- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Truyện Teen - Hãy dạy tôi cách iu đi!Xin e đó
o. Nhưng nó bình tĩnh lại, lấy cặp nhẫn và đi ra khỏi cửa hàng. Nó lại gần 2 ng` đó, cố ý làm như rất vô tình, đụng vào ng` hắn, nó ngẩng đầu lên, nói xin lỗi và chạy đi. Ko biết hắn giả vờ hay là vô tâm, hắn ko thèm để ý tới ng` vừa đụng mìh, chỉ chăm chăm vào nhỏ. Hắn cũng ko nhận ra nó nữa. Hắn thix Hạ Thảo đến thế sao. Thix đến mức ko còn wan tâm nó nữa. Nó chạy đi thật xa, ở một khúc đường vắng vẻ. Nó cúi đầu xuống, để cho nước mắt rơi. Nó đứng như thế 1 lúc, thì bỗng cảm thấy có nước dính vào ng`. Ngẩng đầu lên, mưa! Là mưa. Ông trời khóc cùng với nó. Nhưng đến lúc này, nó thấy nước mắt rơi wá đủ rùi. Đủ lắm rùi. Nó đứng dưới trời mưa, cười chán nản. Tay quệt đi nước trên má, trên mắt. Nó lết bước vào 1 wán rượu, đây là lần đầu tiên nó uống rượu, nhưng nó ko nhăn mặt vì vị đắng của nó, đắng vậy thì ăn thua j`. Vị đắng của rượu có = đắng trong lòng nó ko. Nó uống hết li này đến li khác, nó uống hết 1 chai rượu. May là còn tiền trả. Khi ra về, trong túi nó chỉ còn 5000đ. Nó say, rất say. Nhưng ít ra đầu óc nó còn tỉnh táo để ko đi con đường vắng vẻ, ko nói lảm nhảm, ko khóc, ko cười như điên, nó đi loạng choạng. Nó đi mà mắt thì bị mưa làm cho nhòe nhoẹt, chỉ thấy mờ mờ. Lát sau, nó thấy có 1 bóng ng` wen wen, ng` ấy thấy nó, chạy lại phía nó, sau đó, nó chẳng biết j` nữa. Men rượu đã làm nó ngủ. Nó nghe 1 giọng nói mơ hồ:
-Uống rượu sao?
-Này, dậy đi. Mau dậy đi
Nó mở mắt, nó ở đâu thế này? Phòng sang trọng, giường to, và……trai đẹp. Hắn hỏi nó:
-Chịu dậy rùi đấy àk?
Đầu nó nhức như búa bổ, nó nhíu mày, và nhớ lại mọi chuyện. Nó định ngồi dậy, hắn ấn nó xuống:
-Nằm đi cho khỏe
Nó nằm im lặng, và ngắm hắn, hắn ngồi đọc sách. Hắn có sở thix đọc sách từ bao jờ thế nhỉ? Nó nhìn xuống bìa cuốn sách:" Đâu chỉ mìh a". Hắn thix lãng mạn hồi nào vậy. Nó ngắm hắn chưa bao jờ thấy chán, nhưng do wá mệt, nó từ từ, từ từ thiếp đi. Mắt nó khép lại. Nó chìm vào trong giấc ngủ……Với hắn ở bên cạnh
Sau 2 ngày nghỉ đầy sự kiện đặc biệt, nó trở lại với cuộc sống bình thường của mìh. Mà cũng ko hẳn là bình thường, nó lặng lẽ hơn, ít nói hơn, tránh mặt hắn nhìu hơn, và che giấu cảm xúc cũng giỏi hơn. Sáng, khi vào lớp, nó cố ý vào thật trễ, để khi nó vừa ngồi xuống là chuông vừa reo lên, hắn sẽ ko có cơ hội lại gần và trò chuyện với nó. Trưa, nó đi thật nhanh ra căntin, dụ dỗ ng` ta thật nhanh, lấy hộp cơm trên tay ng` ta thật lẹ, rùi phóng như bay lên sân thượng, nhưng nó ăn thật chậm rãi, nó chờ jờ nghỉ trưa gần hết rùi mới đi từ từ xuống. Chìu, tan học, nếu như là mọi ngày, nó sẽ đứng ngoài cổng trường, chờ cho hắn và nhỏ tạm biệt xong,
mới tới lượt nó nói:" pie". Và như thường ngày, hắn sẽ để cho nhỏ về 1 mìh, thay vào đó là chở nó về nhà. Nhưng dạo này thì ko như thế, nó ra ngoài cổng trường, đi thẳng, đc 1 quãng, nó sẽ nuối tiếc ngoái nhìn lại nơi nó hay đứng tựa lưng vào và chờ hắn, nó chỉ tiếc thế thui, rùi lại đi típ. 3,4 ngày cứ trôi wa như thế, nó càng lặng lẽ, càng ít nói hơn khi mà ngày nó đi cứ đến gần thêm. Đến ngày thứ 5, hắn kịp níu tay nó lại ngoài hành lang khi nó chuẩn bị ra căntin, nhưng hắn chỉ vừa kịp hỏi:
-Dạo này…………….
Thì nhỏ đã kéo hắn đi, hắn vừa đi theo nhỏ vừa ngoái nhìn nó, thấy nó lạnh lùng bước ra căntin, ko nhìn lại 1 cái, hắn pùn pã, đi theo nhỏ mà đầu óc cứ nghĩ mãi tới nó. Khi jờ nghỉ trưa kết thúc, hắn vô tình nhìn thấy nó từ cầu thang đi xuống, mà đó là cầu thang dẫn lên sân thượng, thế là hắn hỉu ra lí do mấy ngày nay nó biến mất tăm. Ngày thứ 6, nó đang ngồi ăn cơm thì nghe tiếng mở cửa, nó hoảng hồn, tưởng bác bảo vệ, vội nấp đi. Nó ko ngờ đó lại là hắn. Hắn nhìn xuống chân, thấy hộp cơm còn đang ăn dở, cười khẩy:
-Thui ra đi, bằng chứng vật chứng còn đang ở đây này.
Nó ko biết làm thế nào, đành đi ra. Hắn nhìn nó, ko nói j`, ngồi xuống kế bên. Nó cũng típ tục ăn cơm, im lặng. Hắn hỏi vu vơ:
-Trên này đẹp nhỉ
Nó ko nói. Hắn lại hỏi:
-Sao dạo này mày kì lạ vậy
Lần này, nó ko mún im lặng, nó trả lời:
-Mày có pạn gái rùi, tao ko mún làm phiền
-Ừm, mày nói đúng. Nhưng tao cứ thấy thiếu thiếu. Ai lại đặt ra cái luật lun đặt pạn gái lên trên pạn pè thế nhỉ? Tao ghét tên đó
Nó cười nhạt nhẽo. Ngày thứ 6 đó chỉ có thế. Nói vài câu, cười vài tiếng, còn lại, chỉ có im lặng mà thui.
