- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Đọc Truyện - Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em
thời gian đi. tiếc quá…Tg : anh Thần Dạ đẹp trai,anh nói phải, nhường vé cho em đi… )..
“Phải xa nhau thì mới biết, cô đơn sẽ như thế nào…”
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình Nguyên băng cứ ngỡ cô nhìn nhầm. Thần Dạ rất ít khi gọi cho cô…thành ra cô cứ ngơ người ra không tiếp điện thoại, làm ai kia nghĩ cô thấy điện thoại của mình thì chột dạ không nghe..
Cô Nguyên nghe điện thoại đi chứ.
À !Xin lỗi tôi nghe điên thoại.
Alo.! Anh Thần dạ….
tại sao lâu như vậy mới bắt máy, đang ở đâu…?(quan tâm kìa.hí hí)
em đang ở nhà hàng ăn trưa…?
vậy sao ? tôi để quên 1 tập tài liệu trong thư phòng, cô lấy rồi mang tới cho tôi,địa chỉ là công ti X……..
Dạ được,em sẽ mang tới sớm cho anh…
Giám đốc thật xin lỗi tôi có việc gấp phải đi…hẹn hôm khác tôi sẽ mời cơm giám đốc…tôi xin phép đi trước
Ai đó lại đang vui mừng vì mình thể hiện được giá trị……
Ngày mai, đột nhiên có 1 quyết định từ tổng công ty xuống cho Nguyên Băng : nghỉ phép dài hạn…
Đang phân trần hỏi trưởng phòng thì đột nhiên có điện thoại của Nguyên Thần Dạ…(dạo này anh gọi cho chị nhìu nha)
Anh Thần Dạ, phụ nữ của Nguyên Thần Dạ này không đến nỗi phải thiếu tiền chứ…
Nói xong cúp máy cái rụp để Nguyên băng không kịp nói gì thêm
trưởng phòng, tổng công ti có phải là tập Đoàn Nguyên thị không ?
Đúng thế.
Tôi hiểu rồi, cám ơn anh…
Chỉ có 1 điều ai kia không chỉ cho 1 mình cô nghỉ phép dài hạn àm vị giám đốc tội nghiệp của chúng ta vừa mới lên máy bay sang châu phi hợp đồng dài hạn
nghỉ ngơi xơi nước ở nhà mấy ngày, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Nguyên Thần Dạ bảo cô chuẩn bị, lát nữa hắn về sẽ mang cô tới nhà họ Tống – Tống Hạ Bình là bạn thân của Nguyên Thần Dạ, để dự tiếc theo lời yêu cầu của Hạ Bình.
vừa lên xe được 1 lúc thì đột nhiên gặp phía trước có tai nạn hay tranh chấp gì đó…
không vui vẻ gì Nguyên Thần Dạ hạ cửa kính xe xuống chờ đợi, đột nhiên 1 toán người từ đâu chạy tới và xịt 1 đám khói vào trong xe, chỉ 1 lát sau cô không còn biết gì nữa.
không biết bao lâu sau cô mới tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh tối đen như mực, miệng bị bịt kín, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện xung quanh
Thật không ngờ có lúc Nguyên Thần dạ cao cao tại thượng lại rơi vào tay tôi…thật đáng để chúc mừng…
Tốt hơn hết ngươi cứ chờ vào quan tài đi..Nguyên Thần Dạ ánh mắt không hề sợ hãi liếc nhìn về phía tên đầu sỏ 1 cách lười biếng…
Khá khen cho Nguyên tổng của chúng ta lúc nào cũng có thể bình tĩnh được,nhưng tôi rất chờ xem, bao lâu nữa ngươi có còn vẽ mặt này nữa không hahahaha……..
Trong khi đó Nguyên Băng vừa bị bịt mắt vừa bị bịt miếng không tài nào nhìn thấy gì chỉ có thể nghe mà phán đoán mà thôi…
Ngươi thật tốt số vừa là người đàn ông hoàng kim,bên cạnh lại có một mĩ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc hầu hạ, thật bất công..
Mĩ nhân,theo ta đi,đừng theo hắn…vừa nói hắn vừa vuốt ve khuôn mặt của Nguyên Băng, cô không nói được gì chỉ biế theo quán tính tránh né, cánh tay đang đụng chạm vào người mình.
đừng để bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào người của Nguyên Thần Dạ này.
thật khẩu khí anh hùng, ốc không mang nổi mình ốc còn đòi cõng thêm rêu.
đại ca…
cứ theo kế mà làm..nói rồi hắn bỏ đi với tiếng cười ngạo ngễ vang khắp cả căn
phòng…
chỉ 1 lát sau, băng bịt miệng của cô được tháo ra,chưa kip nói tiếng nào thì 1 thứ nước cay nồng được đổ vào miệng cô, mặc dù phản kháng nhưng hoàn toàn vô dụng…1 lát sau,cô mê man đi không còn biết trời đất gì nữa…
cô tỉnh lại khi cảm thấy toàn thân nóng rực, lờ mờ mở mắt ra, chói chang bởi ánh sáng đèn điện, 1 lúc sau mới làm quen dần với mọi thứ,cô nhận ra mình đang ở trong 1 căn phòng sach sẽ và mình đang ở trên 1 chiếc giường lạ,đập vào mắt cô là hình ảnh Nguyên Thần Dạ nữa người trên trần truồng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, vội nhìn xuống người,Nguyên Băng phát hiện cả người mình trong chăn trần truồng không 1 mảnh vải…
cô còn lơ ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Nguyên thần Dạ quay đầu lại giải thích :
chúng ta bị đánh thuốc…
thuốc, mà thuốc gì…?
thuốc kích thích tình dục….
kích…thích…sao lại như thế….
Cái này thì tôi không biết….
vậy chúng ta….? Nguyên Băng nói ngập ngừng với khuôn mặt không thể đỏ hơn được nữa…
đúng thế…nói rồi hắn bước vào phòng tắm để Nguyên Băng lơ ngơ chưa hoàn hồn, nhìn lại vệt lạc hồng trên tấm ga trải giường trắng tinh, cô mỉm cười chua chát : cũng không thể tránh khỏi, cô là người tình của hắn mà tới bây giờ mới bị ăn thì có lẽ là hắn đã quá nhân từ rồi…
cầm vội chiếc khăn bên giường cô ôm quần áo vào nhà tắm khi thấy Nguyên Thần Dạ ra ngoài ban công hút thuốc.
cô không đề cập tới, anh cũng không giải thích, chuyện này cứ như 1 việc bình thường vậy, chỉ có việc bắt cóc là lạ lùng mà thôi, cửa căn phòng hoàn toàn không khóa, cả 2 bất ngờ khi bước ra từ khách sạn.
thư kí trần cho lái xe đưa cô ấy về…
anh…anh không về sao…?
