- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Truyện Teen Hay - Bà Xã! Sinh Con Cho Anh Nhé!
hánh Ni nắm chặt cơ tay, răng nghiến nghiến_...không tin thì đi hỏi người quanh đây đi là biết!
Tuy vẫn ném cho Khánh Ni cái nhìn lạnh toát, nhưng Thánh Khái vẫn rất 'ngoan ngoãn' sai tên hộ vệ ngồi ở ghế trước ra ngoài dò hỏi người xung quanh.
Tuân mệnh, tên hộ vệ thò tay vào túi áo, mốc một chiếc khẩu súng trắng bạc, chân theo lệ bước ra khỏi xe. Hắn ta túm một ông lão đang chống gậy đi bên đường, tay không ngừng xoay xoay khẩu súng trước mặt ông lão, khiến ông ta vốn dĩ đã run lên như chế độ rung điện thoại lại thất thần mãnh liệt hơn trước, cái quần màu vàng nhạt của ông giờ càng đậm thêm nhờ tác dụng của dịch lỏng.
-Cụ à! Cho hỏi, ở đây, có công viên trung tâm hay khu vui chơi gì gì không?_Tên hộ vệ vốn không để ý xuống dưới, nghiêm giọng hỏi.
-Không...khô...ng....
-Sao cụ ăn nói không trơn tru thế kia chứ?_Thấy bộ dạng yếu đuối của ông lão, tên hộ vệ bĩu môi thuơng tiếc cho phận đàn ông của mình rồi quay nhìn Thánh Khải, chằm chằm một lúc lâu mới tiếp tục quay sang ông già_Cụ à! Thế ở đây có nơi nào dành cho thanh niên nam nữ hẹn hò không?
Ông lão mãnh liệt lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau lòng không ra đau lòng mà chỉ thấy đe dọa, tiếc nuối mà chẳng ra hồn của tên hộ vệ, ông lão nuốt ngụm nước bọt đắng ngắt, trái ý gật đầu, giọng vẫn run run như trước:
-C...ó!
-Ở đâu? Nhanh nói cho tôi biết!
-Bụi chuối!
-...
-Được rồi...! Lái xe đến bụi chuối!_Ngậm bồ hòn trầm mặc một hồi, Thánh Khải khàn giọng ra lệnh cho tên lái xe.
-Thiếu...thiếu gia! Đây là thôn quê, ít nhất cũng phải hơn mấy trăm bụi chuối...biết bụi nào đây?_Tên tài xế đầu rơi đầy hắc tuyến, ảo não nêu ý kiến, ánh mắt có ý lườm lườm tên hộ vệ vừa hỏi chuyện xong đang leo lên xe.
-Cũng phải...đi hỏi ông ta bụi nào!_Day day vầng thái dương cho đỡ đau đầu, Thánh Khải ra lệnh, cảm thấy sức lực hiện tại dường như đang bị chuyện vớ
vẩn đang diễn ra hút cạn. Bụi chuối? Thật thôn quê!
Mắt Thánh Khải liếc nhìn Khánh Ni một cái, nhưng cô vẫn như cũ, mặt mũi xám xịt cứ thế mà hóa thạch.
Chưa đây một phút sau, 'tình báo' hộ vệ đã lon ton chạy về, mặt hớn hở vui mừng thông báo tin tốt lành.
-Thiếu gia! Bụi chuối nhà ông ta đấy!
10 phút sau, tại bụi chuối nhà của ông lão vô tội, có hai người, một nam một nữ đang vai kề vai ngồi bên nhau ngắm cảnh ao tù nước động đen sì trước mặt.
-Muỗi!_Dứt khoát rống lên một cách đầy nam tính, Thánh Khải mau tay lẹ mắt, nhằm thẳng vào thân hình quyến rũ với 'làn da' đen như than đặc trưng của mục tiêu mà đập mạnh cái bốp. Chờ một lúc khoảng tâm 5 giây, anh mới hé hé đôi bàn tay ra, đưa mắt nhìn nạn nhân đã bẹt dí bên trong, khóe môi tà niệm cong lên sâu hoắm_Một anh nữa hi sinh!
Ngán ngẩm liếc Thánh Khải một cái, Khánh Ni quay mặt đi chỗ khác, cố nhìn xuyên vào đám chuối ngút ngàn như nấm hòng tìm cách trốn thoát. THi thoảng tiện tay vỗ một phát vào người vì muỗi cắn ngứa chịu không nổi phải sát sinh.
-Khánh Ni! Cô phải nhìn tôi!_Tức vì có người không thèm chú ý đến sự có mặt vời vợi của mình, Thánh Khải đưa tay lên cằm cô, chỉ huy khuôn mặt bí xị của cô quay về phía mình rồi tiếp tục công cuộc...tàn sát họ hàng nhà muỗi.
-Thánh Khải! Rốt cuộc anh muốn làm gì?_Không nhịn nổi được nữa, Khánh Ni ré lên, ánh mắt có phần quyết liệt.
-Hẹn hò! Tôi nói rồi mà!
Chap 5: Thánh kế
-Sao tôi phải hẹn hò với anh chứ? Tôi phải đi!_Lấy hết dũng khí để vùi dập những hoang mang phát sinh từ đám người hung tợn xung quanh, Khánh Ni đứng phắt dậy, bước chân đỏng đảnh toan sải dài thì bàn tay to khoẻ kia đã choàng lấy eo cô, giữ lại.
-Tôi không cô đi!
"Má ơi! Thằng cha này dám ôm eo mình" Trong đầu Khánh Ni lúc này vang lên vô số gào thét. Cô theo phản xạ nhìn xuống cánh tay kia, ánh mắt đen dần rực lên những tia sáng nóng phỏng da.
-Tại sao?_Khánh Ni lạnh giọng đanh thép truy vấn_Nếu anh là người nhà của Thánh Lãm, anh phải đưa tôi về Thánh gia chứ? Hay anh có âm mưu gì?
-Âm mưu?_Thánh Khải run người lên vì cười. Anh đứng dậy, 'ngoan ngoãn' đứng yên cho hộ vệ phủi quần áo, tay vẫn giữ chặt eo Khánh Ni làm hai người miễn cưỡng rơi vào tình thế toàn phần ám muội_Đây không phải là âm mưu. Đây là thánh kế của thiên tài.
Khánh Ni trịnh trọng đổ mồ hôi hột. Cô đưa hai tay lên vùng ngực của Thánh Khải, cố đẩy anh ra. Nhưng vòng tay Thánh Khải lại như có lời nhắc nhở, siết chặt.
-Chúng ta đang hẹn hò, ngoan ngoãn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!