Ngày thứ 7. 1 ngày nắng ấm. Trên tay nó đã đeo chiếc nhẫn mà nó mua, chiếc còn lại, nó đưa cho Tiểu Phương trong tâm trạng ko lấy j` là vui. Nhỏ khóc sụt sịt, dựa đầu vào vai nó mà khóc, rùi sau đó là òa lên như đứa trẻ. Làm nước mắt nước mũi dính tèm lem vô áo nó. Nó ko khóc, chỉ biết ôm nhỏ, đứng lặng thinh nghe từng tiếng nấc. Hum nay, nó chuẩn bị món wà tặng hắn, đc gói rất đẹp, đặt trong 1 cái hộp. Chìu, khi tan học, nó níu áo hắn lại, vội vã dúi vào tay hắn món wà, rùi chạy đi. Hắn đứng ngơ ngẩn nhìn theo, ko hỉu sao hắn có cảm giác, nếu hắn ko giữ nó lại, nó sẽ biến mất mãi mãi, nhưng lại có cái j` đó ngăn ko cho hắn đuổi theo nó, cái j` đó có lẽ là con nhỏ đang đứng bên cạnh hắn đây- Lưu Hạ Thảo.
Tối đó, nó ngồi soạn quần áo. Kế hoạch trước đó của nó đã đc thay đổi chút ít. Bây jờ, nó và a nó sẽ cùng nhau ra nước ngoài lun, vì a có 1 việc cần giải quyết bên nước ngoài gấp, nên…..ngày mai, nó sẽ ra thẳng sân bay, ko ghé nhà của a như đã định. Nó và a đi Pháp, chuyến bay lúc 10g trưa, chỉ có mỗi Tiểu Phương đến tiễn. Khuya, nó leo lên giường, do wá mệt, nó thiếp đi. Đêm đó, trong 1 căn nhà, dưới ánh trăng, có 1 đứa con gái đang mơ, ko biết nó mơ j` mà lại khóc……….
7:30AM
Nó và a nó đang ngồi ăn sáng, có tiếng gõ cửa. Nó nói:
-Mời vào
Hắn và nhỏ đi vào, hắn cười cười, hỏi:
-Trễ wá rùi, có mún đi nhờ ko
Nó liếc nhìn về phía đó, chợt đứng lên, nói:
-Hạ Thảo, nói chuyện với tôi 1 chút
Nó dùng ánh mắt lạnh băng liếc nhỏ, nhỏ hoảng sợ răm rắp đi theo. Nó kéo nhỏ ra góc khuất, nói j` đó. Xong, nó đẩy nhỏ về phía hắn, cười tươi:
-Tao ko đi nhờ đâu. Mày đến trường trước đi. Pie
Hắn ngạc nhiên, sao nó có vẻ vui thế, còn cười tươi nữa chứ. Thui thì làm theo ý nó vậy. Nhưng rồi trong lòng hắn chợt dâng lên 1 nỗi sợ mơ hồ. Hắn nhìn nó, lại cảm thấy chỉ 1 chút nữa thui, nó sẽ ko bao jờ còn đứng trước mặt hắn, ko còn nói, còn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn nữa. Hắn tự nhủ:" Nghĩ nhìu wá rùi". Sau đó, hắn chở nhỏ đến trường trong tâm trạng bất an.
8:30AM
Nó nói với a:
-A thay đồ đi rùi ra sân bay
-Sớm thế e
-Thà sớm còn hơn là đi trễ. E đi thay đồ đây
A nhìn theo nó= ánh mắt khó hỉu.
Nó thay đồ xong, lấy đt gọi cho Tiểu Phương:
-Tao đi bây jờ, đến nhà tao lẹ đi
-Sớm thế, tao đến liền. Đợi nha
Cúp máy, nó thở dài, lại cầm đt lên, bấm số của hắn. Đợi 1 lúc lâu, hắn mới trả lời:
-Sao đi trễ thế, vào học rùi đó
-Tao biết
-Why ???
-Lát nữa tao vô liền, khỏi lo
-Ừk. pie
-Pie
A nó gọi:
-Băng Băng, nhanh lên, taxi đến rùi nàk. Phương cũng đến rùi
-E xuống liền
Ra khỏi cửa, đợi a nó chất vali lên xe, nó quay mặt lại căn nhà trọ nhỏ bé đã che chở cho nó bao nhiu năm wa, nó cúi đầu xuống, nói nhỏ:
-Cảm ơn
Rùi nó nhìn về hướng ngôi biệt thự, nó nhìn như thế mãi cho đến khi a Minh la lên:
-Băng Băng ! Đi nhanh lên
Nó nhìn lại 2 ngôi nhà lần cuối, rùi leo lên xe, ngồi cạnh Phương. Lòng trĩu pùn.
Đến sân bay, nó ko vào vội, ở ngoài với Phương thêm 1 lát. Nhỏ nói với nó ko biết bao nhiu là chuyện, nào là sang đó phải biết giữ gìn sức khỏe, 1 năm về thăm ít nhất 1 lần, mỗi khi về nhớ mua wà cáp, nếu ko về đc thì gửi wà về, thư từ, email thường xuyên……blah….blah….blah…… Nó phì cười, nhỏ ngày thường con nít là thế, vậy mà hum nay y như pà jà, jống mẹ dặn con gái đi lấy chồk xa ghê. Nó đem ý nghĩ đó ra trêu tức nhỏ, nhỏ lao vào đánh nó tới tấp, nhưng đc 1 lúc, tay nhỏ yếu dần. Nhỏ òa lên khóc, khóc nức nở. Nó bối rối, chẳng biết làm j` hơn là nhìn nhỏ khóc. Phương hét vào mặt nó:
-Tao ghét mày lắm, sao lại đi chứ. Mày jận tao nên bỏ đi àk, tao làm chuyện j` có lỗi với mày sao? Ở lại đi, mày mún tao làm j` cũng đc. Làm ơn đi, Băng Băng. Ở lại với tao đi mà. hix hix. Oaoaoaoaoaoaoa
-Làm ơn đừng khóc nữa. Mày phải hỉu là……..
Nó chưa nói hết, nhỏ đã cắt ngang:
-Tao ko mún nghe nữa. Thui pie mày, tao về.
Rùi nhỏ bỏ chạy. Nó ngồi lại đó. Thở dài, nhìn theo bóng nhỏ chạy đi. A nó ngồi xuống cạnh nó, hỏi:
-E có hối hận khi đi với a ko
-Ko đâu a, e sợ e sẽ hối hận nếu ko đi nữa kìa
-Ừkm. Đi làm thủ tục thui. Trễ rùi
-Vâng
Nó đi theo a vào phòng làm thủ tục. Đầu óc trống rỗng
Hắn ngồi trong lớp mà lòng cứ lo lắng. Nó bảo đến ngay mà, sao đến jờ vẫn ko thấy bóng dáng đâu. Càng ngày nỗi sợ hãi trong lòng hắn càng dâng lên, càng ngày càng rõ rệt và chân thực hơn. Nó bị j` sao? Hắn ko tài nào tập trung vào pài học đc. Mặc dù trong phòng có quạt vù vù và gió ở ngoài cửa sổ thổi vô ào ào nhưng trên trán hắn, có mồ hôi lấm tấm. Hắn có nhớ lại ban sáng, nó có nói chuyện riêng với nhỏ pạn gái của hắn. Chắc chắn nhỏ có biết j` đó, ko nhìu cũng ít . Với lại, nãy jờ hắn để ý thấy nhỏ cứ quay sang hắn định nói j` đó, nhưng rùi thui, rất nhìu lần rùi. Hắn bất chấp việc đang có ông thầy khó nhất trường đứng đây, đứng phắt dậy, kéo nhỏ đi. Để lại cái lớp học mắt trợn tròn nhìn theo.
