- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Truyện Tình Yêu - Anh yêu em, 1m45 ạ!
vì bị bỏ qua một cách vô tình, Nó tức tối lấy hết sức bình sinh mà gào lên.
Cuối cùng thì nỗ lực của Nó cũng được ghi nhận, Thiên thần vẫn như mọi khi, tiếp tục giữ thái độ vô cùng nhẹ nhàng để trả lời Nó:
- Nếu xét theo danh nghĩa thì có thể nói như thế.. Nhưng trên thực tế thì anh và ngài tổng giám đốc đáng kính này là hai cá thể khác biệt nhau chỉ có duy nhất một điểm chung là tên cha đẻ trên giấy khai sinh mà thôi.
- Nghĩa là… - Theo phản xạ tự nhiên, Nó nhíu mày hỏi lại.
- Nghĩa là.. Tôi và Thiên thần của em, nếu xét trên mối quan hệ huyết thống thì là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng thực chất, cả tôi và anh ta chưa bao giờ có ý định thừa nhận cái danh nghĩa đó. – Ngài Tổng Giám đốc bây giờ đã chịu hướng đôi mắt đen thẫm về phía Nó và cất giọng giảng giải.
- Tại sao? – Nó tiếp tục bày tỏ thái độ thắc mắc của mình. Thật tình, Nó không phải là một đứa tò mò nhưng không hiểu sao, những sự việc xảy ra xung quanh Mr P luôn khiến Nó nảy sinh cái khát khao phải biết cho bằng được.
- ……………..
Một khoảng im lặng kéo dài… Tiếng mưa lại có dịp rên rỉ bên tai..
- Em muốn biết lý do có được không? – Nó bướng bỉnh lặp lại câu hỏi một lần nữa…
Ngài tổng giám đốc hình như cố nén tiếng thở dài. Nó cảm thấy bàn tay với những ngón thon thon khẽ siết nhẹ lên đôi vai mỏng manh và ánh mắt nâu đen đột nhiên trở nên sâu thẳm đến lạ kỳ. Từ đôi môi quyến rũ cất lên một giọng nói trầm ấm phảng phất một nỗi buồn mơ hồ:
- Có rất nhiều chuyện đã xảy ra và tôi không muốn nhắc lại… Tại sao không sống cho hiện tại mà cứ phải nhai đi nhai lại những vết sẹo vốn đã rất khó để nhạt phai trong quá khứ?Tôi
và em.. Cứ thế này.. chẳng phải đã quá đủ rồi sao?
Bỗng nhiên, hình ảnh của Mr P trong buổi trưa tại trại trẻ mồ côi mang tên “Mái ấm Hy Vọng” hôm nào lại hiện lên trong tâm trí Nó... Ngài ngồi trên thềm cửa, khẽ ngẩng mặt lên nhìn mông lung vào khoảng không vô tận, tuy rằng đang ở giữa ánh sáng mặt trời chói chang nhưng ánh mắt và dáng người lại tạo nên một sự cô đơn, lạnh lẽo vô cùng..
Từ sau lần đó, đây là lần hiếm hoi thứ hai Nó thấy Ác Quỷ trở nên lạ lùng như thế.
- Uhm… Nếu anh không muốn nói thì em cũng không ép nữa – Trước thái độ của Mr P, Nó khẽ giấu tiếng thở dài, lý nhí nói.
- Có vẻ như em hoàn toàn không biết gì về quá khứ của quý Ngài tổng giám đốc đây nhỉ? - Bất chợt tiếng Jackson vang lên mang theo sự mỉa mai không che giấu.
- Ơ… Nếu anh ấy đã không muốn nói thì em cũng không ép.. Dù sao.. Cứ sống tốt cho hiện tại là được rồi. – Nó vội vã đáp lời, có chút ngập ngừng trong giọng nói.. Thật ra, Nó cũng chưa đủ tự tin lắm trong mối quan hệ này.
- Vậy Ngài tổng giám đốc đáng kính này có nói với em về một người tên là Uyển Phương không? - Thiên thần có vẻ quyết tâm không chịu buông tha.
- TÔI CẤM ANH KHÔNG ĐƯỢC NHẮC ĐẾN TÊN CÔ ẤY! –Ngài Mr P đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, đôi mắt nâu đen trở nên dữ dội và lạnh lùng, Nó cắn răng khi bàn tay đang đặt trên vai mình siết lại rất chặt.
- Em có biết Uyển Phương không? – Jackson tỏ vẻ không thèm quan tâm tới Mr P, kiên nhẫn nhìn Nó bằng đôi mắt biển sâu mênh mông đầy bí hiểm.
- ĐỪNG NÓI NỮA.. TÔI CẤM ANH KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TÊN CÔ ẤY! Mr P lại tiếp tục hét lên một cách giận dữ.
Nó ngây người, chưa bao giờ Nó thấy ngài mất tự chủ như thế. Bất giác, Nó vô thức thốt ra câu hỏi vừa mới xoẹt qua trong đầu:
- Uyển Phương… Là ai?
- Ồ! Vậy ra Ngài tổng giám đốc đáng kính này chưa nói cho em biết sao? Uyển Phương chính là…
Bàn tay đang siết chặt vai Nó đột ngột buông lơi, làn da lạnh tê tái của Nó chợt căng lên vì một cơn gió nhẹ sượt qua và rồi …
“Bốp”
Một âm thanh khô khốc của da thịt chạm nhau ùa vào tai khiến Nó sửng sốt.. Nó trợn mắt nhìn Mr Ác Quỷ đưa bàn tay mạnh như thép của mình giáng một cú vào gương mặt hoàn hảo của Thiên thần...
- Tôi đã cảnh báo anh rồi! KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TÊN CÔ ẤY.. Loại người như anh không xứng! – Mr P vừa thu tay về vừa tiếp tục gằn giọng nói.
Thiên thần loạng choạng, khẽ đưa tay lau giọt máu nhỏ rỉ ra nơi khóe môi nhưng vẫn cố gắng nói những tiếng đều đều như người say, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh vô cùng:
- Uyển Phương chính là người mà Ngài tổng Giám đốc đây đã từng yêu thiết tha.. Thậm chí còn có thể hi sinh mạng sống vì cô ấy..
- Người yêu… - Nó lặp lại một cách vô thức…
Không gian đột ngột trở nên lặng yên, chỉ có từng lời, từng lời của Jackson không ngừng vang trong đầu Nó ..
“Uyển Phương chính là người mà Ngài tổng Giám đốc đây đã từng yêu thiết tha.. Thậm chí còn có thể hi sinh mạng sống vì cô ấy.”