-Anh..._"Khánh Ni! Mày nhất định phải bình tĩnh. Đối phó với người điên thì phải hóa cho mình cũng điên theo, nhất mực nghe theo lời của anh ta, anh ta sẽ lơ là cảnh giác. Khi đã lơ là cảnh giác thì thiếu gì đường cho Khánh Ni lão nương đây co dò chạy chứ!!"
Thận trọng dàn kế đâu ra đấy cho chính mình, Khánh Ni an phận cười đểu một cái cực sắc rồi phóng đôi mắt ươn ướt trời phú nhìn Thánh Khải, nhỏ giọng nhẹ nhàng đến chính mình cũng muốn ói:
-Thánh đại ca, hẹn hò thì cứ việc...nhưng huynh phải thả muội ra thì chúng ta mới hẹn hò đúng cách được_Ánh mắt của Thánh Khải nhíu lại đầy nghi ngờ_Ôi! Đại ca không tin muội sao? Muộn xin hứa, xin đảm bảo, xin thề, nếu muội đi khỏi nơi này, muộn sẽ bị xe tông chết, bị sét đánh tan xương nát thịch, bị chó cắn chết tươi.
Để thể hiện thêm chút thành ý ngút ngàn, Khánh Ni không quên
chớp chớp mắt, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như trong thâm tâm cô, anh là một bọc tiền trên trời rơi xuống vậy.
Khóe mắt Thánh Khải đã giật giật không yên nay lại tăng thêm tần suất, sự hồ nghi trong anh ngày càng tỏ rõ đến trắng trợn. Được một lúc, như đã suy nghĩ thông suốt, anh ta phun ra một câu rồi mới thuận ý thả Khánh Ni ra, tiếp tục đập bôm bốp mấy con muỗi béo tròn mang ADN của mình. Khiếp! Ngay cả người nhà anh ta cũng ra tay rất tuyệt tình, rất táng tận lương tâm!!
-Em dám chạy...tôi sẽ phái người chặt đứt chân em.
Ngồi hẹn hò, đúng hơn là bắt muỗi một lúc, Thánh Khải đâm ra chán, hết sức khinh thường mà nói:
-Thôn quê đúng là thôn quê! Hẹn hò kiểu này thì sao gọi là hẹn hò được chứ? Đâu không đi lại rúc cái bụi chuối lắm muỗi eo hẹp tối tăm này, đúng là bó tay. Hèn gì thanh niên người ta thường lên thành phố bắt vợ, túm chồng là phải!
-Xí! Người ta hẹn hò là để sinh con nối dõi, để tăng thêm nguồn nhân lực lao động cho xã hội, cho đất nước! Anh biết cái gì mà chen vào. Nếu không nhờ mấy cái bụi chuối hẻo lánh này...nước Việt Nam ta đã tụt hạng trên bảng thống kê dân số rồi!_Theo một phản xạ tự nhiên khó kiềm chết, Khánh Ni thẳng thừng đốp chát lại, tiện thể ném cho Thánh Khải một cái nhìn khinh bỉ nhất.
-Ý em, đây là nơi người ta XXOO?_Thánh Khải cảnh chừng hỏi, xem ra anh ta đã thông minh lên một chút. Mà cũng thật là, con cái nhà giàu thường ngây thơ trong sáng thế này sao?
-Đúng vậy! Nên tốt nhất, chúng ta phải rời khỏi thánh địa thụ tinh của nhân loại này, trả lại sự thiêng liêng, thuần khiết vốn có của nó, được chứ? Đi chỗ khác chơi nhé!_Giờ mắt Khánh NI chẳng khác gì hai cái đèn pha ô tô sáng trưng.
-Em nói cũng có lí đấy!_Thánh Khải xoa cằm ra vẻ do dự_Nhưng
tôi rất muốn thử cảm giác 'tung hoành' ở đây một lần xem sao, hay chúng ta cùng thử nhé? Tiện thể học hỏi thêm một chút kinh nghiệm để đời, sau này không phải thẹn với người tình?
Nói đoạn, Thánh Khải tiến sát vào người Khánh Ni, khóe môi gian tà nhếch lên giảo hoạt vô cùng.
Biết mình không xong, Khánh Ni từ từ nhích mông ra phía sau, nhưng càng nhích Thánh Khải lại càng được nước lấn tới, gần đến mức cô có thể nhìn thấy cục ghèn vàng vàng còn sót lại trên khóe mắt của anh ta.
Chết thật, cô không lùi được nữa rồi, đằng sau toàn là chuối với chuối, trốn đằng nào cũng không được hết. Hèn gì, bụi chuối là nơi rất được 'ân sủng'. Hix, Khánh Ni cô phải làm sao đây?
Bỗng, tự dưng có một giọt nước mát lạnh rơi trên gò má ửng hồng của Khánh Ni, kéo theo đó là đám con cháu chút chít của nó đồng loạt 'tập kích' cô và Thánh Khải.
Được thôi! Nhớ...5 phút đấy nhé!_Không thể hèn hạ hơn được nữa, Thánh Khải buông lời nhắc nhở Thánh Lãm không được lật lọng, đoạn ủy khuất quay người sang nhìn Khánh Ni, lời lẽ dặn dò hết sức thâm trầm như thể anh ta sắp tắc thở ăn gà nude ấy_Ni muội muội, huynh phải đi rồi!
Khoé môi Khánh Ni giật giật, mắt cô mở to kinh ngạc nhìn đôi tay Thánh Khải đang nắm lấy tay mình.
-Muội nhất định phải bảo trọng, đừng nhớ huynh quá, nghĩ quẩn mà vào chùa cắt tóc làm ni nô nha. Huynh sẽ đứng trên nốc nhà thờ Thiên chuá, ngày ngày hóng cổ đợi muội!
-Cất cái tay thối đi!_Cường độ ánh nhìn của Thánh Lãm tụ nhiệt trên tay Thánh Khải, anh chậm rãi phun ra vài chữ rồi im lặng giữ phong độ lạnh lùng, cao quý đặc trung.
Tiếp tục mang bộ mặt đưa đám, Thánh Khải thình lình ôm chầm Khánh Ni vào lòng, chẳng thèm để ý đến con dao chặt xương không biết từ chỗ nào chui ra trên tay cụ mình sắp giáng xuống.
Xong xuôi phần ôm li biệt, Thánh Khải theo kịch bản quay người, mạnh mẽ bước vài bước, đưa tay vỗ vỗ lên vai Thánh Lãm rồi...mãnh lực đấm cụ mình một phát nổ đom đóm mắt, ù cả rái tai.
Gây án xong, nhân lúc đám người xung quanh quá bất ngờ mà hoá thạch, Thánh Khải nhanh tay túm lấy tay Khánh Ni, kéo cô tháo chạy.
-Khánh Ni, trời phản đối đôi ta chia lìa_Vừa chạy, Thánh Khải vừa nói trong tiếng thở hắt hồng hộc.
