- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Đọc Truyện hay - Cô Nàng Hợp Đồng
àng gặp những cây phong lớn hơn, cho đến khi Hương Tranh nhìn thấy một ngôi nhà gỗ bên cạnh một cây phong cổ thụ, ngôi nhà có lẽ cũng được làm bằng gỗ phong, màu nâu của gỗ khiến ngôi nhà như lẫn giữa đám cây dày đặc xung quanh, nêu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra.
“Anh sống ở đây?”
Hương Tranh đưa mắt quan sát đám lá phong phủ kín nóc nhà, xung quanh nhà, từ lúc nào trong mắt cô chỉ có màu đỏ ngự trị. Ngôi nhà thật đẹp, đẹp như trong thế giới cổ tích vậy. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, có lẽ Hương Tranh sẽ không bao giờ tin Sở Tu Phàm sống ở một nơi đẹp như thế này vì cô nghĩ một con người lạnh lùng như anh ấy sẽ chỉ thích những thứ đơn giản và tiện nghi, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh thơ mộng đó.
“Căn nhà gỗ này do chú Đức xây dựng giúp tôi. Nếu có sự lựa chọn khác, tôi đã không đến ở đây”. Sở Tu Phàm như đọc thấu suy nghĩ của Hương Tranh, chậm rãi phân trần.
Sở Tu Phàm đưa tay mở cửa, anh bước vào trước, Hương Tranh theo sau, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, mùi hương của gỗ khiến cô cảm thấy thật khoan khoái.
Căn nhà gỗ nhỏ nên không chia phòng, bên trong cũng được bài trí đơn giản: chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ và một số vật dụng cá nhân, ngoài ra không có gì khác.
Hương Tranh đặt túi thức ăn mang theo lên bàn gỗ, vội vã gọi Sở Tu Phàm đến ăn sáng.
Sở Tu Phàm liếc nhìn món cháo còn nóng hổi trên bàn rồi lại nhìn Hương Tranh đang nhìn anh vẻ chờ đợi, hỏi: “Là do cô tự tay nấu?”.
Hương Tranh bẽn lẽn cúi đầu, tay vân vê vạt áo. “Vâng.”
Sở Tu Phàm chỉ hỏi có vậy rồi yên lặng mở nắp hộp cháo, khẽ liếc qua Hương Tranh căng thẳng ngồi bên, xúc một thìa nhỏ cho vào miệng.
“Có ngon không?” Hương Tranh không đợi thêm được nữa, nôn nóng hỏi luôn.
“Được.” Sở Tu Phàm nuốt thìa cháo, gật đầu, nói tiếp. “Từ mai cô không cần nấu bữa sáng cho tôi nữa. Mua ở hiệu là được rồi.”
Câu nói của Sở Tu Phàm làm cho trái tim Hương Tranh đau nhói. Nói vậy khác nào anh ấy muốn từ chối cô. Hương Tranh lặng nhìn Sở Tu Phàm ăn cháo, trong đầu đặt ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác. Nghĩ mãi không ra, cồ buột miệng hỏi: “Anh ghét tôi?”.
Sở Tu Phàm dừng tay, lặng yên một lúc mới khẽ trả lời: “Không phải tại cô. Tại tôi không thể có bạn gái”.
Hương Tranh nghe được câu đầu tiên, trong lòng cảm thấy thoải mái trở lại. Nhưng nghe tiếp câu sau, cô lại thấy băn khoăn. Anh ấy nói hiện nay anh ấy chưa thích hợp để có bạn gái. Tại sao vậy? Phải chăng anh ấy hiểu lầm cô có ý gì với anh ấy?
... Đúng. Cô thừa nhận cô có chút cảm tình đặc biệt với anh. Đơn giản vì cô vốn không có sức đề kháng với những anh chàng
đẹp trai. Mà anh lại là anh chàng đẹp trai nhất trong số đó. Nhưng, cho dù cô như thế cũng đâu cần anh ấy nói thẳng tới mức ấy. Nói gì thì nói, cô cũng là con gái, phải giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân chứ.
Vì vậy Hương Tranh quyết định lên tiếng giải thích: “Anh cho rằng vì tôi thích anh nên mới nấu bữa sáng cho anh? Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi. Tôi không có tình ý gì với anh cả, một chút cũng không”.
“…” Anh có nói cô ấy có tình ý với anh đâu? Anh chỉ muốn nói trước thế để cô ấy xác định rõ ràng ngay từ đầu, sau này hai người thường xuyên gặp gỡ cũng không đến mức nảy sinh tình cảm. Nhưng xem ra, anh đã chậm một bước rồi. Trước khi anh nói ra, cô ấy đã có ảo tưởng này.
Hương Tranh đinh ninh rằng Sở Tu Phàm không thể nhận ra tình cảm của cô, vẫn trẻ con diễn tiếp: “Tôi không bao giờ quên anh đã giúp tôi lúc hoạn nạn. Những việc này chỉ là chút thành ý nhỏ. Tôi... tôi chỉ coi anh như một người bạn bình thường... Sở Tu Phàm, chúng ta làm bạn nhé!”.
Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu ra chiều đồng ý, sau đó lại lặng lẽ ăn cháo.
Căn nhà gỗ chìm trong yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc từ rừng phong vọng tới.
Hương Tranh đứng lên, đi về phía chiếc giường gỗ, mắt nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Cô phát hiện ra đồ đạc trong phòng không chỉ được thiết kế đơn giản mà còn được chế tác cho riêng một người. Hương Tranh hiếu kỳ hỏi: “Tu Phàm, có mình anh ở đây?”.
“Ờ.” Sở Tu Phàm gật đầu xác nhận.
“Sao anh lại sống một mình ở nơi xa xôi này? Anh không có nhà trong thành phố sao?” Hương Tranh càng lúc càng tỏ ra tò mò.
“Ừ.” Sở Tu Phàm vẫn kiệm lời, chỉ gật đầu xác nhận.
“Tôi nhớ anh có một bác tài xế tên Đức, anh có thể tới nhà bác ấy ở hoặc thuê một căn hộ trong thành phố. Sao anh lại chọn sống ở nơi hẻo lánh như thế này? Tôi thật sự không hiểu.” Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, nét mặt căng thẳng. Anh đang cân nhắc xem có nên nói với cô ta hay không. Cuối cùng, anh quyết định im lặng.
