- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
- Anh xin lỗi. - Khi đã làm gì cho người khác buồn, ai cũng muốn xin lỗi. Nhưng cái đó đâu làm cho người ta vui được đâu.
- Anh biết bây giờ em buồn anh, nhưng anh tin chắc sau này em sẽ cám ơn anh rất nhiều, vì không phải vướng vào một người như anh.
- Thôi, anh không cần phải an ủi em đâu. Em không yếu đuối đến mức cần người ta thương hại. Em nói thật đó.
Cô mím môi lấy hết can đảm rồi đứng dậy thật nhanh:
- Mình về đi anh.
Dương vẫn ngồi yên:
- Em không trách móc gì anh sao?
Thùy cười gượng gạo:
- Anh không thích em, chứ có phải phản bội gì em đâu mà trách với móc. Em lấy quyền gì mà trách anh bây giờ hả?
- Em là người bản lĩnh ngoài suy đoán của anh.
- Ước gì thay vào câu nói đó, anh bảo là em rất đáng yêu. Nhưng mà thôi, không được làm người yêu thì làm bạn vậy, anh không tránh chuyện đó chứ?
- Không. Ngược lại, chỉ cần em không thấy khổ sở vì anh thì anh sẵn sàng chiều em mọi thứ.
Thùy hỏi qua chuyện khác, giọng rất là tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra hết.
- Bây giờ em phải về, anh có còn đi đâu nữa không?
- Anh cũng chưa biết.
Dương đưa Thùy trở lại quán nước. Anh vòng xe định quay về nhà, nhưng giữa đường anh chợt thấy Quỳnh. Cô đang băng qua đường để vào Maxi-mark. Dương không cần suy nghĩ nhiều, anh rẽ vào chỗ gởi xe, rồi đi theo cô.
Dương không khó khăn gì khi tìm Quỳnh. Cô đang đi giữa những quầy mỹ phẩm, ngắm nghía chứ không lấy xem thứ gì. Sau đó, cô lại đi lang thang qua những quầy hàng khác. Dương lững thững đi ở phía sau. Anh khám phá ra rằng Quỳnh chỉ đi xem chứ hầu như không mua gì cả. Hình như là cô chỉ đi chơi cho đỡ buồn thôi.
Anh chợt cảm nhận được nổi buồn của cô trong chiều nay. Và một cảm giác khó tả như xâm chiếm lấy hồn anh. Cô ta buồn vì Quốc. Còn hắn thì nhởn nhơ trên đau khổ của cô ta. Ý nghĩ đó làm Dương như muốn nổi điên lên. Vừa đau xót vừa tự ái.
Anh muốn ra kéo Quỳnh đứng lại, nói cho cô biết là cô quá ngu ngốc, thậm chí muốn la hét lên cho thỏa cơn tức bực. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ bị kiềm chế trong đầu. Còn vẻ ngoài của anh thì rất là bình thản. Anh đi nhanh lên song song với Quỳnh.
- Xin chào.
Quỳnh quay ngược lại, ngước lên nhìn. Thấy Dương, cô hé môi cười e ngại:
- Chào anh.
- Quỳnh chọn được thứ gì chưa?
- Dạ chưa.
- Đồ nhiều quá trời mà không chọn ra được một thứ vừa ý sao? Quỳnh khó tính quá.
- Dạ, em cũng không để ý nên không biết nên mua cái gì nữa.
- Có cần anh chọn giúp dùm em không?
- Dạ thôi, phiền anh Dương lắm.
Cô im lặng như chờ Dương bỏ đi, nhưng anh vẫn lững thững đi bên cạnh cô. Ngang qua quầy đồ kiểu, anh chợt đứng lại:
- Nhìn kìa Quỳnh, đẹp quá phải không?
Quỳnh cũng đứng lại nhìn theo hướng tay chỉ của anh. Đó là một món đồ chơi bằng pha lê tuyệt đẹp. Và cô thấy thích nó ngay. Cô buột miệng khen:
- Đẹp quá chừng. Anh Dương phát hiện hay quá.
Dương cầm ngay món đồ đó lên, rồi kéo Quỳnh ra quầy tính tiền. Khi ra ngoài rồi, anh đặt nó vào tay cô:
- Của Quỳnh đấy.
Quỳnh ngẩn ngơ nhìn Dương:
- Sao lại cho em, anh thích nó mà.
- Nhưng anh lại thích tặng nó cho em hơn.
- Dạ thôi, tự nhiên lại nhận quà của anh .....
Dương ngắt lời:
- Đừng từ chối anh, anh thích như vậy. Quỳnh tới đây bằng gì vậy?
- Em đi với bạn.
- Vậy cô ta đâu?
Quỳnh vén tay áo nhìn đồng hồ rồi mỉm cười như là muốn đi trước.
- Nó hẹn sẽ đến đón em, chắc là cũng sắp đến rồi.
- Tới giờ chưa?
- Dạ, chút nữa.
- Rủi cô ta không đến thì sao? Vậy anh ở lại chờ, nếu bạn em không đến anh đưa em về.
Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy:
- Dạ thôi, phiền anh Dương quá.
Dương nhìn ra ngoài đường, rồi kéo Quỳnh lại quán kem gần đó. Cử chỉ của anh thật là tự nhiên và đầy áp đặt khiến cho Quỳnh không thể nào từ chối được. Khi đến quầy kem, cô tìm cách rút tay lại:
- Anh Dương à, để em tự nhiên đi.
Dương quay lại, nheo mắt:
- Không có gì phải ngại như vậy? Em muốn ăn kem gì?
- Em không thích kem đâu.
Dương như phớt lờ cách trả lời của cô, anh đến quầy chọn vài hộp kem. Rồi trở ra ngoài đưa cho Quỳnh một hộp. Cô buộc lòng phải cầm lấy và ngồi xuống theo anh.
Cả hai ngồi trên vỉa hè. Quỳnh có vẻ thật bối rối và đầy e dè, nhưng Dương thì lại rất là tự nhiên.
- Em không thể ngồi với anh như là ngồi với bạn bè của em sao? Bộ anh không phải là người hả?
- Dạ không phải vậy đâu. Tại em ngại ăn kem lắm - Quỳnh trả lời một cách thật là máy móc.
Quả thật khi ở bên cạnh của Dương cô không thể nào có cảm giác xem như ngồi cạnh bạn bè thông thường được. Một phần vì cô dị ứng với cách sống phóng túng của anh, phần nữa là thực chất anh ta biết quan hệ giữa cô và Quốc. Chính vì thế mà anh ta rất là đáng sợ.