Không những thế, anh ta chẳng thèm nhìn đường mà quay đầu nhìn Khánh Ni nháy mắt lãng tử một cái. Khánh Ni không biết bị cảm hóa hay sao cũng nháy mắt loạn xì ngầu, miệng nhóp nhép nói gì đó không thành tiếng làm anh càng hăng hơn, nháy liền hai mắt.
Nào ngờ, sau phần đưa tình trắng trợn ấy, Thánh Khải oanh liệt đập nguyên khuôn mặt tuấn lãng vào bảng hiệu tuyên truyền sinh hai con gắn thấp lè trên cột điện.
Trước mắt...Khánh Ni và Thánh Khải sắm vai cặp tình nhân bỏ trốn khỏi ràng buộc gia đình và xã hội, còn Thánh Lãm là nhân vật phản diện xấu xa và ngu dốt.
Bị phát giác, bắt quả tang tại trận nhưng Thánh Khải vẫn gan lì không chịu từ bỏ kế hoạch của mình, sảng khoái nói với Khánh Ni rằng, vừa hẹn hò vừa bị săn đuổi mới thú vị, mới đúng là hương vị xì gà của cuộc sống mà con người say nghiện hít hà. Thế nên, giờ đây, Khánh Ni mới bị Thánh Khải lôi xồng xộc vào một nhà hàng nhỏ trong phố huyện, bề ngoài là ăn cơm tình nhân nhưng bản chất là tiếp năng lượng.
-Hai vị! Hôm nay chúng tôi tổ chức một cuộc thi ăn mì dành cho các thực khách, người nào ăn hết 6 tô mì sẽ được tặng một trong những món quà nhỏ của cửa hàng chúng tôi, anh đây có muốn chơi không ạ, trong đó có một đôi nhẫn tình nhân rất tinh xảo đấy!_Sau khi dẫn hai vị khách vào chỗ ngồi, một nam phục vụ đon đả mời chào.
-Có phiếu ăn miễn phí không?_Nghe thế, Khánh Ni chả thèm bận tâm đến cốt cách, đứng phắt dậy, hai tay túm lấy người nam phụ vụ lắc mạnh như điên như dại, đôi đồng tử đen lóe sáng hơn đèn pha, đủ thấy sự kì vọng ngút ngàn của chủ thể trữ tình đến độ nào.
-À....có...có_Nuốt ực một ngụm nước bọt, nam phục vụ nhanh chóng gật đầu. Anh ta thấy hình ảnh mình đã biến dị thành con gà nướng phản chiếu trong mắt thực khách.
-Thánh Khải! Hiện tại anh là bạn trai tôi phải không?_Chớp chớp mắt gửi tình cho Thánh Khải, Khánh Ni ngon ngọt hỏi_Vậy anh nên thể hiện một chút nhỉ?
-Thì sao?_Đang bận xem thực đơn, Thánh Khải đương nhiên không chú ý mật ngữ mắt của ai kia, tiện thể hỏi người phục vụ bên cạnh_Nếu thắng, chúng tôi cũng sẽ có phần thưởng miễn trả tiền thức ăn hôm nay phải không?
-À...tất nhiên!_Người phục vụ sắc mặt khó coi, bản thân mang theo một đống khó hiểu nhìn hai người.
-Vậy thì...em yêu, trận này anh nhường cho em...nếu em ăn không hết, anh sẽ ăn hiệp khác giùm em!_Bình thản xoa đầu Khánh Ni, Thánh Khải nở nụ cười yêu chiều, miệng liên tục đốc thúc_Đừng có nhìn anh nghi hoặc như thế, anh đâu bán em vào kĩ viện đâu? Em không phải đang rất đói sao? Anh cũng đói, nhưng anh không muốn tranh giành với người yêu anh. Em ăn đi, ít nhất cũng có thứ lót dạ, thua cũng không sao...con gái yếu ớt ăn cùng lắm là 1 tô thôi!
-Hứ! Anh đừng xem thường tôi!_Bị chọc vào lòng tự tôn, Khánh Ni hùng hổ đứng dậy, hếch mũi, khinh mạn nhìn Thánh Khải_Cứ chóng mắt lên mà xem...tôi sẽ dành được phiếu ăn miễn phí!
-Ừ..._Thánh Khải không phàn bác gì thêm, khóe môi khắc nụ cười sâu hoắm nhìn Khánh Ni lên phía trên tham gia thi đầu với 3 người đàn ông lực lưỡng khác_Xem ra...không cần phải quẹt thẻ để trả tiền. Thánh Lãm, ngươi chui ra đây mà xem ta đang cật lực vỗ béo cho vợ ngươi nè!
Hùng hổ lia mắt về phía sân khấu, nơi ba tên đàn ông cơ bắp cuồn cuộn vì bạn gái mà chịu hy sinh dạ dày đang đứng chờ 'cuộc chiến' bắt đầu, lòng Khánh Ni hung hăng gào rú, tim theo thế không do dự rơi bồm bộp xuống đất.
Đối thủ của cô quả không phải thuộc dạng tầm thường, xã hội đen mà cũng gia nhập cái trò mất hình tượng này thì quả cuộc chiến sắp đến sẽ không phải
đơn giản. Người chúng to, sức trâu, chắc chắn dạ dạy sẽ có dung lượng lớn hơn người bình thường như cô, tiêu thụ hết 6 tô mì cũng chẳng khó nhằm gì. Tình thế này, không dùng thủ đoạn không được.
Nghĩ bụng, Khánh Ni nuốt khan một cái rồi ra hiệu cho chủ cuộc thi cho mình chút thời gian chuẩn bị tư tưởng, hai chân theo đà phóng thẳng ra ngoài cửa hàng mì. Cô ở quầy bán hàng tự động mua một chai nước 0 độ, loại mà mình cực ghét, rất tích cực ngửa cổ lên trời nốc nốc từng ngụm.
Một chai...hai chai....đến khi dạ dày đã sôi trào, dấu hiệu buồn nôn đã ập đến, Khánh Ni dừng lại, tự động phối hợp phóng nguyên toàn bộ chất thải chưa phân hóa theo đường miệng phi ra ngoài.
Choáng váng thần trí một hồi, Khánh Ni lảo đảo, lê lết đến cửa hàng bên cạnh với vận tốc cực đại, cắn răng bỏ tiền mua hai hộp sữa chua rồi lao về cửa hàng ban nãy, oai nghiêm lên chỗ thi đấu.
Thấy thí sinh tham gia có vẻ đông đủ, chủ quán quyết định bắt đầu trò chơi.