Đã từng yêu thiết tha…
Thậm chí có thể hi sinh vì cô ấy….”
Thì ra.. Ngài Mr P đã từng có một mối tình sâu đậm đến vậy…..
Thì ra.. Nó chỉ là người đến sau…
Mà đến sau thì đã sao? Chẳng phải hiện tại mới là quan trọng à?
Nhưng mà… Nếu như thế… Tại sao Mr P vẫn có phản ứng dữ dội đến vậy khi nhắc tới cô ấy?
Liệu… Có khi nào.. Tình cảm kia vẫn còn?
Jackson – Mr P và cả Uyển Phương.. giữa ba người rút cục đã có chuyện gì xảy ra?
Hàng ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu khiến đôi mắt Nó như mờ đi, rồi không hiểu vì sao Nó đột nhiên thấy phía trước mình trở nên tối đen và trong phút chốc Nó chẳng còn biết gì nữa.
Trên bầu trời, một tia sét ngoằn nghèo tạo thành những vệt sáng loang lổ. Dưới mặt đất, tiếng kêu thất thanh của hai người con trai bị át đi bởi tiếng sấm chát chúa chói tai.
Mưa tiếp tục hát vu vơ những thanh âm của một bài tình ca dang dở….
Chap 26:Thương nhớ.
Khu công viên nhỏ bừng sáng
dưới ánh nắng mặt trời, một cơn gió khẽ lướt qua mang theo hương hoa ướp vào không gian ngào ngạt, bước chân chầm chậm trên con đường lát gạch ngoằn nghèo, Nó ngẩng cao đầu khoan khoái tận hưởng khoảnh khắc trong trẻo như trên thiên đường. Váy hoa phấp phới bay, mái tóc ngắn choằn háo hức thả mình hòa theo làn hơi mát lạnh, Nó đưa mắt ra xung quanh, tự nhủ khung cảnh thiên nhiên quả thật là “Quá đẹp”.
Bất chợt, Nó nhìn thấy một người con trai và một người con gái đang ngồi giữa vầng ánh sáng, rực rỡ, nổi bật như hai vị thiên sứ, phong cảnh và con người giống như hai mảnh hoàn hảo của bộ đồ chơi ghép hình, khớp nhau một cách kỳ lạ.
Nó bỗng thấy tò mò, muốn được nhìn cho thật rõ hai gương mặt ấy thành ra những bước chân cứ nhanh dần một cách vô thức… Hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó rất vui và xung quanh họ toát lên một bầu không khí hạnh phúc mà chỉ có thể tìm thấy ở các đôi đang yêu nhau. Mái tóc cô gái sóng sánh những sắc nâu, chiếc váy trắng bồng bềnh trong nắng gió… Bước chân Nó không rõ vì sao đột nhiên trở nên gấp gáp.. Hình như cảm giác quen thuộc ùa về khi mái tóc màu đen chợt lấp ló phía sau những ngọn sóng màu nâu dài là động lực thúc đẩy Nó lao về phía trước..
Bàn chân liên tục nhảy múa trên mặt đất trong vũ điệu của sự lặng im, rón rén, Nó bỗng có liên tưởng khá kỳ cục rằng mình giống hệt một kẻ trộm đang thể hiện cái kỹ năng “rình rập thiên phú” và rồi, đúng y như trong kịch bản của các phim Hàn sến sẩm, kẻ đạo tặc là Nó vào – ngày – đen - đủi đã đột xuất gặp một “tai nạn nghề nghiệp hi hữu” khi đạp vào một cành cây vô duyên nằm giữa đường.. Một tiếng “Bịch” nặng nề vang lên cùng lúc với nửa phần cơ thể của Nó chạm đất. Nó quên cả đau mà bối rối nhìn về phía hai vị thiên sứ để rồi trái tim bỗng nhói lên một cái khi nhận ra mình đang đối diện với đôi mắt màu mật ong lấp lánh những đốm sáng..
Ngài ngồi đó, đôi bàn tay với những ngón thon dài bao phủ quanh thân hình của cô gái kia, mái tóc ánh lên trong nắng và đồng tử màu nâu vốn đã từng chất chứa sự nồng nàn giờ đây chỉ còn những cái nhìn lạnh lùng vô cảm..
Màu mật ong sượt qua gương mặt bánh bao rất nhanh, như thể giữa Nó và Ngài chưa từng quen biết… Rồi Mr P thì thầm gì đó vào tai người con gái kia khiến cô ta bật cười khúc khích…
Nó nhận thấy máu trong người mình đột nhiên chảy dồn dập làm cho trái tim cũng quá tải mà dường như ngừng đập... Hai người họ đang cười? Cười gì? Cười Nó chăng? Trong hoàn cảnh này, Nó bỗng có cảm giác mình giống như một cô hề ê chề vì trò mua vui bị thất bại và đang được người ta ban cho nụ cười thương hại sau màn biểu diễn không thành…
Nó vẫn bất động tại chỗ, há hốc mồm trước hình ảnh đang diễn ra, nước mắt không hiểu sao cứ rơi… Rơi… Rơi mãi…Và trái tim Nó dường như cũng bị cuốn trôi…
Nó choàng tỉnh giấc, mắt bị choáng ngợp bởi một không gian trắng tinh và mũi thì bị tra tấn bởi đủ thứ mùi hỗn độn của các loại thuốc sát trùng… Nó hiểu, mình đang ở trong bệnh viện và cảnh tượng hãi hùng mà Nó vừa chứng kia chỉ là sản phẩm của một cơn ác mộng… Vậy mà, không hiểu sao.. Nó lại thấy xung quanh mắt mình nhòe nhoẹt nước?
- Em tỉnh rồi hả? - Chất giọng trầm ấm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ khiến Nó không khỏi giật mình.
Nó khẽ quay đầu về phía vừa phát ra tiếng động, cố gắng nhìn gương mặt thân quen giờ đây nhòe nhoẹt bởi nước mắt rồi cất giọng yếu ớt:
- Ơ.. Dạ!.. Sao.. Sao em lại ở đây ạ?
- Còn sao nữa.. – Nó nghe rõ giọng ai đó có ý trách mắng - Em bị ngất bởi vì cơ thể của em còn chưa kịp hồi phục sau cơn sốt lần trước rồi lại bị dầm mưa thêm nữa… Em.. Làm anh lo lắm biết không hả?
- .. Em… Xin .. Lỗi – Đưa tay gạt nhẹ những hạt nước, Nó uể oải nói.. Thật lòng mà nói thì đôi khi Nó cũng ghét cái cơ thể ốm yếu này của Nó lắm.