Ra khỏi lớp, hắn nóng vội lớn tiếng hỏi nhỏ:
-Lúc sáng, Băng Băng nói j` với Thảo ?
-Từ từ Kiệt….học xong rùi hãy nói…đang trong jờ học mà
-Nói mau- Hắn tức jận quát lên
Nhỏ giật mìh, lắp bắp:
-Bạn….bạn…bạn ấy bảo là…là, bắt đầu từ bây jờ, Thảo fải chăm sóc Kiệt thật tốt, fải là ng` pạn gái thật hoàn hảo. Ko bao jờ đc làm Kiệt pùn, sau này, khi mà 2 chúng ta đã sống hạnh phúc với nhau, có thể…pạn ấy sẽ về thăm.
-Nó đi đâu mà fải về thăm-Hắn hỏi gấp gáp
-Hình như là pạn ấy nói là fải đi Pháp với a trai
-Cái j`? Đi Pháp, bao jờ đi?Nói nhanh lên
-Có lẽ là 10g
Hắn vội vã nhìn đồng hồ, 9g30! Hắn ko suy nghĩ j` cả. Chạy ra bãi giữ xe, rồ ga và phóng đi. Hắn chạy như điên trên đường. Vài lần suýt chút nữa là gây tai nạn rùi. Vậy là linh cảm của hắn đã đúng, hắn cứ lo lắng như thế từ hum wa. Sao jậy? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Cô ghét tôi àk? Ghét thì cứ việc ghét đi, nhưng xin đừng…..đừng rời xa tôi mà. Làm ơn. Hắn tự dưng cảm thấy mắt mìh ươn ướt. Có phải bụi bay vào ko? Ko, hắn sẽ ko tự dối mìh nữa. Là hắn khóc. Hắn lấy tay lau đi nước mắt để nhìn rõ hơn. Sân bay kia rùi. Hắn chạy vụt vào cái sân bay cực nhìu ng` này. Tìm kiếm điên cuồng. Có lẽ bây jờ nó đã đi làm thủ tục. Nghĩ thế, hắn chạy đến lối vào phòng làm thủ tục, bị ng` bảo vệ chặn lại. Hắn quát lên:
-Bỏ ra. Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn EIA đây
-Nói láo. Tổng giám đốc tập đoàn EIA đã có vợ con rùi
-Tôi là con trai ông ta đấy. Tránh ra
-Có j` làm bằng chứng ko
Hắn móc đt ra. Gọi cho papa, rùi đứng chờ. Lát sau, ng` bảo vệ kính cẩn:
-Xin lỗi cậu, tôi ko biết…..
-Khỏi nói nhìu. Tránh ra. Nói với sếp mấy ng` ko đc chặn tôi ở bất kì phòng nào nữa.
Nói xong, hắn vụt chạy vào. Hắn đã tìm rất lâu nhưng mãi mà ko thấy nó. Mồ hôi tuôn ra, mái tóc dính bết vào nhau, hơi thở hắn nặng nhọc. Hắn rất mệt, nhưng ko thể dừng lại và cũng ko mún dừng lại. Chắc chắn nó đã đi vào phòng chờ rùi. Hắn chạy vào phòng chờ. Ngó quanh quất, nhưng vẫn ko thấy nó. Đồng hồ đã chỉ 9g53 rùi. Làm sao đây. Hắn vẫn cứ tìm kiếm, với 1 chút hi vọng…………
Hắn ko thấy nó, nhưng nó nhìn thấy hắn. Lúc hắn chạy vào phòng chờ, nó đang đứng ở quầy bán bánh ngọt. A nó đứng cạnh, nhìn thấy trước và gọi nó:
-Băng Băng, nhìn kìa, có phải đó là cậu pạn ban sáng định cho e đi nhờ ko
Nó ngạc nhiên quay phắt lại, đúng là hắn! Hắn đứng đó, khuôn mặt lo lắng, nhìn quanh như tìm kiếm j`. Nó thở dài. Biết thế này nó đã ko nói cho nhỏ Hạ Thảo là nó sẽ đi Pháp vào jờ này. Sao mà giống trong mấy phim Hàn Quốc lãng mạn jậy. 1 ng` ra đi, còn 1 ng` đến sân bay tìm kiếm, phút cuối cùng, họ gặp nhau, và cô gái quyết định ở lại, sống hạnh phúc bên chàng trai. Chuyện của nó cũng jống thế, nhưng nó nhất định ko ở lại đâu. Nó đã sẵn sàng ra đi rùi. Tiếng loa phát thanh vang lên báo:
-Chuyến bay…….của hãng…….đi Pháp vào lúc 10g sắp khởi hành, mời quý khách ra cửa, sẽ có xe đến đón quí khách lên máy bay. Nó nghe thế, giật mìh. Ko xong rùi, hắn nghe thế, chắc chắn sẽ đứng chặn ở cửa. Và nó sẽ ko thoát đc. Làm sao đây? Suy nghĩ đi Băng Băng. Làm sao đây? Nó nhìn wa phía ông a, cười nửa miệng. Lát sau, nó và a đi ra phía cửa trong tư thế rất thân mật, như 1 cặp tình nhân. Nó lấy cái áo có mũ trùm đầu của a mặc vào, lấy nón che đi tóc và nửa khuôn mặt phía trên. Khi ra cửa, wả nhiên, nó thấy hắn đứng bên cạnh ng` nhân viên soát vé. Có vẻ như nhân viên soát vé đã đc lệnh ko đc ngăn cản hắn rùi. Hắn đứng phía bên phải, nó để cho a đi sát hắn, nó ôm lấy cánh tay a thật thân mật. Lúc lướt wa hắn, cái mũ che mất mắt nó nên nó ko thấy j`. Nó cố bước nhanh hơn, càng tránh xa hắn càng an toàn. Vừa đi khỏi cái cửa đc 1 quãng, nó thở phào, đẩy cái nón lên, cười với a:
-Wa đc rùi. May ghê
Chiếc xe buýt nhỏ đã đậu ở đó sẵn, có vẻ như sắp chạy, vì nó ra sát jờ đi, ko trễ đã là may lắm rùi. Nó đang bước vô tư, chợt, có 1 bàn tay nắm lấy tay nó làm nó giật thót. Ai thế? Nó từ từ quay lại. Là…………………………………………..1 thanh niên. A ta nói:
- E làm rơi cái kính này
Nó hết hồn, nói lắp bắp:
-Cảm….cảm ơn a
Nó ko ngờ, chính lúc nó quay mặt lại, hắn từ cửa nhìn ra đã thấy nó. Hắn chạy đến. Nó nhìn thấy, hốt hoảng chạy đi, kèm theo lời nói:
-A. Đi mau
Khi chạy đến cửa xe,
a nó lên trước, vì a chạy nhanh hơn. Nó đang chuẩn bị leo lên xe, làm hành khách cuối cùng thì tay nó bị hắn níu lại. Hắn nói:
-Đừng đi
Xe lăn bánh, cả nó và hắn đều đã đứng trên xe, nó đứng phía trong, hắn đứng phía ngoài, sát bên cái cửa còn đang mở vì bị hắn chặn lại. Nó rất hốt hoảng, nói với hắn:
-Về đi
-ko
-Làm ơn về đi
-Mày về thì tao về
Hắn cứng rắn trả lời. Nó lúc này ko biết làm thế nào. Lợi dụng lúc xe còn đang chạy chầm chậm, nó lấy tay đẩy hắn xuống. Hắn ko đề phòng nên lập tức bị ngã ra khỏi xe. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, hắn vẫn ko chịu thua. Nhất quyết đuổi theo(dĩ nhiên là chạy bộ). Đến cửa máy bay, nó vội vã chen vào. Hắn vẫn dùng hết sức để chạy, nhưng tiếc thay, lúc hắn đến cũng là lúc máy bay bắt đầu cất cánh, nhân viên an ninh giữ hắn lại. Giữ rất chặt, họ ko bỏ hắn ra đến khi chiếc máy bay ấy đã vút lên bầu trời.
