- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Tiểu Thuyết - Anh! Em Sai Rồi Full
đang chê cười Tiểu Lai cô đây mà.
Tiểu Lai đang chuẩn bị gân cổ cãi lại thì bị người con trai bên cạnh chặn ngang.
“ Nếu đã nói như vậy thì việc gì phải nhiều lời, chúng ta cứ thử xem, bạn học Tô có thể uống rượu hay không biết liền!” Trình Thiếu Phàm mặt cười cười nhìn Tô Tiểu Lai nói. Nụ cười kia khiến cho Tô Tiểu Lai bủn rủn hết cả người.
“ Ừ, đúng đúng! Mà mọi người ăn cơm đi, nào, nâng chén nâng chén!!!” Hiệu trưởng tiếp lời.
Hiệu trưởng vừa nói xong liền bưng chén rượu, hướng về phía Trình Thiếu Phàm nói : “ Thiếu Phàm, mấy năm nay đều nhờ em trường học mới có thể tốt như thế này, phát triển rất nhanh. Một chén này là thầy thay mặt trường học cảm ơn em.”
Trình Thiếu Phàm cũng cầm lấy chén rượu đứng lên : “Đây là điều phải làm. Thầy Triệu, thầy quên em đã từng tốt nghiệp ở trường này sao? Giúp đỡ trường của chính mình trong khả năng của em cũng chính là niềm vinh hạnh mà.” Nói xong, 2 người đồng thời hướng nhau uống rượu.
Tô Tiểu Lai vẫn im lặng ngồi bên cạnh người con trai đầy uy lực kia, ngồi im không dám nhúc nhích một chút nào. Bỗng bên tai có tiếng một giáo viên nói : “Tiểu Lai, thầy hiệu trưởng đã kính Trình tiên sinh một ly rồi. Em là học sinh cũng nên kính một ly chứ nhỉ?”
Này này này, đâu ra cái quan điểm thúi hoắc đó vậy hả, có vụ này nữa sao T____T Trời ơi, đúng là thảm của thảm mà. Ông nỡ đối xử với Tiểu Lai như vậy sao???
Xung quanh bàn ăn là những tiếng khích, phụ họa của các giáo viên, chỉ có mỗi bạn Tiểu Lai của chúng ta là đang đờ người ra mà thôi.
Trình Thiếu Phàm cầm lấy chén rượu, đứng lên nói với Tiểu Lai vẫn đang còn ngớ người : “Bạn học Tô có vẻ không tình nguyện lắm thì phải …..”
Tô Tiểu Lai thông minh lập tức phản ứng lại ngay. Cô bưng chén rượu trong tay, đứng lên, trưng ra bộ mặt hiền lành với nụ cười rất dễ thương nói “ Sao lại thế được. Em vui mừng còn không kịp nữa là… Em vừa rồi rất kích động cho nên mới suất vô ý như vậy. Em kính anh một ly.”
Nói xong cô nuốt ực cả chén rượu. Trình Thiếu Phàm nhìn Tiểu Lai uống rượu thành thục như vậy liền không khỏi nhíu mày, hừ, đúng là em nhỏ không nghe lời rồi, có lẽ thời điểm cần giáo huấn nghiêm khắc nên bắt đầu rồi.
Nhìn thức ăn rực rỡ sắc màu trên bàn Tô Tiểu Lai không thể nào nuốt nổi dù chưa ăn gì. Thứ nhất là không có tâm trạng, thứ hai là uống rượu rồi lại cảm thấy ngang bụng, không muốn ăn.
Kim đồng hồ chỉ 8g40p, bữa ăn kết thúc.
Tô Tiểu Lai nhìn thấy Hiệu trưởng với Trình Thiếu Phàm đang ngồi hàn huyên say sưa liền đứng dậy len lén trốn về ký túc xá.
Về đến ký túc xá liền thấy ba chị em thân thiết đang ngồi nghiêm chỉnh, Tô Tiểu Lai rót cho mình ly nước rồi ngồi xuống giường, dựa vào cái cửa sổ nhỏ, hỏi ngay : “Các chị em có gì thắc mắc cần hỏi thì hỏi ngay đi”
“Ăn uống no say mà không biết mang cái gì về cho chị em à?” Mở miệng đầu tiên là Lâm Vi Vi.
“Bạn Vi à, bạn có biết tớ vừa mới sống sót trở về trong hoàn cảnh nguy hiểm nước sôi lửa bỏng không hả? Thiếu chút nữa là chết rồi. Đã thế lại còn kết thù mang oán với con nhỏ Triệu Linh San nữa.” Tiểu Lai tức giận nói.
“Tình huống sao? Như thế nào? Nói nghe coi”. Bạn Từ Tố giở giọng lãnh đạo ra hỏi.
Chương 4
Khủng hoảng tài chính
Edit: I’m SO2
Tô Tiểu Lai rành mạch kể mọi chuyện, không hề sót chuyện gì, kể cả chuyện người anh Trình Thiếu Phàm kia.
“Trời ơi, Trình Thiếu Phàm là anh của cậu ư, ôi mẹ ơi, đó mà là ma quỷ sao? Người đó rõ ràng là thiên sứ mà, Tiểu Lai, không ngờ lại có người bạn vu khống người khác như cậu.” Vẻ mặt mê trai ngây ngốc của Lâm Vi Vi khinh thường.
“Thật không ngờ nha, Tiểu Lai, khi nào mới giới thiệu anh cậu cho chúng tớ quen biết đây?” Lý Ly vẻ mặt mong chờ.
“Tiểu Lai à, anh cậu có bạn gái chưa vậy? Cậu nghĩ thử xem tớ có phải là mẫu người của anh ấy không?” Con nhóc Từ Tố mặt dày nói.
Tô Tiểu Lai buồn bực, người anh ma quỷ của cô làm sao mà có thời gian dành cho những bà cô mê trai này được cơ chứ, không thể để họ nhảy vào hố lửa, phải gột rửa mấy cái đầu heo này mới được, “Tớ khinh nhá, cậu không biết xấu hổ à? Tớ nói cho cậu biết, anh ấy không hợp với cậu đâu, đừng tự làm mình đau khổ, anh tớ không phải là loại người mà người bình thường có thể đối phó đâu.”
“Vậy cậu nói xem, anh cậu thích mẫu người như thế nào?” Từ Tố chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Tố Tố, không phải cậu mới chia tay Lí Hạo sao? Đáng lẽ phải đang trong thời kì đau khổ vật vã chứ?” Tô Tiểu Lai nghi hoặc hỏi.
“Tiểu Lai, bởi vì đang đau khổ nên người ta mới phải đi tìm tình yêu nồng thắm mới để quên đi đấy…” Tố Tố làm ra vẻ đáng yêu điềm đạm nói.