- Ai dư lỗi mà cho em xin - Chất
giọng ấm áp lại vang lên - Mà phải công nhận là em nhẹ thật đấy! Anh dám cá với em rằng nếu công ty có tổ chức thi điền kinh thì rất có khả năng anh vừa bế em vừa chạy mà vẫn giành được giải nhất!
- Eo.. Làm gì đến nỗi thế! – Nó bật cười trước câu nói hài hước của người con trai kia rồi chun mũi hỏi lại – Anh không thấy mặt em như cái bánh bao hả?
- Tất nhiên là có thấy. Vì thế cho nên cứ mỗi lần nhìn em là anh nghĩ ngay đến cây kẹo mút.. Thật ra, đôi lúc anh rất thắc mắc là tại sao em có thể vẫn đứng và đi được bình thường đấy... – Có chút gì đó trêu ngươi xen lẫn trong chất giọng trầm ấm.
- Eo… Vì em đặc biệt mà – Nó giả vờ nhăn mặt rồi cố gắng nở nụ cười nói tiếp – Jackson! Cảm ơn anh đã đưa em đến đây..
- Ơn huệ gì! Việc cần làm mà. Nhưng phải công nhận một điều Em là cô bé ngốc nhất mà anh từng biết đấy. Nhóc ạ! – Thiên thần khẽ nói. Hình như Nó lờ mờ thấy gương mặt anh hơi giãn ra, Nó đoán anh đang cười.
Nó chớp mắt, cố nhìn cho thật rõ khung cảnh xung quanh. Tất cả chỉ là một màu trắng yên bình, căn phòng vắng tanh chỉ có hai người là Thiên thần và Nó… Một cảm giác hụt hẫng dâng lên khiến trái tim Nó bất chợt nhói đau…
- Nếu em muốn tìm ai đó thì anh xin nói là hắn không có ở đây đâu! Jackson dường như đã nhận thấy thái độ của Nó nên giọng anh hơi phảng phất vẻ giận dỗi.
Bị nói đúng tim đen, Nó bất giác giật mình nhưng vẫn cố che giấu sự thất vọng đến cùng.. Con gái Nhân Mã vốn bướng bỉnh như vậy đấy:
- Em… Em đâu có tìm ai… Em chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng mình không bị bắt cóc thôi ạ!
Trước câu trả lời mang đầy tính bất ngờ của Nó, Jackson chỉ còn biết đưa hai tay lên giả vờ làm điệu bộ đầu hàng rồi vừa cười vừa nói:
- Anh thua em rồi, cô bé tinh quái ạ. Thôi! Em ngủ tiếp đi! Cứ yên tâm là ở bất cứ nơi đâu trẻ em cũng luôn luôn được bảo vệ nhé!
- Dạ! – Nó khẽ mỉm cười nói. Thật tình là Nó cũng chẳng còn muốn tranh cãi nữa.. Hiện tại, Nó đang rất mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.. Hai mi mắt khép vào nhau, tối đen và Nó thiếp đi….
Những ngày sau đó, Nó vẫn tiếp tục với những giấc ngủ chập chờn lúc mê lúc tỉnh.
Đôi lần, Nó thấy chị Thủy đảo qua và làm chộn rộn cả thế giới u mê của Nó bằng những câu chuyện sinh động của cuộc sống…
Đôi lúc, Nó lại phải cố gắng gồng lên, chứng minh, năn nỉ kèm theo cả đe dọa để ngăn con bạn thân đáng yêu không gọi điện về báo cho mẹ biết tình hình bi đát của Nó, bởi vì, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Nó rất thương mẹ Nó - Một người phụ nữ Việt Nam điển hình cả cuộc đời lúc nào cũng vì gia đình mà lam lũ .
Và cũng có rất nhiều khi, nhiều đến mức không đếm được Nó ước rằng mình sẽ nhìn thấy màu mật ong sóng sánh ấy ngoài đời thật chứ không phải chỉ trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng ngày … Nhưng rốt cục thì hết lần này đến lần khác, Ác quỷ vẫn nhất quyết chỉ xuất hiện cùng với nàng công chúa để hí hửng lấy đi những giọt nước mắt của Nó.
Jackson vẫn âm thầm và kiên trì ở bên Nó. Thậm chí, anh dường như đã chuyển cả văn phòng của mình đến đây để có thể vừa làm việc vừa chăm sóc Nó . Điều này khiến cho Nó áy náy mãi không thôi.
- Anh đừng tốt với em như thế được không? – Nó hỏi Jackson vào một buổi sáng đẹp trời khi những cơn buồn ngủ triền miên tạm thời buông tha Nó.
- Vậy em đừng vừa ngủ vừa khóc nữa được không? – Thiên thần vừa nhìn Nó bằng đôi mắt màu biển xanh sâu thăm thẳm vừa dịu dàng nói khiến Nó đột nhiên bối rối…
Nó cúi mặt không biết phải trả lời như thế nào đành lảng tránh bằng cách hướng ánh mắt ra phía ngoài. Bầu trời khá trong xanh, những tia nắng ấm áp đang không ngừng len lỏi vào từng khoảng không gian, đối lập hoàn toàn với sự trống rỗng của tâm hồn.. Hình như đâu đó trong Nó vang lên một tiếng thở dài vô vọng..
- Đã đến giờ uống thuốc mời người nhà ra ngoài! - Tiếng nói sang sảng của
cô y tá trẻ đột ngột ngân lên khiến Nó không khỏi mừng rỡ khi được thoát khỏi cái không khí âm u nặng nề đến ngạt thở.
Jackson lặng lẽ nhìn Nó như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng quay đi. Nó dõi theo cho đến khi thân hình hoàn hảo của anh khuất dạng nơi cánh cửa bất giác trong đầu lóe lên một câu hỏi: “Không hiểu giữa Jackson – Ngài tổng giám đốc và người con gái có tên Uyển Phương kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người tốt như thiên thần lại bị Mr P hiểu lầm thành người xấu?”
Đang suy nghĩ miên man, Nó chợt giật mình khi tiếng cô y tá trẻ đều đều vang lên kéo Nó về với hiện tại:
- Bạn trai chị công nhận vừa đẹp trai vừa chu đáo.. Cứ nhìn cách anh ấy chăm sóc chị thì biết anh ấy kưng chị đến thế nào. Chị sướng thật đấy! – Cô y tá vừa đưa thuốc cho Nó vừa nói với thái độ ghen tỵ không giấu diếm.