Nó ngồi trên ghế, nhìn mãi xuống đó. Nơi có ng` con trai nó iu……Rùi nó khép mắt lại, 1 giọt nước trong veo rơi ra. Nó khóc
Hắn ở bên dưới, cũng nhìn mãi ko thui. Ở đây, jó thổi tóc hắn bay bay, thổi vào ng` hắn, thổi đi….nhưng giọt nước đang chảy ra ở khóe mắt. Hắn đứng đó, cứ hướng mắt lên nhìn bầu trời rất cao, rất xanh, rất trong trẻo. Cô đi thật rùi hả? Điên hay sao mà lại đẩy tôi xuống đường. Té đau lắm. Đau hơn cô tưởng nhìu. Chắc chân tôi trật khớp rùi. Cũng tại cô thui đó. Sao lại đi chứ? Tôi đã cầu xin cô đừng đi mà. Àk, cũng phải thui, những lời cầu xin đó cô đâu có nghe. Cô đi là đúng. Cô đi rùi, ở Pháp, chắc cô hạnh phúc lắm, hạnh phúc khi ko có tôi. Nhưng sao cô dám làm tôi đau. Khi cô về, tôi sẽ bắt cô trả món nợ này. Sẽ ko chỉ mỗi cái chân này đâu, mà còn….trái tim tôi nữa….
Hắn nghĩ thế, cười đau khổ, đứng lên, trở về nhà…….
Phần 2
Chap 1: Trở về
9:00 AM
Sân bay Tân Sơn Nhất
1 chiếc máy bay vừa đáp xuống, từ Pháp. Hành khách bắt đầu túa ra cổng. Ai cũng nhìn quanh tìm kiếm ng` thân, nói cười vui vẻ, hoặc có vẻ mặt mệt mỏi. Trong số đó, duy nhất có 1 cô gái rất nổi bật. Tóc đen nâu, cắt ngắn, môi đỏ, má hồng tự nhiên, đeo cặp kính rất to, mặc áo sơmi và quần jean. Cô ta rất xinh đẹp, và chỉ khoảng 20-22t. Mọi ng` dán mắt chăm chú nhìn vào cô gái đó, ngạc nhiên khi thấy cô ấy chẳng có ai ra đón. Vì cô ấy đi thẳng ra ngoài và leo lên chiếc taxi đầu tiên mìh gặp đc. Ng` tài xế hỏi như 1 thói wen:
-Cô đi đâu
-Tìm cho tôi 1 khách sạn 5 sao
A ta nghe thế, nghĩ thầm:" Đại ja đây." rùi phóng xe vụt đi. Cô gái này thật sự làm a ta cảm thấy kì lạ. Cô iu cầu a đừng mở máy lạnh và mở toang cửa sổ ra, ánh mắt cứ nhìn chăm chú ra phía bên ngoài, có vẻ rất thix thú. Lạ thật! Ngoài đó chỉ có toàn khói và bụi, có j` đâu chứ. Có lẽ loại nhà giàu như cô ta đã hít thở ko khí máy lạnh lâu wá rùi nên đâm ra chán chăng? A chỉ nghĩ thế và nhún vai, tỏ vẻ ko wan tâm nữa. A ko hề biết: cô đã rời xa nơi này rất lâu rùi, lâu tới mức cô đã vui đến mún khóc khi đc trở về đây. Ở đây, có biết bao nhiu kỉ niệm, có lẽ là pùn nhìu hơn vui. Nhưng cô mãi mãi ko wên đc. Ko bao jờ wên đc những ngày tháng vui vẻ ở bên ng` ấy…….
Chiếc taxi dừng lại trước 1 khách sạn rất to, a chàng tài xế giới thiệu:
-Đây là khách sạn của tập đoàn EIA đấy. Mới xây đc 2 năm thui, nhưng rất nổi tiếng. Chất lượng phục vụ cực tốt. Nhưng giá cả ko phải loại rẻ, cô thấy có thix hợp với túi tiền ko. Nếu ko, tôi chở cô tới khách sạn khác.
-Đc rùi, chỗ này tốt rùi. Cảm ơn a
Cô gái ấy đứng ngắm nghía khách sạn 1 hồi lâu. Nơi này có vẻ cổ kính phương Đông, lại pha lẫn thêm chút hiện đại phương Tây, thật là đẹp. Cô tự hỏi tại sao ng` thiết kế nơi này lại có khả năng sáng tạo tuyệt vời đến thế. Lối kiến trúc này lại gợi cho cô hình ảnh 1 ngôi nhà, ko, là biệt thự, 1 biệt thự wen thuộc mãi khắc sâu trong tâm trí cô.
Đang suy nghĩ, chợt, có 1 ng` đụng vào làm cô té xuống đường. Đau ê ẩm cả mông, cô gắng gượng đứng dậy:
-Sao lại đụng tôi mạnh như vậy? Đau wá
1 giọng nam trầm ấm đáp lại:
-Rất xin lỗi, nhưng tôi đang rất vội. Xin lỗi
-Mong cô thứ lỗi, chúng tôi đang bận, phải đi ngay, đây là danh thiếp của chúng tôi, nếu cô có bị hư hại j`, làm ơn gọi cho chúng tôi. Tạm biệt.