Tôi có việc phải về công ti…
Đố các bạn biết kẻ bắt cóc là ai…
Tống Hạ Bình ! cậu tới phòng làm việc của tôi ngay…….
Thần Dạ,có chuyện gì mà cậu gọi tôi tới gấp vậy…
Tống Hạ Bình, khôn hồn thì nói cho tôi biết chuyện này cậu gây ra phải không ?
chuyện gì cơ…tâm trí cậu không ôn định sao.?
cậu bày trò bắt cóc tôi và Nguyên Băng đúng không ?
sao, cậu bị bắt cóc, kẻ nào chán sống như vậy chứ…..?
Tống hạ Bình, cậu còn muốn giả vờ tới bao giờ nữa chứ, hạ màn đi..
thật sự là oan ức tại sao cạu lại nghĩ xấu cho 1 người tôt như tôi chứ..
cậu còn muốn tôi đưa bằng chứng nữa sao ?
được rồi,không qua nổi mắt cậu…nói cho tôi biết, hai người đêm qua vui vẽ chứ…
Tống Hạ Bình…vừa nói Nguyên thần Dạ vừa gầm lên tôi cho cậu 20s để biến khỏi mắt tôi,nếu không đừng trách tôi không nể tình cậu là bạn……
Không cần chỉ cần 10s thôi, tạm biệt và hẹn gặp lại.
Hôm nay là sinh nhật của cô, Nguyên Thần Dạ không trở về ,cô quyết định đi ra biển cho khuây khỏa, bởi vì cô rất thích biển,thích cái cảm giác chạm chân lên cát, sóng biển xô vào chân…
chạm rãi đi trên bờ cát, thả hồn vào với biển…
Nguyên Băng…là cậu phải không ?.
giật mình bởi tiếng gọi của ai đó sau lưng,quay lưng lại thật là bất ngờ, người vừa lên tiếng gọi cô không ai khác chính là Hạ Thảo – cô bạn thân 1 thời của cô.
Hạ thảo ?
Nhìn quá bên cạnh Hạ Thảo, càng làm cô sốc hơn nữa, Chẳng phải là Nguyên Thần Dạ sao, anh ấy hôm nay bận đi cùng Hạ Thảo nên không về nhà…Cũng đúng thôi, danh nghĩa cô chỉ là tình nhân nhỏ lây cớ gì đòi hỏi chứ…
Nguyên Băng không ngờ gặp cậu ở đây,bác Nguyên có nói cậu vào Sài thành nhưng mình không biết thông tin cậu ở đâu…dạo này cậu như thế nào ?
Vừa nói Hạ Thảo vừa ôm chầm lấy Nguyên Băng như những người bạn lâu ngày chưa gặp,thật tình cảm.
Hạ Thảo, mình vẫn ổn ! cậu tới đây du lịch sao?
…Vừa nói Nguyên Băng vừa liếc nhìn Nguyên Thần Dạ nhưng nhìn vẽ mặt thờ ơ, như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới mình của anh,cô lại thấy tự cười nhạo cho mình, cô là gì mà lại chờ mong 1 lời giải thích từ anh chứ.
Mình tới với anh Thần Dạ.
Nguyên băng, mình xin lỗi, không kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, mình hứa sẽ bù cậu thật nhiều nhé.
Ánh mắt Nguyên Thần Dạ có chút cau mày, hóa ra hôm nay là sinh nhạt của cô ta sao.
Anh Thần Dạ, anh còn nhớ Nguyên Băng chứ…
Nguyên Thần Dạ chỉ nhếch mép khẽ gật đầu.:
Nguyên tiểu thư…
Nguyên tổng, chào anh,lâu rồi không gặp (chị đang mỉa mai anh lâu rồi không tới ak. NB : chị hiền lắm phải không em..tg : dạ ..run run …Nb: này rơi dép kìa, đừng chạy)
Không sao, còn nhiều sinh nhật mà thêm 1 tuổi là già thêm thôi…nhưng không có quà của cậu mình ăn không ngon ngủ không yên đâu…
cậu vẫn thế…hihi…yên tâm
Anh Thần Dạ, chúng ta và Nguyên băng lâu rồi mới gặp được, chúng ta vào quán nước nói chuyện nhé..
cứ theo ý em đi…
“ phải xa nhau thì mới biết….”
Mình có điện thoại, đợi xíu nhé.
A lô,anh Hoàng có chuyện gì không ?…em đang ở biển…bây giờ ư ? vậy được hẹn anh ở đó..tạm biệt.
Xin lỗi, mình phải đi,đây là số điện thoại của mình,rảnh thì cứ alo nhé.
Nguyên Tổng, rất vui được gặp anh,tam biệt.
chuyện này là như thế nào,nhìn xem…Nguyên Thần Dạ ném những bức ảnh có hình của Nguyên băng đang được 1 người con trai ôm rất tình cảm…
anh.. chuyện này không như anh nghĩ đâu…? Nguyên Băng ra sức giải thích bao nhiêu thì kẻ độc đoán kia lại nghĩ cô bao che bấy nhiêu…
vậy những thứ này là gì, là giả sao…
không.. không phải giả nhưng mà…
dừng nói nữa tôi không muốn nghe, quá đủ rồi..
Nguyên thần Dạ bỏ đi khỏi của phòng nhưng Nguyên băng níu tay hắn lại. :
Anh nghe em giải thích đã…mọi chuyện không như anh nghĩ đâu..
Thôi đủ rồi, tôi chỉ tin những gì tôi thấy…
Nói rồi gỡ tay Nguyên băng ra khỏi người mình, nGuyên Thần dạ bỏ ra ngoài, hắn ta tới 1 quán bar nổi tiếng, uống rượu…
Say khướt mới trở….
Anh…anh say quá rồi…
Say ư! Tôi hỏi cô, ngoài tôi ra cô còn làm người tình của bao nhiêu kẻ, lên giường cùng bao nhiêu gã đàn ông khác ngoài tôi…
bốp anh không có quyền xúc phạm em như thế…
xúc phạm..haha…tôi còn có thể làm nhiều chuyện hơn thế kia. Nói rồi hắn đẩy ngã Nguyên Băng xuống giường…
anh làm gì vậy…
làm chuyện nên làm, chẳng lẽ tôi mua cô về chỉ để ngắm thôi sao..
nghe câu nói như muối xát vào vết thương của Nguyên Băng..cô im lặng cắn răng chịu đựng…làm Nguyên Thần Dạ lại càng bực tức hành hạ cô hơn.