“Quên đi, tùy các cậu, dù sao thì tớ cũng không nghĩ là sẽ gặp lại anh ấy, các cậu yêu đương chẳng ra sao cả.” Tô Tiểu Lai nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện, anh trai ma quỷ đừng tới tìm mình.
Buổi sáng thứ N, ánh mặt trời bao phủ cả sân trường đầy nhân tài, Tô Tiểu Lai không hạnh phúc xếp hàng chờ đợi trước cửa Ngân hàng kiến thiết Trung Quốc, vẫn là bộ mặt nhập nhèm đôi mắt buồn ngủ, cô rút cuộc cũng đã lên đến hàng đầu, thật không ngờ là có nhiều người đến vậy, NND trường học thì nhiều thế mà chỉ có vài cái ngân hàng, thật không biết tiền đã đi đâu hết rồi. Rốt cục đến phiên cô đối diện với cái chết khủng, Tô Tiểu Lai đút thẻ vào máy ATM, nhập mã số, cô thích nhất là rút tiền trước, rồi mới xem số dư, sau đó lại quyết định xem rút bao nhiêu, nàng còn đang nghĩ đến tháng trước chưa rút tiền, ha ha, không biết vị anh trai ma quỷ kỳ này đang vui hay đang buồn, nếu đang vui thì trả cho cô 1000, nếu buồn chỉ trả cho cô 300, khiến một tháng kia cô phải chạy vạy mượn tiền khắp nơi, còn phải dựa vào tiền bán hàng trên mạng mà sống.
Vì sao sinh hoạt phí của Tô Tiểu Lai không phải ba mẹ quản mà là Trình Thiếu Phàm, đó là bởi vì từ khi bước vào đại học, ông bà Tô đã giao cô cho Trình ThiếuPhàm quản, một là hai vị đại nhân tin tưởng Trình Thiếu Phàm, quan trọng nhất là Trình Thiếu Phàm đã ở gia đình họ ba năm, từ sớm bọn họ đã coi Trình Thiếu Phàm là con mình, cho nên Tô Tiểu Lai mới bị mẹ ra uy bắt nhận Trình Thiếu Phàm làm anh nuôi; Hai là hai ông bà muốn hưởng hạnh phúc, lúc này thanh nhàn có thể đi du lịch giải sầu, giao Tô Tiểu Lai cho Trình Thiếu Phàm cũng làm họ giảm bớt lo lắng. Cứ như vậy, Tô Tiểu Lai bị lão ba lão mẹ vô tình bán đi, hơn nữa quan trọng nhất là bán N năm a. Không còn cách nào, Tô Tiểu Lai chỉ có thể tự đánh chết mình rồi nuốt giận vào bụng, ai bảo chính bản thân mình không có khả năng kiếm tiền ra tiền.
Trình Thiệu Đông, ông nội của Trình Thiếu Phàm và Tô Danh Trí, ông nội của Tô Tiểu Lai chính là bạn thân, cũng là chiến hữu. Cùng chí hướng kháng chiến chống Mĩ, gặp nhau tại chiến trường, ở thời đại ấy, thật có thể nói là bạn bè cùng chung hoạn nạn. Nhưng sau này Trình Thiệu Đông cùng gia đình di cư sang Mĩ, tuy vậy hai gia đình vẫn giữ liên lạc với nhau, năm 1999 Trình Thiệu Đông còn mang cháu trai Trình Thiếu Phàm về thành phố N thăm hỏi Tô Danh Trí, sau đó còn nói đợi cháu trai Trình Thiếu Phàm học xong sơ trung ở Mĩ sẽ đưa về Trung Quốc học trung học và đại học, ở nước Mĩ nhiều năm như vậy nhưng Trình Thiệu Đông vẫn thích cháu mình Trình Thiếu Phàm quay lại học hỏi nền văn hóa thâm sâu của Trung Quốc. Tô Danh Trí lần đầu tiên nhìn thấy Trình Thiếu Phàm đã rất thích, vừa lúc con gái thứ hai Tô Á Lâm của ông dạy trường tiểu học tốt nhất ở thành phố N, hơn nữa còn biết được cha mẹ Trình Thiếu Phàm ở Mĩ còn bận rộn sự nghiệp riêng của mình, không có thời gian chăm sóc nên gửi về đây, lại thêm đứa cháu gái Tô Tiểu Lai đáng yêu là con một, suốt ngày ghen tị người khác có anh trai, việc này không chỉ giúp Tô Tiểu Lai nhận Trình Thiếu Phàm làm anh trai mà còn giúp giao tình của hai nhà ngày càng bền chặt. Cứ như vậy, Tô Danh Trí quyết định Trình Thiếu Phàm học xong sơ trung liền đến ở nhà Tô Tiểu Lai.
Người bạn học đứng phía sau thành một loạt hành động của Tô Tiểu Lai, không kiên nhẫn nói: “Bạn học à, bạn rút tiền xong chưa? Một mình bạn quẹt thẻ mất cả nửa ngày, không thấy còn nhiều người đang chờ à?”
Tô Tiểu Lai vốn đang uể oải, lại nghe được phía sau nhiều bạn học phụ họa, khí tức nổi lên, cất thẻ vào, mặt không chút đổi sắc quay lại đối diện với khuôn mặt dài đầy mụn của cậu nam sinh, gắt gỏng đáp: “Cậu dữ dằn cái gì, bộ tưởng tôi đây rảnh lắm à, nói cho mọi người biết, cái máy ATM này bị hỏng rồi, chờ lần sau đến rút tiền đi”. Mọi người ai oán than thở, Tô Tiểu Lai cũng không quay đầu lại, nghênh ngang đi khỏi, trong bụng còn chửi thầm bọn họ: Đáng lắm, dám đụng đến bà à.
--K e n h t r u y e n .P r o--
Chương 5
Người không xu dính túi
Edit: Kim Anh
Từ khi Trình Thiếu Phàm trở về, mỗi ngày Tô Tiểu Lai đều lo lắng đề phòng, sợ bất cẩn thì ma quỷ sẽ đột ngột xông ra, nhưng một tuần cứ bình yên vô sự không một gợn sóng trôi qua, mỗi ngày trôi qua càng im lặng, khiến cô càng thấy bất an, nhưng cảm thấy sự tình hẳn sẽ không phát triển đi xuống như cô suy nghĩ. Tô Tiểu Lai đang gắng sức kiếm tiền hết mức có thể, bao gồm cả việc lần trước đem bán đến món tài sản cuối cùng qua mạng, hiện giờ cô thật sự có thể nói là rất cô độc, hẳn sẽ không suy kiệt đến mức phải bán cả Apple yêu quý nhất đâu. Cô thật sự không nghĩ ra cách nào nữa, mỗi tháng ở kí túc xá ba chị em thân thiết thỉnh thoảng cho cô ăn uống không phải trả tiền, cô không còn mặt mũi nào đến chỗ họ để vay tiền, cuối cùng cắn răng nhấc di động gọi cho mẹ Tô.
