- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Truyện Hay - Tình Yêu Và Tình Dục
g thể không đề phòng.Trong một cái quán nào đó cũng có thể quan sát được chỗ này
_Mà có chuyện gì không em?
Phải đành ném đá dò đường thôi,coi thử thái độ thế nào mà tôi còn có cách đối phó nữa chứ.
_Em hỏi để có gì anh chở em về,xe em hư rồi!
Phù,thót tim.
_Nửa tiếng nửa được không em,anh đang mang cơm cho anh ba!
Nói dối là ở trường không ổn lắm vì tôi đâu có đi ăn với thằng bạn và thằng này tôi không dám tin tưởng lắm,mà nếu có tin tưởng thì tôi không bao giờ lộ thóp cho nó nắm,nguy hiểm khôn lường nhất là Uyển Văn cũng thỉnh thoảng gặp nó mỗi khi qua trường thăm tôi bất tử.Tôi định nói là mang cơm cho mẹ,nhưng làm thế thì không giấu được lâu vì thể nào lâu lâu gặp mẹ tôi thì em cũng sẽ hỏi thôi.Và mẹ tôi ăn cơm luôn tại bệnh viện chứ không bao giờ kêu tôi mang cơm vào,nói dối như thế lộ sạch.Còn ông anh ba là đồng minh của tôi,ổng sẽ nói dối giùm tôi,chắc chắn là vậy!
_Ừ! em chờ
_Anh cúp máy nhé!
Tay phải tôi cầm điện thoại,xóa cuộc gọi vừa rôi.Tay trái thọt vào túi quần lấy cái điện thoại cùi,nhắn tin cho ông anh ba với nội dung:"Gọi em ngay lập tức"(tin này tôi lưu sẵn vào nút nhắn tin khẩn cấp) và chờ đợi.10 giây sau ổng gọi,tán dóc một chút cho lâu,dặn ổng một số chuyện.Rồi tôi bước vào quán,Hạnh vẫn chăm chú đọc sách,nguy hiểm đây.Vì tôi nghĩ em không đọc sách,em chăm chú nhìn vào cuốn sách vừa hỏi tôi,mặt lạnh như tiền:
_Ai gọi anh vậy?
_Anh ba!
_Gọi anh chi vậy?
_Gọi hỏi thăm chút việc thôi!
_Thiệt không?
_Thiệt
_Em hỏi vậy thôi!
_Ừ anh chở em về
Chở Hạnh về nhà,cố tránh cái trường của Uyển Văn càng xa càng tốt,xe em hư nhưng cũng vẫn cẩn thận là hơn.Chậc gần 12 giờ rưỡi trưa rồi,Hạnh ngồi sau lưng ôm tôi cứng ngắc,vòng tay em siết thật chặt eo tôi,thỉnh thoảng em cũng hôn lên vai tôi và cười khúc khích,ngực của em ép sát hẳn vào cái lưng đang lạnh như nước đá của tôi.
_Sao người anh lạnh vậy?
_Chắc trưa nắng quá!-tôi sợ quá nên trả lời bậy
_Anh khoái giỡn ghê-Hạnh cười,chắc nghĩ tôi đang giỡn thật
......
Uyển Văn đang chờ tôi trước cổng.
_Xe em đâu để anh mang đi sửa!
_Xe em đâu có hư!
_Vậy kêu anh qua làm gì?
_Em nhớ anh!-Uyển Văn cười,nụ cười thật dễ thương-Anh nhớ em không?
_Cũng nhớ
_Mình đi đâu đó chơi đi anh!
_Chiều nay anh có tiết
_Chán vậy! tối nay được không anh?
_Ừ!
_7 giờ rưỡi nha!
_Ừ!
_Lại đây em nói nghe nè!
_Nói gì?
_Cứ để tai sát em đi
Tôi làm theo ý em,hi vọng không phải là một cái tát.Bất chợt em hôn tôi một cái,rồi cười
_Để anh luôn nhớ tới em!
Tôi nhìn em cười.Lạy thánh allah cho tối nay Hạnh không gọi điện bất tử,Uyển Văn là con gái Sài Gòn,quỷ quái vô cùng với cái màn kiểm tra điện thoại đột xuất để truy tìm số lạ và nhất là em từng là học sinh giỏi môn văn,nhạy cảm lắm.Còn tôi chả muốn làm em tổn thương thêm lần nào.Về lại trường lúc 1h15,len lén trả lại cái gáo cho thằng bạn,chắc giờ nó vẫn ngồi ngoài quán cơm tán con nhỏ giúp việc như mọi ngày,cũng sắp vào tiết.Tụi bạn đang nằm ngủ trong la liệt với mọi tư thế trên mọi địa hình,tôi cũng nên chợp mắt một chút.Cô lao công đi qua,nhìn tụi tui cười buồn,hôm nay cô lại bị la đây.
Tiết học buổi chiều cũng không tới nỗi chán lắm vì anh văn cũng là một môn hấp dẫn,nhất là ông giảng viên khá vui tính vừa dạy vừa kể về chuyện đời ổng và lâu lâu chọc ghẹo vài đứa trong lớp ngủ gật.Hết một ngày học,dắtxe ra khỏi trường,tụi bản rủ cafe.Thôi về nhà ăn cơm tối đi chơi,mai còn đi Vũng Tàu
phần 7:Đi chơi và đi chơi
Tới giờ hẹn rồi,nhắn cái tin qua cho Uyển Văn cái đã rồi qua chở em sau.Em nhắn lại,đang trang điểm,lại chờ nhưng không nôn nao lắm vì tôi biết em trang điểm là khoảng nửa tiếng.Qua đón em,cô chủ nhiệm nhìn tôi cười làm tôi run lên từng chặp.
_Chở con cô về đúng giờ đó!
_Dạ
Em xuất hiện,mặc váy có viền khá đẹp,gương mặt trang điểm không đậm lắm nhưng làm tôn lên nét đẹp trên gương mặt thanh tú của em.Chào cô một cái rồi chở em đi.Hi vọng hôm nay trời đẹp,Hạnh sẽ ở nhà học bài mà nếu có đi chơi thì cũng không gặp tôi,Sài Gòn 8 triệu dân,mà có phải là phim đâu mà có tình huống bất ngờ.Qua gương chiếu hậu,thấy cô đứng trước cổng,vẻ mặt hung ác vô cùng
_Em thích đi đâu nè!
_Đi đâu với anh cũng được!
_cafe nhé!
_Thôi mình đi lòng vòng chơi đi anh,em chán ngồi một chỗ quá!
_Ừ!nếu em thích.
_Mai anh nghỉ học phải không?
_Ừ!
_Đi ra ngoại thành chơi
_Anh có hẹn rồi!
_Hẹn với con nào vậy?
Em nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy như bom nổ bên tai.Làm quái gì em biết ngày mai mình đi chơi với Hạnh,có lẽ là đoán mò.
_Mai anh đi phượt với bạn
_Trai hay gái?