Đêm đó không nói chăc mọi người cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra..Đúng cô Bị Nguyên Thần Dạ cưỡng bức…
ngồi trên chiếc ghế,cạnh giường, cô nhìn hắn, lại nhìn bầu trời còn chưa sáng…thẩn thờ mông lung…cô không biết chuyện này rồi sẽ như thế nào nữa…
anh tỉnh rồi sao..Nghe tiếng cựa quậy Nguyên Băng Ngoảnh lại hỏi han…
đêm qua đã xảy ra chuyện gì ?
không có chuyện gì cả, chỉ là anh say rượu quá mà thôi…
Nguyên Thần Dạ cũng không hỏi gì,đứng dậy bước thẳng vào nhà tắm…
Tôi nghĩ Hạ Bình sẽ thích hợp với cô hơn, cô chuẩn bị đi, chiều nay cậu ấy sẽ tới đón cô.
Có lể cuộc sống của cô có mắc nợ với từ “bán” thì phải, như một thứ đồ vật không cần dùng nữa đem bán như một thứ đồ dùng “đại hạ giá”.
Nguyên Băng tự chua xót cho bản thân mình, nhưng dù sao cũng không lâu nữa cô cũng sẽ rời xa thế giới này, bỏ lại sau lưng mọi thứ…
Ngồi trên xe Tống Hạ Bình, ánh mắt nó mông lung nhìn vào khoảng không gian đêm không xác định, đầu óc trống rỗng, không biết xe dừng lại lúc nào…
chỉ đến khi cảm nhận được được hơi thở của Tống Hạ Bình phả lên mặt thì cô mới hoàn hồn.
Em mãi suy nghĩ gì thế, chúng ta tới nhà rồi ! nói rồi hắn đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên má Nguyên Băng…- đừng thẫn thờ nữa xuống xe vào nhà đi…
Nhà…ư ! Nguyên Băng buột miệng nói…mà không suy nghĩ, dường như cảm giác nhà đối với cô có cái gì đó mông lung và xa vời..
Đúng !..từ đây nơi này chính là nhà em…
Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em
trước mắt nó là một ngôi biệt thự nhỏ, với thảm cỏ xanh, nhìn ấm áp và có sức sống hơn nhiều so với biệt thư của Trần Thiên Minh, trước nhà hồ nước nhỏ có cá bơi trong đó, trong vườn có một bộ bàn ghế màu trắng, và phía xa có một chiếc xích đu nhỏ màu xanh…nó giống căn nhà trong mơ…
Trong khi cô đến đây thì Nguyên Thần Dạ lại đi quán bar tụ tập ăn chơi với đám bạn bè và gái nhảy trong vũ trường…Đến khi ngất ngây trong men say thì hắn mới lái xe về nhà, mấy lần suýt gây tai nạn…Đến cửa nhà hắn làm ầm lên, mãi lúc sau hắn mới được gia nhân cưỡng chế và giúp đỡ đưa lên phòng…
Nguyên Băng ! Nguyên Băng !
Tiếng gọi của hắn làm cả ngôi biệt thự nhốn nháo, bởi ai cũng biết chuyện Nguyên Băng bị hắn đem bán cho Tống thiếu gia, cậu bạn thân thiết của thiếu gia…
thím Trương chạy vào phòng hắn…
Nguyên Băng đâu, tôi gọi Nguyên Băng đâu gọi bà…
Thiếu gia, Nguyên Băng…Thím Trương ấp úng không biết có nên nhắc với hắn hay không, bởi thường ngày Nguyên Băng bị thiếu gia này hành hạ thê thảm…
Cô ta đâu ? giọng hắn rít lên, làm thím Trương lạnh cả người lại thấy thương Nguyên Băng hơn…
thiếu gia, Nguyên Băng – cậu chẳng phải đã “bán” cô ấy cho Tống thiếu gia rồi sao, lúc chiều cô ấy đã đi rồi…
Lúc này Nguyên Thần Dạ mới ngớ người ra, đúng là hắn đã quên mất chuyện đó…
Bà ra ngoài đi…hắn quát Thím Trương ra ngoài rồi ngồi sụp xuống sàn nhà, chếnh choáng trong men say…và bắt đầu đập phá mọi thứ trong phòng (không thích thì vứt đi, chỉ chỗ cho ta nhặt, đạp phá tiếc lắm)…
Sau khi phá tan phòng mình hắn lững thững đi sang phòng Nguyên Băng, bây giờ thì hắn mới nhớ là đã bán Nguyên Băng 1 tuần cho thằng bạn thân Tống Hạ Bình…
Nguyên Thần Dạ hắn tự cười một mình : “cô chẳng khác nào loại gái tôi đã từng gặp, ngủ với bất cứ kẻ nào mà tôi muốn”.(tg thấy uất ức thay cho Nguyên Băng).
Và cơn điên của hắn lại được dịp bắt đầu, hắn lại tiếp tục phá phòng cuả Nguyên Băng (tội nghiệp nhân vật nữ chính của ta)…
Những thứ trong tầm mắt hắn đều bị phá tan..không trừ bất cứ thứ gì…mọi thứ trong ngăn kéo đều bị lục tung ra hết, những tấm ảnh của Nguyên Băng đều bị hắn xe tan nát, tất cả giấy tờ cũng thế, ngay cả tờ khám bệnh của Nguyên Băng hắn cũng xé đi(may mà hắn không đọc).
Đến khi mệt hắn mới ngồi sụp xuống nhà, nhìn thành quả mà hắn tạo nên, là một căn phòng rác, 1h trước nó còn đẹp đẽ biết bao, thề mà giờ đây…
Đột nhiên chẳng hỉêu ma xui quỷ khiên thế nào (ta xui chứ còn ai nữa hahaha) hắn lại thấy 1 nữa tờ giấy khám bệnh của Nguyên Băng “cần phẫu thuật, tỉ lệ thành công thấp”.
Nguyên Thần Dạ vừa tò mò không hiểu cái gi cần phẩu thuật và ai phẫu thuật, hắn lại lục tung khắp phòng lên tìm mảnh còn lại, cuối cùng hắn cũng tìm thấy…
Giấy khám chữa bệnh
Bệnh nhân: Nguyên Băng tuổi 20.
Địa chỉ xx
chuẩn đoán : xuất huyết dạ dày
Kết luận sau khi chụp phim, kiểm tra : ung thư dạ dày, hậu giai đoạn 2.