Đợi cả buổi mẹ Tô mới nhận điện thoại, “Alô, Tiểu Lai à, nhớ mẹ chăng?”. Lời nói mẹ Tô có vẻ mệt mỏi.
“Ha ha, đúng vậy, mẹ à, đã lâu con không về nhà rồi, con thèm ăn món thịt nướng mẹ làm lắm lắm”. Tô Tiểu Lai nghịch ngợm nói.
“Thôi đi cô ạ, tôi còn lạ gì cô nữa, nói thẳng ra đi, tìm mẹ có chuyện gì?”. Mẹ Tô đang theo tour du lịch, bởi vì hôm nay du ngoạn vài danh lam thắng cảnh nên thấy mệt mỏi, lại còn ba Tô ở một bên cứ lải nhải.
Tô Tiểu Lai thấy giọng nói mẹ có gì đó khác, vội vàng hỏi, “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao có cảm giác mẹ đang thở hổn hển thế?”.
“À, lần trước gọi điện thoại định nói với con tin Thiếu Phàm đã trở về mà quên mất, lại nói đứa trẻ Thiếu Phàm kia đúng là đẹp trai lại hiểu lễ nghĩa, vừa trở về đã sắp xếp cho mẹ và ba con đi du lịch Vũ Di Sơn cùng với tour, cơ quan du lịch cũng là nó liên hệ, mẹ và ba con đang ở khu bảo vệ Vũ Di Sơn đây. Phong cảnh ở đây đúng là tuyệt đẹp nhà, còn có này …”. Mẹ Tô vừa nói vừa biểu đạt tình cảm chan chứa.
“Mẹ, bây giờ con không có tâm trạng nghe mẹ thể hiện tình cảm yêu thiên nhiên đâu, con gái mẹ đang không có tiền sắp chết đói đây”. Tô Tiểu Lai thẳng thắn cắt ngang chủ đề mẹ già đang nói.
“Sao con lại không có tiền, Thiếu Phàm không phải mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho con sao?”. Mẹ Tô giả vờ nghi hoặc hỏi.
“Hix, tháng này không gửi”.
“À, chắc là nó quên, con cũng biết hiện giờ nó rất bận, mới trở về tiếp nhận công ty, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng phải xử lý, con cũng phải thông cảm cho nó, để mẹ gọi điện thoại hỏi nó xem”. Mẹ Tô mang theo ngữ khí răn dạy.
“Hoan hô mẹ, mẹ à, hay là mỗi tháng mẹ gửi tiền sinh hoạt cho con đi? Mẹ cũng nói anh con đang bận, con cũng không nên quấy rầy anh ấy mà”. Tô Tiểu Lai khẩn cầu nói.
“Con gái thân mến à, con cũng phải hiểu mẹ đang đi du lịch đây đó, lần này vội vàng ra khỏi nhà, không mang theo chi phiếu. Con nên gọi điện thoại cho Thiếu Phàm đi?”. Mẹ Tô nói dối không thèm đỏ mặt.
“……”. Miệng Tô Tiểu Lai vốn đang khép, hiện giờ lại biết thành hình chữ A. “Mẹ, vậy bao giờ mẹ trở về?”. Tô Tiểu Lai vẫn chưa bỏ ý định.
“Tiểu Lai à, mẹ và ba con du lịch chỗ này xong còn muốn đi Hongkong thăm thú thắng cảnh, Thiếu Phàm đã lên kế hoạch đi du lịch thế giới hoàn hảo cho ba mẹ rồi, cho nên lần này không thể quay về ngay được. Được rồi, mẹ không nói với con nữa, điện thoại đường dài rất tốn tiền”. Mẹ Tô nói một hơi xong ngắt luôn điện thoại.
Nhìn ba Tô nói, “Ách, Thiếu Phàm đúng là đoán chuẩn Tiểu Lai sẽ gọi điện đòi tiền chúng ta, may connó nhắc nhở trước, thiếu chút nữa không chỗng đỡ được”.
Ba Tô thở dài nói, “Haizz, con gái đáng thương của ba, lớn rồi còn bị ba mẹ lừa”.
“Khôngphải ông nói phải giao Tiểu Lai cho Thiếu Phàm quản sao? Chẳng lẽ Thiếu Phàm lại để con bé chết đói. Cái ông già này nữa, thật là”. Mẹ Tô oán giận.
“Được rồi, mặc kệ bọn trẻ, chúng ta cứ vui vẻ du lịch đi”. Nói xong liền kéo mẹ Tô tiếp tục hành trình phía trước.
Sao lại ngắt điện thoại mà không thèm nói thêm gì như kiểu Vấn Thiên [1"> thế này, sau cuộc điện thoại này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Trình Thiếu Phàm không đến tìm cô gây phiền phức, thực ra là anh ta muốn làm cho tự mình phải vác thân đi tìm anh ta. Không thể trúng quỷ kế của anh ta được, đi tìm anh ta chắc chắn sẽ bị anh ta quở trách. Bây giờ chỉ có thể tìm trong ký túc xá xem còn có gì cô đã quên không bán hay không, nghĩ vậy, Tô Tiểu Lai chui ra từ chỗ ẩn nấp trong khuôn viên trường, đi thẳng đến ký túc xá.
Vào đến ký túc xá phát hiện ba chị em thân thiết của mình đều ở đó, Tô Tiểu Lai cũng không tốn sức chào hỏi, bắt đầu lục tung phòng, chỉ hai phút liền đổ tung hòm quần áo lộn xộn lên trên giường, Lâm Vi Vi là người đầu tiên không chịu được, “Tiểu Lại kia, cậu định làm quạt gió à?”.
“Tớ đang tìm xem có cái gì có thể bán được không? Tớ cùng đường rồi đây”. Tô Tiểu Lai nói.
“Cậu nhìn xem đây là quần áo gì? Metersbonwe? Semir? Hay là Jeanswest? [2"> Hiện giờ ngay cả đống quần áo này có only mảnh tử tế cũng không có, cậu có thể bán được cái rắm tiền, đổ ra tặng người khác còn chả thèm”. Lý Ly đến đầu giường Tô Tiểu Lai, tay cầm quần áo cô quay quay mấy vòng miệt thị.
“Tiểu Lai, anh nuôi cậu không phải mỗi tháng đều gửi cho cậu một lô quần áo sao? Tháng này lấy mớ đó đi bán đi!”. Từ Tố đang mặc trên người bộ quần áo Dior mùa hè mới nhất nói.
