- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Đọc Truyện Hay - Đối Thủ Của Đại Ca Full
ra không?”
-“Không”- hắn trả lời rồi tiếp tục kéo nàng về phía chiếc xe của hắn.
-“Áaaaa”- hắn vừa ôm chân vừa kêu. Đây là lần thứ hai trong ngày hắn bị nàng đá. Lần này nàng đã đá vào ống chân của hắn rồi cũng bỏ chạy ra đường bắt một chiếc taxi chạy thẳng về nhà.
Chương 4
-“ Hù, tên đó có vẻ thật dã man, mình chưa từng thấy ai dữ dằn như hắn cả, tốt nhất nên tránh để không gặp mặt hắn” – Hàn Dương ngồi trong xe vừa nghĩ vừa đưa tay lên vuốt ngực vì đã thoát nạn. Cuộc sống từ nhỏ đến giờ của Hàn Dương chưa từng gặp phải con người lỳ lợm, đáng ghét như hắn.
Nàng luôn được cha của mình tạo cho một môi trường sống tốt nhất, chưa từng gặp tình huống như thế này nên trong nội tâm của nàng cũng không biết phải đối diện như thế nào với tình huống này.
Một tên con trai đứng ở cách đó không xa và quan sát những gì vừa xảy ra đã ôm bụng cười ngặt nghẽo sau đó nhấc chân tiến về phìa chàng trai đang ôm chân đau và giơ tay ra đỡ hắn đứng dậy.
-“ Không sao chứ? Có cần tôi chở về không?”- hắn cố nén cười và hỏi.
Đáp lại sự quan tâm đó là một ánh mắt muốn giết người. Nhưng Triệu Phong hoàn toàn giả lơ tiếp tục nói-“ tớ thấy “em yêu” của cậu thật là bản lĩnh, tớ thấy có hứng thú với cô bé rồi đó”.
-“ Không trị được con nhỏ đanh đá đó Lý Tử Kỳ tớ sẽ không làm người!”- Ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trên người hắn. Với Tử Kỳ, Hàn Dương là đứa con gái đầu tiên dám đánh hắn, nên hắn cảm thấy tức giận, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn Tử Kỳ lại có một ngọn lửa ấm áp nhen nhóm mà hắn không nhận ra.
-“ Haizz, đừng nói trước, theo tình hình hiện tại thì tớ thấy cậu không làm gì được nhỏ đâu”
Tử Kỳ quắc mắt nhìn Triệu Phong –“ cậu là bạn tớ hay là bạn của con nhỏ đáng ghét kia hả?”
-“ Tất nhiên là bạn của Lý Tử Kỳ cậu rồi. Nhưng mà tớ thấy con nhỏ đó rất hợp với cậu đó.”- Triệu Phong làm ra vẻ suy nghĩ.
-“ Hợp với tớ? Có nhầm không vậy? Tử Kỳ tớ đẹp trai như vậy mà lại đi hợp với con nhỏ xấu xí đó sao?”
-“ Tớ thấy con nhỏ đó không đơn giản vậy đâu, Tử Kỳ à, cậu tin vào con mắt nhìn người của tớ đi, đảm bảo không sai đâu”
-“ Tin vào con mắt của cậu thì được gì? Mau nghĩ cách xử lý con nhỏ đó cho tớ đi”
-“ Tớ đứng ở ngoài thôi, cậu tự giải quyết đi, vậy nhé, tớ về trước đây”- Triệu Phong nói xong rồi quay người bước đi bỏ lại Tử Kỳ đang giận dữ.
Triệu Phong cảm thấy cuộc sống của Tử Kỳ từ giờ sẽ thay đổi nhưng chưa thể biết được sự thay đổi đó là tốt hay xấu đối với hắn, chàng chỉ mong rằng sự xuất hiện của Hàn Dương sẽ xóa nhòa vết thương lòng của Tử Kỳ bởi Tử Kỳ đã chịu nhiều tổn thương trong mối tình đầu, dư chấn của mối tình đầu bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến
hắn.
-“ Chết tiệt”-Tử Kỳ lẩm bẩm một câu rồi ngồi lên xe phóng ra ngoài đường với tốc độ kinh hồn.
Chiếc xe dừng lại ở một biệt thự sang trọng và đắt tiền.
-“ Thiếu gia đã về, thưa thiếu gia, ông bà chủ đang chờ cậu trong nhà” – tiếng ông quản gia vang lên.
Hắn không nói gì, lẳng lặng tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách có một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế chờ đợi cậu con trai trở về.
-“ Tử Kỳ! con ngồi xuống đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con”- người phụ nữ cất tiếng nói, giọng nói đầy vẻ quan tâm và yêu thương.
Tử Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện –“ ba mẹ có chuyện gì ạ”
Người đàn ông lên tiếng-“ ba mẹ muốn con chuyển tới học viện Thần Hoa để học. Với khả năng của con thì con có thể học ở nơi tốt hơn nhiều so với ngôi trường hiện tại. Con cần có môi trường học tốt hơn để sau này kế thừa công ty của ba”
-“ Con không đồng ý. Thưa ba, con muốn học tại ngôi trường hiện tại. Ở đây con có bạn bè, thầy cô quen thuộc, con không muốn xa họ”
-“ Tới trường mới con cũng có thể có bạn mà”- mẹ Tử Kỳ khuyên bảo.
-“ Con không muốn học tại ngôi trường chỉ có các công tử, tiểu thư con nhà giàu học. Con muốn học tại ngôi trường bình dân hiện tại. Thưa ba mẹ, con xin phép”- Tử Kỳ nói xong liền đứng dậy về phòng của mình. Để mặc ba mẹ ngồi trong phòng khách.
Nguyên nhân hắn không chịu chuyển về học viện Thần Hoa là bởi vì ở đó có một người con gái hắn từng yêu tha thiết nhưng sau đó cô ta đã bỏ hắn mà yêu một người khác làm cho hắn bị tổn thương về mặt tinh thần nghiêm trọng. Từ đó hắn không yêu và tin tưởng bất cứ cô gái nào nữa.
Ném cặp sách sang một bên, cả thân người to cao của hắn đổ xuống chiếc giường. Hắn nhìn lên trần nhà miên man suy nghĩ. Nhắm mắt lại, quá khứ về mối tình đầu hiện lên.
-“ Tử Kỳ à, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa nhé. Nếu không có cậu mình sẽ không thể sống được đâu. Còn cậu thì thế nào? Không có mình cậu có sống được không?”- Thu Mai hướng ánh mắt yêu thương nũng nịu hỏi Tử Kỳ.