_Trai
_Bạn đại học à?
_Không!mấy anh trên diễn đàn phượt!
Em cũng biết tôi có một cái nick chính và hàng chục cái nick clone để chửi bới hoặc nói đểu trên đó(vụ nick clone chỉ có mình em biết) và nhất là tôi cũng hay phượt với mấy ổng,nhưng ông nào thì em làm quái gì biết được,em không thèm quan tâm hay nói đúng hơn là em không thích cái kiểu du lịch của tôi:ăn bờ ngủ bụi
_Anh đi đâu?
_Ờ! Chắc Tây Ninh
_Chắc là sao?
_Là chắc thôi
_Nhớ chụp hình cho em xem!
Tôi ngu thật,khai ra chi giờ bắt phải có bằng chứng.Nhưng không sao,mai mình sẽ nói là mấy ổng đổi chỗ phượt vì có người thích đi Vũng Tàu,vì ngày mai tôi đi đến đó mà.Vài bức ảnh Vũng Tàu có độc nhất cái mặt tôi cũng chẳng có gì là khó khăn cả.
_Vậy mốt anh rảnh không?
_Ừ! chủ nhật anh rảnh
_Đi Vũng Tàu nhé!
Lại Vũng Tàu,chưa đi mà tôi đã ngán rồi!Nhưng không lẽ tôi đi với Hạnh được mà đi với em không được sao?
_Ừ! anh cũng lâu rồi chưa đi tới đó,coi như đổi gió vậy
Chiếc xe tự nhiên tắt máy,chắc nó muốn chửi:"mày xạo quá!" rồi tiếp tục chạy
Chúng tôi cứ thế đi lòng vòng,vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ,ngồi ở một quán ốc lề đường,em và tôi vừa ăn vừa tám đủ thứ trên trời dưới đất nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn liếc mắt ngang dọc như thằng trộm gà: không biết Hạnh có cái thú vui tao nhã ăn ốc ban đêm không nữa.
Về phòng,nhắn tin cho Hạnh cái,nhắn cho Uyển Văn cái.Cố gắng tỉnh táo để không nhầm,khổ thế đấy tôi chả muốn mình làm vậy chút nào!thôi kệ tới đâu hay tới đó.Vật ra giường ngủ một giấc tới sáng.
5 giờ sáng,Hạnh gọi
_Dậy chưa,đi sớm đi kẹt xe đó
_6 giờ anh qua đón em đi ăn sáng rồi mình đi luôn!
Cười buồn,đánh răng súc miệng,mẹ cũng vừa nấu đồ ăn sáng cho cả nhà
_Đi đâu đó con!
_Dạ con đi chơi
_Ăn sáng rồi đi đâu thì đi-ba tôi vừa đọc báo vừa nói
_Mày học hành sao rồi-anh cả hỏi
Thật ra nhà tôi gốc Bắc,nói cho vui vậy thôi chứ cả nhà tôi vẫn một giọng miền nam đặc sệt nhưng vẫn gọi là anh cả chứ không phải là anh hai,coi như là giữ một chút chất Bắc vậy.
_Cũng tàm tạm
_Học sao thì học đừng có theo thằng ba ăn chơi là được-anh hai tôi vừa uống cafe vừa tiếp lời
_Ê! ông nói ai ăn chơi ,ỷ bác sĩ muốn nói gì thì nói hả?-ông anh ba của tôi sửng cồ cải lại
Nói chung là thế,nhà tôi ít khi nào mà không có chiến tranh giữa các vì sao.Một phe là ba và hai ông anh lớn,phe còn lại là tôi ,anh ba và mẹ
_Thằng hai! mày nói gì kỳ vậy,dù sao em mày cũng là dược sĩ mà!-mẹ tôi nói
_Thì cái thứ đó kiểu gì mà bác sĩ nổi,có cái bằng tốt nghiệp cấp 3 mà cũng phải chạy cho nó
_Vái trời ông mổ để quên dao trong bụng bệnh nhân cho ông ở tù mọt gông-anh ba tôi chửi lại
_Mày nói cái gì?-anh cả tôi tiếp lời,ổng cũng hay mổ lắm
_Tụi bây im coi-ba tôi chửi lại-Ở nhà không yên nữa,thằng cả thằng hai hôm nay trực phải không? ăn lẹ rồi ra bệnh viện đi! Thằng ba cũng lo mà đi làm đi
Tốt nhất là tôi nên chuồn êm,nếu không thì khó mà thoát.Hi vọng năm sau ông cả lấy vợ ra ở riêng thì nhà bớt chiến tranh vậy.Vớ cái máy ảnh của ông anh ba,âm thầm dắt xe chuồn thẳng
_Ê ku!-anh ba tôi gọi giật
_Có gì không đại ca!-tôi vẫn hay đùa với ổng như vậy,còn với ba và hai ông anh lớn thì không bao giờ,nhìn thôi đã ngán rồi
_Đi chơi với ghệ hả?
_Ừ
_Có tiền chưa?
_Có rồi!
_Cầm thêm đi mày-ổng vừa nói vừa móc cặp táp đưa tôi một xấp tiền cột sẵn dây thun,xong ổng phóng xe dông thẳng,hi vọng ông này lấy vợ trễ
.......
Đón Hạnh ở đầu hẻm,em kêu tôi vào nhà.thấy em chuẩn bị đồ như là đi du lịch dài ngày làm tôi thấy mắc cười
_Sáng đi chiều về thôi mà,làm gì em mang đồ theo như tị nạn vậy?
_Em nghe nói ở đó chặt chém lắm,mang đồ nhà đi theo vừa rẻ vừa ngon,anh ăn sáng đi,em có nấu cháo trắng hột vịt muối nè,ăn ở ngoài mắc lắm
Tôi cười thầm,thôi thì tùy em vậy.Ngồi trong phòng em,hơi ngạc nhiên,tụi bạn em đâu rồi nhỉ,đem thắc mắc này hỏi em thì em nói là tụi nó về quê rồi.Vậy cũng hay,ăn uống cũng thoải mái,khỏi con nào nhìn.Tôi với em ăn chán chê,hôn hít đủ kiểu rồi bắt đầu lên đường
Hôm thứ bảy đó,hai đưa đi chơi thật vui,tôi thì chẳng tắm biển,nước dơ òm.Em thì tung tăng nghịch nước,chắc lâu rồi em không ra biển,tôi không quên chụp vài tấm hình phong cảnh,cố tình đưa cái mặt tôi vào đó làm bằng chứng cho Uyển Văn.4 giờ chiều,cũng nên về,em có vẻ thích biển lắm,không muốn lên bờ.Về tới nhà cũng tầm hơn 7h tối,mệt thật.Uyển Văn nhắn:Mai qua sớm chở em! Thôi ngủ lấy sức,mai ra lại Vũng Tàu không quên nhắn em:Mai gọi điện kêu anh dậy sớm giùm.
phần 8:khai giảng
Mấy ngày cuối cùng chuẩn bị cho khai giảng ngốn của tôi không biết bao nhiêu thời gian.Động viên thằng này,nạt nộ em nọ,thậm chí tự hăm dọa chính bản thân mình,...Đâu đó xong xuôi,coi như năm nay tôi đứng sau cánh gà,coi tụi nó làm trò khỉ vậy.Tiền còn dư sau khi thuê âm thanh, dựng rạp và hàng chục thứ hầm bà lằng khác được sếp hiệu trưởng chỉ đạo công văn xuống,cho nguyên đám ăn chơi một bữa,tụi bên đoàn và chi hội hào hứng lắm,còn tôi không thích,tôi cần ngủ một chút mà vốn tôi chẳng ưa gì mấy thanh niên ưu tú đó, nhậu nhẹt chung mà không ưa nhau thì chán bỏ mẹ.Thôi về ngủ ngon hơn.Điện thoại reo,số của thằng cha bí thư chi đoàn
_Em làm MC được không?
