- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
[Truyện Ngắn] Khi Tất Cả Chỉ Còn Là Kỉ Niệm
Vừa tỉnh giấc, nó chồm dậy mở toang cánh cửa sổ để cho cơn gió mùa thu lùa vào căn phòng bé nhỏ, cuốn theo vài chiếc lá vàng khô đậu lên khung cửa gỗ. Nó cầm lấy một chiếc lá xoay xoay với vẻ thích thú, khẽ vươn vai hít một hơi thật sâu rồi bật ra khỏi giường "Vậy là sắp bắt đầu một năm học mới!"
Buổi học đầu tiên ở trường cấp Ba, một buổi sáng trời trong và nắng nhẹ. Nó có thói quen đến lớp sớm. Sân trường mới chỉ lác đác vài ba học sinh, cây cối vẫn như đang im lìm trong giấc ngủ. Rảo bước qua các dãy phòng học trống trơn, nó dừng lại trước ban công tầng hai, nơi từ đó có thể nhìn ra bao quát toàn bộ sân trường.
Bỗng nó thấy cách đấy không xa, một cậu con trai xem chừng trạc tuổi với nó cũng đang say sưa ngắm nhìn cảnh vật với đôi mắt đăm chiêu, tai đeo headphone, môi khẽ lẩm nhẩm theo từng nhịp điệu của bài hát. Đôi mắt cậu trông toát lên vẻ thông minh, lanh lợi nhưng hình như có chút gì đó gợn buồn. Chắc là cậu này vừa mới đến sau nó, hay đã đứng đây trước cả nó nhưng lúc nãy đi ngang nó không để ý nhỉ? Nó đoán cậu cũng có thói quen đi sớm để tận hưởng cảm giác riêng tư như nó.
Bất giác, cậu bạn quay đầu lại và nhìn thấy nó. Nó giật mình như ăn trộm bị bắt quả tang vậy, nãy giờ nó đứng nhìn lén và đã bị người ta phát hiện.
- Chào - cậu mỉm cười.
- Ơ... chào bạn - nó lí nhí.
Nói rồi nó liền cắm đầu mặt bỏ chạy thật nhanh, hy vọng sẽ không gặp lại hay ít ra là khi đó cậu không còn nhớ nổi mặt nó. Xấu hổ quá đi mất!
Nhưng điều ước đó chẳng bao giờ có thể thành hiện thực. Thì ra cậu ấy học lớp nó, lại còn được xếp ngồi cùng bàn với nó nữa chứ. Suốt buổi học hôm đó, nó đã ngượng chín cả mặt khi để ý thấy cậu cứ lắc đầu cười cười nhìn nó. Đến nỗi nó phải quát lên đầy giận giữ:
- Này, cậu có thôi ngay cái giọng cười đểu giả đó đi không hả?
- Ha ha, không thì làm sao nào? Ai bảo cậu thích đi nhìn lén người khác?
- Này! Tớ làm vậy khi nào chứ hả? Cái đồ...
Nó bậm môi, trừng mắt nhìn cậu. Không ngờ cái điệu bộ lúc đó của nó lại khiến cậu càng cười to hơn. Có gì đâu mà cười hoài vậy chứ, bị người khác trêu ngươi vậy làm nó thấy rất ấm ức.
Ngày hôm sau, nó cố tình dùng bút xóa vạch một đường chính giữa chia cái bàn ra làm hai, gọi là phân chia lãnh thổ và cấm cậu không được vi phạm lãnh thổ của nó.
Lúc đầu, cậu có vẻ hơi ngạc nhiên. Dẫu cho cậu có khăng khăng đòi nó dẹp ngay cái trò mà cậu cho là "trẻ con" đó, nó vẫn nhất quyết không chịu, lại còn dùng cây thước gạch dài ngoẵng gõ vào tay cậu mỗi khi thấy cậu thọc tay qua phần bàn của nó. Cãi nhau với cậu, nó vô cùng hả hê mỗi khi giành phần thắng. Thấy cậu phản kháng và tỏ ra khá bực mình, nó lấy làm tâm đắc lắm.
Một bữa, cậu để sách vở sang quá giới hạn cho phép, nó vào lớp trông thấy, bước lại hét lớn:
- Ê, có thấy sách vở của cậu lấn sang bàn tôi không hả?
Cậu không thèm ngước nhìn nó, điềm nhiên đáp:
- Ờ, tớ có thấy.
- Thế còn không mau dẹp cái đống này đi!
Nói rồi nó dùng tay hất mạnh sang chỗ cậu, nhưng có vẻ hơi mạnh tay quá làm mấy quyển sách bay thẳng xuống đất.
- Cậu quá đáng vừa phải thôi nhé! Tôi thật không thể chịu nổi loại con gái vừa đanh đá lại chua ngoa như cậu!
Cậu đứng dậy nhặt lấy sách vở rồi bỏ đi, bỏ mặc nó đứng sững đó không nói được câu gì. Nó chỉ là vô ý thôi mà, làm gì mà cáu lên với nó chứ. Đâu phải là tại nó, nếu lúc đầu cậu không cố tình cười để chọc tức nó, thì nó đã chẳng thèm đi chọc vào cậu làm gì.