Tử Kỳ đáp lại bằng cái nhìn âu yếm –“ Không có cậu cuộc sống của mình sẽ như sống trong địa ngục”
Thu Mai vui sướng vòng tay lên cổ Tử Kỳ, trao cho Tử Kỳ nụ hôn dạt dào tình cảm.
Tử Kỳ giật mình mở mắt, tại sao hôm nay những kí ức đó lại hiện lên? Đã lâu lắm rồi Tử Kỳ không nhớ lại đoạn kí ức đẹp mà đau thương đó. Một năm nay hắn đã cố gắng quên đi, vậy mà vì con nhỏ bốn mắt kia mà hắn nhớ lại.
Hình ảnh của con nhỏ đáng ghét hiện lên làm hắn tức giận –“ mình làm sao vậy? sao tự nhiên nghĩ về con nhỏ chanh chua đó?”. Hắn vỗ mặt mấy cái rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Nhìn vào trong gương là một chàng trai 17 tuổi, gương mặt tuấn tú, mũi thẳng, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới hai hàng lông mi dài mỗi khi người ta nhìn vào cũng không biết chủ nhân của nó đang nghĩ gì. Gương mặt này đã làm điên đảo bao tâm hồn của các cô gái, các cô gái tình nguyện chết vì nó. Nhưng chưa ai có thể hiểu được những suy nghĩ bên trong của hắn.
Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Tại nhà của Hàn Dương.
-Reng… reng…reng… tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách.
-“Alô, đây là biệt thự nhà họ Hàn”- bà quản gia cất tiếng nói –“ À, cậu Hoàng Thiên à, vâng cậu chờ một chút”.
Bà quản gia cầm ống nghe vào gọi-“ thưa tiểu thư, cậu Hoàng Thiên gọi điện tới, cậu ấy muốn gặp cô”
-“ Vâng, bà bảo cậu ấy chờ con một chút”
Hàn Dương vội vàng phi từ trên lầu xuống và nghe điện thoại-“ Tiểu Thiên à, có chuyện gì thế?”.
Hoàng Thiên ở đầu dây bên kia lặng lẽ thở dài –“Không phải sáng nay mình nói tối chúng ta gặp nhau rồi sao?”
-“ Có chuyện gì mà phải gặp nhau? Tớ không rảnh đâu”- Hàn Dương nhăn nhó trả lời.
-“ Tớ vừa tìm được một nơi hay lắm, đi chơi không?”
Chương 5
-“ Nơi nào?”
-“Đi rồi sẽ biết, nhanh lên nhé, 30 phút sau xuống cổng nhà nhé. Tớ chờ”- Hoàng Thiên nói xong cúp máy ngay, không cho Hàn Dương cơ hội từ chối.
Hàn Dương đặt máy xuống, đi lên lầu chuẩn bị. Cô mở cửa tủ quần áo ra, tìm một chiếc váy liền thân màu xanh lục, chiếc váy rất dễ thương khi Hàn Dương mặc vào thì càng làm nổi bật làn da trắng hồng của nàng.
Hai nhà họ Hoàng và họ Hàn có quan hệ rất tốt cả về trên đời sống lẫn trên thương trường, vì vậy nàng và Hoàng Thiên luôn được coi là những người bạn thanh mai trúc mã.
Hàn Dương biết Hoàng Thiên có tình cảm với mình, nhưng nàng chỉ coi Hoàng Thiên là bạn thân, nên đã rất nhiều lần nói cho Hoàng Thiên biết suy nghĩ của mình nhưng Hoàng Thiên vẫn không quan tâm tới lời nói của Hàn Dương mà tiếp tục đối xử với nàng trên mức tình bạn.
Đang chuẩn bị thì Hàn Dương nghe thấy tiếng còi xe của Hoàng Thiên liền vội vàng với lấy chiếc túi xách hiệu LV và chạy xuống lầu.
-“ Bà Vương, con ra ngoài chơi một lát, ba con có về thì bà nói con đi với Tiểu Thiên nhé”- nói xong nàng đi ra khỏi cửa, tiến về chiếc xe thể thao không mui của Tiểu Thiên.
-“ Lên xe đi”- Hoàng Thiên gọi.
Hàn Dương mở cửa xe ngồi vào.
-“ Chúng ta đi đâu vậy?”
-“ Một quán bar dành cho học sinh sinh viên trên đường X”- Hoàng Thiên vui vẻ nói-“ Nghe nói quán này mới mở và rất được học sinh ưa thích, chúng ta đi thử xem sao, được không?”
-“ Đi”
Đường phố Đài Bắc lúc này thật nhộn nhịp, xe cộ chen nhau trên làn đường chật hẹp làm ách tắc giao thông. Lẽ ra xe của Hàn Dương chỉ cần đi mất 20 phút là có thể tới nơi thì bây giờ phải mất 40 phút.
Chiếc xe dừng lại trước một quán bar có tên là Angle, nhìn từ bên ngoài thì trông giống các quán Bar khác dành cho học sinh, nhưng khi đi vào thì lại hoàn toàn khác. Không gian lãng mạn, thơ mộng hòa cùng điệu nhạc nhẹ nhàng êm ái làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Mặc dù Hàn Dương nghịch ngợm, nhưng không thể phủ nhận đây đúng là quán bar hợp với nàng, nàng rất thích những nơi thơ mộng như vậy.
-“Woaa, được đó, làm sao mà cậu tìm được nơi này vậy Tiểu Thiên?”- Hàn Dương vui vẻ hỏi hắn.
-“ Bí mật, Dương Dương thích là được rồi, hì hì”- Hoàng Thiên cười và nói –“ nào, vào trong đi” – Hoàng Thiên nắm tay Hàn Dương đi vào.
Hàn Dương tung tăng đi vào, bỗng nhiên nó khựng lại “ kia có phải tên ác ma trường mình không vậy?”- nó thầm quan sát và hỏi.
Thấy Hàn Dương tự nhiên không đi nữa Hoàng Thiên liền hỏi-“ Sao vậy?”
-“Không có gì, ta đi thôi”- Hàn Dương lấy lại vẻ tự tin bước vào một góc mà hắn không để ý. Lặng lẽ quan sát hắn, bởi vì nàng biết bây giờ nàng hoàn toàn khác cô gái đã đánh hắn hai lần. Mặc dù nàng đã biết hắn rất đẹp trai, nhưng không thể ngờ rằng khi hắn mặc thường phục lại còn đẹp trai gấp bội làm nàng bất giác ngẩn ngơ.
Một cánh tay đưa lên trước mắt Hàn Dương.