_Em biết gì đâu làm!
_Thằng MC viêm họng,anh thấy ngoài em ra không ai làm thay được hết
Các bạn khi nghe câu này có thể sẽ rất mát lòng mát dạ thậm chí còn vung tay hứa chắc chắn như đinh đóng cột rằng sẽ hết sức hoàn thành nhiệm vụ,còn đối với tôi thì câu này có ý nghĩa là:Thằng MC nó không thèm làm,tao thấy ngoài mày ra chẳng có thằng nào dư hơi để làm đâu!.làm thì làm,tôi ngán gì thằng nào
Ngày khai giảng quả thật là ngày hội non sông,có nhiều thằng trong lớp tôi mới thấy mặt nó vài lần,thì hôm nay đứa nào đứa nấy có mặt đông đủ cả, tung tăng tung ta,quần là áo lụa,chủ yếu là nghe coi năm nay học phí ra sao.Sau một màn nhảy cổ vũ truyền thống hở nửa ngực và nguyên cặp đùi của mấy em hot girl trong trường,thầy hiệu trưởng khoan khoái bước lên bục đọc diễn văn.Ôi sau bao nhiêu năm tôi mài mòn mấy cái đít quần jeans nơi đây,tôi chỉ có vinh dự được gặp thầy vài lần khi khai giảng,còn sau đó thầy mất biệt nơi nào,nhân vật quan trọng có khác.Trong lúc thầy đang hùng hồn trên bục đọc bài diễn văn xúc động mà hình như năm nào tôi cũng nghe.Cha nội bí thư đoàn trường phân công tụi tui dập tắt ngay những hành động khiếm nhã của sinh viên như ngủ gục hoặc chơi game trên điện thoại chẳng hạn.Nhìn tụi bí thư lớp khác đi lòng vòng trong hội trường mà tôi mắc cười :y chang dân phòng dẹp chợ.
Đến phần tôi,sau một loạt cái hầm bà lằng kính thưa,kính gửi.Tôi cố gắng chọc cười hội trường một chút,nói thật tôi đọc mà tôi còn chán nữa là...Mấy em giai trong cánh gà ngày tập thì chê ỏng chê eo đến lúc này thì hào hứng tợn,nhao nhao đòi tiếp mục mình phải được biểu diễn trước.Riêng tôi thì đã sắp sẵn,mấy chú cầm guitare hát ca trù quần áo sặc sỡ như hề trong gánh xiêc thì cho xếp cuối cùng(đã dặn tụi nó ăn mặc lịch sự rôi! hài),ai cũng cần nghỉ ngơi và giọng ca các chú ấy là một phương án cực kỳ hiệu quả.Cho tiết mục của mấy em chân dài ra trước theo thứ tự:em hở,em kín,em kín,em hở,.....Tôi đọc tên các đồng chí ấy và tên các tiết mục xong,chẳng còn việc làm,xuống cuối hội trường ngồi,càng xa cái loa càng tốt.
_Chào chú!
Ai đó vừa vỗ vai tôi,quay lại thì ra là cô bé hôm nọ.Hôm nay trông có vẻ khác hơn so với lần trước.
_Có gì không ngoại?
Cả khúc dưới chả hiểu mô tê gì về cái thứ đại từ nhân xưng chẳng hợp với tuổi tác này,tụi nó đang tròn xoe đôi mắt nai,cái ánh mắt mà mỗi năm tôi chỉ thấy có một lần vào ngày khai giảng.Học chừng vài tháng là tụi nó thành quỷ hết rồi!
_Hì hì,không có gì cả!
Tôi cũng đang rảnh mà,ngồi xuống tán dóc cho vui,hứa trong đầu:"không tán gái nữa".Nói chuyện một hồi,biết em này quê ở Tiền Giang và có cái tên cũng hay hay:Lượm.Nhìn kỹ lại,trông có vẻ trí thức vừa nghiêm nghị lại vừa hiền,thế mà cũng thích giỡn lắm đây,cặp kính trên mắt khá dầy nhưng màu sắc đẹp càng khiến cho đôi mắt thêm mê hồn,da trắng,mũi không cao lại bị gãy nhưng tổn quan cũng khá bắt mắt,người thon,dáng được,giọng ngọt.
_Anh nói chuyện hay ghê!
_Vừa ghê vừa hay
_Không ghê đâu
_Vậy mà có nhiều người cũng hay tát vào mặt anh lắm!
_Ai mà vô duyên vậy!
_Vài người giống em!
Coi như tôi đã ngầm cảnh báo Lượm trước rồi nhé! Đừng dại mà lao đầu vào tôi.Thôi, tiết mục tạp kỹ của thằng bạn cũng vừa xong,lên làm nhiệm vụ tiếp vậy.Mấy bô lão đã đi họp hội nghị Diên Hồng từ hồi nào,giờ sân chơi này là của giới trẻ,để các em nó thoải mái chút,tay bí thư đoàn trường ra sức phản đối kêu phải giữ không khí trang nghiêm,khai giảng có phải đám ma đâu cha! mà đám ma ỡ Sài Gòn có khi còn vui hơn đám cưới! Cả đám nháo nhào phản đối hắn, tay đó cũng lũi thủi cụp đuôi chui ra ngoài,chắc đi méc hiệu trưởng.Kệ! bật nhạc sàn lên cho không khí nó sôi động.
_Ma cũ đã làm trò xong,bây giờ tới ma mới lên sân khấu thể hiện tháiđộ
Cả hội trường gầm rú hết cả lên,các em ma mới năm nay máu quá,ào ào kéo lên sân khấu,tranh giành Micro một cách khốc liệt.Lúc đầu tôi còn giới thiệu tên,lúc sau mệt quá.Kệ! muốn làm gì thì làm.Nói chung ngày khai giảng hôm đó thành công tốt đẹp,mà nếu có không đi chăng nữa thì tay bí thư đoàn trường vẫn phê như vậy thôi,cha này thành tích bỏ mẹ.Bãi chiến trường cho tụi khác dọn,hôm nay mệt quá rồi,khan cả cổ.Lúc ra về,tình cờ thấy em Lượm ngồi trên ghế đá,vẻ mặt cô bé hơi buồn.Phải lại hỏi thăm thôi dù gì cũng quen biết.
