trung Thiên, không biết có nên nói câu xin lỗi hay không. Trung Thiên như đọc được suy nghĩ của cô, tiếp tục nói, không cho cô có cơ hội lên tiếng: “Tôi chưa từng nhìn thấy cha. Nghe mẹ tôi nói, trong một chuyến đi công tác, máy bay không may gặp tai nạn, cha tôi đã qua đời. Tôi đòi mẹ cho xem ảnh cha nhưng mẹ nói đợi đến khi tôi trưởng thành đã”. Giọng anh rất nhẹ, càng nói vẻ mặt anh càng buồn.
Hương Tranh không chịu nổi vẻ mặt buồn rầu của Sở Trung Thiên, cô quyết định nói sang chuyện khác: “Vậy còn mẹ anh?”.
“Sau khi cha qua đời, mẹ đưa tôi tới Thiên Nhan này sinh sống. Mẹ tôi cùng một người bạn của cha hùn vốn thành lập một công ty cổ phần. Cho dù cuộc sống đầy đủ nhưng tôi biết mẹ rất cô đơn. Mẹ không bao giờ cho tôi tới thăm mộ cha. Bà luôn nói phải đợi đến khi tôi đủ mạnh đã. Tôi có hỏi đến khi nào tôi mới đủ mạnh? Bà chỉ nói, khi tôi kết hợp với Diệp Luyến Hoàn. Tôi thật sự cũng không hiểu. Nhưng bà không bao giờ giải thích, bà chỉ nói tôi hãy tin tưởng và nghe lời bà.”
Hương Tranh nôn nóng cắt ngang: “Như vậy việc anh hẹn hò với Diệp Luyến Hoàn là chủ ý của mẹ anh? Bản thân anh không thích cô ấy?”.
“Trước khi chia tay, cũng có chút thiện cảm. Nhưng bây giờ mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Cho nên anh thuê tôi, định dùng tôi để thoát khỏi sự đeo bám của cô ta?”
Mặc dù đã biết trước câu trả lời, Hương Tranh vẫn muốn hỏi câu này. Thậm chí, cô còn thầm mong Trung Thiên sẽ trả lời khác. Còn vì sao cô muốn thế thì chính bản thân cô cũng không hiểu nữa.
“Cô muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
Sở Trung Thiên cắn môi, nghiêng người quay về phía cô. Đột nhiên cô thấy anh ta mỉm cười, nụ cười nhanh chóng xua tan đám mây u buồn lúc trước, trả lại vẻ tươi sáng cho khuôn mặt đẹp trai. Sự thay đổi bất ngờ của Trung Thiên khiến Hương Tranh bất giác nuốt nước bọt, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh chàng này quả là một kẻ hư hỏng đầy hấp dẫn. Không chừng anh ta sinh ra là để mê hoặc phụ nữ. Hương Tranh nghĩ.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại khotruyenhay.sextgem.com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Có điều lạ là lần này Sở Trung Thiên không hề chế nhạo cô, anh ta chỉ khẽ cười, sau đó ngẩng lên nhìn trời.
Nhằm củng cố cho ý nghĩ Sở Trung Thiên là một kẻ xấu xa, lần thứ hai Hương Tranh thay đổi chủ đề câu chuyện: “Anh giàu lắm phải không?”.
Hôm nay cô đã tiêu của anh ta bao nhiêu tiền như thế mà anh ta chẳng hề quan tâm. Như vậy chắc hẳn anh ta phải là người giàu có rồi.
“Cũng được.”
“Anh làm gì vậy? Tôi thấy anh có vẻ rảnh rỗi. Mấy hôm nay đều không đi làm. Không phải anh là trai bao đấy chứ?”
“Trai bao.” Sở Trung Thiên nói.
“Ực, ực...” Hương Tranh thiếu chút nữa thì chết sặc. Anh ta quả thật là trai bao. Cô chỉ đoán vu vơ vậy mà cũng trúng.
Sở Trung Thiên nhanh chóng nhận ra mặt Hương Tranh đang nghệt ra, anh nheo mắt.
“Này! Đầu đất, không phải cô tin là thật đấy chứ?”