Trong mắt của Quỳnh, bạn bè của Quốc đều là một loại người giống như anh, đều không đáng tin cậy như nhau. Quỳnh không biết rằng cử chỉ khép nép của cô làm cho Dương rất là tự ái. Anh muốn quăng mấy hộp kem ra đường cho hả giận, nhưng chỉ ngồi im.
Tại sao cô ta luôn phải tránh né một người thật lòng với mình, để rồi phải khốn khổ vì cái tên Quốc đểu giả ấy? Cô ta làm cho anh thấy như mình bị xúc phạm, đồng thời cũng nhận thức rõ mình không có lý do gì để mà tức giận. Anh múc kem đưa lên miệng, vẻ mặt bất chợt lầm lì làm cho Quỳnh cảm thấy thật là dè dặt.
Cô không ngớt ngó về phía trước, chờ cô bạn tới. Nhưng rồi cả hai ngồi gần cả tiếng đồng hồ cũng chẳng có thấy ai đến. Thấy vẻ mặt bồn chồn của cô, Dương móc lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
- Em gọi về nhà bạn em đi, xem cô ấy đã về nhà chưa.
Quỳnh không tin là Sương đãng trí đến mức bỏ cô giữa đường nhưng cũng gọi thử. Quả nhiên là người nhà của Sương bảo là cô đi ra ngoài chưa có về. Quỳnh định cúp máy nhưng bên kia đầu dây lại có tiếng của em Sương gọi Quỳnh. Cô bé bảo với Quỳnh là vừa gặp Sương trong quán nước với anh Quốc.
Quỳnh buông rơi cái điện thoại. Khuôn mặt tái nhợt chợt nhớ ra, cô khom người xuống cầm máy lên. Nhưng Dương đã nghiêng tới cúi người nhặt lên cho cô rồi. Anh tắt máy rồi nghiêm giọng:
- Có chuyện gì vậy hả Quỳnh?
- Không có gì.
Quỳnh trả lời một cách thẫn thờ, rồi cô đứng dậy:
- Em về đây. Chào anh nha.
- Để anh đưa em về.
- Thôi khỏi. Cám ơn anh.
Cô quay người đi thật nhanh, như muốn trốn thoát khỏi Dương. Dáng điệu khác lạ làm cho Dương nghi ngờ. Anh lẳng lặng đi theo phía sau của cô, với một khoảng cách vừa phải để cô vẫn ở trong tầm mắt của anh mà không bị phát hiện.
Anh thấy Quỳnh cứ đi lang thang hết đường này đến đường khác. Hình như là cô không định hướng được là mình đang đi tới đâu.
Dương lấy máy gọi của mình ra bấm số của Dũng hỏi điện thoại của Sương, sau đó anh tắt máy gọi lại số của Sương. Lần này gặp ngay em gái của Sương, giọng anh thật là ngọt:
- Bé cho anh gặp chị Sương của em đi.
- Chị em không có nhà anh à, chị ấy đi chơi rồi.
- Em có biết chị ấy đi đâu không?
- Anh là gì của chị Sương vậy? - Cô bé hỏi một cách nghi ngờ.
Dương cười thành tiếng:
- Anh là bạn trai của chị Thùy.
- À, vậy là anh Dương phải không?
- Sao em biết vậy?
- Chị Sương em hay kể về mấy anh lắm. Chị em đi chơi với anh Quốc đấy, em vừa gặp chị ấy ngồi trong quán với ảnh. Anh có nhắn gì chị em không?
- Thôi được, để anh gặp Sương sau. Cám ơn bé nghe. Chào em.
- Dạ, chào anh.
Dương tắt máy, môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai hằn học. Chỉ có chuyện đó mới làm Quỳnh xơ xác như vậy. Anh chợt tức điên lên và muốn đập phá một cái gì đó, nhưng chỉ lẳng lặng đi phía sau theo dõi Quỳnh.
Chợt Quỳnh rẽ vào một rạp chiếu phim. Dương đến mua vé rồi đi vào trong. Đứng yên ở bức màn, anh đưa mắt tìm Quỳnh. Cô ngồi trong gốc dãy ghế cuối cùng. May là chưa có ai ngồi gần đó. Thế là Dương quyết định đi về phía cô.
Quỳnh ngồi vịn tay vào ghế trước, đầu gục trên tay khóc một mình. Trong rạp ồn quá, nên Dương không nghe được tiếng khóc của cô. Nhưng nhìn đôi vai run run của cô, anh biết là cô bị xúc động mãnh liệt. Dương ngồi im chờ đến lúc cô khóc xong. Anh lên tiếng:
- Nó thì đi chơi với bạn em, còn em thì vào đây khóc một mình, sao em ngốc vậy hả Quỳnh?
Quỳnh giật bắn người, cô đưa tay chặn ngực và quay phắt lại nhìn Dương. Giọng cô kinh ngạc:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh đi theo em từ nãy giờ.
- Hả? Sao anh lại làm như dậy?
- Chuyện anh làm không quan trọng bằng hành động dại dột của em. Em dại lắm, tại sao phải khóc vì một người lăng nhăng như nó?
Quỳnh nhìn Dương bằng cặp mắt thiếu thiện cảm. Giọng cô lạnh lùng:
- Anh Quốc cũng đã từng nói về anh như vậy. Anh là bạn anh ấy, bạn bè các anh rất giống nhau. Anh phê phán anh Quốc có phải là nói chính anh không?
Dương rất bất ngờ trước phản ứng của cô. Nhưng không hề tự ái, thậm chí anh cười một mình:
- Anh không thanh minh cho anh. Vì có thể anh đúng như em nói. Nhưng đừng nói đến anh, nói về em đi. Khóc không phải là cách giải quyết hay nhất đâu. Theo anh biết thì nước mắt của em không rửa được tính bay bướm của thằng Quốc. Tìm cách khác đi.
Quỳnh cúi xuống nhìn tay mình. Dáng điệu cô trở lại về ẩn nhẫn quen thuộc.
- Em không hề muốn chịu đựng như thế này.
- Cụ thể là em muốn gì?
- Em muốn chia tay.
- Theo anh biết thì em đã làm như vậy một lần rồi. Nhưng sau đó thì lại thua cuộc. Anh đã thấy em và nó ở quán Linh. Em thật là yếu đuối.