_Chưa về hả Lượm?
_Dạ chưa!-đúng là dân miền Tây giọng ngọt như mía lùi
_Sao vậy?
_Em hơi mệt,chút nữa em về.
Nhìn đồng hồ,cũng trưa rồi,nhưng hình như có một cái gì đó níu tôi lại,muốn đi mà không thể nhấc chân lên nổi.Ánh mắt Lượm nhìn tôi,đẹp kinh hồn nhưng cũng ẩn chứa một buồn vô tận.Dường như nếu có ai đó lỡ bước lạc vào thì cũng sẽ chết lặng trong đôi mắt lạ kỳ ấy,hàng mi của Lượm cong vút thanh mảnh uyển chuyển theo từng ánh mắt biết nói một cách thật điêu luyện như một nghệ sĩ ba lê chuyên nghiệp.Tôi chẳng thể dùng bất cứ ngôn từ nào để diễn tả được nét đẹp của hai ánh sao mai ấy,chỉ biết chiêm ngưỡng nó như thể đó là một tác phẩm kinh điển của một họa sĩ thiên tài
_Anh làm gì mà đứng đực ra vậy!
_Vậy anh ngồi chơi chút nhé!-tôi cười méo xẹo
_Dạ tùy anh!
Tôi chỉ ngồi mà chẳng biết phải nói gì,có thể là hôm nay mồm miệng liến thoắng quá nên hơi mệt chăng.Tôi ngồi đó,ngắm nhìn Lượm,trong ánh nắng ban mai(cái này hơi xạo,gần 12 giờ trưa rồi),trông cô bé toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ vừa như quen thuộc mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải
_Chiều nay em có tiết không?
_Dạ không!
_Tên em lạ quá ha!
_Lạ gì anh!
_Tại anh ít thấy ai tên Lượm
_Tên ba má em gọi ở nhà thôi,tên em là Kim Anh,anh bị em lừa rồi!
Nói xong cô bé cười thật tươi để lộ hai hàm răng trắng đều trông dễ thương vô cùng và gương mặt đã không còn nét buồn buồn nữa mà thay vào đó là một sự tươi tắn căng tràn sức sống,dù cho đôi mắt cũng vẫn còn có nét ưu tư.Tôi thì thấy chuyện này chả có gì vui cả,nhưng thấy cô bé cười,đành cười theo thôi,hì hì.
_Em hết mệt rồi thì phải?
_Dạ! tại trong đó ngộp quá
_Ừ anh về nha!
_Dạ
Về ngủ thôi,mệt quá rồi.Tin nhắn lại đến: Khai giảng vui không anh?
Chương 9: chuyện linh tinh
Kể từ hôm đó,tôi và Kim Anh nghiễm nhiên là bạn với nhau,chỉ là bạn thôi tôi cũng không muốn đèo bòng thêm làm gì,hai trái bom nguyên tử kế bên không biết sẽ bị kích nổ lúc nào và tôi cũng thấy mệt mỏi lắm rồi,bỏ tất.Tôi thích đi chơi chung với Kim Anh,chủ yếu là uống nước trước cổng trường tán dóc mấy cái chuyện kinh tế chính trị đại loại như khi nào Mỹ đánh Iran hay là ngày mai giá xăng có giảm không chẳng hạn .Thỉnh thoảng tối nhắn tin chọc ghẹo nhau hay hỏi về ba cái chuyện linh tinh trên trường.Mặc nhiên chúng tôi hay đi chung,nói đi chung chứ thật ra là đến thư viện kiếm sách học.Thỉnh thoảng tôi cũng hay tới quán ăn chỗ Kim Anh đang làm phục vụ,ngồi chơi tán dóc một chút mỗi khi Uyển Văn hay Hạnh tha cho tôi một bữa(trừ khi hai em có chuyện đột xuất).
Mà dạo này Hạnh cũng tăng ca dạy thêm nên thời gian tôi rảnh cũng kha khá,Uyển Văn thì vẫn thế,thi thoảng hay bốc đồng kêu tôi dẫn đi chỗ này chỗ nọ chơi cho hết ngày hết tháng.Vì thế nên tôi có nhiều thời gian ngồi bàn về thế sự hay bình văn bình thơ với Kim Anh nhiều hơn,thỉnh thoảng cũng làm thùng rác của nhau mỗi lúc tôi ức chế mấy thằng trên đoàn hoặc em tức mấy ông giảng viên trong trường.Tôi với em ngày một thân,chúng tôi phát hiện ra mình cũng có nhiều điểm chung:thích nghe nhạc Trịnh(tôi thì thêm môn rock),thích đọc sách và đi du lịch.Tuy nhiên,2 thú vui kia thì tôi và em có chia sẽ cùng nhau,còn du lịch thì tôi chưa đi với em lần nào cả.Nghe em kể sông nước quê em mà tôi đã nôn nao đến đó rồi.Hi vọng một ngày không xa tôi sẽ đặt chân đến.
Khoảng hơn tuần sau,nhà Uyển Văn và nhà tôi tổ chức đi Nha Trang chung,nghe giang hồ(anh ba tui) đồn là hình như để làm quen kết thông gia thì phải.Hai ông anh lớn làm bác sĩ,không dám xin nghỉ phép vì dạo này bệnh viện cũng hay quá tải đột xuất,còn anh ba tui thì ghét nhất đi chơi với các bậc phụ huynh nên kíu bận,cuối cùng thì nhà tôi đi có ba người:ba mẹ tôi tôi và tôi ,còn nhà em là trọn vẹn,mà nói trọn vẹn chứ quân số cũng ngang với nhà tôi,tức ba người(em là con một).Uyển Văn có lẽ vui lắm,cứ tíu tít bên tôi mãi,lâu lâu lại bóng gió xa xôi về "ngôi nhà và những đứa trẻ",còn tôi thì rầu rầu:đi phượt ăn bờ ngủ bụi quen rồi giờ ở khách sạn,ăn nhà hàng lạt lạt miệng sao ấy.Leo lên xe,ngủ một giấc,mở mắt ra là tới Nha Trang.Vào khách sạn nhận phòng xong,cả hai nhà rủ nhau đi ăn hải sản nói chuyện tâm tình.Vốn tôi đang mang mặc cảm tội lỗi nên cũng không tự nhiên lắm , khi cô hoặc Uyển Văn hay gắp đồ ăn cho và nhất là mỗi lần cô nhìn tôi cười.Bốn bậc phụ huynh hình như đi xe cũng khá mệt nên cũng không tham quan đâu cả,chỉ ngồi hàn huyên bỏ mặc hai trẻ bơ vơ dạo biển với nhau.Chiều hôm đó,ngồi trong phòng một mình cũng buồn,rủ em ra ngoài hóng gió bi
_Mà có chuyện gì không em?
