- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Truyện Teen - Vợ À... Em Thật Ngốc
Lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt đó là lúc nó đang đánh thằng Vinh, một thằng quậy nổi tiếng, nó bắt con cá vàng thằng em tôi yêu quí nhất, sau đó nó ép con cá vàng vào trong tập, con cá vàng chết ngắt
Tôi còn nhớ lúc nó đánh thằng nhỏ, không một tia dao động, liên tục cho những cước vào bụng thằng đó, cho đến khi thằng đó bất tỉnh nó vẫn không tha
Lúc đó, ánh mắt nó...chỉ có thể nói là ánh mắt của sát thủ, không quan tâm con mồi của mình ra sao, chỉ biết mỗi việc GIẾT
lúc đó khi nó về nhà, máu lan trên khắp tay nó, tôi khiếp sợ nhìn nó đi bình thường vào trong phòng ba mẹ
Hôm đó nó đã bị ba đánh cho một trận và quỳ ở góc tường trong phòng khách suốt buổi tối
12 giờ đêm, khi tôi xác định gia đình đã ngủ hết, lén lén lút lút đem cho nó phần cơm chiên thập cẩm mà tôi mua về cho nó
-"Này ăn đi"
Nó nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng,...nhưng lại có một tần sương mỏng phủ lên, nhìn không có gì là đáng sợ, chỉ còn sự đáng thương bao trùm con người nó
-"Sao...sao lại khóc"
Sau sự việc đó, tôi ngộ ra một điều, nó đánh người...không phải vì nó keo kiệt, mà vì đó là món quà tri kỉ của nó
Lúc lên 6 tuổi, nó có quen một cô bé tốt bụng, rất xinh với đôi mắt to tròn long lanh. Trên đỉnh đầu luôn có một cây kẹp hình con bướm màu hồng phấn rất xinh
Hai đứa trẻ chơi rất thân, tới khi...cô bé đó vì bệnh tim mà qua đời,...đưa cho nó con cá vàng...con vật tri kỉ của cô bé
-"Có bé.... cá .....vàng ở bên....cậu...hạy coi...là...tớ...ở bên nhé"
Tiếng nói đứt quãng nghẹn ngào của cô bé khuấy động tâm can của tôi, mọi người ở đây...và không ngoại trừ nó
từ lúc đó, nó luôn coi con cá vàng là cô bé đó, đối xử nâng niu chiều chuộng, thằng Vinh giết con cá đi không khác nào giết cô bé kia...một lần nữa...
Lúc đó, ánh mắt nó...chỉ có thể nói là ánh mắt của sát thủ, không quan tâm con mồi của mình ra sao, chỉ biết mỗi việc GIẾT
Lần thứ 2, là lần với cô gái đó, lần này, tôi thấy rõ hơn, tay cầm con dao, nó bình tĩnh rạch từng vết dài....sâu trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ sợ hãi của cô gái, cùng với tiếng la hét đáng sợ
Lần cuối cùng ánh mắt đó xuất hiện, là bây giờ đây
Ánh mắt nó sắc bén chiếu về tôi, chân vẫn không dừng bước
-"Hôm qua chị đi với ai? Tên đó là ai mà lại bế chị về?"
Tôi run run nhìn nó, bế ,bế hả? Hắn, hắn ta gọi tôi là chị dâu...vậy vậy là em chồng rồi
-"Hắn ta là em chồng đó"
Tôi thấy nó nhếch môi lên cười lạnh, châm biếm nói
-"Sao...thấy một người chồng chưa đủ, vẫn còn muốn thêm em chồng nữa à? Bà chị, tham lam thật đấy!"
Chân nó dừng bước trước mặt tôi, cúi đầu xuống phả hơi nóng vào mặt tôi, mùi bạc hà từ ngưới nó thoáng qua, thật dễ chịu! Nhưng với vẻ lạnh lùng của nó, không hiểu sao tôi lại rét run
Nó cũng thuộc hàng điển trai, khuôn mặt xinh đẹp toát lên khí thế kiêu hãnh, mái tóc xéo xuống che nửa đôi lông mày, mái tóc bồng bềnh như sóng đại dương, còn đôi mắt, xinh đẹp như biển cả nhưng lại sâu không thấy đáy
Chân tôi run run, tay nắm chặt lại thành nắm đấm
-"Mày nói cái gì?"