Hương Tranh vẫn theo dõi từng biểu hiện trên mặt Sở Tu Phàm. Thấy anh trầm tư suy nghĩ lâu như vậy, cô đoán anh có điều khó nói. Cô tự thấy mình đang nhiều chuyện nên cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Buổi chiều, Hương Tranh lại men theo khu rừng quay lại ngôi nhà gỗ, mang theo một món quà cho Sở Tu Phàm.
“Cái gì vậy?” Sở Tu Phàm nhìn món quà được đóng gói đẹp đẽ Hương Tranh vừa đưa, bối rối hỏi một câu.
Hương Tranh tinh nghịch nháy mắt, ra chiều bí ẩn: “Anh mở ra xem xem”.
Hương Tranh hồi hộp dõi theo đôi tay Sở Tu Phàm bóc lớp giấy gói bên ngoài, điệu bộ chờ đợi cứ như người nhận quà là cô vậy. Sở Tu Phàm bóc lớp giấy hoa bọc ngoài, nhấc chiếc hộp nhỏ màu bạc ra khỏi lớp giây. Đột nhiên anh quay sang nhìn Hương Tranh đang rất háo hức bên cạnh. Thấy Sở Tu Phàm nhìn mình, Hương Tranh vội vã đánh trống lảng: “Sao anh ngừng lại? Mau mở tiếp đi”.
Dưới sự thúc giục của Hương Tranh, Sở Tu Phàm tiếp tục mở chiếc hộp, bên trong là một máy PSP cầm tay đa năng.
“Là PSP.” Sở Tu Phàm ngạc nhiên nhìn Hương Tranh. [Play Station Portable (hay còn gọi là PSP): một thiết bị chơi game di động do Sony Computer Entertaiment sản xuất).">
“Tôi thấy anh ở đây một mình. Sợ anh buồn mới mua nó cho anh. Anh có thể chơi game, nghe nhạc cho đỡ buồn. Còn nữa, tôi đã tải về rất nhiều phim, anh có thể xem để giết thời gian. Anh thích nó chứ?”
“Cảm ơn cô. Tôi thực sự rất thích.” Sở Tu Phàm cười vui vẻ, cho tay vào túi định lấy tiền trả cho Hương Tranh. “Hết bao nhiêu? Tôi gửi trả cho cô.”
“Không cần đâu. Chúng ta là bạn mà. Tôi phải về nhà rồi. Tạm biệt!” Hương Tranh vội vàng cáo lui, không muốn cho Sở Tu Phàm có cơ hội đưa tiền, cho cô.
Những ngày sau đó, cứ có thời gian rảnh là Hương Tranh lại chạy tới ngôi nhà gỗ trong rừng phong. Lần nào tới cô cũng mang theo một món quà tặng cho Sở Tu Phàm. Sở Trung Thiên biết chuyện, nhiều lần phản đối nhưng Hương Tranh mặc kệ. Việc Hương Tranh thường xuyên đi vào rừng phong khiến các bạn học chú ý. Để bảo vệ bí mật cho Sở Tu Phàm, hết lần này đến lần khác Hương Tranh phải kiếm cớ giải thích, nhưng mọi người vẫn tỏ ra hoài nghi. Vì vậy, sau này Hương Tranh không dám thường xuyên tìm đến chỗ căn nhà gỗ nữa. Thậm chí, cô còn cẩn thận chuyển sang giờ ăn trưa hoặc ở lại trường, đợi cho học viên về hết mới dám tới thăm Sở Tu Phàm.
Một buổi trưa nọ, khi Hương Tranh vừa mở cửa bước vào căn nhà gỗ thì đã thấy Sở Tu Phàm đứng lặng yên bên cửa sổ, nhìn xa xăm, tay đang giữ chặt một tấm hình cũ. Anh ấy nghĩ gì mà không biết cô đã bước vào nhà thế nhỉ? Ánh nắng chiếu trên những tán lá phong đỏ rực, soi qua khe cửa, hắt lên người anh ấy thành những vòng sáng đỏ rực. Dưới ánh sáng ấy, trông anh ấy đẹp như một vị thần.
Tấm hình đó chụp một người đàn ông trung niên, hao hao Sở Tu Phàm. Tuy đã bước sang tuổi trung niên nhưng trông ông ấy rất phong độ, chắc chắn khi còn trẻ cũng rất đẹp trai. Ông ấy ngồi trong chiếc ghế bành to, ngạo nghễ nhìn xuống một người đàn ông đang quỳ dưới đất, toàn thân toát lên vẻ quyền uy đáng sợ. Hương Tranh đã từng nhìn thấy bức ảnh này. Cô còn biết mặt sau bức ảnh có ghi hàng chữ nhỏ: “Cha: Sở Nhân Vũ”. Đã nhiều lần Hương Tranh thấy Sở Tu Phàm mang bức ảnh ra ngắm. Anh không chủ động kể chuyện cho cô nghe, cô cũng không dám hỏi, sợ vô tình khơi lại chuyện buồn của anh. Cô không ngốc nghếch. Cô thừa biết rằng một người bình thường hẳn không bao giờ tới sống ở nơi hẻo lánh như thế này. Chắc chắn Sở Tu Phàm phải có bí mật gì đó.
Cha Sở Tu Phàm là một nhà tài phiệt lán, ông ấy đang điều hành một công ty tầm cỡ quổc tế. Sở Tu Phàm vừa tốt nghiệp đại học ở nước ngoài đã bị cha gọi về, chuẩn bị tiếp quản việc kinh doanh. Nhưng Sở Tu Phàm lại ham mê âm nhạc, thích sống phóng khoáng, không thích cả ngày ngồi trong bốn bức tường của văn phòng, nghĩ cách đoạt lấy hợp đồng. Cha anh giận dữ, dùng quyền lực gây sức ép với anh. Lúc đầu, Sở Tu Phàm còn chống lại nhưng sau khi người bạn thân của anh bị cha anh đe dọa thì anh buộc phải về nước. Hôm trở về, anh đã gặp Hương Tranh ở sân bay. Vì không muốn về nhà, nên anh bí mật chuyển đến đây. Cho dù Sở Nhân Vũ đối xử khắc nghiệt với Sở Tu Phàm nhưng ông vẫn là người cha mà anh hết mực yêu thương. Anh đi du học bốn năm. Bốn năm nay, hai cha con anh chưa từng gặp mặt.
“Lại nhớ nhà à?” Hương Tranh ngồi xuống mép giường bên cạnh anh.
Câu hỏi của Hương Tranh làm Sở Tu Phàm bừng tỉnh. Anh cẩn thận cất bức ảnh vào túi, quay lại hỏi cô: “Cô đến rồi à?”.