1 cô gái tiếp lời, chìa cho Băng Băng 1 tấm danh thiếp. Rùi vội vã kéo chàng trai đứng cạnh đi ngay. Băng Băng đứng đọc chăm chú cái danh thiếp:" Công ty EIA àk. Đó là cái công ty đã xây nên cái khách sạn 5 sao này fải ko? Thui kệ. Mìh ko wan tâm." Nghĩ thế, cô bước vào khách sạn, ko wên nhìn lại đôi nam nữ kia. Và bắt gặp ánh mắt của ng` con gái vẫn đang nhìn mìh, ánh nhìn kì lạ mà cô ko tài nào hỉu nổi.
Đến quầy tiếp tân, Băng Băng nói lịch sự:
-Cho tôi đăng kí 1 phòng VIP.
-Cô lên tầng 22, phòng 202
Băng Băng nhận chìa khóa, khệ nệ xách 1 cái vali to đùng, thêm 2 cái giỏ xách, tiến về phía thang máy. 1 ng` bảo vệ thấy thế, hỏi:
-Cô có cần tôi
-Uống rượu sao?
-Này, dậy đi. Mau dậy đi
Nó mở mắt, nó ở đâu thế này? Phòng sang trọng, giường to, và……trai đẹp. Hắn hỏi nó:
-Chịu dậy rùi đấy àk?
Đầu nó nhức như búa bổ, nó nhíu mày, và nhớ lại mọi chuyện. Nó định ngồi dậy, hắn ấn nó xuống:
-Nằm đi cho khỏe
Nó nằm im lặng, và ngắm hắn, hắn ngồi đọc sách. Hắn có sở thix đọc sách từ bao jờ thế nhỉ? Nó nhìn xuống bìa cuốn sách:" Đâu chỉ mìh a". Hắn thix lãng mạn hồi nào vậy. Nó ngắm hắn chưa bao jờ thấy chán, nhưng do wá mệt, nó từ từ, từ từ thiếp đi. Mắt nó khép lại. Nó chìm vào trong giấc ngủ……Với hắn ở bên cạnh
Sau 2 ngày nghỉ đầy sự kiện đặc biệt, nó trở lại với cuộc sống bình thường của mìh. Mà cũng ko hẳn là bình thường, nó lặng lẽ hơn, ít nói hơn, tránh mặt hắn nhìu hơn, và che giấu cảm xúc cũng giỏi hơn. Sáng, khi vào lớp, nó cố ý vào thật trễ, để khi nó vừa ngồi xuống là chuông vừa reo lên, hắn sẽ ko có cơ hội lại gần và trò chuyện với nó. Trưa, nó đi thật nhanh ra căntin, dụ dỗ ng` ta thật nhanh, lấy hộp cơm trên tay ng` ta thật lẹ, rùi phóng như bay lên sân thượng, nhưng nó ăn thật chậm rãi, nó chờ jờ nghỉ trưa gần hết rùi mới đi từ từ xuống. Chìu, tan học, nếu như là mọi ngày, nó sẽ đứng ngoài cổng trường, chờ cho hắn và nhỏ tạm biệt xong,
mới tới lượt nó nói:" pie". Và như thường ngày, hắn sẽ để cho nhỏ về 1 mìh, thay vào đó là chở nó về nhà. Nhưng dạo này thì ko như thế, nó ra ngoài cổng trường, đi thẳng, đc 1 quãng, nó sẽ nuối tiếc ngoái nhìn lại nơi nó hay đứng tựa lưng vào và chờ hắn, nó chỉ tiếc thế thui, rùi lại đi típ. 3,4 ngày cứ trôi wa như thế, nó càng lặng lẽ, càng ít nói hơn khi mà ngày nó đi cứ đến gần thêm. Đến ngày thứ 5, hắn kịp níu tay nó lại ngoài hành lang khi nó chuẩn bị ra căntin, nhưng hắn chỉ vừa kịp hỏi:
-Dạo này…………….
Thì nhỏ đã kéo hắn đi, hắn vừa đi theo nhỏ vừa ngoái nhìn nó, thấy nó lạnh lùng bước ra căntin, ko nhìn lại 1 cái, hắn pùn pã, đi theo nhỏ mà đầu óc cứ nghĩ mãi tới nó. Khi jờ nghỉ trưa kết thúc, hắn vô tình nhìn thấy nó từ cầu thang đi xuống, mà đó là cầu thang dẫn lên sân thượng, thế là hắn hỉu ra lí do mấy ngày nay nó biến mất tăm. Ngày thứ 6, nó đang ngồi ăn cơm thì nghe tiếng mở cửa, nó hoảng hồn, tưởng bác bảo vệ, vội nấp đi. Nó ko ngờ đó lại là hắn. Hắn nhìn xuống chân, thấy hộp cơm còn đang ăn dở, cười khẩy:
-Thui ra đi, bằng chứng vật chứng còn đang ở đây này.
Nó ko biết làm thế nào, đành đi ra. Hắn nhìn nó, ko nói j`, ngồi xuống kế bên. Nó cũng típ tục ăn cơm, im lặng. Hắn hỏi vu vơ:
-Trên này đẹp nhỉ
Nó ko nói. Hắn lại hỏi:
-Sao dạo này mày kì lạ vậy
Lần này, nó ko mún im lặng, nó trả lời:
-Mày có pạn gái rùi, tao ko mún làm phiền
-Ừm, mày nói đúng. Nhưng tao cứ thấy thiếu thiếu. Ai lại đặt ra cái luật lun đặt pạn gái lên trên pạn pè thế nhỉ? Tao ghét tên đó
Nó cười nhạt nhẽo. Ngày thứ 6 đó chỉ có thế. Nói vài câu, cười vài tiếng, còn lại, chỉ có im lặng mà thui.
Ngày thứ 7. 1 ngày nắng ấm. Trên tay nó đã đeo chiếc nhẫn mà nó mua, chiếc còn lại, nó đưa cho Tiểu Phương trong tâm trạng ko lấy j` là vui. Nhỏ khóc sụt sịt, dựa đầu vào vai nó mà khóc, rùi sau đó là òa lên như đứa trẻ. Làm nước mắt nước mũi dính tèm lem vô áo nó. Nó ko khóc, chỉ biết ôm nhỏ, đứng lặng thinh nghe từng tiếng nấc. Hum nay, nó chuẩn bị món wà tặng hắn, đc gói rất đẹp, đặt trong 1 cái hộp. Chìu, khi tan học, nó níu áo hắn lại, vội vã dúi vào tay hắn món wà, rùi chạy đi. Hắn đứng ngơ ngẩn nhìn theo, ko hỉu sao hắn có cảm giác, nếu hắn ko giữ nó lại, nó sẽ biến mất mãi mãi, nhưng lại có cái j` đó ngăn ko cho hắn đuổi theo nó, cái j` đó có lẽ là con nhỏ đang đứng bên cạnh hắn đây- Lưu Hạ Thảo.
