- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Đọc Truyện hay - Cô Nàng Hợp Đồng
!
“Chuyện này làm náo loạn học viện nhiều ngày nay, có nhiều học viên cam đoan họ đã nhìn thấy ma. Cô đừng nên tới đó.” Diệp Luyến Hoàn nói xong, không đợi Hương Tranh kịp phản ứng, vội chuyển chủ đề luôn: “Hương tiểu thư, tôi có thể nhờ cô giúp cho một chuyện được không?”.
Hương Tranh nghe đến câu này, lập tức có phản xạ đề phòng: “Là việc gì? Cô cứ nói đi”. Lần trước cô đã bị Diệp Luyến Hoàn lừa một vố, lần này đương nhiên cô phải đề cao cảnh giác.
“Hương tiểu thư, cô đợi tôi một lát nhé!”
Đợi cô ta ư? Liệu cô ta có âm mưu gì không? Nhưng đây là học viện, nhiều người qua lại như vậy, cô ta cũng không dễ gì giở trò được. Nghĩ thế, Hương Tranh gật đầu.
“Được! Tôi đợi cô.”
Nói rồi, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi bước về phía cầu thang đá, ngồi xuống bậc cầu thang, thong thả nói tiếp: “Tôi ngồi đây đợi cô. Cô nhanh một chút, tôi sắp phải tới gặp hiệu trưởng để nhập học rồi”.
“Được.” Diệp Lu yên Hoàn đồng ý. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Nhưng tôc độ đi của cô ta dưới mắt nhìn của Hương Tranh chẳng khá hơn tốc độ của một con rùa là mấy. Thiên kim tiểu thư rốt cuộc cũng chỉ là thiên kim tiểu thư mà thôi. Cô chẳng dám kỳ vọng gì ở lời hứa nhanh chóng quay lại của cô ta.
Hương Tranh ngồi một mình ở bậc thang đá nên cảm thấy rất buồn, muốn có người trò chuyện nhưng đưa mắt nhìn quanh, trước sau nào thấy bóng người, đâu đâu cũng chỉ toàn hoa hoa cỏ cỏ. Chán nản, cô lục tìm trong túi xách mang theo bên mình, chẳng có gì hữu ích trong lúc này. Cuốỉ cùng, thấy cái giũa móng tay, cô lưỡng lự một lát rồi cũng lấy nó ra.
Mặt trời dịch chuyển dần sang phía đông, ánh mặt trời lan tỏa khắp mặt đất, sân trường lặng gió khiến Hương Tranh cảm thấy hơi oi bức. Học viên bắt đầu lục tục kéo nhau vào trường, đã có mấy tốp đi qua cầu thang đá nơi Hương Tranh đang ngồi đợi. Bọn họ có vẻ bị bất ngờ khi thấy cô ngồi đó, giũa móng tay. Sau phút bất ngờ, họ đều ném về phía cô những cái nhìn không mấy thiện cảm, thậm chí là ghê tởm.
Hương Tranh thấy nóng gáy, cô cũng cảm nhận được những cái nhìn không mấy thiện cảm từ đám người vừa đi qua, ánh mắt họ chiếu vào cô sắc lạnh đến ghê người.
Diệp Luyến Hoàn đúng là đồ xấu xa. Cô ta bắt cô đợi cả tiếng đồng hồ rồi. Móng tay rồi đến móng chân đều đã được cô mang ra giũa đi giũa lại đến cả chục lần, thế mà đồ xấu xa ấy vẫn bặt vô âm tín. Không phải cô ta lại định lừa cô nữa đấy chứ? Hương Tranh càng nghĩ càng tức, người xưa có câu: “Nhẹ dạ cả tin”, xem ra có lẽ cô là người như thế.
Đúng lúc Hương Tranh quyết định không đợi thêm nữa, cất cái giũa đi, nhổm người đứng dậy, định bụng bỏ đi thì phát hiện ra Diệp Luyến Hoàn đang bước lại gần. Hương Tranh lại ngồi xuống bậc đá. Mấy phút sau, Diệp Luyến Hoàn đã đứng trước mặt cô, khuôn mặt ửng đỏ lấm tấm mồ hôi do đi vội. Thấy bộ dạng ấy của Luyến Hoàn, Hương Tranh dịu hẳn lại.
“Mau lau mồ hôi đi.” Hương Tranh đưa khăn giấy cho Luyến Hoàn.
“Cảm ơn cô!” Diệp Luyến Hoàn đưa tay nhận lấy khăn giấy Hương Tranh đưa, duyên dáng đưa lên lau mặt, sau đó quay qua nhìn Hương Tranh chăm chú.
Hương Tranh bất giác sởn gai ốc trước cái nhìn không chớp mắt của Luyến Hoàn, cô thận trọng hỏi: “Cô... cô định nhờ tôi giúp việc gì?”.
“Cô đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi có một việc muốn nhờ cô.” Ánh mắt và giọng nói của Diệp Luyến Hoàn càng mềm mỏng, van lơn.
“Cô... cô cứ nói thử xem.”
Dù trong lòng biết rõ đó chắc chắn không phải là một việc hay ho gì nhưng Hương Tranh vẫn không thể làm ngơ trước điệu bộ đáng thương của Luyến Hoàn.
Diệp Luyến Hoàn nghe nói vậy, nhanh như cắt, đặt vào tay Hương Tranh một đồ vật nhỏ.
“Cô giúp tôi treo cái túi thơm này vào điện thoại của Sở Trung Thiên được không?”
Đó là một cái túi thơm loại nhỏ, dùng làm móc treo điện thoại di động màu xanh da trời, mặt trước thêu chữ “bình”, mặt sau thêu chữ “an”, bên trong nhồi đầy hương liệu tạo mùi thơm nhẹ nhàng, thanh khiết. Xem kỹ thì thấy túi thơm này không có gì đặc biệt so với những túi thơm được bày bán khắp nơi.
Hương Tranh cầm túi thơm Diệp Luyến Hoàn đưa, lật đi lật lại, xem trước xem sau, vẫn không thấy có gì bất thường nhưng cô cứ nửa đùa nửa thật hỏi lại: “Trong túi thơm này không có chứa chất độc đấy chứ?”.
Diệp Luyến Hoàn nghe nói vậy thì giật mình, cúp mắt, bối rối nhìn xuống đất, điệu bộ rất khả nghi nhưng lúc ấy Hương Tranh còn đang mải xem xét cái túi thơm nên đã không để ý.
