- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
CHAP 31
KAITO
THE PROPHERCY
"K...Kaito?"_Hima, Ryo và Yuuki nhảy dựng lên. Edgar cau mày cảnh giác còn Rena thì như vừa trên cung trăng rớt xuống.
"The one and the only"_Kaito phủi phủi bụi trên cái áo của mình, nhăn mặt. "Xin lỗi vì cái cửa nhé! Tôi sẽ đền sau!"
Kaito lập tức cảm nhận được luồng sát khí sau lưng mình. À quên, hồi nãy lúc cậu lao vào thì Sy cũng đang đứng ngay cánh cửa đó. Đôi mắt chị ta chuyển thành màu đỏ và đằng đằng lực hận khi bị hất văng như vậy. Trong tay Sy một quả cầu lửa dần hình thành.
"Wait! Wait! Tôi không đến đây để đánh nhau với chị, vậy nên đừng phóng cái thứ nóng rẫy đó ra nhé!"_Kaito đưa hai tay lên thủ thế, Sy có vẻ dịu lại, giờ trong mắt chị ấy chỉ có vẻ thắc mắc.
"Kaito? Sao anh lại ở đây?"_Rena lắp bắp. Con bé hôm nay trông rất xinh với bộ váy xanh.
"Tới để đưa em về chứ làm gì?"
"Sao cơ? Kaito! Anh làm sao vậy? Thần kinh ổn định chứ? Đưa em về là sao?"_Rena tròn mắt.
"Em muốn tôi nói thẳng? Được! Tôi muốn em làm hôn thê của tôi! Không phải cậu ta."_Kaito hất đầu về phía Edgar, ánh mắt tràn đầy vẻ quả quyết.
Mọi người há hốc mồm.
"Tuyên ngôn gây sốc trong ngày."_Sy lẩm bẩm.
"Sweat! Tình tay ba!"_Natasy hét lên. Swayne đập vào lưng thằng nhóc một cái.
Edgar bắt đầu tiến dậy và gạt tay Kaito ra khỏi tay nhỏ. Khuôn mặt cậu ấy đằng đằng sát khí. Rena hoảng sợ đứng giữa hai người. Ba mẹ nhỏ bắt đầu thấy khó hiểu. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?
"Cô ấy đã đồng ý hôn ước giữa chúng tôi rồi! Anh không có quyền ngăn cản!"_Edgar cau mày.
"Không! Cô ấy đồng ý là do tôi không nói rõ tình cảm của mình cho cô ấy! Bây giờ, hãy để Rena tự quyết định xem!"_Kaito đáp lại.
Cả hai người con trai...à không...nguyên phòng đều quay lại nhìn nhỏ chằm chằm. Rena trông thật sự bối rối. Đôi mắt con bé ngấn nước. Kaito nhìn chăn chằm vào Rena, cảm giác có lỗi hiện lên. Có lẽ việc cậu xuất hiện ở đây không thích hợp lắm. Bị bất ngờ như thế, Rena chắc đang trải qua một cú sốc.
"Em...."_Nhỏ cố gắng nói thành lời, nhưng có gì cứ chặn ngang họng.
"Có lẽ....cậu không cần phải trả lời ngay...."_Edgar dịu dàng.
Nhỏ gật đầu, khuôn mặt trắng bệch ra. Kaito thở dài, vẫn dán mắt vào Rena.
"Được rồi....chuyện gì đang xảy ra vậy?"_Ba Rena nhướng mày.
****
Sau một hồi vòng và vòng vèo, Rena đã giải thích được mọi chuyện cho ba mẹ nghe. Kèm hai bên nhỏ là Kaito và Edgar, sát khí bừng bừng. Trái hẳn với dự đoán ba mẹ nhỏ sẽ điên lên và đá KAito ra ngoài, họ có vẻ khá hứng thú với chuyện này. Rena như muốn đập đầu vào tường trong khi những người còn lại công nhận ba mẹ nhỏ là hai người "tỉnh" nhất hành tinh.
"Thật kỳ lạ là Sy như vậy mà chỉ có Maurice theo."_Ba nhỏ liếc về phía Syrena.
"Đừng lôi con vào chuyện này."_Sy vẫn chúi mũi vào cuốn sách mà không màng "thế sự".
"Thế....ba mẹ không giận dữ...hay khó chịu sao?"_Rena vớt vát.
"Chúng ta phải như vậy sao?"_Mẹ nhỏ cười hiền. "Rena, đây là tương lai của con, con phải quyết định nó, chứ không phải ai khác."
Rena cảm thấy càng khó xử hơn. Thà ba mẹ đập bàn và bảo nhỏ phải lấy Edgar thì còn đỡ. Ai dè thái độ dửng dưng thậm chí có chút hãnh diện của họ làm nhỏ muốn đập đầu vào vào tường.
"Chỉ cần em trả lời dứt khoát là được!"_Kaito nói.
"Không cần anh phải nhắc."_Edgar gằn. Họ nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa.
"Thôi đi!"_Nhỏ hét, lấy hai tay ôm đầu.
"Eh....Ren...."_Tiếng Hima vang lên. "Mình không muốn làm phiền....nhưng ai thấy Yuuki-san đâu không?"
Đến lúc này, mọi người mới nhận thấy sự vắng mặt của chàng trai tóc trắng đó. Từ khi Kaito vào, Yuuki đã biến đâu mất tăm không một dấu vết. Ban đầu cậu cũng thấy bình thường, có lẽ cậu ta đi dạo đâu đó nhưng khi nghe nói hôm nay cũng là sinh nhật thứ mười tám của Yuuki, Kaito có cảm giác không ổn.
"Sinh nhật thứ 18....."_Kaito thì thào.
Ký ức ùa về trong câu. Từ khi còn là một đứa trẻ, Kaito đã nghe một câu chuyện về một đứa trẻ người bị biến thành vampire. Đó sẽ là một đứa trẻ Death Apostle bình thường nếu người biến đổi nó không phải là một True-Ancestor cực kỳ quyền lực. Ông ta cũng giống như Kaito và Koriand'r, có giòng máu hoàng gia và sinh ra từ đêm mặt trăng máu. Người đàn ông đó không bao giờ ra tay biến đổi một ai cả, do lo sợ sức mạnh quá lớn của mình sẽ tạo ra một Death nguy hiểm. Tuy nhiên, vào một đêm, ông gặp một cậu bé người đáng thương nằm thoi thóp ở vệ đường vào đêm tuyết rơi dày. Đó là một cậu bé rất đẹp với những đường nét trên khuôn mặt rất hoàn hảo. Ngay cả lúc trong tình trạng sống dở chết dở, cậu bé vẫn toát lên sự thánh thiện. Không thể làm ngơ, ông đã biến đổi cậu bé tội nghiệp đó và quyết định sẽ mang câu về nuôi dưỡng, phòng trường hợp có kẻ xấu xa nào lợi dụng cậu.
Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp, cậu bé lớn lên, bình thường và khỏe mạnh. Nhưng vào một đêm, một Death Apostle đã đến và cướp cậu bé đi.Hắn ta là một tên độc ác, hắn lợi dụng sức mạnh của cậu bé và bắt cậu phục tùng mình. Sau nhiều năm sống dưới sự quản chế của tên Deaht đó, cậu bé đã chống lại và nhốt hắn vào phần sâu nhất bên trong cơ thể mình. Đó cũng là lúc lời tiên tri được đưa ra. Khi cậu bé tròn 18 tuổi tính theo tuổi con người, tên Death đó sẽ nổi dậy và cậu bé sẽ hủy diệt thế giới vampires. Tuy đã cố hết sức tìm kiếm, nhưng các True-Ancestor không thể tìm được tung tích cậu vé ấy. Lúc mới vào trường, Kaito chú ý Yuuki cũng vì câu chuyện đó. Và sự việc hôm nay chính là sinh nhật thứ 18 của cậu ta càng làm Kaito thêm nghi ngờ.
"Truyền thuyết về kết thúc của vampire....các người đã nghe qua chưa?"_Kaito thì thào.
Edgar có vẻ nhận ra câu chuyện đó.
"Truyền thuyết về một đứa trẻ đến năm 18 tuổi sẽ hủy diệt toàn bộ vampires ư?"
Kaito gật đầu. Mọi người trong phòng có vẻ đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Khoan....điều đó không hợp lý! Truyền thuyết đó xuất hiên cách đây gần 100 năm."_Edgar nhíu mày.
"Vampires phát triển theo cách khác thường. Tôi phải mất 50 năm để đạt đến 15 tuổi."
"Sự thật gây sốc."_Arita lẩm bẩm.
"Nhưng không có bằng chứng cho thấy Yuuki là đứa trẻ đó."_Ryo tỏ vẻ "thám tử".
"Vậy sao ta không thử kiểm chứng?"_Kaito nói và đứng dậy. "Tôi có thể tìm ra cậu ta."
Rena nhìn Kaito rồi nhìn lại Edgar. Và nhỏ biết một cuộc chiến mới lại bắt đầu. Và ai biết được, có thể trong cuộc chiến lần này, nhỏ sẽ tìm ra được rốt cuộc ai là người quan trọng với mình hơn? Với ý nghĩ đó, Rena cùng mọi người chạy theo Kaito. Nhỏ biết, trong rắc rối lần này, nhỏ không còn một mình nữa. Vì gia đình nhỏ đều ở đây, tất cả mọi người. Không ai phải chịu đựng sự cô độc nào nữa. Không ai.....
CHAP 32
RENATA
BONATRATE
Nhỏ cùng mọi người chạy ra khỏi địa phẩn lâu đài gia tộc Scarlett. Rena bắt đầu thấy lo cho việc Yuuki đang ở đâu hơn là việc mình đang kẹt cứng giữa cuộc nội chiến kinh hoàng của Edgar và Kaito. Hơn nữa, nếu thế giới vampires bị hủy diệt, chắc gì thế giới của người thường hay của ác quỷ đứng yên được. Bỗng chốc trách nhiệm lại nặng thêm trên lưng mọi người.
"Anh đã tìm thấy Yuuki chưa?"_Hima hỏi trong khi mọi người cứ chạy hết từ hẻm này đến đường khác của London.
Kaito chợt "thắng" lại khi đến con hẻm Inner Temple. Dừng lại một hồi, anh ấy nhíu mày và lao thẳng qua một khu bàn cờ chen chúc nhà cửa và đến cái sân nhỏ bên ngoài một nhà thờ. Tường đá đẽo thô ánh lên mờ mờ trong làn sương buổi sáng, và chim câu gù trong các chi tiết kiến trúc trên đầu.
"Nhà thờ Temple."_Syrena lẩm bẩm.
Nhà thờ cổ kính này ở London được xây dựng hòn toàn bằng đá Caen. Gồm một tòa nhà tròn gây ấn tượng dữ dằn, một thấp nhỏ ở trung tâm và gian giữa giáo đường nhô ra về một bên, nhà thờ nhìn giống một pháo đài quân sự hơn là nơi thờ cúng. Được Heraclius, giáo trưởng Jerusalem, làm phép vào ngày 10 tháng 2 năm 1185, nhà thờ đã tồn tại qua tám thế kỷ hỗn loạn về chính trị, cuộc Đại hỏa hoạn ở London, chiến tranh thế giới lần thứ nhất, và chỉ bị hư hỏng nặng nề nhất trong lần bị không quân Đức ném bom cháy vào năm 1940. Sau chiến tranh, nó được phục chế trở về dáng vẻ hùng vĩ hoang dại ban đầu.
Rena im lăng đứng nhìn kiến trúc thô nháp và đơn sơ của tòa nhà. Nó khiến nhỏ nhớ lại lâu đài Castel Sant Angelo xù xì ở Rome hơn là điện Patheon tao nhã. Dãy nhà phụ hình hộp nhô ra thật chướng mắt, mặc dù nó chẳng làm mấy tí để che khuất hình thù ngoại giáo ban đầu củaq cấu trúc nguyên thủy.
"Oh....kay....chúng ta sẽ tìm được Yuuki trong nhà thờ này?"_Ryo nhướng mày nghi ngờ.
"Không. Chúng ta sẽ tìm được cậu ấy bên dưới tòa nhà."_Kaito thở hắt.
"Đừng nói là giống lần ở Ý, lâu đài Thiên thần đấy!"_Sy tỏ vẻ ngao ngán.
"Gì? Chị đi Ý lần nào?"_Natasy lập tức quay lại với vẻ ngạc nhiên. Swayne lại đánh bốp vào lưng thằng bé.
"Tại sao hoàng tộc vampires nào cũng thích ở dưới Nhà thờ ấy nhỉ?"_Edgar cau mày.
"Đây là một nhà thờ ngoại giáo mang tính chất đa thần."_Rena đảo mắt.
"Được rồi! Nói tiếng người đi! Không cần phải giải thích đâu."_Edgar giơ hai tay lên và nở nụ cười ranh mãnh.
Rena chỉ muốn đục mặt cậu ta. Edgar luôn vui vẻ trong hầu hết mọi trường hợp liên quan đến đánh nhau. Mặc dù đó cũng là một nét đáng yêu của cậu ấy.
"Vậy....hoàng tộc nào đang ở bên dưới nhà thờ này nếu Hoàng tộc của Kaito là ở Ý?"_Arita lên tiếng. Chị ấy có vẻ không bận tâm đến việc chúng tôi đã trốn đi Ý. Nhỏ nhìn Arita và chợt thấy có lỗi kinh khủng. Mặc dù Kaito đã ngăn cản, nhưng Arita cứ nằng nặc đòi theo mọi người cho bằng được. Là lỗi của nhỏ khi đẩy chị ấy vào việc phải chia tay Kaito.
"Không phải lỗi của cậu."_Edgar thì thào bên tai nhỏ.
Rena nhìn cậu ấy và mỉm cười nhẹ.
Kaito bắt đầu dẫn mọi người vòng ra sau Giáo đường, đến trước một khoảng đất gần như bị che mù bởi sương. Kaito đặt tay xuống đất, lần tìm một cái gì đó. Anh ấy chợt khựng lại khi bàn tay chạm phải một dấu khắc, Kaito nhấn nó xuống, mặt đất bắt đầu mở ra, tạo thành một cầu thang xoáy dẫn thẳng xuống lòng đất.
"Dude! Vampires không còn chỗ sống nào khác ngoài lòng đất ư?"_Ryo rên rỉ.
"Thế chúng ta đang đến thăm ai vậy?"_Sy vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng.
"Hoàng tộc vampires Bonatrate"_Kaito nói ra cái tên đó như niệm thần chú.
Rena không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Khoảng không trước mặt cứ dẫn đến vô tạn. Không có điểm kết. Mọi người bước đi cạnh nhau trong im lặng. Vài tháng trước, họ còn là những người xa lạ, nhưng giờ đây, họ đã là bạn, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
"Thế....Bonatrate là hòang tộc như thế nào? Có lớn không?"_Arita lên tiếng. Trông chị ấy không hề run sợ.
"Thật ra...thế lực của họ thậm chí còn lớn hơn cả hòng tộc của mình."_Kaito trầm ngâm.
"Để tôi đoán. Quan hệ của hai bên không được tốt lắm?"_Edgar tỏ vẻ "uyên bác".
"Có thể nói vậy. Chúng tôi thường kình nhau trong chuyện tranh giành quyền lực."_Kaito bặm môi. "Hơn nữa...."
"Hơn nữa sao?"_Hima nói. Có vẻ Kaito có điều gì khó nói.
"Koriand'r đã từ chối trở thành con dâu của gia tộc đó."
Mọi người há hốc mồm.
"Sao? Em gái tôi không được quyền từ chối một người mà nó không hề thích sao?"_Kaito nhướng mày.
"A....không.....chỉ là hơi bất ngờ thôi...."_Nhỏ phẩy phẩy tay. Trông Kori quá bé bỏng và đáng yêu, ai lại nghĩ đến việc đính ước cho cô bé nổi chứ.
"Một phần vì việc đó mà Bonatrate và Vincent không hòa hợp với nhau lắm. Nếu Yuuki có phá hủy cả hoàng tộc đó, thậm chí mình sẽ cảm ơn. Nhưng đây là việc chung, phải dẹp ân oán cá nhân qua một bên thôi!''_Kaito nhún vai.
Con đường hầm kết thúc một cách khá đột ngột. Tấm lửa lưới bằng sắt hiện ra, chắn đường mọi người. Hai bên cửa có hai bóng áo đen đứng im lặng. rena dợm bước qua thì hai cái bóng đó động đậy. Nhỏ suýt ngả ngửa, đó không phải chỉ là cái bóng, đó là người! Hai bóng đen đó cứ đứng chắn ngay trước lối đi, không cho qua.
"Các vị đây là...?"_Bóng bên trái hỏi, giọng nói du dương như tiếng chuông ngân.
"Ryand'r Vincent. Đây là bạn tôi. Chúng tôi cần phải gặp chủ nhân của các người."_Kaito nói với giọng ngang phè.
"Hồi nãy cũng có một người vào diện kiến chủ nhân, các người có quan hệ gì không?"_Bóng bên phải nói.
Mọi người sững sờ. Vậy đúng là Yuuki đã vào đây.
"Có. Chúng tôi cần cảnh báo chủ nhân các người về người đó."_Kaito lại lên tiếng.
Hai bóng đen có vẻ do dự.
"Hoặc là cho bọn này vào, hoặc là các người sẽ nhận cái này."_Syrena giơ tay ra và một quả cầu lửa nóng rãy hiện lên. Khuôn mặt sắc lạnh cộng thêm ánh mắt đỏ rực của chị ấy thậm chí trông còn đáng sợ hơn một vampire đang lên cơn khát nữa.