Giai đoạn đầu, mặc cho 3 người kia cắm cúi ăn như trâu như bò, Khánh Ni nhà ta vẫn cương quyết giữ bộ dạng thục nữ, không ăn táp nhám mà vày nguyên một đống mì to tướng trên đầu đũa rồi hoa lệ đút vào miệng, nhai nhồm nhoàm trước ánh nhìn kinh ngạc như muốn lòi đồng tử ra ngoài của tất cả các thực khách có mặt.
Thời gian trôi qua, 3 người kia đã bưng tô thứ 5 rồi thì Khánh Ni mới mon men đến tô thứ 3. Liếc thấy 3 người kia mặt khốn khổ như bị cướp giật, cô nàng bắt đầu khui một hộp sữa chua ra, đưa trước mặt 3 người kia, rồi vày thêm một cục mì trên đầu đũa, đổ sữa chua lên trên.
Màu sữa chua trắng đặc quánh chảy dài xuống, rơi trên tay Khánh Ni, cô nàng vừa liếc mắt với 3 người vừa le cái lưỡi nhỏ xinh, chậm chạp liếm, chậm chạm ăn nguyên vò mì, chậm chạp nhai.
Nước sốt của mì cùng vài tàn dư của sữa chưa vương trên khóe miệng Khánh Ni, cô đưa lưỡi liễm, hai tay thuận đã khui thêm một hộp nữa.
Chứng kiến những hành động khiêu gợi nhưng không kém phần mất vệ sinh đấy, 3 tên kì phùng địch thủ trợn mắt chẳng biết nên làm gì, chỉ thấy một cỗ ớn dâng lên đến tận họng. 3 người họ đồng loạt chạy ra ngoài nôn ọe, cũng coi như hoàn toàn bỏ cuộc.
Địch thủ mất đi, đương nhiên Khánh Ni cũng chẳng cần phải khẩn trương lên làm gì nữa, cô thản nhiên ngồi ăn từng cái một, đồng thời vận công nở rộng dạ dày của mình nhét hết toàn bộ sáu bát mì vào bụng.
Chiến đấu gian khổ, Khánh Ni cuối cùng cũng dành được phần thưởng của cuộc đấu. Nhưng, để thành công, cô nàng đành phải trả một giá đắt, oanh oanh liệt liệt ngã xuống.
-Đưa...đưa tôi vào WC!!_Túm chặt lấy tay áo của Thánh Khải, Khánh Ni vừa cái bụng đau quặn vừa nhăn nhó thốt lên từng lời, giọng nói yếu ớt vô lực.
-WC?_Hơi ngớ người một chút, Thánh Khải nuốt nước bọt, quay sang ông chủ quán cũng đang rối rít lo lắng bên cạnh, đỏ mặt mà hỏi_WC ở đâu ông chủ?
-Bên...bên trong!_Ông chủ quýnh cả lên, run rẩy chỉ tay vào cái WC nghèo nàn nhà mình ở bên trong sâu hút, đoạn quay lại nhìn đám thức khách đang nín cười tỏ vẻ khổ não. Đây đúng là một tai nạn khó cưỡng mà, 3 người kia là đi từ miệng, cô gái này lại từ bàn tọa, thật hết cách.
Nhận được sự hướng dẫn, Thánh Khải không do dự bế xốc Khánh Ni lên, co chân chạy ngay vào hướng dẫn đến mục tiêu cần tìm:
-Khánh Ni, cô tuyệt đối không được thải bậy đâu đấy, nhẫn nhịn chờ tôi đưa cô đến nơi thích hợp!!
Cuống cuồng tìm kiếm một hồi, vừa nhìn thấy cái bồn cầu trắng xóa hết sức 'quyến rũ' đằng xa, Thánh Khải nước mắt giàn dụa chạy vào trong, ngay lập tức đặt Khánh Ni lên bệ, mặt đỏ phừng như mông khỉ:
-Giờ cô cứ tự do giải quyết! Tôi đợi!_Nói đoạn, anh toan bước ra ngoài thì Khánh Ni đã trối sống trối chết giữ chặt tay anh!
-Này, tôi muốn anh đưa tới bệnh viện WC chứ không phải WC_Khánh Ni vô lực giải thích, đôi mắt dần đỏ hoe, khuôn mắt luôn hồng hào cũng có xu hướng trắng bạch.
-Bệnh viện WC?_Trong đầu Thánh Khải giờ đây là một tầng khói mù mịt bao trùm.
-Là bệnh viện Welcom đấy! Nhanh đi! Bao tử tôi đau quá!_Xoa bóp vùng bụng đau quặn, Khánh Ni như một tội đồ Thiên chúa, ra sức cầu xin, chỉ thiếu ngã huỵch xuống đất ôm chân Thánh Khải.
-..._Im lặng là vàng.
Hì hục vận hết sức trâu bế Khánh Ni ra ngoài, Thánh Khải bắt một chiếc taxi, không nhanh không chậm xông thẳng vào hàng ghế trước theo thói quen.
Vì không gian ghế trước rất chật hẹp nên cả người Khánh Ni như dán chặt vào lòng ngực Thánh Khải. Cô nhắm mặt dưỡng thần, để lại cho Thánh Khải một mảnh im lặng với những trải nghiệm mà trước giờ anh chưa từng thấy.
Đó là...lần đầu tiên anh phát hiện...thì ra, da của con gái cũng không phải sần sùi như anh tưởng, làn da ở vùng cổ Khánh Ni trắng nõn, hoàn toàn không có dấu hiệu phấn son như những cô nàng anh từng gặp qua.
Đó là...khuôn mặt Khánh Ni cũng không tệ, nếu đem so với anh thì thua một nhỉnh. Lúc cô ngủ, cả thế giới xung quanh như tĩnh lặng, yên bình. Tuy đôi lông mày phượng có cau lại....nhưng vẫn mang sự thanh bình đến hoa lệ.
Giật mình, Thánh Khải có cảm giác thần kinh mình hình như có vấn đề thì phải, những hình ảnh 18+ cứ liên tiếp, dày đặc hiện ra trong đầu anh vậy.
Không được nghĩ! Anh không được nghĩ!
Cơ mà, gượm đã, người Khánh Ni tỏa ra một mùi thơm rất có vị thì phải.
Thích thú với trải nghiệm của mình, Thánh Khải đưa mũi tiến sát người Khánh Ni, liên tục hít hít như con nghiện.
Một mùi hương của thịt gà quay nhanh chống xộc vào mũi anh, khiến anh có chút bàng hoàng.
Người Khánh Ni đâu có khét, đi cùng anh cô cũng chẳng ăn thịt gà, tại sao lại xuất hiện mùi hương phản cảm như thế chứ?
Hít, lại hít, Thánh Khải phát hiện mùi hương kích thích dạ dày ấy tỏa nồng nặc từ ghế sau, anh đưa mắt thám thính...
Cả thế giới như đồng loạt chấn động!