Quỳnh có vẻ ngạc nhiên khi Dương biết điều đó. Cô ngỡ ngàng ngồi im. Dương thản nhiên như không thấy vẻ lo ngại đó. Anh nhún vai:
- Anh không phải là người thích bép xép. Chuyện của em sẽ được giữ kín, nếu có ai đó biết thì người nói không phải là anh đâu.
Quỳnh thở dài:
- Cám ơn anh.
- Cám ơn anh vì anh giữ bí mật cho em, đồng thời lại tiếp tục mù quáng chứ gì.
Quỳnh đoan trang nhìn vào mặt Dương, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị:
- Em cám ơn anh vì anh quan tâm đến em. Nhưng xin đừng thô bạo can thiệp vào chuyện của em - Cô đứng lên - Em xin phép về trước.
Dương ngồi yên và ngang nhiên kéo tay cô ngồi xuống, vẻ mặt lầm lì:
- Có bao giờ em tự hỏi tại sao anh quan tâm đến em không?
- Em không muốn biết điều đó. Xin lỗi, cho em đi ra.
Dương tự ái điên người, nhưng cố nhịn. Anh đứng lên đi ra ngoài. Đợi khuất chỗ ồn ào, anh lấy máy ra gọi cho ai đó rồi quay qua Quỳnh:
- Chờ một chút anh đưa về.
Thấy cô định phản đối, anh nói như trấn áp:
- Từ nãy tới giờ, em làm anh tự ái rất nhiều, đừng phủ nhận lòng tốt của người khác như vậy chứ Quỳnh.
Có lẽ Quỳnh thấy mình quá đáng, cô nói như giải thích:
- Em không hề né tránh anh đâu. Em chỉ không muốn làm phiền anh thôi. Thật ra, anh là bạn của anh Quốc chứ đâu phải bạn em.
- Đừng xem anh là bạn thằng Quốc, anh tự cho anh là bạn em nhiều hơn.
Quỳnh cúi đầu có vẻ suy nghĩ. Dương tò mò chờ xem cô sẽ phản ứng ra sao. Anh còn chưa biết nói gì để thuyết phục cô thì xe đã tới. Một người đàn ông trong xe bước xuống, đến trao chìa khóa cho Dương. Anh bảo ông ta đến Maxi-mark lấy xe anh về, rồi quay qua Quỳnh:
- Đồng ý để anh đưa em về không? Em lên xe đi.
Quỳnh còn đang ngỡ ngàng nhìn theo người đàn ông thì Dương đã kéo tay cô ra xe. Anh mở cửa cho cô ngồi ở băng trước, rồi đi vòng qua ngồi vào tay lái.
- Em muốn đi đâu nữa không?
- Dạ thôi, để em về.
- Anh nhớ lúc nãy em muốn ở ngoài đường mà.
- Nhưng bây giờ em muốn về hơn.
- Thôi được, anh cũng không hiểu tại sao anh để em điều khiển dễ dàng như vậy.
Quỳnh tư lự suy nghĩ thật lâu. Cô lờ mờ cảm thấy Dương có tình cảm nào đó rất đặc biệt với mình, điều đó làm cô hoảng sợ. Cô quay mặt nhìn anh, nghiêm trang và dè dặt:
- Em mong là anh chỉ nói đùa, em là bạn của Thùy và em nghĩ bạn em sẽ buồn nếu nghe anh nói như vậy.
Dương khẽ nhún vai:
- Thùy là em gái anh, hẳn cô ấy sẽ không để mình buồn, còn anh thì có tự do của anh.
Quỳnh nói không cần suy nghĩ:
- Khi tán tỉnh Hồng Sương, hẳn anh Quốc cũng đã có suy nghĩ lừa dối như vậy. Nghe anh nói, em nghĩ các anh giống nhau lạ lùng.
Dương thản nhiên:
- Nhìn thì tưởng là vậy, nhưng tụi anh không giống nhau. Anh trung thực với bản thân mình hơn đấy.
Quỳnh chợt thấy ghét cái tính trơ trẽn ấy. Trơ trẽn và lừa dối. Cô muốn im lặng để khỏi phải nghe tiếng nói của anh ta. Nhưng nghĩ tới Thùy, cô cố gắng thuyết phục:
- Em không cần biết anh nghĩ gì về em, nhưng xin anh đừng có đối xử với Thùy như anh Quốc đối xử với em. Trên đời này, chỉ nên có duy nhất một người lường gạt thôi, như thế cũng đủ để khổ rồi, đừng nên có thêm người thứ hai nữa.
Dương quay nhanh qua nhìn cô một cái, miệng anh ta nhếch lên thành nụ cười gần như mỉa mai.
- Anh cũng mong là như vậy, thậm chí anh mong hơn cả em nữa. Có điều chưa bao giờ anh nghĩ là anh gần mực thì đen. Người yêu của em không lây nhiễm nổi qua anh đâu.
Quỳnh lặng người ngồi im. Cô không đối đáp nổi cách nói chuyện gai góc của Dương. Không hiểu anh gai góc với cô hay với Quốc.
Cả hai trở nên im lặng. Đến lúc ngừng lại cho Quỳnh xuống, Dương cũng không nói gì. Quỳnh không xuống ngay, mà quay qua nhìn anh:
- Em sẽ kể với Thùy về sự quan tâm của anh đối với em hôm nay. Có lẽ sẽ mời nó đi ăn kem, coi như cám ơn lòng tốt của hai người dành cho em.
- Em có thể làm những gì em thích.
Quỳnh mở cửa, bước xuống:
- Cám ơn anh.
- Không có gì, chúc buổi tối vui vẻ.
- Cám ơn, anh cũng vậy.
Rồi cô đi đến cuối hàng rào. Vòng qua cửa sau vào nhà. Dương vẫn ngồi trong xe, đăm đăm theo dõi Quỳnh. Cái cách cô không đi trước như nói lên thân phận của cô trong ngôi biệt thự đó. Dương cau mày bất mãn, Anh không chịu nổi cách cư xử hẹp hòi của Quốc. Và tự nổi giận với mình. Thằng bạn ích kỷ đó không xứng đáng để có người yêu thánh thiện như Quỳnh. Còn cô ta thì chịu để đau khổ vì hắn.
Ý nghĩ đó làm Dương nổi điên. Bất chợt anh cầm cuộn băng cassette ném mạnh vào góc xe với tất cả sự cuồng nộ.
Chap 6
Hôm sau vào trường, Dương gặp Quốc ở phòng vẽ, Quốc đi về phía anh với vẻ mặt gườm gườm.
- Hôm qua mày đi chơi với Quỳnh à?