-“ Ê, nhìn ai vậy?” – Hoàng Thiên thắc mắc và quay qua nhìn theo hướng Hàn Dương nhìn thì thấy một chàng trai chạc tuổi hai người có khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Bất giác cảm thấy bực mình –“ Có một mỹ nam đang ngồi trước mắt cậu nè, nhìn bên kia làm gì?”.
Hàn Dương lấy lại tinh thần –“ Cái gì? Cậu mà là mỹ nam à? Mỹ nữ thì có, haha”
-“ Mình là Hoàng Thiên là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Thiên Trường nổi tiếng đó nhé, đừng có ức hiếp người quá đáng.”- Hoàng Thiên giả bộ giận dỗi.
Không thể phủ nhận Hoàng Thiên rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp trai của Hoàng Thiên có phần giống con gái, vì vậy chàng luôn bị Hàn Dương trêu chọc gọi là “mỹ nữ”.
-“ Được rồi, không trêu cậu nữa, mà này, sao hôm nay chỉ có hai đứa mình thôi vậy, sao không gọi Mỹ An, Trần Minh Minh đi cùng cho vui”- Mỹ An và Minh Minh là hai người bạn của cả hai đứa. Nhóm bạn của Hàn Dương có bốn người thì hiện tại ba người học ở Học Viện Thần Hoa, riêng Hàn Dương học tại trường Tây Du.
-“ Chúng ta hẹn hò mà, ai lại mang theo “kì đà” làm gì”- Hoàng Thiên thản nhiên trả lời.
-“ Cái gì? Ai hẹn hò với ai hả? Sáng nay chưa được ăn đánh nên giờ muốn ăn phải không?” – Hàn Dương bực tức đứng dậy nói. Hoàng Thiên luôn cho rằng những buổi đi chơi chỉ có hai người bọn họ là hẹn hò, vì vậy Hàn Dương rất bực mình.
-“ Đùa chút thôi, làm gì giận dữ vậy, ngồi xuống đi nào”- sau đó hắn nở một nụ cười thật tươi nắm tay Hàn Dương kéo xuống chỗ ngồi và hỏi -“ Muốn uống gì nào?”
- “Tùy”- nàng nhàn nhạt trả lời, trong giọng nói vẫn ẩn chứa sự tức giận.
-“ Ok”- Hoàng Thiên ra hiệu gọi phục vụ sau đó gọi hai ly kem ngon nhất của quán.
Trong lúc chờ đợi Hoàng Thiên đã hỏi Hàn Dương về ngôi trường mới và bạn bè nơi đó ra sao. Hàn Dương cũng trả lời nhiệt tình và kể lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho Hoàng Thiên nghe.
Hai người mải mê trò chuyện mà không để ý từ nãy tới giờ có mấy cặp mắt quan sát hai người. Đó là Lý Tử Kỳ, Triệu Phong và mấy người bạn của hắn.
-“ Tử Kỳ, thấy cô bé kia quen không? Sao nãy giờ tớ thấy quen lắm mà không nhớ là ai” – Triệu Phong huých tay vào lưng Tử Kỳ và hướng về phía Hàn Dương.
Tử Kỳ cũng nhìn về hướng đó xem sao thì thấy một đôi trai gái đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, cô gái rất xinh đẹp. Nhưng hắn không thấy quen gì cả liền quay lại nói -“ chắc là một trong số mấy đứa phiền phức theo đuổi Tử Kỳ này đó”.
-“ Không phải chứ, mắt cậu bị đui sao? Cô nàng đang đi với tên người yêu kia kìa, tên đó cũng đẹp trai không kém gì Tử Kỳ cậu đâu, đừng tự cho mình là nhất thế.” –Triệu Phong làm ra vẻ xa lánh.
-“ Ủa tên đó là con trai hả? mình tưởng là con gái chứ?”- Tử Kỳ giả bộ.
-“ Kể ra mặt hắn giống con gái thật, nhưng mà dáng người của hắn rất chuẩn có thể làm người mẫu đấy, là con trai đó, cậu không biết hắn sao? Hắn nổi tiếng không kém gì cậu đâu”- Triệu Phong vuốt cằm nói ra vẻ am hiểu chuyện đời.
Nhìn bộ dạng không quan tâm tới mọi việc xung quanh của Tử Kỳ làm Triệu Phong chán nản –“ Hắn là người thừa kế tập đoàn Thiên Trường đó. Ở học viện Thần Hoa hắn cũng được rất nhiều cô gái mến mộ”
-“ À, vậy à” – Tử Kỳ trả lời không chút hưởng ứng. Sau đó quay người nhìn hai người trong góc kia. Lần này hắn nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia quen quen, nhưng hắn không thể nào nhớ được mình đã gặp cô nàng ở đâu.
Cảm thấy có ánh mắt kì dị nhìn về phía mình, Hàn Dương bất giác quay mặt tìm kiếm.
Quán bar hôm nay khá đông người, đa số là học sinh, chỉ có một vài bàn là có mấy người sinh viên. Sau một hồi tìm kiếm Hàn Dương bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình làm nàng quay lại.
Chương 6
-“ Tiểu Thiên, có người đang nhìn chúng ta, chúng ta đi đâu đó đi”- Hàn Dương đề nghị.
-“ Ai vậy?” – Hoàng Thiên cũng đảo mắt tìm kiếm nhưng Tử Kỳ đã quay mặt lại nên không thấy ai có ánh mắt khả nghi.
-“ Cậu không cần biết, đi thôi”- Hàn Dương đứng dậy và kéo Hoàng Thiên đi cùng.
Triệu Phong nhìn hai người đi ra khỏi quán không khỏi tiếc nuối-“ Cô nàng đó xinh ghê, tiếc là đã bị công tử Hoàng Thiên chiếm rồi, nếu không Triệu Phong ta nhất định sẽ có
được nàng”.
-“ Bớt lời nhăng cuội đi, con gái xinh thì không đến lượt cậu đâu”- người bạn đi cùng Triệu Phong và Tử Kỳ lên tiếng.
Triệu Phong hậm hực –“ Tại sao không đến lượt tớ? Triệu Phong này không tốt ở điểm nào? Đẹp trai, nhà khá giả, ga lăng. Còn thiếu gì nữa mà không có được người yêu xinh xắn?”
-“ Vì nếu con gái xinh thấy cậu và Tử Kỳ đi cùng thì chắc chắn mấy cô nàng sẽ “đổ” hết về phía Tử Kỳ”- mấy tên con trai đồng loạt cười.
-“ Tử Kỳ! Lần sau thấy có con gái đẹp thì tránh xa cho tớ nhờ”
-“ Tới lúc đó chỉ sợ tớ tránh cậu rồi mấy đứa con gái cũng tránh cậu luôn thôi”- Tử Kỳ cũng hùa nhau với mấy người “ đâm” cho Triệu Phong một nhát.
