- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
"Và em gái anh tên Koriand'r?"_Hima há hốc mồm.
"Stop it! Nào Gray, nói xem chuyện gì xảy ra với Kori?"
"Viên đá của em ấy bị mất trộm. Đó là món quà mà cậu đã tặng trước khi rời đi ấy. Và khi chúng tôi tới nơi cất giữ viên đá, thứ duy nhất tôi thấy là cô ta."_Gray liếc về phía Syrena.
"Lần thứ 218, đó KHÔNG PHẢI TÔI!!!"_Sy trông như sắp nổ tung. Bàn tay chị ấy siết chặt, run rẩy, nhưng khuôn măt vẫn tỏ ra bất cần.
"Thế sao cô lại phải chạy trốn?"
"Đó là lần thứ hai anh hỏi tôi câu đó và tôi đã trả lời rồi!!!!"
"Ngưng! Chúng ta sẽ tìm lại viên đá đó, được chưa?"_Renata hét.
"Được thôi, nhưng làm cách nào?"_Gray khoanh tay lại, nhướng mày.
"Phải để tôi nghĩ chứ!!"_Nhỏ cau mày. "Viên đá đó trông như thế nào?"
"Màu xanh dương, hình tròn, cỡ bé hơn nắm tay em bé một tí."_Kaito nói.
"Eh....thế thì có gì quý?"_Ryo nhướng mày, trông cậu ta có vẻ ngờ nghệch hơn thường ngày.
"Có gì quý? Cậu có biết đó là đá gì không? Đó là viên đá quý hiếm Paraiba chỉ có ở Brazil.
Viên đá quý này có trọng lượng gần 192 carat và giá trị tiền tệ của nó
từ 25 triệu USD đến 125 triệu USD. Viên đá quý này đã được chứng nhận là
thật và lớn nhất từ trước đến nay so với những viên đá cùng loại bởi
Viện kiểm tra chất lượng đá quý Gemologica của Mỹ - cơ quan quan trọng
nhất trong việc kiểm tra chất lượng đá quý đấy!"_Kaito cúi sát vào mặt Ryo mà hét lên một tràng.
"Oh.....okay, được rồi....không cần kích động như vậy!"_Ryo giơ hai tay trước mặt.
"Nhưng chúng ta chẳng có manh mối gì ngoài việc kẻ trộm nó trông giống cô ta cả."_Gray hướng đôi mắt đen thẳm vào Syrena.
"Khi chúng ta bắt được tên đó, tôi sẽ cho cô ta biết tay."_Sy cau mày, từ xưa đến nay chị ấy ghét nhất là có ai đó bắt chước phong cách của mình.
Gió bắt đầu gào thét ngoài cửa sổ, những ngọn nến trong căn phòng đột nhiên bị tắt hết. Kaito có cảm tưởng như đang ở trong một bộ phim kinh dị. Chưa đầy một phút sau, Syrena búng tay và những ngọn nến trong phòng thắp sáng trở lại. Tuy nhiên, sự việc diễn ra trước mắt Kaito cho biết trong căn phòng này vừa có thêm một vị khách không mời.
"Cô có thể cho tôi biết tay được rồi đấy."_Một giọng nói y hệt giọng của Syrena cất lên.
Mọi người hướng mắt về phía người phát ra câu nói đó và há hốc mồm. Một cô gái đang đứng kế bên cạnh cái lò sưởi, tay cô ta tung lên tung xuống một vật màu xanh sáng lấp lánh. Viên đá của Koriand 'r. Cô ta trông khác Syrena tí nào, mái tóc đỏ, form người hoàn hảo trong bộ trang phục áo liền quần mày đen bóng. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt ở cô ta là đôi mắt màu.....trắng? Kaito không biết, đôi mắt đó quá nhợt nhạt, gần như không màu.
"Cô là ai?"_Syrena có vẻ đang nổi giận, lửa từ tay chị ấy bốc lên.
"Đừng cáu như thế! Tôi là một tên trộm bình thường thôi."_Bản sao của Sy mỉm cười.
"Không tên trộm bình thường nào có thể vào thó đồ trong lãnh địa tôi canh gác."_Gray cũng có vẻ điên tiết, anh ta rút sợi xích đen bóng của mình ra.
"Anh chàng cận vệ đẹp trai này tưởng lầm cô là tôi và bám theo cô đến tận đây sao? Ôi thật xin lỗi."_Cô ta nhếch mép.
"TRẢ VIÊN ĐÁ LẠI CHO EM GÁI TÔI!!"_Kaito gầm lên và lao về phía cô nàng tóc đỏ.
"Cậu là anh trai con bé xinh xắn đó? Không tệ."_Cô ả lại cười và nhảy sang một bên, tránh né những đòn của Kaito.