Thằng...thằng cha nào đang vừa ngồi vừa ăn thịt gà nướng sau lưng anh vậ
Tuy vẫn ném cho Khánh Ni cái nhìn lạnh toát, nhưng Thánh Khái vẫn rất 'ngoan ngoãn' sai tên hộ vệ ngồi ở ghế trước ra ngoài dò hỏi người xung quanh.
Tuân mệnh, tên hộ vệ thò tay vào túi áo, mốc một chiếc khẩu súng trắng bạc, chân theo lệ bước ra khỏi xe. Hắn ta túm một ông lão đang chống gậy đi bên đường, tay không ngừng xoay xoay khẩu súng trước mặt ông lão, khiến ông ta vốn dĩ đã run lên như chế độ rung điện thoại lại thất thần mãnh liệt hơn trước, cái quần màu vàng nhạt của ông giờ càng đậm thêm nhờ tác dụng của dịch lỏng.
-Cụ à! Cho hỏi, ở đây, có công viên trung tâm hay khu vui chơi gì gì không?_Tên hộ vệ vốn không để ý xuống dưới, nghiêm giọng hỏi.
-Không...khô...ng....
-Sao cụ ăn nói không trơn tru thế kia chứ?_Thấy bộ dạng yếu đuối của ông lão, tên hộ vệ bĩu môi thuơng tiếc cho phận đàn ông của mình rồi quay nhìn Thánh Khải, chằm chằm một lúc lâu mới tiếp tục quay sang ông già_Cụ à! Thế ở đây có nơi nào dành cho thanh niên nam nữ hẹn hò không?
Ông lão mãnh liệt lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau lòng không ra đau lòng mà chỉ thấy đe dọa, tiếc nuối mà chẳng ra hồn của tên hộ vệ, ông lão nuốt ngụm nước bọt đắng ngắt, trái ý gật đầu, giọng vẫn run run như trước:
-C...ó!
-Ở đâu? Nhanh nói cho tôi biết!
-Bụi chuối!
-...
-Được rồi...! Lái xe đến bụi chuối!_Ngậm bồ hòn trầm mặc một hồi, Thánh Khải khàn giọng ra lệnh cho tên lái xe.
-Thiếu...thiếu gia! Đây là thôn quê, ít nhất cũng phải hơn mấy trăm bụi chuối...biết bụi nào đây?_Tên tài xế đầu rơi đầy hắc tuyến, ảo não nêu ý kiến, ánh mắt có ý lườm lườm tên hộ vệ vừa hỏi chuyện xong đang leo lên xe.
-Cũng phải...đi hỏi ông ta bụi nào!_Day day vầng thái dương cho đỡ đau đầu, Thánh Khải ra lệnh, cảm thấy sức lực hiện tại dường như đang bị chuyện vớ
vẩn đang diễn ra hút cạn. Bụi chuối? Thật thôn quê!
Mắt Thánh Khải liếc nhìn Khánh Ni một cái, nhưng cô vẫn như cũ, mặt mũi xám xịt cứ thế mà hóa thạch.
Chưa đây một phút sau, 'tình báo' hộ vệ đã lon ton chạy về, mặt hớn hở vui mừng thông báo tin tốt lành.
-Thiếu gia! Bụi chuối nhà ông ta đấy!
10 phút sau, tại bụi chuối nhà của ông lão vô tội, có hai người, một nam một nữ đang vai kề vai ngồi bên nhau ngắm cảnh ao tù nước động đen sì trước mặt.
-Muỗi!_Dứt khoát rống lên một cách đầy nam tính, Thánh Khải mau tay lẹ mắt, nhằm thẳng vào thân hình quyến rũ với 'làn da' đen như than đặc trưng của mục tiêu mà đập mạnh cái bốp. Chờ một lúc khoảng tâm 5 giây, anh mới hé hé đôi bàn tay ra, đưa mắt nhìn nạn nhân đã bẹt dí bên trong, khóe môi tà niệm cong lên sâu hoắm_Một anh nữa hi sinh!
Ngán ngẩm liếc Thánh Khải một cái, Khánh Ni quay mặt đi chỗ khác, cố nhìn xuyên vào đám chuối ngút ngàn như nấm hòng tìm cách trốn thoát. THi thoảng tiện tay vỗ một phát vào người vì muỗi cắn ngứa chịu không nổi phải sát sinh.
-Khánh Ni! Cô phải nhìn tôi!_Tức vì có người không thèm chú ý đến sự có mặt vời vợi của mình, Thánh Khải đưa tay lên cằm cô, chỉ huy khuôn mặt bí xị của cô quay về phía mình rồi tiếp tục công cuộc...tàn sát họ hàng nhà muỗi.
-Thánh Khải! Rốt cuộc anh muốn làm gì?_Không nhịn nổi được nữa, Khánh Ni ré lên, ánh mắt có phần quyết liệt.
-Hẹn hò! Tôi nói rồi mà!
Chap 5: Thánh kế
-Sao tôi phải hẹn hò với anh chứ? Tôi phải đi!_Lấy hết dũng khí để vùi dập những hoang mang phát sinh từ đám người hung tợn xung quanh, Khánh Ni đứng phắt dậy, bước chân đỏng đảnh toan sải dài thì bàn tay to khoẻ kia đã choàng lấy eo cô, giữ lại.
-Tôi không cô đi!
"Má ơi! Thằng cha này dám ôm eo mình" Trong đầu Khánh Ni lúc này vang lên vô số gào thét. Cô theo phản xạ nhìn xuống cánh tay kia, ánh mắt đen dần rực lên những tia sáng nóng phỏng da.
-Tại sao?_Khánh Ni lạnh giọng đanh thép truy vấn_Nếu anh là người nhà của Thánh Lãm, anh phải đưa tôi về Thánh gia chứ? Hay anh có âm mưu gì?
-Âm mưu?_Thánh Khải run người lên vì cười. Anh đứng dậy, 'ngoan ngoãn' đứng yên cho hộ vệ phủi quần áo, tay vẫn giữ chặt eo Khánh Ni làm hai người miễn cưỡng rơi vào tình thế toàn phần ám muội_Đây không phải là âm mưu. Đây là thánh kế của thiên tài.
Khánh Ni trịnh trọng đổ mồ hôi hột. Cô đưa hai tay lên vùng ngực của Thánh Khải, cố đẩy anh ra. Nhưng vòng tay Thánh Khải lại như có lời nhắc nhở, siết chặt.
-Chúng ta đang hẹn hò, ngoan ngoãn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!
-Anh..._"Khánh Ni! Mày nhất định phải bình tĩnh. Đối phó với người điên thì phải hóa cho mình cũng điên theo, nhất mực nghe theo lời của anh ta, anh ta sẽ lơ là cảnh giác. Khi đã lơ là cảnh giác thì thiếu gì đường cho Khánh Ni lão nương đây co dò chạy chứ!!"