-“ Mấy người thật quá đáng, Triệu Phong ta sẽ mặc kệ mấy người”
Một tràng cười nữa vang lên, sau đó là khuôn mặt giận dỗi của Triệu Phong được đeo lên trong suốt cuộc chơi.
Tới 22h thì cả nhóm đứng dậy ra về. Vừa ra tới cổng quán bar thì tất cả thấy một nhóm gồm khoảng mười tên trông rất bụi đời đi đến đứng trước mặt.
-“ Mày là Lý Tử Kỳ?”- một tên dáng vẻ đại ca hỏi.
-“ Đúng vậy”- Tử Kỳ trả lời.
-“ Hôm nay tụi tao sẽ thay mặt anh em của trường Thần Lục trước kia bị mày đánh dạy cho mày một bài học”- nói xong hắn ra hiệu cho đàn em vây lấy nhóm Tử Kỳ.
Trước kia lúc mới thất tình, Tử Kỳ đã sa đọa, uống rượu bia và đánh nhau. Kỳ thực lúc này Tử Kỳ không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, gây thù chuốc oán với bao nhiêu người nữa. Nên chuyện bị chặn đường như thế này đối với Tử Kỳ là hết sức bình thường.
-“ Hừ, mấy tên nhãi tui bây thì làm gì được ta”- Tử Kỳ ném cho hắn một nụ cười khinh miệt.
Tên đại ca tức giận, tiến lên định đánh Tử Kỳ, hắn chưa kịp chạm đến Tử Kỳ thì đã lĩnh một cú đá vào mặt của Triệu Phong làm cho hắn ngã lăn xuống đất –“ Muốn động vào Tử Kỳ thì phải thắng được tao, chưa thắng được tao thì mày không phải là đối thủ của Tử Kỳ”- Triệu Phong trừng mắt.
-“ Mày…. Anh em đâu, xông lên” – hắn tức giận ra lệnh cho đàn em tiến lên.
Đàn em của hắn xông lên, nhóm Tử Kỳ đi ra ứng chiến. Thực lực của bọn này quả thật là kém, chỉ trong một lúc mà nhóm của Tử Kỳ đã hạ gục mười tên gây chiến.
-“ Hừ, sức lực không bằng một đứa con gái mà dám khiêu khích Lý Tử Kỳ này, còn không mau đứng dậy và biến đi?”- Hắn nói với giọng đầy vẻ ra lệnh và uy hiếp làm cho đám học sinh trường Thần Lục run sợ và bỏ chạy.
Tên đại ca trong lúc chạy còn kịp quay đầu lại –“ Sẽ có ngày tao quay lại trả thù mày, hãy nhớ đó”.
Nét mặt của Lý Tử Kỳ hiện lên những đường nét khinh miệt –“ Tao sẽ ở đây chờ mày”.
Đứng nhìn lũ học sinh trường Thần Lục bỏ chạy, Tử Kỳ không khỏi cười lạnh.
-“ oaa, lâu lắm mới được giãn gân, giãn cốt thoải mái ghê, Tử Kỳ chúng ta đi tăng hai không?” – Triệu Phong tiến tới vỗ vai Tử Kỳ.
-“ Thôi, hôm nay không có hứng”
-“ Có phải do cô nàng bốn mắt tóc hai bím không? Haha, không ngờ Lý Tử Kỳ cậu cũng có ngày bị con gái làm phiền mà “ tương tư” nàng cả ngày đó nhé”- Triệu Phong châm chọc.
-“ Hừ, cậu dừng lại trước khi bị tàn phế đi”- hắn bực tức nói.
-“ Haizz, thì thôi vậy, chúng ta về. Mai gặp lại nhé.”- Triệu Phong nói xong liền quay người ra phía đường bắt một chiếc taxi và ngồi lên bỏ lại Tử Kỳ và mấy người bạn.
Sau đó mấy người bạn của Tử Kỳ cũng dắt nhau đi về, để mặc Tử Kỳ đứng đó một mình.
Hắn đứng đó, nhìn lên trời. Bầu trời Đài Bắc hôm nay thật đẹp, chợt hắn giật mình, hắn làm sao có thể có ý nghĩ này được, từ trước đến nay có bao giờ hắn để ý mấy chuyện trời trăng này đâu, tại sao hôm nay hắn lại thấy ấm áp sau khi bị đứa con gái xấu xí kia đánh nhỉ? Tại con gái từ trước tới nay thấy hắn đều khép nép, cố tình quyến rũ hắn, còn nhỏ thì không chăng? Gạt bỏ những suy nghĩ đó sang mộ bên, hắn ngồi lên chiếc xe mô tô của mình phóng vi vu về nhà và ngủ một giấc ngon lành.
Một ngày mới lại bắt đầu. Hàn Dương đã sớm tỉnh dậy và làm các công việc hàng ngày phải làm đó là vệ sinh cá nhân và hóa trang. Sau khi ăn sáng, nàng lên đường đi học.
-“ Hy vọng hôm nay không gặp phải tên ác ma kia”- Hàn Dương thầm nghĩ.
Quả thật hôm nay nàng đã được “bình yên” vào lớp và học mà không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Một tuần sau của nàng cũng vậy làm nàng nghĩ không biết có phải tên “ác ma” kia thấy không làm gì được nàng nên đã rút lui rồi chăng?
Câu chuyện không phải vậy, ở bên kia Lý Tử Kỳ hàng ngày vẫn đang nghĩ tới nàng, suy nghĩ tìm biện pháp để trả đũa nàng, nhưng do chưa tìm được biện pháp hay nên vẫn “ án binh bất động”.
Triệu Phong cũng thấy Tử Kỳ im lặng trong thời gian dài nên cảm thấy tò mò liền quay sang phía Tử Kỳ hỏi-“ Ê, Tử Kỳ! cậu quên “ mối thù” giữa cậu và cô nhóc bốn mắt rồi à? Sao không thấy động tĩnh gì vậy?”
-“ Chưa tìm ra kế sách hay”
-“ Trời ơi, có thật không vậy? Lý Tử Kỳ thông minh, lần thi nào cũng đứng nhất khối đâu rồi? Sao không lấy cái thông minh đó mà suy nghĩ”
-“ Chuyện này và chuyện thi cử khác nhau”
-“ Vậy có cần mình hiến kế không?”- Triệu Phong thích thú hỏi.
-“ Nói thử xem”- Tử Kỳ cũng tò mò hỏi.
-“ Ok, lát về nói chuyện, mà này, thấy được thì phải dẫn tui đi ăn đấy.