Nó chỉ mỉm cười, không giải thích hay biện minh. Từ trước tới nay, Nó luôn cho rằng với những người không thân quen thì công khai và chỉnh sửa thông tin cá nhân là việc làm không cần thiết.
Chỉ có điều, hai từ “Bạn trai” mà cô y tá vừa nói lại vô tình chạm vào nỗi đau của Nó và Nó chợt nhận ra là Nó đang nhớ “ai đó” quay quắt..
Nhưng.. “Người ta” có xem Nó là gì đâu... Đã bốn ngày rồi Nó không nhận được một cuộc điện thoại nào, không một dòng tin nhắn nào cũng như không cảm nhận được bất kỳ một biểu hiện nào của sự quan tâm dù là nhỏ nhất.. Cứ như thể trong bốn ngày này, “ai đó” đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Nó…
Ừ thì đã đành rằng là bốn ngày chưa phải là lâu nhưng cũng đâu phải là quá ngắn để Nó có thể được nhận những cử chỉ yêu thương mà mình nên có?
Nó nhớ đến thái độ mất bình tĩnh của ngài tổng giám đốc khi Jackson nhắc đến Uyển Phương rồi cảm thấy cõi lòng buốt lên từng cơn vì nhận ra hình như “Ngài” vẫn còn yêu cô gái kia nhiều lắm.. Nhiều đến mức sẵn sàng tỏ ra hờ hững với Nó…
Một giọt nước mặn chát lại lặng lẽ rơi… Không biết từ bao giờ… Nước mắt đã trở nên quen thuộc với Nó đến thế?
Cô bé con bướng bỉnh và mạnh mẽ của ngày xưa đâu rồi? Đau quá đi thôi!
Nó uể oải đưa đầu tựa lên hai đầu gối rồi khẽ vòng tay ôm lấy đôi chân, nhẹ nhàng khép mắt lại……giờ phút này, Nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vô hình để tự chữa trị những nỗi đau của những suy nghĩ giằng xé bên trong khiến trái tim Nó rỉ máu…
Mr P.. Anh ở đâu? Ở đâu? Lẽ nào.. Anh thật sự là Ác quỷ vô tình đến thế?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thể chất của Nó nhờ sự chăm sóc của Thiên Thần cũng đã trở lên khá hơn nhưng còn vết thương nơi tâm hồn thì chỉ có lở loét ra thêm chứ không hề thuyên giảm…
Thật đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có một sức mạnh hồi sinh diệu kỳ nhưng cũng có một quyền năng hủy diệt vô tận bởi vì khi đã trót yêu con người ta rất dễ vượt qua những giới hạn của chính mình”
Như trái tim Nó đây… Bây giờ, đang gần như vụn nát….
Vậy mà, không hiểu sao, Nó vẫn có thể cười… Thậm chí lại còn cười rất tươi như thể một người chưa từng biết phiền muộn.
- Em có thể dừng ngay cái kiểu ấy đi được không? Trông em như một con ngốc ấy! – Jackson cáu kỉnh nói sau khi Nó tiếp tục “nỗ lực” nhe răng với những câu chuyện mà anh kể.
- Kiểu ấy là kiểu nào? – Nó giả vờ tròn xoe mắt hỏi lại – Anh tiếp tục đi, em muốn nghe!
- Linh! – Jackson khẽ gọi tên rồi nhìn Nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Nó thấy biển xanh chao đảo, tối thẫm và u buồn như một ngày không có nắng.
- Dạ! – Nó khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói – Em nghe!
- Em làm ơn đừng có tiếp tục thế này được không? Thà rằng em cứ khóc như những lúc mê man anh còn thấy dễ chịu hơn.. Em ngốc quá! Em định giả vờ mạnh mẽ để cho ai xem? Người ta có thèm quan tâm em không? Thậm chíhắn còn chẳng buồn đến xem em còn sống hay đã chết nữa mà.
- Anh đừng nói nữa… Em không muốn nghe! – Nó vội vã nói
- Em
hãy chấp nhận hiện thực đi.. Hắn chẳng coi em là gì cả.. – Thiên thần nhất quyết bỏ qua lời cầu khẩn của Nó, tiếp tục nói.
- Đủ rồi.. Em không muốn nghe – Nó vô thức lấy hai tay đưa lên tai.. Dường như Nó lại nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ ra loảng xoảng.
- Em hãy mở mắt ra mà nhìn đi! Từ khi em vào viện tới nay, hắn đã đặt chân tới đây chưa?
- Đừng… Nói … Nữa.. ! Nó vẫn lấy hai tay bịt chặt tai và lắc đầu một cách điên dại như thể làm như thế thì những từ ngữ kia sẽ bắn ra khỏi bộ não và làm cho nỗi đau của Nó thôi nhói buốt - Đủ rồi! - Nó mệt mỏi năn nỉ.. Những giọt nước mặn chát bắt đầu rơi…
Nhưng Jackson vẫn tiếp tục nói:
- Em thử nhớ lại xem, em ôm điện thoại cả ngày NHƯNG có bao giờ nhận được một tin nhắn nào của hắn?
- Đừng nói nữa… Em … Xin… Anh – Nó run rẩy nói, cảm thấy giọng mình vỡ òa theo từng dòng nước mắt.
Hoàn toàn không có ý định ngừng lại, Jackson càng lớn giọng hơn, hình như bão tố đã nổi lên và biển xanh nhất quyết sẽ cuốn trôi mọi thứ:
- Em hãy tỉnh lại đi! Em nằm mơ về hắn và khóc NHƯNG chỉ có anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em thôi! CHỈ CÓ ANH THÔI CÔ BÉ NGỐC Ạ!
- Đủ rồi..!... ĐỦ RỒI! – Nó bất chợt hét lên – ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CHỈ TRÍCH EM? Em yêu ai, em nhớ ai hay em chờ đợi ai là chuyện của em.. CHUYỆN CỦA EM .. Anh hiểu không? EM biết rằng em thật ngốc.. Nhưng Ngốc vì yêu đâu phải cái tội mà đem ra phê bình hay phán xét? Anh… ANH THẬT ĐÁNG GHÉT!