“Ừ. Xem hôm nay tôi mang gì cho anh này.” Hương Tranh giơ cái túi lên lắc lắc, vui vẻ đố anh.
“Là đồ chơi mới?”
“Sai rồi. Hôm nay là đồ ăn. Tôi làm bánh quy, có rất nhiều hương vị khác nhau.” Vừa nói Hương Tranh vừa mở túi bánh, đưa ra trước mặt Sở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm cũng hưởng ứng nhiệt tình, đưa tay nhón một cái bánh, chuẩn bị cho vào miệng thì anh bỗng giật mình nhận ra cái bánh ấy có hình một cô gái, có nét hao hao Hương Tranh.
“Cái gì đây?” Anh giơ chiếc bánh lên hỏi lại.
“Là tôi. Có giống không? Tôi đã rất kỳ công mới làm ra nó đấy.” Hương Tranh hào hứng khoe. Cô cũng mở túi bánh, lấy ra một chiếc khác.
“Đó là gì?” Sở Tu Phàm càng ngạc nhiên nhìn chiếc bánh hình người nữa mà Hương Tranh vừa lấy ra.
“Là anh đây.” Hương Tranh giải thích có thể rồi điềm nhiên cho chiếc bánh vào miệng.
Sở Tu Phàm choáng váng nhìn “mình” biến mất trong miệng Hương Tranh. Hương Tranh ăn xong, quay sang thấy Sở Tu Phàm vẫn giữ chiếc bánh trong tay, ngây thơ hỏi: “Sao cứ nhìn tôi làm gì? Anh mau ăn thử xem có ngon không?”.
Cô ấy... cô ấy nói anh ăn “cô ấy”. Sở Tu Phàm còn đang mải nghĩ thì Hương Tranh đã nhanh tay đút cái bánh quy vào miệng anh. Sở Tu Phàm bị bất ngờ, không kịp phản ứng nên mắc nghẹn. Anh ho khan mấy tiếng, cố nuốt miếng bánh. Hương Tranh nhìn anh vẻ rất lo lắng.
“Sao thế? Không ngon à? Tôi đã rất vất vả mới làm ra chúng đấy. Tôi làm hình anh, hình tôi, hình bạn tôi và cả chị gái tôi nữa. Nhưng chúng đã bị bạn tôi và chú bảo vệ tòa nhà ăn hết. Những cái này được tôi cất giấu từ trước nên mới còn đấy.”
Sở Tu Phàm nghe thế càng thêm bối rối, hóa ra bánh này không chỉ được tạo hình riêng của anh và cô, còn có người khác nữa. Nói như vậy thì anh mới là người có tình ý, chưa gì đã “có tật giật mình”.
“A! A!” Đột nhiên Hương Tranh phát hiện ra điều gì đặc biệt, chỉ vào mặt anh kêu lên. “Nhìn anh đang đỏ mặt này.”
Sở Tu Phàm làm như không nghe thấy Hương Tranh nói, quay đi hướng khác nhưng không hiểu sao mặt anh càng đỏ hơn.
Căn bệnh thích trai đẹp của Hương Tranh lại tái phát. Cô không do dự thốt lên: “Woa! Nhìn anh đỏ mặt mới dễ thương làm sao! Tôi càng ngày càng thấy thích anh. Phải làm thế nào đây?”.
Hai người nhìn nhau chằm chằm. Sở Tu Phàm lên tiếng trước: “Hương Tranh, cô biết là chúng ta không thể, chúng ta…”
Hương Tranh đột nhiên hét lên, không cho anh nói tiếp: “A... a... a. Tôi chỉ nói đùa thôi. Anh đừng tin là thật”.
“Tôi... đến giờ vào học rồi. Tôi đi đây. Bye bye!” Hương Tranh lắp bắp nói rồi vội vàng đứng lên, thậm chí còn quên để lại túi bánh đã chạy đi. Nhưng đúng lúc Hương Tranh ra tới ngưỡng cửa, chuẩn bị biến vào rùng phong, Sở Tu Phàm gọi cô quay lại.
“Hương Tranh. Đợi đã!”
Hương Tranh dừng lại, quay người cười hỏi: “Có chuyện gì à?”.
“Cô tuổi gì?”
“À!” Hương Tranh không ngờ anh ấy lại đột nhiên hỏi cô câu này, trấn tĩnh một chút rồi mới trả lời: “Tôi tuổi ngựa”.
“Cô đã bao giờ nhìn thấy con ngựa làm bằng gỗ phong chưa?”
Hương Tranh lắc đầu, không hiểu anh hỏi thế để làm gì.
“Khi tôi học đại học, có quen một anh làm thợ mộc, được anh ấy dạy điêu khắc gỗ. Nếu cô muốn, tôi sẽ làm cho cô một con ngựa bằng gỗ”.
Mắt Hương Tranh sáng lên, giọng hào hứng: “Thật sao?”.
“Ừ! Nhưng cô mau đi học đi. Khi nào làm xong tôi sẽ nói.”
“Oh yeah!” Hương Tranh vui mừng nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Chợt nhớ ra là tay mình vẫn cầm túi bánh quy, cô quay lại, dúi nó vào tay Sở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm mở toang cửa, đứng đó dõi theo bóng Hương Tranh xa dần rồi khuất hẳn trong rừng phong anh mới quay vào nhà. Cúi nhìn túi bánh quy cầm trên tay, Sở Tu Phàm thấy trái tim mình bỗng trở nên ấm áp.
Hương Tranh thực sự là một cô gái rất tốt, nhưng một cô gái trong sáng như cô không nên bị đưa tới một gia đình như nhà anh. Anh không đủ dũng cảm để đến với cô. Anh sẽ sống một mình để không làm liên lụy đến ai.
Nếu anh là con của một gia đình bình thường, hoặc giả nếu anh dũng cảm hơn thì mọi chuyện có tốt đẹp hơn hiện tại?
Hương Tranh vốn cho rằng “Tân nương học viện” là nơi các cô gái quý tộc, những cô dâu quý tộc đến uống trà, nói chuyện và thưởng thức tiếng dương cầm nhưng thực tế chứng minh cô đã nhầm.
“Tân nương học viện” không giống như những trường học bình thường khác. Học viên ở đây phải nghiêm ngặt tuân theo
giáo trình của từng buổi học. Học làm đẹp, học trang điểm, học nghi lễ... Toàn những môn mà cô ghét nhất. Đã thế các giáo viên còn cực kỳ nghiêm khắc với học viên. Hương Tranh là học viên mới, lại không thuộc dòng dõi quý tộc nên càng được “chăm sóc” kỹ hơn. Mới theo học có một ngày mà cô đã thấy ngột ngạt, gò bó đến muốn chết.