Hai cái bóng đen có vẻ hoảng sợ trước quả cầu lửa và lúi húi mở cửa cho họ vào. Sy thu tay lại, quả cầu biến mất. Mọi người đều có vẻ kinh hãi trước màn trình diễn ấy của Sy. Kaito bắt đầu giải thích rằng hai cái bóng canh cửa thường là vampires mới sinh, chúng thường hoảng loạn cũng là điều dễ hiểu. Các cửa tiếp theo sẽ không dễ dàng vậy đâu.
Nhỏ bắt đầu cảm nhận được con đường đá đen họ đang đi dẫn đến một cánh cổng khác. Cánh cổng đó to và có vẻ đáng sợ hơn cánh cổng cũ. Lần này, cũng có hai bóng đen nhưng to lớn hơn hai cái bóng ở cửa trước canh giữ. Rena phải ngước lên mới nhìn rõ họ được.
"Các người là ai?"_Lần này cả hai cái bóng cùng lên tiếng.
"Ryand'r Vincent. Đây là bạn của tôi."_Kaito lặp lại câu trả lời.
Họ lại hỏi những câu hỏi y chang hai người cũ và Kaito cũng trả lời y chang. Syrena gần như tức điên lên và suýt thiêu cháy cây cầu. Nhưng rốt cuộc sau một hồi lê la lăn lết mà giải thích, mọi người cũng được vào, lần này có thêm sự hăm dọa từ Edgar. Họ lại bắt đầu bước tiếp trên một con đường rải sỏi, dẫn thẳng lên một tòa lâu đài đen trên đỉnh núi. Trái ngược hẳn với tòa thành màu trắng nằm giữa một thung lũng tươi đẹp của dòng họ Vincent, tòa lâu đài đen đó nằm lơ lửng trên một cánh đồng đầy đá nhọn và gai độc. Thật đúng phong cách vampires. Con đường đó cũng dẫn đến một cánh cửa sắt to khủng hoảng, tuy nhiên lại không có ai canh giữa.
"Cậu nhắm đá được nó ra không Hima?"_Rena liếc về phía cô bạn, nhận ra rằng cánh cửa này rất giống cánh cửa ở thư phòng ba Hima mà cô ấy đã đạp đổ trước đó.
Hima nhún vai, mỉm cười giả ngây. Tuy nhiên, vẻ ngây thơ đó không kéo dài được lâu khi Hima lao đến và đá tung cánh cửa ra. Mọi người trố mắt nhìn.
"Oops! Did i do that?"_Hima cười tự mãn khi nhìn cánh cửa văng ra xa tít.
Kaito có vẻ kinh hãi nhưng cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh, anh ấy chỉ lắc đầu và thở dài. Mọi người bắt đầu tiến về tòa lâu đài đen trên núi của dòng họ vampire Bonatrate.
CHAP 33
RENATA
BEGINNING OF THE END
Mọi người vừa bước đến cửa của tòa thành thì Hima chợt tan vào lòng đất và xuất hiện trở lại sau một vài phút. Cậu ấy chỉ đươn giản là hiện lên từ cái bóng đỏ kỳ lạ dưới mặt đất và làm Arita sợ phát khiếp.
"Cậu đi đâu vậy?"_Nhỏ hỏi.
"Mình thấy hơi có lỗi với cái cửa nên di chuyển lại chỗ đó để trả nó về hình dạng ban đầu ấy mà."_Hima cười trừ.
"Khoan đã! Chúng ta đi qua ba cánh cửa một cách cực nhọc mà không hề nhớ rằng Hima có khả năng teleport sao?!"_Ryo đập tay lên mặt.
Hima đánh vào lưng Ryo cái bốp.
"Này! Mình nói đúng mà!"_Cậu ta cau mày.
"Chúng ta có mấy người?"_Himawari thở dài.
"Eh....chín...?"_Ryo nhướng mày.
"CHÍN NGƯỜI!! VÀ CẬU BẢO MÌNH TELEPORT CHÍN NGƯỜI CÙNG MỘT LÚC ĐỂ ĐI QUA MỘT CHẶNG ĐƯỜNG DÀI Ư?"_Hima hét vào mặt Ryo. "Trừ phi cậu muốn sau đó phải vác một con nhóc 48 kg đang ngủ khò khò vì hết sức lực."
"Ơ....được rồi...."_Ryo giơ hai tay lên, vẻ chịu thua.
Rena cảm thấy hai người đó thật đẹp đôi. Hima và Ryo luôn vậy mà! Tuy nhiên, khi nhớ lại hoàn cảnh trớ trêu mà mình đang vướng vào, nhỏ lại thấy tuyệt vọng hơn. Edgar và Kaito cứ cặp nhỏ hai bên từ nãy đến giờ và Rena nghi ngờ về việc tại sao mình còn đủ không khí để thở trong khi bị kẹt cứng giữa hai người đó thế này.
Có lẽ do cuộc "tranh luận" giữa Hima và Ryo đã gây khó chịu trong tòa lâu đài nên cánh cửa chính bỗng mở ra một cách bất ngờ. Bước ra là hai vampire mặc áo choàng đen với khuôn mặt đằng đằng sát khí. Xét về khuôn mặt hoàn hảo của hai vampires đó, Rena biết chắc rằng họ đang "cực kỳ" không vui.
"Các cô cậu muốn gì hả?"_Người bên trái nói. Đó là một người đàn ông cao to với mái tóc hung đỏ và làn da trắng như sứ.
"Chúng tôi muốn gặp chủ nhân của các người."_Kaito lạnh lùng đáp.
Hai người....à quên hai vampires đó trao đổi nhau một ánh nhìn chớp nhoáng. Vampire thứ hai là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với mái tóc vàng mượt gật đầu với người đàn ông. Họ mở cửa cho Kaito và mọi người vào.
"Cảm ơn."_Kaito nói.
"Này, sao cửa này vào dễ vậy?"_Natasy huých tay.
"Quý bà tóc vàng đó có khả năng biết được ai đang nói dối mình. Chúng ta nói thật và không có mục đích xấu, không cho vào thì sẽ gây xích mích với tộc Vincent thêm thôi."_Kaito nhún vai.
Mọi người gật gù.
Hai vampires úc nãy bắt đầu dẫn họ đi qua một hành lang lớn khủng hoảng. Hành lang được lát một loại đá giống như đá núi lửa, dường như dài vô tận. Rena bắt đầu nghi ngờ về việc người thiết kế tòa lâu đài này có bao nhiêu chất xám trong đầu khi làm những lối đi dài ngoằn ngà ngoằn nghèo thế này. Thời gian lại bắt đầu chậm chạp trôi đến khi họ tới trước một cánh cửa hoàn toàn làm bằng đá đen. Người phụ nữ giơ tay lên và cánh cửa bật mở, dẫn vào một căn phòng giống như hội trường.
Bạn đang đọc truyện tại
Đó là một căn phòng được lát đá núi lửa đen bóng và có hình tròn. Những giá nến cổ cực kỳ kiểu cách và cầu kỳ được thắp lên, tạo vẻ cổ kính cho căn phòng. Căn phòng này hoàn toàn không có một cửa sổ nào, sàn nhà lạ là lại được làm bằng đá cẩm thạch có một dấu hiệu lớn được khắc vào đó, có lẽ là gia huy tộc Bonatrate. Rena nhìn quanh và thấy có hai cái ngai đen ở giữa phòng. Những cái ngai rất đẹp và đầy quyền lực, nó làm nhỏ thắc mắc không biết ngai của Kronos trong loạt sách Percy Jackson có giống như vậy không nhỉ? Tuy nhiên, điều làm nhỏ ngạc nhiên nhất là hai người ngồi trên đó.
Phía ngai bên phải là một cậu bé (?!) có lẽ trạc tuổi Koriand'r với mái tóc đen và đôi mắt xanh biển. Cậu bé rất đáng yêu nhưng ánh nhìn trong mắt cậu có vẻ già dặn và đầy kinh nghiệm. Rena nghi ngờ về tuổi thật của cậu ta là bao nhiêu. Ngồi kế bên cậu là một cô bé với mái tóc vàng óng và đôi mắt cùng màu với cậu bé. Mọi người hết nhìn cô bé lại quay qua nhìn Swayne vì hai người quả thật có nét rất giống nhau.
"Đừng nhìn em! Em không có huyết thống vì với vampire cả."_Swayne vẫy vẫy tay.
Kaito yên lặng đến trước hai người đó, cuối đầu xã giao và đứng thẳng dậy. Hành động đó kéo dài chưa quá 10s.
"Chào......Ciel."_Kaito nói với giọng ngang phè, hất đầu về phíc thằng bé.
Aww Ciel! Tên dễ thương quá đi! Với vốn tiếng Pháp nghèo nàn của mình, nhỏ cũng biết được Ciel có nghĩa là bầu trời. Natasy ban đầu cũng suýt được đặt tên như vậy cho đến khi thằng bé biểu lộ những điểm tương đồng kỳ lạ của nó với mặt đất.
"Ryand'r. Hôm nay được anh đến thăm, đúng là chuyện hiếm đấy."_Cậu bé tên Ciel trả lời lạnh nhạt lại không kém.
"Chào Arclied!"_Kaito lờ phắt cậu ta và quay sang cô bé tóc vàng.
"Ryand'r, chào! Kori vẫn khỏe chứ?"_Cô bé tươi cười.
"Con bé khỏe. Em có thể đến thăm nó nếu em muốn."_Kaito dịu dàng với Arclied như là với Kori vậy.
"Chị sẽ nổ tung nếu trong vòng 5 phút nữa chúng ta không nói thẳng vào chủ đề mất."_Sy lầm bầm. Xét về màu mắt càng ngày càng nhạt dần của Sy chứng tỏ chị ấy đang chết dần chết mòn vì chán đây.
Ciel liếc về phía chị ấy, đôi mắt xanh của cậu bé thoáng qua một cảm xúc gì đó. Khâm phục? Hay Khó chịu? Không biết nữa, Syrena thường gây cảm giác lẫn lộn cho người lần đầu gặp. Chị ấy có thể khiến một người vừa yêu vừa ghét mình một cách dễ dàng. Kaito bắt đầu màn "thuyết trình" lý do tại sao họ tới, về việc Yuuki, rồi tận thế blah blah blah.....Đó thật sự là một quá trình dài và Ryo gần như lăn ra mà ngủ. Sau gần mười lăm phút lê thê lếch thếch, Kaito cũng kết câu chuyện. Ciel và Arclied hầu như không thay đổi nét mặt tí nào trong suốt câu chuyện. Edgar phải lay lay Ryo mấy lần vì cậu ta đang "ngủ đứng".
"Những lời anh nói có vẻ là thật. Vài phút trước, có một chàng trai tóc trắng đến gặp tôi. Anh ta bảo muốn chết."_Ciel trầm ngâm.
"Cậu đã làm gì?"_Kaito hỏi ngay, mặt đầy lo lắng.
"Yên tâm. Tôi thấy anh ta khá lạ nên đã nhốt vào một khu nhà giam riêng trong trung tâm lâu đài rồi."
Mọi người sững lại.
"Cậu....nhốt Yuuki VÀO MỘT NHÀ GIAM RIÊNG?!?!? TRONG TRUNG TÂM LÂU ĐÀI!?!?"_Kaito hét vào mặt Ciel.
"Thì sao chứ?"_Cậu ta điềm đạm trả lời.
"Cậu nhốt một người vào sinh nhật 18 tuổi sẽ hủy diệt thế giới của chúng ta vào một nhà giam riêng....NGAY TRUNG TÂM LÂU ĐÀI CỦA CẬU??!!!"_Kaito nhấn manh những từ cuối.
"Oh man! Are you crazy?"_Natasy làu bàu. "Một vụ nổ từ trung tâm sẽ dễ dàng tiêu hủy mọi thứ hơn là từ vòng ngoài hay vòng trong."
Ciel có vẻ bắt đầu lúng túng, nhưng cậu lấy lại được sự tự chủ gần như ngay tức thì.
"Vậy có lẽ chúng ta nên đi xem xét anh ấy."_Cậu đề nghị và mọi người gật đầu.
Họ bắt đầu ra khỏi phòng ngai và đi chuyển qua một cầu thang dài và hẹp, dẫn thẳng xuống lòng đất. Một lần nữa, Rena kêu trời vì không biết mình đã xuống đến độ sâu bao nhiêu rồi? Nhỏ có cảm tưởng như họ đang đi vào tâm trái đất vậy. Ánh sáng của đường hầm đó rất yếu nên Sy phải tạo một ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay của mình. Ciel và Arclied có vẻ ngạc nhiên khi thấy Sy làm thế nhưng họ chỉ nhún vai và tiếp tục dẫn đường. Trong quá trình đi, mọi người phải dừng lại ở gần 5 cửa (?!) Làm quái gì mà phải nhiều cửa thế không biết! Tuy nhiên, lần này do có sự góp mặt của Ciel và Arclied nên hầu như đến cửa nào cũng tự động mở ra một cách nhanh chóng. Chẳng bao lâu, họ đứng trước một căn buồng giam lớn. Đó là một buồng làm hoàn toàn bằng kính. Rena nhướng mày. Nhốt một vampire sau một vách kính không phải là chuyện mà nhỏ sẽ làm.
"Kính plexiglas. Bắn không thủng, cách âm, cách nhiệt."_Cie giải thích khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nhỏ.
Mọi người nhìn vào trong và thấy Yuuki đang ngồi khoanh chân lại, hai tay thả lỏng, mắt nhắm nghiền. Trông anh ấy đang hoàn toàn bình yên và dịu dàng. Mái tóc bạch kim lấp lánh ánh vàng, khuôn mặt thanh tú toát lên sự thân thiện. Không ai nghĩ anh ấy có thể làm điều gì đó tổn hại đến họ cả.
"Trông không giống anh ta sẽ làm hại ai cả?"_Arclied thắc mắc.
Rena bắt đầu cảm nhận được bầu không khí đang biến đổi.
"OH MY GODS."_Sy lầm bầm.
Mọi người trố mắt ra, nhìn vào bên trong tấm kính, suốt chiều dọc cánh tay trắng muốt của Yuuki, những vết màu tím bắt đầu hiện lên. Anh ấy nhíu mày, những cái dấu đó bắt đầu sáng lên nữa.
"Bắt đầu rồi...."_Kaito lẩm bẩm trong khi một luồng sáng chói lòa hiện ra, che mờ mọi thứ kèm theo một vụ nổ ầm vang.
CHƯƠNG 34
RENATA
DẤU HIỆU NGÀY SINH
Rena và mọi người kinh hoàng nhìn Yuuki đang lơ lửng trên không trung, dang thẳng hai tay và chân ra. Những dấu ấn màu tím xuất hiện rõ mồn một, những dấu hiệu đó cũng xuất hiện dần chung quanh Yuuki, tạo thành một gọng kìm màu tím xung quanh anh ấy.
"This can't be good."_Natasy lẩm bẩm.
Cảnh tượng trước mắt làm nhỏ liên tưởng đến một vài film kinh dị hoặc giả tưởng về viêc thế giới sụp đổ. Không may, trong trường hợp này thì nó đúng là như thế. Những dấu vết bắt đầu sáng thêm lên và mặt đất rung chuyển, Yuuki dần thay đổi, mái tóc của anh ấy dần dần dài ra, các cơ bắp nổi rõ lên. Anh ấy biến thành một người hoàn toàn khác, khi con mắt đó mở ra, nhỏ chỉ nhìn thấy những ánh sáng tím cực mạnh.
"Ta đã trỗi dậy!!!"_Một giọng nói vang lên trong trí óc nhỏ và có vẻ mọi người cũng bị thế do họ bắt đầu đưa tay lên bịt tai lại. Đó là một giọng nói đầy uy lực và dĩ nhiên cũng rất điếc tai (><).
Rena nghĩ đó chính là tên Death Apostlengày xưa đã cắp Yuuki ra khỏi cha của anh ấy ( hay người biến đổi....whatever ). Và ý nghĩ việc để một tên sống trong cơ thể của Yuuki trong bao nhiêu năm trỗi dậy và làm bá chủ của vampires quả thật đáng sợ ở nhiều cấp độ.
"Tôi....biết giọng nói đó...."_Ciel cau mày. "Nero."
"Nero? Hoàng đế của Đế chế La Mã?"_Sy hỏi được một câu "vô cùng thông minh".
"Chúng ta có thể không nói đến bài học lịch sử không? Chỉ là trùng tên thôi người ơi!"_Ciel hét. "Nero là tên đã đòi phá hủy thế giới vampires từ thời Death Apostle bắt đầu xuất hiện."
"Ok. Hiểu rồi! Giờ phải làm gì?!"_Edgar hét lại.
Mọi người im lặng, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội hơn.
"Hay thật! Không ai có kế hoạch hoàn chỉnh nào sao?"_Ryo lầm bầm.
"Yuuki-san!!!!!"_Rena hét lên.
Vừa lúc đó, một tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Mọi người bị hất ra xa bởi dư chấn của nó. Vụ nổ lan tỏa khắp mọi nơi trong thành phố dưới lòng đất này, cuốn bay mọi thứ trong vùng ánh sáng tím chói lòa.
****
Im lặng. Không có ai sao? Mọi người đâu cả rồi? Đau quá. Đây là đâu thế này? Rena chìm trong những suy nghĩ của mình. Khắp mọi nơi quanh nhỏ chỉ là một màu trắng tót vô định. Là thiên đường hay địa ngục? Hay là một vùng xám giữa hai không gian đó? Dư chấn của vụ nổ đã làm tất cả mọi thứ trong tầm phá hủy của nó văng ra xa và tan nát. Nhỏ có bị vậy không? Mọi người thì sao? Edgar? Kaito? Hai người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời nhỏ. Bây giờ, Rena không quan tâm việc mình phải chọn một trong hai người nữa, nhỏ chỉ mong là họ còn sống, thế thôi....