Hừm! Tiểu tử chết tiệt, dám đem cô ra làm trò đùa. Hương Tranh trợn mắt lườm Trung Thiên.
“Dám lừa tôi hả? Còn nữa, đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho tôi.”
Sở Trung Thiên cười cầu hòa, rồi nghiêm túc nói: “Tôi làm cho công ty của gia đình. Chỉ khi có cuộc họp tôi mới tới công ty, mọi công việc tôi trao đổi với Nhiễm Ninh qua email”.
Như vậy, chắc hẳn đây là công ty nhỏ, nhưng tại sao anh ta lại vung tiền như đại gia thế? Hương Tranh thầm thắc mắc, không nói ra. Cô chỉ hỏi lại: “Nhiễm Ninh là ai?”.
“Cậu ấy là bạn thân của tôi, mẹ tôi và cha cậu ấy chung vốn thành lập công ty này. Cậu ấy là trợ lý Tổng Giám đốc. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng là con một nên coi nhau như anh em, rất gắn bó. Mà thôi, không nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của cô đi.”
Chuyện của cô? Cô thì có chuyện gì? Nghĩ lại hai mươi năm qua, cuộc đời cô cũng có một số trường đoạn kịch tính, ví dụ như lần cô bị rơi xuống cống, lần cô đánh trả lão chủ háo sắc, lần cô bị con chó vàng đuổi cắn... còn lại không có gì đặc biệt. Nhưng những “biến cố” này đâu có hay ho gì để mang ra kể. Có điều Sở Trung Thiên đã trải lòng với cô như vậy, cô không thể nào không đáp lại. Sau một hồi đắn đo, cân nhắc, cuối cùng Hương Tranh lí nhí lên tiếng, mặt đỏ bừng: “Tôi... dậy thì muộn. Một lần đi bơi, thấy cô bạn cùng lớp thân hình nở nang mà ghen tị quá, về nhà mới lây trộm đồ lót của mẹ, nhồi bông vào...”.
Sở Trung Thiên thấy Hương Tranh ngượng ngùng liền giải vây: “Hừm! Ai hỏi những chuyện này. Tôi muốn hỏi bố mẹ cô làm gì? Sao cô lại lập công ty cho thuê bạn gái?”.
Ừ nhỉ, tại sao cô lại kể cho anh ta mấy chuyện đáng xấu hổ này? Hương Tranh cũng tự thấy mình quả thật rất ngớ ngẩn. Cô ngại ngùng lấy tay che mặt rồi mới trả lời câu hỏi của Trung Thiên: “Cha mẹ tôi sống ở nơi khác, có khi cả năm gia đình mới đoàn tụ một lần. Tôi ở cùng chị gái. Cách đây không lâu, tôi thất nghiệp, vì muốn kiếm tiền nên mới mở dịch vụ kinh doanh cho thuê bạn gái”.
Sở Trung Thiên cảm thấy buồn cười trước điệu bộ trẻ con của Hương Tranh. Một lúc lâu vẫn thấy cô che mặt, anh đánh liều đưa tay gỡ tay cô xuống.
“Chúng ta đang nói chuyện, có phải đang thi đâu. Cô muốn nói gì tùy thích. Chuyện xấu hổ cũng không sao. Tôi sẽ chỉ nghe thôi.”
“Ai mà biết được anh có giữ lời hay không. Như khi còn học trung học, tôi cũng nói chuyện với bạn cùng lóp, vô tình kể lại một chuyện không hay mà tôi gặp phải. Người bạn đó cũng hứa chỉ nghe thôi. Vậy mà hai ngày sau, chuyện của tôi, cả trường không ai là không biết.”
Hai người nói rất nhiều, rất nhiều chuyện, từ chuyện hồi nhỏ nghịch ngợm hái trộm trái cây nhà hàng xóm đến chuyện lần đầu tỏ tình... Họ nói chuyện rất lâu, rất lâu, đến khi mặt trời đã lặn, mặt trăng dần lên cao.