Mấy ngày sau đó, cậu không nói chuyện hay cãi nhau với nó nữa. Nó bắt chuyện cậu cũng lơ đi, thậm chí không nhìn mặt nó. Hức, cậu ta thì có gì mà lên mặt vậy chứ? Nói vậy thôi, chứ nó biết thừa là có hàng tá cô gái ngoài kia đang chết mê chết mệt vì cậu. Cậu đang là hot boy sáng giá nhất của trường. Cậu học giỏi, chơi thể thao cực giỏi đặc biệt là bóng chuyền, lại được nhận xét là có khuôn mặt siêu đẹp trai nên suốt ngày nhận được quà với thư tình như cơm bữa. Vậy thì việc gì phải bận tâm đến nó? Một đứa con gái có ngoại hình và học lực tầm trung, nếu không muốn nói là quá bình thường, chẳng mấy nổi bật. Nó ít khi chịu trưng diện, chăm chút cho bản thân, tính cách cũng hơi có phần quái dị. Nó nghĩ không nói chuyện với cậu nữa cũng tốt, ít ra là cũng tránh được khối cái nhìn không mấy thiện cảm của đám con gái suốt ngày bu quanh cậu dành cho nó.
Một hôm bị điểm kém môn Văn, nó buồn lắm. Lúc ra về, trời mưa lớn, nó lại không mang áo mưa nên cứ ngồi ở bậc cầu thang, gió thổi hơi nước phả vào mặt nó lạnh ngắt. Mưa khiến nỗi buồn trong nó như trĩu nặng thêm, cộng thêm nỗi lo sợ điểm kém về nhà bị mẹ mắng đã khiến nó cứ ngồi lì đó và khóc nức nở, khóc mãi đến khi ngước mắt lên vẫn chỉ là một màn mưa trắng toát bao phủ xung quanh.
Bỗng nó nghe một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
- Sao không về nhà, ngồi đây khóc mãi sao?
Ngạc nhiên, nó quay phắt lại. Là cậu, cậu đang đứng ngay sau lưng nhìn nó bằng một ánh mắt thông cảm.
- Mặc kệ tớ! Chờ tạnh mưa rồi về.
Cậu bước đến, rút khăn giấy đưa cho nó và nói:
- Con gái mà khóc là xấu lắm đó! Thôi nín đi rồi tớ cho kẹo.
Cậu lấy trong túi ra hai cây kẹo mút cho nó. Nó chưa kịp nhận lấy, há hốc mồm lên bất ngờ:
- Cậu... không ghét tớ nữa hả?
Cậu cười:
- Tớ ghét cậu hồi nào? Tớ chỉ muốn cậu bớt đanh đá và dịu dàng hơn thôi. Mà cũng muộn rồi, tớ có 2 cái áo mưa này, cậu mau mặc vào rồi đi về cùng tớ. Tớ sẽ đưa cậu về.
Và chiều mưa hôm ấy, cậu và nó cùng đạp xe dưới mưa, vừa ăn kẹo vừa nói cười vui vẻ.
Ngày hôm sau, không biết thế nào mà tụi con gái trong lớp biết chuyện. Cậu nổi tiếng mà, chắc ai đó trong trường đã tình cờ trông thấy nó đi với cậu. Vừa bước vào lớp đã nghe cả đám bàn tán xì xào không hay về nó:
- Coi nó kìa! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
- Cái mặt đúng là không biết xấu hổ...
Nó không nói gì, bỏ ngoài tai tất cả và lẳng lặng vào chỗ ngồi. Nó chả quan tâm. Cậu quay sang nó, cười thật tươi:
- Từ giờ chúng mình sẽ là bạn nhé!
Nó khẽ gật đầu vì thực lòng cũng muốn làm bạn với cậu. Từ hôm qua nó đã biết cậu không ghét nó và cũng không đáng ghét như nó nghĩ.
Ngay hôm đó, cái vạch ngăn cách giữa nó và cậu lập tức bị xóa, nó nói chuyện với cậu nhiều hơn, nhiều khi còn chụm đầu nói say sưa cứ bị giáo viên nhắc hoài. Nó nhận thấy cậu cũng vui tính, nói chuyện rất cởi mở. Cậu giỏi toán lắm, nó hay nhờ cậu chỉ toán nhưng bù lại, nó cũng thường chỉ Anh văn cho cậu. Đôi khi cậu rủ nó sang nhà học nhóm, hôm nào sau buổi học cả hai lại cười váng khắp nhà.
Cậu hay rủ nó đi ăn kem vào mùa đông, nó thích kem sô-cô-la, cậu thích kem sữa. Hầu như chuyện gì cậu và nó cũng kể hết cho nhau nghe. Những lúc buồn, nó lại rủ cậu ra biển lặng im nghe tiếng sóng vỗ rì rào cuốn trôi đi bao phiền muộn đến những miền xa thẳm. Sinh nhật nó, cậu còn tặng cả một chậu hoa nhỏ xíu xinh xinh để nó chăm sóc vì biết nó rất thích hoa. Nó cảm thấy vui vì chưa ai hiểu được nó bằng cậu.
Thấm thoắt cả hai đã lên lớp 11. Cậu bất ngờ có bạn gái, là cô lớp trưởng năng động, xinh xắn lớp sát bên. Cậu vẫn dành nhiều thời gian cho nó, nó cần thì cậu luôn đến bên nó, thậm chí sẵn sàng hủy hẹn với cô bạn gái để đi chơi với nó. Cậu bảo vì nó là bạn thân nên cậu luôn dành quyền ưu tiên nhiều hơn.
Rồi mối tình của cậu kéo dài không được bao lâu. Cậu chia tay cô ấy để đến với một mối tình khác, nhưng cũng chỉ trong chớp nhoáng. Cứ thế, cậu trải qua không biết bao nhiêu là cuộc tình, hầu hết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn rồi lại chia tay vì không hợp, theo như cậu nói. Bao cô gái cứ đến rồi đi trong cuộc đời học sinh của cậu. Nó bảo nó sợ rồi cậu cũng sẽ bỏ rơi nó như bọn họ thì cậu bảo nó sao mà ngốc quá. Dường như nó đã quá lo xa.