Tất nhiên bộ đồ mà Từ Tố mặc này chính là một trong 300 bộ giới hạn toàn thế giới mà Tô Tiểu Lai bán lại, Từ Tố là người cực kỳ yêu thích hàng xa xỉ, còn không quên nói ra những lời này làm câu cửa miệng: Phụ nữ cả đời cần có một hai bộ đồ xa xỉ. Tô Tiểu Lai cao 1.68m, dáng người gần như hoàn hảo, chỉ hơi gầy một chút, mông hơi nhỏ một chút, Từ Tố lại vừa vặn không khác dáng người Tô Tiểu Lai, trừ cái mông to hơn cô nhiều. Lâm Vi Vi còn thường xuyên trêu Từ Tố nói: Dù cậu không được tốt số như Tiểu Lai nhưng có số mặc hàng hiệu của nó. Nhưng ba chị em cũng vì Từ Tố mặc đồ của Tô Tiểu Lai nên Lâm Vi Vi và Lý Ly chỉ có thể để mắt đến túi xách. Lâm Vi Vi và Lý Ly từng có lần vì cái LV mà cãi nhau không ngớt, Tô Tiểu Lai vì công bằng mà đưa ra ý kiến, làm ra quyết định, đưa giá cao thì được cái túi. Cuối cùng Lâm Vi Vi cứng rắn đưa ra 1000, Lý Ly cũng chỉ biết cắn răng cam chịu, kết quả người được lợi nhất vẫn là Tô Tiểu Lai, vừa đúng lúc tháng đó cô đủ tiền mua chiếc máy tính Apple mơ ước bấy lâu, nếu nói rằng Tô Tiểu Lai coi ăn uống xếp thứ nhất, thì đồ high-tech chính là tình yêu thứ hai của cô, quần áo hay túi xách gì đó thì cô khác xa lòng nhiệt tình yêu thích của ba người chị em tốt kia.
Ba năm Trình Thiếu Phàm gửi quần áo đến đều bị hủ nữ Tô Tiểu Lai này xử lý nhanh gọn, đầu tiên là bán ở phòng mình, rồi bán đến ký túc xá, sau đó phần còn lại ế ẩm nhất thì chụp ảnh đưa lên mạng bán hạ giá, cũng vì lẽ đó mà bạn học trong ký túc xá đều biết Tô Tiểu Lai, còn có một số cô gái không khác dáng người Tiểu Lai đã trở thành khách hàng trung thành của cô. Tô Tiểu Lai lấy tiền kiếm được đến chợ đêm bán đồ hạ giá mua mấy đồ gán mác Metersbonwe, Semir, cho nên đến nay cô vẫn mặc như học sinh trung học.
“Cậu quên anh nuôi tớ về rồi à, sao này sẽ không có quần áo gửi đến nữa đâu”. Tô Tiểu Lai vô tình nói với Từ Tố.
“À, đúng rồi, tớ còn quên cái người đàn ông tuyệt vời dễ nhìn đó đã trở về, tớ bảo này Tiểu Lai thân mến, cậu có bị té giếng không đó? Có người anh trai tốt trở về mà còn ngồi đây than trời rối rắm cái gì, trực tiếp xông đến đi. Còn nữa, đến bây giờ còn chưa giới thiệu cho chúng tớ làm quen với anh ấy là sao, sao cậu lại vong ân phụ nghĩa với chị em thế?”. Từ Tố vừa nãy mới còn đồng tình Tô Tiểu Lai, giờ đây đã đá một phát bay cô nàng.
“Haizzz….”. Tô Tiểu Lai thở dài một hơi, không giải thích cũng thế, nổi khổ của tớ các cậu có thể hiểu được không? Các cậu không chung sống với anh ta suốt 3 năm trời thì làm sao các cậu có thể hiểu anh ta hơn tớ?
Lý Ly đột nhiên chiếc hòm bên tay phải Tô Tiểu Lai, không nén nổi tò mò mở ra xem, không nhìn không biết, vừa mới thấy đã giật mình, “Tiểu Lai, cậu còn để lại nhiều bảo bối như thế? Chỗ này có rất nhiều thứ để bán đấy”. Rồi sau đó là một loạt tiếng gào rú, “Wooo, búp bê Barbie số lượng có hạn trên thế giới, rất đáng yêu nha, Tiểu Lai, cậu biết tớ yêu nhất món này không, nhất định phải bán cho tớ”.
Tô Tiểu Lai định cướp lại chiếc hòm nhưng lại bị Lâm Vi Vi cướp được trước, “Trời ạ, nhìn xem đây là cái gì, hoa tai kim cương Tiffany, Tiểu Lai, sao chưa nhìn thấy cậu đeo bao giờ ?”. Lâm Vi Vi bị đôi hoa tai kim cương hớp mất hồn, cứ thế chiếc hòm bị Từ Tố cướp đi rồi cũng không biết.
Dù sao Từ Tố cũng đã gặp qua không ít hàng xa xỉ, phản ứng không hoàng tráng như vậy, chỉ thấy khuôn mắt thay đổi sau khi nhòm vào trong hòm xong.
“Tớ nói rõ với các cậu này, mấy thứ này không thể bán được, nếu có thể bán được tớ đã bán từ lâu rồi, tất cả cái này đều là quà sinh nhật anh nuôi tặng tớ, từ sinh nhật năm 13 tuổi đến giờ, năm nào cũng tặng một món quà, đưa xong còn nói thêm một câu : Nếu em dám đánh mất quà anh tặng, em nhất định phải chết”. Tô Tiểu Lai nói xong không khỏi nhớ đến thời con gái bi thảm của mình.
“Haizzz, Tiểu Lai, xem ra cậu cũng có nỗi khổ riêng, thôi vậy, chúng tớ sẽ không bòn rút mấy cái này của cậu nữa”. Từ Tố bày ra vẻ mặt hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Tiểu Lai.
Lâm Vi Vi và Lý Ly còn thấy lưu luyến không rời, hận không thể ăn ngay được nó.
Tô Tiểu Lai an ủi hai người bạn, “Chờ mội ngày kia tớ – Tô Tiểu Lai chính thức thoạt khỏi móng vuốt của tên anh trai xấu xa kia, tớ nhất định tặng nhóm mình những thứ này”.
Hai người kia yên lặng gật đầu, trong lòng lạinghĩa lúc nào thoát khỏi còn chưa biết, bây giờ ngồi nói mạnh miệng chỉ là cái rắm.
Hôm nay, Tô Tiểu Lai vẫn không làm làm gì xoay xở, đi lang thang dưới bóng cây trường, đột nhiên một bàn tay đập vào vai cô, “Tô Tiểu Lai, đúng là em rồi, thời gian gần đây có cuộc thi quan trọng cho nên anh phải vội vàng ôn thi, không đến tìm em được, em không tức giận chứ?”.