Nó "hừ" một tiếng, lãnh đạm nói
-"Tôi nên nói là chị quá ngu ngốc hay là cố tỉnh giả ngu ngốc đây? Chiều nay là đám cưới của mình mà tối hôm qua còn nằm trong vòng tay người đàn ông khác, không khác gì một con nhỏ làm tiền..."
Chát....
Tiếng động mạnh vang dội lên trong căn phòng nhỏ, đầu nó nghiêng sang một bên, má trái đỏ in dấu tay
Nhìn xuống bàn tay rát đỏ, tôi nghiến răng, rít lên, nhìn thẳng vào mắt nó
-"Tao nói cho mày biết lần cuối, tao không biết là như thế nào, nhưng trong tim tao mãi mãi khép chặt, không bao giờ có ai có thể mở nữa, kể cả người thân!"
Câu cuối "kể cả người thân" chắc có lẽ nó hiểu tôi đang ám chỉ điều gì, tôi đẩy nó ra, đi về hướng cửa, giọng nó bỗng chuyển thành ưu thương, vang lên phía sau
-"Vẫn chưa quên được hắn ta?"
Tôi không quay đầu lại, chỉ dần bước cân, lạnh nhạt nói
-"Đã quên"
Chỉ nghe tiếng nó thở dài, nhẹ giọng nói
-"Chiều là đám cưới của chị, hạnh phúc nhé"
Sau đó nó đút tay vào túi quần, bước ngang qua tôi đi thẳng ra ngoài
Rốt cục...tôi quên hay không quên đây? Hắn ta...người con trai đó......Vợ à...em thật ngốc - Chương 06
5 giờ chiều
Đám cưới chuẩn bị diễn ra
Là một đám cưới hoành tráng, từ cửa vào là tên của cô dâu và chú rể, tuyệt nhiên không có tấm hình nào!
Từ cánh cổng chi chít hoa giấy, dẫn vào một lối đi nhỏ được lát gạch, những kẽ hở, cỏ chen chúc vươn lên xanh tốt
Tôi ngắm mình trong gương
Người ta nói: Dù có xấu tới đâu chăng nữa, người con gái vẫn đẹp nhất khi mỉm cười và trong ngày cưới, vậy mà khi tôi nhìn vào trong gương...còn đẹp hơn những gì người ta nói [LyK: Ặc...khiếu tưởng tượng bay xa chị nhỉ Nhã Đan:">
Trên người tôi mặt chiếc váy màu trắng, bó sát vào người, thật khiến tôi khó chịu. Thà tôi mặc áo sơ mi cùng quần bò tổ chức lễ cưới còn dễ chịu hơn
Nhưng chiếc váy cưới này rất đẹp, từng cọng lông vũ trắng tinh được đính khéo léo tỉ mỉ dưới vạt váy, quanh ngực còn được đính những hạt kim cương nhỏ óng ánh
Trên đầu tôi đeo một chiếc vương miệng, tóc búi lênlộ ra chiếc cổ trắng ngần, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc đính viên kim cương to ở trước
Sờ tay nhẹ lên chiếc vòng, lòng tôi không còn cảm giác háo hức như ban nãy, nguội dần, rồi lạnh hẳn
Tiến đến bên cánh cửa sổ màu trắng, tôi nhìn lên bầu trời trong xanh, giá như...chú rể là anh........
-"Khi về,...anh nhất định lấy em làm vợ"
-"Em...em dữ lắm, lại không biết nấu ăn, sẽ không chăm sóc anh được"
-"Ờ...kể ra cũng đúng,...vậy anh sẽ kiếm một cô gái khác tốt hơn em"
-"Anh..."
-"Haha đừng giận, anh giỡn thôi"
-"..."
-"Khi về anh nhất định sẽ lấy em, nhất định"
Cạch...