-“Không”- hắn trả lời rồi tiếp tục kéo nàng về phía chiếc xe của hắn.
-“Áaaaa”- hắn vừa ôm chân vừa kêu. Đây là lần thứ hai trong ngày hắn bị nàng đá. Lần này nàng đã đá vào ống chân của hắn rồi cũng bỏ chạy ra đường bắt một chiếc taxi chạy thẳng về nhà.
Chương 4
-“ Hù, tên đó có vẻ thật dã man, mình chưa từng thấy ai dữ dằn như hắn cả, tốt nhất nên tránh để không gặp mặt hắn” – Hàn Dương ngồi trong xe vừa nghĩ vừa đưa tay lên vuốt ngực vì đã thoát nạn. Cuộc sống từ nhỏ đến giờ của Hàn Dương chưa từng gặp phải con người lỳ lợm, đáng ghét như hắn.
Nàng luôn được cha của mình tạo cho một môi trường sống tốt nhất, chưa từng gặp tình huống như thế này nên trong nội tâm của nàng cũng không biết phải đối diện như thế nào với tình huống này.
Một tên con trai đứng ở cách đó không xa và quan sát những gì vừa xảy ra đã ôm bụng cười ngặt nghẽo sau đó nhấc chân tiến về phìa chàng trai đang ôm chân đau và giơ tay ra đỡ hắn đứng dậy.
-“ Không sao chứ? Có cần tôi chở về không?”- hắn cố nén cười và hỏi.
Đáp lại sự quan tâm đó là một ánh mắt muốn giết người. Nhưng Triệu Phong hoàn toàn giả lơ tiếp tục nói-“ tớ thấy “em yêu” của cậu thật là bản lĩnh, tớ thấy có hứng thú với cô bé rồi đó”.
-“ Không trị được con nhỏ đanh đá đó Lý Tử Kỳ tớ sẽ không làm người!”- Ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trên người hắn. Với Tử Kỳ, Hàn Dương là đứa con gái đầu tiên dám đánh hắn, nên hắn cảm thấy tức giận, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn Tử Kỳ lại có một ngọn lửa ấm áp nhen nhóm mà hắn không nhận ra.
-“ Haizz, đừng nói trước, theo tình hình hiện tại thì tớ thấy cậu không làm gì được nhỏ đâu”
Tử Kỳ quắc mắt nhìn Triệu Phong –“ cậu là bạn tớ hay là bạn của con nhỏ đáng ghét kia hả?”
-“ Tất nhiên là bạn của Lý Tử Kỳ cậu rồi. Nhưng mà tớ thấy con nhỏ đó rất hợp với cậu đó.”- Triệu Phong làm ra vẻ suy nghĩ.
-“ Hợp với tớ? Có nhầm không vậy? Tử Kỳ tớ đẹp trai như vậy mà lại đi hợp với con nhỏ xấu xí đó sao?”
-“ Tớ thấy con nhỏ đó không đơn giản vậy đâu, Tử Kỳ à, cậu tin vào con mắt nhìn người của tớ đi, đảm bảo không sai đâu”
-“ Tin vào con mắt của cậu thì được gì? Mau nghĩ cách xử lý con nhỏ đó cho tớ đi”
-“ Tớ đứng ở ngoài thôi, cậu tự giải quyết đi, vậy nhé, tớ về trước đây”- Triệu Phong nói xong rồi quay người bước đi bỏ lại Tử Kỳ đang giận dữ.
Triệu Phong cảm thấy cuộc sống của Tử Kỳ từ giờ sẽ thay đổi nhưng chưa thể biết được sự thay đổi đó là tốt hay xấu đối với hắn, chàng chỉ mong rằng sự xuất hiện của Hàn Dương sẽ xóa nhòa vết thương lòng của Tử Kỳ bởi Tử Kỳ đã chịu nhiều tổn thương trong mối tình đầu, dư chấn của mối tình đầu bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến
hắn.
-“ Chết tiệt”-Tử Kỳ lẩm bẩm một câu rồi ngồi lên xe phóng ra ngoài đường với tốc độ kinh hồn.
Chiếc xe dừng lại ở một biệt thự sang trọng và đắt tiền.
-“ Thiếu gia đã về, thưa thiếu gia, ông bà chủ đang chờ cậu trong nhà” – tiếng ông quản gia vang lên.
Hắn không nói gì, lẳng lặng tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách có một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế chờ đợi cậu con trai trở về.
-“ Tử Kỳ! con ngồi xuống đây, ba mẹ có chuyện muốn nói với con”- người phụ nữ cất tiếng nói, giọng nói đầy vẻ quan tâm và yêu thương.
Tử Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện –“ ba mẹ có chuyện gì ạ”
Người đàn ông lên tiếng-“ ba mẹ muốn con chuyển tới học viện Thần Hoa để học. Với khả năng của con thì con có thể học ở nơi tốt hơn nhiều so với ngôi trường hiện tại. Con cần có môi trường học tốt hơn để sau này kế thừa công ty của ba”
-“ Con không đồng ý. Thưa ba, con muốn học tại ngôi trường hiện tại. Ở đây con có bạn bè, thầy cô quen thuộc, con không muốn xa họ”
-“ Tới trường mới con cũng có thể có bạn mà”- mẹ Tử Kỳ khuyên bảo.
-“ Con không muốn học tại ngôi trường chỉ có các công tử, tiểu thư con nhà giàu học. Con muốn học tại ngôi trường bình dân hiện tại. Thưa ba mẹ, con xin phép”- Tử Kỳ nói xong liền đứng dậy về phòng của mình. Để mặc ba mẹ ngồi trong phòng khách.
Nguyên nhân hắn không chịu chuyển về học viện Thần Hoa là bởi vì ở đó có một người con gái hắn từng yêu tha thiết nhưng sau đó cô ta đã bỏ hắn mà yêu một người khác làm cho hắn bị tổn thương về mặt tinh thần nghiêm trọng. Từ đó hắn không yêu và tin tưởng bất cứ cô gái nào nữa.
Ném cặp sách sang một bên, cả thân người to cao của hắn đổ xuống chiếc giường. Hắn nhìn lên trần nhà miên man suy nghĩ. Nhắm mắt lại, quá khứ về mối tình đầu hiện lên.
-“ Tử Kỳ à, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa nhé. Nếu không có cậu mình sẽ không thể sống được đâu. Còn cậu thì thế nào? Không có mình cậu có sống được không?”- Thu Mai hướng ánh mắt yêu thương nũng nịu hỏi Tử Kỳ.