Dương đoán Quốc đã thấy anh đưa Quỳnh về, hoặc chính cô kể. Nhưng dù là thế nào đi nữa, chuyện đó cũng không làm anh nao núng, anh đáp lửng lơ:
- Có thể. Sao?
- Mày muốn gì vậy?
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến mày? Cho là tao có tình ý gì đó thì cổ cũng đâu còn là con nít. Con gái trên 18 tuổi thì được coi là độc lập rồi. Tóm lại là tao không dụ dỗ gái vị thành niên. Sao?
Quốc tức phừng lên trước cách nói chế giễu ấy, nhưng không thể bắt bẻ. Không có lý do gì để trả đũa, anh gầm gầm mặt:
- Tao cấm mày đến gần cổ, đừng để bạn bè bị sứt mẻ đấy.
Dương cười châm biếm:
- Anh em bà con nhau mà mày có quyền lực với cổ vậy sao? Lạ thật. Không có ai tỏ ra ghen tuông khi bạn bè thích em gái mình. Kiểm tra lại thần kinh của mày đi Quốc.
Quốc rất muốn đấm cho Dương một cái, nhưng bị khống chế vì bí mật phải giữ, anh đành cố nhịn, chỉ buông ra một câu đe dọa:
- Nếu không muốn Thùy biết, thì hãy chấm dứt, cái trò săn đón đó đi.
Dương cười khinh bỉ:
- Mày không thể nghĩ ra cái gì hay hơn một chút sao?
- Cho là mày không cần Thùy thì cũng không chinh phục được Quỳnh đâu.
- Vậy à? Thử xem.
Quốc hừ một tiếng, rồi bỏ đi ra sân. Dương thản nhiên đến ngồi vào bàn vẽ. Cử chỉ khiêu khích lúc nãy biến mất. Anh ngồi trầm ngâm nghĩ về phản ứng của Quốc. Không ngờ hắn nóng nảy như vậy. Anh hiểu rằng từ lúc này, hai bên sẽ trở thành thù nghịch vì Quỳnh. Và anh quyết tâm sẽ đoạt cho được cô từ tay Quốc.
Quốc dựng xe trước cổng trường, rồi ngồi lên yên xe chờ. Đây là lần đầu tiên anh đón Quỳnh ở đây. Hơn tuần nay, cô luôn tìm cách tránh mặt anh. Đã vậy còn đi chơi với Dương. Hành động của cô chẳng khác nào sự chống đối thách thức. Cô làm anh mất ngủ vì tâm trạng bất an. Và anh trở nên liều lĩnh bất kể.
Một lớp học đang đi ra, Quốc nghiêng đầu nhìn vào sân tìm Quỳnh. Anh thấy cô đang đi trên hành lang và anh quay mặt ra phía ngoài đường chờ cô đi ra. Chợt Sương và Thùy đi về phía anh, Quốc vừa nhận ra hai người thì Sương đã đi nhanh đến anh, mặt tươi rói:
- Anh đến tìm em hả?
- Không. Anh đến đón Quỳnh.
Sương cụt hứng, mặt tiu nghiu:
- Vậy mà em tưởng... Quỳnh nó còn trong kia kìa, bộ nhà anh có chuyện gì hả?
- Không.
- Tại thấy anh tìm nhỏ Quỳnh, em tưởng có chuyện gì.
Quốc nói lơ đãng:
- Cũng có đấy. Em về truớc nhé. Hẹn hôm nào gặp.
- Chiều anh có đến chỗ bida không?
Sương thì biết có một chỗ mà Quốc hay tới, nên bao giờ muốn gặp anh, cô chỉ hỏi chỗ đó. Và Quốc hiểu ngay, anh lắc đầu:
- Anh không biết. Đừng tới đó chờ, anh không hứa trước đâu.
Sương nguýt anh một cái thật dài:
- Thấy ghét ghê. Làm người ta cụt hứng.
Quốc cười không trả lời. Anh chờ hai cô đi rồi mới nhảy xuống xe, định đi vào sân trường tìm Quỳnh.
Nhưng Quỳnh đã đi ra. Cô đã thấy Hồng Sương đứng nói chuyện với anh. Cô định sẽ giữ vẻ thản nhiên và giữ đúng khoảng cách trước mặt Sương. Không nhờ Quốc dám xông vào tìm. Điều đó là cô đâm ra lúng túng.
Năm phút sau, cả hai đã ngồi đối diện nhau trong quán nước. Quốc định tra hỏi Quỳnh về buổi tối Dương đưa cô về, thì Quỳnh đã lên tiếng trước.
- Tìm em như vậy, anh không sợ bạn em nghĩ sao?
- Anh không quan trọng chuyện đó. Anh gặp em để hỏi cho ra lẽ. Em đã làm gì trong tuần rồi? Trả lời trung thực đi.
Quỳnh hơi ngạc nhiên về vẻ cau có đó. Cô hỏi lại:
- Anh hỏi để làm gì?
- Em chuyển qua thằng Dương hồi nào vậy Quỳnh? Anh không ngờ em lo xa thế.
Quỳnh tái mặt. Bình thường, cô nói chuyện rất nhỏ nhẹ, thanh tao. Nhưng hôm nay, sự giận dữ làm cô trở nên khô khan.
- Anh nói chuyện khó nghe quá. Không có gì để nói nữa.
Cô đứng bật dậy định về, nhưng Quốc đã chồm qua bàn kéo tay cô lại
- Ngồi xuống, đừng coi thường anh như vậy.
- Chính anh đã coi thường em trước.
Quỳnh nói và cố gỡ tay anh ra:
- Em không đồng ý anh làm như vậy.
- Vậy thì em ngồi xuống đi.
Quỳnh nhìn quanh. Thấy vài người ngồi nhìn sang bàn mình, cô quê quá, vội ngồi xuống và rút tay lại. Quốc buông cô ra và cũng ngồi xuống.
- Tại sao mấy ngày nay em tránh mặt anh?
- Chuyện này đã nói nhiều lần rồi, anh đã biết tại sao rồi mà.
Quốc cười gằn:
- Lúc trước thì anh nghĩ em ghen với bạn em, nhưng bây giờ anh nghĩ khác, em có nghĩ là nếu quyến rũ thằng Dương, Thùy sẽ không để em yên không?
- Không ngờ anh nghĩ về em như vậy. Em càng thấy ghét anh hơn.
Quốc quắc mắt lên:
- Anh không nghĩ khác được, nếu không chính mắt thấy em đi chơi với nó, có lẽ anh sẽ còn nghĩ em trong sáng lắm.