Tối đó, nó ngồi soạn quần áo. Kế hoạch trước đó của nó đã đc thay đổi chút ít. Bây jờ, nó và a nó sẽ cùng nhau ra nước ngoài lun, vì a có 1 việc cần giải quyết bên nước ngoài gấp, nên…..ngày mai, nó sẽ ra thẳng sân bay, ko ghé nhà của a như đã định. Nó và a đi Pháp, chuyến bay lúc 10g trưa, chỉ có mỗi Tiểu Phương đến tiễn. Khuya, nó leo lên giường, do wá mệt, nó thiếp đi. Đêm đó, trong 1 căn nhà, dưới ánh trăng, có 1 đứa con gái đang mơ, ko biết nó mơ j` mà lại khóc……….
7:30AM
Nó và a nó đang ngồi ăn sáng, có tiếng gõ cửa. Nó nói:
-Mời vào
Hắn và nhỏ đi vào, hắn cười cười, hỏi:
-Trễ wá rùi, có mún đi nhờ ko
Nó liếc nhìn về phía đó, chợt đứng lên, nói:
-Hạ Thảo, nói chuyện với tôi 1 chút
Nó dùng ánh mắt lạnh băng liếc nhỏ, nhỏ hoảng sợ răm rắp đi theo. Nó kéo nhỏ ra góc khuất, nói j` đó. Xong, nó đẩy nhỏ về phía hắn, cười tươi:
-Tao ko đi nhờ đâu. Mày đến trường trước đi. Pie
Hắn ngạc nhiên, sao nó có vẻ vui thế, còn cười tươi nữa chứ. Thui thì làm theo ý nó vậy. Nhưng rồi trong lòng hắn chợt dâng lên 1 nỗi sợ mơ hồ. Hắn nhìn nó, lại cảm thấy chỉ 1 chút nữa thui, nó sẽ ko bao jờ còn đứng trước mặt hắn, ko còn nói, còn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn nữa. Hắn tự nhủ:" Nghĩ nhìu wá rùi". Sau đó, hắn chở nhỏ đến trường trong tâm trạng bất an.
8:30AM
Nó nói với a:
-A thay đồ đi rùi ra sân bay
-Sớm thế e
-Thà sớm còn hơn là đi trễ. E đi thay đồ đây
A nhìn theo nó= ánh mắt khó hỉu.
Nó thay đồ xong, lấy đt gọi cho Tiểu Phương:
-Tao đi bây jờ, đến nhà tao lẹ đi
-Sớm thế, tao đến liền. Đợi nha
Cúp máy, nó thở dài, lại cầm đt lên, bấm số của hắn. Đợi 1 lúc lâu, hắn mới trả lời:
-Sao đi trễ thế, vào học rùi đó
-Tao biết
-Why ???
-Lát nữa tao vô liền, khỏi lo
-Ừk. pie
-Pie
A nó gọi:
-Băng Băng, nhanh lên, taxi đến rùi nàk. Phương cũng đến rùi
-E xuống liền
Ra khỏi cửa, đợi a nó chất vali lên xe, nó quay mặt lại căn nhà trọ nhỏ bé đã che chở cho nó bao nhiu năm wa, nó cúi đầu xuống, nói nhỏ:
-Cảm ơn
Rùi nó nhìn về hướng ngôi biệt thự, nó nhìn như thế mãi cho đến khi a Minh la lên:
-Băng Băng ! Đi nhanh lên
Nó nhìn lại 2 ngôi nhà lần cuối, rùi leo lên xe, ngồi cạnh Phương. Lòng trĩu pùn.
Đến sân bay, nó ko vào vội, ở ngoài với Phương thêm 1 lát. Nhỏ nói với nó ko biết bao nhiu là chuyện, nào là sang đó phải biết giữ gìn sức khỏe, 1 năm về thăm ít nhất 1 lần, mỗi khi về nhớ mua wà cáp, nếu ko về đc thì gửi wà về, thư từ, email thường xuyên……blah….blah….blah…… Nó phì cười, nhỏ ngày thường con nít là thế, vậy mà hum nay y như pà jà, jống mẹ dặn con gái đi lấy chồk xa ghê. Nó đem ý nghĩ đó ra trêu tức nhỏ, nhỏ lao vào đánh nó tới tấp, nhưng đc 1 lúc, tay nhỏ yếu dần. Nhỏ òa lên khóc, khóc nức nở. Nó bối rối, chẳng biết làm j` hơn là nhìn nhỏ khóc. Phương hét vào mặt nó:
-Tao ghét mày lắm, sao lại đi chứ. Mày jận tao nên bỏ đi àk, tao làm chuyện j` có lỗi với mày sao? Ở lại đi, mày mún tao làm j` cũng đc. Làm ơn đi, Băng Băng. Ở lại với tao đi mà. hix hix. Oaoaoaoaoaoaoa
-Làm ơn đừng khóc nữa. Mày phải hỉu là……..
Nó chưa nói hết, nhỏ đã cắt ngang:
-Tao ko mún nghe nữa. Thui pie mày, tao về.
Rùi nhỏ bỏ chạy. Nó ngồi lại đó. Thở dài, nhìn theo bóng nhỏ chạy đi. A nó ngồi xuống cạnh nó, hỏi:
-E có hối hận khi đi với a ko
-Ko đâu a, e sợ e sẽ hối hận nếu ko đi nữa kìa
-Ừkm. Đi làm thủ tục thui. Trễ rùi
-Vâng
Nó đi theo a vào phòng làm thủ tục. Đầu óc trống rỗng
Hắn ngồi trong lớp mà lòng cứ lo lắng. Nó bảo đến ngay mà, sao đến jờ vẫn ko thấy bóng dáng đâu. Càng ngày nỗi sợ hãi trong lòng hắn càng dâng lên, càng ngày càng rõ rệt và chân thực hơn. Nó bị j` sao? Hắn ko tài nào tập trung vào pài học đc. Mặc dù trong phòng có quạt vù vù và gió ở ngoài cửa sổ thổi vô ào ào nhưng trên trán hắn, có mồ hôi lấm tấm. Hắn có nhớ lại ban sáng, nó có nói chuyện riêng với nhỏ pạn gái của hắn. Chắc chắn nhỏ có biết j` đó, ko nhìu cũng ít . Với lại, nãy jờ hắn để ý thấy nhỏ cứ quay sang hắn định nói j` đó, nhưng rùi thui, rất nhìu lần rùi. Hắn bất chấp việc đang có ông thầy khó nhất trường đứng đây, đứng phắt dậy, kéo nhỏ đi. Để lại cái lớp học mắt trợn tròn nhìn theo.
Ra khỏi lớp, hắn nóng vội lớn tiếng hỏi nhỏ:
-Lúc sáng, Băng Băng nói j` với Thảo ?