“Chuyện là thế này. Sở Trung Thiên thích nhất là hoa hồng, lúc trước mỗi khi ôm tôi, anh ấy đều nói với tôi, anh ấy rất thích mùi hương trên người tôi, rằng tôi là món quà quý giá mà Thượng đế dành tặng cho anh ấy. Và còn nói tôi là bông hồng của anh ấy.” Diệp Luyến Hoàn khẽ mỉm cười, say sưa nói. Khuôn mặt cô ta ửng hồng, mắt mơ màng như thể cô ta đang đắm chìm trong những ngày tháng bọn họ còn say đắm bên nhau.
Nhìn biểu hiện ấy của Luyến Hoàn, không hiểu sao Hương Tranh thấy khó chịu. Cơn giận dữ cứ bùng lên, không nén lại được, cô chỉ muốn vò nát cái túi thơm trong tay và ném xuống đất.
“Nhưng thật không may...” Giọng Luyến Hoàn đột nhiên trở nên bi thương. “Tôi không biết trân trọng, nhất thời bồng bột dẫn đến việc đáng tiếc. Tôi nghĩ... tôi nghĩ... Sở Trung Thiên sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Tôi không bao giờ còn cơ hội ở bên cạnh anh ấy nữa. Nên... tôi... hy vọng cái túi thơm này sẽ thay tôi mang lại may mắn cho anh ấy.” Nói xong, cô ta bật khóc tức tưởi.
Hương Tranh nghe thấy những tiếng xì xào phía sau, đến khi quay lại cô mới biết những người xung quanh đang phẫn nộ nhìn cô, chắc bọn họ nghĩ cô đang bắt nạt Diệp Luyến Hoàn. Thượng đế chứng giám, cô không nói gì, không làm gì, là tự cô ta khóc đấy chứ. Tuy nhiên, Hương Tranh vẫn cảm thấy ớn lạnh trước những ánh nhìn của đám đông. Cô quay sang Diệp Luyến Hoàn càu nhàu: “Được rồi. Tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô mau lau nước mắt đi kẻo mọi người hiểu lầm là tôi ức hiếp cô.”
Diệp Luyến Hoàn lập tức ngừng khóc, vừa lau nước mắt vừa cảm ơn Hương Tranh, sau đó cô ta còn dặn thêm: “Cô cũng đừng nói chuyện này với Sở Trung Thiên. Anh ấy đang hận tôi như vậy, nếu biết là do tôi gửi, chắc chắn anh ấy sẽ không chịu nhận”.
Hương Tranh suy nghĩ một lát, thấy Luyến Hoàn nói có lý liền đồng ý. Dù sao cũng chỉ là một cái túi thơm nhỏ, chắc chẳng thể có chuyện gì được.
Hương Tranh làm thủ tục nhập học xong thì đã xế chiều, mặt trời xuống núi, học viên đã về hết cả. Học viện lại chìm vào yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Đi đến bậc cuối cùng của cầu thang đá, Hương Tranh bất giác dừng lại, đứng ngây ở đó nhìn con đường nhỏ dẫn tới rừng phong.
Hương Tranh nhớ tới lời Diệp Luyến Hoàn. Rừng phong này đẹp như vậy, lẽ nào lại có ma? Từ bé đến giờ, cô chưa gặp ma bao giờ. Nhưng lõ có gặp, chắc chắn cô cũng bị nó làm cho sợ vỡ mật. Lúc Hương Tranh còn đang bận nghĩ ngợi thì một trận gió bất ngờ thổi tới cuốn theo đám lá phong trên mặt đất tạo thành một vòng xoáy đỏ đẹp mê hồn. Hương Tranh như bị thôi miên, đứng lặng ngắm nhìn, không để ý đến một thứ xuất hiện trên con đường, đột nhiên cô bị một bàn tay lôi đi.
Hương Tranh hét lên. Tiếng hét chói tai của cô như xé tan không gian yên tĩnh của khu học viện. Hương Tranh hét lên như thể muốn chứng tỏ con ma cũng không làm cô sợ đến vỡ mật.
Bàn tay ma giữ Hương Tranh một lát, sau đó là một người đàn ông mặc đồ xám bước ra từ bụi cây bên đường.
Hương Tranh đờ đẫn nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu xám đứng trước mặt, nhìn đi nhìn lại, một lúc sau cô mới kêu lên: “Sao lại là anh?”. Hóa ra con ma trong rừng phong mà đám học viên nhìn thấy không ai khác chính là anh chàng cao kều, chủ nhân chiếc Rolls-Royce màu bạc mà cô gặp ở sân bay.
Sở Tu Phàm cũng nhìn cô, ngạc nhiên cau mày, có lẽ là không hiểu cô đến đây làm gì. Sau khi nhìn thấy đám sách vở trong tay cô, anh ta đã biết câu trả lời, cặp lông mày từ từ giãn ra.
Hương Tranh cũng muốn biết vì sao anh ta có mặt ở đây nhưng cô không có tài quan sát và suy đoán nên đành hỏi thẳng: “Sao anh lại ở đây? Anh là người ở trong rừng phong phải không? Anh có biết học viên của học viện đều nghĩ anh là con ma trong rừng phong không?”.
Sở Tu Phàm không nói gì, quay người bỏ đi.
Hương Tranh vội vàng chạy vượt lên trước, quay người giơ hai tay chặn anh ta lại, chặn không được cô vội túm vạt áo anh ta kéo lại.
“Đợi đã!”
Sở Tu Phàm dừng lại nhìn cô, khẽ nhếch môi hỏi: “Chuyện gì?”.
Giọng nói vừa nhỏ vừa lạnh lùng, không chút biểu cảm. Hương Tranh nhìn thẳng vào mặt anh ta. Cơn gió chiều khẽ thổi làm vài sợi tóc mái của anh ta bay lòa xòa trước trán, gần như chạm vào đôi mắt đen bí ẩn. Đôi mắt ấy như bóng đêm yên tĩnh, không có chút ấm áp nào. Hương Tranh bất giác rùng mình, tim đập thình thịch.
“À!” Hương Tranh vội bỏ tay ra khỏi vạt áo anh ta, bối rối đan những ngón tay vào nhau, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Chuyện hôm trước, rất cảm ơn anh. Tôi sẽ mang tiền gửi trả anh. Anh cho tôi địa chỉ nhà anh, mai tôi mang tới”.
Cho dù hôm ấy Hương Tranh vô cùng tức giận vì anh ta không cho cô đi nhờ xe nhưng đúng là anh ta đã cho cô tiền. Vì thế cô vẫn phải mang ơn anh ta.