Người ta ai cũng có lúc vô tình đem sự đau đớn của mình trút lên đầu người khác để được nhẹ lòng… Nhưng đó thật sự là một sai lầm khi chạy trốn nỗi đau của bản thân bằng cách tạo ra một nỗi đau khác…
Sau giây phút vô thức hét lên, Nó chợt câm bặt khi nhìn vào đôi mắt thảng
Cuối cùng thì nỗ lực của Nó cũng được ghi nhận, Thiên thần vẫn như mọi khi, tiếp tục giữ thái độ vô cùng nhẹ nhàng để trả lời Nó:
- Nếu xét theo danh nghĩa thì có thể nói như thế.. Nhưng trên thực tế thì anh và ngài tổng giám đốc đáng kính này là hai cá thể khác biệt nhau chỉ có duy nhất một điểm chung là tên cha đẻ trên giấy khai sinh mà thôi.
- Nghĩa là… - Theo phản xạ tự nhiên, Nó nhíu mày hỏi lại.
- Nghĩa là.. Tôi và Thiên thần của em, nếu xét trên mối quan hệ huyết thống thì là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng thực chất, cả tôi và anh ta chưa bao giờ có ý định thừa nhận cái danh nghĩa đó. – Ngài Tổng Giám đốc bây giờ đã chịu hướng đôi mắt đen thẫm về phía Nó và cất giọng giảng giải.
- Tại sao? – Nó tiếp tục bày tỏ thái độ thắc mắc của mình. Thật tình, Nó không phải là một đứa tò mò nhưng không hiểu sao, những sự việc xảy ra xung quanh Mr P luôn khiến Nó nảy sinh cái khát khao phải biết cho bằng được.
- ……………..
Một khoảng im lặng kéo dài… Tiếng mưa lại có dịp rên rỉ bên tai..
- Em muốn biết lý do có được không? – Nó bướng bỉnh lặp lại câu hỏi một lần nữa…
Ngài tổng giám đốc hình như cố nén tiếng thở dài. Nó cảm thấy bàn tay với những ngón thon thon khẽ siết nhẹ lên đôi vai mỏng manh và ánh mắt nâu đen đột nhiên trở nên sâu thẳm đến lạ kỳ. Từ đôi môi quyến rũ cất lên một giọng nói trầm ấm phảng phất một nỗi buồn mơ hồ:
- Có rất nhiều chuyện đã xảy ra và tôi không muốn nhắc lại… Tại sao không sống cho hiện tại mà cứ phải nhai đi nhai lại những vết sẹo vốn đã rất khó để nhạt phai trong quá khứ?Tôi
và em.. Cứ thế này.. chẳng phải đã quá đủ rồi sao?
Bỗng nhiên, hình ảnh của Mr P trong buổi trưa tại trại trẻ mồ côi mang tên “Mái ấm Hy Vọng” hôm nào lại hiện lên trong tâm trí Nó... Ngài ngồi trên thềm cửa, khẽ ngẩng mặt lên nhìn mông lung vào khoảng không vô tận, tuy rằng đang ở giữa ánh sáng mặt trời chói chang nhưng ánh mắt và dáng người lại tạo nên một sự cô đơn, lạnh lẽo vô cùng..
Từ sau lần đó, đây là lần hiếm hoi thứ hai Nó thấy Ác Quỷ trở nên lạ lùng như thế.
- Uhm… Nếu anh không muốn nói thì em cũng không ép nữa – Trước thái độ của Mr P, Nó khẽ giấu tiếng thở dài, lý nhí nói.
- Có vẻ như em hoàn toàn không biết gì về quá khứ của quý Ngài tổng giám đốc đây nhỉ? - Bất chợt tiếng Jackson vang lên mang theo sự mỉa mai không che giấu.
- Ơ… Nếu anh ấy đã không muốn nói thì em cũng không ép.. Dù sao.. Cứ sống tốt cho hiện tại là được rồi. – Nó vội vã đáp lời, có chút ngập ngừng trong giọng nói.. Thật ra, Nó cũng chưa đủ tự tin lắm trong mối quan hệ này.
- Vậy Ngài tổng giám đốc đáng kính này có nói với em về một người tên là Uyển Phương không? - Thiên thần có vẻ quyết tâm không chịu buông tha.
- TÔI CẤM ANH KHÔNG ĐƯỢC NHẮC ĐẾN TÊN CÔ ẤY! –Ngài Mr P đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, đôi mắt nâu đen trở nên dữ dội và lạnh lùng, Nó cắn răng khi bàn tay đang đặt trên vai mình siết lại rất chặt.
- Em có biết Uyển Phương không? – Jackson tỏ vẻ không thèm quan tâm tới Mr P, kiên nhẫn nhìn Nó bằng đôi mắt biển sâu mênh mông đầy bí hiểm.
- ĐỪNG NÓI NỮA.. TÔI CẤM ANH KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TÊN CÔ ẤY! Mr P lại tiếp tục hét lên một cách giận dữ.
Nó ngây người, chưa bao giờ Nó thấy ngài mất tự chủ như thế. Bất giác, Nó vô thức thốt ra câu hỏi vừa mới xoẹt qua trong đầu:
- Uyển Phương… Là ai?
- Ồ! Vậy ra Ngài tổng giám đốc đáng kính này chưa nói cho em biết sao? Uyển Phương chính là…
Bàn tay đang siết chặt vai Nó đột ngột buông lơi, làn da lạnh tê tái của Nó chợt căng lên vì một cơn gió nhẹ sượt qua và rồi …
“Bốp”
Một âm thanh khô khốc của da thịt chạm nhau ùa vào tai khiến Nó sửng sốt.. Nó trợn mắt nhìn Mr Ác Quỷ đưa bàn tay mạnh như thép của mình giáng một cú vào gương mặt hoàn hảo của Thiên thần...
- Tôi đã cảnh báo anh rồi! KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TÊN CÔ ẤY.. Loại người như anh không xứng! – Mr P vừa thu tay về vừa tiếp tục gằn giọng nói.
Thiên thần loạng choạng, khẽ đưa tay lau giọt máu nhỏ rỉ ra nơi khóe môi nhưng vẫn cố gắng nói những tiếng đều đều như người say, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh vô cùng:
- Uyển Phương chính là người mà Ngài tổng Giám đốc đây đã từng yêu thiết tha.. Thậm chí còn có thể hi sinh mạng sống vì cô ấy..
- Người yêu… - Nó lặp lại một cách vô thức…
Không gian đột ngột trở nên lặng yên, chỉ có từng lời, từng lời của Jackson không ngừng vang trong đầu Nó ..
“Uyển Phương chính là người mà Ngài tổng Giám đốc đây đã từng yêu thiết tha.. Thậm chí còn có thể hi sinh mạng sống vì cô ấy.”
Đã từng yêu thiết tha…
Thậm chí có thể hi sinh vì cô ấy….”
Thì ra.. Ngài Mr P đã từng có một mối tình sâu đậm đến vậy…..