-Từ từ Kiệt….học xong rùi hãy nói…đang trong jờ học mà
-Nói mau- Hắn tức jận quát lên
Nhỏ giật mìh, lắp bắp:
-Bạn….bạn…bạn ấy bảo là…là, bắt đầu từ bây jờ, Thảo fải chăm sóc Kiệt thật tốt, fải là ng` pạn gái thật hoàn hảo. Ko bao jờ đc làm Kiệt pùn, sau này, khi mà 2 chúng ta đã sống hạnh phúc với nhau, có thể…pạn ấy sẽ về thăm.
-Nó đi đâu mà fải về thăm-Hắn hỏi gấp gáp
-Hình như là pạn ấy nói là fải đi Pháp với a trai
-Cái j`? Đi Pháp, bao jờ đi?Nói nhanh lên
-Có lẽ là 10g
Hắn vội vã nhìn đồng hồ, 9g30! Hắn ko suy nghĩ j` cả. Chạy ra bãi giữ xe, rồ ga và phóng đi. Hắn chạy như điên trên đường. Vài lần suýt chút nữa là gây tai nạn rùi. Vậy là linh cảm của hắn đã đúng, hắn cứ lo lắng như thế từ hum wa. Sao jậy? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Cô ghét tôi àk? Ghét thì cứ việc ghét đi, nhưng xin đừng…..đừng rời xa tôi mà. Làm ơn. Hắn tự dưng cảm thấy mắt mìh ươn ướt. Có phải bụi bay vào ko? Ko, hắn sẽ ko tự dối mìh nữa. Là hắn khóc. Hắn lấy tay lau đi nước mắt để nhìn rõ hơn. Sân bay kia rùi. Hắn chạy vụt vào cái sân bay cực nhìu ng` này. Tìm kiếm điên cuồng. Có lẽ bây jờ nó đã đi làm thủ tục. Nghĩ thế, hắn chạy đến lối vào phòng làm thủ tục, bị ng` bảo vệ chặn lại. Hắn quát lên:
-Bỏ ra. Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn EIA đây
-Nói láo. Tổng giám đốc tập đoàn EIA đã có vợ con rùi
-Tôi là con trai ông ta đấy. Tránh ra
-Có j` làm bằng chứng ko
Hắn móc đt ra. Gọi cho papa, rùi đứng chờ. Lát sau, ng` bảo vệ kính cẩn:
-Xin lỗi cậu, tôi ko biết…..
-Khỏi nói nhìu. Tránh ra. Nói với sếp mấy ng` ko đc chặn tôi ở bất kì phòng nào nữa.
Nói xong, hắn vụt chạy vào. Hắn đã tìm rất lâu nhưng mãi mà ko thấy nó. Mồ hôi tuôn ra, mái tóc dính bết vào nhau, hơi thở hắn nặng nhọc. Hắn rất mệt, nhưng ko thể dừng lại và cũng ko mún dừng lại. Chắc chắn nó đã đi vào phòng chờ rùi. Hắn chạy vào phòng chờ. Ngó quanh quất, nhưng vẫn ko thấy nó. Đồng hồ đã chỉ 9g53 rùi. Làm sao đây. Hắn vẫn cứ tìm kiếm, với 1 chút hi vọng…………
Hắn ko thấy nó, nhưng nó nhìn thấy hắn. Lúc hắn chạy vào phòng chờ, nó đang đứng ở quầy bán bánh ngọt. A nó đứng cạnh, nhìn thấy trước và gọi nó:
-Băng Băng, nhìn kìa, có phải đó là cậu pạn ban sáng định cho e đi nhờ ko
Nó ngạc nhiên quay phắt lại, đúng là hắn! Hắn đứng đó, khuôn mặt lo lắng, nhìn quanh như tìm kiếm j`. Nó thở dài. Biết thế này nó đã ko nói cho nhỏ Hạ Thảo là nó sẽ đi Pháp vào jờ này. Sao mà giống trong mấy phim Hàn Quốc lãng mạn jậy. 1 ng` ra đi, còn 1 ng` đến sân bay tìm kiếm, phút cuối cùng, họ gặp nhau, và cô gái quyết định ở lại, sống hạnh phúc bên chàng trai. Chuyện của nó cũng jống thế, nhưng nó nhất định ko ở lại đâu. Nó đã sẵn sàng ra đi rùi. Tiếng loa phát thanh vang lên báo:
-Chuyến bay…….của hãng…….đi Pháp vào lúc 10g sắp khởi hành, mời quý khách ra cửa, sẽ có xe đến đón quí khách lên máy bay. Nó nghe thế, giật mìh. Ko xong rùi, hắn nghe thế, chắc chắn sẽ đứng chặn ở cửa. Và nó sẽ ko thoát đc. Làm sao đây? Suy nghĩ đi Băng Băng. Làm sao đây? Nó nhìn wa phía ông a, cười nửa miệng. Lát sau, nó và a đi ra phía cửa trong tư thế rất thân mật, như 1 cặp tình nhân. Nó lấy cái áo có mũ trùm đầu của a mặc vào, lấy nón che đi tóc và nửa khuôn mặt phía trên. Khi ra cửa, wả nhiên, nó thấy hắn đứng bên cạnh ng` nhân viên soát vé. Có vẻ như nhân viên soát vé đã đc lệnh ko đc ngăn cản hắn rùi. Hắn đứng phía bên phải, nó để cho a đi sát hắn, nó ôm lấy cánh tay a thật thân mật. Lúc lướt wa hắn, cái mũ che mất mắt nó nên nó ko thấy j`. Nó cố bước nhanh hơn, càng tránh xa hắn càng an toàn. Vừa đi khỏi cái cửa đc 1 quãng, nó thở phào, đẩy cái nón lên, cười với a:
-Wa đc rùi. May ghê
Chiếc xe buýt nhỏ đã đậu ở đó sẵn, có vẻ như sắp chạy, vì nó ra sát jờ đi, ko trễ đã là may lắm rùi. Nó đang bước vô tư, chợt, có 1 bàn tay nắm lấy tay nó làm nó giật thót. Ai thế? Nó từ từ quay lại. Là…………………………………………..1 thanh niên. A ta nói:
- E làm rơi cái kính này
Nó hết hồn, nói lắp bắp:
-Cảm….cảm ơn a
Nó ko ngờ, chính lúc nó quay mặt lại, hắn từ cửa nhìn ra đã thấy nó. Hắn chạy đến. Nó nhìn thấy, hốt hoảng chạy đi, kèm theo lời nói:
-A. Đi mau
Khi chạy đến cửa xe,
a nó lên trước, vì a chạy nhanh hơn. Nó đang chuẩn bị leo lên xe, làm hành khách cuối cùng thì tay nó bị hắn níu lại. Hắn nói:
-Đừng đi
Xe lăn bánh, cả nó và hắn đều đã đứng trên xe, nó đứng phía trong, hắn đứng phía ngoài, sát bên cái cửa còn đang mở vì bị hắn chặn lại. Nó rất hốt hoảng, nói với hắn:
-Về đi
-ko
-Làm ơn về đi
-Mày về thì tao về
Hắn cứng rắn trả lời. Nó lúc này ko biết làm thế nào. Lợi dụng lúc xe còn đang chạy chầm chậm, nó lấy tay đẩy hắn xuống. Hắn ko đề phòng nên lập tức bị ngã ra khỏi xe. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, hắn vẫn ko chịu thua. Nhất quyết đuổi theo(dĩ nhiên là chạy bộ). Đến cửa máy bay, nó vội vã chen vào. Hắn vẫn dùng hết sức để chạy, nhưng tiếc thay, lúc hắn đến cũng là lúc máy bay bắt đầu cất cánh, nhân viên an ninh giữ hắn lại. Giữ rất chặt, họ ko bỏ hắn ra đến khi chiếc máy bay ấy đã vút lên bầu trời.