Sở Tu Phàm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng hỏi lại: “Cô muốn cảm ơn tôi?”.
Hương Tranh ngạc nhiên, không hiểu sao anh ta lại hỏi cô câu ấy nhưng cô vội vã gật đầu. Cô thật sự muốn được làm điều gì đó để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta.
Sở Tu Phàm không nói gì, lẳng lặng cho tay vào túi quần, lây ra mấy tờ một trăm tệ đưa ra trước mặt cô.
Hương Tranh ngạc nhiên quá đỗi, cô hết nhìn mấy tờ tiền lại nhìn Sở Tu Phàm, trong lòng tự hỏi: “Sao anh ta lại đưa tiền cho mình? Không phải là anh ta mắc bệnh thích cho tiền người khác đấy chứ?”.
“Tôi không cho tiền cô. Nếu tiện, nhờ cô mua giúp một ít đồ, sớm mang qua đây. Không tiện thì thôi.” Sở Tu Phàm khẽ nói, cho dù là nhờ người khác, giọng nói anh ta vẫn lạnh lùng như thế.
“Tôi không phiền. Không phiền!” Hương Tranh rối rít nhận lời, vừa gật đầu vừa đưa tay ra nhận tiền, thậm chí bàn tay còn run lên vì phấn khích. Cô cũng chẳng bận tâm vì sao mình lại phấn khích như thế chỉ biết rằng được giúp người đàn ông bí ẩn này khiến cô rất vui.
“Tôi đợi cô tại ngôi nhà gỗ trong rừng phong. Chú ý cẩn thận,
đừng để ai phát hiện ra tôi.”
Nói xong, anh ta đi thẳng, chẳng thèm chào tạm biệt.
Hương Tranh giờ cũng chẳng để tâm tới chuyện ấy. Trái tim cô như đã bị đánh cắp. Cô cứ đi đi lại lại trên con đường nhỏ yên tĩnh trong trạng thái vô thức. Mãi tới khi trăng mọc, cô mới sực tỉnh, mỉm cười quay về nhà.
Hương Tranh hào hứng ra khỏi học viện; ghé vào siêu thị mua đồ rồi mới về căn hộ cao cấp của Sở Trung Thiên. Kỳ lạ là khi cô vừa tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa đã mở ra. Sau đó, Hương Tranh bị cánh cửa ép chặt vào tường, thiếu chút nữa thì bị cán mỏng thành giấy, đám đồ đạc mới mua đang cầm trên tay rơi vãi tung tóe trên mặt đất.
Ba giây sau, cánh cửa mới được kéo dịch ra, đằng sau cánh cửa không ai khác là Sở Trung Thiên đang trong cơn giận dữ.
“Hương tiểu thư, cô có hứng thú làm giấy dán tường từ khi nào vậy?” Anh ta trợn mắt nhìn cô. “Hay là cô có sở thích trốn sau cánh cửa mà tôi không biết?”
Hương Tranh từ từ chống tường đứng dậy, giận dữ nhìn anh ta, miệng hét lên: “Ai thích trốn sau cửa? Không phải là anh mở cửa kiểu ấy à? Hại tôi thiếu chút nữa đã bị cán thành giấy dán tường. Người ta mở cửa bằng tay, đằng này anh giơ chân đạp cửa. Cứ như là anh đang vội đi cướp nhà băng hay chen chân đi đầu thai vậy”.
“Cắt! Nếu tôi có ý định đi cướp nhà băng, tôi sẽ mang cô đi cùng.”
Sở Trung Thiên cúi người nhặt đám đồ rơi trên mặt đất, không nói thêm gì nữa. Nhặt xong đồ, anh ta lẳng lặng đi vào phòng, để mặc Hương Tranh ở đó.
Hương Tranh cho dù thấy ấm ức nhưng cũng chẳng dám cự nự gì, lẳng lặng đi vào nhà. Lúc đóng cửa, cô chợt nghĩ, Sở Trung Thiên vừa mới mở cửa, chắc là định ra ngoài, cô vội nói vọng vào trong: “Sở Trung Thiên, anh định ra ngoài phải không?”.
“Không đi nữa!” Tiếng Sở Trung Thiên vọng ra từ nhà bếp.
Hương Tranh ném túi xách lên sofa, bước vào bếp, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại không đi nữa?”.
“Chẳng vì sao cả.”
“Đây mà giống câu trả lời à?” Hương Tranh giận dữ vặn lại, rồi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, cô hào hứng hỏi tiếp: “Có phải vừa xong anh định đi tìm tôi?”.
Sở Trung Thiên khẽ lườm cô, tiếp tục sắp xêp túi đồ.
“Cô không phải trẻ con, cũng không phải bệnh nhân tâm thần, tôi tìm cô làm gì?”
Hương Tranh mặt đỏ bừng đến tận mang tai, chỉ còn cách tiếp tục đùa để chữa ngượng:
“Hừ! Quan tâm tới tôi thì cứ nhận đi. Anh không nói ra làm sao tôi biết được”.
Sở Trung Thiên cảm thấy khó chịu khi bị Hương Tranh phát giác, cũng chỉ biết nổi giận đánh trống lảng: “Còn ở đó mà diễn. Mau nấu cơm đi. Tôi đói muốn chết rồi”.
“Biết rồi.” Hương Tranh đáp chỏng lỏn.
Rồi lại chợt nhớ ra việc gì, Hương Tranh vội vàng gọi Sở Trung Thiên lại: “Anh đợi chút đã”.
Nói rồi, cô vội vã quay trở lại phòng khách, mở túi xách, lấy túi thơm của Diệp Luyến Hoàn dúi vào tay Sở Trung Thiên.
“Này! Cho anh!”
Sở Trung Thiên liếc nhìn cái túi thơm, giở giọng châm biếm: “Cho quà à? Không phải cô định thú nhận là cô đang yêu tôi đấy chứ?”.
Hương Tranh cười giả lả, đang định nói ra sự thật thì bỗng nhớ ra Diệp Luyến Hoàn dặn phải bí mật, đành lấp lửng: “Ồ! Sở thiếu gia đây vừa đẹp trai vừa lắm tiền, con gái thích anh xép hàng dài như sông Châu Giang. Tiếc là bản cô nương tôi lại không hứng thú. Túi thơm này là của một cô nàng hâm mộ bí mật cầu xin tôi chuyển tới anh. Sở thiếu gia, xin anh vui lòng nhận lấy”.