Thời gian trôi đi, nó và cậu học cùng nhau đã được ba năm. Đến ngày chia tay, nó ôm chặt lấy cậu khóc ngon lành. Theo ý muốn của cả nhà, cậu sẽ đi du học bên Mỹ. Nó chẳng muốn rời xa cậu. Trước ngày cậu đi, cả hai lại ngồi hàng giờ đồng hồ bên bờ biển, nó ngăn lòng thôi không khóc nữa nhưng cảm giác sắp phải xa cậu thật chẳng dễ dàng. Cả hai cứ ngồi trong im lặng, chỉ ước thời gian ngừng trôi...
Rồi nó vào Đại học. Nó lên Thành phố đi học xa nhà. Việc học lu bù cùng với cuộc sống một mình gặp nhiều khó khăn khiến nó không có nhiều thời gian để nghĩ về cậu nữa, nhưng nó biết, có những đêm dài không ngủ, nó nhớ cậu da diết. Nhớ lắm đôi bờ vai vững chãi luôn sẵn sàng cho nó ngả vào mỗi khi nó mít ướt khóc nhè. Nhớ lắm ánh mắt ấm áp mỗi lần nhìn nó, nhớ nụ cười tỏa nắng cùng những buổi chiều nắm tay nhau dạo bước dưới mưa để đến đêm về hai đứa cùng bị cảm lạnh. Nhớ những khi nó buồn, cậu luôn ở bên an ủi, động viên nó hay chỉ đơn giản là một cái nắm chặt tay tiếp thêm sức mạnh cho nó đứng dậy mỗi lần vấp ngã. Nhớ những câu chuyện không đầu không cuối, nhớ những lần nó giận hờn vô cớ để cậu luôn chủ động làm hòa. Dường như, đã quá quen với cảm giác luôn bên cạnh cậu, giờ đây sao xa vắng nó lại thấy lòng trống trải thế này. Ánh đèn đường vàng vọt trên phố vắng hiu hắt rọi vào ô cửa sổ, soi rõ giọt nước óng ánh trên khóe mi nó chỉ chực trào ra.
Bao đêm nó khóc vì cậu. Bao đêm nó thổn thức gọi tên cậu mà nghe con tim như sắp nổ tung. Phải chăng, với nó, cậu chỉ là một người bạn đơn thuần? Không, nó nhớ lại những khi bên cậu, tim nó như đập lỗi nhịp. Nó thực sự đã thích cậu từ lâu lắm, nhưng vẫn luôn không chịu thừa nhận, nó tự ép mình chỉ được xem cậu như một người bạn thân thiết suốt mấy năm qua. Làm sao nó có thể thừa nhận cơ chứ? Cậu quá hoàn hảo, còn nó, nó không xứng với cậu. Nó chưa bao giờ nghĩ nó xứng với cậu.
Ngày qua ngày, nó nhớ cậu nhiều hơn, nhưng nó dường như đã tìm được câu trả lời: vì nó quá yêu cậu. Cậu và nó vẫn giữ liên lạc, cậu vẫn sống tốt. Nó biết, biết rõ mình không thể nào nói cho cậu tình cảm của nó. Hơn ai hết, nó trân trọng tình bạn chân thành giữa nó và cậu, trân trọng mối quan hệ mà cả hai đã cố công vun vén mấy năm qua. Nếu nó nói ra, liệu cậu có vì khó xử mà bỏ mặc nó không? Nếu cho cậu biết tình cảm thật sự của nó, tình bạn giữa cậu và nó rồi sẽ trôi về đâu? Tình yêu nếu biết chắc nói ra sẽ không mang lại kết quả, vậy thì thà nó cứ giấu nhẹm thứ tình cảm đơn phương ấy vào tận nơi sâu thẳm trái tim. Nó không muốn mất cậu. Nó lao đầu vào học, để ép mình thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nó tốt nghiệp, ra trường và xin được việc làm tại một công ty lớn của thành phố, cuộc sống tương đối ổn định. Nó thử yêu, cũng đã trải qua vài mối tình nhạt nhẽo trong một thời gian ngắn rồi lại đường ai nấy đi. Hình bóng cậu cứ xoắn lấy tâm can nó. Càng muốn dứt bỏ, nó lại càng nhớ về cậu nhiều hơn. Tình đơn phương dai dẳng khiến nó khổ tâm nhiều lắm, mối tình chẳng hề có chút hy vọng cứ âm ỉ cháy mãi trong lòng nó...
Được tin cậu về nước, khỏi phải nói nó vui như thế nào. Cậu đến nhà thăm nó, nó đã khóc khi được gặp lại cậu. Hai người mải miết ôn lại những kỉ niệm của ngày xưa, vui có, buồn có. Cuộc sống của cậu bây giờ khá thành đạt, danh sách những cuộc tình qua tay cậu cứ dài ra mãi theo cấp số nhân, nhưng nó biết chắc rằng chẳng hề có chỗ cho cái tên của nó.
Ít lâu sau, nó được tin cậu sắp lấy vợ. Ừ, một người chồng thành đạt và đẹp trai như cậu là mơ ước của nhiều cô gái, cậu có vô số lựa chọn. Dẫu biết cậu không hề dành tình yêu cho nó, thậm chí không bao giờ biết đến tình cảm của nó, nó vẫn thấy sốc khi nghe tin này. Nó đâu mong chờ điều gì từ cậu, nhưng tận đáy lòng nó vẫn buồn hơn bao giờ hết. Nó khóc, như lâu nay vẫn khóc, rồi quyết định lặng lẽ ra đi. Đến một nơi thật xa mà cậu không hề biết đến, cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Nó không đủ can đảm đến đám cưới chúc phúc cho cậu mà ngăn được nỗi đau không bật ra thành tiếng. Nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới mà ở đó, cậu mãi mãi thuộc về một nơi khác mang tên ký ức. Nó ra đi, mang theo nỗi lòng chất chứa của một cô gái khao khát tình yêu nhưng có vẻ như chưa bao giờ được yêu lại.