-"Nhã Đan à, con đứng thẫn thờ ở đấy làm gì? Mau lại đây, sắp đến giờ làm đám cưới rồi"
Tôi quay lại nhìn mẹ, lâu nay vẫn lo chơi đùa, không để ý tới mẹ đã có vài nếp nhăn trên trán, tôi chạy ùa vào lòng mẹ, như lúc trước vậy, vẫn là đứa con nhỏ của mẹ
Tôi ngước mặt lên nhìn mẹ
-"Mẹ, có thể không đám cưới không? Con không muốn"
Tôi lắc đầu, nước mắt nóng hổi theo hốc mắt lăn dài trên má
Mẹ tôi cũng vậy, nước mắt của bà cũng rơi không ngừng, đặt tay xoa nhẹ lên đầu tôi, khẽ nói
-"Nhã Đan, mẹ biết, con không muốn lấy một người nào khác ngoài nó...mẹ cũng biết, con chưa từng quên nó, nhưng con không thể cứ như vậy, phải tìm được một người chồng chứ"
Tôi lắc đầu, nước mắt liên tục rơi
Mẹ dìu tôi đến sô pha ngồi
-"Con không muốn, con đã quên anh ta rồi, nhưng không có nghĩa là con sẽ lấy một người khác, tình cảm là một thứ quá xa xỉ đối với con, con không đủ giấc ngủ để canh chừng nó, không đủ nước mắt để chảy thành dòng suối cho nó uống, không thể suốt ngày nhịn ăn nhịn uống để cho nó no đủ, con không đủ tự tin để nuôi nấng một tình yêu, không thể"
Nước măt tôi liên tục chảy dài
-"Vậy thì chị có thể bỏ trốn"
Từ cửa truyền tới âm thanh ấm áp, tôi ngơ ngác
-"Bỏ trốn?"
Người đã nói là em trai của hắn cũng là người gọi tôi là chị dâu_Đặng Khải Phong
-"Cậu...cậu nói gì cơ?"
Mẹ tôi tức giận rống to
Tôi kinh hãi nhìn mẹ, mẹ...sao thế kia
Cậu ta mỉm cười ngạo nghễ nhìn mẹ
-"Cũng đã đến lúc nói sự thật cho cô ấy biết rồi, bà không thấy bà quá độc ác với cô ấy sao? Bán cô ấy đi, xem ra bà rất vui vẻ đến nỗi nước mắt lăn dài"
Bốp...
Mẹ giáng một cái tát mạnh vào má của cậu ta, cậu ta nghiêng đầu sang một bên, mím chặt môi, giáng cho mẹ tôi một cái tát
Chát...
Tôi hoảng hốt , bật dậy chạy lại đỡ mẹ quắc mắc nhìn cậu ta
-"Khốn khiếp, cậu làm gì thề, dù ao mẹ tôi cũng đáng tuổi mẹ cậu đó nha, làm sao có thể làm thế với người lớn tuổi"
Cậu ta cười lạnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta như thế, những viền đỏ trong mặt cậu ta nổi lên, cả căn phòng chìm vào u ám, đáng sợ
-"Vậy em có biết là chính người mẹ em luôn yêu quý bấy lâu lại là người giết chết mẹ ruột của em không?"
Đoàng! Như sét đánh ngang tai, tôi quát lớn nhìn cậu ta
-"Cậu ăn nói lung tung gì vậy, trong cuộc đời này, tôi chỉ có duy nhất một người mẹ, là người đã bị cậu đánh đấy, cậu có biết không? Cậu thật là điên mà, xin cậu hãy ra khỏi đây, đừng đến phá lễ cưới của tôi"
Cậu ta nhìn tôi, cái nhìn đầy ưu thương
-"Năm đó, mẹ ruột của em và người đàn bà ác độc này là một đôi bạn thân vào sinh ra tử, họ cùng tham gia một tổ chức bí mật và cùng là những sát thủ khét tiếng,người đàn bà này vẻ ngoài là một thiên sứ thuần khiết, nhưng bên trong lại là một con quỷ hút máu đáng sợ
còn mẹ của em luôn ẩn chứa trong người một thiên sứ thuần khiết, nên bà đã quyết định rời khỏi tổ chức, thay đổi tên họ, ít lâu sau, bà lấy chồng, chồng của bà...chính là cha của em hiện giờ..."
Tôi sững sờ, mẹ tôi quát lớn, cùng với đôi mặt đỏ ngầu, trông thật dữ tợn, không giống mẹ thường ngày
-"Mày im ngay, đây không phải sự thật"
Sau đó bà quay sang tôi, ánh mắt đau thương, nhưng thật xa lạ
-"Con đừng nghe nó nói, nó nói dối đấy, nó không muốn con có một hạnh phúc thật tuyệt nên đã bịa chuyện chia rẽ hai mẹ con ta đó..."