- Tùy anh. Em không giải thích.
- Dương nó bảo sẽ tấn công em, em nghĩ sao?
"Không ngờ anh ta táo bạo như vậy", Quỳnh nghĩ thầm, bỗng nhiên cô thấy hoảng sợ.
- Em không muốn giành giật cái gì của bạn bè cả, em chỉ nói vậy thôi, còn mọi người đánh giá về em thế nào thì tùy mọi người - Cô chợt cười buồn - Em thua kém tất cả bạn bè và thân phận thì hèn kém. Em biết người ta sẽ nghĩ em tìm cách vươn lên bằng cách chinh phục những người giàu, anh cũng không ở ngoài suy luận đó phải không?
Quốc hơi lúng túng:
- Em đừng mặc cảm như vậy.
- Em không thể không mặc cảm, anh luôn làm cho em thấy mình không bằng ai và em biết thân nên tự rút lui, như thế anh chưa hài lòng sao, còn kiếm chuyện hạ thấp em?
- Anh không có ý đó, nhưng anh không chịu nổi khi thấy em đến với bạn anh.
Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Quốc, khuôn mặt nghiêm trang:
- Nếu anh bức bách em thì em sẽ làm như vậy.
Đó là một sự thách thức mà Quốc không ngờ cô dám nói. Anh nghiến răng, quắc mắt nhìn cô:
- Vậy thì cô ra khỏi nhà tôi đi, tìm tới người nào đó có thể bảo bọc cô đi, cô thì chỉ cần bao nhiêu đó thôi là đủ rồi.
Nói xong câu đó, anh hả hê nhìn cô. Sự ghen tuông làm anh muốn dồn Quỳnh vào chân tường. Hạ thấp cô để thoả mãn tính hiếu thắng.
Mà quả thật Quốc đã thành công. Đó là đòn quá nặng đối với Quỳnh. Cô choáng váng ngồi lặng đi không đủ can đảm nhìn vẻ đắc thắng của anh. Khá lâu cô mới bình tĩnh lại và lặng lẽ đứng dậy:
- Em sẽ không để anh có tư tưởng em ăn bám nữa. Anh yên tâm. Không phải chỉ một mình em, mà cả mẹ em cũng không dựa vào gia đình anh nữa.
Cô nhanh chóng rời khỏi bàn, bỏ đi như chạy ra phía cổng.
Quốc sững sờ ngồi yên không ngờ Quỳnh phản ứng như thế. Anh muốn thấy cô khóc và thề thốt sẽ không yêu ai ngoài anh. Anh chỉ có thứ vũ khí duy nhất để khống chế cô, đó là sự lệ thuộc vào gia đình anh của mẹ con cô. Anh đã quen cư xử với cô theo cách đó, nên khi cô vùng lên, anh thấy hụt hẫng. Anh ngồi im nhìn theo đến lúc Quỳnh mất hút ngoài đường. Chợt một tiếng nói sau lưng làm anh giật mình.
- Em có thể ngồi cùng bàn với anh không anh Quốc?
Quốc quay lại, anh nhận ra Thùy. Cô đang đi vòng qua phía trước mặt anh, tự ý kéo ghế ngồi xuống.
- Có phải anh với Quỳnh không phải là anh em không?
Bị một người biết bí mật của mình, đối với Quốc là một điều cấm kỵ. Anh khó chịu nhìn Thùy, chưa biết nói thế nào thì cô nói tiếp:
- Lúc nãy thấy cử chỉ của anh với nó lạ lạ nên em tò mò. Em nghe hết rồi.
Quốc khó chịu ra mặt:
- Anh quý Thùy, vì em là bạn của bạn anh. Nhưng tất cả đều có ranh giới, anh không thích Thùy nhảy bổ vào câu chuyện của anh..
Thùy tỉnh bơ:
- Em cũng biết như vậy là xấu, nhưng Hồng Sương với em là bạn thân. Thấy bạn mình bị gạt gẫm em áy náy lắm.
Quốc chợt nhếch môi cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
- Tốt nhất là em nên lo cho chính em đi, chắc gì em đã không bị gạt gẫm.
Thùy cau mày:
- Anh nói vậy là sao?
- Em hãy hỏi thằng Dương xem.
Thấy Thùy ngẩn ngơ suy nghĩ, anh bồi thêm:
- Cám ơn em đã quan tâm chuyện của anh, nhưng cách hay nhất là hãy lo cho em, hãy giữ kỹ người yêu của mình, nếu em không muốn bị đá.
- Nhưng thực chất là anh thương ai trong hai người bạn của em?
Quốc nhún vai:
- Em là một cô bé tò mò và hơi thiếu thận trọng đấy. Mai mốt đừng như vậy nữa, nếu không phải anh thì em đã bị **** rồi.
Thấy vẻ quê quê của Thùy, anh cười đầy chế giễu, rồi đứng dậy với dáng điệu cố ý lễ phép.
- Xin phép cho anh rút lui.
Đi vài bước, anh chợt quay lại, ngồi hẳn xuống trước mặt Thùy:
- Em có thể nói với Sương, nếu em thích, anh không thanh minh gì cả.
Bị Quốc nói cho mấy câu, Thùy quê đến đỏ mặt. Cô thấy mình lố bịch quá. Nên dù rất muốn biết Quốc yêu ai, cô cũng không dám hỏi.
Vẻ ngượng ngùng của Thùy làm Quốc như trút đi sự bực tức. Anh khoan khoái đứng lên rời quán. Thật ra, anh không ghét cách tò mò vô tư của Thùy. Nhưng bị cô ta hỏi giữa lúc đang bực mình, nên anh trút vào cô cho đỡ bực.
***
Buổi tối, khi Quỳnh lau rửa trong bếp, anh xuống đứng bên cạnh cô, nói nhỏ:
- Lúc trưa anh nóng quá nên nói bậy, đừng giận anh.
Quỳnh quay phắt lại. Theo bản năng, cô ngó lên cầu thang một cách sợ hãi. Quốc nói như trấn an:
- Không có ai ở nhà hết, em đừng ngại.
Anh buớc qua đứng sau lưng Quỳnh, choàng tay qua người cô:
- Lúc trưa em giận anh lắm phải không?
- Em không giận, chỉ suy nghĩ xem sẽ thuyết phục mẹ em như thế nào và tìm chỗ nào cho thích hợp.
- Đừng nghĩ tới chuyện đi nữa, ở lại đi em, mai mốt anh sẽ không nói bậy nữa.