5 năm sau, nó vẫn độc thân. Giờ nó đã là một doanh nhân thành đạt. Trong một chuyến công tác tại quê cũ, nó có dịp tìm về nơi mình từng sống 5 năm về trước. Rồi, đôi chân vô tình mang nó đến ngay trước nhà cậu, căn nhà có dàn hoa tim tím, nó chẳng biết cậu có còn ở đó không. Đứng lặng một lúc, định quay gót bước đi thì nó nghe tiếng gọi tên nó. Là cậu! Cậu vẫn sống ở đấy, cùng với gia đình hạnh phúc của cậu.
Được biết, bây giờ cậu đã có hai cô con gái vô cùng dễ thương, cuộc sống vợ chồng rất mực thuận hòa. Nó vui mừng cho cậu. Cậu bảo, cái đêm mưa gió trước ngày kết hôn, cậu có đến tìm nó thì được tin nó đã dọn đi được mấy ngày rồi. Cậu tìm nó để đưa một thứ, và hôm nay gặp lại, cậu trao tận tay nó. Đó là một quển nhật kí màu xanh đã cũ từ thời cấp Ba của cậu. Hai ngày nữa cậu sẽ cùng gia đình đi Mỹ không quay về nữa, cậu bắt nó hứa chỉ khi cậu đi rồi mới được mở quyển sổ ấy ra đọc.
Và đó là lần cuối nó gặp cậu. Ngày cậu đi, nó đã không đến tiễn.
Lật quyển sổ ra, bên trong giấy vẫn còn mới, kín đầy những dòng chữ mực đen ngay ngắn...
"Ngày...tháng...
Hôm nay, ngày học đầu tiên. Mình đi học rất sớm, đang mải mê ngắm cảnh sân trường thì phát hiện có một cô bạn cũng đi sớm cứ đứng nhìn mình chằm chằm. Mình quay lại định làm quen thì bạn ấy đỏ mặt chạy đi mất, chắc tại ngượng vì bị bắt gặp đang nhìn lén mình. Thật tình cờ, cô ấy lại học chung lớp với mình, ngồi chung chỗ mình nữa. Nhớ lại dáng vẻ luống cuống cùng đôi má đỏ ửng lên dễ thương của bạn ấy, mình không thôi nhìn bạn cười suốt buổi. Cô bạn tỏ vẻ không thích nhưng mình lại càng cảm thấy thật sự rất đáng yêu..."
"Ngày... tháng...
Hôm nay, cô bạn chia bàn ra và cấm mình không được lấn qua chỗ cô ấy. Mình tỏ vẻ không đồng tình thế thôi, nhưng thỉnh thoảng lại cố tình thọc tay qua để cô ấy lấy thước đánh cốc vào tay mình, rồi lại được dịp cãi nhau với bạn ấy. Mình cãi không lại thì bạn ấy vênh mặt lên ra chiều hãnh diện làm mình lại thấy buồn cười."
"Ngày...tháng...
Hôm nay mình thật sự rất bực mình vì cô bạn cùng bàn ấy. Mình ước gì cô ấy dịu dàng lại một chút chắc chắn sẽ dễ thương hơn nhiều, nhưng vì đang giận nên mình sẽ không nói chyện với bạn ấy trong một thời gian nữa..."
"Ngày...tháng...
Mình thật sự thích cô ấy mất rồi. Cô gái có vẻ ngoài dễ thương dù hơi lùn một tí, tóc hơi rối một tí nhưng không sao, bạn í có tính cách rất đáng yêu...
...
"Mình không thể đợi cô ấy được nữa. Mình đã đợi suốt 1 năm rồi. Chúng mình mãi mãi chỉ là bạn, cô ấy không có vẻ gì là thích mình. Có lẽ mình nên tự tìm cho mình một người khác có thể thay thế cô ấy, mình sẽ cố."
"Mọi người vẫn bảo mình thay bồ như thay áo, đó là vì mình thích cô ấy nhiều quá nên không ai có thể lấp đầy khoảng trống của cô ấy trong tim mình. Mình đã thử rất quen rất nhiều người chỉ vì muốn tìm ra người giúp mình quên cô ấy nhưng sao khó quá. Nhìn cô ấy vô tư xem mình là bạn như vậy, thật không thể nào nói ra được vì cô ấy chắc chắn sẽ khó xử mà lại quay lưng với mình như lần trước. Haiz, mình nên làm gì đây?"
...
Ở trang cuối cùng, cậu có viết: "Hôm nay, mình thực sự không thể giấu kín tình yêu của mình dành cho người con gái ấy lâu hơn được nữa. Mai là ngày cưới rồi, mình sẽ lấy hết can đảm đến gặp và đưa cho quyển sổ này cho cô ấy, hi vọng sau khi đọc xong cô ấy sẽ hiểu được phần nào tình cảm của mình. Ừ, cô ấy không thích mình, nhưng cũng phải cho cô ấy biết nỗi lòng suốt mấy năm qua của mình chứ. Mình chỉ mong cô ấy sớm được hạnh phúc, và đừng quên mình. Cố lên nào!"
Gấp lại những trang giấy, nó thấy hai má mình ước đẫm tự bao giờ. Qua thật rồi sao những tháng ngày bé dại? Khi hai trái tim đã ở rất kề nhau và có chung một nhịp đập, vậy cớ gì chẳng chịu tìm đến với nhau để rồi mọi chuyện kết thúc ngay khi chưa kịp bắt đầu? Giá như, giá như cậu... giá như mà nó... giá như trên đời này không phải nói hai chữ giá như...