Rena bắt đầu cảm giác được đầu ngón tay của mình. Ánh sáng trắng mờ đi, cảm giác đau nhói ở mọi nơi tràn về dữ dội hơn. Rena mở mắt, gượng đứng dậy. Đầu nhỏ đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Cảm giác như vừa bị đem từ lò nướng sang thẳng tủ lạnh vậy. Nhỏ nhìn quanh, hình ảnh kinh hoàng đập ngay vào mắt.
Những bức tường thành ngày xưa sụp đổ, ngổn ngang như vừa trải qua một trận càn quét. Toàn bộ lâu đài bị phá hủy, sụp đổ như thể chúng chưa từng đứng đó một cách hiên ngang và đẹp đẽ vậy. Bầu trời được bao bọc hoàn toàn bởi màu tím và màu đen. Nhỏ kinh hoàng nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ấy, cảm nhận rõ mồn một đống gạch vụn dưới chân mình. Mọi người đâu rồi? Sau vụ nổ, họ bị văng đi mỗi người một nơi. Làm thế nào bây giờ? Tiếng cười man rợ của tên Death vang vọng đến ta Rena. Chưa bao giờ nhỏ thấy cô độc và sợ hãi như vậy. Chiếc váy xanh lấm lem hết cả, Rena như một con búp bê rách bị quăng ra ngoài đường. Nhỏ gượng đứng dậy, dạo bước xung quanh đó.
"Mọi người....đâu rồi?"_Nhỏ tự thì thào với chính mình. Toàn bộ sức lực đã biến mất.
Rena lê bước trên đống đổ nát, khắp nơi đều nghe những tiếng la hét. Đến cả các vampires còn khiếp sợ, một con bé người thường mang chút ma lực như nhỏ có thể làm gì chứ? Rena chợt dừng bước. Người thường.....Arita! Arita đâu rồi? Chị ấy không có chút sức mạnh nào cả! Liệu chị ấy có.....
Suy nghĩ của nhỏ bị cắt ngang khi từ mặt đất trời lên những tên chiến binh với thân hình bao bọc bởi ngọn lửa tím. Hay thật. Nhỏ lùi lại, chúng là tay sai của tên Death sao? Trận địa này hoàn toàn không thích hợp cho nhỏ để chiến đấu. Không có nước. Chung quanh chỉ đầy rẫy ngọn lửa tím. Có thể Syrena và Natasy sẽ có lợi thế hơn. Bọn chúng càng tiến gần hơn, Rena lùi lại, cố tìm một nguồn nước nào đó dưới này nhưng vô ích.
"Không lẽ đây là kết thúc thật ư?"_Nhỏ nhắm mắt, cảm nhận được mình đang run rẩy, nhưng không hề khóc, lạ thật.
Một ý nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu nhỏ. Nếu mình chết ở đây có lẽ Edgar và Kaito sẽ có thể được tự do chăng? Nhỏ sẽ không phải lựa chọn, vậy có lẽ là tốt cho cả ba. Hai người đó có thể tiếp tục bước tiếp trên con đường riêng của mình, không vướng bận nữa. Với ý nghĩ đó, Rena dừng lại, không lùi ra sau thủ thế nữa. Nhỏ buông thõng hai tay, nhắm mắt. Một nụ cười phớt qua môi nhỏ khi tiếng đám lính bước gần vang lên.
Màn đêm phủ xuống.
*****
Rena cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người nhỏ. Đây là thiên đường? Rena có thể nghe tiếng một giọng nói êm dịu bên tai mình, cảm nhận được một khuôn mặt hoàn hảo đang cúi xuống - khuôn mặt của một thiên thần. Nhỏ mỉm cười. Đúng là thiên đường rồi.
"RENATA!!! TỈNH DẬY ĐI!!!"_Giọng nói hét lên.
Sao cơ?
"Khỉ thật! Cô ấy đang yếu đi!!!"
Yếu dần? Thế là thế nào?
"Làm cách nào đó đi!!!!"_Một giọng nói khác vang lên, cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào như giọng nói đầu tiên.
Nhỏ nhíu mày. Đây có thực sự là thiên đường không? Sao mọi người lại la hét như thế?
"SCARLETT RENATA!! TỈNH DẬY ĐI!!"_Giọng nói bây giờ nghe rõ ràng hơn. Wait a minute! Đây không phải thiên đường. Và giọng nói đó là của Edgar!
Nhỏ mở bừng mắt, thấy khuôn mặt của Edgar chỉ cách mình có vài phân. Lay chúa! Edgar thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cậu ấy giãn ra. Nhỏ ngồi bật dậy, thấy Kaito cũng đang đứng đó và bọn chiến binh thì biến đâu mất.
"Chuyện gì? Hai người? Đâu ra?"_Nhỏ lẫn lộn hết cả.
"Thôi được rồi! Được rồi! Quan trọng là tụi này tìm thấy cậu. Cậu nghĩ sao mà đứng yên cho bọn chúng tấn công vậy?"_Edgar nhướng mày.
"Ơ...mình...ừ...."_Nhỏ lắp bắp, không muốn nói ra cái lý do ngớ ngẩn của mình.
"Làm tụi này sợ chết khiếp! Nhóc phải xem lại mình đi!"_Kaito cúi xuống, xoa đầu nhỏ.
Rena đỏ mặt. Tình hình tệ hơn nhỏ tưởng. Thay vi2 chỉ một mình, giờ đây Rena bị kẹp giữa hai người và lại là Kaito và Edgar! Ôi trời.
"Đi nào! Chúng ta cần tìm những người khác."_Kaito mỉm cười và ba người họ bắt đầu cuộc hành trình.
CHAP 35
SYRENA
SỰ THẬT BỊ CHE ĐẬY
Sy gượng đứng dậy, thấy xương cốt mình như đang rơi rụng ra. Mái tóc đỏ xõa dài xuống như một dòng suối làm Sy trông như một nữ thần bị rơi xuống mặt đất vậy. Cô bắt đầu bước đi, mắt nhìn ngó xung quanh. Dư chấn của vụ nổ làm Sy thất lạc mọi người. Xét theo khoảng cách, có lẽ Sy đã bị văng đến nơi xa nhất. Cô đưa tay lên trán, cảm thấy choáng váng. Sau khi thị lực bắt đầu ổn định trở lại, Sy nhìn quanh, khắp nơi được bao bọc bởi một màu tím. Thôi được, có lẽ điều này cũng không đến nỗi tệ, ít ra cô đã có gì đó thú vị để quan tâm đến. Đi được một quãng, Sy nghe thấy tiếng hét ở phía trước.
Cô chạy vội tới và thấy cô gái tóc đen người thường mà mọi người gọi là Arita đang bị bao vây bởi một đám chiến binh lửa tím. Cô gái đó chắc chắn không có năng lực gì đặc biệt rồi. Sy nhìn lại chiếc váy đỏ viền đen xếp li dài đến đầu gối của mình, mặc cái này mà đánh nhau chắc chắc không phải lực chọn hay, nhưng phải giúp cô bé. Sy nhắm mắt, cảm nhận ngọn lửa dâng lên từng đầu ngón tay của mình. Cô mở mắt ra, một loạt những quả cầu lửa sáng nóng rãy lao về phía những tên chiến binh, biến chúng thành cát bụi. Cô bé tên Arita kinh hãi nhìn lên.
"Không sao đâu. Em ổn rồi."_Sy nói, chìa tay ra và đỡ cô bé đứng dậy. Hình như Arita là bạn gái cũ của Kaito đúng không nhỉ? Sy thật không chắc liệu cô bé có muốn đi chung với chị gái của người vừa khiến mình phải chia tay bạn trai không. Tuy nhiên, Sy không quan tâm về chuyện tình cảm của Rena lắm. Con bé có thể tự lo được.
"C....Cảm ơn....chị...."_Arita ấp úng.
"Không có gì! Nào, đi tìm những người khác thôi."_Sy nói và đi về phía trước.
Arita lặng lẽ đi sau. Nhìn kỷ thì cô bé cũng dễ thương đấy chứ! Arita không có vẻ đẹp hoàn hảo, những đường nét trên gương mặt cô bé rất bình thường và giản dị. Mái tóc đen cắt ngắn, làn da không trắng lắm. Nhưng Arita có vẻ mạnh mẽ pha chút ngượng ngùng. Sy cũng có chút cảm tình với những cô bé bình thường như vậy.
"Chúng ta có lẽ đã văng đến phần xa nhất của thành phố rồi, phải tìm cách quay lại Tòa thành thôi."_Arita lên tiếng, rõ ràng đang cố bắt chuyện.
"Không. Tốt nhất nên tìm mọi người rồi tìm cách đánh bãi tên Death đó. Vào thành bây giờ không khác gì đứng ra chịu chết."_Sy lẩm bẩm.
Arita im lặng.
"Này! Xin lỗi nhé!"_Sy nói.
"Sao ạ?"
"Tôi đã nghe qua chuyện của cô. Xin lỗi vì Rena đã làm cô mất Kaito."
Arita vuốt tóc ra sau, nhìn Sy với vẻ ngạc nhiên. Lát sau, khuôn mặt cô bé dịu lại.
"Em không thể trách ai được. Kaito thích ai là quyền của cậu ấy mà."
"Hiền quá."_Sy lẩm bẩm. "Tôi không thích ai đó quá hiền cũng như dễ dãi."
"Em....thật ra.....đôi khi có những thứ sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi. Em không thể quá ích kỷ được."_Arita thì thào. "Hơn nữa....."
"Hơn nữa sao?"_Sy nhướng mày.
Arita lại im lặng, có lẽ cô bé không muốn nói về chủ đề này nữa. Syrena biết cô ấy thất vọng vì mình là người "bình thường" duy nhất trong này. Điều đó cũng là dễ hiểu nếu bạn chơi chung với một đám người mang trên mình đầy những năng lực kỳ thú.
"Nghe này....không phải bất cứ ai có siêu năng lực đều hạnh phúc cả."_Sy thở dài. "Khi còn bé, ba chị em tôi đều gặp những tai nạn khá nghiêm trọng, nhờ đó mà chúng tôi có những năng lực ấy. Nhưng điều đó không làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Năm 5 tuổi tôi suýt thiêu cháy cả ngôi nhà, Rena gần như làm ngập hết một ngôi làng còn Natasy lâu lâu lại vô tình tạo nên một cơn động đất. Cuộc sống mới tạm ổn định khi chúng tôi điều tiết được năng lực của mình."
Arita có vẻ ngạc nhiên trước những lời đó. Cô bé đi chậm lại, suy nghĩ.
Họ đi cùng nhau trong im lặng đến khi dưới đất nổi lên một âm thanh trầm đục. Sy và Arita đứng sững lại, lắng nghe tiếng động đó. Trong một phút tếp theo, hàng loạt những tên chiến binh xương bao quanh bởi ngọn lửa tím trồi lên từ mặt đất. Chúng đều được tranh bị vũ khí đến tận răng, Sy có cảm giác y như mình đang đứng trong một câu chuyện kinh dị của Bram Stoker.
"Em có biết dùng kiếm không? Katana ấy?"_Sy hỏi.
"Ơ...biết ạ...."_Arita có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi lãng xẹt.
Syrena gật đầu và nhắm mắt lại. Cô đã phát hiện điều này gần đây khi vô tình tạo ra một thanh kiếm khi đang luyện tập sử dụng năng lực của mình. Ngọn lửa rực sáng trong tay Sy, bắt đầu lan dài ra, tạo thành hình thanh kiếm Nhật. Sy cầm lấy chuôi thanh katana đó và vung lên, ngọn lửa trải đều và tan biến.
"Cầm lấy!"_Sy giao thanh kiếm cho Arita đang tròn mắt thán phục.
Đến lúc này những tên chiến binh xương đã tiến gần hơn và có thêm chục tên khác đang trồi lên. Họ đã bị bao vây.
"Đến lúc phải dạy cho chúng biết điều rồi!"_Sy lẩm bẩm và tấn công. Những quả cầu lửa liên tiếp xuất hiện và những tên chiến binh bị thiêu rụi. Tuy nhiên, chúng vẫn kéo tới đông hơn. Trong một lúc sơ hở, Sy bị một tên túm lấy và quăng xuống một miệng vựa gần đấy. Arita có vẻ hốt hoảng nhưng Sy tạp trung vào sức mạnh của mình, đôi cánh lửa xuất hiện và cô lại trở về cuộc chiến. Tất nhiên việc tham chiếc với một đôi cánh rực lửa sau lưng khá có lợi, bọn chiến binh có vẻ hoảng sợ. Sy tạo tra một quả cầu lửa lớn và tung nó xuống đất, bọn chiến binh bị hủy diệt một cách nhanh chóng. Sức chiến đấu của Sy thật sự rất bền, nhưng Arita không được như vậy.
Từ đầu đến giờ, Arita chiến đấu rất tuyệt. Đường kiếm của cô bé thật sự rất hoàn hảo và chuẩn xác. Những tên xương xẩu đó cũng bị hạ gục nhanh chóng nhưng có vẻ thể lực của Arita khá yếu. Sy bắt đầu nhận thấy điều không ổn đó. Cô chạy nhanh tới và giúp Arita tiêu diệt đám còn lại. BÃi chiến trường giờ không còn gì ngoài những cột khói cao ngất ngưởng. Làn khói mờ mờ trên bầu trời tím càng làm không khí có vẻ thê lương thêm. Sy chạy lại đỡ Arita lúc này đang khụy xuống.
"Không sao...ổn rồi....ổn rồi..."_Sy dỗ dành.
Arita yếu ớt dựa vào vòng tay của Sy, khuôn mặt của cô bé trắng bệch ra, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Trông cô bé thật xah xao và yếu ớt. Có lẽ việc đánh nhau cùng bọn chiến binh xương với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong người đã rút cạn sức lực của cô bé. Arita bắt đầu ho một cách khó nhọc, đôi mắt đen chợt long lanh như chực khóc. Vai cô bé run lên, Arita đang lo sợ điều gì sao?
"Từ từ thôi...mọi chuyện sẽ tốt thôi..đừng lo...."_Sy nói, xoa xoa tay lên lưng Arita trong khi cô bé vẫn tiếp tục ho.
"Mọi chuyện....thật sự.....không tốt....."_Arita thì thào trong khi cơn ho vẫn kéo dài không dứt.
Có điều gì đó không ổn. Có lẽ cô bé bị ngạt khói chăng?
"Bọn chiến binh xương đã bị tiêu diệt rồi. Em làm tốt lắm. Mọi chuyện....."_Syrena chợt ngừng bặt khi những tràng ho của Arita dần chấm dứt. Cô bé mệt mỏi ngả vào vai Sy và thiếp đi, ở hàng mi lấp lánh vài giọt nước mắt. Bàn tay lúc nãy Arita dùng để che miệng khi ho khẽ hé ra. Sy sững sờ mở những ngón tay thon nhỏ đang khép hờ đó.
"Arita......"_Sy thì thào, cảm nhận được vị mặn của nước mắt khi nhìn thấy bàn tay đó đang che giấu thứ gì. Đó là lý do vì sao Arita lại kiệt sức đến mức độ đó và giải thích cho những hành động kỳ lạ của cô. Syrena chợt hiểu lời nói ban nãy của Arita về việc có những thứ không thể tồn tại mãi mãi không chỉ nói về Kaito, mà còn nói về một chuyện khác...
Sy nắm chặt tay cô bé - nắm chặt bàn tay mà Arita dùng để ngăn không cho Sy nhìn thấy thứ cô bé đã ho ra.
Máu.
CHAP 36
NATASY
QUYỀN LỰC CỦA ĐẤT
Natasy ê ẩm đứng dậy. Cậu nhìn xung quanh, không thấy ai cả. Khỉ thật mình bị văng đi đâu thế này? Nat im lặng, tập trung vào mặt đất. Oh my gods! Tất cả mọi người mỗi người đều văng một nơi và những chuyển động hầu như rất nhanh, cậu không thể theo dấu ai cả. Tuy nhiên, sự hiện diện trên mặt đất gần cậu nhất cách đây cũng không xa và người đó cũng chưa di chuyển. Natasy chạy đến nơi đó, và thấy Swayne đang nằm bất động ở đó.
Bạn đang đọc truyện tại
"Swayne! Tỉnh dậy đi!"_Nat lay lay vị hôn thê của mình. Mắt cô ấy nhắm nghiền, mái tóc vàng xõa dài, lấp lánh phản chiếu màu tím của những ngọn lửa xung quanh.
"N...Natasy....?"_Swayne hé mắt, đôi mắt xanh thẳm nhìn Natasy dịu dàng.
"Phù may quá! Cậu có sao không?"_Nat mừng rỡ.
"Nếu cậu cho rằng không sao là việc đau ê ẩm cả người và trầy trật khắp nơi thì mình không sao."_Swayne lẩm bẩm.
Natasy cười và đỡ Swayne dậy. Họ bắt đầu rảo bước tím kiếm chung quanh.
"Mọi người có vẻ không sao, mình vẫn cảm nhận được chuyển động ở nhiều nơi."_Nat lẩm bẩm.
"Không ngờ từ một người mà có thể phá hủy chừng này. Cậu nghĩ chúng ta đang ở nơi nào?"
Natasy im lặng, đưa ngón tay lên như xác định hướng gió.
"Khoảng phía trái của thành phố, khá xa vùng lâu đài đấy!"