Quỳnh lắc đầu:
- Anh không nói, nhưng luôn nghĩ, từ lâu em đã lờ mờ thấy điều đó. Nhưng trưa nay, khi anh nói ra, em thấy như vậy là hết rồi. Trong thâm tâm, anh luôn coi thường em.
- Không phải, anh yêu em thật lòng, anh thề đó.
- Người ta có thể vừa yêu vừa khinh. Anh đã dạy cho em biết điều đó.
- Em đừng mặc cảm rồi suy đoán xa xôi Quỳnh ạ.
Quỳnh vẫn không lay chuyển:
- Em biết, nếu em là con nhà giàu, mẹ em cũng giàu có quyền lực như mẹ anh thì anh đã không dám cư xử với em như vậy. Trong tình yêu, em quan trọng chuyện đẳng cấp lắm. Em không xứng với anh đâu.
Quốc hạ giọng, cách nói quy lụy đến tội tình:
- Nhưng cái đó không liên quan gì đến tình cảm, anh yêu em thật mà.
- Không có em rồi anh cũng sẽ yêu được người khác thôi.
Quốc chợt siết mạnh cô, nói như thú nhận :
- Anh không dối em là anh hay đi chơi với bạn em và vài người khác nữa. Nhưng anh coi mấy người đó như trò giải trí lúc không đi chơi được với em. Từ đây về sau, anh chỉ biết có mình em thôi.
- Em không tin đâu.
- Anh thề đi, mai mốt anh không quan hệ với mấy cô đó nữa. Dù không được công khai yêu em, anh cũng bằng lòng chấp nhận hoàn cảnh của mọi người.
-Thôi anh à. Em mệt mỏi cách lén lút lắm. em cảm thấy như mình bất chính, sống như vậy em chịu không nổi. Cộng thêm chuyện không tin anh, thà chia tay nhau cho đỡ khổ.
- Làm như vậy em không sợ anh khổ sở, không có em, anh cảm thấy cuộc sống vô vị lắm.
Thấy Quỳnh đứng thừ người do dự, anh tấn công thêm :
- Mấy ngày nay anh đau khổ ra sao em biết không? Cứ nghĩ chuyện mất em thì anh muốn chết cho xong. Người quan trọng nhất với mình không còn là của mình nữa, em thử xem bi đát đến đâu.
Anh chợt quay người Quỳnh lại, cúi xuống hôn cô thật mãnh liệt. Quỳnh cũng quên cả mình đang ở đâu. Cô vòng tay qua cổ anh, đầu óc quay cuồng trong cảm giác đê mê. Cả hai không biết bà Nghị đang đi xuống cầu thang. Thấy cảnh trong bếp, bà sững người đứng nhìn một hồi lâu.
Quốc buông Quỳnh ra, anh định kéo cô đến đứng phía tường thì chợt thấy bà Nghị. Anh lập tức buông tay Quỳnh, bối rối mỉm cười:
- Mẹ về lúc nào vậy?
Quỳnh không cười nổi như Quốc. Cô sợ nhói cả tim. Tay chân anh lạnh ngắt. Giọng cô tắt nghẽn không nói được. Nếu trong đời có gì làm cô sợ điếng, thì chính là bây giờ.
Bà Nghị nhìn cả hai hồi lâu. rồi nghiêm nghị:
- Quốc lên đây mẹ bảo.
Bà quay lưng đi lên lầu. Quốc cũng vội đi theo. Anh quay lại nhìn Quỳnh, cái nhìn ngán ngẩm vì sợ rắc rối hơn là trấn an cô. Và Quỳnh rã rời tựa vào tường nhìn chỗ khác.
Trên lầu, bà Nghị ngồi dựa ngửa ra ghế, dáng điệu đầy vẻ bất mãn:
- Mẹ không ngờ con nhăng nhít kiểu đó, thật là mất mặt quá. Con định làm chuyện gì đây? Quen với nó bao lâu rồi?
- Con không nhớ, nhưng cũng đã lâu.
- Rồi có định cưới nó không đây?
- Con chưa biết.
Bà Nghị hơi chồm tới, gằn giọng:
- Không có chuyện cưới hỏi ở đây, phải chấm dứt ngay cho mẹ. Bộ ngoài đường hết con gái rồi sao? Thật là mất mặt mẹ.
Quốc thoáng nhăn mặt:
- Làm gì mà mẹ bảo mất mặt? Mẹ nói quá rồi đó.
Bà Nghị đập tay xuống bàn:
- Còn không à? Hết chuyện rồi đi qua lại với con của người ở như vậy là vinh dự lắm sao? Chuyện này mà lọt ra ngoài thì người ta cười vô mũi của mẹ. Mẹ thiệt không ngờ là con tệ đến mức như vậy.
Quốc chống chế:
- Quỳnh cũng đâu có tệ hả mẹ. Cổ có học thức, đẹp và nết na, làm gì mà mẹ khinh người ta như vậy?
- Cho là đẹp thì sao hả? Bộ đẹp là đủ để cứu vãn danh dự hả? Mẹ thấy con bạn bè rộng rãi, tưởng con khá lắm, ai ngờ lại tự hạ thấp mình như vậy, thật là làm mẹ thất vọng quá.
- Mẹ cũng hay khen cổ lắm mà, sao mà lại tự nhiên quay ra phản đối con dữ vậy?
Bà Nghị cau mày:
- Mẹ khen là chuyện khác. Ai đời con trai một gia đình có tiếng tăm lại đi tằng tịu với con của người ở. Đầu óc của con để ở đâu rồi? Ba con mà biết được là ổng làm giặc lên đó - Bà chợt ngưng lại, nhìn Quốc lo ngại - Này! Con có làm gì nó chưa? Có để xảy ra chuyện gì chưa?
Quốc lắc đầu:
- Tụi con còn đi học mà. Con đâu dám làm bậy đâu.
Bà Nghị thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy cũng tốt, đó không phải là rắc rối. Nhưng con có ý định gì không đó?
- Dạ không.
- Vậy con còn định quen đến chừng nào đây?
- Con cũng chưa quyết định gì hết, cứ để như vậy đi.
Bà Nghị vội gạt ngang:
- Không được. Con phải chấm dứt ngay đi. Nếu không mẹ sẽ đuổi cả hai mẹ con của nó ra khỏi đây ngay.