Sở Trung Thiên quên mất chuyện chiếc áo hàng độc bị con chó vàng cắn nát. Hương Tranh quên đi chuyện làm bạn gái thuê. Hai người dường như không còn xa lạ, trở nên rất gần gũi.
Chương 5: Bí mật của rừng phong
Hương Tranh tin rằng sau đêm hôm qua, quan hệ giữa cô và Sở Trung Thiên sẽ được cải thiện. Tuy nhiên, thực tế lại cho thấy cô đã quá
ngây thơ. Sở Trung Thiên không những không đối xử tốt với cô mà còn bắt nạt cô nhiều hơn.
Buổi tối hôm trước, hai người nói chuyện tới khuya mới đi ngủ, chia sẻ là thế cảm thông là thế, vậy mà ai ngờ, ngay hôm sau, anh ta đã quên hết. Mới sáng sớm, anh ta đã sang phòng cô, thô bạo dựng cô dậy, sai cô đi chợ nấu ăn.
Tất nhiên là Hương Tranh cãi lại: “Tôi là bạn gái thuê chứ không phải cô giúp việc. Hà cớ gì anh bắt tôi phải làm việc nhà?”.
“Bạn gái nấu ăn cho bạn trai là chuyện bình thường.” Sở Trung Thiên mềm mỏng bác bỏ lý lẽ của cô. Cô phải chịu thua. Nhưng chưa hết, thấy Hương Tranh chịu nhịn, không phản đối nữa, anh ta lập tức lấn tới. “Nấu cơm xong thì nhớ dọn nhà cho sạch sẽ.”
“Tôi không làm. Anh đừng có quá đáng!” Hương Tranh tức tối bật lại. Rõ ràng anh ta đang áp bức cô.
Sở Trung Thiên mặc kệ. Với điệu bộ của kẻ chiên thắng, anh kiêu hãnh bước ra khỏi nhà. Hương Tranh nhìn theo, ức đến nỗi không nói nên lời.
Anh ta thuê cô, cô đã đồng ý, giờ thì biết làm thế nào, đành ngậm đắng nuốt cay làm thân hầu gái cho anh ta vậy. Dù có tức giận cỡ nào cô cũng không dám không đi chợ nấu cơm. Sở Trung Thiên bụng dạ hẹp hòi, không có gì đảm bảo anh ta sẽ chịu bỏ qua cho cô.
Hương Tranh làm theo lời Sở Trung Thiên, ra siêu thị mua thức ăn về nấu cơm. Lần đầu tiên phải ra khỏi nhà một mình, chưa quen đường, không có gì lạ khi Hương Tranh bị lạc đường tới ba lần, rất lâu sau mới tìm về được tới nhà. Tới giờ nấu cơm trưa, Sở Trung Thiên vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Hương Tranh phải nấu cơm một mình, rồi còn ngồi chờ anh ta đến đói nhũn người mới dám ăn.
Ăn cơm xong, Hương Tranh nghỉ ngơi một lát rồi bắt tay vào dọn nhà. Căn hộ của Sở Trung Thiên rất rộng, có tới bốn phòng ngủ, hai phòng khách, chưa kế bếp và nhà vệ sinh. Hương Tranh dọn nhà xong thì thành phố đã lên đèn. Sở Trung Thiên vẫn chưa về.
Cho đến đêm, đang ngủ, Hương Tranh đột nhiên cảm thấy có ai đó đang khẽ tát vào má mình, người đó còn nói mai cô phải dậy sớm đi học. Hương Tranh mơ màng ậm ừ rồi nhanh chóng xoay người, tiếp tục giấc mơ về chàng hoàng tử bạch mã của cô.
Buổi sáng hôm sau, khi Hương Tranh vẫn đang say sưa với chàng hoàng tử bạch mã thì đột nhiên có vật gì đó huơ huơ trước mặt cô, chuyển động qua lại không chịu dừng. Chắc là một con nhặng xanh.
Đồ phá đám, Hương Tranh nhíu mày, ti hí mắt.
Cái gì thế này? Một con nhặng mang khuôn mặt đẹp trai ư?
Trên đời làm gì có chuyện như thế.