Swayne thở dài. Hai người bắt đầu bước đi và tìm cách để làm sao đánh bại được tên đó. Tuy nhiên, mặc dù với chỉ số IQ 200 của Swayne, cô bé cũng không biết cách gì nữa. Thế giới vampires như một cuộn chỉ rối mò không thể tìm thấy đoạn bắt đầu hay kết thúc.
"Hình như muốn đánh bại ai đó phải biết được rõ nguồn gốc của hắn. Ta đã nắm được sơ lược về Yuuki-san, chỉ cò tên Death thì có ít thông tin quá. Hắn tên là Nero nhỉ?"_Natasy nhướng mày.
"Uhm.....nhưng có lẽ sẽ hơi khó khăn đây. Chúng ta bị văng đến phần xa nhất của thành phố rồi mà....."
Hai người lại tiếp tục bước đi. Bầu trời bị bao bọc hoàn toàn bởi màu tím nên Natasy không thể biết được rốt cuộc đó là ngày hay đêm. Khung cảnh này làm Nat sợ hãi, cậu nhớ lại hồi nhỏ cũng đã từng run sợ trong bóng tối của ngôi nhà đổ nát và chờ người đến cứu. Đó thật sự không phải một trải nghiệm vui vẻ gì. Swayne đột nhiên dừng lại.
"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"_Cô ấy cau mày.
"Tiếng gì cơ?_Natasy lắn tai nghe nhưng không cảm nhận được gì.
Rồi tiếng động đó vang lên mỗi lúc một rõ hơn, tiếng bước chân đang chạy một cách vội vã. Cho dù đó là cái gì hay là ai thì nó cũng không lớn lắm và có vẻ đang bị truy đuổi. Nat cảm nhận được xét theo những âm thanh trong đất thì thứ đó khá nhanh, và không hề có dấu hiệu dừng lại. Và ngay sau đó, thứ đó đã đâm sầm vào ngay Natasy, gần như hất cậu ngã ngửa. Swayne hét lên trong ngạc nhiên tột độ. Natasy gượng đứng dậy, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Và cậu nhìn thấy thứ đã đâm sầm vào mình.
Yuuki.
À không, Yuuki's small version chứ! Cậu nhóc đó chỉ khoảng năm tuổi, tuy nhiên, từ khuôn mặt đến mái tóc trắng như tuyết đó đều giống Yuuki-san như đúc! Thậm chí bộ đồ nó đang mặc cũng là bộ mà Yuuki đã mặc khi đến Anh. Natasy và Swayne há hốc mồm. Thằng bé có vẻ nhận ra bọn họ, nó hoảng sợ lùi lại nhưng có vẻ cũng đang sợ hãi một thứ gì đó phía sau. Swayne và natasy chưa kịp hỏi chuyện thằng nhóc thì nó lại chạy biến đi, từ phía sau một tiếng tru rợn người vang lên. Nat quay lại và nhận ra mình đang gặp rắc rối rồi!
Hãy lật cuốn Percy Jackson : The Lightning Theif ra, bạn sẽ thấy một đoạn miêu tả chó ngao địa ngục Cerberus của Hades - một con Rottweiller to lớn và có ba đầu, hung dữ và tất nhiên có mùi khó chịu. Đó chính xác là những gì mà Natasy và Swayne đang nhìn thấy. Đó là một con chó khổng lồ với một ngọn lửa màu tím cuồn cuộn quanh người nó. Hades chắc chắn sẽ muốn một con như vậy. Nó nhìn Nat và Sway với ánh mắt hung dữ màu đỏ, như thể nhận ra con mồi, nó vung chân, hai người phải né sang hai bên khác nhau để tránh bị con chó đè nghiến.
"Được rồi!!! Nếu mình gặp lại được phiên bản nhỏ của Yuuki, mình sẽ giết thằng bé vì đã đưa theo thứ này!!!"_Natasy hét lên.
Con chó quay về phía cậu ấy và phun ra một tràng lửa. Lúc này, năng lực của Natasy thật sự rất hữu dụng. Cậu lập một bức tường bằng đất và nó ngăn chặn được ngọn lửa của con chó....một phần nào. Natasy hạ bức tường xuống khi không cảm nhận được sức nóng nữa. Quyết định sai lầm! Cậu bị đuôi của con chó quét qua, đập đầu xuống đất.
"Asino!"_Natasy lầm bầm, cảm thấy khá ngớn gẩn khi chửi một con chó là đồ con lừa.
Con chó đó bắt đầu chuyển sự chú ú sang Swayne. Cô bé lụm một thanh sắt dài từ đống đổ nát lên, thủ thế. Móng vuốt của con chó phập xuống nhưng Swayne né được, cô bé vung tay, đâm thẳng thanh sắt vào ngón chân con chó đó. Nó rú lên thảm thiết.
"Càng lớn té càng đau đó cưng à."_Swayne nói và nhảy lên chân trước của nó, lấy đó làm đà, phóng qua các chân khác, mỗi lần đến chân nào, cô bé lại dùng cây sắt đâm thẳng vào đó. Con chó đau đớn ngã khủy xuống, đôi mắt đỏ rực sáng lên đầy giận dữ. Nó không phải là một loại chó có thể yêu mến được.
"Natasy!"_Swayne hét và cậu lập tức hiểu ý.
Nat đưa tay lên, hướng về phía con chó và nhắm mắt. Mặt đất dưới chân con chó dâng lên, tạo thành một lớp vỏ bằng đất và đá xung quanh nó. Con chó giẫy giụa cố thoát ra nhưng mặt đất càng ngày càng rắn lại. Nat cau mày, tập trung sức lực, mặt đất tiếp tục dâng lên và chẳng bao lâu, nơi đó hiện lên bức tượng một con chó khổng lồ. Nat rùng mình khi tiếng tru cuối cùng của con chó bị tắt lại sau mặt đá xù xì.
Natasy thở dốc, khụy xuống, những điểm vàng bắt đầu nhảy múa trước mắt cậu. Swayne vội chạy lại đỡ Nat dậy. Cô bé lấy ra một chiếc khăn tay và thấm mồ hôi trên trán Natasy, vén những lọn tóc vàng của Nat qua một bên.
"Cậu cừ lắm!"_Swayne mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh của cô ấy lấp lánh niềm tự hào.
"Cậu cũng vậy mà!"_Natasy cười.
Sau một hồi ngồi nghỉ, cậu đã cảm thấy khá hơn. Natasy bắt đầu đứng dậy và cảm nhận bản sao bé hơn của Yuuki.
"Có lẽ thằng nhóc ấy chưa đi xa! Chúng ta cần đuổi theo và hỏi nó chuyện gì đã xảy ra và nó có thật là Yuuki-san không."_Natasy lầm bầm. "Và mình còn muốn bẻ cổ cậu ta vì bắt chúng ta phải đánh nhau với một con chó cỡ đại như vậy!"
"Có lẽ cậu bé đó sẽ biết cách đánh bại Nero chăng?"_Swayne nói, giọng đầy hy vọng.
"Có lẽ....."
Hai người họ bắt đầu bước đi trên hành trình tìm kiếm bản sao của Yuuki. Xa xa, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ngai đen của dòng họ Bonatrate, mỉm cười theo dõi mọi việc. Bọn chúng sẽ không bao giờ có thể tìm lại được thằng nhóc đó nữa. Kimihiro Yuuki đã chết rồi!
****
CHAP 37
HIMAWARI
CLONES
Hima hé mắt, ngồi bật dậy. Cô đang ở đâu thế này? Rồi trí nhớ dần quay trở lại, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi vụ nổ diễn ra, phản ứng của Hima quá chậm nên cô chỉ kịp tạo một lá chắn bao bọc quanh mình và Ryo. Vậy nên, bây giờ hai người họ vẫn ở trong nhà tù dưới lòng đất. Ryo đang ngất đi bên cạnh Hima, mái tóc nâu của cậu ấy bám đầy bụi. Hima đỡ Ryo dậy, lay lay cậu ta.
"Ryo! Ryo! Cậu không sao chứ?"_Hima gọi và dùng tay đặt lên trán Ryo, lẩm nhẩm câu thần chú.
"Eh....ui da....Hima? Chuyện gì...?__Ryo lẩm bẩm, nhăn mặt vì đau.
"Mọi người đều lạc đâu mất rồi!"_Hima lo lắng.
"Chậc! Chuyện này không hay rồi. Có lẽ chúng ta nên đi tìm xung quanh xem sao."
Hima trầm tư một lúc.
"Mình có ý này!"_Cô bé búng tay, khuôn mặt sáng rỡ lên.
Hima và Ryo bắt đầu đi lên cầu thang đã bị phá hủy gần nửa, trở lại hành lang phía trên tòa lâu đài. Tại đây, Hima làm một chút phép thuật để tên Death ngồi ở phòng ngai không thể nghe thấy được hai người. Hima dẫn Ryo qua các dãy hành lang ngoằn nghèo khác. Những lối đi lát đá đen hầu hết đều còn nguyên vẹn nhưng vẫn bị hư hại nghiêm trọng. Hima nghĩ cậu bé tên Ciel đó sẽ có lý do hoàn toàn chính đáng để xé tên Nero đó ra mà quẳng cho cá ăn. Hai người bắt đầu đi vào phần sâu nhất của lâu đài. Khi mới bước vào đây, Hima đã để ý đến một chỗ có biển không phận sự miễn vào. Cô bé biết họ sẽ có những thứ mình cần trong đó.
Nằm ẩn sau một cầu thang cổ lớn thời Victoria là một cánh cửa gỗ lớn. Có một cái ổ khóa to khủng hoảng bằng sắt trước cửa. Sau vụ nổ, Hima nghĩ đây là căn phòng kiên cố còn lại duy nhất, nội cái ổ khóa không bị sứt mẻ gì đúng là kỳ tích rồi. Hima đưa tay lên, cái ổ khóa nặng khiếp! Làm bằng gì thế nhỉ?
"Witchzarath Audivio Imperio!"_Hima thì thào, vung hai tay qua hai bên. Ổ khóa bung ra, và trước khi nó rơi đánh ầm xuống sàn, Hima đã di chuyển cho nó tiếp đất một cách nhẹ nhàng và im lặng hơn.
"Đây là đâu vậy? Sao cậu biết nơi này có thể giúp chúng ta?"_Ryo nhướng mày.
"Ưu điểm của việc có phép thuật....là cậu có thể nhìn xuyên qua mọi thứ."_Hima nháy mắt.
Ryo có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo Hima vào trong căn phòng ấy. Vào đến nơi, cậu há hốc mồm. Đó là một thư viện với những giá sách cao và to khủng hoảng. Ryo nghi ngờ về việc trần phòng có phải là một kệ sách lớn luôn hay không. Những cầu thang cùng hành lang lớn được xếp dài, uốn lượn theo hình dạng bầu bầu của căn phòng. Một bộ ghế sofa đọc sách được đặt chính giữa, trên một tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Ryo có cảm giác như Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Ở đây chắc cũng phải có hơn mười mấy ngàn cuốn sách và Hima muốn tìm thứ gì trong đây vẫn còn là một điều bí ẩn.
"Hima? Nơi này giúp được gì cho chúng ta?"_Ryo lúng túng, vẫn còn choáng váng về cảnh tượng "hùng vĩ" trước mắt.
"Chắc chắn phải có một cuốn sách viết về tiểu sử của những tên tội phạm vampires, tìm nó."_Hima lẩm bẩm, trông cậu ấy cũng khá bất ngờ.
"Tìm một cuốn sách trong gần mấy ngàn cuốn ở đây...à không có lẽ mấy triệu cuốn mới đúng! Cậu điên sao? Chúng ta có khi phải mất cả năm!!!"_Ryo hét lên.
"Vậy...."_Hima chợt nhỏ nhẹ. "...chúng ta sẽ tìm được mà nếu cậu.....THÔI KHÔNG HÉT LÊN NHƯ VẬY VÀ TÌM ĐI!!!!"
Trong tất cả những thứ đáng sợ trên đời, thứ đáng sợ nhất, theo Ryo là Himawari lúc tức giận. Khi Hima đã điên lên.......omg Ryo không dám tưởng tượng lại cảnh đó nữa. Tất cả những thứ trong vòng bán kính 100m sẽ bị tan biến hoàn toàn không một dấu vết gì. Cậu bắt đầu đi vòng vòng quanh, nhìn nhìn bìa các cuốn sách. Toàn là những ngôn ngữ bí hiểm, hoặc đó là tiếng nước ngoài nhưng Ryo không thể đôc được cái kiểu chữ Gothic ngoằn ngà ngoằn nghoèo ấy. Hima ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, những cuốn sách bay ra khỏi kệ và di chuyển xung quanh cậu ấy. Hay thật! Hima đã kiểm tra xong một kệ và đến kệ thứ hai trong khi Ryo chưa được một ngăn!
Cậu bắt đầu thấy nản và đứng dựa lưng vào một kệ. Eh? Khoan đã. Kệ này có gì không bình thường. Ryo quay lại và thấy những cuốn sách trong kệ này quay hết gáy vào trong. Sắp xếp kiểu quái gì thế này? Ryo lấy ra một cuốn xem thứ. Đó là một cuốn sách khá dày, bìa cứng màu xanh dương và còn khá mới nhưng không ghi tên gì cả. Ryo lật lật vài trang, thấy toàn hình và chữ sắp xếp như kiểu hồ sơ tội phạm của FBI ý. Ryo mừng rỡ khi lật đến một trang có dòng chữ Nero.
"Himawari! Mình tìm được rồi!"_Ryo hét lên, vẫy vẫy cuốn sách.
Hima có vẻ ngạc nhiên, những cuốn sách được cô điều khiển về chỗ cũ. Hima chạy vội lên chỗ Ryo, lật lật cuốn sách. Khiếp! Tên Nero này tiểu sử và thành tích của hắn cũng dài đến mấy chục trang! Tên này chắc là Napoleon của giới tội phạm vampires đây mà.
"Để xem.....3 lần hành thích chủ nhân hoàng tộc Bonatrate. Khiêu khích, lập một đội quân Death nổi loạn nhưng bị tiêu diệt. Ngoài ra còn một tá những hành động khủng bố, ám sát, hút máu bừa bãi nữa. Một tên Death vô nguyên tắc và bất trị hơn tất cả đồng loại của hắn. Cách tiêu diệt Nero là phải tiêu diệt nguồn gốc sức mạnh của hắn. Nguồn gốc sức mạnh của Nero.....không phải là Yuuki-san sao?"_Hima ngước lên. "Không lẽ...."
"Không! Chắc chắn phải có một cách nào khác. Chẳng phải vampires bị tiêu diệt khi bị thiêu cháy sao? Có lẽ nên nhờ Syrena...."_Ryo lúng túng.
"Không được! Bây giờ Nero là một phần cơ thể của Yuuki, nếu làm tổn thương hắn, mình không nghĩ Yuuki có thể sống sót được. Phải để anh ấy tự chiến thắng."
"Nhưng không lẽ chúng ta không làm gì?"
Hima có vẻ nghĩ ngợi.
"Tạm thời thoát ra khỏi đây đã!"_Cô bé nói và giấu cuốn sách vào trong áo, đẩy Ryo ra ngoài. Tới cửa, Hima đọc thần chú và chiếc ổ khóa được gắn lại như mới, căn phòng trở lại nguyên trạng ban đầu. Hima ra hiệu cho Ryo đứng sát vào mình.
"Witchzarath Audivi Imperio!"_Hima thì thào và một cái bóng màu đỏ dâng lên, nuốt gọn hai người. Sau vài giây, cái bóng tan biến, Hima và Ryo thấy mình đang đứng ở một góc khuất nơi phòng ngai. Ryo có vẻ ngạc nhiên trong khi Hima đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng. Ngồi trên chiếc ngai đen vốn của Ciel là một tên có mái tóc bạc trắng, nói đúng hơn là phiên bản trưởng thành của Yuuki. Tuy nhiên, hắn ta có cái nhìn hiểm ác và khuôn mặt hoàn toàn không có vẻ thân thiện cũng như đáng mến của Yuuki-san. Tên Nero đó đang cầm một quả cầu, Hima cố nhìn vào đó và nhận thấy hắn đang theo dõi mọi người từ xa. Khỉ thật! Vậy là mọi hành động đều bị hắn thấu tóm.
"Đến lúc cho các ngươi nếm mùi rồi!"_Nero chợt cười lớn và búng tay. Một làn khói tím hiện ra và Hima cùng Ryo chỉ biết đứng há hốc mồm mà nhìn.
12 hình người hiện ra. 12 bản sao. Mỗi bản là một người trong nhóm Hima. Tất cả bọn chúng đều giống y như bản gốc, nhưng có điều đều mang trên mình một màu đen từ quần áo, đầu tóc đến làn da. Cốt truyện về ngày tận thế điển hình. Hima kinh hoàng nhìn tên Nero phân chia chúng và bọn bản sao biến mất, Hima biết nếu không sớm rời khỏi đây, bản sao của cô và Ryo sẽ phát hiện được họ đang núp đằng sau cái cột nên cô bé lập tức teleport họ ra khỏi lâu đài. Tuy nhiên, vận may của họ không kéo dài được lâu. Vừa ra khỏi lâu đài, Hima đã bắt gặp hai bản sao đứng chặn trước ở đó.
"Xin chào Hima!"_Bản sao thốt lên và Hima nhận ra giọng nói đó.
Tên Nero không tạo ra bản sao để tiêu diệt bản chính, mà hắn tạo ra bàn sao để tiêu diệt những người bạn của bản chính đó!
Đứng trước mặt Hima và Ryo hiện giờ là bản sao của Rena và Kaito.