Cậu ta lạnh lùng cắt ngang lời bà
-"Không lâu sau, người đàn bà này cũng từ chức và đi tìm mẹ của em, sẵn tính lẳng lơ, nay bà ta đã có một đứa con nhỏ trong bụng, cũng chẳng coi mẹ em là bạn, bà ta càng sinh lòng ganh ghét khi thấy mẹ em lấy được một người giàu có đẹp trai, nay lại có một đứa con đang trong thời kì sanh đẻ, lòng ganh ghét đã đến cùng cực, bà ta đẩy mẹ em xuống cầu thang trước hai ba ngày sinh, kết quả mẹ em sinh non, em thì không sao, nhưng thể chất yếu từ lúc mới sinh, còn mẹ em...thì chết ngay sau đó, bà ta sau khi nghe tin thì đến gạ gẫm bố em, nói với bố em là mẹ em ngoại tình, bị vợ của người ấy tức giận đẩy ngã cầu thang, dùng mặt nạ thiên sứ yêu thương chiều chuộng em, rồi đợi lúc này, bán em đi với giá 500 triệu"
Tôi sững sờ, nheo mắt nhìn mẹ
-"Mẹ, có phải như vậy không?"
Bà nhìn tôi, lắc đầu liên tục, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trung niên
-"Không phải, nó nói láo, là nói láo"
-"Đó là sự thật"
Giọng của Đặng phu nhân từ ngoài cửa truyền vào, phía sao là Đặng lão gia
-"Đó là vì sao ta quyết định chọn con, ta sẽ sẵn sàng trả giá để chuộc lại con từ tay người đàn bà đê tiện này, để Ân Huyên từ dưới suối vàng còn có thể an nghỉ"
-"Ân Huyên?"
-"Ân Huyên,...là mẹ của con"
Sau đó, Đặng phu nhân đem một tấm ảnh cũ kĩ để trước mặt tôi
-"Đây là mẹ của con"
Trong ảnh, một người con gái độ tuổi đôi mươi, khuôn mặt xương xương thanh tú cùng với nụ cười giản dị chân thật
-"Không đúng, đây là kẻ thù của mẹ tôi"
Tôi còn nhớ, năm 10 tuổi, mẹ đã nói rõ "Đây là kẻ thù thiếu chút nữa đã cướp mất ba từ tay mẹ con chúng ta, con nhất định phải ghét cay đắng mụ ta"
Tôi ngu ngơ nghe theo, cực kì ghét người đàn bà này
Mẹ vội vàng chụp lây bức ảnh, xé nát
Đặng phu nhân trợn mắt
-"Thái Nhi, cô dám..."
Mẹ tôi ngước mặt lên cười điên cuồng
-"Sao tôi không dám chứ, cô ta, cũng chính vì cô ta nên tôi không thể có được hạnh phúc, chính vì cô ta nên anh Vũ mới chết, nên tôi cũng cướp đi hạnh phúc của cô ta để cô ta cùng hiểu nổi lòng này thôi mà"
Đặng lão gia phía sau bây giờ mới lên tiếng
-"Chính là Vũ cậu ta say đắm Ân Huyên, cô ấy hoàn toàn không có tội, sở dĩ anh ấy cùng chồng cô ấy từ chối cô nhiều lần như vậy để theo đuổi Ân Huyên là bởi vì cô ấy có một trái tim nhân ái, không phải kẻ máu lạnh như cô"
Mẹ hét lên, trên trán nổi gân xanh, lắc đầu mãnh liệt
-"Không phải, là cô ta đáng chết, cô ta không đáng có hạnh phúc"
Sau đó mẹ tôi rút từ trong bộ váy bà đang mặc một khẩu súng
-"Bà định làm gì"
Đặng lão gia và phu nhân cùng con trai đồng lượt hét lên, không ai ngờ được, một sát thủ đã từ chức có thể vẫn giữ được một khẩu súng bên người mà không bị phát hiện
Mẹ tôi cười mãnh liệt, chỉa súng về về tôi
-"Mày đã ăn cơm của tao nấu, uống nước của tao pha, mày của ngày hôm nay là một tay tao nuôi dạy, nên mày có chết cũng đừng oán hận tao, tao chỉ tiễn mày về âm phủ bầu bạn cùng với mẹ của mày thôi..."