Hương Tranh hết sức kinh ngạc, đột nhiên cô thấy đau ở gáy, thấy mình bị dựng dậy, từ từ bay xuống đất. Cô tỉnh hẳn, mở mắt nhìn lên cửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng rõ, trên nền trời màu xám còn rớt lại mấy vì sao. Phía chân trời, mặt trời còn chưa kịp đội biển nhô lên.
Hương Tranh quay đầu tìm tác giả của cú ngã vừa xong để trút giận: “Sở Trung Thiên, còn sớm thế mà anh đã lên cơn điên à? Mò vào phòng tôi, đá tôi xuống đất. Tôi có làm sao thì anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm”.
“Thứ nhất, đây là phòng tôi, không phải phòng cô. Thứ hai, đá cô là giày của tôi không phải tôi. Cô muốn nó chịu trách nhiệm thì đi mà tìm nó. Thứ ba, cô mau dậy đi học ngay.” Sở Trung Thiên khoanh tay trước ngực, dõng dạc tuyên bố.
“Đi học. Học cái gì?” Hương Tranh kinh ngạc trợn mắt.
Sở Trung Thiên cầm tờ giấy, đi vòng qua giường, chìa trước mặt cô. “Đọc thì biết.”
“Được.” Hương Tranh nhận lây tờ giấy, nhanh chóng đưa lên đọc.
Sở Trung Thiên đứng bên cạnh nhìn Hương Tranh vẫn ngồi bệt dưới đất, chăm chú đọc tờ giấy.
Hương Tranh cúi đầu đọc kỹ từng thông tin trên đó. Ánh đèn ngủ từ trên tường chiếu thẳng vào người cô tạo thành một vệt bóng dài in trên nền nhà. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, mấy sợi tóc lòa xòa hai bên má. Cô mặc bộ váy ngủ màu hồng, lúc ngã có lẽ không chú ý nên tuột một bên quai váy, để lộ khoảng da thịt con gái trắng ngần.
Sở Trung Thiên nhăn mặt, thái độ đột nhiên thay đổi. Anh đá đá vào chân cô, cộc cằn quát lên: “Cô mau đứng dậy”.
“Vì sao?” Hương Tranh đang ngồi thoải mái trên nền nhà, ngẩng đầu, bất mãn cãi lại. Động tác hất đầu khá mạnh của cô lại càng làm quai váy trễ xuống thêm chút nữa.
Yết hầu của Sở Trung Thiên giật giật, mắt anh tối sầm lại. Hít một hơi sâu, anh quả quyết cúi người túm lấy eo Hương Tranh kéo cô đứng dậy, sau đó vội vàng buông tay, lùi về phía sau.
Hương Tranh kinh ngạc nhìn anh, bĩu môi kết luận: “Đồ không bình thường”, sau đó tiếp tục dán mắt vào tờ giấy.
Sở Trung Thiên chỉ khẽ “hừ” một tiếng mà không đấu khẩu.
Một lúc sau, Hương Tranh buông tờ giấy.
“Tôi đọc xong rồi.”
“Thấy sao?”
“Tôi không thích.”
“Sao lại không thích?”
“Tôi không thích bó buộc, tôi thích tự do.”
“Rất tốt! Mau thu xếp nhập học ngay.”
“Cái gì?” Cô nghe nhầm hay anh ta nói nhầm đây? Cô đã nói rõ là cô ghét chúng, sao anh ta còn bắt cô đi học?
Sở Trung Thiên đọc được suy nghĩ của Hương Tranh, anh dài giọng khẳng định lại: “Cô không nghe nhầm đâu. Mau chuẩn bị đi”.
“Tôi sẽ không đi.” Hương Tranh kiên quyết. “Tôi sinh ra là một thiếu nữ bình thường, học đòi làm tiểu thư quý phái làm gì? Tôi không cần học, không phải trau dồi gì thêm nữa.”
“Ai nói là không cần? Chẳng gì tôi cũng là giám đốc của một công ty lớn, thường xuyên phải giao lưu, gặp gỡ đối tác, đôi khi phải đưa bạn gái đi cùng. Là bạn gái của tôi mà cô không biết gì về nghệ thuật, tư chất bình thường đưa cô đi cùng để người ta cười vào mặt tôi à?”