Tô Tiểu Lai chỉ nghe giọng đã biết người đang n
Tiểu Lai đang chuẩn bị gân cổ cãi lại thì bị người con trai bên cạnh chặn ngang.
“ Nếu đã nói như vậy thì việc gì phải nhiều lời, chúng ta cứ thử xem, bạn học Tô có thể uống rượu hay không biết liền!” Trình Thiếu Phàm mặt cười cười nhìn Tô Tiểu Lai nói. Nụ cười kia khiến cho Tô Tiểu Lai bủn rủn hết cả người.
“ Ừ, đúng đúng! Mà mọi người ăn cơm đi, nào, nâng chén nâng chén!!!” Hiệu trưởng tiếp lời.
Hiệu trưởng vừa nói xong liền bưng chén rượu, hướng về phía Trình Thiếu Phàm nói : “ Thiếu Phàm, mấy năm nay đều nhờ em trường học mới có thể tốt như thế này, phát triển rất nhanh. Một chén này là thầy thay mặt trường học cảm ơn em.”
Trình Thiếu Phàm cũng cầm lấy chén rượu đứng lên : “Đây là điều phải làm. Thầy Triệu, thầy quên em đã từng tốt nghiệp ở trường này sao? Giúp đỡ trường của chính mình trong khả năng của em cũng chính là niềm vinh hạnh mà.” Nói xong, 2 người đồng thời hướng nhau uống rượu.
Tô Tiểu Lai vẫn im lặng ngồi bên cạnh người con trai đầy uy lực kia, ngồi im không dám nhúc nhích một chút nào. Bỗng bên tai có tiếng một giáo viên nói : “Tiểu Lai, thầy hiệu trưởng đã kính Trình tiên sinh một ly rồi. Em là học sinh cũng nên kính một ly chứ nhỉ?”
Này này này, đâu ra cái quan điểm thúi hoắc đó vậy hả, có vụ này nữa sao T____T Trời ơi, đúng là thảm của thảm mà. Ông nỡ đối xử với Tiểu Lai như vậy sao???
Xung quanh bàn ăn là những tiếng khích, phụ họa của các giáo viên, chỉ có mỗi bạn Tiểu Lai của chúng ta là đang đờ người ra mà thôi.
Trình Thiếu Phàm cầm lấy chén rượu, đứng lên nói với Tiểu Lai vẫn đang còn ngớ người : “Bạn học Tô có vẻ không tình nguyện lắm thì phải …..”
Tô Tiểu Lai thông minh lập tức phản ứng lại ngay. Cô bưng chén rượu trong tay, đứng lên, trưng ra bộ mặt hiền lành với nụ cười rất dễ thương nói “ Sao lại thế được. Em vui mừng còn không kịp nữa là… Em vừa rồi rất kích động cho nên mới suất vô ý như vậy. Em kính anh một ly.”
Nói xong cô nuốt ực cả chén rượu. Trình Thiếu Phàm nhìn Tiểu Lai uống rượu thành thục như vậy liền không khỏi nhíu mày, hừ, đúng là em nhỏ không nghe lời rồi, có lẽ thời điểm cần giáo huấn nghiêm khắc nên bắt đầu rồi.
Nhìn thức ăn rực rỡ sắc màu trên bàn Tô Tiểu Lai không thể nào nuốt nổi dù chưa ăn gì. Thứ nhất là không có tâm trạng, thứ hai là uống rượu rồi lại cảm thấy ngang bụng, không muốn ăn.
Kim đồng hồ chỉ 8g40p, bữa ăn kết thúc.
Tô Tiểu Lai nhìn thấy Hiệu trưởng với Trình Thiếu Phàm đang ngồi hàn huyên say sưa liền đứng dậy len lén trốn về ký túc xá.
Về đến ký túc xá liền thấy ba chị em thân thiết đang ngồi nghiêm chỉnh, Tô Tiểu Lai rót cho mình ly nước rồi ngồi xuống giường, dựa vào cái cửa sổ nhỏ, hỏi ngay : “Các chị em có gì thắc mắc cần hỏi thì hỏi ngay đi”
“Ăn uống no say mà không biết mang cái gì về cho chị em à?” Mở miệng đầu tiên là Lâm Vi Vi.
“Bạn Vi à, bạn có biết tớ vừa mới sống sót trở về trong hoàn cảnh nguy hiểm nước sôi lửa bỏng không hả? Thiếu chút nữa là chết rồi. Đã thế lại còn kết thù mang oán với con nhỏ Triệu Linh San nữa.” Tiểu Lai tức giận nói.
“Tình huống sao? Như thế nào? Nói nghe coi”. Bạn Từ Tố giở giọng lãnh đạo ra hỏi.
Chương 4
Khủng hoảng tài chính
Edit: I’m SO2
Tô Tiểu Lai rành mạch kể mọi chuyện, không hề sót chuyện gì, kể cả chuyện người anh Trình Thiếu Phàm kia.
“Trời ơi, Trình Thiếu Phàm là anh của cậu ư, ôi mẹ ơi, đó mà là ma quỷ sao? Người đó rõ ràng là thiên sứ mà, Tiểu Lai, không ngờ lại có người bạn vu khống người khác như cậu.” Vẻ mặt mê trai ngây ngốc của Lâm Vi Vi khinh thường.
“Thật không ngờ nha, Tiểu Lai, khi nào mới giới thiệu anh cậu cho chúng tớ quen biết đây?” Lý Ly vẻ mặt mong chờ.
“Tiểu Lai à, anh cậu có bạn gái chưa vậy? Cậu nghĩ thử xem tớ có phải là mẫu người của anh ấy không?” Con nhóc Từ Tố mặt dày nói.
Tô Tiểu Lai buồn bực, người anh ma quỷ của cô làm sao mà có thời gian dành cho những bà cô mê trai này được cơ chứ, không thể để họ nhảy vào hố lửa, phải gột rửa mấy cái đầu heo này mới được, “Tớ khinh nhá, cậu không biết xấu hổ à? Tớ nói cho cậu biết, anh ấy không hợp với cậu đâu, đừng tự làm mình đau khổ, anh tớ không phải là loại người mà người bình thường có thể đối phó đâu.”
“Vậy cậu nói xem, anh cậu thích mẫu người như thế nào?” Từ Tố chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Tố Tố, không phải cậu mới chia tay Lí Hạo sao? Đáng lẽ phải đang trong thời kì đau khổ vật vã chứ?” Tô Tiểu Lai nghi hoặc hỏi.
“Tiểu Lai, bởi vì đang đau khổ nên người ta mới phải đi tìm tình yêu nồng thắm mới để quên đi đấy…” Tố Tố làm ra vẻ đáng yêu điềm đạm nói.