Sở Trung Thiên lại nhìn túi thơm lần nữa, ngờ vực hỏi Hương Tranh: “Hương tiểu thư. Cô thật sự không ghen chứ?”.
Hương Tranh cũng ngọt ngào trả đũa:
“Thật tiếc. Tôi lại không thích bon chen”.
Sở Trung Thiên cười cười, tiện tay ném cái túi thơm vào ngăn tủ.
“Này! Anh đừng đụng tới những đồ đựng trong túi màu đỏ nhé!” Hương Tranh đột nhiên quay sang Sở Trung Thiên dặn dò.
“Sao thế?” Sở Trung Thiên lây làm kỳ lạ hỏi lại.
“Đây là thức ăn tôi mua giúp một người.”
Hương Tranh cầm túi màu đỏ đi về phía tủ lạnh, trong đầu bất giác hiện lên đôi mắt đen như bóng đêm.
Hương Tranh dừng bước, có ý né tránh Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên thấy điệu bộ thiếu tự nhiên của Hương Tranh, lập tức thấy bực bội, không kìm được, buột miệng hỏi: “Người đó là ai?”.
“Tôi có nói anh cũng không biết đâu.”
Hương Tranh chỉ nói vậy rồi lại tập trung, cẩn thận đặt túi đồ vào tủ lạnh.
Sở Trung Thiên trợn mắt, không dám tin Hương Tranh có thể trả lời anh như vậy. Được lắm, không thèm hỏi ý anh mà dám có bạn trai bên ngoài. Anh tức giận bỏ đi, ra đến ngoài mới quay vào nói: “Tôi không ăn tối”.
“Này. Sở Trung Thiên. Anh làm sao thế?” Hương Tranh nhìn theo bóng Sở Trung Thiên giận dữ đi ra, không khỏi ngạc nhiên. Cô tự kiểm điểm lại, nãy giờ cô đâu có chọc giận anh ta, cũng không nói câu nào xúc phạm anh ta. Vậy thì anh ta giận dỗi cái gì chứ?
Sở Trung Thiên không để ý đến Hương Tranh tức giận đi vào phòng mình, đóng sập cửa lại, lên giường nằm. Nhưng cả đêm hôm ấy anh trằn trọc không sao ngủ được. Anh thấy rất bực bội. Cứ nghĩ đến việc Hương Tranh có bạn trai là tim lại nhói lên từng hồi. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy, cũng không nhớ là vì cảm giác này mà anh đã không ăn tối.
Lúc Sở Trung Thiên mệt mỏi thiếp đi thì bên ngoài cửa sổ bầu trời đã chuyển dần sang màu xám.
Sở Trung Thiên thấy đói bụng mới bơ phờ ngồi dậy. Nhìn đồng hồ thì đã hơn năm giờ sáng, anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, mắt nhắm mắt mở bước ra ngoài. Vừa hé cửa phòng, đã thấy ánh sáng ấm áp hắt ra từ bếp, còn nghe cả tiếng nước chảy nhỏ nữa.
Sở Trung Thiên định vào bếp tìm gì đó để ăn, lúc bước vào thấy Hương Tranh đang quay lưng lại rửa nâm.
Lẽ nào cô ta sợ anh bị đói nên dậy sóm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh? Sở Trung Thiên vui vẻ, chẳng còn tức giận, nhẹ nhàng đến sau lưng Hương Tranh cất tiếng hỏi: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấy à?”.
Hương Tranh bị bất ngờ nên giật mình, vội vàng quay lại. Thấy Sở Trung Thiên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ ngỡ mình gặp ma, đưa tay khóa vòi nước, hỏi: “Tôi làm ồn khiến anh tỉnh giấc à?”.
“Không phải.” Sở Trung Thiên nhìn những cây nấm trong tay Hương Tranh, hỏi lại: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấy à?”.
“À!” Hương Tranh cũng bôi rôì nhìn xuống bàn tay còn đang rửa nấm, cúi đầu lí nhí nói: “Đây là tôi làm giúp bạn tôi”.
''Cô thích anh ta?” Sở Trung Thiên thấy chán nản gấp bội, tự nhiên cơn đói biến mất.
Hương Tranh đỏ mặt lắc đầu, sau đó đánh trống lảng: “Anh đói không? Tôi làm bữa sáng cho anh nhé!”.
“Không cần!” Sở Trung Thiên từ chối, chán nản quay về phòng.
“Làm sao anh ta lại giận dữ thế nhỉ?” Hương Tranh bối rối nhìn theo.
“Rầm...” Cánh cửa khép lại, sau đó là sự im lặng.
“Kệ anh ta, không ăn sáng càng đỡ phiền, bây giờ việc quan trọng nhất là mang bữa sáng này tới cho chàng hoàng tử trong rừng phong của mình.” Cô tự nhủ.
Hương Tranh mang đồ ăn tới trường, trời còn chưa sáng hẳn. Một màn sương trắng bao phủ khắp mặt đất, cả học viện chìm trong sương mờ. Hương Tranh đi đến chỗ cầu thang đá, đứng đó nhìn con đường nhỏ dẫn tới rừng phong, băn khoăn suy tính xem phải làm thế nào để tìm được hoàng tử của cô giữa rừng phong này thì cái bóng áo xám lại xuất hiện trước mặt cô.
Hương Tranh hớn hở chạy về phía trước, vừa chạy vừa giơ tay vẫy, miệng mấp máy. Lúc này cô mới chợt phát hiện ra mình chưa biết tên anh ấy. Cô do dự dừng lại, bối rối đưa tay gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi là Hương Tranh, anh có thể gọi tôi là Tranh. Tôi còn chưa biết tên anh. Anh có thể nói cho tôi được không?”.
“Tôi là Sở Tu Phàm.” Hoàng tử chỉ nói ngắn gọn.
“Sở Tu Phàm! Trời ơi! Tên đẹp y như người vậy.” Hương Tranh nghĩ thầm trong bụng, bất giác đỏ mặt. Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mở to long lanh, hai má ửng hồng, e lệ hỏi: “Tôi gọi anh là Tu Phàm được không?”.
Sở Tu Phàm khẽ liếc cô, bước thẳng vào rừng phong, vừa đi vừa nói: “Tùy cô.”