Quốc không ngờ là mẹ của mình lại làm căng đến như vậy. Anh vội trấn an bà:
- Chuyện gì ở đâu còn có đó mà mẹ. Đừng làm lớn như vậy. Con là con trai, quen với ai cũng đâu có mất mát gì. Mà con cũng không có ý định cưới cổ đâu, con biết gia đình của mình mà.
- Nếu con ý thức được như vậy thì tốt - Bà Nghị nói buông xuôi.
Thái độ nửa vời của Quốc làm cho bà đỡ lo một chút. Nhưng yên tâm tuyệt đối thì chưa.
Chap 7
Tối hôm sau chờ Quỳnh dọn dẹp xong, bà Nghị gọi cô lên phòng riêng. Nhìn vẻ khép nép sợ sệt của cô, bà rất hài lòng. Nhưng cũng nói phủ đầu:
- Lâu nay tôi tưởng cháu tôn trọng gia đình của tôi lắm, không ngờ là cháu qua mặt của chúng tôi, coi chúng tôi không ra gì cả.
Quỳnh không trả lời, chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống. Bà Nghị trấn áp thêm:
- Có phải là gia đình này quá ư dễ dãi, nên cháu coi như không ra gì hết phải không?
Quỳnh nói khẽ, giọng khàn khàn đến mức nghe không thành tiếng:
- Dạ, con không bao giờ dám nghĩ đến như vậy
- Tôi lại thấy ngược lại đấy, chứ nếu như biết mình là ai thì cháu đâu dám lộng hành đến như vậy.
Quỳnh gục đầu, không hé môi được. Nỗi tủi nhục làm cô tê điếng. Đầu óc dật dờ hỗn loạn và cô chỉ biết nghe mắng chứ không có ý nghĩ phản ứng lại.
Bà Nghị nhìn xoáy vào mặt của cô:
- Từ trước tới giờ, tôi quý trọng mẹ con cháu, vì thấy hai mẹ con siêng năng. Nhưng việc gì cũng có giới hạn rạch ròi. Nếu mà cháu muốn vượt qua giới hạn đó thì hãy nghĩ đến chuyện dọn đi đi.
Bà đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng với vẻ bực bội làm Quỳnh cảm thấy thật là nặng nề. Cô muốn mở miệng xin lỗi và giải thích. Nhưng không làm sao mà nói được. Thái độ câm lặng của cô làm bà Nghị biết rõ uy lực của mình và bà tự nhủ là nên dừng lại:
- Tôi nói ít, nhưng cháu hãy hiểu gấp mười lần như vậy, mẹ cháu chắc là sẽ hiểu hơn đấy.
Nghe nhắc đến mẹ, Quỳnh hoảng sợ:
- Mẹ con không biết chuyện này, xin bác đừng nói lại với mẹ của con, con hứa từ giờ về sau sẽ không bao giờ gặp anh Quốc nữa.
- Nếu đã hứa được thì cháu hãy giữ lời, cháu nên nhớ là tôi cưu mang hai mẹ con cháu được thì cũng có thể đuổi hai mẹ con cháu đi được đó. Bây giờ cháu đi xuống dưới đi.
Quỳnh đi ra ngoài. Nước mắt lưng tròng, cô không dám về phòng của mình vì sợ mẹ thấy rõ tâm trạng khốn đốn của mình. Xuống đến nhà bếp, cô mở cửa sau đi ra sân rồi đi ra con hẻm nhỏ dẫn đến đường lớn.
Quỳnh không để ý thấy một thanh niên đang phóng xe vào con hẻm. Cô không để ý đến anh ta, nhưng anh ta thì thấy cô và vòng xe lại.
- Đi đâu giờ này vậy Quỳnh?
Trong bóng tối, Quỳnh không nhận rõ mặt. Nhưng nghe tiếng, cô biết đó là Dương. Trong giờ phút cô đơn khủng khiếp này, gặp được một người quen, cho dù là người mà mình không thích, cô cũng cảm thấy như được an ủi và cô chùi nước mắt nhìn vào anh ta.
Dương quay đầu xe vào cô, nhờ đèn pha xe để nhìn rõ mặt Quỳnh. Thấy đôi mắt đỏ mọng và khuôn mặt tơi tả của cô, anh thật sự lo ngại.
- Sao em đi ra đường bây giờ? Tại sao lại khóc? Có chuyện gì rồi phải không?
Quỳnh hít mũi, không trả lời. Dương dựng xe, bước xuống đến trước mặt cô:
- Nín đi và nói cho anh biết là em vừa gặp chuyện gì?
- Em....
Quỳnh chỉ nói được bao nhiêu đó, cơn xúc động làm cô nghẹn lại không nói được. Dương trầm giọng làm cho cô bình tĩnh lại:
- Anh đã nghe Thùy kể về chuyện của em, em có biết là lúc trưa, Thùy đã nghe hết những gì em nói chuyện trong quán với Quốc không?
Quỳnh đứng lặng. Thùy biết có nghĩ là Hồng Sương sẽ biết. Hồng Sương không phải là người hiền. Mới vừa bị sỉ nhục, giờ lại thêm viễn ảnh bị bạn bè lên án, cô thấy như nghị lực đều tan biến, và cô lại bật khóc.
Dương chợt kéo tay cô:
- Đi với anh, có lẽ bây giờ em đang cần một chỗ như thế này.
Quỳnh rút tay lại:
- Nhưng mà anh muốn đưa em đi đâu?
- Cứ đi đi rồi sẽ biết mà, anh không làm hại em đâu. Tôi biết em bây giờ cần một chỗ yên tĩnh.
Một nơi yên tĩnh, đó là điều mà bây giờ mình đang cần. Rồi có ra sau thì ra, mình mệt mỏi lắm rồi. Quỳnh nghĩ thầm và cô mang tâm trạng chạy trốn. Cô còn đang lưỡng lự thì Dương đã dìu cô đi về phía xe của mình.
- Đi nào. Em cần phải cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em.
Quỳnh thẫn thờ ngồi lên phía sau của anh. Tâm trạng của cô nặng nề đến mức không buồn mở miệng. Thỉnh thoảng Dương quay lại nhìn tâm trạng nét mặt ủ dột của cô, rồi im lặng lái xe.
Lúc nãy, khi thấy Quỳnh lang thang ngoài đường, anh đã nảy sinh ra ý định đưa cô đến nhà riêng của mình. Bây giờ thấy cô không tỏ ý phản đối, anh quyết định giới thiệu chỗ ở riêng đó với cô. Và xa hơn, biết đâu sau này anh sẽ cho cô một tổ ấm riêng.