Ngày hôm ấy, tối mịt Hương Tranh mới xách một túi đầy rau quả tươi, mệt mỏi và chán nản mở cửa căn hộ của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên vẫn chưa ngủ. Anh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, nghe tiếng mở cửa, liền quay ra nhìn, thấy Hương Tranh tay xách nách mang, mệt mỏi đứng đó, anh còn nói mát: “Lại mua đồ về nấu ăn cho tình lang à?”.
Hương Tranh đóng cửa, ngẩng khuôn mặt đẩy mệt mỏi, lườm anh ta một cái.
“Cái gì mà tình lang, nói thật khó nghe, tôi và anh ấy là bạn bè trong sáng.” Vừa xếp giày vào tủ giày, Hương Tranh vừa giải thích.
Sở Trung Thiên nhìn lại Hương Tranh lần nữa, vui vẻ trêu chọc: “Vậy thì sao mà mặt mũi cô lại thất thần thế kia? Không phải là vì tỏ tình nhưng bị người ta từ chối đấy chứ?”.
“Hừ. Anh có bị mất trí không đây? Tôi đã nói tôi và anh ấy chỉ là bạn bình thường. Tỏ tình cái gì mà tỏ tình?”
Nghe Hương Tranh nhắc lại một lần nữa, không hiểu sao Sở Trung Thiên thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa đẩy được tảng đá đè nặng ra khỏi tim vậy. Anh quay qua nhìn Hương Tranh an ủi: “Thất tình cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm. Cô biết không, hai phần ba số người trên thế giới đã từng thất tình. Cho nên cô không việc gì phải buồn, chỉ cần kiếm một anh chàng khác mà yêu là được”.
Hương Tranh giận dữ đưa tay vò đầu.
“Bộ dạng thảm hại này của tôi là do đám giáo viên biến thái ở đó gây ra.”
Sở Trung Thiên lại mỉa mai: “Đừng có nói với tôi những giáo viên ưu tú ở đó cũng để mắt đến cô nhé!”.
“Để mắt cái đầu anh ấy.” Hương Tranh càng lúc càng giận dữ. “Bọn họ không ưa tôi, nói tôi không có khí chất, mỗi ngày phải ở lại thêm hai tiếng để bọn họ kèm thêm.”
“Không ưa cái gì. Nếu tất cả giáo viên đều nói thế thì có nghĩa là cô không có khí chất thật chứ sao.” Sở Trung Thiên cười cười, hết nhìn Hương Tranh rồi lại nhìn màn hình ti vi, thản nhiên trước cơn giận của cô.
“Sở Trung Thiên, anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh giơ nắm đấm về phía Sở Trung Thiên, giận dữ nhìn anh ta, hỏi. “Sở Trung Thiên, có phải anh cũng cho rằng tôi không có khí chất nên mới gửi tôi tới đó học phải không?”
“Đưa cô tới đó học là để đáp ứng yêu cầu của mẹ tôi. Cô đừng có suy diễn rồi nghi oan cho tôi.”
Hương Tranh im lặng, không biết phải nói gì. Nhìn anh ta vui vẻ xem ti vi mà cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao anh ta có thể vui vẻ sau khi khiến cô thảm hại đến thế này.
Hương Tranh càng nghĩ càng thấy bực bội không yên, cô giằng lấy điều khiển từ tay anh ta, tắt ti vi.
“Này. Làm cái gì thế? Tôi còn đang xem.” Sở Trung Thiên bất mãn gào lên.
Hương Tranh mặc kệ anh ta. Cô mang đám rau củ vào bếp, không khách khí nói vọng ra: “Có muốn ăn cơm tối thì vào phụ tôi một tay, không thì ăn mì”.
Sở Trung Thiên nhún vai. Biết Hương Tranh đang tức giận nên anh cũng không chấp, từ từ đứng dậy đi vào bếp phụ giúp cô.
Nói là giúp nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cũng chỉ biết giúp cô bóc tỏi. Thậm chí bóc tỏi anh ta còn chưa thạo, lóng ngóng để tỏi làm cay mắt. Sau khi rửa sạch tay, Sở Trung Thiên ngồi ở bàn ăn nhìn Hương Tranh khéo léo cắt dưa chuột, càng nhìn càng thấy cô trông thật buồn cười.
“Hương Tranh, làm sao cô quen anh ta?”
Hương Tranh dừng tay. Nghĩ mãi mới hiểu cụm từ “anh ta” của Sở Trung Thiên là muốn chỉ
Sở Tu Phàm, cô chỉ trả lời qua quýt: “Duyên số đến thì quen thôi”.
“Hừ!” Sở Trung Thiên thở ra một tiếng vậy rồi mới hỏi tiếp: “Anh ta có gì mà khiến cô thích đến thế?”.
Hương Tranh lại dừng tay. Trong tâm trí cô hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Sở Tu Phàm, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm và huyền bí như màn đêm. Cô mỉm cười vẻ thẹn thùng.
“Anh ấy đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, bí ẩn như màn đêm nhưng bất cứ ai đã một lần nhìn vào nó đều bị hút hồn.”
Sở Trung Thiên bĩu môi vẻ khinh thị.
“Có thể hút hồn người khác, lẽ nào anh ta là yêu tinh.”
“Anh ấy là một anh chàng đẹp trai, không phải yêu tinh.” Hương Tranh cãi lại, tiếp tục cắt dưa chuột.
Sở Trung Thiên nhăn mũi vẻ khó chịu khi thấy Hương Tranh bênh vực anh ta như vậy. Nhưng anh có tư cách gì mà cấm cô làm thế? Nghĩ đến đây, Sở Trung Thiên thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh dằn lòng hỏi tiếp: “Từ nay, ngày nào cô cũng nấu ăn cho yêu tinh đó à?”.
Lần này Hương Tranh để mặc Sở Trung Thiên gọi Sở Tu Phàm là yêu tinh, cô còn bận cho dưa chuột vào chảo, trả lời cộc lốc: “Ừ”.
“Cô đừng nấu cơm cho anh ta nữa. Ra ngoài mua cơm hộp ấy.”
Hương Tranh nhìn anh thắc mắc: “Vì sao?”.