“Woa! Anh ấy đồng ý rồi!” Hương Tranh vui mừng ra mặt, bất chấp trái tim đang loạn nhịp, tay giữ chặt túi thức ăn, vội vàng bám theo Sở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm đưa Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ, đi sâu vào rừng phong. Càng đi c
“Chuyện này làm náo loạn học viện nhiều ngày nay, có nhiều học viên cam đoan họ đã nhìn thấy ma. Cô đừng nên tới đó.” Diệp Luyến Hoàn nói xong, không đợi Hương Tranh kịp phản ứng, vội chuyển chủ đề luôn: “Hương tiểu thư, tôi có thể nhờ cô giúp cho một chuyện được không?”.
Hương Tranh nghe đến câu này, lập tức có phản xạ đề phòng: “Là việc gì? Cô cứ nói đi”. Lần trước cô đã bị Diệp Luyến Hoàn lừa một vố, lần này đương nhiên cô phải đề cao cảnh giác.
“Hương tiểu thư, cô đợi tôi một lát nhé!”
Đợi cô ta ư? Liệu cô ta có âm mưu gì không? Nhưng đây là học viện, nhiều người qua lại như vậy, cô ta cũng không dễ gì giở trò được. Nghĩ thế, Hương Tranh gật đầu.
“Được! Tôi đợi cô.”
Nói rồi, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi bước về phía cầu thang đá, ngồi xuống bậc cầu thang, thong thả nói tiếp: “Tôi ngồi đây đợi cô. Cô nhanh một chút, tôi sắp phải tới gặp hiệu trưởng để nhập học rồi”.
“Được.” Diệp Lu yên Hoàn đồng ý. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Nhưng tôc độ đi của cô ta dưới mắt nhìn của Hương Tranh chẳng khá hơn tốc độ của một con rùa là mấy. Thiên kim tiểu thư rốt cuộc cũng chỉ là thiên kim tiểu thư mà thôi. Cô chẳng dám kỳ vọng gì ở lời hứa nhanh chóng quay lại của cô ta.
Hương Tranh ngồi một mình ở bậc thang đá nên cảm thấy rất buồn, muốn có người trò chuyện nhưng đưa mắt nhìn quanh, trước sau nào thấy bóng người, đâu đâu cũng chỉ toàn hoa hoa cỏ cỏ. Chán nản, cô lục tìm trong túi xách mang theo bên mình, chẳng có gì hữu ích trong lúc này. Cuốỉ cùng, thấy cái giũa móng tay, cô lưỡng lự một lát rồi cũng lấy nó ra.
Mặt trời dịch chuyển dần sang phía đông, ánh mặt trời lan tỏa khắp mặt đất, sân trường lặng gió khiến Hương Tranh cảm thấy hơi oi bức. Học viên bắt đầu lục tục kéo nhau vào trường, đã có mấy tốp đi qua cầu thang đá nơi Hương Tranh đang ngồi đợi. Bọn họ có vẻ bị bất ngờ khi thấy cô ngồi đó, giũa móng tay. Sau phút bất ngờ, họ đều ném về phía cô những cái nhìn không mấy thiện cảm, thậm chí là ghê tởm.
Hương Tranh thấy nóng gáy, cô cũng cảm nhận được những cái nhìn không mấy thiện cảm từ đám người vừa đi qua, ánh mắt họ chiếu vào cô sắc lạnh đến ghê người.
Diệp Luyến Hoàn đúng là đồ xấu xa. Cô ta bắt cô đợi cả tiếng đồng hồ rồi. Móng tay rồi đến móng chân đều đã được cô mang ra giũa đi giũa lại đến cả chục lần, thế mà đồ xấu xa ấy vẫn bặt vô âm tín. Không phải cô ta lại định lừa cô nữa đấy chứ? Hương Tranh càng nghĩ càng tức, người xưa có câu: “Nhẹ dạ cả tin”, xem ra có lẽ cô là người như thế.
Đúng lúc Hương Tranh quyết định không đợi thêm nữa, cất cái giũa đi, nhổm người đứng dậy, định bụng bỏ đi thì phát hiện ra Diệp Luyến Hoàn đang bước lại gần. Hương Tranh lại ngồi xuống bậc đá. Mấy phút sau, Diệp Luyến Hoàn đã đứng trước mặt cô, khuôn mặt ửng đỏ lấm tấm mồ hôi do đi vội. Thấy bộ dạng ấy của Luyến Hoàn, Hương Tranh dịu hẳn lại.
“Mau lau mồ hôi đi.” Hương Tranh đưa khăn giấy cho Luyến Hoàn.
“Cảm ơn cô!” Diệp Luyến Hoàn đưa tay nhận lấy khăn giấy Hương Tranh đưa, duyên dáng đưa lên lau mặt, sau đó quay qua nhìn Hương Tranh chăm chú.
Hương Tranh bất giác sởn gai ốc trước cái nhìn không chớp mắt của Luyến Hoàn, cô thận trọng hỏi: “Cô... cô định nhờ tôi giúp việc gì?”.
“Cô đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi có một việc muốn nhờ cô.” Ánh mắt và giọng nói của Diệp Luyến Hoàn càng mềm mỏng, van lơn.
“Cô... cô cứ nói thử xem.”
Dù trong lòng biết rõ đó chắc chắn không phải là một việc hay ho gì nhưng Hương Tranh vẫn không thể làm ngơ trước điệu bộ đáng thương của Luyến Hoàn.
Diệp Luyến Hoàn nghe nói vậy, nhanh như cắt, đặt vào tay Hương Tranh một đồ vật nhỏ.
“Cô giúp tôi treo cái túi thơm này vào điện thoại của Sở Trung Thiên được không?”
Đó là một cái túi thơm loại nhỏ, dùng làm móc treo điện thoại di động màu xanh da trời, mặt trước thêu chữ “bình”, mặt sau thêu chữ “an”, bên trong nhồi đầy hương liệu tạo mùi thơm nhẹ nhàng, thanh khiết. Xem kỹ thì thấy túi thơm này không có gì đặc biệt so với những túi thơm được bày bán khắp nơi.
Hương Tranh cầm túi thơm Diệp Luyến Hoàn đưa, lật đi lật lại, xem trước xem sau, vẫn không thấy có gì bất thường nhưng cô cứ nửa đùa nửa thật hỏi lại: “Trong túi thơm này không có chứa chất độc đấy chứ?”.
Diệp Luyến Hoàn nghe nói vậy thì giật mình, cúp mắt, bối rối nhìn xuống đất, điệu bộ rất khả nghi nhưng lúc ấy Hương Tranh còn đang mải xem xét cái túi thơm nên đã không để ý.