Nó ngồi trên ghế, nhìn mãi xuống đó. Nơi có ng` con trai nó iu……Rùi nó khép mắt lại, 1 giọt nước trong veo rơi ra. Nó khóc
Hắn ở bên dưới, cũng nhìn mãi ko thui. Ở đây, jó thổi tóc hắn bay bay, thổi vào ng` hắn, thổi đi….nhưng giọt nước đang chảy ra ở khóe mắt. Hắn đứng đó, cứ hướng mắt lên nhìn bầu trời rất cao, rất xanh, rất trong trẻo. Cô đi thật rùi hả? Điên hay sao mà lại đẩy tôi xuống đường. Té đau lắm. Đau hơn cô tưởng nhìu. Chắc chân tôi trật khớp rùi. Cũng tại cô thui đó. Sao lại đi chứ? Tôi đã cầu xin cô đừng đi mà. Àk, cũng phải thui, những lời cầu xin đó cô đâu có nghe. Cô đi là đúng. Cô đi rùi, ở Pháp, chắc cô hạnh phúc lắm, hạnh phúc khi ko có tôi. Nhưng sao cô dám làm tôi đau. Khi cô về, tôi sẽ bắt cô trả món nợ này. Sẽ ko chỉ mỗi cái chân này đâu, mà còn….trái tim tôi nữa….
Hắn nghĩ thế, cười đau khổ, đứng lên, trở về nhà…….
Phần 2
Chap 1: Trở về
9:00 AM
Sân bay Tân Sơn Nhất
1 chiếc máy bay vừa đáp xuống, từ Pháp. Hành khách bắt đầu túa ra cổng. Ai cũng nhìn quanh tìm kiếm ng` thân, nói cười vui vẻ, hoặc có vẻ mặt mệt mỏi. Trong số đó, duy nhất có 1 cô gái rất nổi bật. Tóc đen nâu, cắt ngắn, môi đỏ, má hồng tự nhiên, đeo cặp kính rất to, mặc áo sơmi và quần jean. Cô ta rất xinh đẹp, và chỉ khoảng 20-22t. Mọi ng` dán mắt chăm chú nhìn vào cô gái đó, ngạc nhiên khi thấy cô ấy chẳng có ai ra đón. Vì cô ấy đi thẳng ra ngoài và leo lên chiếc taxi đầu tiên mìh gặp đc. Ng` tài xế hỏi như 1 thói wen:
-Cô đi đâu
-Tìm cho tôi 1 khách sạn 5 sao
A ta nghe thế, nghĩ thầm:" Đại ja đây." rùi phóng xe vụt đi. Cô gái này thật sự làm a ta cảm thấy kì lạ. Cô iu cầu a đừng mở máy lạnh và mở toang cửa sổ ra, ánh mắt cứ nhìn chăm chú ra phía bên ngoài, có vẻ rất thix thú. Lạ thật! Ngoài đó chỉ có toàn khói và bụi, có j` đâu chứ. Có lẽ loại nhà giàu như cô ta đã hít thở ko khí máy lạnh lâu wá rùi nên đâm ra chán chăng? A chỉ nghĩ thế và nhún vai, tỏ vẻ ko wan tâm nữa. A ko hề biết: cô đã rời xa nơi này rất lâu rùi, lâu tới mức cô đã vui đến mún khóc khi đc trở về đây. Ở đây, có biết bao nhiu kỉ niệm, có lẽ là pùn nhìu hơn vui. Nhưng cô mãi mãi ko wên đc. Ko bao jờ wên đc những ngày tháng vui vẻ ở bên ng` ấy…….
Chiếc taxi dừng lại trước 1 khách sạn rất to, a chàng tài xế giới thiệu:
-Đây là khách sạn của tập đoàn EIA đấy. Mới xây đc 2 năm thui, nhưng rất nổi tiếng. Chất lượng phục vụ cực tốt. Nhưng giá cả ko phải loại rẻ, cô thấy có thix hợp với túi tiền ko. Nếu ko, tôi chở cô tới khách sạn khác.
-Đc rùi, chỗ này tốt rùi. Cảm ơn a
Cô gái ấy đứng ngắm nghía khách sạn 1 hồi lâu. Nơi này có vẻ cổ kính phương Đông, lại pha lẫn thêm chút hiện đại phương Tây, thật là đẹp. Cô tự hỏi tại sao ng` thiết kế nơi này lại có khả năng sáng tạo tuyệt vời đến thế. Lối kiến trúc này lại gợi cho cô hình ảnh 1 ngôi nhà, ko, là biệt thự, 1 biệt thự wen thuộc mãi khắc sâu trong tâm trí cô.
Đang suy nghĩ, chợt, có 1 ng` đụng vào làm cô té xuống đường. Đau ê ẩm cả mông, cô gắng gượng đứng dậy:
-Sao lại đụng tôi mạnh như vậy? Đau wá
1 giọng nam trầm ấm đáp lại:
-Rất xin lỗi, nhưng tôi đang rất vội. Xin lỗi
-Mong cô thứ lỗi, chúng tôi đang bận, phải đi ngay, đây là danh thiếp của chúng tôi, nếu cô có bị hư hại j`, làm ơn gọi cho chúng tôi. Tạm biệt.
1 cô gái tiếp lời, chìa cho Băng Băng 1 tấm danh thiếp. Rùi vội vã kéo chàng trai đứng cạnh đi ngay. Băng Băng đứng đọc chăm chú cái danh thiếp:" Công ty EIA àk. Đó là cái công ty đã xây nên cái khách sạn 5 sao này fải ko? Thui kệ. Mìh ko wan tâm." Nghĩ thế, cô bước vào khách sạn, ko wên nhìn lại đôi nam nữ kia. Và bắt gặp ánh mắt của ng` con gái vẫn đang nhìn mìh, ánh nhìn kì lạ mà cô ko tài nào hỉu nổi.
Đến quầy tiếp tân, Băng Băng nói lịch sự:
-Cho tôi đăng kí 1 phòng VIP.
-Cô lên tầng 22, phòng 202
Băng Băng nhận chìa khóa, khệ nệ xách 1 cái vali to đùng, thêm 2 cái giỏ xách, tiến về phía thang máy. 1 ng` bảo vệ thấy thế, hỏi:
-Cô có cần tôi