Thận trọng dàn kế đâu ra đấy cho chính mình, Khánh Ni an phận cười đểu một cái cực sắc rồi phóng đôi mắt ươn ướt trời phú nhìn Thánh Khải, nhỏ giọng nhẹ nhàng đến chính mình cũng muốn ói:
-Thánh đại ca, hẹn hò thì cứ việc...nhưng huynh phải thả muội ra thì chúng ta mới hẹn hò đúng cách được_Ánh mắt của Thánh Khải nhíu lại đầy nghi ngờ_Ôi! Đại ca không tin muội sao? Muộn xin hứa, xin đảm bảo, xin thề, nếu muội đi khỏi nơi này, muộn sẽ bị xe tông chết, bị sét đánh tan xương nát thịch, bị chó cắn chết tươi.
Để thể hiện thêm chút thành ý ngút ngàn, Khánh Ni không quên
chớp chớp mắt, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như trong thâm tâm cô, anh là một bọc tiền trên trời rơi xuống vậy.
Khóe mắt Thánh Khải đã giật giật không yên nay lại tăng thêm tần suất, sự hồ nghi trong anh ngày càng tỏ rõ đến trắng trợn. Được một lúc, như đã suy nghĩ thông suốt, anh ta phun ra một câu rồi mới thuận ý thả Khánh Ni ra, tiếp tục đập bôm bốp mấy con muỗi béo tròn mang ADN của mình. Khiếp! Ngay cả người nhà anh ta cũng ra tay rất tuyệt tình, rất táng tận lương tâm!!
-Em dám chạy...tôi sẽ phái người chặt đứt chân em.
Ngồi hẹn hò, đúng hơn là bắt muỗi một lúc, Thánh Khải đâm ra chán, hết sức khinh thường mà nói:
-Thôn quê đúng là thôn quê! Hẹn hò kiểu này thì sao gọi là hẹn hò được chứ? Đâu không đi lại rúc cái bụi chuối lắm muỗi eo hẹp tối tăm này, đúng là bó tay. Hèn gì thanh niên người ta thường lên thành phố bắt vợ, túm chồng là phải!
-Xí! Người ta hẹn hò là để sinh con nối dõi, để tăng thêm nguồn nhân lực lao động cho xã hội, cho đất nước! Anh biết cái gì mà chen vào. Nếu không nhờ mấy cái bụi chuối hẻo lánh này...nước Việt Nam ta đã tụt hạng trên bảng thống kê dân số rồi!_Theo một phản xạ tự nhiên khó kiềm chết, Khánh Ni thẳng thừng đốp chát lại, tiện thể ném cho Thánh Khải một cái nhìn khinh bỉ nhất.
-Ý em, đây là nơi người ta XXOO?_Thánh Khải cảnh chừng hỏi, xem ra anh ta đã thông minh lên một chút. Mà cũng thật là, con cái nhà giàu thường ngây thơ trong sáng thế này sao?
-Đúng vậy! Nên tốt nhất, chúng ta phải rời khỏi thánh địa thụ tinh của nhân loại này, trả lại sự thiêng liêng, thuần khiết vốn có của nó, được chứ? Đi chỗ khác chơi nhé!_Giờ mắt Khánh NI chẳng khác gì hai cái đèn pha ô tô sáng trưng.
-Em nói cũng có lí đấy!_Thánh Khải xoa cằm ra vẻ do dự_Nhưng
tôi rất muốn thử cảm giác 'tung hoành' ở đây một lần xem sao, hay chúng ta cùng thử nhé? Tiện thể học hỏi thêm một chút kinh nghiệm để đời, sau này không phải thẹn với người tình?
Nói đoạn, Thánh Khải tiến sát vào người Khánh Ni, khóe môi gian tà nhếch lên giảo hoạt vô cùng.
Biết mình không xong, Khánh Ni từ từ nhích mông ra phía sau, nhưng càng nhích Thánh Khải lại càng được nước lấn tới, gần đến mức cô có thể nhìn thấy cục ghèn vàng vàng còn sót lại trên khóe mắt của anh ta.
Chết thật, cô không lùi được nữa rồi, đằng sau toàn là chuối với chuối, trốn đằng nào cũng không được hết. Hèn gì, bụi chuối là nơi rất được 'ân sủng'. Hix, Khánh Ni cô phải làm sao đây?
Bỗng, tự dưng có một giọt nước mát lạnh rơi trên gò má ửng hồng của Khánh Ni, kéo theo đó là đám con cháu chút chít của nó đồng loạt 'tập kích' cô và Thánh Khải.
Được thôi! Nhớ...5 phút đấy nhé!_Không thể hèn hạ hơn được nữa, Thánh Khải buông lời nhắc nhở Thánh Lãm không được lật lọng, đoạn ủy khuất quay người sang nhìn Khánh Ni, lời lẽ dặn dò hết sức thâm trầm như thể anh ta sắp tắc thở ăn gà nude ấy_Ni muội muội, huynh phải đi rồi!
Khoé môi Khánh Ni giật giật, mắt cô mở to kinh ngạc nhìn đôi tay Thánh Khải đang nắm lấy tay mình.
-Muội nhất định phải bảo trọng, đừng nhớ huynh quá, nghĩ quẩn mà vào chùa cắt tóc làm ni nô nha. Huynh sẽ đứng trên nốc nhà thờ Thiên chuá, ngày ngày hóng cổ đợi muội!
-Cất cái tay thối đi!_Cường độ ánh nhìn của Thánh Lãm tụ nhiệt trên tay Thánh Khải, anh chậm rãi phun ra vài chữ rồi im lặng giữ phong độ lạnh lùng, cao quý đặc trung.
Tiếp tục mang bộ mặt đưa đám, Thánh Khải thình lình ôm chầm Khánh Ni vào lòng, chẳng thèm để ý đến con dao chặt xương không biết từ chỗ nào chui ra trên tay cụ mình sắp giáng xuống.
Xong xuôi phần ôm li biệt, Thánh Khải theo kịch bản quay người, mạnh mẽ bước vài bước, đưa tay vỗ vỗ lên vai Thánh Lãm rồi...mãnh lực đấm cụ mình một phát nổ đom đóm mắt, ù cả rái tai.
Gây án xong, nhân lúc đám người xung quanh quá bất ngờ mà hoá thạch, Thánh Khải nhanh tay túm lấy tay Khánh Ni, kéo cô tháo chạy.
-Khánh Ni, trời phản đối đôi ta chia lìa_Vừa chạy, Thánh Khải vừa nói trong tiếng thở hắt hồng hộc.