“Chuyện là thế này. Sở Trung Thiên thích nhất là hoa hồng, lúc trước mỗi khi ôm tôi, anh ấy đều nói với tôi, anh ấy rất thích mùi hương trên người tôi, rằng tôi là món quà quý giá mà Thượng đế dành tặng cho anh ấy. Và còn nói tôi là bông hồng của anh ấy.” Diệp Luyến Hoàn khẽ mỉm cười, say sưa nói. Khuôn mặt cô ta ửng hồng, mắt mơ màng như thể cô ta đang đắm chìm trong những ngày tháng bọn họ còn say đắm bên nhau.
Nhìn biểu hiện ấy của Luyến Hoàn, không hiểu sao Hương Tranh thấy khó chịu. Cơn giận dữ cứ bùng lên, không nén lại được, cô chỉ muốn vò nát cái túi thơm trong tay và ném xuống đất.
“Nhưng thật không may...” Giọng Luyến Hoàn đột nhiên trở nên bi thương. “Tôi không biết trân trọng, nhất thời bồng bột dẫn đến việc đáng tiếc. Tôi nghĩ... tôi nghĩ... Sở Trung Thiên sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Tôi không bao giờ còn cơ hội ở bên cạnh anh ấy nữa. Nên... tôi... hy vọng cái túi thơm này sẽ thay tôi mang lại may mắn cho anh ấy.” Nói xong, cô ta bật khóc tức tưởi.
Hương Tranh nghe thấy những tiếng xì xào phía sau, đến khi quay lại cô mới biết những người xung quanh đang phẫn nộ nhìn cô, chắc bọn họ nghĩ cô đang bắt nạt Diệp Luyến Hoàn. Thượng đế chứng giám, cô không nói gì, không làm gì, là tự cô ta khóc đấy chứ. Tuy nhiên, Hương Tranh vẫn cảm thấy ớn lạnh trước những ánh nhìn của đám đông. Cô quay sang Diệp Luyến Hoàn càu nhàu: “Được rồi. Tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô mau lau nước mắt đi kẻo mọi người hiểu lầm là tôi ức hiếp cô.”
Diệp Luyến Hoàn lập tức ngừng khóc, vừa lau nước mắt vừa cảm ơn Hương Tranh, sau đó cô ta còn dặn thêm: “Cô cũng đừng nói chuyện này với Sở Trung Thiên. Anh ấy đang hận tôi như vậy, nếu biết là do tôi gửi, chắc chắn anh ấy sẽ không chịu nhận”.
Hương Tranh suy nghĩ một lát, thấy Luyến Hoàn nói có lý liền đồng ý. Dù sao cũng chỉ là một cái túi thơm nhỏ, chắc chẳng thể có chuyện gì được.
Hương Tranh làm thủ tục nhập học xong thì đã xế chiều, mặt trời xuống núi, học viên đã về hết cả. Học viện lại chìm vào yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Đi đến bậc cuối cùng của cầu thang đá, Hương Tranh bất giác dừng lại, đứng ngây ở đó nhìn con đường nhỏ dẫn tới rừng phong.
Hương Tranh nhớ tới lời Diệp Luyến Hoàn. Rừng phong này đẹp như vậy, lẽ nào lại có ma? Từ bé đến giờ, cô chưa gặp ma bao giờ. Nhưng lõ có gặp, chắc chắn cô cũng bị nó làm cho sợ vỡ mật. Lúc Hương Tranh còn đang bận nghĩ ngợi thì một trận gió bất ngờ thổi tới cuốn theo đám lá phong trên mặt đất tạo thành một vòng xoáy đỏ đẹp mê hồn. Hương Tranh như bị thôi miên, đứng lặng ngắm nhìn, không để ý đến một thứ xuất hiện trên con đường, đột nhiên cô bị một bàn tay lôi đi.
Hương Tranh hét lên. Tiếng hét chói tai của cô như xé tan không gian yên tĩnh của khu học viện. Hương Tranh hét lên như thể muốn chứng tỏ con ma cũng không làm cô sợ đến vỡ mật.
Bàn tay ma giữ Hương Tranh một lát, sau đó là một người đàn ông mặc đồ xám bước ra từ bụi cây bên đường.
Hương Tranh đờ đẫn nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu xám đứng trước mặt, nhìn đi nhìn lại, một lúc sau cô mới kêu lên: “Sao lại là anh?”. Hóa ra con ma trong rừng phong mà đám học viên nhìn thấy không ai khác chính là anh chàng cao kều, chủ nhân chiếc Rolls-Royce màu bạc mà cô gặp ở sân bay.
Sở Tu Phàm cũng nhìn cô, ngạc nhiên cau mày, có lẽ là không hiểu cô đến đây làm gì. Sau khi nhìn thấy đám sách vở trong tay cô, anh ta đã biết câu trả lời, cặp lông mày từ từ giãn ra.
Hương Tranh cũng muốn biết vì sao anh ta có mặt ở đây nhưng cô không có tài quan sát và suy đoán nên đành hỏi thẳng: “Sao anh lại ở đây? Anh là người ở trong rừng phong phải không? Anh có biết học viên của học viện đều nghĩ anh là con ma trong rừng phong không?”.
Sở Tu Phàm không nói gì, quay người bỏ đi.
Hương Tranh vội vàng chạy vượt lên trước, quay người giơ hai tay chặn anh ta lại, chặn không được cô vội túm vạt áo anh ta kéo lại.
“Đợi đã!”
Sở Tu Phàm dừng lại nhìn cô, khẽ nhếch môi hỏi: “Chuyện gì?”.
Giọng nói vừa nhỏ vừa lạnh lùng, không chút biểu cảm. Hương Tranh nhìn thẳng vào mặt anh ta. Cơn gió chiều khẽ thổi làm vài sợi tóc mái của anh ta bay lòa xòa trước trán, gần như chạm vào đôi mắt đen bí ẩn. Đôi mắt ấy như bóng đêm yên tĩnh, không có chút ấm áp nào. Hương Tranh bất giác rùng mình, tim đập thình thịch.
“À!” Hương Tranh vội bỏ tay ra khỏi vạt áo anh ta, bối rối đan những ngón tay vào nhau, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Chuyện hôm trước, rất cảm ơn anh. Tôi sẽ mang tiền gửi trả anh. Anh cho tôi địa chỉ nhà anh, mai tôi mang tới”.
Cho dù hôm ấy Hương Tranh vô cùng tức giận vì anh ta không cho cô đi nhờ xe nhưng đúng là anh ta đã cho cô tiền. Vì thế cô vẫn phải mang ơn anh ta.