Biện pháp: cần phẫu thuật sớm nhất đễ bảo toàn tính mạng…
Khả năng : thành công chưa xác định
Bác sĩ :
XXX
Hoá ra cô sắp chết à! Cô tưởng chết dễ dàng thế sao, tôi mua cô từ cha cô mà để cho cô chết dễ dàng thế sao…tôi mua cô thì sống hay chết không phải là việc của cô mà là do tôi quyết định..
Nguyên Thần Dạ rút điện
thoại ra và gọi :
Alo ! Bác sĩ Lưu…nếu ung thư hậu giai đoạn 2 thì phẫu thuạt khả năng thành công là bao nhiêu…
Tình hình cụ thể tôi không rõ ông cứ chuẩn đoán xem…
chỉ khoảng 20 đến 35% thôi sao.
được rồi tôi biết rồi…
hắn cúp máy cái rụp.không để bên kia nói hết câu…
Nguyên Thần Dạ vơ vội đống giấy tờ khám bệnh của Nguyên Băng chạy xuống nhà lái xe đi (đoán biết ngay đi đâu) ngay trong đêm…
Trong khi đó, tại nhà Tống Hạ Bình, khi Nguyên Băng đang ngủ thì cảm nhận được hình nhhư có ai đang chạm vào người cô, cô bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, thì nhận thấy kuôn mặt đẹp trai của Tống Hạ Bình đang phóng to ngay trước mắt mình, cô có thể nhận thấy được hơi thở dồn dập cuả hắn đang phả lên người mình…
Anh định làm gì ? Nguyên Băng hoảng hốt hỏi .
Anh sẽ làm gì nên làm…hắn ta trả lời với vẽ mặt thích thú…
Là sao ! Nguyên Băng vẫn không hiểu chuyện gì …Anh định “ăn” tôi…
1 nam – 1 nữ ở cùng 1 phòng thì có thể làm gì khác nữa sao hay là, uống nước đàm đạo chính trị sao, anh không nghĩ thế….
Anh…không được làm thế….
Tạí sao không nhỉ? Dù sao bây giờ em cuũg là ngừoi của anh không phaỉ người của Nguyên Thần Dạ thì em lo gì hắn sẽ làm gì em chứ…
Tống Hạ Bình anh đừng làm bậy…
Anh không làm bậy, anh làm chuyện trong sáng thôi….
Với kĩ năng của anh thì em khỏi lo…Tống Hạ Bình nói một cách tự tin.
Nếu em không tự làm được anh sẽ giúp em, như cởi quần áo chẳng hạn…
Nói là làm tay hắn từ từ di chuyển từ mặt xuống cổ, lần tới hằng khuy áo…
Thả tôi ra ! Nguyên Băng hét lên vì sợ…
Bình tĩnh nào, anh chưa làm gì mà em đã có hứng như vậỵ sao…không cần vội…
Phụ nữ lên giường với anh có thiếu gì loại ngưòi đâu.Biết đâu sau chuyện này em sẽ được người ta biết đến không phải là Nguyên Băng mà là Tống Phu nhân.
Tôi không cần…anh không được “ăn ”tôi…
Em càng hét lên càng làm anh hứng thú thôi..
Anh…câu nói chưa thoát ra khỏi miệng thì đã bị hắn dùng môi của mình bịt chặt lại, thừa lúc Nguyên Băng nuốt câu nói vào bụng, hắn nhanh chóng đưa đầu lưỡi của mình vào sâu hơn trong miệng của Nguyên Băng, tay Nguyên Băng không thẻ nào cử động nổi vì đã bị 2 cánh tay cứng rắn như khối thép của hắn giữ chặt lại…
Đến khi nhận thấy Nguyên Băng không thể thở được hắn mới đừng lại.
tốt nhất em không nên quyến rũ anh nếu không anh sẽ không làm chủ được mình đâu.
Và hắn bắt đầu cố gắng chiếm tiện nghi của Nguyên Băng, Nguyên Băng càng phản kháng thì càng làm Tống Hạ Bình hứng thú hơn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển khắp người Nguyên Băng mặc cho sự phản kháng vô ích của cô.Nụ hôn của hắn cố gắng kích thích bản thân Nguyên Băng…
Anh không tin em có thể chịu nổi…
Làm ơn thả tôi ra…thả tôi ra…tôi xin anh đừng làm thế…
Dừng trước cổng nhà Tống Hạ Bình, vì hắn thường xuyên tới đây, nên không cần phải báo với Tống Hạ Bình, đám gia nhân vẫn mở cửa cho hắn vào…hắn chạy như điên lên phòng của thằng bạn thân Tống Hạ Bình, cửa phòng không khóa, hắn xông vào, và trứoc mắt hắn là gì đây ?
1 nam 1 nữ đang trên giường, 1 kẻ la hét, cầu xin..một kẻ vui đùa vô cùng thoả thích…
Nguyên Băng nhìn thấy hắn van lơn một cách vô ích
Nguyên Thần Dạ , làm ơn…
Nhưng hắn vẫn đứng đó, không nói gì, bất động…
Tống Hạ Bình ngừng việc vui chơi lại, ôm lấy thân hình Nguyên Băng trong tình trạng quần áo xộc xếch, cười nói :
Nguyên Thần Dạ từ bao giờ câu lại hứng thú với việc vui chơi của mình thế.
Hắn vẫn đứng im ở đó như đang suy nghĩ một vấn đề gì mà không để ý tới câu nói của Tống Hạ Bình.
Trong khi Nguyên Băng sống chết muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tống Hạ Bình thì nụ hôn của hắn trựơt dài từ trên má xuống môi cô, một cách điềm nhiên như không trông thấy sự hiện diện của Nguyên Thần Dạ .
Anh đã nói rồi em đừng quyến rũ anh cơ mà…hắn vừa nói vừa cười thích thú, nhìn vẻ mắt Nguyên Băng từ đỏ sang tím tái rồi lại trắng bệch…
Làm ơn thả tôi ra…Nguyên Băng nài nỉ hắn trong vô ích, bởi sự chống cự yếu ớt, bởi sự chống cự đó đối với hắn như một giọt nước thêm vào trong một chiếc hồ vậy…
Thôi được rồi, tạm tha cho em bây giờ, nhưng cấm có chạy đi đâu…
Nguyên Băng gật đàu lia lịa,.Khi vòng tay của Tống Hạ Bình được nưói lỏng ra thì ngay tức khắc, Nguyên Băng đứng phắt đay, nhằm hướng ra cửa mà chạy…
Đứng lại ….cuối cùng pho tượng sống của chúng ta cũng chứng tỏ mình chưa chết..