KAITO
THE PROPHERCY
"K...Kaito?"_Hima, Ryo và Yuuki nhảy dựng lên. Edgar cau mày cảnh giác còn Rena thì như vừa trên cung trăng rớt xuống.
"The one and the only"_Kaito phủi phủi bụi trên cái áo của mình, nhăn mặt. "Xin lỗi vì cái cửa nhé! Tôi sẽ đền sau!"
Kaito lập tức cảm nhận được luồng sát khí sau lưng mình. À quên, hồi nãy lúc cậu lao vào thì Sy cũng đang đứng ngay cánh cửa đó. Đôi mắt chị ta chuyển thành màu đỏ và đằng đằng lực hận khi bị hất văng như vậy. Trong tay Sy một quả cầu lửa dần hình thành.
"Wait! Wait! Tôi không đến đây để đánh nhau với chị, vậy nên đừng phóng cái thứ nóng rẫy đó ra nhé!"_Kaito đưa hai tay lên thủ thế, Sy có vẻ dịu lại, giờ trong mắt chị ấy chỉ có vẻ thắc mắc.
"Kaito? Sao anh lại ở đây?"_Rena lắp bắp. Con bé hôm nay trông rất xinh với bộ váy xanh.
"Tới để đưa em về chứ làm gì?"
"Sao cơ? Kaito! Anh làm sao vậy? Thần kinh ổn định chứ? Đưa em về là sao?"_Rena tròn mắt.
"Em muốn tôi nói thẳng? Được! Tôi muốn em làm hôn thê của tôi! Không phải cậu ta."_Kaito hất đầu về phía Edgar, ánh mắt tràn đầy vẻ quả quyết.
Mọi người há hốc mồm.
"Tuyên ngôn gây sốc trong ngày."_Sy lẩm bẩm.
"Sweat! Tình tay ba!"_Natasy hét lên. Swayne đập vào lưng thằng nhóc một cái.
Edgar bắt đầu tiến dậy và gạt tay Kaito ra khỏi tay nhỏ. Khuôn mặt cậu ấy đằng đằng sát khí. Rena hoảng sợ đứng giữa hai người. Ba mẹ nhỏ bắt đầu thấy khó hiểu. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?
"Cô ấy đã đồng ý hôn ước giữa chúng tôi rồi! Anh không có quyền ngăn cản!"_Edgar cau mày.
"Không! Cô ấy đồng ý là do tôi không nói rõ tình cảm của mình cho cô ấy! Bây giờ, hãy để Rena tự quyết định xem!"_Kaito đáp lại.
Cả hai người con trai...à không...nguyên phòng đều quay lại nhìn nhỏ chằm chằm. Rena trông thật sự bối rối. Đôi mắt con bé ngấn nước. Kaito nhìn chăn chằm vào Rena, cảm giác có lỗi hiện lên. Có lẽ việc cậu xuất hiện ở đây không thích hợp lắm. Bị bất ngờ như thế, Rena chắc đang trải qua một cú sốc.
"Em...."_Nhỏ cố gắng nói thành lời, nhưng có gì cứ chặn ngang họng.
"Có lẽ....cậu không cần phải trả lời ngay...."_Edgar dịu dàng.
Nhỏ gật đầu, khuôn mặt trắng bệch ra. Kaito thở dài, vẫn dán mắt vào Rena.
"Được rồi....chuyện gì đang xảy ra vậy?"_Ba Rena nhướng mày.
****
Sau một hồi vòng và vòng vèo, Rena đã giải thích được mọi chuyện cho ba mẹ nghe. Kèm hai bên nhỏ là Kaito và Edgar, sát khí bừng bừng. Trái hẳn với dự đoán ba mẹ nhỏ sẽ điên lên và đá KAito ra ngoài, họ có vẻ khá hứng thú với chuyện này. Rena như muốn đập đầu vào tường trong khi những người còn lại công nhận ba mẹ nhỏ là hai người "tỉnh" nhất hành tinh.
"Thật kỳ lạ là Sy như vậy mà chỉ có Maurice theo."_Ba nhỏ liếc về phía Syrena.
"Đừng lôi con vào chuyện này."_Sy vẫn chúi mũi vào cuốn sách mà không màng "thế sự".
"Thế....ba mẹ không giận dữ...hay khó chịu sao?"_Rena vớt vát.
"Chúng ta phải như vậy sao?"_Mẹ nhỏ cười hiền. "Rena, đây là tương lai của con, con phải quyết định nó, chứ không phải ai khác."
Rena cảm thấy càng khó xử hơn. Thà ba mẹ đập bàn và bảo nhỏ phải lấy Edgar thì còn đỡ. Ai dè thái độ dửng dưng thậm chí có chút hãnh diện của họ làm nhỏ muốn đập đầu vào vào tường.
"Chỉ cần em trả lời dứt khoát là được!"_Kaito nói.
"Không cần anh phải nhắc."_Edgar gằn. Họ nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa.
"Thôi đi!"_Nhỏ hét, lấy hai tay ôm đầu.
"Eh....Ren...."_Tiếng Hima vang lên. "Mình không muốn làm phiền....nhưng ai thấy Yuuki-san đâu không?"
Đến lúc này, mọi người mới nhận thấy sự vắng mặt của chàng trai tóc trắng đó. Từ khi Kaito vào, Yuuki đã biến đâu mất tăm không một dấu vết. Ban đầu cậu cũng thấy bình thường, có lẽ cậu ta đi dạo đâu đó nhưng khi nghe nói hôm nay cũng là sinh nhật thứ mười tám của Yuuki, Kaito có cảm giác không ổn.
"Sinh nhật thứ 18....."_Kaito thì thào.
Ký ức ùa về trong câu. Từ khi còn là một đứa trẻ, Kaito đã nghe một câu chuyện về một đứa trẻ người bị biến thành vampire. Đó sẽ là một đứa trẻ Death Apostle bình thường nếu người biến đổi nó không phải là một True-Ancestor cực kỳ quyền lực. Ông ta cũng giống như Kaito và Koriand'r, có giòng máu hoàng gia và sinh ra từ đêm mặt trăng máu. Người đàn ông đó không bao giờ ra tay biến đổi một ai cả, do lo sợ sức mạnh quá lớn của mình sẽ tạo ra một Death nguy hiểm. Tuy nhiên, vào một đêm, ông gặp một cậu bé người đáng thương nằm thoi thóp ở vệ đường vào đêm tuyết rơi dày. Đó là một cậu bé rất đẹp với những đường nét trên khuôn mặt rất hoàn hảo. Ngay cả lúc trong tình trạng sống dở chết dở, cậu bé vẫn toát lên sự thánh thiện. Không thể làm ngơ, ông đã biến đổi cậu bé tội nghiệp đó và quyết định sẽ mang câu về nuôi dưỡng, phòng trường hợp có kẻ xấu xa nào lợi dụng cậu.
Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp, cậu bé lớn lên, bình thường và khỏe mạnh. Nhưng vào một đêm, một Death Apostle đã đến và cướp cậu bé đi.Hắn ta là một tên độc ác, hắn lợi dụng sức mạnh của cậu bé và bắt cậu phục tùng mình. Sau nhiều năm sống dưới sự quản chế của tên Deaht đó, cậu bé đã chống lại và nhốt hắn vào phần sâu nhất bên trong cơ thể mình. Đó cũng là lúc lời tiên tri được đưa ra. Khi cậu bé tròn 18 tuổi tính theo tuổi con người, tên Death đó sẽ nổi dậy và cậu bé sẽ hủy diệt thế giới vampires. Tuy đã cố hết sức tìm kiếm, nhưng các True-Ancestor không thể tìm được tung tích cậu vé ấy. Lúc mới vào trường, Kaito chú ý Yuuki cũng vì câu chuyện đó. Và sự việc hôm nay chính là sinh nhật thứ 18 của cậu ta càng làm Kaito thêm nghi ngờ.
"Truyền thuyết về kết thúc của vampire....các người đã nghe qua chưa?"_Kaito thì thào.
Edgar có vẻ nhận ra câu chuyện đó.
"Truyền thuyết về một đứa trẻ đến năm 18 tuổi sẽ hủy diệt toàn bộ vampires ư?"
Kaito gật đầu. Mọi người trong phòng có vẻ đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Khoan....điều đó không hợp lý! Truyền thuyết đó xuất hiên cách đây gần 100 năm."_Edgar nhíu mày.
"Vampires phát triển theo cách khác thường. Tôi phải mất 50 năm để đạt đến 15 tuổi."
"Sự thật gây sốc."_Arita lẩm bẩm.
"Nhưng không có bằng chứng cho thấy Yuuki là đứa trẻ đó."_Ryo tỏ vẻ "thám tử".
"Vậy sao ta không thử kiểm chứng?"_Kaito nói và đứng dậy. "Tôi có thể tìm ra cậu ta."
Rena nhìn Kaito rồi nhìn lại Edgar. Và nhỏ biết một cuộc chiến mới lại bắt đầu. Và ai biết được, có thể trong cuộc chiến lần này, nhỏ sẽ tìm ra được rốt cuộc ai là người quan trọng với mình hơn? Với ý nghĩ đó, Rena cùng mọi người chạy theo Kaito. Nhỏ biết, trong rắc rối lần này, nhỏ không còn một mình nữa. Vì gia đình nhỏ đều ở đây, tất cả mọi người. Không ai phải chịu đựng sự cô độc nào nữa. Không ai.....
CHAP 32
RENATA
BONATRATE
Nhỏ cùng mọi người chạy ra khỏi địa phẩn lâu đài gia tộc Scarlett. Rena bắt đầu thấy lo cho việc Yuuki đang ở đâu hơn là việc mình đang kẹt cứng giữa cuộc nội chiến kinh hoàng của Edgar và Kaito. Hơn nữa, nếu thế giới vampires bị hủy diệt, chắc gì thế giới của người thường hay của ác quỷ đứng yên được. Bỗng chốc trách nhiệm lại nặng thêm trên lưng mọi người.
"Anh đã tìm thấy Yuuki chưa?"_Hima hỏi trong khi mọi người cứ chạy hết từ hẻm này đến đường khác của London.
Kaito chợt "thắng" lại khi đến con hẻm Inner Temple. Dừng lại một hồi, anh ấy nhíu mày và lao thẳng qua một khu bàn cờ chen chúc nhà cửa và đến cái sân nhỏ bên ngoài một nhà thờ. Tường đá đẽo thô ánh lên mờ mờ trong làn sương buổi sáng, và chim câu gù trong các chi tiết kiến trúc trên đầu.
"Nhà thờ Temple."_Syrena lẩm bẩm.
Nhà thờ cổ kính này ở London được xây dựng hòn toàn bằng đá Caen. Gồm một tòa nhà tròn gây ấn tượng dữ dằn, một thấp nhỏ ở trung tâm và gian giữa giáo đường nhô ra về một bên, nhà thờ nhìn giống một pháo đài quân sự hơn là nơi thờ cúng. Được Heraclius, giáo trưởng Jerusalem, làm phép vào ngày 10 tháng 2 năm 1185, nhà thờ đã tồn tại qua tám thế kỷ hỗn loạn về chính trị, cuộc Đại hỏa hoạn ở London, chiến tranh thế giới lần thứ nhất, và chỉ bị hư hỏng nặng nề nhất trong lần bị không quân Đức ném bom cháy vào năm 1940. Sau chiến tranh, nó được phục chế trở về dáng vẻ hùng vĩ hoang dại ban đầu.
Rena im lăng đứng nhìn kiến trúc thô nháp và đơn sơ của tòa nhà. Nó khiến nhỏ nhớ lại lâu đài Castel Sant Angelo xù xì ở Rome hơn là điện Patheon tao nhã. Dãy nhà phụ hình hộp nhô ra thật chướng mắt, mặc dù nó chẳng làm mấy tí để che khuất hình thù ngoại giáo ban đầu củaq cấu trúc nguyên thủy.
"Oh....kay....chúng ta sẽ tìm được Yuuki trong nhà thờ này?"_Ryo nhướng mày nghi ngờ.
"Không. Chúng ta sẽ tìm được cậu ấy bên dưới tòa nhà."_Kaito thở hắt.
"Đừng nói là giống lần ở Ý, lâu đài Thiên thần đấy!"_Sy tỏ vẻ ngao ngán.
"Gì? Chị đi Ý lần nào?"_Natasy lập tức quay lại với vẻ ngạc nhiên. Swayne lại đánh bốp vào lưng thằng bé.
"Tại sao hoàng tộc vampires nào cũng thích ở dưới Nhà thờ ấy nhỉ?"_Edgar cau mày.
"Đây là một nhà thờ ngoại giáo mang tính chất đa thần."_Rena đảo mắt.
"Được rồi! Nói tiếng người đi! Không cần phải giải thích đâu."_Edgar giơ hai tay lên và nở nụ cười ranh mãnh.
Rena chỉ muốn đục mặt cậu ta. Edgar luôn vui vẻ trong hầu hết mọi trường hợp liên quan đến đánh nhau. Mặc dù đó cũng là một nét đáng yêu của cậu ấy.
"Vậy....hoàng tộc nào đang ở bên dưới nhà thờ này nếu Hoàng tộc của Kaito là ở Ý?"_Arita lên tiếng. Chị ấy có vẻ không bận tâm đến việc chúng tôi đã trốn đi Ý. Nhỏ nhìn Arita và chợt thấy có lỗi kinh khủng. Mặc dù Kaito đã ngăn cản, nhưng Arita cứ nằng nặc đòi theo mọi người cho bằng được. Là lỗi của nhỏ khi đẩy chị ấy vào việc phải chia tay Kaito.
"Không phải lỗi của cậu."_Edgar thì thào bên tai nhỏ.
Rena nhìn cậu ấy và mỉm cười nhẹ.
Kaito bắt đầu dẫn mọi người vòng ra sau Giáo đường, đến trước một khoảng đất gần như bị che mù bởi sương. Kaito đặt tay xuống đất, lần tìm một cái gì đó. Anh ấy chợt khựng lại khi bàn tay chạm phải một dấu khắc, Kaito nhấn nó xuống, mặt đất bắt đầu mở ra, tạo thành một cầu thang xoáy dẫn thẳng xuống lòng đất.
"Dude! Vampires không còn chỗ sống nào khác ngoài lòng đất ư?"_Ryo rên rỉ.
"Thế chúng ta đang đến thăm ai vậy?"_Sy vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng.
"Hoàng tộc vampires Bonatrate"_Kaito nói ra cái tên đó như niệm thần chú.
Rena không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Khoảng không trước mặt cứ dẫn đến vô tạn. Không có điểm kết. Mọi người bước đi cạnh nhau trong im lặng. Vài tháng trước, họ còn là những người xa lạ, nhưng giờ đây, họ đã là bạn, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
"Thế....Bonatrate là hòang tộc như thế nào? Có lớn không?"_Arita lên tiếng. Trông chị ấy không hề run sợ.
"Thật ra...thế lực của họ thậm chí còn lớn hơn cả hòng tộc của mình."_Kaito trầm ngâm.
"Để tôi đoán. Quan hệ của hai bên không được tốt lắm?"_Edgar tỏ vẻ "uyên bác".
"Có thể nói vậy. Chúng tôi thường kình nhau trong chuyện tranh giành quyền lực."_Kaito bặm môi. "Hơn nữa...."
"Hơn nữa sao?"_Hima nói. Có vẻ Kaito có điều gì khó nói.
"Koriand'r đã từ chối trở thành con dâu của gia tộc đó."
Mọi người há hốc mồm.
"Sao? Em gái tôi không được quyền từ chối một người mà nó không hề thích sao?"_Kaito nhướng mày.
"A....không.....chỉ là hơi bất ngờ thôi...."_Nhỏ phẩy phẩy tay. Trông Kori quá bé bỏng và đáng yêu, ai lại nghĩ đến việc đính ước cho cô bé nổi chứ.
"Một phần vì việc đó mà Bonatrate và Vincent không hòa hợp với nhau lắm. Nếu Yuuki có phá hủy cả hoàng tộc đó, thậm chí mình sẽ cảm ơn. Nhưng đây là việc chung, phải dẹp ân oán cá nhân qua một bên thôi!''_Kaito nhún vai.
Con đường hầm kết thúc một cách khá đột ngột. Tấm lửa lưới bằng sắt hiện ra, chắn đường mọi người. Hai bên cửa có hai bóng áo đen đứng im lặng. rena dợm bước qua thì hai cái bóng đó động đậy. Nhỏ suýt ngả ngửa, đó không phải chỉ là cái bóng, đó là người! Hai bóng đen đó cứ đứng chắn ngay trước lối đi, không cho qua.
"Các vị đây là...?"_Bóng bên trái hỏi, giọng nói du dương như tiếng chuông ngân.
"Ryand'r Vincent. Đây là bạn tôi. Chúng tôi cần phải gặp chủ nhân của các người."_Kaito nói với giọng ngang phè.
"Hồi nãy cũng có một người vào diện kiến chủ nhân, các người có quan hệ gì không?"_Bóng bên phải nói.
Mọi người sững sờ. Vậy đúng là Yuuki đã vào đây.
"Có. Chúng tôi cần cảnh báo chủ nhân các người về người đó."_Kaito lại lên tiếng.
Hai bóng đen có vẻ do dự.
"Hoặc là cho bọn này vào, hoặc là các người sẽ nhận cái này."_Syrena giơ tay ra và một quả cầu lửa nóng rãy hiện lên. Khuôn mặt sắc lạnh cộng thêm ánh mắt đỏ rực của chị ấy thậm chí trông còn đáng sợ hơn một vampire đang lên cơn khát nữa.