Tử Kỳ đáp lại bằng cái nhìn âu yếm –“ Không có cậu cuộc sống của mình sẽ như sống trong địa ngục”
Thu Mai vui sướng vòng tay lên cổ Tử Kỳ, trao cho Tử Kỳ nụ hôn dạt dào tình cảm.
Tử Kỳ giật mình mở mắt, tại sao hôm nay những kí ức đó lại hiện lên? Đã lâu lắm rồi Tử Kỳ không nhớ lại đoạn kí ức đẹp mà đau thương đó. Một năm nay hắn đã cố gắng quên đi, vậy mà vì con nhỏ bốn mắt kia mà hắn nhớ lại.
Hình ảnh của con nhỏ đáng ghét hiện lên làm hắn tức giận –“ mình làm sao vậy? sao tự nhiên nghĩ về con nhỏ chanh chua đó?”. Hắn vỗ mặt mấy cái rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Nhìn vào trong gương là một chàng trai 17 tuổi, gương mặt tuấn tú, mũi thẳng, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới hai hàng lông mi dài mỗi khi người ta nhìn vào cũng không biết chủ nhân của nó đang nghĩ gì. Gương mặt này đã làm điên đảo bao tâm hồn của các cô gái, các cô gái tình nguyện chết vì nó. Nhưng chưa ai có thể hiểu được những suy nghĩ bên trong của hắn.
Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Tại nhà của Hàn Dương.
-Reng… reng…reng… tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng của phòng khách.
-“Alô, đây là biệt thự nhà họ Hàn”- bà quản gia cất tiếng nói –“ À, cậu Hoàng Thiên à, vâng cậu chờ một chút”.
Bà quản gia cầm ống nghe vào gọi-“ thưa tiểu thư, cậu Hoàng Thiên gọi điện tới, cậu ấy muốn gặp cô”
-“ Vâng, bà bảo cậu ấy chờ con một chút”
Hàn Dương vội vàng phi từ trên lầu xuống và nghe điện thoại-“ Tiểu Thiên à, có chuyện gì thế?”.
Hoàng Thiên ở đầu dây bên kia lặng lẽ thở dài –“Không phải sáng nay mình nói tối chúng ta gặp nhau rồi sao?”
-“ Có chuyện gì mà phải gặp nhau? Tớ không rảnh đâu”- Hàn Dương nhăn nhó trả lời.
-“ Tớ vừa tìm được một nơi hay lắm, đi chơi không?”
Chương 5
-“ Nơi nào?”
-“Đi rồi sẽ biết, nhanh lên nhé, 30 phút sau xuống cổng nhà nhé. Tớ chờ”- Hoàng Thiên nói xong cúp máy ngay, không cho Hàn Dương cơ hội từ chối.
Hàn Dương đặt máy xuống, đi lên lầu chuẩn bị. Cô mở cửa tủ quần áo ra, tìm một chiếc váy liền thân màu xanh lục, chiếc váy rất dễ thương khi Hàn Dương mặc vào thì càng làm nổi bật làn da trắng hồng của nàng.
Hai nhà họ Hoàng và họ Hàn có quan hệ rất tốt cả về trên đời sống lẫn trên thương trường, vì vậy nàng và Hoàng Thiên luôn được coi là những người bạn thanh mai trúc mã.
Hàn Dương biết Hoàng Thiên có tình cảm với mình, nhưng nàng chỉ coi Hoàng Thiên là bạn thân, nên đã rất nhiều lần nói cho Hoàng Thiên biết suy nghĩ của mình nhưng Hoàng Thiên vẫn không quan tâm tới lời nói của Hàn Dương mà tiếp tục đối xử với nàng trên mức tình bạn.
Đang chuẩn bị thì Hàn Dương nghe thấy tiếng còi xe của Hoàng Thiên liền vội vàng với lấy chiếc túi xách hiệu LV và chạy xuống lầu.
-“ Bà Vương, con ra ngoài chơi một lát, ba con có về thì bà nói con đi với Tiểu Thiên nhé”- nói xong nàng đi ra khỏi cửa, tiến về chiếc xe thể thao không mui của Tiểu Thiên.
-“ Lên xe đi”- Hoàng Thiên gọi.
Hàn Dương mở cửa xe ngồi vào.
-“ Chúng ta đi đâu vậy?”
-“ Một quán bar dành cho học sinh sinh viên trên đường X”- Hoàng Thiên vui vẻ nói-“ Nghe nói quán này mới mở và rất được học sinh ưa thích, chúng ta đi thử xem sao, được không?”
-“ Đi”
Đường phố Đài Bắc lúc này thật nhộn nhịp, xe cộ chen nhau trên làn đường chật hẹp làm ách tắc giao thông. Lẽ ra xe của Hàn Dương chỉ cần đi mất 20 phút là có thể tới nơi thì bây giờ phải mất 40 phút.
Chiếc xe dừng lại trước một quán bar có tên là Angle, nhìn từ bên ngoài thì trông giống các quán Bar khác dành cho học sinh, nhưng khi đi vào thì lại hoàn toàn khác. Không gian lãng mạn, thơ mộng hòa cùng điệu nhạc nhẹ nhàng êm ái làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Mặc dù Hàn Dương nghịch ngợm, nhưng không thể phủ nhận đây đúng là quán bar hợp với nàng, nàng rất thích những nơi thơ mộng như vậy.
-“Woaa, được đó, làm sao mà cậu tìm được nơi này vậy Tiểu Thiên?”- Hàn Dương vui vẻ hỏi hắn.
-“ Bí mật, Dương Dương thích là được rồi, hì hì”- Hoàng Thiên cười và nói –“ nào, vào trong đi” – Hoàng Thiên nắm tay Hàn Dương đi vào.
Hàn Dương tung tăng đi vào, bỗng nhiên nó khựng lại “ kia có phải tên ác ma trường mình không vậy?”- nó thầm quan sát và hỏi.
Thấy Hàn Dương tự nhiên không đi nữa Hoàng Thiên liền hỏi-“ Sao vậy?”
-“Không có gì, ta đi thôi”- Hàn Dương lấy lại vẻ tự tin bước vào một góc mà hắn không để ý. Lặng lẽ quan sát hắn, bởi vì nàng biết bây giờ nàng hoàn toàn khác cô gái đã đánh hắn hai lần. Mặc dù nàng đã biết hắn rất đẹp trai, nhưng không thể ngờ rằng khi hắn mặc thường phục lại còn đẹp trai gấp bội làm nàng bất giác ngẩn ngơ.
Một cánh tay đưa lên trước mắt Hàn Dương.