Sở Trung Thiên không nói sai. Vì quan hệ công việc, anh thường xuyên phải tham gia tiệc tùng, chiêu đãi, nhiều khi bắt buộc phải đưa bạn gái đi cùng. Nhưng không phải vì thế mà anh bắt Hương Tranh vào học tại 'Tân nương học viện”. Anh đưa cô ta đến đây như là một biện pháp trả thù, trả thù cho cái áo hàng độc bị con chó vàng phá hỏng, trả thù cho lần cô ta hắt cà phê vào mặt anh trước sự chứng kiến của bao nhiêu con mắt. Cô ta ghét cầm, kỳ, thi, họa ư?
Anh sẽ buộc cô ta phải học! Cô ta muốn, làm con người tự do tự tại ư? Anh sẽ bắt cô ta thành quý cô đài các! “Tân nương học viện”, nơi đào tạo các cô dâu quý tộc, là nơi thích hợp nhất để anh gửi cô ta đến, cho cô ta bị tra tấn.
“Tôi không đi. Tôi chỉ là bạn gái thuê của anh, những chuyện này đợi bạn gái thật của anh làm đi.” Hương Tranh quyết chơi bài lì với anh ta.
“Bạn gái thuê cũng là bạn gái. Tôi nói cô đi, cô phải đi.”
“Tôi không quan tâm. Tôi thà ở nhà làm người giúp việc chứ nhất định không đi học đâu” Hương Tranh lớn tiếng cãi lại, sau đó nhảy lên giường, trùm chăn kín mít, im lặng không nhúc nhích.
Sở Trung Thiên không ngờ được Hương Tranh lại trẻ con như thế. Sau phút ngạc nhiên, anh dứt khoát sải bước tới bên giường kéo mạnh chăn, buộc Hương Tranh phải lộ mặt.
“Chuyện này không theo ý cô được. Cô nhanh lên cho tôi. Không thì bồi thường tiền. Chúng ta thanh lý hợp đồng.”
Nghe nói đến bồi thường tiền, Hương Tranh liền thấy căng thẳng. Cô vội vã chống tay ngồi dậy, tung chăn bước xuống đứng trước mặt Trung Thiên, gân cổ cãi lại: “Lý gì mà đòi tiền tôi? Tôi có vi phạm hợp đồng đâu?”.
“Tôi nhớ, trong hợp đồng có ghi: trong quá trình giao dịch, không hợp tác cũng là vi phạm hợp đồng.”
“Anh!...” Hương Tranh nghiến răng, ánh mắt như tóe lửa. Cô đang hận là mình không thể biến thành chó sói, xé xác anh ta ra cho hả.
Sở Trung Thiên nhún vai, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời của cô. Anh thong dong bước về phía cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài.
“Tôi sẽ đi. Đã được chưa? Mau ra ngoài. Tôi phải thay quần áo.”
Khi Hương Tranh cầm theo giấy giới thiệu tìm đến trường, cũng là lúc bình minh lên đón chào một ngày mới.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, mang những ánh vàng dát lên cảnh vật. Cả “Tân nương học viện” rộng lớn như được dát vàng. Khu vườn trường rộng lớn và yên tĩnh, từng phiến lá sáng bóng lên dưới ánh bình minh, hương hoa dịu dàng lan tỏa, bầu không khí đủ sức mê hoặc bất cứ ai ở đây lúc này.
Hương Tranh đi dọc con đường dẫn vào trường, vừa đi vừa hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
Vẫn còn sớm nên chưa có nhiều người, những giò lan Bạch Ngọc treo dọc hai bên đường tươi tắn vươn mình đón ánh bình minh. Bây giờ không phải mùa hoa nở nhưng không vì thế mà chúng kém rực rỡ. Ánh mặt trời buổi sớm nhảy múa trên lá làm những giọt sương sớm càng lấp lánh hơn. Khung cảnh vô cùng tươi mát, thanh bình.