Ngoài trời, mưa tầm tã. Qua đêm nay thôi. Ừ, hãy để mọi chuyện trôi qua theo guồng quay của dòng đời tấp nập, để sau đêm nay, mưa tạnh và mặt trời sẽ mang nắng ấm chiếu rọi tâm hồn nó. Nó tin là như vậy.
Tác Giả: Lợi Thiếu Za ™
Buổi học đầu tiên ở trường cấp Ba, một buổi sáng trời trong và nắng nhẹ. Nó có thói quen đến lớp sớm. Sân trường mới chỉ lác đác vài ba học sinh, cây cối vẫn như đang im lìm trong giấc ngủ. Rảo bước qua các dãy phòng học trống trơn, nó dừng lại trước ban công tầng hai, nơi từ đó có thể nhìn ra bao quát toàn bộ sân trường.
Bỗng nó thấy cách đấy không xa, một cậu con trai xem chừng trạc tuổi với nó cũng đang say sưa ngắm nhìn cảnh vật với đôi mắt đăm chiêu, tai đeo headphone, môi khẽ lẩm nhẩm theo từng nhịp điệu của bài hát. Đôi mắt cậu trông toát lên vẻ thông minh, lanh lợi nhưng hình như có chút gì đó gợn buồn. Chắc là cậu này vừa mới đến sau nó, hay đã đứng đây trước cả nó nhưng lúc nãy đi ngang nó không để ý nhỉ? Nó đoán cậu cũng có thói quen đi sớm để tận hưởng cảm giác riêng tư như nó.
Bất giác, cậu bạn quay đầu lại và nhìn thấy nó. Nó giật mình như ăn trộm bị bắt quả tang vậy, nãy giờ nó đứng nhìn lén và đã bị người ta phát hiện.
- Chào - cậu mỉm cười.
- Ơ... chào bạn - nó lí nhí.
Nói rồi nó liền cắm đầu mặt bỏ chạy thật nhanh, hy vọng sẽ không gặp lại hay ít ra là khi đó cậu không còn nhớ nổi mặt nó. Xấu hổ quá đi mất!
Nhưng điều ước đó chẳng bao giờ có thể thành hiện thực. Thì ra cậu ấy học lớp nó, lại còn được xếp ngồi cùng bàn với nó nữa chứ. Suốt buổi học hôm đó, nó đã ngượng chín cả mặt khi để ý thấy cậu cứ lắc đầu cười cười nhìn nó. Đến nỗi nó phải quát lên đầy giận giữ:
- Này, cậu có thôi ngay cái giọng cười đểu giả đó đi không hả?
- Ha ha, không thì làm sao nào? Ai bảo cậu thích đi nhìn lén người khác?
- Này! Tớ làm vậy khi nào chứ hả? Cái đồ...
Nó bậm môi, trừng mắt nhìn cậu. Không ngờ cái điệu bộ lúc đó của nó lại khiến cậu càng cười to hơn. Có gì đâu mà cười hoài vậy chứ, bị người khác trêu ngươi vậy làm nó thấy rất ấm ức.
Ngày hôm sau, nó cố tình dùng bút xóa vạch một đường chính giữa chia cái bàn ra làm hai, gọi là phân chia lãnh thổ và cấm cậu không được vi phạm lãnh thổ của nó.
Lúc đầu, cậu có vẻ hơi ngạc nhiên. Dẫu cho cậu có khăng khăng đòi nó dẹp ngay cái trò mà cậu cho là "trẻ con" đó, nó vẫn nhất quyết không chịu, lại còn dùng cây thước gạch dài ngoẵng gõ vào tay cậu mỗi khi thấy cậu thọc tay qua phần bàn của nó. Cãi nhau với cậu, nó vô cùng hả hê mỗi khi giành phần thắng. Thấy cậu phản kháng và tỏ ra khá bực mình, nó lấy làm tâm đắc lắm.
Một bữa, cậu để sách vở sang quá giới hạn cho phép, nó vào lớp trông thấy, bước lại hét lớn:
- Ê, có thấy sách vở của cậu lấn sang bàn tôi không hả?
Cậu không thèm ngước nhìn nó, điềm nhiên đáp:
- Ờ, tớ có thấy.
- Thế còn không mau dẹp cái đống này đi!
Nói rồi nó dùng tay hất mạnh sang chỗ cậu, nhưng có vẻ hơi mạnh tay quá làm mấy quyển sách bay thẳng xuống đất.
- Cậu quá đáng vừa phải thôi nhé! Tôi thật không thể chịu nổi loại con gái vừa đanh đá lại chua ngoa như cậu!
Cậu đứng dậy nhặt lấy sách vở rồi bỏ đi, bỏ mặc nó đứng sững đó không nói được câu gì. Nó chỉ là vô ý thôi mà, làm gì mà cáu lên với nó chứ. Đâu phải là tại nó, nếu lúc đầu cậu không cố tình cười để chọc tức nó, thì nó đã chẳng thèm đi chọc vào cậu làm gì.
Mấy ngày sau đó, cậu không nói chuyện hay cãi nhau với nó nữa. Nó bắt chuyện cậu cũng lơ đi, thậm chí không nhìn mặt nó. Hức, cậu ta thì có gì mà lên mặt vậy chứ? Nói vậy thôi, chứ nó biết thừa là có hàng tá cô gái ngoài kia đang chết mê chết mệt vì cậu. Cậu đang là hot boy sáng giá nhất của trường. Cậu học giỏi, chơi thể thao cực giỏi đặc biệt là bóng chuyền, lại được nhận xét là có khuôn mặt siêu đẹp trai nên suốt ngày nhận được quà với thư tình như cơm bữa. Vậy thì việc gì phải bận tâm đến nó? Một đứa con gái có ngoại hình và học lực tầm trung, nếu không muốn nói là quá bình thường, chẳng mấy nổi bật. Nó ít khi chịu trưng diện, chăm chút cho bản thân, tính cách cũng hơi có phần quái dị. Nó nghĩ không nói chuyện với cậu nữa cũng tốt, ít ra là cũng tránh được khối cái nhìn không mấy thiện cảm của đám con gái suốt ngày bu quanh cậu dành cho nó.