“Bởi vì... bởi vì... nồi nhà tôi mà cô sử dụng nhiều như thế sẽ nhanh hỏng.” Một lý do ngớ ngẩn nhưng vì Sở Trung Thiên bị Hương Tranh hỏi bất ngờ nên đâm luống cuống, chỉ có thể nghĩ ra
“Anh sống ở đây?”
Hương Tranh đưa mắt quan sát đám lá phong phủ kín nóc nhà, xung quanh nhà, từ lúc nào trong mắt cô chỉ có màu đỏ ngự trị. Ngôi nhà thật đẹp, đẹp như trong thế giới cổ tích vậy. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, có lẽ Hương Tranh sẽ không bao giờ tin Sở Tu Phàm sống ở một nơi đẹp như thế này vì cô nghĩ một con người lạnh lùng như anh ấy sẽ chỉ thích những thứ đơn giản và tiện nghi, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh thơ mộng đó.
“Căn nhà gỗ này do chú Đức xây dựng giúp tôi. Nếu có sự lựa chọn khác, tôi đã không đến ở đây”. Sở Tu Phàm như đọc thấu suy nghĩ của Hương Tranh, chậm rãi phân trần.
Sở Tu Phàm đưa tay mở cửa, anh bước vào trước, Hương Tranh theo sau, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, mùi hương của gỗ khiến cô cảm thấy thật khoan khoái.
Căn nhà gỗ nhỏ nên không chia phòng, bên trong cũng được bài trí đơn giản: chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ và một số vật dụng cá nhân, ngoài ra không có gì khác.
Hương Tranh đặt túi thức ăn mang theo lên bàn gỗ, vội vã gọi Sở Tu Phàm đến ăn sáng.
Sở Tu Phàm liếc nhìn món cháo còn nóng hổi trên bàn rồi lại nhìn Hương Tranh đang nhìn anh vẻ chờ đợi, hỏi: “Là do cô tự tay nấu?”.
Hương Tranh bẽn lẽn cúi đầu, tay vân vê vạt áo. “Vâng.”
Sở Tu Phàm chỉ hỏi có vậy rồi yên lặng mở nắp hộp cháo, khẽ liếc qua Hương Tranh căng thẳng ngồi bên, xúc một thìa nhỏ cho vào miệng.
“Có ngon không?” Hương Tranh không đợi thêm được nữa, nôn nóng hỏi luôn.
“Được.” Sở Tu Phàm nuốt thìa cháo, gật đầu, nói tiếp. “Từ mai cô không cần nấu bữa sáng cho tôi nữa. Mua ở hiệu là được rồi.”
Câu nói của Sở Tu Phàm làm cho trái tim Hương Tranh đau nhói. Nói vậy khác nào anh ấy muốn từ chối cô. Hương Tranh lặng nhìn Sở Tu Phàm ăn cháo, trong đầu đặt ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác. Nghĩ mãi không ra, cồ buột miệng hỏi: “Anh ghét tôi?”.
Sở Tu Phàm dừng tay, lặng yên một lúc mới khẽ trả lời: “Không phải tại cô. Tại tôi không thể có bạn gái”.
Hương Tranh nghe được câu đầu tiên, trong lòng cảm thấy thoải mái trở lại. Nhưng nghe tiếp câu sau, cô lại thấy băn khoăn. Anh ấy nói hiện nay anh ấy chưa thích hợp để có bạn gái. Tại sao vậy? Phải chăng anh ấy hiểu lầm cô có ý gì với anh ấy?
... Đúng. Cô thừa nhận cô có chút cảm tình đặc biệt với anh. Đơn giản vì cô vốn không có sức đề kháng với những anh chàng
đẹp trai. Mà anh lại là anh chàng đẹp trai nhất trong số đó. Nhưng, cho dù cô như thế cũng đâu cần anh ấy nói thẳng tới mức ấy. Nói gì thì nói, cô cũng là con gái, phải giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân chứ.
Vì vậy Hương Tranh quyết định lên tiếng giải thích: “Anh cho rằng vì tôi thích anh nên mới nấu bữa sáng cho anh? Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi. Tôi không có tình ý gì với anh cả, một chút cũng không”.
“…” Anh có nói cô ấy có tình ý với anh đâu? Anh chỉ muốn nói trước thế để cô ấy xác định rõ ràng ngay từ đầu, sau này hai người thường xuyên gặp gỡ cũng không đến mức nảy sinh tình cảm. Nhưng xem ra, anh đã chậm một bước rồi. Trước khi anh nói ra, cô ấy đã có ảo tưởng này.
Hương Tranh đinh ninh rằng Sở Tu Phàm không thể nhận ra tình cảm của cô, vẫn trẻ con diễn tiếp: “Tôi không bao giờ quên anh đã giúp tôi lúc hoạn nạn. Những việc này chỉ là chút thành ý nhỏ. Tôi... tôi chỉ coi anh như một người bạn bình thường... Sở Tu Phàm, chúng ta làm bạn nhé!”.
Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu ra chiều đồng ý, sau đó lại lặng lẽ ăn cháo.
Căn nhà gỗ chìm trong yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc từ rừng phong vọng tới.
Hương Tranh đứng lên, đi về phía chiếc giường gỗ, mắt nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Cô phát hiện ra đồ đạc trong phòng không chỉ được thiết kế đơn giản mà còn được chế tác cho riêng một người. Hương Tranh hiếu kỳ hỏi: “Tu Phàm, có mình anh ở đây?”.
“Ờ.” Sở Tu Phàm gật đầu xác nhận.
“Sao anh lại sống một mình ở nơi xa xôi này? Anh không có nhà trong thành phố sao?” Hương Tranh càng lúc càng tỏ ra tò mò.
“Ừ.” Sở Tu Phàm vẫn kiệm lời, chỉ gật đầu xác nhận.
“Tôi nhớ anh có một bác tài xế tên Đức, anh có thể tới nhà bác ấy ở hoặc thuê một căn hộ trong thành phố. Sao anh lại chọn sống ở nơi hẻo lánh như thế này? Tôi thật sự không hiểu.” Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, nét mặt căng thẳng. Anh đang cân nhắc xem có nên nói với cô ta hay không. Cuối cùng, anh quyết định im lặng.
Hương Tranh vẫn theo dõi từng biểu hiện trên mặt Sở Tu Phàm. Thấy anh trầm tư suy nghĩ lâu như vậy, cô đoán anh có điều khó nói. Cô tự thấy mình đang nhiều chuyện nên cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Buổi chiều, Hương Tranh lại men theo khu rừng quay lại ngôi nhà gỗ, mang theo một món quà cho Sở Tu Phàm.