Hai cái bóng đen có vẻ hoảng sợ trước quả cầu lửa và lúi húi mở cửa cho họ vào. Sy thu tay lại, quả cầu biến mất. Mọi người đều có vẻ kinh hãi trước màn trình diễn ấy của Sy. Kaito bắt đầu giải thích rằng hai cái bóng canh cửa thường là vampires mới sinh, chúng thường hoảng loạn cũng là điều dễ hiểu. Các cửa tiếp theo sẽ không dễ dàng vậy đâu.
Nhỏ bắt đầu cảm nhận được con đường đá đen họ đang đi dẫn đến một cánh cổng khác. Cánh cổng đó to và có vẻ đáng sợ hơn cánh cổng cũ. Lần này, cũng có hai bóng đen nhưng to lớn hơn hai cái bóng ở cửa trước canh giữ. Rena phải ngước lên mới nhìn rõ họ được.
"Các người là ai?"_Lần này cả hai cái bóng cùng lên tiếng.
"Ryand'r Vincent. Đây là bạn của tôi."_Kaito lặp lại câu trả lời.
Họ lại hỏi những câu hỏi y chang hai người cũ và Kaito cũng trả lời y chang. Syrena gần như tức điên lên và suýt thiêu cháy cây cầu. Nhưng rốt cuộc sau một hồi lê la lăn lết mà giải thích, mọi người cũng được vào, lần này có thêm sự hăm dọa từ Edgar. Họ lại bắt đầu bước tiếp trên một con đường rải sỏi, dẫn thẳng lên một tòa lâu đài đen trên đỉnh núi. Trái ngược hẳn với tòa thành màu trắng nằm giữa một thung lũng tươi đẹp của dòng họ Vincent, tòa lâu đài đen đó nằm lơ lửng trên một cánh đồng đầy đá nhọn và gai độc. Thật đúng phong cách vampires. Con đường đó cũng dẫn đến một cánh cửa sắt to khủng hoảng, tuy nhiên lại không có ai canh giữa.
"Cậu nhắm đá được nó ra không Hima?"_Rena liếc về phía cô bạn, nhận ra rằng cánh cửa này rất giống cánh cửa ở thư phòng ba Hima mà cô ấy đã đạp đổ trước đó.
Hima nhún vai, mỉm cười giả ngây. Tuy nhiên, vẻ ngây thơ đó không kéo dài được lâu khi Hima lao đến và đá tung cánh cửa ra. Mọi người trố mắt nhìn.
"Oops! Did i do that?"_Hima cười tự mãn khi nhìn cánh cửa văng ra xa tít.
Kaito có vẻ kinh hãi nhưng cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh, anh ấy chỉ lắc đầu và thở dài. Mọi người bắt đầu tiến về tòa lâu đài đen trên núi của dòng họ vampire Bonatrate.
CHAP 33
RENATA
BEGINNING OF THE END
Mọi người vừa bước đến cửa của tòa thành thì Hima chợt tan vào lòng đất và xuất hiện trở lại sau một vài phút. Cậu ấy chỉ đươn giản là hiện lên từ cái bóng đỏ kỳ lạ dưới mặt đất và làm Arita sợ phát khiếp.
"Cậu đi đâu vậy?"_Nhỏ hỏi.
"Mình thấy hơi có lỗi với cái cửa nên di chuyển lại chỗ đó để trả nó về hình dạng ban đầu ấy mà."_Hima cười trừ.
"Khoan đã! Chúng ta đi qua ba cánh cửa một cách cực nhọc mà không hề nhớ rằng Hima có khả năng teleport sao?!"_Ryo đập tay lên mặt.
Hima đánh vào lưng Ryo cái bốp.
"Này! Mình nói đúng mà!"_Cậu ta cau mày.
"Chúng ta có mấy người?"_Himawari thở dài.
"Eh....chín...?"_Ryo nhướng mày.
"CHÍN NGƯỜI!! VÀ CẬU BẢO MÌNH TELEPORT CHÍN NGƯỜI CÙNG MỘT LÚC ĐỂ ĐI QUA MỘT CHẶNG ĐƯỜNG DÀI Ư?"_Hima hét vào mặt Ryo. "Trừ phi cậu muốn sau đó phải vác một con nhóc 48 kg đang ngủ khò khò vì hết sức lực."
"Ơ....được rồi...."_Ryo giơ hai tay lên, vẻ chịu thua.
Rena cảm thấy hai người đó thật đẹp đôi. Hima và Ryo luôn vậy mà! Tuy nhiên, khi nhớ lại hoàn cảnh trớ trêu mà mình đang vướng vào, nhỏ lại thấy tuyệt vọng hơn. Edgar và Kaito cứ cặp nhỏ hai bên từ nãy đến giờ và Rena nghi ngờ về việc tại sao mình còn đủ không khí để thở trong khi bị kẹt cứng giữa hai người đó thế này.
Có lẽ do cuộc "tranh luận" giữa Hima và Ryo đã gây khó chịu trong tòa lâu đài nên cánh cửa chính bỗng mở ra một cách bất ngờ. Bước ra là hai vampire mặc áo choàng đen với khuôn mặt đằng đằng sát khí. Xét về khuôn mặt hoàn hảo của hai vampires đó, Rena biết chắc rằng họ đang "cực kỳ" không vui.
"Các cô cậu muốn gì hả?"_Người bên trái nói. Đó là một người đàn ông cao to với mái tóc hung đỏ và làn da trắng như sứ.
"Chúng tôi muốn gặp chủ nhân của các người."_Kaito lạnh lùng đáp.
Hai người....à quên hai vampires đó trao đổi nhau một ánh nhìn chớp nhoáng. Vampire thứ hai là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với mái tóc vàng mượt gật đầu với người đàn ông. Họ mở cửa cho Kaito và mọi người vào.
"Cảm ơn."_Kaito nói.
"Này, sao cửa này vào dễ vậy?"_Natasy huých tay.
"Quý bà tóc vàng đó có khả năng biết được ai đang nói dối mình. Chúng ta nói thật và không có mục đích xấu, không cho vào thì sẽ gây xích mích với tộc Vincent thêm thôi."_Kaito nhún vai.
Mọi người gật gù.
Hai vampires úc nãy bắt đầu dẫn họ đi qua một hành lang lớn khủng hoảng. Hành lang được lát một loại đá giống như đá núi lửa, dường như dài vô tận. Rena bắt đầu nghi ngờ về việc người thiết kế tòa lâu đài này có bao nhiêu chất xám trong đầu khi làm những lối đi dài ngoằn ngà ngoằn nghèo thế này. Thời gian lại bắt đầu chậm chạp trôi đến khi họ tới trước một cánh cửa hoàn toàn làm bằng đá đen. Người phụ nữ giơ tay lên và cánh cửa bật mở, dẫn vào một căn phòng giống như hội trường.
Bạn đang đọc truyện tại
Đó là một căn phòng được lát đá núi lửa đen bóng và có hình tròn. Những giá nến cổ cực kỳ kiểu cách và cầu kỳ được thắp lên, tạo vẻ cổ kính cho căn phòng. Căn phòng này hoàn toàn không có một cửa sổ nào, sàn nhà lạ là lại được làm bằng đá cẩm thạch có một dấu hiệu lớn được khắc vào đó, có lẽ là gia huy tộc Bonatrate. Rena nhìn quanh và thấy có hai cái ngai đen ở giữa phòng. Những cái ngai rất đẹp và đầy quyền lực, nó làm nhỏ thắc mắc không biết ngai của Kronos trong loạt sách Percy Jackson có giống như vậy không nhỉ? Tuy nhiên, điều làm nhỏ ngạc nhiên nhất là hai người ngồi trên đó.
Phía ngai bên phải là một cậu bé (?!) có lẽ trạc tuổi Koriand'r với mái tóc đen và đôi mắt xanh biển. Cậu bé rất đáng yêu nhưng ánh nhìn trong mắt cậu có vẻ già dặn và đầy kinh nghiệm. Rena nghi ngờ về tuổi thật của cậu ta là bao nhiêu. Ngồi kế bên cậu là một cô bé với mái tóc vàng óng và đôi mắt cùng màu với cậu bé. Mọi người hết nhìn cô bé lại quay qua nhìn Swayne vì hai người quả thật có nét rất giống nhau.
"Đừng nhìn em! Em không có huyết thống vì với vampire cả."_Swayne vẫy vẫy tay.
Kaito yên lặng đến trước hai người đó, cuối đầu xã giao và đứng thẳng dậy. Hành động đó kéo dài chưa quá 10s.
"Chào......Ciel."_Kaito nói với giọng ngang phè, hất đầu về phíc thằng bé.
Aww Ciel! Tên dễ thương quá đi! Với vốn tiếng Pháp nghèo nàn của mình, nhỏ cũng biết được Ciel có nghĩa là bầu trời. Natasy ban đầu cũng suýt được đặt tên như vậy cho đến khi thằng bé biểu lộ những điểm tương đồng kỳ lạ của nó với mặt đất.
"Ryand'r. Hôm nay được anh đến thăm, đúng là chuyện hiếm đấy."_Cậu bé tên Ciel trả lời lạnh nhạt lại không kém.
"Chào Arclied!"_Kaito lờ phắt cậu ta và quay sang cô bé tóc vàng.
"Ryand'r, chào! Kori vẫn khỏe chứ?"_Cô bé tươi cười.
"Con bé khỏe. Em có thể đến thăm nó nếu em muốn."_Kaito dịu dàng với Arclied như là với Kori vậy.
"Chị sẽ nổ tung nếu trong vòng 5 phút nữa chúng ta không nói thẳng vào chủ đề mất."_Sy lầm bầm. Xét về màu mắt càng ngày càng nhạt dần của Sy chứng tỏ chị ấy đang chết dần chết mòn vì chán đây.
Ciel liếc về phía chị ấy, đôi mắt xanh của cậu bé thoáng qua một cảm xúc gì đó. Khâm phục? Hay Khó chịu? Không biết nữa, Syrena thường gây cảm giác lẫn lộn cho người lần đầu gặp. Chị ấy có thể khiến một người vừa yêu vừa ghét mình một cách dễ dàng. Kaito bắt đầu màn "thuyết trình" lý do tại sao họ tới, về việc Yuuki, rồi tận thế blah blah blah.....Đó thật sự là một quá trình dài và Ryo gần như lăn ra mà ngủ. Sau gần mười lăm phút lê thê lếch thếch, Kaito cũng kết câu chuyện. Ciel và Arclied hầu như không thay đổi nét mặt tí nào trong suốt câu chuyện. Edgar phải lay lay Ryo mấy lần vì cậu ta đang "ngủ đứng".
"Những lời anh nói có vẻ là thật. Vài phút trước, có một chàng trai tóc trắng đến gặp tôi. Anh ta bảo muốn chết."_Ciel trầm ngâm.
"Cậu đã làm gì?"_Kaito hỏi ngay, mặt đầy lo lắng.
"Yên tâm. Tôi thấy anh ta khá lạ nên đã nhốt vào một khu nhà giam riêng trong trung tâm lâu đài rồi."
Mọi người sững lại.
"Cậu....nhốt Yuuki VÀO MỘT NHÀ GIAM RIÊNG?!?!? TRONG TRUNG TÂM LÂU ĐÀI!?!?"_Kaito hét vào mặt Ciel.
"Thì sao chứ?"_Cậu ta điềm đạm trả lời.
"Cậu nhốt một người vào sinh nhật 18 tuổi sẽ hủy diệt thế giới của chúng ta vào một nhà giam riêng....NGAY TRUNG TÂM LÂU ĐÀI CỦA CẬU??!!!"_Kaito nhấn manh những từ cuối.
"Oh man! Are you crazy?"_Natasy làu bàu. "Một vụ nổ từ trung tâm sẽ dễ dàng tiêu hủy mọi thứ hơn là từ vòng ngoài hay vòng trong."
Ciel có vẻ bắt đầu lúng túng, nhưng cậu lấy lại được sự tự chủ gần như ngay tức thì.
"Vậy có lẽ chúng ta nên đi xem xét anh ấy."_Cậu đề nghị và mọi người gật đầu.
Họ bắt đầu ra khỏi phòng ngai và đi chuyển qua một cầu thang dài và hẹp, dẫn thẳng xuống lòng đất. Một lần nữa, Rena kêu trời vì không biết mình đã xuống đến độ sâu bao nhiêu rồi? Nhỏ có cảm tưởng như họ đang đi vào tâm trái đất vậy. Ánh sáng của đường hầm đó rất yếu nên Sy phải tạo một ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay của mình. Ciel và Arclied có vẻ ngạc nhiên khi thấy Sy làm thế nhưng họ chỉ nhún vai và tiếp tục dẫn đường. Trong quá trình đi, mọi người phải dừng lại ở gần 5 cửa (?!) Làm quái gì mà phải nhiều cửa thế không biết! Tuy nhiên, lần này do có sự góp mặt của Ciel và Arclied nên hầu như đến cửa nào cũng tự động mở ra một cách nhanh chóng. Chẳng bao lâu, họ đứng trước một căn buồng giam lớn. Đó là một buồng làm hoàn toàn bằng kính. Rena nhướng mày. Nhốt một vampire sau một vách kính không phải là chuyện mà nhỏ sẽ làm.
"Kính plexiglas. Bắn không thủng, cách âm, cách nhiệt."_Cie giải thích khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nhỏ.
Mọi người nhìn vào trong và thấy Yuuki đang ngồi khoanh chân lại, hai tay thả lỏng, mắt nhắm nghiền. Trông anh ấy đang hoàn toàn bình yên và dịu dàng. Mái tóc bạch kim lấp lánh ánh vàng, khuôn mặt thanh tú toát lên sự thân thiện. Không ai nghĩ anh ấy có thể làm điều gì đó tổn hại đến họ cả.
"Trông không giống anh ta sẽ làm hại ai cả?"_Arclied thắc mắc.
Rena bắt đầu cảm nhận được bầu không khí đang biến đổi.
"OH MY GODS."_Sy lầm bầm.
Mọi người trố mắt ra, nhìn vào bên trong tấm kính, suốt chiều dọc cánh tay trắng muốt của Yuuki, những vết màu tím bắt đầu hiện lên. Anh ấy nhíu mày, những cái dấu đó bắt đầu sáng lên nữa.
"Bắt đầu rồi...."_Kaito lẩm bẩm trong khi một luồng sáng chói lòa hiện ra, che mờ mọi thứ kèm theo một vụ nổ ầm vang.
CHƯƠNG 34
RENATA
DẤU HIỆU NGÀY SINH
Rena và mọi người kinh hoàng nhìn Yuuki đang lơ lửng trên không trung, dang thẳng hai tay và chân ra. Những dấu ấn màu tím xuất hiện rõ mồn một, những dấu hiệu đó cũng xuất hiện dần chung quanh Yuuki, tạo thành một gọng kìm màu tím xung quanh anh ấy.
"This can't be good."_Natasy lẩm bẩm.
Cảnh tượng trước mắt làm nhỏ liên tưởng đến một vài film kinh dị hoặc giả tưởng về viêc thế giới sụp đổ. Không may, trong trường hợp này thì nó đúng là như thế. Những dấu vết bắt đầu sáng thêm lên và mặt đất rung chuyển, Yuuki dần thay đổi, mái tóc của anh ấy dần dần dài ra, các cơ bắp nổi rõ lên. Anh ấy biến thành một người hoàn toàn khác, khi con mắt đó mở ra, nhỏ chỉ nhìn thấy những ánh sáng tím cực mạnh.
"Ta đã trỗi dậy!!!"_Một giọng nói vang lên trong trí óc nhỏ và có vẻ mọi người cũng bị thế do họ bắt đầu đưa tay lên bịt tai lại. Đó là một giọng nói đầy uy lực và dĩ nhiên cũng rất điếc tai (><).
Rena nghĩ đó chính là tên Death Apostlengày xưa đã cắp Yuuki ra khỏi cha của anh ấy ( hay người biến đổi....whatever ). Và ý nghĩ việc để một tên sống trong cơ thể của Yuuki trong bao nhiêu năm trỗi dậy và làm bá chủ của vampires quả thật đáng sợ ở nhiều cấp độ.
"Tôi....biết giọng nói đó...."_Ciel cau mày. "Nero."
"Nero? Hoàng đế của Đế chế La Mã?"_Sy hỏi được một câu "vô cùng thông minh".
"Chúng ta có thể không nói đến bài học lịch sử không? Chỉ là trùng tên thôi người ơi!"_Ciel hét. "Nero là tên đã đòi phá hủy thế giới vampires từ thời Death Apostle bắt đầu xuất hiện."
"Ok. Hiểu rồi! Giờ phải làm gì?!"_Edgar hét lại.
Mọi người im lặng, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội hơn.
"Hay thật! Không ai có kế hoạch hoàn chỉnh nào sao?"_Ryo lầm bầm.
"Yuuki-san!!!!!"_Rena hét lên.
Vừa lúc đó, một tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Mọi người bị hất ra xa bởi dư chấn của nó. Vụ nổ lan tỏa khắp mọi nơi trong thành phố dưới lòng đất này, cuốn bay mọi thứ trong vùng ánh sáng tím chói lòa.
****
Im lặng. Không có ai sao? Mọi người đâu cả rồi? Đau quá. Đây là đâu thế này? Rena chìm trong những suy nghĩ của mình. Khắp mọi nơi quanh nhỏ chỉ là một màu trắng tót vô định. Là thiên đường hay địa ngục? Hay là một vùng xám giữa hai không gian đó? Dư chấn của vụ nổ đã làm tất cả mọi thứ trong tầm phá hủy của nó văng ra xa và tan nát. Nhỏ có bị vậy không? Mọi người thì sao? Edgar? Kaito? Hai người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời nhỏ. Bây giờ, Rena không quan tâm việc mình phải chọn một trong hai người nữa, nhỏ chỉ mong là họ còn sống, thế thôi....