Như bị điện giật Nguyên Băng ngay lập tức
“Phải xa nhau thì mới biết, cô đơn sẽ như thế nào…”
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình Nguyên băng cứ ngỡ cô nhìn nhầm. Thần Dạ rất ít khi gọi cho cô…thành ra cô cứ ngơ người ra không tiếp điện thoại, làm ai kia nghĩ cô thấy điện thoại của mình thì chột dạ không nghe..
Cô Nguyên nghe điện thoại đi chứ.
À !Xin lỗi tôi nghe điên thoại.
Alo.! Anh Thần dạ….
tại sao lâu như vậy mới bắt máy, đang ở đâu…?(quan tâm kìa.hí hí)
em đang ở nhà hàng ăn trưa…?
vậy sao ? tôi để quên 1 tập tài liệu trong thư phòng, cô lấy rồi mang tới cho tôi,địa chỉ là công ti X……..
Dạ được,em sẽ mang tới sớm cho anh…
Giám đốc thật xin lỗi tôi có việc gấp phải đi…hẹn hôm khác tôi sẽ mời cơm giám đốc…tôi xin phép đi trước
Ai đó lại đang vui mừng vì mình thể hiện được giá trị……
Ngày mai, đột nhiên có 1 quyết định từ tổng công ty xuống cho Nguyên Băng : nghỉ phép dài hạn…
Đang phân trần hỏi trưởng phòng thì đột nhiên có điện thoại của Nguyên Thần Dạ…(dạo này anh gọi cho chị nhìu nha)
Anh Thần Dạ, phụ nữ của Nguyên Thần Dạ này không đến nỗi phải thiếu tiền chứ…
Nói xong cúp máy cái rụp để Nguyên băng không kịp nói gì thêm
trưởng phòng, tổng công ti có phải là tập Đoàn Nguyên thị không ?
Đúng thế.
Tôi hiểu rồi, cám ơn anh…
Chỉ có 1 điều ai kia không chỉ cho 1 mình cô nghỉ phép dài hạn àm vị giám đốc tội nghiệp của chúng ta vừa mới lên máy bay sang châu phi hợp đồng dài hạn
nghỉ ngơi xơi nước ở nhà mấy ngày, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Nguyên Thần Dạ bảo cô chuẩn bị, lát nữa hắn về sẽ mang cô tới nhà họ Tống – Tống Hạ Bình là bạn thân của Nguyên Thần Dạ, để dự tiếc theo lời yêu cầu của Hạ Bình.
vừa lên xe được 1 lúc thì đột nhiên gặp phía trước có tai nạn hay tranh chấp gì đó…
không vui vẻ gì Nguyên Thần Dạ hạ cửa kính xe xuống chờ đợi, đột nhiên 1 toán người từ đâu chạy tới và xịt 1 đám khói vào trong xe, chỉ 1 lát sau cô không còn biết gì nữa.
không biết bao lâu sau cô mới tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh tối đen như mực, miệng bị bịt kín, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện xung quanh
Thật không ngờ có lúc Nguyên Thần dạ cao cao tại thượng lại rơi vào tay tôi…thật đáng để chúc mừng…
Tốt hơn hết ngươi cứ chờ vào quan tài đi..Nguyên Thần Dạ ánh mắt không hề sợ hãi liếc nhìn về phía tên đầu sỏ 1 cách lười biếng…
Khá khen cho Nguyên tổng của chúng ta lúc nào cũng có thể bình tĩnh được,nhưng tôi rất chờ xem, bao lâu nữa ngươi có còn vẽ mặt này nữa không hahahaha……..
Trong khi đó Nguyên Băng vừa bị bịt mắt vừa bị bịt miếng không tài nào nhìn thấy gì chỉ có thể nghe mà phán đoán mà thôi…
Ngươi thật tốt số vừa là người đàn ông hoàng kim,bên cạnh lại có một mĩ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc hầu hạ, thật bất công..
Mĩ nhân,theo ta đi,đừng theo hắn…vừa nói hắn vừa vuốt ve khuôn mặt của Nguyên Băng, cô không nói được gì chỉ biế theo quán tính tránh né, cánh tay đang đụng chạm vào người mình.
đừng để bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào người của Nguyên Thần Dạ này.
thật khẩu khí anh hùng, ốc không mang nổi mình ốc còn đòi cõng thêm rêu.
đại ca…
cứ theo kế mà làm..nói rồi hắn bỏ đi với tiếng cười ngạo ngễ vang khắp cả căn
phòng…
chỉ 1 lát sau, băng bịt miệng của cô được tháo ra,chưa kip nói tiếng nào thì 1 thứ nước cay nồng được đổ vào miệng cô, mặc dù phản kháng nhưng hoàn toàn vô dụng…1 lát sau,cô mê man đi không còn biết trời đất gì nữa…
cô tỉnh lại khi cảm thấy toàn thân nóng rực, lờ mờ mở mắt ra, chói chang bởi ánh sáng đèn điện, 1 lúc sau mới làm quen dần với mọi thứ,cô nhận ra mình đang ở trong 1 căn phòng sach sẽ và mình đang ở trên 1 chiếc giường lạ,đập vào mắt cô là hình ảnh Nguyên Thần Dạ nữa người trên trần truồng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, vội nhìn xuống người,Nguyên Băng phát hiện cả người mình trong chăn trần truồng không 1 mảnh vải…
cô còn lơ ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Nguyên thần Dạ quay đầu lại giải thích :
chúng ta bị đánh thuốc…
thuốc, mà thuốc gì…?
thuốc kích thích tình dục….
kích…thích…sao lại như thế….
Cái này thì tôi không biết….
vậy chúng ta….? Nguyên Băng nói ngập ngừng với khuôn mặt không thể đỏ hơn được nữa…
đúng thế…nói rồi hắn bước vào phòng tắm để Nguyên Băng lơ ngơ chưa hoàn hồn, nhìn lại vệt lạc hồng trên tấm ga trải giường trắng tinh, cô mỉm cười chua chát : cũng không thể tránh khỏi, cô là người tình của hắn mà tới bây giờ mới bị ăn thì có lẽ là hắn đã quá nhân từ rồi…
cầm vội chiếc khăn bên giường cô ôm quần áo vào nhà tắm khi thấy Nguyên Thần Dạ ra ngoài ban công hút thuốc.
cô không đề cập tới, anh cũng không giải thích, chuyện này cứ như 1 việc bình thường vậy, chỉ có việc bắt cóc là lạ lùng mà thôi, cửa căn phòng hoàn toàn không khóa, cả 2 bất ngờ khi bước ra từ khách sạn.
thư kí trần cho lái xe đưa cô ấy về…
anh…anh không về sao…?