Thì ra.. Nó chỉ là người đến sau…
Mà đến sau thì đã sao? Chẳng phải hiện tại mới là quan trọng à?
Nhưng mà… Nếu như thế… Tại sao Mr P vẫn có phản ứng dữ dội đến vậy khi nhắc tới cô ấy?
Liệu… Có khi nào.. Tình cảm kia vẫn còn?
Jackson – Mr P và cả Uyển Phương.. giữa ba người rút cục đã có chuyện gì xảy ra?
Hàng ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu khiến đôi mắt Nó như mờ đi, rồi không hiểu vì sao Nó đột nhiên thấy phía trước mình trở nên tối đen và trong phút chốc Nó chẳng còn biết gì nữa.
Trên bầu trời, một tia sét ngoằn nghèo tạo thành những vệt sáng loang lổ. Dưới mặt đất, tiếng kêu thất thanh của hai người con trai bị át đi bởi tiếng sấm chát chúa chói tai.
Mưa tiếp tục hát vu vơ những thanh âm của một bài tình ca dang dở….
Chap 26:Thương nhớ.
Khu công viên nhỏ bừng sáng
dưới ánh nắng mặt trời, một cơn gió khẽ lướt qua mang theo hương hoa ướp vào không gian ngào ngạt, bước chân chầm chậm trên con đường lát gạch ngoằn nghèo, Nó ngẩng cao đầu khoan khoái tận hưởng khoảnh khắc trong trẻo như trên thiên đường. Váy hoa phấp phới bay, mái tóc ngắn choằn háo hức thả mình hòa theo làn hơi mát lạnh, Nó đưa mắt ra xung quanh, tự nhủ khung cảnh thiên nhiên quả thật là “Quá đẹp”.
Bất chợt, Nó nhìn thấy một người con trai và một người con gái đang ngồi giữa vầng ánh sáng, rực rỡ, nổi bật như hai vị thiên sứ, phong cảnh và con người giống như hai mảnh hoàn hảo của bộ đồ chơi ghép hình, khớp nhau một cách kỳ lạ.
Nó bỗng thấy tò mò, muốn được nhìn cho thật rõ hai gương mặt ấy thành ra những bước chân cứ nhanh dần một cách vô thức… Hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó rất vui và xung quanh họ toát lên một bầu không khí hạnh phúc mà chỉ có thể tìm thấy ở các đôi đang yêu nhau. Mái tóc cô gái sóng sánh những sắc nâu, chiếc váy trắng bồng bềnh trong nắng gió… Bước chân Nó không rõ vì sao đột nhiên trở nên gấp gáp.. Hình như cảm giác quen thuộc ùa về khi mái tóc màu đen chợt lấp ló phía sau những ngọn sóng màu nâu dài là động lực thúc đẩy Nó lao về phía trước..
Bàn chân liên tục nhảy múa trên mặt đất trong vũ điệu của sự lặng im, rón rén, Nó bỗng có liên tưởng khá kỳ cục rằng mình giống hệt một kẻ trộm đang thể hiện cái kỹ năng “rình rập thiên phú” và rồi, đúng y như trong kịch bản của các phim Hàn sến sẩm, kẻ đạo tặc là Nó vào – ngày – đen - đủi đã đột xuất gặp một “tai nạn nghề nghiệp hi hữu” khi đạp vào một cành cây vô duyên nằm giữa đường.. Một tiếng “Bịch” nặng nề vang lên cùng lúc với nửa phần cơ thể của Nó chạm đất. Nó quên cả đau mà bối rối nhìn về phía hai vị thiên sứ để rồi trái tim bỗng nhói lên một cái khi nhận ra mình đang đối diện với đôi mắt màu mật ong lấp lánh những đốm sáng..
Ngài ngồi đó, đôi bàn tay với những ngón thon dài bao phủ quanh thân hình của cô gái kia, mái tóc ánh lên trong nắng và đồng tử màu nâu vốn đã từng chất chứa sự nồng nàn giờ đây chỉ còn những cái nhìn lạnh lùng vô cảm..
Màu mật ong sượt qua gương mặt bánh bao rất nhanh, như thể giữa Nó và Ngài chưa từng quen biết… Rồi Mr P thì thầm gì đó vào tai người con gái kia khiến cô ta bật cười khúc khích…
Nó nhận thấy máu trong người mình đột nhiên chảy dồn dập làm cho trái tim cũng quá tải mà dường như ngừng đập... Hai người họ đang cười? Cười gì? Cười Nó chăng? Trong hoàn cảnh này, Nó bỗng có cảm giác mình giống như một cô hề ê chề vì trò mua vui bị thất bại và đang được người ta ban cho nụ cười thương hại sau màn biểu diễn không thành…
Nó vẫn bất động tại chỗ, há hốc mồm trước hình ảnh đang diễn ra, nước mắt không hiểu sao cứ rơi… Rơi… Rơi mãi…Và trái tim Nó dường như cũng bị cuốn trôi…
Nó choàng tỉnh giấc, mắt bị choáng ngợp bởi một không gian trắng tinh và mũi thì bị tra tấn bởi đủ thứ mùi hỗn độn của các loại thuốc sát trùng… Nó hiểu, mình đang ở trong bệnh viện và cảnh tượng hãi hùng mà Nó vừa chứng kia chỉ là sản phẩm của một cơn ác mộng… Vậy mà, không hiểu sao.. Nó lại thấy xung quanh mắt mình nhòe nhoẹt nước?
- Em tỉnh rồi hả? - Chất giọng trầm ấm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ khiến Nó không khỏi giật mình.
Nó khẽ quay đầu về phía vừa phát ra tiếng động, cố gắng nhìn gương mặt thân quen giờ đây nhòe nhoẹt bởi nước mắt rồi cất giọng yếu ớt:
- Ơ.. Dạ!.. Sao.. Sao em lại ở đây ạ?
- Còn sao nữa.. – Nó nghe rõ giọng ai đó có ý trách mắng - Em bị ngất bởi vì cơ thể của em còn chưa kịp hồi phục sau cơn sốt lần trước rồi lại bị dầm mưa thêm nữa… Em.. Làm anh lo lắm biết không hả?
- .. Em… Xin .. Lỗi – Đưa tay gạt nhẹ những hạt nước, Nó uể oải nói.. Thật lòng mà nói thì đôi khi Nó cũng ghét cái cơ thể ốm yếu này của Nó lắm.