Một hôm bị điểm kém môn Văn, nó buồn lắm. Lúc ra về, trời mưa lớn, nó lại không mang áo mưa nên cứ ngồi ở bậc cầu thang, gió thổi hơi nước phả vào mặt nó lạnh ngắt. Mưa khiến nỗi buồn trong nó như trĩu nặng thêm, cộng thêm nỗi lo sợ điểm kém về nhà bị mẹ mắng đã khiến nó cứ ngồi lì đó và khóc nức nở, khóc mãi đến khi ngước mắt lên vẫn chỉ là một màn mưa trắng toát bao phủ xung quanh.
Bỗng nó nghe một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
- Sao không về nhà, ngồi đây khóc mãi sao?
Ngạc nhiên, nó quay phắt lại. Là cậu, cậu đang đứng ngay sau lưng nhìn nó bằng một ánh mắt thông cảm.
- Mặc kệ tớ! Chờ tạnh mưa rồi về.
Cậu bước đến, rút khăn giấy đưa cho nó và nói:
- Con gái mà khóc là xấu lắm đó! Thôi nín đi rồi tớ cho kẹo.
Cậu lấy trong túi ra hai cây kẹo mút cho nó. Nó chưa kịp nhận lấy, há hốc mồm lên bất ngờ:
- Cậu... không ghét tớ nữa hả?
Cậu cười:
- Tớ ghét cậu hồi nào? Tớ chỉ muốn cậu bớt đanh đá và dịu dàng hơn thôi. Mà cũng muộn rồi, tớ có 2 cái áo mưa này, cậu mau mặc vào rồi đi về cùng tớ. Tớ sẽ đưa cậu về.
Và chiều mưa hôm ấy, cậu và nó cùng đạp xe dưới mưa, vừa ăn kẹo vừa nói cười vui vẻ.
Ngày hôm sau, không biết thế nào mà tụi con gái trong lớp biết chuyện. Cậu nổi tiếng mà, chắc ai đó trong trường đã tình cờ trông thấy nó đi với cậu. Vừa bước vào lớp đã nghe cả đám bàn tán xì xào không hay về nó:
- Coi nó kìa! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
- Cái mặt đúng là không biết xấu hổ...
Nó không nói gì, bỏ ngoài tai tất cả và lẳng lặng vào chỗ ngồi. Nó chả quan tâm. Cậu quay sang nó, cười thật tươi:
- Từ giờ chúng mình sẽ là bạn nhé!
Nó khẽ gật đầu vì thực lòng cũng muốn làm bạn với cậu. Từ hôm qua nó đã biết cậu không ghét nó và cũng không đáng ghét như nó nghĩ.
Ngay hôm đó, cái vạch ngăn cách giữa nó và cậu lập tức bị xóa, nó nói chuyện với cậu nhiều hơn, nhiều khi còn chụm đầu nói say sưa cứ bị giáo viên nhắc hoài. Nó nhận thấy cậu cũng vui tính, nói chuyện rất cởi mở. Cậu giỏi toán lắm, nó hay nhờ cậu chỉ toán nhưng bù lại, nó cũng thường chỉ Anh văn cho cậu. Đôi khi cậu rủ nó sang nhà học nhóm, hôm nào sau buổi học cả hai lại cười váng khắp nhà.
Cậu hay rủ nó đi ăn kem vào mùa đông, nó thích kem sô-cô-la, cậu thích kem sữa. Hầu như chuyện gì cậu và nó cũng kể hết cho nhau nghe. Những lúc buồn, nó lại rủ cậu ra biển lặng im nghe tiếng sóng vỗ rì rào cuốn trôi đi bao phiền muộn đến những miền xa thẳm. Sinh nhật nó, cậu còn tặng cả một chậu hoa nhỏ xíu xinh xinh để nó chăm sóc vì biết nó rất thích hoa. Nó cảm thấy vui vì chưa ai hiểu được nó bằng cậu.
Thấm thoắt cả hai đã lên lớp 11. Cậu bất ngờ có bạn gái, là cô lớp trưởng năng động, xinh xắn lớp sát bên. Cậu vẫn dành nhiều thời gian cho nó, nó cần thì cậu luôn đến bên nó, thậm chí sẵn sàng hủy hẹn với cô bạn gái để đi chơi với nó. Cậu bảo vì nó là bạn thân nên cậu luôn dành quyền ưu tiên nhiều hơn.
Rồi mối tình của cậu kéo dài không được bao lâu. Cậu chia tay cô ấy để đến với một mối tình khác, nhưng cũng chỉ trong chớp nhoáng. Cứ thế, cậu trải qua không biết bao nhiêu là cuộc tình, hầu hết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn rồi lại chia tay vì không hợp, theo như cậu nói. Bao cô gái cứ đến rồi đi trong cuộc đời học sinh của cậu. Nó bảo nó sợ rồi cậu cũng sẽ bỏ rơi nó như bọn họ thì cậu bảo nó sao mà ngốc quá. Dường như nó đã quá lo xa.
Thời gian trôi đi, nó và cậu học cùng nhau đã được ba năm. Đến ngày chia tay, nó ôm chặt lấy cậu khóc ngon lành. Theo ý muốn của cả nhà, cậu sẽ đi du học bên Mỹ. Nó chẳng muốn rời xa cậu. Trước ngày cậu đi, cả hai lại ngồi hàng giờ đồng hồ bên bờ biển, nó ngăn lòng thôi không khóc nữa nhưng cảm giác sắp phải xa cậu thật chẳng dễ dàng. Cả hai cứ ngồi trong im lặng, chỉ ước thời gian ngừng trôi...