“Cái gì vậy?” Sở Tu Phàm nhìn món quà được đóng gói đẹp đẽ Hương Tranh vừa đưa, bối rối hỏi một câu.
Hương Tranh tinh nghịch nháy mắt, ra chiều bí ẩn: “Anh mở ra xem xem”.
Hương Tranh hồi hộp dõi theo đôi tay Sở Tu Phàm bóc lớp giấy gói bên ngoài, điệu bộ chờ đợi cứ như người nhận quà là cô vậy. Sở Tu Phàm bóc lớp giấy hoa bọc ngoài, nhấc chiếc hộp nhỏ màu bạc ra khỏi lớp giây. Đột nhiên anh quay sang nhìn Hương Tranh đang rất háo hức bên cạnh. Thấy Sở Tu Phàm nhìn mình, Hương Tranh vội vã đánh trống lảng: “Sao anh ngừng lại? Mau mở tiếp đi”.
Dưới sự thúc giục của Hương Tranh, Sở Tu Phàm tiếp tục mở chiếc hộp, bên trong là một máy PSP cầm tay đa năng.
“Là PSP.” Sở Tu Phàm ngạc nhiên nhìn Hương Tranh. [Play Station Portable (hay còn gọi là PSP): một thiết bị chơi game di động do Sony Computer Entertaiment sản xuất).">
“Tôi thấy anh ở đây một mình. Sợ anh buồn mới mua nó cho anh. Anh có thể chơi game, nghe nhạc cho đỡ buồn. Còn nữa, tôi đã tải về rất nhiều phim, anh có thể xem để giết thời gian. Anh thích nó chứ?”
“Cảm ơn cô. Tôi thực sự rất thích.” Sở Tu Phàm cười vui vẻ, cho tay vào túi định lấy tiền trả cho Hương Tranh. “Hết bao nhiêu? Tôi gửi trả cho cô.”
“Không cần đâu. Chúng ta là bạn mà. Tôi phải về nhà rồi. Tạm biệt!” Hương Tranh vội vàng cáo lui, không muốn cho Sở Tu Phàm có cơ hội đưa tiền, cho cô.
Những ngày sau đó, cứ có thời gian rảnh là Hương Tranh lại chạy tới ngôi nhà gỗ trong rừng phong. Lần nào tới cô cũng mang theo một món quà tặng cho Sở Tu Phàm. Sở Trung Thiên biết chuyện, nhiều lần phản đối nhưng Hương Tranh mặc kệ. Việc Hương Tranh thường xuyên đi vào rừng phong khiến các bạn học chú ý. Để bảo vệ bí mật cho Sở Tu Phàm, hết lần này đến lần khác Hương Tranh phải kiếm cớ giải thích, nhưng mọi người vẫn tỏ ra hoài nghi. Vì vậy, sau này Hương Tranh không dám thường xuyên tìm đến chỗ căn nhà gỗ nữa. Thậm chí, cô còn cẩn thận chuyển sang giờ ăn trưa hoặc ở lại trường, đợi cho học viên về hết mới dám tới thăm Sở Tu Phàm.
Một buổi trưa nọ, khi Hương Tranh vừa mở cửa bước vào căn nhà gỗ thì đã thấy Sở Tu Phàm đứng lặng yên bên cửa sổ, nhìn xa xăm, tay đang giữ chặt một tấm hình cũ. Anh ấy nghĩ gì mà không biết cô đã bước vào nhà thế nhỉ? Ánh nắng chiếu trên những tán lá phong đỏ rực, soi qua khe cửa, hắt lên người anh ấy thành những vòng sáng đỏ rực. Dưới ánh sáng ấy, trông anh ấy đẹp như một vị thần.
Tấm hình đó chụp một người đàn ông trung niên, hao hao Sở Tu Phàm. Tuy đã bước sang tuổi trung niên nhưng trông ông ấy rất phong độ, chắc chắn khi còn trẻ cũng rất đẹp trai. Ông ấy ngồi trong chiếc ghế bành to, ngạo nghễ nhìn xuống một người đàn ông đang quỳ dưới đất, toàn thân toát lên vẻ quyền uy đáng sợ. Hương Tranh đã từng nhìn thấy bức ảnh này. Cô còn biết mặt sau bức ảnh có ghi hàng chữ nhỏ: “Cha: Sở Nhân Vũ”. Đã nhiều lần Hương Tranh thấy Sở Tu Phàm mang bức ảnh ra ngắm. Anh không chủ động kể chuyện cho cô nghe, cô cũng không dám hỏi, sợ vô tình khơi lại chuyện buồn của anh. Cô không ngốc nghếch. Cô thừa biết rằng một người bình thường hẳn không bao giờ tới sống ở nơi hẻo lánh như thế này. Chắc chắn Sở Tu Phàm phải có bí mật gì đó.
Cha Sở Tu Phàm là một nhà tài phiệt lán, ông ấy đang điều hành một công ty tầm cỡ quổc tế. Sở Tu Phàm vừa tốt nghiệp đại học ở nước ngoài đã bị cha gọi về, chuẩn bị tiếp quản việc kinh doanh. Nhưng Sở Tu Phàm lại ham mê âm nhạc, thích sống phóng khoáng, không thích cả ngày ngồi trong bốn bức tường của văn phòng, nghĩ cách đoạt lấy hợp đồng. Cha anh giận dữ, dùng quyền lực gây sức ép với anh. Lúc đầu, Sở Tu Phàm còn chống lại nhưng sau khi người bạn thân của anh bị cha anh đe dọa thì anh buộc phải về nước. Hôm trở về, anh đã gặp Hương Tranh ở sân bay. Vì không muốn về nhà, nên anh bí mật chuyển đến đây. Cho dù Sở Nhân Vũ đối xử khắc nghiệt với Sở Tu Phàm nhưng ông vẫn là người cha mà anh hết mực yêu thương. Anh đi du học bốn năm. Bốn năm nay, hai cha con anh chưa từng gặp mặt.
“Lại nhớ nhà à?” Hương Tranh ngồi xuống mép giường bên cạnh anh.
Câu hỏi của Hương Tranh làm Sở Tu Phàm bừng tỉnh. Anh cẩn thận cất bức ảnh vào túi, quay lại hỏi cô: “Cô đến rồi à?”.
“Ừ. Xem hôm nay tôi mang gì cho anh này.” Hương Tranh giơ cái túi lên lắc lắc, vui vẻ đố anh.
“Là đồ chơi mới?”