Phải đành ném đá dò đường thôi,coi thử thái độ thế nào mà tôi còn có cách đối phó nữa chứ.
_Em hỏi để có gì anh chở em về,xe em hư rồi!
Phù,thót tim.
_Nửa tiếng nửa được không em,anh đang mang cơm cho anh ba!
Nói dối là ở trường không ổn lắm vì tôi đâu có đi ăn với thằng bạn và thằng này tôi không dám tin tưởng lắm,mà nếu có tin tưởng thì tôi không bao giờ lộ thóp cho nó nắm,nguy hiểm khôn lường nhất là Uyển Văn cũng thỉnh thoảng gặp nó mỗi khi qua trường thăm tôi bất tử.Tôi định nói là mang cơm cho mẹ,nhưng làm thế thì không giấu được lâu vì thể nào lâu lâu gặp mẹ tôi thì em cũng sẽ hỏi thôi.Và mẹ tôi ăn cơm luôn tại bệnh viện chứ không bao giờ kêu tôi mang cơm vào,nói dối như thế lộ sạch.Còn ông anh ba là đồng minh của tôi,ổng sẽ nói dối giùm tôi,chắc chắn là vậy!
_Ừ! em chờ
_Anh cúp máy nhé!
Tay phải tôi cầm điện thoại,xóa cuộc gọi vừa rôi.Tay trái thọt vào túi quần lấy cái điện thoại cùi,nhắn tin cho ông anh ba với nội dung:"Gọi em ngay lập tức"(tin này tôi lưu sẵn vào nút nhắn tin khẩn cấp) và chờ đợi.10 giây sau ổng gọi,tán dóc một chút cho lâu,dặn ổng một số chuyện.Rồi tôi bước vào quán,Hạnh vẫn chăm chú đọc sách,nguy hiểm đây.Vì tôi nghĩ em không đọc sách,em chăm chú nhìn vào cuốn sách vừa hỏi tôi,mặt lạnh như tiền:
_Ai gọi anh vậy?
_Anh ba!
_Gọi anh chi vậy?
_Gọi hỏi thăm chút việc thôi!
_Thiệt không?
_Thiệt
_Em hỏi vậy thôi!
_Ừ anh chở em về
Chở Hạnh về nhà,cố tránh cái trường của Uyển Văn càng xa càng tốt,xe em hư nhưng cũng vẫn cẩn thận là hơn.Chậc gần 12 giờ rưỡi trưa rồi,Hạnh ngồi sau lưng ôm tôi cứng ngắc,vòng tay em siết thật chặt eo tôi,thỉnh thoảng em cũng hôn lên vai tôi và cười khúc khích,ngực của em ép sát hẳn vào cái lưng đang lạnh như nước đá của tôi.
_Sao người anh lạnh vậy?
_Chắc trưa nắng quá!-tôi sợ quá nên trả lời bậy
_Anh khoái giỡn ghê-Hạnh cười,chắc nghĩ tôi đang giỡn thật
......
Uyển Văn đang chờ tôi trước cổng.
_Xe em đâu để anh mang đi sửa!
_Xe em đâu có hư!
_Vậy kêu anh qua làm gì?
_Em nhớ anh!-Uyển Văn cười,nụ cười thật dễ thương-Anh nhớ em không?
_Cũng nhớ
_Mình đi đâu đó chơi đi anh!
_Chiều nay anh có tiết
_Chán vậy! tối nay được không anh?
_Ừ!
_7 giờ rưỡi nha!
_Ừ!
_Lại đây em nói nghe nè!
_Nói gì?
_Cứ để tai sát em đi
Tôi làm theo ý em,hi vọng không phải là một cái tát.Bất chợt em hôn tôi một cái,rồi cười
_Để anh luôn nhớ tới em!
Tôi nhìn em cười.Lạy thánh allah cho tối nay Hạnh không gọi điện bất tử,Uyển Văn là con gái Sài Gòn,quỷ quái vô cùng với cái màn kiểm tra điện thoại đột xuất để truy tìm số lạ và nhất là em từng là học sinh giỏi môn văn,nhạy cảm lắm.Còn tôi chả muốn làm em tổn thương thêm lần nào.Về lại trường lúc 1h15,len lén trả lại cái gáo cho thằng bạn,chắc giờ nó vẫn ngồi ngoài quán cơm tán con nhỏ giúp việc như mọi ngày,cũng sắp vào tiết.Tụi bạn đang nằm ngủ trong la liệt với mọi tư thế trên mọi địa hình,tôi cũng nên chợp mắt một chút.Cô lao công đi qua,nhìn tụi tui cười buồn,hôm nay cô lại bị la đây.
Tiết học buổi chiều cũng không tới nỗi chán lắm vì anh văn cũng là một môn hấp dẫn,nhất là ông giảng viên khá vui tính vừa dạy vừa kể về chuyện đời ổng và lâu lâu chọc ghẹo vài đứa trong lớp ngủ gật.Hết một ngày học,dắtxe ra khỏi trường,tụi bản rủ cafe.Thôi về nhà ăn cơm tối đi chơi,mai còn đi Vũng Tàu
phần 7:Đi chơi và đi chơi
Tới giờ hẹn rồi,nhắn cái tin qua cho Uyển Văn cái đã rồi qua chở em sau.Em nhắn lại,đang trang điểm,lại chờ nhưng không nôn nao lắm vì tôi biết em trang điểm là khoảng nửa tiếng.Qua đón em,cô chủ nhiệm nhìn tôi cười làm tôi run lên từng chặp.
_Chở con cô về đúng giờ đó!
_Dạ
Em xuất hiện,mặc váy có viền khá đẹp,gương mặt trang điểm không đậm lắm nhưng làm tôn lên nét đẹp trên gương mặt thanh tú của em.Chào cô một cái rồi chở em đi.Hi vọng hôm nay trời đẹp,Hạnh sẽ ở nhà học bài mà nếu có đi chơi thì cũng không gặp tôi,Sài Gòn 8 triệu dân,mà có phải là phim đâu mà có tình huống bất ngờ.Qua gương chiếu hậu,thấy cô đứng trước cổng,vẻ mặt hung ác vô cùng
_Em thích đi đâu nè!
_Đi đâu với anh cũng được!
_cafe nhé!
_Thôi mình đi lòng vòng chơi đi anh,em chán ngồi một chỗ quá!
_Ừ!nếu em thích.
_Mai anh nghỉ học phải không?
_Ừ!
_Đi ra ngoại thành chơi
_Anh có hẹn rồi!
_Hẹn với con nào vậy?
Em nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy như bom nổ bên tai.Làm quái gì em biết ngày mai mình đi chơi với Hạnh,có lẽ là đoán mò.
_Mai anh đi phượt với bạn
_Trai hay gái?
_Trai
_Bạn đại học à?