Tôi có việc phải về công ti…
Đố các bạn biết kẻ bắt cóc là ai…
Tống Hạ Bình ! cậu tới phòng làm việc của tôi ngay…….
Thần Dạ,có chuyện gì mà cậu gọi tôi tới gấp vậy…
Tống Hạ Bình, khôn hồn thì nói cho tôi biết chuyện này cậu gây ra phải không ?
chuyện gì cơ…tâm trí cậu không ôn định sao.?
cậu bày trò bắt cóc tôi và Nguyên Băng đúng không ?
sao, cậu bị bắt cóc, kẻ nào chán sống như vậy chứ…..?
Tống hạ Bình, cậu còn muốn giả vờ tới bao giờ nữa chứ, hạ màn đi..
thật sự là oan ức tại sao cạu lại nghĩ xấu cho 1 người tôt như tôi chứ..
cậu còn muốn tôi đưa bằng chứng nữa sao ?
được rồi,không qua nổi mắt cậu…nói cho tôi biết, hai người đêm qua vui vẽ chứ…
Tống Hạ Bình…vừa nói Nguyên thần Dạ vừa gầm lên tôi cho cậu 20s để biến khỏi mắt tôi,nếu không đừng trách tôi không nể tình cậu là bạn……
Không cần chỉ cần 10s thôi, tạm biệt và hẹn gặp lại.
Hôm nay là sinh nhật của cô, Nguyên Thần Dạ không trở về ,cô quyết định đi ra biển cho khuây khỏa, bởi vì cô rất thích biển,thích cái cảm giác chạm chân lên cát, sóng biển xô vào chân…
chạm rãi đi trên bờ cát, thả hồn vào với biển…
Nguyên Băng…là cậu phải không ?.
giật mình bởi tiếng gọi của ai đó sau lưng,quay lưng lại thật là bất ngờ, người vừa lên tiếng gọi cô không ai khác chính là Hạ Thảo – cô bạn thân 1 thời của cô.
Hạ thảo ?
Nhìn quá bên cạnh Hạ Thảo, càng làm cô sốc hơn nữa, Chẳng phải là Nguyên Thần Dạ sao, anh ấy hôm nay bận đi cùng Hạ Thảo nên không về nhà…Cũng đúng thôi, danh nghĩa cô chỉ là tình nhân nhỏ lây cớ gì đòi hỏi chứ…
Nguyên Băng không ngờ gặp cậu ở đây,bác Nguyên có nói cậu vào Sài thành nhưng mình không biết thông tin cậu ở đâu…dạo này cậu như thế nào ?
Vừa nói Hạ Thảo vừa ôm chầm lấy Nguyên Băng như những người bạn lâu ngày chưa gặp,thật tình cảm.
Hạ Thảo, mình vẫn ổn ! cậu tới đây du lịch sao?
…Vừa nói Nguyên Băng vừa liếc nhìn Nguyên Thần Dạ nhưng nhìn vẽ mặt thờ ơ, như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới mình của anh,cô lại thấy tự cười nhạo cho mình, cô là gì mà lại chờ mong 1 lời giải thích từ anh chứ.
Mình tới với anh Thần Dạ.
Nguyên băng, mình xin lỗi, không kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, mình hứa sẽ bù cậu thật nhiều nhé.
Ánh mắt Nguyên Thần Dạ có chút cau mày, hóa ra hôm nay là sinh nhạt của cô ta sao.
Anh Thần Dạ, anh còn nhớ Nguyên Băng chứ…
Nguyên Thần Dạ chỉ nhếch mép khẽ gật đầu.:
Nguyên tiểu thư…
Nguyên tổng, chào anh,lâu rồi không gặp (chị đang mỉa mai anh lâu rồi không tới ak. NB : chị hiền lắm phải không em..tg : dạ ..run run …Nb: này rơi dép kìa, đừng chạy)
Không sao, còn nhiều sinh nhật mà thêm 1 tuổi là già thêm thôi…nhưng không có quà của cậu mình ăn không ngon ngủ không yên đâu…
cậu vẫn thế…hihi…yên tâm
Anh Thần Dạ, chúng ta và Nguyên băng lâu rồi mới gặp được, chúng ta vào quán nước nói chuyện nhé..
cứ theo ý em đi…
“ phải xa nhau thì mới biết….”
Mình có điện thoại, đợi xíu nhé.
A lô,anh Hoàng có chuyện gì không ?…em đang ở biển…bây giờ ư ? vậy được hẹn anh ở đó..tạm biệt.
Xin lỗi, mình phải đi,đây là số điện thoại của mình,rảnh thì cứ alo nhé.
Nguyên Tổng, rất vui được gặp anh,tam biệt.
chuyện này là như thế nào,nhìn xem…Nguyên Thần Dạ ném những bức ảnh có hình của Nguyên băng đang được 1 người con trai ôm rất tình cảm…
anh.. chuyện này không như anh nghĩ đâu…? Nguyên Băng ra sức giải thích bao nhiêu thì kẻ độc đoán kia lại nghĩ cô bao che bấy nhiêu…
vậy những thứ này là gì, là giả sao…
không.. không phải giả nhưng mà…
dừng nói nữa tôi không muốn nghe, quá đủ rồi..
Nguyên thần Dạ bỏ đi khỏi của phòng nhưng Nguyên băng níu tay hắn lại. :
Anh nghe em giải thích đã…mọi chuyện không như anh nghĩ đâu..
Thôi đủ rồi, tôi chỉ tin những gì tôi thấy…
Nói rồi gỡ tay Nguyên băng ra khỏi người mình, nGuyên Thần dạ bỏ ra ngoài, hắn ta tới 1 quán bar nổi tiếng, uống rượu…
Say khướt mới trở….
Anh…anh say quá rồi…
Say ư! Tôi hỏi cô, ngoài tôi ra cô còn làm người tình của bao nhiêu kẻ, lên giường cùng bao nhiêu gã đàn ông khác ngoài tôi…
bốp anh không có quyền xúc phạm em như thế…
xúc phạm..haha…tôi còn có thể làm nhiều chuyện hơn thế kia. Nói rồi hắn đẩy ngã Nguyên Băng xuống giường…
anh làm gì vậy…
làm chuyện nên làm, chẳng lẽ tôi mua cô về chỉ để ngắm thôi sao..
nghe câu nói như muối xát vào vết thương của Nguyên Băng..cô im lặng cắn răng chịu đựng…làm Nguyên Thần Dạ lại càng bực tức hành hạ cô hơn.