-“ Ê, nhìn ai vậy?” – Hoàng Thiên thắc mắc và quay qua nhìn theo hướng Hàn Dương nhìn thì thấy một chàng trai chạc tuổi hai người có khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Bất giác cảm thấy bực mình –“ Có một mỹ nam đang ngồi trước mắt cậu nè, nhìn bên kia làm gì?”.
Hàn Dương lấy lại tinh thần –“ Cái gì? Cậu mà là mỹ nam à? Mỹ nữ thì có, haha”
-“ Mình là Hoàng Thiên là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Thiên Trường nổi tiếng đó nhé, đừng có ức hiếp người quá đáng.”- Hoàng Thiên giả bộ giận dỗi.
Không thể phủ nhận Hoàng Thiên rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp trai của Hoàng Thiên có phần giống con gái, vì vậy chàng luôn bị Hàn Dương trêu chọc gọi là “mỹ nữ”.
-“ Được rồi, không trêu cậu nữa, mà này, sao hôm nay chỉ có hai đứa mình thôi vậy, sao không gọi Mỹ An, Trần Minh Minh đi cùng cho vui”- Mỹ An và Minh Minh là hai người bạn của cả hai đứa. Nhóm bạn của Hàn Dương có bốn người thì hiện tại ba người học ở Học Viện Thần Hoa, riêng Hàn Dương học tại trường Tây Du.
-“ Chúng ta hẹn hò mà, ai lại mang theo “kì đà” làm gì”- Hoàng Thiên thản nhiên trả lời.
-“ Cái gì? Ai hẹn hò với ai hả? Sáng nay chưa được ăn đánh nên giờ muốn ăn phải không?” – Hàn Dương bực tức đứng dậy nói. Hoàng Thiên luôn cho rằng những buổi đi chơi chỉ có hai người bọn họ là hẹn hò, vì vậy Hàn Dương rất bực mình.
-“ Đùa chút thôi, làm gì giận dữ vậy, ngồi xuống đi nào”- sau đó hắn nở một nụ cười thật tươi nắm tay Hàn Dương kéo xuống chỗ ngồi và hỏi -“ Muốn uống gì nào?”
- “Tùy”- nàng nhàn nhạt trả lời, trong giọng nói vẫn ẩn chứa sự tức giận.
-“ Ok”- Hoàng Thiên ra hiệu gọi phục vụ sau đó gọi hai ly kem ngon nhất của quán.
Trong lúc chờ đợi Hoàng Thiên đã hỏi Hàn Dương về ngôi trường mới và bạn bè nơi đó ra sao. Hàn Dương cũng trả lời nhiệt tình và kể lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho Hoàng Thiên nghe.
Hai người mải mê trò chuyện mà không để ý từ nãy tới giờ có mấy cặp mắt quan sát hai người. Đó là Lý Tử Kỳ, Triệu Phong và mấy người bạn của hắn.
-“ Tử Kỳ, thấy cô bé kia quen không? Sao nãy giờ tớ thấy quen lắm mà không nhớ là ai” – Triệu Phong huých tay vào lưng Tử Kỳ và hướng về phía Hàn Dương.
Tử Kỳ cũng nhìn về hướng đó xem sao thì thấy một đôi trai gái đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, cô gái rất xinh đẹp. Nhưng hắn không thấy quen gì cả liền quay lại nói -“ chắc là một trong số mấy đứa phiền phức theo đuổi Tử Kỳ này đó”.
-“ Không phải chứ, mắt cậu bị đui sao? Cô nàng đang đi với tên người yêu kia kìa, tên đó cũng đẹp trai không kém gì Tử Kỳ cậu đâu, đừng tự cho mình là nhất thế.” –Triệu Phong làm ra vẻ xa lánh.
-“ Ủa tên đó là con trai hả? mình tưởng là con gái chứ?”- Tử Kỳ giả bộ.
-“ Kể ra mặt hắn giống con gái thật, nhưng mà dáng người của hắn rất chuẩn có thể làm người mẫu đấy, là con trai đó, cậu không biết hắn sao? Hắn nổi tiếng không kém gì cậu đâu”- Triệu Phong vuốt cằm nói ra vẻ am hiểu chuyện đời.
Nhìn bộ dạng không quan tâm tới mọi việc xung quanh của Tử Kỳ làm Triệu Phong chán nản –“ Hắn là người thừa kế tập đoàn Thiên Trường đó. Ở học viện Thần Hoa hắn cũng được rất nhiều cô gái mến mộ”
-“ À, vậy à” – Tử Kỳ trả lời không chút hưởng ứng. Sau đó quay người nhìn hai người trong góc kia. Lần này hắn nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia quen quen, nhưng hắn không thể nào nhớ được mình đã gặp cô nàng ở đâu.
Cảm thấy có ánh mắt kì dị nhìn về phía mình, Hàn Dương bất giác quay mặt tìm kiếm.
Quán bar hôm nay khá đông người, đa số là học sinh, chỉ có một vài bàn là có mấy người sinh viên. Sau một hồi tìm kiếm Hàn Dương bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình làm nàng quay lại.
Chương 6
-“ Tiểu Thiên, có người đang nhìn chúng ta, chúng ta đi đâu đó đi”- Hàn Dương đề nghị.
-“ Ai vậy?” – Hoàng Thiên cũng đảo mắt tìm kiếm nhưng Tử Kỳ đã quay mặt lại nên không thấy ai có ánh mắt khả nghi.
-“ Cậu không cần biết, đi thôi”- Hàn Dương đứng dậy và kéo Hoàng Thiên đi cùng.
Triệu Phong nhìn hai người đi ra khỏi quán không khỏi tiếc nuối-“ Cô nàng đó xinh ghê, tiếc là đã bị công tử Hoàng Thiên chiếm rồi, nếu không Triệu Phong ta nhất định sẽ có
được nàng”.
-“ Bớt lời nhăng cuội đi, con gái xinh thì không đến lượt cậu đâu”- người bạn đi cùng Triệu Phong và Tử Kỳ lên tiếng.
Triệu Phong hậm hực –“ Tại sao không đến lượt tớ? Triệu Phong này không tốt ở điểm nào? Đẹp trai, nhà khá giả, ga lăng. Còn thiếu gì nữa mà không có được người yêu xinh xắn?”
-“ Vì nếu con gái xinh thấy cậu và Tử Kỳ đi cùng thì chắc chắn mấy cô nàng sẽ “đổ” hết về phía Tử Kỳ”- mấy tên con trai đồng loạt cười.
-“ Tử Kỳ! Lần sau thấy có con gái đẹp thì tránh xa cho tớ nhờ”
-“ Tới lúc đó chỉ sợ tớ tránh cậu rồi mấy đứa con gái cũng tránh cậu luôn thôi”- Tử Kỳ cũng hùa nhau với mấy người “ đâm” cho Triệu Phong một nhát.