Không những thế, anh ta chẳng thèm nhìn đường mà quay đầu nhìn Khánh Ni nháy mắt lãng tử một cái. Khánh Ni không biết bị cảm hóa hay sao cũng nháy mắt loạn xì ngầu, miệng nhóp nhép nói gì đó không thành tiếng làm anh càng hăng hơn, nháy liền hai mắt.
Nào ngờ, sau phần đưa tình trắng trợn ấy, Thánh Khải oanh liệt đập nguyên khuôn mặt tuấn lãng vào bảng hiệu tuyên truyền sinh hai con gắn thấp lè trên cột điện.
Trước mắt...Khánh Ni và Thánh Khải sắm vai cặp tình nhân bỏ trốn khỏi ràng buộc gia đình và xã hội, còn Thánh Lãm là nhân vật phản diện xấu xa và ngu dốt.
Bị phát giác, bắt quả tang tại trận nhưng Thánh Khải vẫn gan lì không chịu từ bỏ kế hoạch của mình, sảng khoái nói với Khánh Ni rằng, vừa hẹn hò vừa bị săn đuổi mới thú vị, mới đúng là hương vị xì gà của cuộc sống mà con người say nghiện hít hà. Thế nên, giờ đây, Khánh Ni mới bị Thánh Khải lôi xồng xộc vào một nhà hàng nhỏ trong phố huyện, bề ngoài là ăn cơm tình nhân nhưng bản chất là tiếp năng lượng.
-Hai vị! Hôm nay chúng tôi tổ chức một cuộc thi ăn mì dành cho các thực khách, người nào ăn hết 6 tô mì sẽ được tặng một trong những món quà nhỏ của cửa hàng chúng tôi, anh đây có muốn chơi không ạ, trong đó có một đôi nhẫn tình nhân rất tinh xảo đấy!_Sau khi dẫn hai vị khách vào chỗ ngồi, một nam phục vụ đon đả mời chào.
-Có phiếu ăn miễn phí không?_Nghe thế, Khánh Ni chả thèm bận tâm đến cốt cách, đứng phắt dậy, hai tay túm lấy người nam phụ vụ lắc mạnh như điên như dại, đôi đồng tử đen lóe sáng hơn đèn pha, đủ thấy sự kì vọng ngút ngàn của chủ thể trữ tình đến độ nào.
-À....có...có_Nuốt ực một ngụm nước bọt, nam phục vụ nhanh chóng gật đầu. Anh ta thấy hình ảnh mình đã biến dị thành con gà nướng phản chiếu trong mắt thực khách.
-Thánh Khải! Hiện tại anh là bạn trai tôi phải không?_Chớp chớp mắt gửi tình cho Thánh Khải, Khánh Ni ngon ngọt hỏi_Vậy anh nên thể hiện một chút nhỉ?
-Thì sao?_Đang bận xem thực đơn, Thánh Khải đương nhiên không chú ý mật ngữ mắt của ai kia, tiện thể hỏi người phục vụ bên cạnh_Nếu thắng, chúng tôi cũng sẽ có phần thưởng miễn trả tiền thức ăn hôm nay phải không?
-À...tất nhiên!_Người phục vụ sắc mặt khó coi, bản thân mang theo một đống khó hiểu nhìn hai người.
-Vậy thì...em yêu, trận này anh nhường cho em...nếu em ăn không hết, anh sẽ ăn hiệp khác giùm em!_Bình thản xoa đầu Khánh Ni, Thánh Khải nở nụ cười yêu chiều, miệng liên tục đốc thúc_Đừng có nhìn anh nghi hoặc như thế, anh đâu bán em vào kĩ viện đâu? Em không phải đang rất đói sao? Anh cũng đói, nhưng anh không muốn tranh giành với người yêu anh. Em ăn đi, ít nhất cũng có thứ lót dạ, thua cũng không sao...con gái yếu ớt ăn cùng lắm là 1 tô thôi!
-Hứ! Anh đừng xem thường tôi!_Bị chọc vào lòng tự tôn, Khánh Ni hùng hổ đứng dậy, hếch mũi, khinh mạn nhìn Thánh Khải_Cứ chóng mắt lên mà xem...tôi sẽ dành được phiếu ăn miễn phí!
-Ừ..._Thánh Khải không phàn bác gì thêm, khóe môi khắc nụ cười sâu hoắm nhìn Khánh Ni lên phía trên tham gia thi đầu với 3 người đàn ông lực lưỡng khác_Xem ra...không cần phải quẹt thẻ để trả tiền. Thánh Lãm, ngươi chui ra đây mà xem ta đang cật lực vỗ béo cho vợ ngươi nè!
Hùng hổ lia mắt về phía sân khấu, nơi ba tên đàn ông cơ bắp cuồn cuộn vì bạn gái mà chịu hy sinh dạ dày đang đứng chờ 'cuộc chiến' bắt đầu, lòng Khánh Ni hung hăng gào rú, tim theo thế không do dự rơi bồm bộp xuống đất.
Đối thủ của cô quả không phải thuộc dạng tầm thường, xã hội đen mà cũng gia nhập cái trò mất hình tượng này thì quả cuộc chiến sắp đến sẽ không phải
đơn giản. Người chúng to, sức trâu, chắc chắn dạ dạy sẽ có dung lượng lớn hơn người bình thường như cô, tiêu thụ hết 6 tô mì cũng chẳng khó nhằm gì. Tình thế này, không dùng thủ đoạn không được.
Nghĩ bụng, Khánh Ni nuốt khan một cái rồi ra hiệu cho chủ cuộc thi cho mình chút thời gian chuẩn bị tư tưởng, hai chân theo đà phóng thẳng ra ngoài cửa hàng mì. Cô ở quầy bán hàng tự động mua một chai nước 0 độ, loại mà mình cực ghét, rất tích cực ngửa cổ lên trời nốc nốc từng ngụm.
Một chai...hai chai....đến khi dạ dày đã sôi trào, dấu hiệu buồn nôn đã ập đến, Khánh Ni dừng lại, tự động phối hợp phóng nguyên toàn bộ chất thải chưa phân hóa theo đường miệng phi ra ngoài.
Choáng váng thần trí một hồi, Khánh Ni lảo đảo, lê lết đến cửa hàng bên cạnh với vận tốc cực đại, cắn răng bỏ tiền mua hai hộp sữa chua rồi lao về cửa hàng ban nãy, oai nghiêm lên chỗ thi đấu.
Thấy thí sinh tham gia có vẻ đông đủ, chủ quán quyết định bắt đầu trò chơi.
Giai đoạn đầu, mặc cho 3 người kia cắm cúi ăn như trâu như bò, Khánh Ni nhà ta vẫn cương quyết giữ bộ dạng thục nữ, không ăn táp nhám mà vày nguyên một đống mì to tướng trên đầu đũa rồi hoa lệ đút vào miệng, nhai nhồm nhoàm trước ánh nhìn kinh ngạc như muốn lòi đồng tử ra ngoài của tất cả các thực khách có mặt.