Sở Tu Phàm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng hỏi lại: “Cô muốn cảm ơn tôi?”.
Hương Tranh ngạc nhiên, không hiểu sao anh ta lại hỏi cô câu ấy nhưng cô vội vã gật đầu. Cô thật sự muốn được làm điều gì đó để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta.
Sở Tu Phàm không nói gì, lẳng lặng cho tay vào túi quần, lây ra mấy tờ một trăm tệ đưa ra trước mặt cô.
Hương Tranh ngạc nhiên quá đỗi, cô hết nhìn mấy tờ tiền lại nhìn Sở Tu Phàm, trong lòng tự hỏi: “Sao anh ta lại đưa tiền cho mình? Không phải là anh ta mắc bệnh thích cho tiền người khác đấy chứ?”.
“Tôi không cho tiền cô. Nếu tiện, nhờ cô mua giúp một ít đồ, sớm mang qua đây. Không tiện thì thôi.” Sở Tu Phàm khẽ nói, cho dù là nhờ người khác, giọng nói anh ta vẫn lạnh lùng như thế.
“Tôi không phiền. Không phiền!” Hương Tranh rối rít nhận lời, vừa gật đầu vừa đưa tay ra nhận tiền, thậm chí bàn tay còn run lên vì phấn khích. Cô cũng chẳng bận tâm vì sao mình lại phấn khích như thế chỉ biết rằng được giúp người đàn ông bí ẩn này khiến cô rất vui.
“Tôi đợi cô tại ngôi nhà gỗ trong rừng phong. Chú ý cẩn thận,
đừng để ai phát hiện ra tôi.”
Nói xong, anh ta đi thẳng, chẳng thèm chào tạm biệt.
Hương Tranh giờ cũng chẳng để tâm tới chuyện ấy. Trái tim cô như đã bị đánh cắp. Cô cứ đi đi lại lại trên con đường nhỏ yên tĩnh trong trạng thái vô thức. Mãi tới khi trăng mọc, cô mới sực tỉnh, mỉm cười quay về nhà.
Hương Tranh hào hứng ra khỏi học viện; ghé vào siêu thị mua đồ rồi mới về căn hộ cao cấp của Sở Trung Thiên. Kỳ lạ là khi cô vừa tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa đã mở ra. Sau đó, Hương Tranh bị cánh cửa ép chặt vào tường, thiếu chút nữa thì bị cán mỏng thành giấy, đám đồ đạc mới mua đang cầm trên tay rơi vãi tung tóe trên mặt đất.
Ba giây sau, cánh cửa mới được kéo dịch ra, đằng sau cánh cửa không ai khác là Sở Trung Thiên đang trong cơn giận dữ.
“Hương tiểu thư, cô có hứng thú làm giấy dán tường từ khi nào vậy?” Anh ta trợn mắt nhìn cô. “Hay là cô có sở thích trốn sau cánh cửa mà tôi không biết?”
Hương Tranh từ từ chống tường đứng dậy, giận dữ nhìn anh ta, miệng hét lên: “Ai thích trốn sau cửa? Không phải là anh mở cửa kiểu ấy à? Hại tôi thiếu chút nữa đã bị cán thành giấy dán tường. Người ta mở cửa bằng tay, đằng này anh giơ chân đạp cửa. Cứ như là anh đang vội đi cướp nhà băng hay chen chân đi đầu thai vậy”.
“Cắt! Nếu tôi có ý định đi cướp nhà băng, tôi sẽ mang cô đi cùng.”
Sở Trung Thiên cúi người nhặt đám đồ rơi trên mặt đất, không nói thêm gì nữa. Nhặt xong đồ, anh ta lẳng lặng đi vào phòng, để mặc Hương Tranh ở đó.
Hương Tranh cho dù thấy ấm ức nhưng cũng chẳng dám cự nự gì, lẳng lặng đi vào nhà. Lúc đóng cửa, cô chợt nghĩ, Sở Trung Thiên vừa mới mở cửa, chắc là định ra ngoài, cô vội nói vọng vào trong: “Sở Trung Thiên, anh định ra ngoài phải không?”.
“Không đi nữa!” Tiếng Sở Trung Thiên vọng ra từ nhà bếp.
Hương Tranh ném túi xách lên sofa, bước vào bếp, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại không đi nữa?”.
“Chẳng vì sao cả.”
“Đây mà giống câu trả lời à?” Hương Tranh giận dữ vặn lại, rồi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, cô hào hứng hỏi tiếp: “Có phải vừa xong anh định đi tìm tôi?”.
Sở Trung Thiên khẽ lườm cô, tiếp tục sắp xêp túi đồ.
“Cô không phải trẻ con, cũng không phải bệnh nhân tâm thần, tôi tìm cô làm gì?”
Hương Tranh mặt đỏ bừng đến tận mang tai, chỉ còn cách tiếp tục đùa để chữa ngượng:
“Hừ! Quan tâm tới tôi thì cứ nhận đi. Anh không nói ra làm sao tôi biết được”.
Sở Trung Thiên cảm thấy khó chịu khi bị Hương Tranh phát giác, cũng chỉ biết nổi giận đánh trống lảng: “Còn ở đó mà diễn. Mau nấu cơm đi. Tôi đói muốn chết rồi”.
“Biết rồi.” Hương Tranh đáp chỏng lỏn.
Rồi lại chợt nhớ ra việc gì, Hương Tranh vội vàng gọi Sở Trung Thiên lại: “Anh đợi chút đã”.
Nói rồi, cô vội vã quay trở lại phòng khách, mở túi xách, lấy túi thơm của Diệp Luyến Hoàn dúi vào tay Sở Trung Thiên.
“Này! Cho anh!”
Sở Trung Thiên liếc nhìn cái túi thơm, giở giọng châm biếm: “Cho quà à? Không phải cô định thú nhận là cô đang yêu tôi đấy chứ?”.
Hương Tranh cười giả lả, đang định nói ra sự thật thì bỗng nhớ ra Diệp Luyến Hoàn dặn phải bí mật, đành lấp lửng: “Ồ! Sở thiếu gia đây vừa đẹp trai vừa lắm tiền, con gái thích anh xép hàng dài như sông Châu Giang. Tiếc là bản cô nương tôi lại không hứng thú. Túi thơm này là của một cô nàng hâm mộ bí mật cầu xin tôi chuyển tới anh. Sở thiếu gia, xin anh vui lòng nhận lấy”.