“Quên đi, tùy các cậu, dù sao thì tớ cũng không nghĩ là sẽ gặp lại anh ấy, các cậu yêu đương chẳng ra sao cả.” Tô Tiểu Lai nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện, anh trai ma quỷ đừng tới tìm mình.
Buổi sáng thứ N, ánh mặt trời bao phủ cả sân trường đầy nhân tài, Tô Tiểu Lai không hạnh phúc xếp hàng chờ đợi trước cửa Ngân hàng kiến thiết Trung Quốc, vẫn là bộ mặt nhập nhèm đôi mắt buồn ngủ, cô rút cuộc cũng đã lên đến hàng đầu, thật không ngờ là có nhiều người đến vậy, NND trường học thì nhiều thế mà chỉ có vài cái ngân hàng, thật không biết tiền đã đi đâu hết rồi. Rốt cục đến phiên cô đối diện với cái chết khủng, Tô Tiểu Lai đút thẻ vào máy ATM, nhập mã số, cô thích nhất là rút tiền trước, rồi mới xem số dư, sau đó lại quyết định xem rút bao nhiêu, nàng còn đang nghĩ đến tháng trước chưa rút tiền, ha ha, không biết vị anh trai ma quỷ kỳ này đang vui hay đang buồn, nếu đang vui thì trả cho cô 1000, nếu buồn chỉ trả cho cô 300, khiến một tháng kia cô phải chạy vạy mượn tiền khắp nơi, còn phải dựa vào tiền bán hàng trên mạng mà sống.
Vì sao sinh hoạt phí của Tô Tiểu Lai không phải ba mẹ quản mà là Trình Thiếu Phàm, đó là bởi vì từ khi bước vào đại học, ông bà Tô đã giao cô cho Trình ThiếuPhàm quản, một là hai vị đại nhân tin tưởng Trình Thiếu Phàm, quan trọng nhất là Trình Thiếu Phàm đã ở gia đình họ ba năm, từ sớm bọn họ đã coi Trình Thiếu Phàm là con mình, cho nên Tô Tiểu Lai mới bị mẹ ra uy bắt nhận Trình Thiếu Phàm làm anh nuôi; Hai là hai ông bà muốn hưởng hạnh phúc, lúc này thanh nhàn có thể đi du lịch giải sầu, giao Tô Tiểu Lai cho Trình Thiếu Phàm cũng làm họ giảm bớt lo lắng. Cứ như vậy, Tô Tiểu Lai bị lão ba lão mẹ vô tình bán đi, hơn nữa quan trọng nhất là bán N năm a. Không còn cách nào, Tô Tiểu Lai chỉ có thể tự đánh chết mình rồi nuốt giận vào bụng, ai bảo chính bản thân mình không có khả năng kiếm tiền ra tiền.
Trình Thiệu Đông, ông nội của Trình Thiếu Phàm và Tô Danh Trí, ông nội của Tô Tiểu Lai chính là bạn thân, cũng là chiến hữu. Cùng chí hướng kháng chiến chống Mĩ, gặp nhau tại chiến trường, ở thời đại ấy, thật có thể nói là bạn bè cùng chung hoạn nạn. Nhưng sau này Trình Thiệu Đông cùng gia đình di cư sang Mĩ, tuy vậy hai gia đình vẫn giữ liên lạc với nhau, năm 1999 Trình Thiệu Đông còn mang cháu trai Trình Thiếu Phàm về thành phố N thăm hỏi Tô Danh Trí, sau đó còn nói đợi cháu trai Trình Thiếu Phàm học xong sơ trung ở Mĩ sẽ đưa về Trung Quốc học trung học và đại học, ở nước Mĩ nhiều năm như vậy nhưng Trình Thiệu Đông vẫn thích cháu mình Trình Thiếu Phàm quay lại học hỏi nền văn hóa thâm sâu của Trung Quốc. Tô Danh Trí lần đầu tiên nhìn thấy Trình Thiếu Phàm đã rất thích, vừa lúc con gái thứ hai Tô Á Lâm của ông dạy trường tiểu học tốt nhất ở thành phố N, hơn nữa còn biết được cha mẹ Trình Thiếu Phàm ở Mĩ còn bận rộn sự nghiệp riêng của mình, không có thời gian chăm sóc nên gửi về đây, lại thêm đứa cháu gái Tô Tiểu Lai đáng yêu là con một, suốt ngày ghen tị người khác có anh trai, việc này không chỉ giúp Tô Tiểu Lai nhận Trình Thiếu Phàm làm anh trai mà còn giúp giao tình của hai nhà ngày càng bền chặt. Cứ như vậy, Tô Danh Trí quyết định Trình Thiếu Phàm học xong sơ trung liền đến ở nhà Tô Tiểu Lai.
Người bạn học đứng phía sau thành một loạt hành động của Tô Tiểu Lai, không kiên nhẫn nói: “Bạn học à, bạn rút tiền xong chưa? Một mình bạn quẹt thẻ mất cả nửa ngày, không thấy còn nhiều người đang chờ à?”
Tô Tiểu Lai vốn đang uể oải, lại nghe được phía sau nhiều bạn học phụ họa, khí tức nổi lên, cất thẻ vào, mặt không chút đổi sắc quay lại đối diện với khuôn mặt dài đầy mụn của cậu nam sinh, gắt gỏng đáp: “Cậu dữ dằn cái gì, bộ tưởng tôi đây rảnh lắm à, nói cho mọi người biết, cái máy ATM này bị hỏng rồi, chờ lần sau đến rút tiền đi”. Mọi người ai oán than thở, Tô Tiểu Lai cũng không quay đầu lại, nghênh ngang đi khỏi, trong bụng còn chửi thầm bọn họ: Đáng lắm, dám đụng đến bà à.
--K e n h t r u y e n .P r o--
Chương 5
Người không xu dính túi
Edit: Kim Anh
Từ khi Trình Thiếu Phàm trở về, mỗi ngày Tô Tiểu Lai đều lo lắng đề phòng, sợ bất cẩn thì ma quỷ sẽ đột ngột xông ra, nhưng một tuần cứ bình yên vô sự không một gợn sóng trôi qua, mỗi ngày trôi qua càng im lặng, khiến cô càng thấy bất an, nhưng cảm thấy sự tình hẳn sẽ không phát triển đi xuống như cô suy nghĩ. Tô Tiểu Lai đang gắng sức kiếm tiền hết mức có thể, bao gồm cả việc lần trước đem bán đến món tài sản cuối cùng qua mạng, hiện giờ cô thật sự có thể nói là rất cô độc, hẳn sẽ không suy kiệt đến mức phải bán cả Apple yêu quý nhất đâu. Cô thật sự không nghĩ ra cách nào nữa, mỗi tháng ở kí túc xá ba chị em thân thiết thỉnh thoảng cho cô ăn uống không phải trả tiền, cô không còn mặt mũi nào đến chỗ họ để vay tiền, cuối cùng cắn răng nhấc di động gọi cho mẹ Tô.