Thời gian trôi qua, 3 người kia đã bưng tô thứ 5 rồi thì Khánh Ni mới mon men đến tô thứ 3. Liếc thấy 3 người kia mặt khốn khổ như bị cướp giật, cô nàng bắt đầu khui một hộp sữa chua ra, đưa trước mặt 3 người kia, rồi vày thêm một cục mì trên đầu đũa, đổ sữa chua lên trên.
Màu sữa chua trắng đặc quánh chảy dài xuống, rơi trên tay Khánh Ni, cô nàng vừa liếc mắt với 3 người vừa le cái lưỡi nhỏ xinh, chậm chạp liếm, chậm chạm ăn nguyên vò mì, chậm chạp nhai.
Nước sốt của mì cùng vài tàn dư của sữa chưa vương trên khóe miệng Khánh Ni, cô đưa lưỡi liễm, hai tay thuận đã khui thêm một hộp nữa.
Chứng kiến những hành động khiêu gợi nhưng không kém phần mất vệ sinh đấy, 3 tên kì phùng địch thủ trợn mắt chẳng biết nên làm gì, chỉ thấy một cỗ ớn dâng lên đến tận họng. 3 người họ đồng loạt chạy ra ngoài nôn ọe, cũng coi như hoàn toàn bỏ cuộc.
Địch thủ mất đi, đương nhiên Khánh Ni cũng chẳng cần phải khẩn trương lên làm gì nữa, cô thản nhiên ngồi ăn từng cái một, đồng thời vận công nở rộng dạ dày của mình nhét hết toàn bộ sáu bát mì vào bụng.
Chiến đấu gian khổ, Khánh Ni cuối cùng cũng dành được phần thưởng của cuộc đấu. Nhưng, để thành công, cô nàng đành phải trả một giá đắt, oanh oanh liệt liệt ngã xuống.
-Đưa...đưa tôi vào WC!!_Túm chặt lấy tay áo của Thánh Khải, Khánh Ni vừa cái bụng đau quặn vừa nhăn nhó thốt lên từng lời, giọng nói yếu ớt vô lực.
-WC?_Hơi ngớ người một chút, Thánh Khải nuốt nước bọt, quay sang ông chủ quán cũng đang rối rít lo lắng bên cạnh, đỏ mặt mà hỏi_WC ở đâu ông chủ?
-Bên...bên trong!_Ông chủ quýnh cả lên, run rẩy chỉ tay vào cái WC nghèo nàn nhà mình ở bên trong sâu hút, đoạn quay lại nhìn đám thức khách đang nín cười tỏ vẻ khổ não. Đây đúng là một tai nạn khó cưỡng mà, 3 người kia là đi từ miệng, cô gái này lại từ bàn tọa, thật hết cách.
Nhận được sự hướng dẫn, Thánh Khải không do dự bế xốc Khánh Ni lên, co chân chạy ngay vào hướng dẫn đến mục tiêu cần tìm:
-Khánh Ni, cô tuyệt đối không được thải bậy đâu đấy, nhẫn nhịn chờ tôi đưa cô đến nơi thích hợp!!
Cuống cuồng tìm kiếm một hồi, vừa nhìn thấy cái bồn cầu trắng xóa hết sức 'quyến rũ' đằng xa, Thánh Khải nước mắt giàn dụa chạy vào trong, ngay lập tức đặt Khánh Ni lên bệ, mặt đỏ phừng như mông khỉ:
-Giờ cô cứ tự do giải quyết! Tôi đợi!_Nói đoạn, anh toan bước ra ngoài thì Khánh Ni đã trối sống trối chết giữ chặt tay anh!
-Này, tôi muốn anh đưa tới bệnh viện WC chứ không phải WC_Khánh Ni vô lực giải thích, đôi mắt dần đỏ hoe, khuôn mắt luôn hồng hào cũng có xu hướng trắng bạch.
-Bệnh viện WC?_Trong đầu Thánh Khải giờ đây là một tầng khói mù mịt bao trùm.
-Là bệnh viện Welcom đấy! Nhanh đi! Bao tử tôi đau quá!_Xoa bóp vùng bụng đau quặn, Khánh Ni như một tội đồ Thiên chúa, ra sức cầu xin, chỉ thiếu ngã huỵch xuống đất ôm chân Thánh Khải.
-..._Im lặng là vàng.
Hì hục vận hết sức trâu bế Khánh Ni ra ngoài, Thánh Khải bắt một chiếc taxi, không nhanh không chậm xông thẳng vào hàng ghế trước theo thói quen.
Vì không gian ghế trước rất chật hẹp nên cả người Khánh Ni như dán chặt vào lòng ngực Thánh Khải. Cô nhắm mặt dưỡng thần, để lại cho Thánh Khải một mảnh im lặng với những trải nghiệm mà trước giờ anh chưa từng thấy.
Đó là...lần đầu tiên anh phát hiện...thì ra, da của con gái cũng không phải sần sùi như anh tưởng, làn da ở vùng cổ Khánh Ni trắng nõn, hoàn toàn không có dấu hiệu phấn son như những cô nàng anh từng gặp qua.
Đó là...khuôn mặt Khánh Ni cũng không tệ, nếu đem so với anh thì thua một nhỉnh. Lúc cô ngủ, cả thế giới xung quanh như tĩnh lặng, yên bình. Tuy đôi lông mày phượng có cau lại....nhưng vẫn mang sự thanh bình đến hoa lệ.
Giật mình, Thánh Khải có cảm giác thần kinh mình hình như có vấn đề thì phải, những hình ảnh 18+ cứ liên tiếp, dày đặc hiện ra trong đầu anh vậy.
Không được nghĩ! Anh không được nghĩ!
Cơ mà, gượm đã, người Khánh Ni tỏa ra một mùi thơm rất có vị thì phải.
Thích thú với trải nghiệm của mình, Thánh Khải đưa mũi tiến sát người Khánh Ni, liên tục hít hít như con nghiện.
Một mùi hương của thịt gà quay nhanh chống xộc vào mũi anh, khiến anh có chút bàng hoàng.
Người Khánh Ni đâu có khét, đi cùng anh cô cũng chẳng ăn thịt gà, tại sao lại xuất hiện mùi hương phản cảm như thế chứ?
Hít, lại hít, Thánh Khải phát hiện mùi hương kích thích dạ dày ấy tỏa nồng nặc từ ghế sau, anh đưa mắt thám thính...
Cả thế giới như đồng loạt chấn động!
Thằng...thằng cha nào đang vừa ngồi vừa ăn thịt gà nướng sau lưng anh vậ