Rena bắt đầu cảm giác được đầu ngón tay của mình. Ánh sáng trắng mờ đi, cảm giác đau nhói ở mọi nơi tràn về dữ dội hơn. Rena mở mắt, gượng đứng dậy. Đầu nhỏ đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Cảm giác như vừa bị đem từ lò nướng sang thẳng tủ lạnh vậy. Nhỏ nhìn quanh, hình ảnh kinh hoàng đập ngay vào mắt.
Những bức tường thành ngày xưa sụp đổ, ngổn ngang như vừa trải qua một trận càn quét. Toàn bộ lâu đài bị phá hủy, sụp đổ như thể chúng chưa từng đứng đó một cách hiên ngang và đẹp đẽ vậy. Bầu trời được bao bọc hoàn toàn bởi màu tím và màu đen. Nhỏ kinh hoàng nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ấy, cảm nhận rõ mồn một đống gạch vụn dưới chân mình. Mọi người đâu rồi? Sau vụ nổ, họ bị văng đi mỗi người một nơi. Làm thế nào bây giờ? Tiếng cười man rợ của tên Death vang vọng đến ta Rena. Chưa bao giờ nhỏ thấy cô độc và sợ hãi như vậy. Chiếc váy xanh lấm lem hết cả, Rena như một con búp bê rách bị quăng ra ngoài đường. Nhỏ gượng đứng dậy, dạo bước xung quanh đó.
"Mọi người....đâu rồi?"_Nhỏ tự thì thào với chính mình. Toàn bộ sức lực đã biến mất.
Rena lê bước trên đống đổ nát, khắp nơi đều nghe những tiếng la hét. Đến cả các vampires còn khiếp sợ, một con bé người thường mang chút ma lực như nhỏ có thể làm gì chứ? Rena chợt dừng bước. Người thường.....Arita! Arita đâu rồi? Chị ấy không có chút sức mạnh nào cả! Liệu chị ấy có.....
Suy nghĩ của nhỏ bị cắt ngang khi từ mặt đất trời lên những tên chiến binh với thân hình bao bọc bởi ngọn lửa tím. Hay thật. Nhỏ lùi lại, chúng là tay sai của tên Death sao? Trận địa này hoàn toàn không thích hợp cho nhỏ để chiến đấu. Không có nước. Chung quanh chỉ đầy rẫy ngọn lửa tím. Có thể Syrena và Natasy sẽ có lợi thế hơn. Bọn chúng càng tiến gần hơn, Rena lùi lại, cố tìm một nguồn nước nào đó dưới này nhưng vô ích.
"Không lẽ đây là kết thúc thật ư?"_Nhỏ nhắm mắt, cảm nhận được mình đang run rẩy, nhưng không hề khóc, lạ thật.
Một ý nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu nhỏ. Nếu mình chết ở đây có lẽ Edgar và Kaito sẽ có thể được tự do chăng? Nhỏ sẽ không phải lựa chọn, vậy có lẽ là tốt cho cả ba. Hai người đó có thể tiếp tục bước tiếp trên con đường riêng của mình, không vướng bận nữa. Với ý nghĩ đó, Rena dừng lại, không lùi ra sau thủ thế nữa. Nhỏ buông thõng hai tay, nhắm mắt. Một nụ cười phớt qua môi nhỏ khi tiếng đám lính bước gần vang lên.
Màn đêm phủ xuống.
*****
Rena cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người nhỏ. Đây là thiên đường? Rena có thể nghe tiếng một giọng nói êm dịu bên tai mình, cảm nhận được một khuôn mặt hoàn hảo đang cúi xuống - khuôn mặt của một thiên thần. Nhỏ mỉm cười. Đúng là thiên đường rồi.
"RENATA!!! TỈNH DẬY ĐI!!!"_Giọng nói hét lên.
Sao cơ?
"Khỉ thật! Cô ấy đang yếu đi!!!"
Yếu dần? Thế là thế nào?
"Làm cách nào đó đi!!!!"_Một giọng nói khác vang lên, cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào như giọng nói đầu tiên.
Nhỏ nhíu mày. Đây có thực sự là thiên đường không? Sao mọi người lại la hét như thế?
"SCARLETT RENATA!! TỈNH DẬY ĐI!!"_Giọng nói bây giờ nghe rõ ràng hơn. Wait a minute! Đây không phải thiên đường. Và giọng nói đó là của Edgar!
Nhỏ mở bừng mắt, thấy khuôn mặt của Edgar chỉ cách mình có vài phân. Lay chúa! Edgar thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cậu ấy giãn ra. Nhỏ ngồi bật dậy, thấy Kaito cũng đang đứng đó và bọn chiến binh thì biến đâu mất.
"Chuyện gì? Hai người? Đâu ra?"_Nhỏ lẫn lộn hết cả.
"Thôi được rồi! Được rồi! Quan trọng là tụi này tìm thấy cậu. Cậu nghĩ sao mà đứng yên cho bọn chúng tấn công vậy?"_Edgar nhướng mày.
"Ơ...mình...ừ...."_Nhỏ lắp bắp, không muốn nói ra cái lý do ngớ ngẩn của mình.
"Làm tụi này sợ chết khiếp! Nhóc phải xem lại mình đi!"_Kaito cúi xuống, xoa đầu nhỏ.
Rena đỏ mặt. Tình hình tệ hơn nhỏ tưởng. Thay vi2 chỉ một mình, giờ đây Rena bị kẹp giữa hai người và lại là Kaito và Edgar! Ôi trời.
"Đi nào! Chúng ta cần tìm những người khác."_Kaito mỉm cười và ba người họ bắt đầu cuộc hành trình.
CHAP 35
SYRENA
SỰ THẬT BỊ CHE ĐẬY
Sy gượng đứng dậy, thấy xương cốt mình như đang rơi rụng ra. Mái tóc đỏ xõa dài xuống như một dòng suối làm Sy trông như một nữ thần bị rơi xuống mặt đất vậy. Cô bắt đầu bước đi, mắt nhìn ngó xung quanh. Dư chấn của vụ nổ làm Sy thất lạc mọi người. Xét theo khoảng cách, có lẽ Sy đã bị văng đến nơi xa nhất. Cô đưa tay lên trán, cảm thấy choáng váng. Sau khi thị lực bắt đầu ổn định trở lại, Sy nhìn quanh, khắp nơi được bao bọc bởi một màu tím. Thôi được, có lẽ điều này cũng không đến nỗi tệ, ít ra cô đã có gì đó thú vị để quan tâm đến. Đi được một quãng, Sy nghe thấy tiếng hét ở phía trước.
Cô chạy vội tới và thấy cô gái tóc đen người thường mà mọi người gọi là Arita đang bị bao vây bởi một đám chiến binh lửa tím. Cô gái đó chắc chắn không có năng lực gì đặc biệt rồi. Sy nhìn lại chiếc váy đỏ viền đen xếp li dài đến đầu gối của mình, mặc cái này mà đánh nhau chắc chắc không phải lực chọn hay, nhưng phải giúp cô bé. Sy nhắm mắt, cảm nhận ngọn lửa dâng lên từng đầu ngón tay của mình. Cô mở mắt ra, một loạt những quả cầu lửa sáng nóng rãy lao về phía những tên chiến binh, biến chúng thành cát bụi. Cô bé tên Arita kinh hãi nhìn lên.
"Không sao đâu. Em ổn rồi."_Sy nói, chìa tay ra và đỡ cô bé đứng dậy. Hình như Arita là bạn gái cũ của Kaito đúng không nhỉ? Sy thật không chắc liệu cô bé có muốn đi chung với chị gái của người vừa khiến mình phải chia tay bạn trai không. Tuy nhiên, Sy không quan tâm về chuyện tình cảm của Rena lắm. Con bé có thể tự lo được.
"C....Cảm ơn....chị...."_Arita ấp úng.
"Không có gì! Nào, đi tìm những người khác thôi."_Sy nói và đi về phía trước.
Arita lặng lẽ đi sau. Nhìn kỷ thì cô bé cũng dễ thương đấy chứ! Arita không có vẻ đẹp hoàn hảo, những đường nét trên gương mặt cô bé rất bình thường và giản dị. Mái tóc đen cắt ngắn, làn da không trắng lắm. Nhưng Arita có vẻ mạnh mẽ pha chút ngượng ngùng. Sy cũng có chút cảm tình với những cô bé bình thường như vậy.
"Chúng ta có lẽ đã văng đến phần xa nhất của thành phố rồi, phải tìm cách quay lại Tòa thành thôi."_Arita lên tiếng, rõ ràng đang cố bắt chuyện.
"Không. Tốt nhất nên tìm mọi người rồi tìm cách đánh bãi tên Death đó. Vào thành bây giờ không khác gì đứng ra chịu chết."_Sy lẩm bẩm.
Arita im lặng.
"Này! Xin lỗi nhé!"_Sy nói.
"Sao ạ?"
"Tôi đã nghe qua chuyện của cô. Xin lỗi vì Rena đã làm cô mất Kaito."
Arita vuốt tóc ra sau, nhìn Sy với vẻ ngạc nhiên. Lát sau, khuôn mặt cô bé dịu lại.
"Em không thể trách ai được. Kaito thích ai là quyền của cậu ấy mà."
"Hiền quá."_Sy lẩm bẩm. "Tôi không thích ai đó quá hiền cũng như dễ dãi."
"Em....thật ra.....đôi khi có những thứ sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi. Em không thể quá ích kỷ được."_Arita thì thào. "Hơn nữa....."
"Hơn nữa sao?"_Sy nhướng mày.
Arita lại im lặng, có lẽ cô bé không muốn nói về chủ đề này nữa. Syrena biết cô ấy thất vọng vì mình là người "bình thường" duy nhất trong này. Điều đó cũng là dễ hiểu nếu bạn chơi chung với một đám người mang trên mình đầy những năng lực kỳ thú.
"Nghe này....không phải bất cứ ai có siêu năng lực đều hạnh phúc cả."_Sy thở dài. "Khi còn bé, ba chị em tôi đều gặp những tai nạn khá nghiêm trọng, nhờ đó mà chúng tôi có những năng lực ấy. Nhưng điều đó không làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Năm 5 tuổi tôi suýt thiêu cháy cả ngôi nhà, Rena gần như làm ngập hết một ngôi làng còn Natasy lâu lâu lại vô tình tạo nên một cơn động đất. Cuộc sống mới tạm ổn định khi chúng tôi điều tiết được năng lực của mình."
Arita có vẻ ngạc nhiên trước những lời đó. Cô bé đi chậm lại, suy nghĩ.
Họ đi cùng nhau trong im lặng đến khi dưới đất nổi lên một âm thanh trầm đục. Sy và Arita đứng sững lại, lắng nghe tiếng động đó. Trong một phút tếp theo, hàng loạt những tên chiến binh xương bao quanh bởi ngọn lửa tím trồi lên từ mặt đất. Chúng đều được tranh bị vũ khí đến tận răng, Sy có cảm giác y như mình đang đứng trong một câu chuyện kinh dị của Bram Stoker.
"Em có biết dùng kiếm không? Katana ấy?"_Sy hỏi.
"Ơ...biết ạ...."_Arita có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi lãng xẹt.
Syrena gật đầu và nhắm mắt lại. Cô đã phát hiện điều này gần đây khi vô tình tạo ra một thanh kiếm khi đang luyện tập sử dụng năng lực của mình. Ngọn lửa rực sáng trong tay Sy, bắt đầu lan dài ra, tạo thành hình thanh kiếm Nhật. Sy cầm lấy chuôi thanh katana đó và vung lên, ngọn lửa trải đều và tan biến.
"Cầm lấy!"_Sy giao thanh kiếm cho Arita đang tròn mắt thán phục.
Đến lúc này những tên chiến binh xương đã tiến gần hơn và có thêm chục tên khác đang trồi lên. Họ đã bị bao vây.
"Đến lúc phải dạy cho chúng biết điều rồi!"_Sy lẩm bẩm và tấn công. Những quả cầu lửa liên tiếp xuất hiện và những tên chiến binh bị thiêu rụi. Tuy nhiên, chúng vẫn kéo tới đông hơn. Trong một lúc sơ hở, Sy bị một tên túm lấy và quăng xuống một miệng vựa gần đấy. Arita có vẻ hốt hoảng nhưng Sy tạp trung vào sức mạnh của mình, đôi cánh lửa xuất hiện và cô lại trở về cuộc chiến. Tất nhiên việc tham chiếc với một đôi cánh rực lửa sau lưng khá có lợi, bọn chiến binh có vẻ hoảng sợ. Sy tạo tra một quả cầu lửa lớn và tung nó xuống đất, bọn chiến binh bị hủy diệt một cách nhanh chóng. Sức chiến đấu của Sy thật sự rất bền, nhưng Arita không được như vậy.
Từ đầu đến giờ, Arita chiến đấu rất tuyệt. Đường kiếm của cô bé thật sự rất hoàn hảo và chuẩn xác. Những tên xương xẩu đó cũng bị hạ gục nhanh chóng nhưng có vẻ thể lực của Arita khá yếu. Sy bắt đầu nhận thấy điều không ổn đó. Cô chạy nhanh tới và giúp Arita tiêu diệt đám còn lại. BÃi chiến trường giờ không còn gì ngoài những cột khói cao ngất ngưởng. Làn khói mờ mờ trên bầu trời tím càng làm không khí có vẻ thê lương thêm. Sy chạy lại đỡ Arita lúc này đang khụy xuống.
"Không sao...ổn rồi....ổn rồi..."_Sy dỗ dành.
Arita yếu ớt dựa vào vòng tay của Sy, khuôn mặt của cô bé trắng bệch ra, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Trông cô bé thật xah xao và yếu ớt. Có lẽ việc đánh nhau cùng bọn chiến binh xương với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong người đã rút cạn sức lực của cô bé. Arita bắt đầu ho một cách khó nhọc, đôi mắt đen chợt long lanh như chực khóc. Vai cô bé run lên, Arita đang lo sợ điều gì sao?
"Từ từ thôi...mọi chuyện sẽ tốt thôi..đừng lo...."_Sy nói, xoa xoa tay lên lưng Arita trong khi cô bé vẫn tiếp tục ho.
"Mọi chuyện....thật sự.....không tốt....."_Arita thì thào trong khi cơn ho vẫn kéo dài không dứt.
Có điều gì đó không ổn. Có lẽ cô bé bị ngạt khói chăng?
"Bọn chiến binh xương đã bị tiêu diệt rồi. Em làm tốt lắm. Mọi chuyện....."_Syrena chợt ngừng bặt khi những tràng ho của Arita dần chấm dứt. Cô bé mệt mỏi ngả vào vai Sy và thiếp đi, ở hàng mi lấp lánh vài giọt nước mắt. Bàn tay lúc nãy Arita dùng để che miệng khi ho khẽ hé ra. Sy sững sờ mở những ngón tay thon nhỏ đang khép hờ đó.
"Arita......"_Sy thì thào, cảm nhận được vị mặn của nước mắt khi nhìn thấy bàn tay đó đang che giấu thứ gì. Đó là lý do vì sao Arita lại kiệt sức đến mức độ đó và giải thích cho những hành động kỳ lạ của cô. Syrena chợt hiểu lời nói ban nãy của Arita về việc có những thứ không thể tồn tại mãi mãi không chỉ nói về Kaito, mà còn nói về một chuyện khác...
Sy nắm chặt tay cô bé - nắm chặt bàn tay mà Arita dùng để ngăn không cho Sy nhìn thấy thứ cô bé đã ho ra.
Máu.
CHAP 36
NATASY
QUYỀN LỰC CỦA ĐẤT
Natasy ê ẩm đứng dậy. Cậu nhìn xung quanh, không thấy ai cả. Khỉ thật mình bị văng đi đâu thế này? Nat im lặng, tập trung vào mặt đất. Oh my gods! Tất cả mọi người mỗi người đều văng một nơi và những chuyển động hầu như rất nhanh, cậu không thể theo dấu ai cả. Tuy nhiên, sự hiện diện trên mặt đất gần cậu nhất cách đây cũng không xa và người đó cũng chưa di chuyển. Natasy chạy đến nơi đó, và thấy Swayne đang nằm bất động ở đó.
Bạn đang đọc truyện tại
"Swayne! Tỉnh dậy đi!"_Nat lay lay vị hôn thê của mình. Mắt cô ấy nhắm nghiền, mái tóc vàng xõa dài, lấp lánh phản chiếu màu tím của những ngọn lửa xung quanh.
"N...Natasy....?"_Swayne hé mắt, đôi mắt xanh thẳm nhìn Natasy dịu dàng.
"Phù may quá! Cậu có sao không?"_Nat mừng rỡ.
"Nếu cậu cho rằng không sao là việc đau ê ẩm cả người và trầy trật khắp nơi thì mình không sao."_Swayne lẩm bẩm.
Natasy cười và đỡ Swayne dậy. Họ bắt đầu rảo bước tím kiếm chung quanh.
"Mọi người có vẻ không sao, mình vẫn cảm nhận được chuyển động ở nhiều nơi."_Nat lẩm bẩm.
"Không ngờ từ một người mà có thể phá hủy chừng này. Cậu nghĩ chúng ta đang ở nơi nào?"
Natasy im lặng, đưa ngón tay lên như xác định hướng gió.
"Khoảng phía trái của thành phố, khá xa vùng lâu đài đấy!"