-“ Mấy người thật quá đáng, Triệu Phong ta sẽ mặc kệ mấy người”
Một tràng cười nữa vang lên, sau đó là khuôn mặt giận dỗi của Triệu Phong được đeo lên trong suốt cuộc chơi.
Tới 22h thì cả nhóm đứng dậy ra về. Vừa ra tới cổng quán bar thì tất cả thấy một nhóm gồm khoảng mười tên trông rất bụi đời đi đến đứng trước mặt.
-“ Mày là Lý Tử Kỳ?”- một tên dáng vẻ đại ca hỏi.
-“ Đúng vậy”- Tử Kỳ trả lời.
-“ Hôm nay tụi tao sẽ thay mặt anh em của trường Thần Lục trước kia bị mày đánh dạy cho mày một bài học”- nói xong hắn ra hiệu cho đàn em vây lấy nhóm Tử Kỳ.
Trước kia lúc mới thất tình, Tử Kỳ đã sa đọa, uống rượu bia và đánh nhau. Kỳ thực lúc này Tử Kỳ không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, gây thù chuốc oán với bao nhiêu người nữa. Nên chuyện bị chặn đường như thế này đối với Tử Kỳ là hết sức bình thường.
-“ Hừ, mấy tên nhãi tui bây thì làm gì được ta”- Tử Kỳ ném cho hắn một nụ cười khinh miệt.
Tên đại ca tức giận, tiến lên định đánh Tử Kỳ, hắn chưa kịp chạm đến Tử Kỳ thì đã lĩnh một cú đá vào mặt của Triệu Phong làm cho hắn ngã lăn xuống đất –“ Muốn động vào Tử Kỳ thì phải thắng được tao, chưa thắng được tao thì mày không phải là đối thủ của Tử Kỳ”- Triệu Phong trừng mắt.
-“ Mày…. Anh em đâu, xông lên” – hắn tức giận ra lệnh cho đàn em tiến lên.
Đàn em của hắn xông lên, nhóm Tử Kỳ đi ra ứng chiến. Thực lực của bọn này quả thật là kém, chỉ trong một lúc mà nhóm của Tử Kỳ đã hạ gục mười tên gây chiến.
-“ Hừ, sức lực không bằng một đứa con gái mà dám khiêu khích Lý Tử Kỳ này, còn không mau đứng dậy và biến đi?”- Hắn nói với giọng đầy vẻ ra lệnh và uy hiếp làm cho đám học sinh trường Thần Lục run sợ và bỏ chạy.
Tên đại ca trong lúc chạy còn kịp quay đầu lại –“ Sẽ có ngày tao quay lại trả thù mày, hãy nhớ đó”.
Nét mặt của Lý Tử Kỳ hiện lên những đường nét khinh miệt –“ Tao sẽ ở đây chờ mày”.
Đứng nhìn lũ học sinh trường Thần Lục bỏ chạy, Tử Kỳ không khỏi cười lạnh.
-“ oaa, lâu lắm mới được giãn gân, giãn cốt thoải mái ghê, Tử Kỳ chúng ta đi tăng hai không?” – Triệu Phong tiến tới vỗ vai Tử Kỳ.
-“ Thôi, hôm nay không có hứng”
-“ Có phải do cô nàng bốn mắt tóc hai bím không? Haha, không ngờ Lý Tử Kỳ cậu cũng có ngày bị con gái làm phiền mà “ tương tư” nàng cả ngày đó nhé”- Triệu Phong châm chọc.
-“ Hừ, cậu dừng lại trước khi bị tàn phế đi”- hắn bực tức nói.
-“ Haizz, thì thôi vậy, chúng ta về. Mai gặp lại nhé.”- Triệu Phong nói xong liền quay người ra phía đường bắt một chiếc taxi và ngồi lên bỏ lại Tử Kỳ và mấy người bạn.
Sau đó mấy người bạn của Tử Kỳ cũng dắt nhau đi về, để mặc Tử Kỳ đứng đó một mình.
Hắn đứng đó, nhìn lên trời. Bầu trời Đài Bắc hôm nay thật đẹp, chợt hắn giật mình, hắn làm sao có thể có ý nghĩ này được, từ trước đến nay có bao giờ hắn để ý mấy chuyện trời trăng này đâu, tại sao hôm nay hắn lại thấy ấm áp sau khi bị đứa con gái xấu xí kia đánh nhỉ? Tại con gái từ trước tới nay thấy hắn đều khép nép, cố tình quyến rũ hắn, còn nhỏ thì không chăng? Gạt bỏ những suy nghĩ đó sang mộ bên, hắn ngồi lên chiếc xe mô tô của mình phóng vi vu về nhà và ngủ một giấc ngon lành.
Một ngày mới lại bắt đầu. Hàn Dương đã sớm tỉnh dậy và làm các công việc hàng ngày phải làm đó là vệ sinh cá nhân và hóa trang. Sau khi ăn sáng, nàng lên đường đi học.
-“ Hy vọng hôm nay không gặp phải tên ác ma kia”- Hàn Dương thầm nghĩ.
Quả thật hôm nay nàng đã được “bình yên” vào lớp và học mà không gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Một tuần sau của nàng cũng vậy làm nàng nghĩ không biết có phải tên “ác ma” kia thấy không làm gì được nàng nên đã rút lui rồi chăng?
Câu chuyện không phải vậy, ở bên kia Lý Tử Kỳ hàng ngày vẫn đang nghĩ tới nàng, suy nghĩ tìm biện pháp để trả đũa nàng, nhưng do chưa tìm được biện pháp hay nên vẫn “ án binh bất động”.
Triệu Phong cũng thấy Tử Kỳ im lặng trong thời gian dài nên cảm thấy tò mò liền quay sang phía Tử Kỳ hỏi-“ Ê, Tử Kỳ! cậu quên “ mối thù” giữa cậu và cô nhóc bốn mắt rồi à? Sao không thấy động tĩnh gì vậy?”
-“ Chưa tìm ra kế sách hay”
-“ Trời ơi, có thật không vậy? Lý Tử Kỳ thông minh, lần thi nào cũng đứng nhất khối đâu rồi? Sao không lấy cái thông minh đó mà suy nghĩ”
-“ Chuyện này và chuyện thi cử khác nhau”
-“ Vậy có cần mình hiến kế không?”- Triệu Phong thích thú hỏi.
-“ Nói thử xem”- Tử Kỳ cũng tò mò hỏi.
-“ Ok, lát về nói chuyện, mà này, thấy được thì phải dẫn tui đi ăn đấy.