Tôi thất thần, im lặng, sau đó ngước lên, mỉm cười nhẹ
-"Mạng của con là do mẹ nuôi nấng, nên mẹ muốn làm sao cũng được"
Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi, mắt bà đỏ lừ, rít lên
-"Đừng có nói những lời giả nhân giả nghĩa, mày sẽ không làm lay động được tao đâu,người đàn kia và mày đều là giả dối như nhau..."
Sau đó bà ta lên nòng súng
Cạch...
Pằng!
Trong căn phòng trang điểm của cô dâu màu trắng, máu đỏ lan dài
.
.
.
. Vợ à...em thật ngốc - Chương 07
Viện kẹo đồng xuyên qua chiếc áo cưới trắng tinh khôi, tôi cảm thấy rất đau ở phần bụng, ôi~~
Nhìn xuống chiếc áo trắng bị thấm một màu đỏ tươi, tôi đưa tay ôm lấy bụng mình, mỉm cười mặc những giọt mồ hôi cứ lăn trên má
Lão gia và phu nhân chạy lại đỡ tôi, còn cậu ta giật lấy khẩu súng trên tay mẹ, chỉa thẳng vào đầu bà
-"Chết tiệt"
Mẹ tôi cười điên cuồng
-"Hahaha, dù sao ta cũng giết được nó rồi, giết được rồi,...Hahaha, Ân Huyên à, cô ngó xuống mà coi đứa coi gái yêu quý của cô bị giày vò trong đau đớn này"
Tôi ôm chặt bụng, ngước mặt lên nhìn bà
-"Mẹ, con có điều...a....muốn nói với mẹ"
Chiếc áo trắng ngày càng thấm đỏ màu của máu, Đặng phu nhân kêu lên
-"Nhã Đan, con phải mau chóng tới bệnh viện, nếu không sẽ không kịp nữa đâu"
Tôi lắc đầu
-"Thật ra, điều...này...con đã biết...từ lâu"
Mẹ tôi kinh hãi nhìn tôi, sau đó trở lại vẻ mặt lạnh nhạt, khinh thường nhìn tôi
-"Hừ, mày biết gì, biết tao sẽ cầm súng chỉa vào đầu mày, biết tao đã giết chết mẹ của mày, biết tao đã cướp cha mày từ người mẹ yếu đuốii của mày hay biết thằng em mày chính là con ruột của tao với người đàn ông bội tình đó?"
Tôi sững người, mồ hôi cứ lăn tăn từ trán chảy xuống má, hòa quyện cùng dòng nước mắt nóng hổi, nói đứt quãng
-"Con...biết...mẹ...vẫn còn...là người...tốt"
Tôi sao vậy, tại sao lại không tiến lên cào xé bà ta khi biết được sự thật? Tại sao không oán hận, nói những lời nguyền rủa bà ta? Tại sao lại như vậy chứ
Cảm giác đau ở bụng ngày càng mãnh liệt, tôi rất muốn ngủ, buồn ngủ quá, tôi ngủ đây
Cậu ta hét lên kinh hãi
-"Nhã Đan, em không được nhắm mắt, anh sẽ đưa em tới bệnh viện"
Tôi có cảm giác như thân thể nhẹ tênh, bay lên không trung
Cảm giác mê man đánh liệt các giác quan, tôi không thể mở mắt, mi mắt cứ nặng trĩu như bị thưa gì đó đè vào, thật buồn ngủ
Bên tai tôi, tiếng cười của người mẹ tôi luôn tin tưởng ngày càng to, cùng với tiếng c.hửi rủa
-"Cô làm như vậy mà có thể được sao? Nếu như Nhã Đan mà bi gì, tôi nhất định sẽ đem cô băm làm trăm mảnh"
Bên tai tôi lại nghe được tiếng nói ấm áp, đầy vẻ sợ hãi
-"Nhã Đan, em không được ngủ, nhất định không được"
Sau đó, đầu óc tôi ong ong, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ....
Ở ngoài phòng cấp cứu
Khải Phong ánh mắt tóe lửa nhìn người con trai tà nghễ dựa vào ghế chờ nghỉ ngơi
Người này dung mạo bất phàm, sóng mũi cao, khuôn mặt tinh tế, đôi long mày rậm, hàng mi cong vuốt
Người đó nâng đôi mắt chim ưng sắc bén lên nhìn Khải Phong, lười nhác nói
-"Có chuyện gì lại kêu anh tới đây?"