- Ai dư lỗi mà cho em xin - Chất
giọng ấm áp lại vang lên - Mà phải công nhận là em nhẹ thật đấy! Anh dám cá với em rằng nếu công ty có tổ chức thi điền kinh thì rất có khả năng anh vừa bế em vừa chạy mà vẫn giành được giải nhất!
- Eo.. Làm gì đến nỗi thế! – Nó bật cười trước câu nói hài hước của người con trai kia rồi chun mũi hỏi lại – Anh không thấy mặt em như cái bánh bao hả?
- Tất nhiên là có thấy. Vì thế cho nên cứ mỗi lần nhìn em là anh nghĩ ngay đến cây kẹo mút.. Thật ra, đôi lúc anh rất thắc mắc là tại sao em có thể vẫn đứng và đi được bình thường đấy... – Có chút gì đó trêu ngươi xen lẫn trong chất giọng trầm ấm.
- Eo… Vì em đặc biệt mà – Nó giả vờ nhăn mặt rồi cố gắng nở nụ cười nói tiếp – Jackson! Cảm ơn anh đã đưa em đến đây..
- Ơn huệ gì! Việc cần làm mà. Nhưng phải công nhận một điều Em là cô bé ngốc nhất mà anh từng biết đấy. Nhóc ạ! – Thiên thần khẽ nói. Hình như Nó lờ mờ thấy gương mặt anh hơi giãn ra, Nó đoán anh đang cười.
Nó chớp mắt, cố nhìn cho thật rõ khung cảnh xung quanh. Tất cả chỉ là một màu trắng yên bình, căn phòng vắng tanh chỉ có hai người là Thiên thần và Nó… Một cảm giác hụt hẫng dâng lên khiến trái tim Nó bất chợt nhói đau…
- Nếu em muốn tìm ai đó thì anh xin nói là hắn không có ở đây đâu! Jackson dường như đã nhận thấy thái độ của Nó nên giọng anh hơi phảng phất vẻ giận dỗi.
Bị nói đúng tim đen, Nó bất giác giật mình nhưng vẫn cố che giấu sự thất vọng đến cùng.. Con gái Nhân Mã vốn bướng bỉnh như vậy đấy:
- Em… Em đâu có tìm ai… Em chỉ là muốn khẳng định chắc chắn rằng mình không bị bắt cóc thôi ạ!
Trước câu trả lời mang đầy tính bất ngờ của Nó, Jackson chỉ còn biết đưa hai tay lên giả vờ làm điệu bộ đầu hàng rồi vừa cười vừa nói:
- Anh thua em rồi, cô bé tinh quái ạ. Thôi! Em ngủ tiếp đi! Cứ yên tâm là ở bất cứ nơi đâu trẻ em cũng luôn luôn được bảo vệ nhé!
- Dạ! – Nó khẽ mỉm cười nói. Thật tình là Nó cũng chẳng còn muốn tranh cãi nữa.. Hiện tại, Nó đang rất mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.. Hai mi mắt khép vào nhau, tối đen và Nó thiếp đi….
Những ngày sau đó, Nó vẫn tiếp tục với những giấc ngủ chập chờn lúc mê lúc tỉnh.
Đôi lần, Nó thấy chị Thủy đảo qua và làm chộn rộn cả thế giới u mê của Nó bằng những câu chuyện sinh động của cuộc sống…
Đôi lúc, Nó lại phải cố gắng gồng lên, chứng minh, năn nỉ kèm theo cả đe dọa để ngăn con bạn thân đáng yêu không gọi điện về báo cho mẹ biết tình hình bi đát của Nó, bởi vì, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Nó rất thương mẹ Nó - Một người phụ nữ Việt Nam điển hình cả cuộc đời lúc nào cũng vì gia đình mà lam lũ .
Và cũng có rất nhiều khi, nhiều đến mức không đếm được Nó ước rằng mình sẽ nhìn thấy màu mật ong sóng sánh ấy ngoài đời thật chứ không phải chỉ trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng ngày … Nhưng rốt cục thì hết lần này đến lần khác, Ác quỷ vẫn nhất quyết chỉ xuất hiện cùng với nàng công chúa để hí hửng lấy đi những giọt nước mắt của Nó.
Jackson vẫn âm thầm và kiên trì ở bên Nó. Thậm chí, anh dường như đã chuyển cả văn phòng của mình đến đây để có thể vừa làm việc vừa chăm sóc Nó . Điều này khiến cho Nó áy náy mãi không thôi.
- Anh đừng tốt với em như thế được không? – Nó hỏi Jackson vào một buổi sáng đẹp trời khi những cơn buồn ngủ triền miên tạm thời buông tha Nó.
- Vậy em đừng vừa ngủ vừa khóc nữa được không? – Thiên thần vừa nhìn Nó bằng đôi mắt màu biển xanh sâu thăm thẳm vừa dịu dàng nói khiến Nó đột nhiên bối rối…
Nó cúi mặt không biết phải trả lời như thế nào đành lảng tránh bằng cách hướng ánh mắt ra phía ngoài. Bầu trời khá trong xanh, những tia nắng ấm áp đang không ngừng len lỏi vào từng khoảng không gian, đối lập hoàn toàn với sự trống rỗng của tâm hồn.. Hình như đâu đó trong Nó vang lên một tiếng thở dài vô vọng..
- Đã đến giờ uống thuốc mời người nhà ra ngoài! - Tiếng nói sang sảng của
cô y tá trẻ đột ngột ngân lên khiến Nó không khỏi mừng rỡ khi được thoát khỏi cái không khí âm u nặng nề đến ngạt thở.
Jackson lặng lẽ nhìn Nó như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng quay đi. Nó dõi theo cho đến khi thân hình hoàn hảo của anh khuất dạng nơi cánh cửa bất giác trong đầu lóe lên một câu hỏi: “Không hiểu giữa Jackson – Ngài tổng giám đốc và người con gái có tên Uyển Phương kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người tốt như thiên thần lại bị Mr P hiểu lầm thành người xấu?”
Đang suy nghĩ miên man, Nó chợt giật mình khi tiếng cô y tá trẻ đều đều vang lên kéo Nó về với hiện tại:
- Bạn trai chị công nhận vừa đẹp trai vừa chu đáo.. Cứ nhìn cách anh ấy chăm sóc chị thì biết anh ấy kưng chị đến thế nào. Chị sướng thật đấy! – Cô y tá vừa đưa thuốc cho Nó vừa nói với thái độ ghen tỵ không giấu diếm.
Nó chỉ mỉm cười, không giải thích hay biện minh. Từ trước tới nay, Nó luôn cho rằng với những người không thân quen thì công khai và chỉnh sửa thông tin cá nhân là việc làm không cần thiết.