Rồi nó vào Đại học. Nó lên Thành phố đi học xa nhà. Việc học lu bù cùng với cuộc sống một mình gặp nhiều khó khăn khiến nó không có nhiều thời gian để nghĩ về cậu nữa, nhưng nó biết, có những đêm dài không ngủ, nó nhớ cậu da diết. Nhớ lắm đôi bờ vai vững chãi luôn sẵn sàng cho nó ngả vào mỗi khi nó mít ướt khóc nhè. Nhớ lắm ánh mắt ấm áp mỗi lần nhìn nó, nhớ nụ cười tỏa nắng cùng những buổi chiều nắm tay nhau dạo bước dưới mưa để đến đêm về hai đứa cùng bị cảm lạnh. Nhớ những khi nó buồn, cậu luôn ở bên an ủi, động viên nó hay chỉ đơn giản là một cái nắm chặt tay tiếp thêm sức mạnh cho nó đứng dậy mỗi lần vấp ngã. Nhớ những câu chuyện không đầu không cuối, nhớ những lần nó giận hờn vô cớ để cậu luôn chủ động làm hòa. Dường như, đã quá quen với cảm giác luôn bên cạnh cậu, giờ đây sao xa vắng nó lại thấy lòng trống trải thế này. Ánh đèn đường vàng vọt trên phố vắng hiu hắt rọi vào ô cửa sổ, soi rõ giọt nước óng ánh trên khóe mi nó chỉ chực trào ra.
Bao đêm nó khóc vì cậu. Bao đêm nó thổn thức gọi tên cậu mà nghe con tim như sắp nổ tung. Phải chăng, với nó, cậu chỉ là một người bạn đơn thuần? Không, nó nhớ lại những khi bên cậu, tim nó như đập lỗi nhịp. Nó thực sự đã thích cậu từ lâu lắm, nhưng vẫn luôn không chịu thừa nhận, nó tự ép mình chỉ được xem cậu như một người bạn thân thiết suốt mấy năm qua. Làm sao nó có thể thừa nhận cơ chứ? Cậu quá hoàn hảo, còn nó, nó không xứng với cậu. Nó chưa bao giờ nghĩ nó xứng với cậu.
Ngày qua ngày, nó nhớ cậu nhiều hơn, nhưng nó dường như đã tìm được câu trả lời: vì nó quá yêu cậu. Cậu và nó vẫn giữ liên lạc, cậu vẫn sống tốt. Nó biết, biết rõ mình không thể nào nói cho cậu tình cảm của nó. Hơn ai hết, nó trân trọng tình bạn chân thành giữa nó và cậu, trân trọng mối quan hệ mà cả hai đã cố công vun vén mấy năm qua. Nếu nó nói ra, liệu cậu có vì khó xử mà bỏ mặc nó không? Nếu cho cậu biết tình cảm thật sự của nó, tình bạn giữa cậu và nó rồi sẽ trôi về đâu? Tình yêu nếu biết chắc nói ra sẽ không mang lại kết quả, vậy thì thà nó cứ giấu nhẹm thứ tình cảm đơn phương ấy vào tận nơi sâu thẳm trái tim. Nó không muốn mất cậu. Nó lao đầu vào học, để ép mình thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nó tốt nghiệp, ra trường và xin được việc làm tại một công ty lớn của thành phố, cuộc sống tương đối ổn định. Nó thử yêu, cũng đã trải qua vài mối tình nhạt nhẽo trong một thời gian ngắn rồi lại đường ai nấy đi. Hình bóng cậu cứ xoắn lấy tâm can nó. Càng muốn dứt bỏ, nó lại càng nhớ về cậu nhiều hơn. Tình đơn phương dai dẳng khiến nó khổ tâm nhiều lắm, mối tình chẳng hề có chút hy vọng cứ âm ỉ cháy mãi trong lòng nó...
Được tin cậu về nước, khỏi phải nói nó vui như thế nào. Cậu đến nhà thăm nó, nó đã khóc khi được gặp lại cậu. Hai người mải miết ôn lại những kỉ niệm của ngày xưa, vui có, buồn có. Cuộc sống của cậu bây giờ khá thành đạt, danh sách những cuộc tình qua tay cậu cứ dài ra mãi theo cấp số nhân, nhưng nó biết chắc rằng chẳng hề có chỗ cho cái tên của nó.
Ít lâu sau, nó được tin cậu sắp lấy vợ. Ừ, một người chồng thành đạt và đẹp trai như cậu là mơ ước của nhiều cô gái, cậu có vô số lựa chọn. Dẫu biết cậu không hề dành tình yêu cho nó, thậm chí không bao giờ biết đến tình cảm của nó, nó vẫn thấy sốc khi nghe tin này. Nó đâu mong chờ điều gì từ cậu, nhưng tận đáy lòng nó vẫn buồn hơn bao giờ hết. Nó khóc, như lâu nay vẫn khóc, rồi quyết định lặng lẽ ra đi. Đến một nơi thật xa mà cậu không hề biết đến, cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Nó không đủ can đảm đến đám cưới chúc phúc cho cậu mà ngăn được nỗi đau không bật ra thành tiếng. Nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới mà ở đó, cậu mãi mãi thuộc về một nơi khác mang tên ký ức. Nó ra đi, mang theo nỗi lòng chất chứa của một cô gái khao khát tình yêu nhưng có vẻ như chưa bao giờ được yêu lại.