_Không!mấy anh trên diễn đàn phượt!
Em cũng biết tôi có một cái nick chính và hàng chục cái nick clone để chửi bới hoặc nói đểu trên đó(vụ nick clone chỉ có mình em biết) và nhất là tôi cũng hay phượt với mấy ổng,nhưng ông nào thì em làm quái gì biết được,em không thèm quan tâm hay nói đúng hơn là em không thích cái kiểu du lịch của tôi:ăn bờ ngủ bụi
_Anh đi đâu?
_Ờ! Chắc Tây Ninh
_Chắc là sao?
_Là chắc thôi
_Nhớ chụp hình cho em xem!
Tôi ngu thật,khai ra chi giờ bắt phải có bằng chứng.Nhưng không sao,mai mình sẽ nói là mấy ổng đổi chỗ phượt vì có người thích đi Vũng Tàu,vì ngày mai tôi đi đến đó mà.Vài bức ảnh Vũng Tàu có độc nhất cái mặt tôi cũng chẳng có gì là khó khăn cả.
_Vậy mốt anh rảnh không?
_Ừ! chủ nhật anh rảnh
_Đi Vũng Tàu nhé!
Lại Vũng Tàu,chưa đi mà tôi đã ngán rồi!Nhưng không lẽ tôi đi với Hạnh được mà đi với em không được sao?
_Ừ! anh cũng lâu rồi chưa đi tới đó,coi như đổi gió vậy
Chiếc xe tự nhiên tắt máy,chắc nó muốn chửi:"mày xạo quá!" rồi tiếp tục chạy
Chúng tôi cứ thế đi lòng vòng,vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ,ngồi ở một quán ốc lề đường,em và tôi vừa ăn vừa tám đủ thứ trên trời dưới đất nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn liếc mắt ngang dọc như thằng trộm gà: không biết Hạnh có cái thú vui tao nhã ăn ốc ban đêm không nữa.
Về phòng,nhắn tin cho Hạnh cái,nhắn cho Uyển Văn cái.Cố gắng tỉnh táo để không nhầm,khổ thế đấy tôi chả muốn mình làm vậy chút nào!thôi kệ tới đâu hay tới đó.Vật ra giường ngủ một giấc tới sáng.
5 giờ sáng,Hạnh gọi
_Dậy chưa,đi sớm đi kẹt xe đó
_6 giờ anh qua đón em đi ăn sáng rồi mình đi luôn!
Cười buồn,đánh răng súc miệng,mẹ cũng vừa nấu đồ ăn sáng cho cả nhà
_Đi đâu đó con!
_Dạ con đi chơi
_Ăn sáng rồi đi đâu thì đi-ba tôi vừa đọc báo vừa nói
_Mày học hành sao rồi-anh cả hỏi
Thật ra nhà tôi gốc Bắc,nói cho vui vậy thôi chứ cả nhà tôi vẫn một giọng miền nam đặc sệt nhưng vẫn gọi là anh cả chứ không phải là anh hai,coi như là giữ một chút chất Bắc vậy.
_Cũng tàm tạm
_Học sao thì học đừng có theo thằng ba ăn chơi là được-anh hai tôi vừa uống cafe vừa tiếp lời
_Ê! ông nói ai ăn chơi ,ỷ bác sĩ muốn nói gì thì nói hả?-ông anh ba của tôi sửng cồ cải lại
Nói chung là thế,nhà tôi ít khi nào mà không có chiến tranh giữa các vì sao.Một phe là ba và hai ông anh lớn,phe còn lại là tôi ,anh ba và mẹ
_Thằng hai! mày nói gì kỳ vậy,dù sao em mày cũng là dược sĩ mà!-mẹ tôi nói
_Thì cái thứ đó kiểu gì mà bác sĩ nổi,có cái bằng tốt nghiệp cấp 3 mà cũng phải chạy cho nó
_Vái trời ông mổ để quên dao trong bụng bệnh nhân cho ông ở tù mọt gông-anh ba tôi chửi lại
_Mày nói cái gì?-anh cả tôi tiếp lời,ổng cũng hay mổ lắm
_Tụi bây im coi-ba tôi chửi lại-Ở nhà không yên nữa,thằng cả thằng hai hôm nay trực phải không? ăn lẹ rồi ra bệnh viện đi! Thằng ba cũng lo mà đi làm đi
Tốt nhất là tôi nên chuồn êm,nếu không thì khó mà thoát.Hi vọng năm sau ông cả lấy vợ ra ở riêng thì nhà bớt chiến tranh vậy.Vớ cái máy ảnh của ông anh ba,âm thầm dắt xe chuồn thẳng
_Ê ku!-anh ba tôi gọi giật
_Có gì không đại ca!-tôi vẫn hay đùa với ổng như vậy,còn với ba và hai ông anh lớn thì không bao giờ,nhìn thôi đã ngán rồi
_Đi chơi với ghệ hả?
_Ừ
_Có tiền chưa?
_Có rồi!
_Cầm thêm đi mày-ổng vừa nói vừa móc cặp táp đưa tôi một xấp tiền cột sẵn dây thun,xong ổng phóng xe dông thẳng,hi vọng ông này lấy vợ trễ
.......
Đón Hạnh ở đầu hẻm,em kêu tôi vào nhà.thấy em chuẩn bị đồ như là đi du lịch dài ngày làm tôi thấy mắc cười
_Sáng đi chiều về thôi mà,làm gì em mang đồ theo như tị nạn vậy?
_Em nghe nói ở đó chặt chém lắm,mang đồ nhà đi theo vừa rẻ vừa ngon,anh ăn sáng đi,em có nấu cháo trắng hột vịt muối nè,ăn ở ngoài mắc lắm
Tôi cười thầm,thôi thì tùy em vậy.Ngồi trong phòng em,hơi ngạc nhiên,tụi bạn em đâu rồi nhỉ,đem thắc mắc này hỏi em thì em nói là tụi nó về quê rồi.Vậy cũng hay,ăn uống cũng thoải mái,khỏi con nào nhìn.Tôi với em ăn chán chê,hôn hít đủ kiểu rồi bắt đầu lên đường
Hôm thứ bảy đó,hai đưa đi chơi thật vui,tôi thì chẳng tắm biển,nước dơ òm.Em thì tung tăng nghịch nước,chắc lâu rồi em không ra biển,tôi không quên chụp vài tấm hình phong cảnh,cố tình đưa cái mặt tôi vào đó làm bằng chứng cho Uyển Văn.4 giờ chiều,cũng nên về,em có vẻ thích biển lắm,không muốn lên bờ.Về tới nhà cũng tầm hơn 7h tối,mệt thật.Uyển Văn nhắn:Mai qua sớm chở em! Thôi ngủ lấy sức,mai ra lại Vũng Tàu không quên nhắn em:Mai gọi điện kêu anh dậy sớm giùm.
phần 8:khai giảng
Mấy ngày cuối cùng chuẩn bị cho khai giảng ngốn của tôi không biết bao nhiêu thời gian.Động viên thằng này,nạt nộ em nọ,thậm chí tự hăm dọa chính bản thân mình,...Đâu đó xong xuôi,coi như năm nay tôi đứng sau cánh gà,coi tụi nó làm trò khỉ vậy.Tiền còn dư sau khi thuê âm thanh, dựng rạp và hàng chục thứ hầm bà lằng khác được sếp hiệu trưởng chỉ đạo công văn xuống,cho nguyên đám ăn chơi một bữa,tụi bên đoàn và chi hội hào hứng lắm,còn tôi không thích,tôi cần ngủ một chút mà vốn tôi chẳng ưa gì mấy thanh niên ưu tú đó, nhậu nhẹt chung mà không ưa nhau thì chán bỏ mẹ.Thôi về ngủ ngon hơn.Điện thoại reo,số của thằng cha bí thư chi đoàn
_Em làm MC được không?