Đợi cả buổi mẹ Tô mới nhận điện thoại, “Alô, Tiểu Lai à, nhớ mẹ chăng?”. Lời nói mẹ Tô có vẻ mệt mỏi.
“Ha ha, đúng vậy, mẹ à, đã lâu con không về nhà rồi, con thèm ăn món thịt nướng mẹ làm lắm lắm”. Tô Tiểu Lai nghịch ngợm nói.
“Thôi đi cô ạ, tôi còn lạ gì cô nữa, nói thẳng ra đi, tìm mẹ có chuyện gì?”. Mẹ Tô đang theo tour du lịch, bởi vì hôm nay du ngoạn vài danh lam thắng cảnh nên thấy mệt mỏi, lại còn ba Tô ở một bên cứ lải nhải.
Tô Tiểu Lai thấy giọng nói mẹ có gì đó khác, vội vàng hỏi, “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao có cảm giác mẹ đang thở hổn hển thế?”.
“À, lần trước gọi điện thoại định nói với con tin Thiếu Phàm đã trở về mà quên mất, lại nói đứa trẻ Thiếu Phàm kia đúng là đẹp trai lại hiểu lễ nghĩa, vừa trở về đã sắp xếp cho mẹ và ba con đi du lịch Vũ Di Sơn cùng với tour, cơ quan du lịch cũng là nó liên hệ, mẹ và ba con đang ở khu bảo vệ Vũ Di Sơn đây. Phong cảnh ở đây đúng là tuyệt đẹp nhà, còn có này …”. Mẹ Tô vừa nói vừa biểu đạt tình cảm chan chứa.
“Mẹ, bây giờ con không có tâm trạng nghe mẹ thể hiện tình cảm yêu thiên nhiên đâu, con gái mẹ đang không có tiền sắp chết đói đây”. Tô Tiểu Lai thẳng thắn cắt ngang chủ đề mẹ già đang nói.
“Sao con lại không có tiền, Thiếu Phàm không phải mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho con sao?”. Mẹ Tô giả vờ nghi hoặc hỏi.
“Hix, tháng này không gửi”.
“À, chắc là nó quên, con cũng biết hiện giờ nó rất bận, mới trở về tiếp nhận công ty, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng phải xử lý, con cũng phải thông cảm cho nó, để mẹ gọi điện thoại hỏi nó xem”. Mẹ Tô mang theo ngữ khí răn dạy.
“Hoan hô mẹ, mẹ à, hay là mỗi tháng mẹ gửi tiền sinh hoạt cho con đi? Mẹ cũng nói anh con đang bận, con cũng không nên quấy rầy anh ấy mà”. Tô Tiểu Lai khẩn cầu nói.
“Con gái thân mến à, con cũng phải hiểu mẹ đang đi du lịch đây đó, lần này vội vàng ra khỏi nhà, không mang theo chi phiếu. Con nên gọi điện thoại cho Thiếu Phàm đi?”. Mẹ Tô nói dối không thèm đỏ mặt.
“……”. Miệng Tô Tiểu Lai vốn đang khép, hiện giờ lại biết thành hình chữ A. “Mẹ, vậy bao giờ mẹ trở về?”. Tô Tiểu Lai vẫn chưa bỏ ý định.
“Tiểu Lai à, mẹ và ba con du lịch chỗ này xong còn muốn đi Hongkong thăm thú thắng cảnh, Thiếu Phàm đã lên kế hoạch đi du lịch thế giới hoàn hảo cho ba mẹ rồi, cho nên lần này không thể quay về ngay được. Được rồi, mẹ không nói với con nữa, điện thoại đường dài rất tốn tiền”. Mẹ Tô nói một hơi xong ngắt luôn điện thoại.
Nhìn ba Tô nói, “Ách, Thiếu Phàm đúng là đoán chuẩn Tiểu Lai sẽ gọi điện đòi tiền chúng ta, may connó nhắc nhở trước, thiếu chút nữa không chỗng đỡ được”.
Ba Tô thở dài nói, “Haizz, con gái đáng thương của ba, lớn rồi còn bị ba mẹ lừa”.
“Khôngphải ông nói phải giao Tiểu Lai cho Thiếu Phàm quản sao? Chẳng lẽ Thiếu Phàm lại để con bé chết đói. Cái ông già này nữa, thật là”. Mẹ Tô oán giận.
“Được rồi, mặc kệ bọn trẻ, chúng ta cứ vui vẻ du lịch đi”. Nói xong liền kéo mẹ Tô tiếp tục hành trình phía trước.
Sao lại ngắt điện thoại mà không thèm nói thêm gì như kiểu Vấn Thiên [1"> thế này, sau cuộc điện thoại này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Trình Thiếu Phàm không đến tìm cô gây phiền phức, thực ra là anh ta muốn làm cho tự mình phải vác thân đi tìm anh ta. Không thể trúng quỷ kế của anh ta được, đi tìm anh ta chắc chắn sẽ bị anh ta quở trách. Bây giờ chỉ có thể tìm trong ký túc xá xem còn có gì cô đã quên không bán hay không, nghĩ vậy, Tô Tiểu Lai chui ra từ chỗ ẩn nấp trong khuôn viên trường, đi thẳng đến ký túc xá.
Vào đến ký túc xá phát hiện ba chị em thân thiết của mình đều ở đó, Tô Tiểu Lai cũng không tốn sức chào hỏi, bắt đầu lục tung phòng, chỉ hai phút liền đổ tung hòm quần áo lộn xộn lên trên giường, Lâm Vi Vi là người đầu tiên không chịu được, “Tiểu Lại kia, cậu định làm quạt gió à?”.
“Tớ đang tìm xem có cái gì có thể bán được không? Tớ cùng đường rồi đây”. Tô Tiểu Lai nói.
“Cậu nhìn xem đây là quần áo gì? Metersbonwe? Semir? Hay là Jeanswest? [2"> Hiện giờ ngay cả đống quần áo này có only mảnh tử tế cũng không có, cậu có thể bán được cái rắm tiền, đổ ra tặng người khác còn chả thèm”. Lý Ly đến đầu giường Tô Tiểu Lai, tay cầm quần áo cô quay quay mấy vòng miệt thị.
“Tiểu Lai, anh nuôi cậu không phải mỗi tháng đều gửi cho cậu một lô quần áo sao? Tháng này lấy mớ đó đi bán đi!”. Từ Tố đang mặc trên người bộ quần áo Dior mùa hè mới nhất nói.