Người này không ai khác, chính là chồng chưa cưới của Nhã Đan, anh ruột của Khải Phong_Đặng Khải Lâm
Trái với cái nhìn lãnhđạm của anh, đôi mắt Khải Phong như tóe lửa, gằn từng tiếng
-"Tại sao anh lại kêu bà ta giết Nhã Đan?"
Đặng Khải Lâm "à" một tiếng, sau đó mặt cười lạnh, hỏi lại
-"Kêu anh tới đây cũng chỉ như thế, hừ, đúng là anh hùng không qua nỗi ải mỹ nhân, không có tiền đồ"
Sau đó, anh đứng lên định rời đi, miệng vẫn nói vọng lại, giọng nói sắc bén như ngàn mũi dao
-"Cô ta đáng chết, đụng tới anh mày, tội như thế là đủ chết rồi,...hơn nữa, ta không thích lấy người con gái yêu đuối"
Đặng Khải Phong không nói không rằng, phóng tới xoay người anh lại, đấm một quả đau vào khuôn mặt điển trai của hắn
Đặng Khải Lâm nguyền rủa thầm "Chết tiệt", sau đó cũng không lưu tình tiến đến đánh thẳng vào khuôn mặt sáng lạng của Đặng Khải Phong
Cuộc xung đột lớn xảy ra, cho đến khi...
-"Các người dừng tay lại, đây là bệnh viện, không phải võ đài!"
Lâm Khải Phong buông cánh tay đang nắm cổ áo người anh trai, quần áo xộc xệch chạy lại hỏi vị bác sĩ già đi phía sau cô y tá
Vị bác sĩ già ánh mắt đau thương cùng mệt mỏi nhìn cậu, lắc đầu một cái, sau đó lại cái câu cũ rích chết tiệt kia
-"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức"
Cậu như người mất trí, lao vào nắm lấy cổ áo vị bác sĩ già kia, hét to
-"Các người nói gì? Cái bệnh viện này có phải bệnh viện nổi tiếng không đấy?"
Cô y tá kia chạy lại gỡ tay cậu ra khỏi cổ áo vị bác sỹ, cố gắng nói
-"Cậu đừng như vậy, cô ấy do mất máu quá nhiều, hơn nữa từ nhỏ thể chết của cô ấy quá yếu, chống cự được tới ngày hôm nay thì cũng là một diễm phúc trời ban rồi"
Cậu thẫn thờ buông tay vị bác sỹ kia, lao thẳng vào phòng Nhã Đan đang nằm
Phía sau, Đặng Khải Lâm tặng cho cậu một nụ cười khinh bỉ, sau đó nhấc chân rời đi
-------------------------------------------
Đặng Khải Phong bước từng bước nặng trĩu đế bên cạnh Nhã Đan
Cô nằm đấy, mắt khép hờ, khuôn mặt thoát tục xinh đẹp lạ thường
Tuy cô chỉ là một nữ xinh trung học bình thường, học hành không giỏi, khuôn mặt chỉ ưa nhìn, không gọi là đẹp
Nhưng trong con người cô, chứa đựng một lòng tốt nhân ái, một sức mạnh kiên cường
Trên khuôn mặt cô, thứ cậu thích nhất là đôi mắt yêu kiều
Đôi mắt to tròn long lanh, như chứa đựng cả một vùng biển mênh mông, không sâu thẳm, không có bão đổ bộ
Chỉ là những ngọn sóng lăn tăn trôi dạt, chỉ là những đàn cá nhẹ nhàng bay lượn, chỉ là những cánh chim hải âu bay lượn trên bầu trời...
Nước mắt cậu, không biết lúc nào đã nóng hổi trên gò má
Phải,...cậu khóc
Đây là lần thứ hai,...cậu khóc vì một người con gái...
Khẽ nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh tanh
Cậu áp tay cô vào má mình, nhẹ giọng nói
-"Em thật hư, tại sao lại không sống, tại sao lại bỏ anh, anh còn vẫn chưa thực sự nói cho em biết anh là ai, tại sao em lại như thế? Tại sao khi anh nhớ lại rồi, em lại bỏ anh mà đi như thế? Thật hư, th