“Sai rồi. Hôm nay là đồ ăn. Tôi làm bánh quy, có rất nhiều hương vị khác nhau.” Vừa nói Hương Tranh vừa mở túi bánh, đưa ra trước mặt Sở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm cũng hưởng ứng nhiệt tình, đưa tay nhón một cái bánh, chuẩn bị cho vào miệng thì anh bỗng giật mình nhận ra cái bánh ấy có hình một cô gái, có nét hao hao Hương Tranh.
“Cái gì đây?” Anh giơ chiếc bánh lên hỏi lại.
“Là tôi. Có giống không? Tôi đã rất kỳ công mới làm ra nó đấy.” Hương Tranh hào hứng khoe. Cô cũng mở túi bánh, lấy ra một chiếc khác.
“Đó là gì?” Sở Tu Phàm càng ngạc nhiên nhìn chiếc bánh hình người nữa mà Hương Tranh vừa lấy ra.
“Là anh đây.” Hương Tranh giải thích có thể rồi điềm nhiên cho chiếc bánh vào miệng.
Sở Tu Phàm choáng váng nhìn “mình” biến mất trong miệng Hương Tranh. Hương Tranh ăn xong, quay sang thấy Sở Tu Phàm vẫn giữ chiếc bánh trong tay, ngây thơ hỏi: “Sao cứ nhìn tôi làm gì? Anh mau ăn thử xem có ngon không?”.
Cô ấy... cô ấy nói anh ăn “cô ấy”. Sở Tu Phàm còn đang mải nghĩ thì Hương Tranh đã nhanh tay đút cái bánh quy vào miệng anh. Sở Tu Phàm bị bất ngờ, không kịp phản ứng nên mắc nghẹn. Anh ho khan mấy tiếng, cố nuốt miếng bánh. Hương Tranh nhìn anh vẻ rất lo lắng.
“Sao thế? Không ngon à? Tôi đã rất vất vả mới làm ra chúng đấy. Tôi làm hình anh, hình tôi, hình bạn tôi và cả chị gái tôi nữa. Nhưng chúng đã bị bạn tôi và chú bảo vệ tòa nhà ăn hết. Những cái này được tôi cất giấu từ trước nên mới còn đấy.”
Sở Tu Phàm nghe thế càng thêm bối rối, hóa ra bánh này không chỉ được tạo hình riêng của anh và cô, còn có người khác nữa. Nói như vậy thì anh mới là người có tình ý, chưa gì đã “có tật giật mình”.
“A! A!” Đột nhiên Hương Tranh phát hiện ra điều gì đặc biệt, chỉ vào mặt anh kêu lên. “Nhìn anh đang đỏ mặt này.”
Sở Tu Phàm làm như không nghe thấy Hương Tranh nói, quay đi hướng khác nhưng không hiểu sao mặt anh càng đỏ hơn.
Căn bệnh thích trai đẹp của Hương Tranh lại tái phát. Cô không do dự thốt lên: “Woa! Nhìn anh đỏ mặt mới dễ thương làm sao! Tôi càng ngày càng thấy thích anh. Phải làm thế nào đây?”.
Hai người nhìn nhau chằm chằm. Sở Tu Phàm lên tiếng trước: “Hương Tranh, cô biết là chúng ta không thể, chúng ta…”
Hương Tranh đột nhiên hét lên, không cho anh nói tiếp: “A... a... a. Tôi chỉ nói đùa thôi. Anh đừng tin là thật”.
“Tôi... đến giờ vào học rồi. Tôi đi đây. Bye bye!” Hương Tranh lắp bắp nói rồi vội vàng đứng lên, thậm chí còn quên để lại túi bánh đã chạy đi. Nhưng đúng lúc Hương Tranh ra tới ngưỡng cửa, chuẩn bị biến vào rùng phong, Sở Tu Phàm gọi cô quay lại.
“Hương Tranh. Đợi đã!”
Hương Tranh dừng lại, quay người cười hỏi: “Có chuyện gì à?”.
“Cô tuổi gì?”
“À!” Hương Tranh không ngờ anh ấy lại đột nhiên hỏi cô câu này, trấn tĩnh một chút rồi mới trả lời: “Tôi tuổi ngựa”.
“Cô đã bao giờ nhìn thấy con ngựa làm bằng gỗ phong chưa?”
Hương Tranh lắc đầu, không hiểu anh hỏi thế để làm gì.
“Khi tôi học đại học, có quen một anh làm thợ mộc, được anh ấy dạy điêu khắc gỗ. Nếu cô muốn, tôi sẽ làm cho cô một con ngựa bằng gỗ”.
Mắt Hương Tranh sáng lên, giọng hào hứng: “Thật sao?”.
“Ừ! Nhưng cô mau đi học đi. Khi nào làm xong tôi sẽ nói.”
“Oh yeah!” Hương Tranh vui mừng nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Chợt nhớ ra là tay mình vẫn cầm túi bánh quy, cô quay lại, dúi nó vào tay Sở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm mở toang cửa, đứng đó dõi theo bóng Hương Tranh xa dần rồi khuất hẳn trong rừng phong anh mới quay vào nhà. Cúi nhìn túi bánh quy cầm trên tay, Sở Tu Phàm thấy trái tim mình bỗng trở nên ấm áp.
Hương Tranh thực sự là một cô gái rất tốt, nhưng một cô gái trong sáng như cô không nên bị đưa tới một gia đình như nhà anh. Anh không đủ dũng cảm để đến với cô. Anh sẽ sống một mình để không làm liên lụy đến ai.
Nếu anh là con của một gia đình bình thường, hoặc giả nếu anh dũng cảm hơn thì mọi chuyện có tốt đẹp hơn hiện tại?
Hương Tranh vốn cho rằng “Tân nương học viện” là nơi các cô gái quý tộc, những cô dâu quý tộc đến uống trà, nói chuyện và thưởng thức tiếng dương cầm nhưng thực tế chứng minh cô đã nhầm.
“Tân nương học viện” không giống như những trường học bình thường khác. Học viên ở đây phải nghiêm ngặt tuân theo
giáo trình của từng buổi học. Học làm đẹp, học trang điểm, học nghi lễ... Toàn những môn mà cô ghét nhất. Đã thế các giáo viên còn cực kỳ nghiêm khắc với học viên. Hương Tranh là học viên mới, lại không thuộc dòng dõi quý tộc nên càng được “chăm sóc” kỹ hơn. Mới theo học có một ngày mà cô đã thấy ngột ngạt, gò bó đến muốn chết.