_Em biết gì đâu làm!
_Thằng MC viêm họng,anh thấy ngoài em ra không ai làm thay được hết
Các bạn khi nghe câu này có thể sẽ rất mát lòng mát dạ thậm chí còn vung tay hứa chắc chắn như đinh đóng cột rằng sẽ hết sức hoàn thành nhiệm vụ,còn đối với tôi thì câu này có ý nghĩa là:Thằng MC nó không thèm làm,tao thấy ngoài mày ra chẳng có thằng nào dư hơi để làm đâu!.làm thì làm,tôi ngán gì thằng nào
Ngày khai giảng quả thật là ngày hội non sông,có nhiều thằng trong lớp tôi mới thấy mặt nó vài lần,thì hôm nay đứa nào đứa nấy có mặt đông đủ cả, tung tăng tung ta,quần là áo lụa,chủ yếu là nghe coi năm nay học phí ra sao.Sau một màn nhảy cổ vũ truyền thống hở nửa ngực và nguyên cặp đùi của mấy em hot girl trong trường,thầy hiệu trưởng khoan khoái bước lên bục đọc diễn văn.Ôi sau bao nhiêu năm tôi mài mòn mấy cái đít quần jeans nơi đây,tôi chỉ có vinh dự được gặp thầy vài lần khi khai giảng,còn sau đó thầy mất biệt nơi nào,nhân vật quan trọng có khác.Trong lúc thầy đang hùng hồn trên bục đọc bài diễn văn xúc động mà hình như năm nào tôi cũng nghe.Cha nội bí thư đoàn trường phân công tụi tui dập tắt ngay những hành động khiếm nhã của sinh viên như ngủ gục hoặc chơi game trên điện thoại chẳng hạn.Nhìn tụi bí thư lớp khác đi lòng vòng trong hội trường mà tôi mắc cười :y chang dân phòng dẹp chợ.
Đến phần tôi,sau một loạt cái hầm bà lằng kính thưa,kính gửi.Tôi cố gắng chọc cười hội trường một chút,nói thật tôi đọc mà tôi còn chán nữa là...Mấy em giai trong cánh gà ngày tập thì chê ỏng chê eo đến lúc này thì hào hứng tợn,nhao nhao đòi tiếp mục mình phải được biểu diễn trước.Riêng tôi thì đã sắp sẵn,mấy chú cầm guitare hát ca trù quần áo sặc sỡ như hề trong gánh xiêc thì cho xếp cuối cùng(đã dặn tụi nó ăn mặc lịch sự rôi! hài),ai cũng cần nghỉ ngơi và giọng ca các chú ấy là một phương án cực kỳ hiệu quả.Cho tiết mục của mấy em chân dài ra trước theo thứ tự:em hở,em kín,em kín,em hở,.....Tôi đọc tên các đồng chí ấy và tên các tiết mục xong,chẳng còn việc làm,xuống cuối hội trường ngồi,càng xa cái loa càng tốt.
_Chào chú!
Ai đó vừa vỗ vai tôi,quay lại thì ra là cô bé hôm nọ.Hôm nay trông có vẻ khác hơn so với lần trước.
_Có gì không ngoại?
Cả khúc dưới chả hiểu mô tê gì về cái thứ đại từ nhân xưng chẳng hợp với tuổi tác này,tụi nó đang tròn xoe đôi mắt nai,cái ánh mắt mà mỗi năm tôi chỉ thấy có một lần vào ngày khai giảng.Học chừng vài tháng là tụi nó thành quỷ hết rồi!
_Hì hì,không có gì cả!
Tôi cũng đang rảnh mà,ngồi xuống tán dóc cho vui,hứa trong đầu:"không tán gái nữa".Nói chuyện một hồi,biết em này quê ở Tiền Giang và có cái tên cũng hay hay:Lượm.Nhìn kỹ lại,trông có vẻ trí thức vừa nghiêm nghị lại vừa hiền,thế mà cũng thích giỡn lắm đây,cặp kính trên mắt khá dầy nhưng màu sắc đẹp càng khiến cho đôi mắt thêm mê hồn,da trắng,mũi không cao lại bị gãy nhưng tổn quan cũng khá bắt mắt,người thon,dáng được,giọng ngọt.
_Anh nói chuyện hay ghê!
_Vừa ghê vừa hay
_Không ghê đâu
_Vậy mà có nhiều người cũng hay tát vào mặt anh lắm!
_Ai mà vô duyên vậy!
_Vài người giống em!
Coi như tôi đã ngầm cảnh báo Lượm trước rồi nhé! Đừng dại mà lao đầu vào tôi.Thôi, tiết mục tạp kỹ của thằng bạn cũng vừa xong,lên làm nhiệm vụ tiếp vậy.Mấy bô lão đã đi họp hội nghị Diên Hồng từ hồi nào,giờ sân chơi này là của giới trẻ,để các em nó thoải mái chút,tay bí thư đoàn trường ra sức phản đối kêu phải giữ không khí trang nghiêm,khai giảng có phải đám ma đâu cha! mà đám ma ỡ Sài Gòn có khi còn vui hơn đám cưới! Cả đám nháo nhào phản đối hắn, tay đó cũng lũi thủi cụp đuôi chui ra ngoài,chắc đi méc hiệu trưởng.Kệ! bật nhạc sàn lên cho không khí nó sôi động.
_Ma cũ đã làm trò xong,bây giờ tới ma mới lên sân khấu thể hiện tháiđộ
Cả hội trường gầm rú hết cả lên,các em ma mới năm nay máu quá,ào ào kéo lên sân khấu,tranh giành Micro một cách khốc liệt.Lúc đầu tôi còn giới thiệu tên,lúc sau mệt quá.Kệ! muốn làm gì thì làm.Nói chung ngày khai giảng hôm đó thành công tốt đẹp,mà nếu có không đi chăng nữa thì tay bí thư đoàn trường vẫn phê như vậy thôi,cha này thành tích bỏ mẹ.Bãi chiến trường cho tụi khác dọn,hôm nay mệt quá rồi,khan cả cổ.Lúc ra về,tình cờ thấy em Lượm ngồi trên ghế đá,vẻ mặt cô bé hơi buồn.Phải lại hỏi thăm thôi dù gì cũng quen biết.