Swayne thở dài. Hai người bắt đầu bước đi và tìm cách để làm sao đánh bại được tên đó. Tuy nhiên, mặc dù với chỉ số IQ 200 của Swayne, cô bé cũng không biết cách gì nữa. Thế giới vampires như một cuộn chỉ rối mò không thể tìm thấy đoạn bắt đầu hay kết thúc.
"Hình như muốn đánh bại ai đó phải biết được rõ nguồn gốc của hắn. Ta đã nắm được sơ lược về Yuuki-san, chỉ cò tên Death thì có ít thông tin quá. Hắn tên là Nero nhỉ?"_Natasy nhướng mày.
"Uhm.....nhưng có lẽ sẽ hơi khó khăn đây. Chúng ta bị văng đến phần xa nhất của thành phố rồi mà....."
Hai người lại tiếp tục bước đi. Bầu trời bị bao bọc hoàn toàn bởi màu tím nên Natasy không thể biết được rốt cuộc đó là ngày hay đêm. Khung cảnh này làm Nat sợ hãi, cậu nhớ lại hồi nhỏ cũng đã từng run sợ trong bóng tối của ngôi nhà đổ nát và chờ người đến cứu. Đó thật sự không phải một trải nghiệm vui vẻ gì. Swayne đột nhiên dừng lại.
"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"_Cô ấy cau mày.
"Tiếng gì cơ?_Natasy lắn tai nghe nhưng không cảm nhận được gì.
Rồi tiếng động đó vang lên mỗi lúc một rõ hơn, tiếng bước chân đang chạy một cách vội vã. Cho dù đó là cái gì hay là ai thì nó cũng không lớn lắm và có vẻ đang bị truy đuổi. Nat cảm nhận được xét theo những âm thanh trong đất thì thứ đó khá nhanh, và không hề có dấu hiệu dừng lại. Và ngay sau đó, thứ đó đã đâm sầm vào ngay Natasy, gần như hất cậu ngã ngửa. Swayne hét lên trong ngạc nhiên tột độ. Natasy gượng đứng dậy, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Và cậu nhìn thấy thứ đã đâm sầm vào mình.
Yuuki.
À không, Yuuki's small version chứ! Cậu nhóc đó chỉ khoảng năm tuổi, tuy nhiên, từ khuôn mặt đến mái tóc trắng như tuyết đó đều giống Yuuki-san như đúc! Thậm chí bộ đồ nó đang mặc cũng là bộ mà Yuuki đã mặc khi đến Anh. Natasy và Swayne há hốc mồm. Thằng bé có vẻ nhận ra bọn họ, nó hoảng sợ lùi lại nhưng có vẻ cũng đang sợ hãi một thứ gì đó phía sau. Swayne và natasy chưa kịp hỏi chuyện thằng nhóc thì nó lại chạy biến đi, từ phía sau một tiếng tru rợn người vang lên. Nat quay lại và nhận ra mình đang gặp rắc rối rồi!
Hãy lật cuốn Percy Jackson : The Lightning Theif ra, bạn sẽ thấy một đoạn miêu tả chó ngao địa ngục Cerberus của Hades - một con Rottweiller to lớn và có ba đầu, hung dữ và tất nhiên có mùi khó chịu. Đó chính xác là những gì mà Natasy và Swayne đang nhìn thấy. Đó là một con chó khổng lồ với một ngọn lửa màu tím cuồn cuộn quanh người nó. Hades chắc chắn sẽ muốn một con như vậy. Nó nhìn Nat và Sway với ánh mắt hung dữ màu đỏ, như thể nhận ra con mồi, nó vung chân, hai người phải né sang hai bên khác nhau để tránh bị con chó đè nghiến.
"Được rồi!!! Nếu mình gặp lại được phiên bản nhỏ của Yuuki, mình sẽ giết thằng bé vì đã đưa theo thứ này!!!"_Natasy hét lên.
Con chó quay về phía cậu ấy và phun ra một tràng lửa. Lúc này, năng lực của Natasy thật sự rất hữu dụng. Cậu lập một bức tường bằng đất và nó ngăn chặn được ngọn lửa của con chó....một phần nào. Natasy hạ bức tường xuống khi không cảm nhận được sức nóng nữa. Quyết định sai lầm! Cậu bị đuôi của con chó quét qua, đập đầu xuống đất.
"Asino!"_Natasy lầm bầm, cảm thấy khá ngớn gẩn khi chửi một con chó là đồ con lừa.
Con chó đó bắt đầu chuyển sự chú ú sang Swayne. Cô bé lụm một thanh sắt dài từ đống đổ nát lên, thủ thế. Móng vuốt của con chó phập xuống nhưng Swayne né được, cô bé vung tay, đâm thẳng thanh sắt vào ngón chân con chó đó. Nó rú lên thảm thiết.
"Càng lớn té càng đau đó cưng à."_Swayne nói và nhảy lên chân trước của nó, lấy đó làm đà, phóng qua các chân khác, mỗi lần đến chân nào, cô bé lại dùng cây sắt đâm thẳng vào đó. Con chó đau đớn ngã khủy xuống, đôi mắt đỏ rực sáng lên đầy giận dữ. Nó không phải là một loại chó có thể yêu mến được.
"Natasy!"_Swayne hét và cậu lập tức hiểu ý.
Nat đưa tay lên, hướng về phía con chó và nhắm mắt. Mặt đất dưới chân con chó dâng lên, tạo thành một lớp vỏ bằng đất và đá xung quanh nó. Con chó giẫy giụa cố thoát ra nhưng mặt đất càng ngày càng rắn lại. Nat cau mày, tập trung sức lực, mặt đất tiếp tục dâng lên và chẳng bao lâu, nơi đó hiện lên bức tượng một con chó khổng lồ. Nat rùng mình khi tiếng tru cuối cùng của con chó bị tắt lại sau mặt đá xù xì.
Natasy thở dốc, khụy xuống, những điểm vàng bắt đầu nhảy múa trước mắt cậu. Swayne vội chạy lại đỡ Nat dậy. Cô bé lấy ra một chiếc khăn tay và thấm mồ hôi trên trán Natasy, vén những lọn tóc vàng của Nat qua một bên.
"Cậu cừ lắm!"_Swayne mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh của cô ấy lấp lánh niềm tự hào.
"Cậu cũng vậy mà!"_Natasy cười.
Sau một hồi ngồi nghỉ, cậu đã cảm thấy khá hơn. Natasy bắt đầu đứng dậy và cảm nhận bản sao bé hơn của Yuuki.
"Có lẽ thằng nhóc ấy chưa đi xa! Chúng ta cần đuổi theo và hỏi nó chuyện gì đã xảy ra và nó có thật là Yuuki-san không."_Natasy lầm bầm. "Và mình còn muốn bẻ cổ cậu ta vì bắt chúng ta phải đánh nhau với một con chó cỡ đại như vậy!"
"Có lẽ cậu bé đó sẽ biết cách đánh bại Nero chăng?"_Swayne nói, giọng đầy hy vọng.
"Có lẽ....."
Hai người họ bắt đầu bước đi trên hành trình tìm kiếm bản sao của Yuuki. Xa xa, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ngai đen của dòng họ Bonatrate, mỉm cười theo dõi mọi việc. Bọn chúng sẽ không bao giờ có thể tìm lại được thằng nhóc đó nữa. Kimihiro Yuuki đã chết rồi!
****
CHAP 37
HIMAWARI
CLONES
Hima hé mắt, ngồi bật dậy. Cô đang ở đâu thế này? Rồi trí nhớ dần quay trở lại, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi vụ nổ diễn ra, phản ứng của Hima quá chậm nên cô chỉ kịp tạo một lá chắn bao bọc quanh mình và Ryo. Vậy nên, bây giờ hai người họ vẫn ở trong nhà tù dưới lòng đất. Ryo đang ngất đi bên cạnh Hima, mái tóc nâu của cậu ấy bám đầy bụi. Hima đỡ Ryo dậy, lay lay cậu ta.
"Ryo! Ryo! Cậu không sao chứ?"_Hima gọi và dùng tay đặt lên trán Ryo, lẩm nhẩm câu thần chú.
"Eh....ui da....Hima? Chuyện gì...?__Ryo lẩm bẩm, nhăn mặt vì đau.
"Mọi người đều lạc đâu mất rồi!"_Hima lo lắng.
"Chậc! Chuyện này không hay rồi. Có lẽ chúng ta nên đi tìm xung quanh xem sao."
Hima trầm tư một lúc.
"Mình có ý này!"_Cô bé búng tay, khuôn mặt sáng rỡ lên.
Hima và Ryo bắt đầu đi lên cầu thang đã bị phá hủy gần nửa, trở lại hành lang phía trên tòa lâu đài. Tại đây, Hima làm một chút phép thuật để tên Death ngồi ở phòng ngai không thể nghe thấy được hai người. Hima dẫn Ryo qua các dãy hành lang ngoằn nghèo khác. Những lối đi lát đá đen hầu hết đều còn nguyên vẹn nhưng vẫn bị hư hại nghiêm trọng. Hima nghĩ cậu bé tên Ciel đó sẽ có lý do hoàn toàn chính đáng để xé tên Nero đó ra mà quẳng cho cá ăn. Hai người bắt đầu đi vào phần sâu nhất của lâu đài. Khi mới bước vào đây, Hima đã để ý đến một chỗ có biển không phận sự miễn vào. Cô bé biết họ sẽ có những thứ mình cần trong đó.
Nằm ẩn sau một cầu thang cổ lớn thời Victoria là một cánh cửa gỗ lớn. Có một cái ổ khóa to khủng hoảng bằng sắt trước cửa. Sau vụ nổ, Hima nghĩ đây là căn phòng kiên cố còn lại duy nhất, nội cái ổ khóa không bị sứt mẻ gì đúng là kỳ tích rồi. Hima đưa tay lên, cái ổ khóa nặng khiếp! Làm bằng gì thế nhỉ?
"Witchzarath Audivio Imperio!"_Hima thì thào, vung hai tay qua hai bên. Ổ khóa bung ra, và trước khi nó rơi đánh ầm xuống sàn, Hima đã di chuyển cho nó tiếp đất một cách nhẹ nhàng và im lặng hơn.
"Đây là đâu vậy? Sao cậu biết nơi này có thể giúp chúng ta?"_Ryo nhướng mày.
"Ưu điểm của việc có phép thuật....là cậu có thể nhìn xuyên qua mọi thứ."_Hima nháy mắt.
Ryo có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo Hima vào trong căn phòng ấy. Vào đến nơi, cậu há hốc mồm. Đó là một thư viện với những giá sách cao và to khủng hoảng. Ryo nghi ngờ về việc trần phòng có phải là một kệ sách lớn luôn hay không. Những cầu thang cùng hành lang lớn được xếp dài, uốn lượn theo hình dạng bầu bầu của căn phòng. Một bộ ghế sofa đọc sách được đặt chính giữa, trên một tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Ryo có cảm giác như Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Ở đây chắc cũng phải có hơn mười mấy ngàn cuốn sách và Hima muốn tìm thứ gì trong đây vẫn còn là một điều bí ẩn.
"Hima? Nơi này giúp được gì cho chúng ta?"_Ryo lúng túng, vẫn còn choáng váng về cảnh tượng "hùng vĩ" trước mắt.
"Chắc chắn phải có một cuốn sách viết về tiểu sử của những tên tội phạm vampires, tìm nó."_Hima lẩm bẩm, trông cậu ấy cũng khá bất ngờ.
"Tìm một cuốn sách trong gần mấy ngàn cuốn ở đây...à không có lẽ mấy triệu cuốn mới đúng! Cậu điên sao? Chúng ta có khi phải mất cả năm!!!"_Ryo hét lên.
"Vậy...."_Hima chợt nhỏ nhẹ. "...chúng ta sẽ tìm được mà nếu cậu.....THÔI KHÔNG HÉT LÊN NHƯ VẬY VÀ TÌM ĐI!!!!"
Trong tất cả những thứ đáng sợ trên đời, thứ đáng sợ nhất, theo Ryo là Himawari lúc tức giận. Khi Hima đã điên lên.......omg Ryo không dám tưởng tượng lại cảnh đó nữa. Tất cả những thứ trong vòng bán kính 100m sẽ bị tan biến hoàn toàn không một dấu vết gì. Cậu bắt đầu đi vòng vòng quanh, nhìn nhìn bìa các cuốn sách. Toàn là những ngôn ngữ bí hiểm, hoặc đó là tiếng nước ngoài nhưng Ryo không thể đôc được cái kiểu chữ Gothic ngoằn ngà ngoằn nghoèo ấy. Hima ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, những cuốn sách bay ra khỏi kệ và di chuyển xung quanh cậu ấy. Hay thật! Hima đã kiểm tra xong một kệ và đến kệ thứ hai trong khi Ryo chưa được một ngăn!
Cậu bắt đầu thấy nản và đứng dựa lưng vào một kệ. Eh? Khoan đã. Kệ này có gì không bình thường. Ryo quay lại và thấy những cuốn sách trong kệ này quay hết gáy vào trong. Sắp xếp kiểu quái gì thế này? Ryo lấy ra một cuốn xem thứ. Đó là một cuốn sách khá dày, bìa cứng màu xanh dương và còn khá mới nhưng không ghi tên gì cả. Ryo lật lật vài trang, thấy toàn hình và chữ sắp xếp như kiểu hồ sơ tội phạm của FBI ý. Ryo mừng rỡ khi lật đến một trang có dòng chữ Nero.
"Himawari! Mình tìm được rồi!"_Ryo hét lên, vẫy vẫy cuốn sách.
Hima có vẻ ngạc nhiên, những cuốn sách được cô điều khiển về chỗ cũ. Hima chạy vội lên chỗ Ryo, lật lật cuốn sách. Khiếp! Tên Nero này tiểu sử và thành tích của hắn cũng dài đến mấy chục trang! Tên này chắc là Napoleon của giới tội phạm vampires đây mà.
"Để xem.....3 lần hành thích chủ nhân hoàng tộc Bonatrate. Khiêu khích, lập một đội quân Death nổi loạn nhưng bị tiêu diệt. Ngoài ra còn một tá những hành động khủng bố, ám sát, hút máu bừa bãi nữa. Một tên Death vô nguyên tắc và bất trị hơn tất cả đồng loại của hắn. Cách tiêu diệt Nero là phải tiêu diệt nguồn gốc sức mạnh của hắn. Nguồn gốc sức mạnh của Nero.....không phải là Yuuki-san sao?"_Hima ngước lên. "Không lẽ...."
"Không! Chắc chắn phải có một cách nào khác. Chẳng phải vampires bị tiêu diệt khi bị thiêu cháy sao? Có lẽ nên nhờ Syrena...."_Ryo lúng túng.
"Không được! Bây giờ Nero là một phần cơ thể của Yuuki, nếu làm tổn thương hắn, mình không nghĩ Yuuki có thể sống sót được. Phải để anh ấy tự chiến thắng."
"Nhưng không lẽ chúng ta không làm gì?"
Hima có vẻ nghĩ ngợi.
"Tạm thời thoát ra khỏi đây đã!"_Cô bé nói và giấu cuốn sách vào trong áo, đẩy Ryo ra ngoài. Tới cửa, Hima đọc thần chú và chiếc ổ khóa được gắn lại như mới, căn phòng trở lại nguyên trạng ban đầu. Hima ra hiệu cho Ryo đứng sát vào mình.
"Witchzarath Audivi Imperio!"_Hima thì thào và một cái bóng màu đỏ dâng lên, nuốt gọn hai người. Sau vài giây, cái bóng tan biến, Hima và Ryo thấy mình đang đứng ở một góc khuất nơi phòng ngai. Ryo có vẻ ngạc nhiên trong khi Hima đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng. Ngồi trên chiếc ngai đen vốn của Ciel là một tên có mái tóc bạc trắng, nói đúng hơn là phiên bản trưởng thành của Yuuki. Tuy nhiên, hắn ta có cái nhìn hiểm ác và khuôn mặt hoàn toàn không có vẻ thân thiện cũng như đáng mến của Yuuki-san. Tên Nero đó đang cầm một quả cầu, Hima cố nhìn vào đó và nhận thấy hắn đang theo dõi mọi người từ xa. Khỉ thật! Vậy là mọi hành động đều bị hắn thấu tóm.
"Đến lúc cho các ngươi nếm mùi rồi!"_Nero chợt cười lớn và búng tay. Một làn khói tím hiện ra và Hima cùng Ryo chỉ biết đứng há hốc mồm mà nhìn.
12 hình người hiện ra. 12 bản sao. Mỗi bản là một người trong nhóm Hima. Tất cả bọn chúng đều giống y như bản gốc, nhưng có điều đều mang trên mình một màu đen từ quần áo, đầu tóc đến làn da. Cốt truyện về ngày tận thế điển hình. Hima kinh hoàng nhìn tên Nero phân chia chúng và bọn bản sao biến mất, Hima biết nếu không sớm rời khỏi đây, bản sao của cô và Ryo sẽ phát hiện được họ đang núp đằng sau cái cột nên cô bé lập tức teleport họ ra khỏi lâu đài. Tuy nhiên, vận may của họ không kéo dài được lâu. Vừa ra khỏi lâu đài, Hima đã bắt gặp hai bản sao đứng chặn trước ở đó.
"Xin chào Hima!"_Bản sao thốt lên và Hima nhận ra giọng nói đó.
Tên Nero không tạo ra bản sao để tiêu diệt bản chính, mà hắn tạo ra bàn sao để tiêu diệt những người bạn của bản chính đó!
Đứng trước mặt Hima và Ryo hiện giờ là bản sao của Rena và Kaito.