Sở Trung Thiên lại nhìn túi thơm lần nữa, ngờ vực hỏi Hương Tranh: “Hương tiểu thư. Cô thật sự không ghen chứ?”.
Hương Tranh cũng ngọt ngào trả đũa:
“Thật tiếc. Tôi lại không thích bon chen”.
Sở Trung Thiên cười cười, tiện tay ném cái túi thơm vào ngăn tủ.
“Này! Anh đừng đụng tới những đồ đựng trong túi màu đỏ nhé!” Hương Tranh đột nhiên quay sang Sở Trung Thiên dặn dò.
“Sao thế?” Sở Trung Thiên lây làm kỳ lạ hỏi lại.
“Đây là thức ăn tôi mua giúp một người.”
Hương Tranh cầm túi màu đỏ đi về phía tủ lạnh, trong đầu bất giác hiện lên đôi mắt đen như bóng đêm.
Hương Tranh dừng bước, có ý né tránh Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên thấy điệu bộ thiếu tự nhiên của Hương Tranh, lập tức thấy bực bội, không kìm được, buột miệng hỏi: “Người đó là ai?”.
“Tôi có nói anh cũng không biết đâu.”
Hương Tranh chỉ nói vậy rồi lại tập trung, cẩn thận đặt túi đồ vào tủ lạnh.
Sở Trung Thiên trợn mắt, không dám tin Hương Tranh có thể trả lời anh như vậy. Được lắm, không thèm hỏi ý anh mà dám có bạn trai bên ngoài. Anh tức giận bỏ đi, ra đến ngoài mới quay vào nói: “Tôi không ăn tối”.
“Này. Sở Trung Thiên. Anh làm sao thế?” Hương Tranh nhìn theo bóng Sở Trung Thiên giận dữ đi ra, không khỏi ngạc nhiên. Cô tự kiểm điểm lại, nãy giờ cô đâu có chọc giận anh ta, cũng không nói câu nào xúc phạm anh ta. Vậy thì anh ta giận dỗi cái gì chứ?
Sở Trung Thiên không để ý đến Hương Tranh tức giận đi vào phòng mình, đóng sập cửa lại, lên giường nằm. Nhưng cả đêm hôm ấy anh trằn trọc không sao ngủ được. Anh thấy rất bực bội. Cứ nghĩ đến việc Hương Tranh có bạn trai là tim lại nhói lên từng hồi. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy, cũng không nhớ là vì cảm giác này mà anh đã không ăn tối.
Lúc Sở Trung Thiên mệt mỏi thiếp đi thì bên ngoài cửa sổ bầu trời đã chuyển dần sang màu xám.
Sở Trung Thiên thấy đói bụng mới bơ phờ ngồi dậy. Nhìn đồng hồ thì đã hơn năm giờ sáng, anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, mắt nhắm mắt mở bước ra ngoài. Vừa hé cửa phòng, đã thấy ánh sáng ấm áp hắt ra từ bếp, còn nghe cả tiếng nước chảy nhỏ nữa.
Sở Trung Thiên định vào bếp tìm gì đó để ăn, lúc bước vào thấy Hương Tranh đang quay lưng lại rửa nâm.
Lẽ nào cô ta sợ anh bị đói nên dậy sóm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh? Sở Trung Thiên vui vẻ, chẳng còn tức giận, nhẹ nhàng đến sau lưng Hương Tranh cất tiếng hỏi: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấy à?”.
Hương Tranh bị bất ngờ nên giật mình, vội vàng quay lại. Thấy Sở Trung Thiên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ ngỡ mình gặp ma, đưa tay khóa vòi nước, hỏi: “Tôi làm ồn khiến anh tỉnh giấc à?”.
“Không phải.” Sở Trung Thiên nhìn những cây nấm trong tay Hương Tranh, hỏi lại: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấy à?”.
“À!” Hương Tranh cũng bôi rôì nhìn xuống bàn tay còn đang rửa nấm, cúi đầu lí nhí nói: “Đây là tôi làm giúp bạn tôi”.
''Cô thích anh ta?” Sở Trung Thiên thấy chán nản gấp bội, tự nhiên cơn đói biến mất.
Hương Tranh đỏ mặt lắc đầu, sau đó đánh trống lảng: “Anh đói không? Tôi làm bữa sáng cho anh nhé!”.
“Không cần!” Sở Trung Thiên từ chối, chán nản quay về phòng.
“Làm sao anh ta lại giận dữ thế nhỉ?” Hương Tranh bối rối nhìn theo.
“Rầm...” Cánh cửa khép lại, sau đó là sự im lặng.
“Kệ anh ta, không ăn sáng càng đỡ phiền, bây giờ việc quan trọng nhất là mang bữa sáng này tới cho chàng hoàng tử trong rừng phong của mình.” Cô tự nhủ.
Hương Tranh mang đồ ăn tới trường, trời còn chưa sáng hẳn. Một màn sương trắng bao phủ khắp mặt đất, cả học viện chìm trong sương mờ. Hương Tranh đi đến chỗ cầu thang đá, đứng đó nhìn con đường nhỏ dẫn tới rừng phong, băn khoăn suy tính xem phải làm thế nào để tìm được hoàng tử của cô giữa rừng phong này thì cái bóng áo xám lại xuất hiện trước mặt cô.
Hương Tranh hớn hở chạy về phía trước, vừa chạy vừa giơ tay vẫy, miệng mấp máy. Lúc này cô mới chợt phát hiện ra mình chưa biết tên anh ấy. Cô do dự dừng lại, bối rối đưa tay gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi là Hương Tranh, anh có thể gọi tôi là Tranh. Tôi còn chưa biết tên anh. Anh có thể nói cho tôi được không?”.
“Tôi là Sở Tu Phàm.” Hoàng tử chỉ nói ngắn gọn.
“Sở Tu Phàm! Trời ơi! Tên đẹp y như người vậy.” Hương Tranh nghĩ thầm trong bụng, bất giác đỏ mặt. Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mở to long lanh, hai má ửng hồng, e lệ hỏi: “Tôi gọi anh là Tu Phàm được không?”.
Sở Tu Phàm khẽ liếc cô, bước thẳng vào rừng phong, vừa đi vừa nói: “Tùy cô.”
“Woa! Anh ấy đồng ý rồi!” Hương Tranh vui mừng ra mặt, bất chấp trái tim đang loạn nhịp, tay giữ chặt túi thức ăn, vội vàng bám theo Sở Tu Phàm.
Sở Tu Phàm đưa Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ, đi sâu vào rừng phong. Càng đi c