Chỉ có điều, hai từ “Bạn trai” mà cô y tá vừa nói lại vô tình chạm vào nỗi đau của Nó và Nó chợt nhận ra là Nó đang nhớ “ai đó” quay quắt..
Nhưng.. “Người ta” có xem Nó là gì đâu... Đã bốn ngày rồi Nó không nhận được một cuộc điện thoại nào, không một dòng tin nhắn nào cũng như không cảm nhận được bất kỳ một biểu hiện nào của sự quan tâm dù là nhỏ nhất.. Cứ như thể trong bốn ngày này, “ai đó” đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Nó…
Ừ thì đã đành rằng là bốn ngày chưa phải là lâu nhưng cũng đâu phải là quá ngắn để Nó có thể được nhận những cử chỉ yêu thương mà mình nên có?
Nó nhớ đến thái độ mất bình tĩnh của ngài tổng giám đốc khi Jackson nhắc đến Uyển Phương rồi cảm thấy cõi lòng buốt lên từng cơn vì nhận ra hình như “Ngài” vẫn còn yêu cô gái kia nhiều lắm.. Nhiều đến mức sẵn sàng tỏ ra hờ hững với Nó…
Một giọt nước mặn chát lại lặng lẽ rơi… Không biết từ bao giờ… Nước mắt đã trở nên quen thuộc với Nó đến thế?
Cô bé con bướng bỉnh và mạnh mẽ của ngày xưa đâu rồi? Đau quá đi thôi!
Nó uể oải đưa đầu tựa lên hai đầu gối rồi khẽ vòng tay ôm lấy đôi chân, nhẹ nhàng khép mắt lại……giờ phút này, Nó chỉ muốn thu mình trong cái vỏ ốc vô hình để tự chữa trị những nỗi đau của những suy nghĩ giằng xé bên trong khiến trái tim Nó rỉ máu…
Mr P.. Anh ở đâu? Ở đâu? Lẽ nào.. Anh thật sự là Ác quỷ vô tình đến thế?
Lại hai ngày nữa trôi qua, thể chất của Nó nhờ sự chăm sóc của Thiên Thần cũng đã trở lên khá hơn nhưng còn vết thương nơi tâm hồn thì chỉ có lở loét ra thêm chứ không hề thuyên giảm…
Thật đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu có một sức mạnh hồi sinh diệu kỳ nhưng cũng có một quyền năng hủy diệt vô tận bởi vì khi đã trót yêu con người ta rất dễ vượt qua những giới hạn của chính mình”
Như trái tim Nó đây… Bây giờ, đang gần như vụn nát….
Vậy mà, không hiểu sao, Nó vẫn có thể cười… Thậm chí lại còn cười rất tươi như thể một người chưa từng biết phiền muộn.
- Em có thể dừng ngay cái kiểu ấy đi được không? Trông em như một con ngốc ấy! – Jackson cáu kỉnh nói sau khi Nó tiếp tục “nỗ lực” nhe răng với những câu chuyện mà anh kể.
- Kiểu ấy là kiểu nào? – Nó giả vờ tròn xoe mắt hỏi lại – Anh tiếp tục đi, em muốn nghe!
- Linh! – Jackson khẽ gọi tên rồi nhìn Nó bằng ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Nó thấy biển xanh chao đảo, tối thẫm và u buồn như một ngày không có nắng.
- Dạ! – Nó khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói – Em nghe!
- Em làm ơn đừng có tiếp tục thế này được không? Thà rằng em cứ khóc như những lúc mê man anh còn thấy dễ chịu hơn.. Em ngốc quá! Em định giả vờ mạnh mẽ để cho ai xem? Người ta có thèm quan tâm em không? Thậm chíhắn còn chẳng buồn đến xem em còn sống hay đã chết nữa mà.
- Anh đừng nói nữa… Em không muốn nghe! – Nó vội vã nói
- Em
hãy chấp nhận hiện thực đi.. Hắn chẳng coi em là gì cả.. – Thiên thần nhất quyết bỏ qua lời cầu khẩn của Nó, tiếp tục nói.
- Đủ rồi.. Em không muốn nghe – Nó vô thức lấy hai tay đưa lên tai.. Dường như Nó lại nghe thấy tiếng tim mình đang vỡ ra loảng xoảng.
- Em hãy mở mắt ra mà nhìn đi! Từ khi em vào viện tới nay, hắn đã đặt chân tới đây chưa?
- Đừng… Nói … Nữa.. ! Nó vẫn lấy hai tay bịt chặt tai và lắc đầu một cách điên dại như thể làm như thế thì những từ ngữ kia sẽ bắn ra khỏi bộ não và làm cho nỗi đau của Nó thôi nhói buốt - Đủ rồi! - Nó mệt mỏi năn nỉ.. Những giọt nước mặn chát bắt đầu rơi…
Nhưng Jackson vẫn tiếp tục nói:
- Em thử nhớ lại xem, em ôm điện thoại cả ngày NHƯNG có bao giờ nhận được một tin nhắn nào của hắn?
- Đừng nói nữa… Em … Xin… Anh – Nó run rẩy nói, cảm thấy giọng mình vỡ òa theo từng dòng nước mắt.
Hoàn toàn không có ý định ngừng lại, Jackson càng lớn giọng hơn, hình như bão tố đã nổi lên và biển xanh nhất quyết sẽ cuốn trôi mọi thứ:
- Em hãy tỉnh lại đi! Em nằm mơ về hắn và khóc NHƯNG chỉ có anh nhìn thấy những giọt nước mắt của em thôi! CHỈ CÓ ANH THÔI CÔ BÉ NGỐC Ạ!
- Đủ rồi..!... ĐỦ RỒI! – Nó bất chợt hét lên – ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ CHỈ TRÍCH EM? Em yêu ai, em nhớ ai hay em chờ đợi ai là chuyện của em.. CHUYỆN CỦA EM .. Anh hiểu không? EM biết rằng em thật ngốc.. Nhưng Ngốc vì yêu đâu phải cái tội mà đem ra phê bình hay phán xét? Anh… ANH THẬT ĐÁNG GHÉT!
Người ta ai cũng có lúc vô tình đem sự đau đớn của mình trút lên đầu người khác để được nhẹ lòng… Nhưng đó thật sự là một sai lầm khi chạy trốn nỗi đau của bản thân bằng cách tạo ra một nỗi đau khác…
Sau giây phút vô thức hét lên, Nó chợt câm bặt khi nhìn vào đôi mắt thảng