5 năm sau, nó vẫn độc thân. Giờ nó đã là một doanh nhân thành đạt. Trong một chuyến công tác tại quê cũ, nó có dịp tìm về nơi mình từng sống 5 năm về trước. Rồi, đôi chân vô tình mang nó đến ngay trước nhà cậu, căn nhà có dàn hoa tim tím, nó chẳng biết cậu có còn ở đó không. Đứng lặng một lúc, định quay gót bước đi thì nó nghe tiếng gọi tên nó. Là cậu! Cậu vẫn sống ở đấy, cùng với gia đình hạnh phúc của cậu.
Được biết, bây giờ cậu đã có hai cô con gái vô cùng dễ thương, cuộc sống vợ chồng rất mực thuận hòa. Nó vui mừng cho cậu. Cậu bảo, cái đêm mưa gió trước ngày kết hôn, cậu có đến tìm nó thì được tin nó đã dọn đi được mấy ngày rồi. Cậu tìm nó để đưa một thứ, và hôm nay gặp lại, cậu trao tận tay nó. Đó là một quển nhật kí màu xanh đã cũ từ thời cấp Ba của cậu. Hai ngày nữa cậu sẽ cùng gia đình đi Mỹ không quay về nữa, cậu bắt nó hứa chỉ khi cậu đi rồi mới được mở quyển sổ ấy ra đọc.
Và đó là lần cuối nó gặp cậu. Ngày cậu đi, nó đã không đến tiễn.
Lật quyển sổ ra, bên trong giấy vẫn còn mới, kín đầy những dòng chữ mực đen ngay ngắn...
"Ngày...tháng...
Hôm nay, ngày học đầu tiên. Mình đi học rất sớm, đang mải mê ngắm cảnh sân trường thì phát hiện có một cô bạn cũng đi sớm cứ đứng nhìn mình chằm chằm. Mình quay lại định làm quen thì bạn ấy đỏ mặt chạy đi mất, chắc tại ngượng vì bị bắt gặp đang nhìn lén mình. Thật tình cờ, cô ấy lại học chung lớp với mình, ngồi chung chỗ mình nữa. Nhớ lại dáng vẻ luống cuống cùng đôi má đỏ ửng lên dễ thương của bạn ấy, mình không thôi nhìn bạn cười suốt buổi. Cô bạn tỏ vẻ không thích nhưng mình lại càng cảm thấy thật sự rất đáng yêu..."
"Ngày... tháng...
Hôm nay, cô bạn chia bàn ra và cấm mình không được lấn qua chỗ cô ấy. Mình tỏ vẻ không đồng tình thế thôi, nhưng thỉnh thoảng lại cố tình thọc tay qua để cô ấy lấy thước đánh cốc vào tay mình, rồi lại được dịp cãi nhau với bạn ấy. Mình cãi không lại thì bạn ấy vênh mặt lên ra chiều hãnh diện làm mình lại thấy buồn cười."
"Ngày...tháng...
Hôm nay mình thật sự rất bực mình vì cô bạn cùng bàn ấy. Mình ước gì cô ấy dịu dàng lại một chút chắc chắn sẽ dễ thương hơn nhiều, nhưng vì đang giận nên mình sẽ không nói chyện với bạn ấy trong một thời gian nữa..."
"Ngày...tháng...
Mình thật sự thích cô ấy mất rồi. Cô gái có vẻ ngoài dễ thương dù hơi lùn một tí, tóc hơi rối một tí nhưng không sao, bạn í có tính cách rất đáng yêu...
...
"Mình không thể đợi cô ấy được nữa. Mình đã đợi suốt 1 năm rồi. Chúng mình mãi mãi chỉ là bạn, cô ấy không có vẻ gì là thích mình. Có lẽ mình nên tự tìm cho mình một người khác có thể thay thế cô ấy, mình sẽ cố."
"Mọi người vẫn bảo mình thay bồ như thay áo, đó là vì mình thích cô ấy nhiều quá nên không ai có thể lấp đầy khoảng trống của cô ấy trong tim mình. Mình đã thử rất quen rất nhiều người chỉ vì muốn tìm ra người giúp mình quên cô ấy nhưng sao khó quá. Nhìn cô ấy vô tư xem mình là bạn như vậy, thật không thể nào nói ra được vì cô ấy chắc chắn sẽ khó xử mà lại quay lưng với mình như lần trước. Haiz, mình nên làm gì đây?"
...
Ở trang cuối cùng, cậu có viết: "Hôm nay, mình thực sự không thể giấu kín tình yêu của mình dành cho người con gái ấy lâu hơn được nữa. Mai là ngày cưới rồi, mình sẽ lấy hết can đảm đến gặp và đưa cho quyển sổ này cho cô ấy, hi vọng sau khi đọc xong cô ấy sẽ hiểu được phần nào tình cảm của mình. Ừ, cô ấy không thích mình, nhưng cũng phải cho cô ấy biết nỗi lòng suốt mấy năm qua của mình chứ. Mình chỉ mong cô ấy sớm được hạnh phúc, và đừng quên mình. Cố lên nào!"
Gấp lại những trang giấy, nó thấy hai má mình ước đẫm tự bao giờ. Qua thật rồi sao những tháng ngày bé dại? Khi hai trái tim đã ở rất kề nhau và có chung một nhịp đập, vậy cớ gì chẳng chịu tìm đến với nhau để rồi mọi chuyện kết thúc ngay khi chưa kịp bắt đầu? Giá như, giá như cậu... giá như mà nó... giá như trên đời này không phải nói hai chữ giá như...
Ngoài trời, mưa tầm tã. Qua đêm nay thôi. Ừ, hãy để mọi chuyện trôi qua theo guồng quay của dòng đời tấp nập, để sau đêm nay, mưa tạnh và mặt trời sẽ mang nắng ấm chiếu rọi tâm hồn nó. Nó tin là như vậy.
Tác Giả: Lợi Thiếu Za ™