_Chưa về hả Lượm?
_Dạ chưa!-đúng là dân miền Tây giọng ngọt như mía lùi
_Sao vậy?
_Em hơi mệt,chút nữa em về.
Nhìn đồng hồ,cũng trưa rồi,nhưng hình như có một cái gì đó níu tôi lại,muốn đi mà không thể nhấc chân lên nổi.Ánh mắt Lượm nhìn tôi,đẹp kinh hồn nhưng cũng ẩn chứa một buồn vô tận.Dường như nếu có ai đó lỡ bước lạc vào thì cũng sẽ chết lặng trong đôi mắt lạ kỳ ấy,hàng mi của Lượm cong vút thanh mảnh uyển chuyển theo từng ánh mắt biết nói một cách thật điêu luyện như một nghệ sĩ ba lê chuyên nghiệp.Tôi chẳng thể dùng bất cứ ngôn từ nào để diễn tả được nét đẹp của hai ánh sao mai ấy,chỉ biết chiêm ngưỡng nó như thể đó là một tác phẩm kinh điển của một họa sĩ thiên tài
_Anh làm gì mà đứng đực ra vậy!
_Vậy anh ngồi chơi chút nhé!-tôi cười méo xẹo
_Dạ tùy anh!
Tôi chỉ ngồi mà chẳng biết phải nói gì,có thể là hôm nay mồm miệng liến thoắng quá nên hơi mệt chăng.Tôi ngồi đó,ngắm nhìn Lượm,trong ánh nắng ban mai(cái này hơi xạo,gần 12 giờ trưa rồi),trông cô bé toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ vừa như quen thuộc mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải
_Chiều nay em có tiết không?
_Dạ không!
_Tên em lạ quá ha!
_Lạ gì anh!
_Tại anh ít thấy ai tên Lượm
_Tên ba má em gọi ở nhà thôi,tên em là Kim Anh,anh bị em lừa rồi!
Nói xong cô bé cười thật tươi để lộ hai hàm răng trắng đều trông dễ thương vô cùng và gương mặt đã không còn nét buồn buồn nữa mà thay vào đó là một sự tươi tắn căng tràn sức sống,dù cho đôi mắt cũng vẫn còn có nét ưu tư.Tôi thì thấy chuyện này chả có gì vui cả,nhưng thấy cô bé cười,đành cười theo thôi,hì hì.
_Em hết mệt rồi thì phải?
_Dạ! tại trong đó ngộp quá
_Ừ anh về nha!
_Dạ
Về ngủ thôi,mệt quá rồi.Tin nhắn lại đến: Khai giảng vui không anh?
Chương 9: chuyện linh tinh
Kể từ hôm đó,tôi và Kim Anh nghiễm nhiên là bạn với nhau,chỉ là bạn thôi tôi cũng không muốn đèo bòng thêm làm gì,hai trái bom nguyên tử kế bên không biết sẽ bị kích nổ lúc nào và tôi cũng thấy mệt mỏi lắm rồi,bỏ tất.Tôi thích đi chơi chung với Kim Anh,chủ yếu là uống nước trước cổng trường tán dóc mấy cái chuyện kinh tế chính trị đại loại như khi nào Mỹ đánh Iran hay là ngày mai giá xăng có giảm không chẳng hạn .Thỉnh thoảng tối nhắn tin chọc ghẹo nhau hay hỏi về ba cái chuyện linh tinh trên trường.Mặc nhiên chúng tôi hay đi chung,nói đi chung chứ thật ra là đến thư viện kiếm sách học.Thỉnh thoảng tôi cũng hay tới quán ăn chỗ Kim Anh đang làm phục vụ,ngồi chơi tán dóc một chút mỗi khi Uyển Văn hay Hạnh tha cho tôi một bữa(trừ khi hai em có chuyện đột xuất).
Mà dạo này Hạnh cũng tăng ca dạy thêm nên thời gian tôi rảnh cũng kha khá,Uyển Văn thì vẫn thế,thi thoảng hay bốc đồng kêu tôi dẫn đi chỗ này chỗ nọ chơi cho hết ngày hết tháng.Vì thế nên tôi có nhiều thời gian ngồi bàn về thế sự hay bình văn bình thơ với Kim Anh nhiều hơn,thỉnh thoảng cũng làm thùng rác của nhau mỗi lúc tôi ức chế mấy thằng trên đoàn hoặc em tức mấy ông giảng viên trong trường.Tôi với em ngày một thân,chúng tôi phát hiện ra mình cũng có nhiều điểm chung:thích nghe nhạc Trịnh(tôi thì thêm môn rock),thích đọc sách và đi du lịch.Tuy nhiên,2 thú vui kia thì tôi và em có chia sẽ cùng nhau,còn du lịch thì tôi chưa đi với em lần nào cả.Nghe em kể sông nước quê em mà tôi đã nôn nao đến đó rồi.Hi vọng một ngày không xa tôi sẽ đặt chân đến.
Khoảng hơn tuần sau,nhà Uyển Văn và nhà tôi tổ chức đi Nha Trang chung,nghe giang hồ(anh ba tui) đồn là hình như để làm quen kết thông gia thì phải.Hai ông anh lớn làm bác sĩ,không dám xin nghỉ phép vì dạo này bệnh viện cũng hay quá tải đột xuất,còn anh ba tui thì ghét nhất đi chơi với các bậc phụ huynh nên kíu bận,cuối cùng thì nhà tôi đi có ba người:ba mẹ tôi tôi và tôi ,còn nhà em là trọn vẹn,mà nói trọn vẹn chứ quân số cũng ngang với nhà tôi,tức ba người(em là con một).Uyển Văn có lẽ vui lắm,cứ tíu tít bên tôi mãi,lâu lâu lại bóng gió xa xôi về "ngôi nhà và những đứa trẻ",còn tôi thì rầu rầu:đi phượt ăn bờ ngủ bụi quen rồi giờ ở khách sạn,ăn nhà hàng lạt lạt miệng sao ấy.Leo lên xe,ngủ một giấc,mở mắt ra là tới Nha Trang.Vào khách sạn nhận phòng xong,cả hai nhà rủ nhau đi ăn hải sản nói chuyện tâm tình.Vốn tôi đang mang mặc cảm tội lỗi nên cũng không tự nhiên lắm , khi cô hoặc Uyển Văn hay gắp đồ ăn cho và nhất là mỗi lần cô nhìn tôi cười.Bốn bậc phụ huynh hình như đi xe cũng khá mệt nên cũng không tham quan đâu cả,chỉ ngồi hàn huyên bỏ mặc hai trẻ bơ vơ dạo biển với nhau.Chiều hôm đó,ngồi trong phòng một mình cũng buồn,rủ em ra ngoài hóng gió bi