Ngày hôm ấy, tối mịt Hương Tranh mới xách một túi đầy rau quả tươi, mệt mỏi và chán nản mở cửa căn hộ của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên vẫn chưa ngủ. Anh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, nghe tiếng mở cửa, liền quay ra nhìn, thấy Hương Tranh tay xách nách mang, mệt mỏi đứng đó, anh còn nói mát: “Lại mua đồ về nấu ăn cho tình lang à?”.
Hương Tranh đóng cửa, ngẩng khuôn mặt đẩy mệt mỏi, lườm anh ta một cái.
“Cái gì mà tình lang, nói thật khó nghe, tôi và anh ấy là bạn bè trong sáng.” Vừa xếp giày vào tủ giày, Hương Tranh vừa giải thích.
Sở Trung Thiên nhìn lại Hương Tranh lần nữa, vui vẻ trêu chọc: “Vậy thì sao mà mặt mũi cô lại thất thần thế kia? Không phải là vì tỏ tình nhưng bị người ta từ chối đấy chứ?”.
“Hừ. Anh có bị mất trí không đây? Tôi đã nói tôi và anh ấy chỉ là bạn bình thường. Tỏ tình cái gì mà tỏ tình?”
Nghe Hương Tranh nhắc lại một lần nữa, không hiểu sao Sở Trung Thiên thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa đẩy được tảng đá đè nặng ra khỏi tim vậy. Anh quay qua nhìn Hương Tranh an ủi: “Thất tình cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm. Cô biết không, hai phần ba số người trên thế giới đã từng thất tình. Cho nên cô không việc gì phải buồn, chỉ cần kiếm một anh chàng khác mà yêu là được”.
Hương Tranh giận dữ đưa tay vò đầu.
“Bộ dạng thảm hại này của tôi là do đám giáo viên biến thái ở đó gây ra.”
Sở Trung Thiên lại mỉa mai: “Đừng có nói với tôi những giáo viên ưu tú ở đó cũng để mắt đến cô nhé!”.
“Để mắt cái đầu anh ấy.” Hương Tranh càng lúc càng giận dữ. “Bọn họ không ưa tôi, nói tôi không có khí chất, mỗi ngày phải ở lại thêm hai tiếng để bọn họ kèm thêm.”
“Không ưa cái gì. Nếu tất cả giáo viên đều nói thế thì có nghĩa là cô không có khí chất thật chứ sao.” Sở Trung Thiên cười cười, hết nhìn Hương Tranh rồi lại nhìn màn hình ti vi, thản nhiên trước cơn giận của cô.
“Sở Trung Thiên, anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh giơ nắm đấm về phía Sở Trung Thiên, giận dữ nhìn anh ta, hỏi. “Sở Trung Thiên, có phải anh cũng cho rằng tôi không có khí chất nên mới gửi tôi tới đó học phải không?”
“Đưa cô tới đó học là để đáp ứng yêu cầu của mẹ tôi. Cô đừng có suy diễn rồi nghi oan cho tôi.”
Hương Tranh im lặng, không biết phải nói gì. Nhìn anh ta vui vẻ xem ti vi mà cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao anh ta có thể vui vẻ sau khi khiến cô thảm hại đến thế này.
Hương Tranh càng nghĩ càng thấy bực bội không yên, cô giằng lấy điều khiển từ tay anh ta, tắt ti vi.
“Này. Làm cái gì thế? Tôi còn đang xem.” Sở Trung Thiên bất mãn gào lên.
Hương Tranh mặc kệ anh ta. Cô mang đám rau củ vào bếp, không khách khí nói vọng ra: “Có muốn ăn cơm tối thì vào phụ tôi một tay, không thì ăn mì”.
Sở Trung Thiên nhún vai. Biết Hương Tranh đang tức giận nên anh cũng không chấp, từ từ đứng dậy đi vào bếp phụ giúp cô.
Nói là giúp nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cũng chỉ biết giúp cô bóc tỏi. Thậm chí bóc tỏi anh ta còn chưa thạo, lóng ngóng để tỏi làm cay mắt. Sau khi rửa sạch tay, Sở Trung Thiên ngồi ở bàn ăn nhìn Hương Tranh khéo léo cắt dưa chuột, càng nhìn càng thấy cô trông thật buồn cười.
“Hương Tranh, làm sao cô quen anh ta?”
Hương Tranh dừng tay. Nghĩ mãi mới hiểu cụm từ “anh ta” của Sở Trung Thiên là muốn chỉ
Sở Tu Phàm, cô chỉ trả lời qua quýt: “Duyên số đến thì quen thôi”.
“Hừ!” Sở Trung Thiên thở ra một tiếng vậy rồi mới hỏi tiếp: “Anh ta có gì mà khiến cô thích đến thế?”.
Hương Tranh lại dừng tay. Trong tâm trí cô hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Sở Tu Phàm, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm và huyền bí như màn đêm. Cô mỉm cười vẻ thẹn thùng.
“Anh ấy đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, bí ẩn như màn đêm nhưng bất cứ ai đã một lần nhìn vào nó đều bị hút hồn.”
Sở Trung Thiên bĩu môi vẻ khinh thị.
“Có thể hút hồn người khác, lẽ nào anh ta là yêu tinh.”
“Anh ấy là một anh chàng đẹp trai, không phải yêu tinh.” Hương Tranh cãi lại, tiếp tục cắt dưa chuột.
Sở Trung Thiên nhăn mũi vẻ khó chịu khi thấy Hương Tranh bênh vực anh ta như vậy. Nhưng anh có tư cách gì mà cấm cô làm thế? Nghĩ đến đây, Sở Trung Thiên thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh dằn lòng hỏi tiếp: “Từ nay, ngày nào cô cũng nấu ăn cho yêu tinh đó à?”.
Lần này Hương Tranh để mặc Sở Trung Thiên gọi Sở Tu Phàm là yêu tinh, cô còn bận cho dưa chuột vào chảo, trả lời cộc lốc: “Ừ”.
“Cô đừng nấu cơm cho anh ta nữa. Ra ngoài mua cơm hộp ấy.”
Hương Tranh nhìn anh thắc mắc: “Vì sao?”.
“Bởi vì... bởi vì... nồi nhà tôi mà cô sử dụng nhiều như thế sẽ nhanh hỏng.” Một lý do ngớ ngẩn nhưng vì Sở Trung Thiên bị Hương Tranh hỏi bất ngờ nên đâm luống cuống, chỉ có thể nghĩ ra