Đêm đó không nói chăc mọi người cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra..Đúng cô Bị Nguyên Thần Dạ cưỡng bức…
ngồi trên chiếc ghế,cạnh giường, cô nhìn hắn, lại nhìn bầu trời còn chưa sáng…thẩn thờ mông lung…cô không biết chuyện này rồi sẽ như thế nào nữa…
anh tỉnh rồi sao..Nghe tiếng cựa quậy Nguyên Băng Ngoảnh lại hỏi han…
đêm qua đã xảy ra chuyện gì ?
không có chuyện gì cả, chỉ là anh say rượu quá mà thôi…
Nguyên Thần Dạ cũng không hỏi gì,đứng dậy bước thẳng vào nhà tắm…
Tôi nghĩ Hạ Bình sẽ thích hợp với cô hơn, cô chuẩn bị đi, chiều nay cậu ấy sẽ tới đón cô.
Có lể cuộc sống của cô có mắc nợ với từ “bán” thì phải, như một thứ đồ vật không cần dùng nữa đem bán như một thứ đồ dùng “đại hạ giá”.
Nguyên Băng tự chua xót cho bản thân mình, nhưng dù sao cũng không lâu nữa cô cũng sẽ rời xa thế giới này, bỏ lại sau lưng mọi thứ…
Ngồi trên xe Tống Hạ Bình, ánh mắt nó mông lung nhìn vào khoảng không gian đêm không xác định, đầu óc trống rỗng, không biết xe dừng lại lúc nào…
chỉ đến khi cảm nhận được được hơi thở của Tống Hạ Bình phả lên mặt thì cô mới hoàn hồn.
Em mãi suy nghĩ gì thế, chúng ta tới nhà rồi ! nói rồi hắn đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên má Nguyên Băng…- đừng thẫn thờ nữa xuống xe vào nhà đi…
Nhà…ư ! Nguyên Băng buột miệng nói…mà không suy nghĩ, dường như cảm giác nhà đối với cô có cái gì đó mông lung và xa vời..
Đúng !..từ đây nơi này chính là nhà em…
Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Nhà Em
trước mắt nó là một ngôi biệt thự nhỏ, với thảm cỏ xanh, nhìn ấm áp và có sức sống hơn nhiều so với biệt thư của Trần Thiên Minh, trước nhà hồ nước nhỏ có cá bơi trong đó, trong vườn có một bộ bàn ghế màu trắng, và phía xa có một chiếc xích đu nhỏ màu xanh…nó giống căn nhà trong mơ…
Trong khi cô đến đây thì Nguyên Thần Dạ lại đi quán bar tụ tập ăn chơi với đám bạn bè và gái nhảy trong vũ trường…Đến khi ngất ngây trong men say thì hắn mới lái xe về nhà, mấy lần suýt gây tai nạn…Đến cửa nhà hắn làm ầm lên, mãi lúc sau hắn mới được gia nhân cưỡng chế và giúp đỡ đưa lên phòng…
Nguyên Băng ! Nguyên Băng !
Tiếng gọi của hắn làm cả ngôi biệt thự nhốn nháo, bởi ai cũng biết chuyện Nguyên Băng bị hắn đem bán cho Tống thiếu gia, cậu bạn thân thiết của thiếu gia…
thím Trương chạy vào phòng hắn…
Nguyên Băng đâu, tôi gọi Nguyên Băng đâu gọi bà…
Thiếu gia, Nguyên Băng…Thím Trương ấp úng không biết có nên nhắc với hắn hay không, bởi thường ngày Nguyên Băng bị thiếu gia này hành hạ thê thảm…
Cô ta đâu ? giọng hắn rít lên, làm thím Trương lạnh cả người lại thấy thương Nguyên Băng hơn…
thiếu gia, Nguyên Băng – cậu chẳng phải đã “bán” cô ấy cho Tống thiếu gia rồi sao, lúc chiều cô ấy đã đi rồi…
Lúc này Nguyên Thần Dạ mới ngớ người ra, đúng là hắn đã quên mất chuyện đó…
Bà ra ngoài đi…hắn quát Thím Trương ra ngoài rồi ngồi sụp xuống sàn nhà, chếnh choáng trong men say…và bắt đầu đập phá mọi thứ trong phòng (không thích thì vứt đi, chỉ chỗ cho ta nhặt, đạp phá tiếc lắm)…
Sau khi phá tan phòng mình hắn lững thững đi sang phòng Nguyên Băng, bây giờ thì hắn mới nhớ là đã bán Nguyên Băng 1 tuần cho thằng bạn thân Tống Hạ Bình…
Nguyên Thần Dạ hắn tự cười một mình : “cô chẳng khác nào loại gái tôi đã từng gặp, ngủ với bất cứ kẻ nào mà tôi muốn”.(tg thấy uất ức thay cho Nguyên Băng).
Và cơn điên của hắn lại được dịp bắt đầu, hắn lại tiếp tục phá phòng cuả Nguyên Băng (tội nghiệp nhân vật nữ chính của ta)…
Những thứ trong tầm mắt hắn đều bị phá tan..không trừ bất cứ thứ gì…mọi thứ trong ngăn kéo đều bị lục tung ra hết, những tấm ảnh của Nguyên Băng đều bị hắn xe tan nát, tất cả giấy tờ cũng thế, ngay cả tờ khám bệnh của Nguyên Băng hắn cũng xé đi(may mà hắn không đọc).
Đến khi mệt hắn mới ngồi sụp xuống nhà, nhìn thành quả mà hắn tạo nên, là một căn phòng rác, 1h trước nó còn đẹp đẽ biết bao, thề mà giờ đây…
Đột nhiên chẳng hỉêu ma xui quỷ khiên thế nào (ta xui chứ còn ai nữa hahaha) hắn lại thấy 1 nữa tờ giấy khám bệnh của Nguyên Băng “cần phẫu thuật, tỉ lệ thành công thấp”.
Nguyên Thần Dạ vừa tò mò không hiểu cái gi cần phẩu thuật và ai phẫu thuật, hắn lại lục tung khắp phòng lên tìm mảnh còn lại, cuối cùng hắn cũng tìm thấy…
Giấy khám chữa bệnh
Bệnh nhân: Nguyên Băng tuổi 20.
Địa chỉ xx
chuẩn đoán : xuất huyết dạ dày
Kết luận sau khi chụp phim, kiểm tra : ung thư dạ dày, hậu giai đoạn 2.