Ở cuối con đường dẫn tới bậc thang vào khu giảng đường, hai bên cầu thang cũng bày đủ loại hoa thơm cỏ quý. Có thể nói màu xanh của cây lá làm thành nét đặc trưng của “Tân nương học viện” này.
Trường học quý tộc có khác, chẳng trách bài trí tinh tế đến vậy. Hương Tranh vừa bước đi vừa nghĩ. Vừa mới đặt được một chân lên cầu thang đá, cô chợt thấy sau bụi cây cạnh cầu thang đá có một đường mòn nhỏ, chỉ đủ cho một người đi, cũng hướng ra phía sau. Không ngăn được sự tò mò, cô bỏ lối bậc thang, dò dẫm đi theo lối nhỏ.
Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ. Thật bất ngờ, con đường ấy dẫn bước cô tới một khu rừng phong. Rừng phong này có lẽ là rừng lâu năm. Cành lá đan vào nhau dệt lên một tấm thảm đỏ trải rộng, dưới ánh bình minh rực rỡ, những phiến lá phong càng rực cháy sắc đỏ. Hương Tranh như bị sắc đỏ ấy thôi miên, chỉ còn biết đứng ngây người chiêm ngưỡng. Một lúc sau, cô vẫn dùng dằng không nỡ rời đi, đúng lúc định quay gót thì cô thấy một người mặc đồ xám, tương phản với sắc đỏ xung quanh.
Hương Tranh ngạc nhiên, trong rừng phong này có người ở sao?
Một lần nữa bản tính tò mò lại trỗi dậy, cô dấn bước về phía trước. Vừa đi được vài bước, cô bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình.
Hương Tranh giật mình kinh ngạc. Không phải chứ? Sao vận xấu cứ đeo đẳng cô mãi như thế? Phải cố gắng lắm cô mới dám đi vào rừng phong, thế mà lại có ai cản đường cô sao? Cố trấn tĩnh, Hương Tranh từ từ quay người lại, nhìn phía sau. Trời đất ơi! Tại sao đi đâu cô cũng đụng phải con người này vậy? Hương Tranh há hốc miệng kinh ngạc, không nói nên lời.
“Diệp Luyến Hoàn!”
Mỹ nữ kia cũng mỉm cười, gật đầu chào lại: “Hương tiểu thư cũng ở đây sao?”.
“Sở Trung Thiên muốn tôi học ở đây. Còn Diệp tiểu thư, sao cô cũng ở đây?”
Thấy Diệp Luyến Hoàn điệu bộ thân thiết, Hương Tranh thấy không quen, có chút không thoải mái. Nhớ lại nụ cười khó hiểu của cô ta lúc gặp nhau ở nhà Sở Trung Thiên mấy ngày trước, Hương Tranh càng thấy rối bời. Xem chừng Diệp Luyến Hoàn, Sở Trung Thiên và chú bảo vệ họ Triệu kia, ba người họ cùng một duộc, đều là loại “hai mặt” như nhau. Không giống như Sở Trung Thiên và chú Triệu, rõ ràng Diệp Luyến Hoàn có ác ý vói cô, lần đi ăn ở nhà hàng cô đã bị cô ta hãm hại, từ giờ phải chú ý đề phòng mới được.
Diệp Luyến Hoàn vẫn cười với cô, thậm chí cô còn thấy nụ cười ấy càng tươi hơn.
“Tôi học ở đây hơn hai năm
rồi.” Nói xong, Diệp Luyến Hoàn nhìn phía sau Hương Tranh, nghi ngờ hỏi: “Còn Hương tiểu thư. Cô đứng đây làm gì? Không phải là cô định đi vào rừng phong đấy chứ?”.
“Có gì không ổn sao?” Hay rừng phong này là khu cấm của học viện?
Diệp Luyến Hoàn khẽ cau đôi mày thanh tú hỏi: “Rừng phong này có ma. Cô không biết à?”.
“Ối!” Hương Tranh kêu lên. Cô nhớ lại cái bóng xám khi nãy, không lẽ đó là con ma mà Luyến Hoàn đang nói. Ngày đầu tiên nhập học đã gặp ma. Cô mới “tốt phước” làm sao