Tất nhiên bộ đồ mà Từ Tố mặc này chính là một trong 300 bộ giới hạn toàn thế giới mà Tô Tiểu Lai bán lại, Từ Tố là người cực kỳ yêu thích hàng xa xỉ, còn không quên nói ra những lời này làm câu cửa miệng: Phụ nữ cả đời cần có một hai bộ đồ xa xỉ. Tô Tiểu Lai cao 1.68m, dáng người gần như hoàn hảo, chỉ hơi gầy một chút, mông hơi nhỏ một chút, Từ Tố lại vừa vặn không khác dáng người Tô Tiểu Lai, trừ cái mông to hơn cô nhiều. Lâm Vi Vi còn thường xuyên trêu Từ Tố nói: Dù cậu không được tốt số như Tiểu Lai nhưng có số mặc hàng hiệu của nó. Nhưng ba chị em cũng vì Từ Tố mặc đồ của Tô Tiểu Lai nên Lâm Vi Vi và Lý Ly chỉ có thể để mắt đến túi xách. Lâm Vi Vi và Lý Ly từng có lần vì cái LV mà cãi nhau không ngớt, Tô Tiểu Lai vì công bằng mà đưa ra ý kiến, làm ra quyết định, đưa giá cao thì được cái túi. Cuối cùng Lâm Vi Vi cứng rắn đưa ra 1000, Lý Ly cũng chỉ biết cắn răng cam chịu, kết quả người được lợi nhất vẫn là Tô Tiểu Lai, vừa đúng lúc tháng đó cô đủ tiền mua chiếc máy tính Apple mơ ước bấy lâu, nếu nói rằng Tô Tiểu Lai coi ăn uống xếp thứ nhất, thì đồ high-tech chính là tình yêu thứ hai của cô, quần áo hay túi xách gì đó thì cô khác xa lòng nhiệt tình yêu thích của ba người chị em tốt kia.
Ba năm Trình Thiếu Phàm gửi quần áo đến đều bị hủ nữ Tô Tiểu Lai này xử lý nhanh gọn, đầu tiên là bán ở phòng mình, rồi bán đến ký túc xá, sau đó phần còn lại ế ẩm nhất thì chụp ảnh đưa lên mạng bán hạ giá, cũng vì lẽ đó mà bạn học trong ký túc xá đều biết Tô Tiểu Lai, còn có một số cô gái không khác dáng người Tiểu Lai đã trở thành khách hàng trung thành của cô. Tô Tiểu Lai lấy tiền kiếm được đến chợ đêm bán đồ hạ giá mua mấy đồ gán mác Metersbonwe, Semir, cho nên đến nay cô vẫn mặc như học sinh trung học.
“Cậu quên anh nuôi tớ về rồi à, sao này sẽ không có quần áo gửi đến nữa đâu”. Tô Tiểu Lai vô tình nói với Từ Tố.
“À, đúng rồi, tớ còn quên cái người đàn ông tuyệt vời dễ nhìn đó đã trở về, tớ bảo này Tiểu Lai thân mến, cậu có bị té giếng không đó? Có người anh trai tốt trở về mà còn ngồi đây than trời rối rắm cái gì, trực tiếp xông đến đi. Còn nữa, đến bây giờ còn chưa giới thiệu cho chúng tớ làm quen với anh ấy là sao, sao cậu lại vong ân phụ nghĩa với chị em thế?”. Từ Tố vừa nãy mới còn đồng tình Tô Tiểu Lai, giờ đây đã đá một phát bay cô nàng.
“Haizzz….”. Tô Tiểu Lai thở dài một hơi, không giải thích cũng thế, nổi khổ của tớ các cậu có thể hiểu được không? Các cậu không chung sống với anh ta suốt 3 năm trời thì làm sao các cậu có thể hiểu anh ta hơn tớ?
Lý Ly đột nhiên chiếc hòm bên tay phải Tô Tiểu Lai, không nén nổi tò mò mở ra xem, không nhìn không biết, vừa mới thấy đã giật mình, “Tiểu Lai, cậu còn để lại nhiều bảo bối như thế? Chỗ này có rất nhiều thứ để bán đấy”. Rồi sau đó là một loạt tiếng gào rú, “Wooo, búp bê Barbie số lượng có hạn trên thế giới, rất đáng yêu nha, Tiểu Lai, cậu biết tớ yêu nhất món này không, nhất định phải bán cho tớ”.
Tô Tiểu Lai định cướp lại chiếc hòm nhưng lại bị Lâm Vi Vi cướp được trước, “Trời ạ, nhìn xem đây là cái gì, hoa tai kim cương Tiffany, Tiểu Lai, sao chưa nhìn thấy cậu đeo bao giờ ?”. Lâm Vi Vi bị đôi hoa tai kim cương hớp mất hồn, cứ thế chiếc hòm bị Từ Tố cướp đi rồi cũng không biết.
Dù sao Từ Tố cũng đã gặp qua không ít hàng xa xỉ, phản ứng không hoàng tráng như vậy, chỉ thấy khuôn mắt thay đổi sau khi nhòm vào trong hòm xong.
“Tớ nói rõ với các cậu này, mấy thứ này không thể bán được, nếu có thể bán được tớ đã bán từ lâu rồi, tất cả cái này đều là quà sinh nhật anh nuôi tặng tớ, từ sinh nhật năm 13 tuổi đến giờ, năm nào cũng tặng một món quà, đưa xong còn nói thêm một câu : Nếu em dám đánh mất quà anh tặng, em nhất định phải chết”. Tô Tiểu Lai nói xong không khỏi nhớ đến thời con gái bi thảm của mình.
“Haizzz, Tiểu Lai, xem ra cậu cũng có nỗi khổ riêng, thôi vậy, chúng tớ sẽ không bòn rút mấy cái này của cậu nữa”. Từ Tố bày ra vẻ mặt hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Tiểu Lai.
Lâm Vi Vi và Lý Ly còn thấy lưu luyến không rời, hận không thể ăn ngay được nó.
Tô Tiểu Lai an ủi hai người bạn, “Chờ mội ngày kia tớ – Tô Tiểu Lai chính thức thoạt khỏi móng vuốt của tên anh trai xấu xa kia, tớ nhất định tặng nhóm mình những thứ này”.
Hai người kia yên lặng gật đầu, trong lòng lạinghĩa lúc nào thoát khỏi còn chưa biết, bây giờ ngồi nói mạnh miệng chỉ là cái rắm.
Hôm nay, Tô Tiểu Lai vẫn không làm làm gì xoay xở, đi lang thang dưới bóng cây trường, đột nhiên một bàn tay đập vào vai cô, “Tô Tiểu Lai, đúng là em rồi, thời gian gần đây có cuộc thi quan trọng cho nên anh phải vội vàng ôn thi, không đến tìm em được, em không tức giận chứ?”.
Tô Tiểu Lai chỉ nghe giọng đã biết người đang n