***
Khi Dương gởi xe, Quỳnh đứng lên nhìn những tầng nhà cao ngất, tò mò và ngạc nhiên. Cô quay ra hỏi Dương khi anh đến đứng bên cạnh mình:
- Đây là chung cư à?
Dương gật đầu:
- Lên đi.
Anh kéo cô đi qua phía thang máy, bấm nút lên lầu năm. Quỳnh đi theo anh qua dãy hành lang dài hun hút. Cuối cùng cả hai dừng lại ở cuối dãy hành lang. Dương loay hoay mở cửa rồi nhìn cô khuyến khích:
- Vào đây.
Quỳnh dè dặt bước vào:
- Đây là nhà của anh à?
- Có thể cho là vậy.
Vừa nói, anh vừa đến mở tủ lạnh, lấy đưa cho cô một lon nước. Quỳnh cầm nhưng không uống, cô đưa mắt nhìn quanh thở dài:
- Nhà anh đẹp lắm.
- Quỳnh thích cách bày trí như thế này không?
- Vâng, rất thích.
- Anh tự thiết kế đấy.
- Đẹp quá. Nó hoàn toàn không giống cách bày trí chung chung như các kiểu nhà hiện nay.
Dương mỉm cười:
- Quỳnh cũng biết nhận xét lắm, nhưng sao khen một chỗ đẹp mà mặt mày lại ủ rũ như vậy?
Quỳnh gượng cười hỏi lãng đi:
- Anh ở đây một mình sao?
- Đúng, ở một mình. Thật ra thì anh vẫn còn ở chung với gia đình của mình, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn sống riêng một mình, nên anh đã mua căn hộ này.
Những người có cha mẹ giàu thật là sướng. Có thể mua bao nhiêu nhà cũng được. Trong khi cô ao ước một chỗ nhỏ nhoi cho mẹ con cô mà cũng không có. Nghĩ đến thực tại của mình, Quỳnh lại thở dài và cô nhìn đăm đăm xuống phòng bếp, khuôn mặt lại xa vắng đăm chiêu.
Dương nói như giải thích:
- Thường là anh ở nhà, thỉnh thoảng buồn mới đến đây. Anh trước kia hay rủ bạn bè về đây chơi. Nhưng sau này thì không.
Quỳnh hình dung bạn bè Dương từng đến đây, từng quậy tưng bừng như đám bạn Quốc mà cô đã thấy. Cô chợt nhớ lại những lần phục vụ cho họ. Rồi càng thêm buồn và nhận ra khoảng cách giữa mình và Dương quá lớn.
Dương như chăm chú nhìn vào khuôn mặt ảm đạm của cô. Anh chợt đổi giọng, nghe gần như dịu dàng hơn:
- Chuyện gì vừa xảy ra với Quỳnh vậy?
Quỳnh cười gượng:
- Dạ, cũng có chuyện.
- Em và Quốc giận nhau à?
- Dạ, không phải.
- Vậy thì tại sao giờ này em lại ra đường và còn ăn mặc kiểu này nữa?
Quỳnh vội vã nhìn lại xuống người mình, cô đang mặc bộ đồ ở nhà. Lúc nãy, tâm trí bấn loạn, cô không nhớ mình đã làm những gì. Bây giờ chợt thấy ngượng nghịu:
- Xin lỗi. Em lôi thôi trước mặt anh thế này, lúc nãy bỏ đi, em không để ý mình ra sao nữa.
Dương khoát tay:
- Anh không câu nệ chuyện đó, chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em thôi.
Anh dừng lại, nhìn xoáy vào mặt của cô:
- Tại sao em chịu theo anh đến đây? Em đâu phải là người dễ rủ rê như vậy, nhất là em cũng đâu có thích anh.
Bị Dương nói trúng ý nghĩ của mình về anh, cô đâm ra ngại. Cô không biết mình phải nên đính chính như thế nào để cho anh đừng bị tổn thương. Và cô tiếp tục ngồi im, cúi gằm mặt.
Dương làm như không nhận ra vẻ bối rối của cô, anh nói thản nhiên:
- Thích hay ghét một người, đều có lý do của nó. Anh không buồn vì bị Quỳnh ghét. Cứ yên tâm. Nhưng chuyện gì mới xảy ra vậy?
Quỳnh ngước lên, thành thật:
- Bác Nghị đã phát hiện chuyện của em với anh Quốc.
Dương hơi ngửa người ra sau, lẩm bẩm:
- À, thì ra vậy.
- Vâng, chuyện là vậy. Lần đầu tiên em bị nói nặng.
Cô chợt ngừng lại, hai tay bụm kín mặt như không muốn phơi ra nỗi xấu hổ của mình.
Dương nói tiếp:
- Và đã đuổi em đi?
Quỳnh vẫn che kín mặt, lắc đầu.
Dương đứng dậy, bước đến gỡ tay cô xuống:
- Chuyện đó không có gì đáng xấu hổ. Đừng nên ngại với anh, cách hay nhất là em nên thành thật, đừng giấu anh chuyện gì cả. Nói thật đi, có đuổi không?
- Không có đuổi. Chỉ mắng thôi.
- Và em có ý định bỏ đi?
Quỳnh ngẩng lên:
- Sau khi bị mắng như vậy. Em không còn đủ can đảm ở lại đó nữa. Em xấu hổ lắm.
- Vậy em định đi đâu bây giờ?
Quỳnh ngập ngừng như cố định lại ý nghĩ của mình rồi nói thật lòng:
- Lúc nãy em cũng không biết mình muốn gì nữa. Khi từ phòng bác Nghị đi ra, em thấy nhục nhã quá và muốn rời khỏi đó ngay. Nhưng em không biết rồi sẽ đi đâu và làm thế nào để nuôi mẹ của em.
Đôi mắt Dương lóe lên ngạc nhiên:
- Mẹ em cũng ở đó à?
Thấy Quỳnh có vẻ lo ngại, anh trấn an:
- Cứ kể thật về hoàn cảnh của em, đừng nên ngại với anh.
- Vâng, em nghĩ là... em nghĩ là anh đã biết, từ đó đến giờ mẹ em và em ở nhà đó giúp việc, em tưởng là anh đã biết - Nói xong, Quỳnh chợt im bặt.
Dương cũng lặng yên. Anh có vẻ bất ngờ, ngạc nhiên hơn là thất vọng. Quỳnh nhìn anh, rồi lại cụp mắt xuống.
- Nếu anh không thích dính líu tới em thì em xin phép về.