Biện pháp: cần phẫu thuật sớm nhất đễ bảo toàn tính mạng…
Khả năng : thành công chưa xác định
Bác sĩ :
XXX
Hoá ra cô sắp chết à! Cô tưởng chết dễ dàng thế sao, tôi mua cô từ cha cô mà để cho cô chết dễ dàng thế sao…tôi mua cô thì sống hay chết không phải là việc của cô mà là do tôi quyết định..
Nguyên Thần Dạ rút điện
thoại ra và gọi :
Alo ! Bác sĩ Lưu…nếu ung thư hậu giai đoạn 2 thì phẫu thuạt khả năng thành công là bao nhiêu…
Tình hình cụ thể tôi không rõ ông cứ chuẩn đoán xem…
chỉ khoảng 20 đến 35% thôi sao.
được rồi tôi biết rồi…
hắn cúp máy cái rụp.không để bên kia nói hết câu…
Nguyên Thần Dạ vơ vội đống giấy tờ khám bệnh của Nguyên Băng chạy xuống nhà lái xe đi (đoán biết ngay đi đâu) ngay trong đêm…
Trong khi đó, tại nhà Tống Hạ Bình, khi Nguyên Băng đang ngủ thì cảm nhận được hình nhhư có ai đang chạm vào người cô, cô bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, thì nhận thấy kuôn mặt đẹp trai của Tống Hạ Bình đang phóng to ngay trước mắt mình, cô có thể nhận thấy được hơi thở dồn dập cuả hắn đang phả lên người mình…
Anh định làm gì ? Nguyên Băng hoảng hốt hỏi .
Anh sẽ làm gì nên làm…hắn ta trả lời với vẽ mặt thích thú…
Là sao ! Nguyên Băng vẫn không hiểu chuyện gì …Anh định “ăn” tôi…
1 nam – 1 nữ ở cùng 1 phòng thì có thể làm gì khác nữa sao hay là, uống nước đàm đạo chính trị sao, anh không nghĩ thế….
Anh…không được làm thế….
Tạí sao không nhỉ? Dù sao bây giờ em cuũg là ngừoi của anh không phaỉ người của Nguyên Thần Dạ thì em lo gì hắn sẽ làm gì em chứ…
Tống Hạ Bình anh đừng làm bậy…
Anh không làm bậy, anh làm chuyện trong sáng thôi….
Với kĩ năng của anh thì em khỏi lo…Tống Hạ Bình nói một cách tự tin.
Nếu em không tự làm được anh sẽ giúp em, như cởi quần áo chẳng hạn…
Nói là làm tay hắn từ từ di chuyển từ mặt xuống cổ, lần tới hằng khuy áo…
Thả tôi ra ! Nguyên Băng hét lên vì sợ…
Bình tĩnh nào, anh chưa làm gì mà em đã có hứng như vậỵ sao…không cần vội…
Phụ nữ lên giường với anh có thiếu gì loại ngưòi đâu.Biết đâu sau chuyện này em sẽ được người ta biết đến không phải là Nguyên Băng mà là Tống Phu nhân.
Tôi không cần…anh không được “ăn ”tôi…
Em càng hét lên càng làm anh hứng thú thôi..
Anh…câu nói chưa thoát ra khỏi miệng thì đã bị hắn dùng môi của mình bịt chặt lại, thừa lúc Nguyên Băng nuốt câu nói vào bụng, hắn nhanh chóng đưa đầu lưỡi của mình vào sâu hơn trong miệng của Nguyên Băng, tay Nguyên Băng không thẻ nào cử động nổi vì đã bị 2 cánh tay cứng rắn như khối thép của hắn giữ chặt lại…
Đến khi nhận thấy Nguyên Băng không thể thở được hắn mới đừng lại.
tốt nhất em không nên quyến rũ anh nếu không anh sẽ không làm chủ được mình đâu.
Và hắn bắt đầu cố gắng chiếm tiện nghi của Nguyên Băng, Nguyên Băng càng phản kháng thì càng làm Tống Hạ Bình hứng thú hơn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển khắp người Nguyên Băng mặc cho sự phản kháng vô ích của cô.Nụ hôn của hắn cố gắng kích thích bản thân Nguyên Băng…
Anh không tin em có thể chịu nổi…
Làm ơn thả tôi ra…thả tôi ra…tôi xin anh đừng làm thế…
Dừng trước cổng nhà Tống Hạ Bình, vì hắn thường xuyên tới đây, nên không cần phải báo với Tống Hạ Bình, đám gia nhân vẫn mở cửa cho hắn vào…hắn chạy như điên lên phòng của thằng bạn thân Tống Hạ Bình, cửa phòng không khóa, hắn xông vào, và trứoc mắt hắn là gì đây ?
1 nam 1 nữ đang trên giường, 1 kẻ la hét, cầu xin..một kẻ vui đùa vô cùng thoả thích…
Nguyên Băng nhìn thấy hắn van lơn một cách vô ích
Nguyên Thần Dạ , làm ơn…
Nhưng hắn vẫn đứng đó, không nói gì, bất động…
Tống Hạ Bình ngừng việc vui chơi lại, ôm lấy thân hình Nguyên Băng trong tình trạng quần áo xộc xếch, cười nói :
Nguyên Thần Dạ từ bao giờ câu lại hứng thú với việc vui chơi của mình thế.
Hắn vẫn đứng im ở đó như đang suy nghĩ một vấn đề gì mà không để ý tới câu nói của Tống Hạ Bình.
Trong khi Nguyên Băng sống chết muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tống Hạ Bình thì nụ hôn của hắn trựơt dài từ trên má xuống môi cô, một cách điềm nhiên như không trông thấy sự hiện diện của Nguyên Thần Dạ .
Anh đã nói rồi em đừng quyến rũ anh cơ mà…hắn vừa nói vừa cười thích thú, nhìn vẻ mắt Nguyên Băng từ đỏ sang tím tái rồi lại trắng bệch…
Làm ơn thả tôi ra…Nguyên Băng nài nỉ hắn trong vô ích, bởi sự chống cự yếu ớt, bởi sự chống cự đó đối với hắn như một giọt nước thêm vào trong một chiếc hồ vậy…
Thôi được rồi, tạm tha cho em bây giờ, nhưng cấm có chạy đi đâu…
Nguyên Băng gật đàu lia lịa,.Khi vòng tay của Tống Hạ Bình được nưói lỏng ra thì ngay tức khắc, Nguyên Băng đứng phắt đay, nhằm hướng ra cửa mà chạy…
Đứng lại ….cuối cùng pho tượng sống của chúng ta cũng chứng tỏ mình chưa chết..
Như bị điện giật Nguyên Băng ngay lập tức