WITCHZARATH AUDIVI IMPERIO!"_Hima hét lên và cái kệ sách đầu phòng bay lên, va thẳng vào người tên trộm.
"Hima, giảm phá hoại xuống."_Rena nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Sorry."_Hima cười trừ, chạy lại nơi cái kệ sách đè xuống.
Ryo dùng một tay nâng cái kệ to lớn lên, sách rơi lả tả xuống, nhưng không thấy cô nàng tóc đỏ đâu nữa. Mọi người đều ngạc nhiên không hiểu tại sao ả ta có thể biến đi đằng nào mà nhanh như vậy.
"Mình nghĩ chúng ta ít ra cũng có hướng để tìm kiếm rồi chứ.""_Edgar lên tiếng. "Ả ta đang ở Tokyo này."
"Tôi không nghĩ vậy."_Gray nói, giở một cuốn sách lên, phía dưới đó là một bông hồng và một mẩu giấy ghi:
Rất vui khi được những người đầy sức mạnh như vậy truy đuổi. Nếu được, hẹn gặp ở Ý. ♥♥
"Ý?"_Ryo há hốc mồm. "Chúng ta sẽ đi Ý sao?"
Mọi người có vẻ kinh ngạc trừ Kaito và Gray.
"Ả ta rất biết cách làm mình điên lên. Trụ sở OSSICOR cũng ở Ý."_Edgar lầm bầm.
"Em thấy ý này hay đấy. Dù sao cũng đang rảnh. Em rất muốn được phiêu lưu."_Hima cười khúc khích.
"Tất nhiên chị sẽ đi. Ả ta sẽ được nếm thử ngọn lửa này."_Sy cau mày.
"Này, chúng ta sẽ tìm ả chứ vì kỳ nghỉ đông còn một tuần nữa mới kết thúc cơ mà."_Rena hỏi với vẻ háo hức.
"Không, không phải đi tìm với tôi."_Kaito thì thào, cảm nhận được mình đang run lên.
"Vậy thì là gì?"_Syrena hỏi với vẻ thắc mắc, một bên lông mày nhướng lên.
"Ý là nơi gia đình tôi sinh sống....Tôi sẽ....trở về nhà."
"WHAT!?!?"_Mọi người hét lên.
Kaito cúi gằm mặt. Ý. Gia đình cậu, nơi cậu đã quay lưng lại, bỏ rơi mọi thứ để trở thành một người bình thường bên cạnh Arita. Kaito vẫn nhớ những lời cuối mà người mẹ cũng như người cha khốn khổ của cậu đã nói, cậu có thể trở về bất cứ lúc nào....nhưng liệu mọi chuyện có được như xưa? Cậu biết mình đã phản bội gia đình mình, phản bội toàn bộ giới vampire True-Ancestor Hoàng gia. Thậm chí, trong gia tộc của cậu còn có những kẻ hoàn toàn căm ghét Kaito, và giờ cậu phải trở về để đối diện tất cả. Mọi chuyện bắt đầu đi theo chiều hướng không thể tệ hơn.
CHAP 17
RENATA
RYAND'R
Chiếc máy bay riêng của gia đình Kaito nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Leonardo da Vinci ở Rome - thủ đô nước Ý. Suốt cả chuyến bay, Kaito không hé răng một lời, chỉ có Gray là giới thiệu sơ lược về hoàng tộc True-Ancestor Vincent. Kaito là người con cả, cũng là người kế vị. Mọi người đều ngạc nhiên khi biết tên thật của Kaito là Ryand'r, tuy nhiên, nhỏ nghĩ vẫn muốn gọi anh là Kaito hơn. Anh ấy có một em gái là Koriand'r, hai người khá giống nhau nhưng Kori vui vẻ và đáng yêu hơn. Lý do Kaito chuyển đến Nhật là để theo đuôi một tên Death Apostle thường xuyên làm loạn và suýt làm cho việc vampire có thật bị bại lộ. Đáng lẽ khi hoàn thành nhiệm vụ, Kaito phải trở về nhưng đó là thời điểm anh gặp Arita, và Kaito không bao giờ trở về nữa. Tất nhiên hoàng tộc không vì một mất mát mà náo loạn, em gái của Kaito giờ đây sẽ trở thành người kế vị, còn anh ta thì không bao giờ được có ý định giành lại quyền lực từ tay em gái mình.
"Coooooooooool! Anh kể chuyện rất hay đấy!"_Mắt Hima tràn đầy tia nhìn lấp lánh, cậu ấy có vẻ rất háo hức.
Kaito vẫn giữ vẻ mặt trầm tư cho đến khi bước xuống máy bay. Không nói một lời. Anh ấy đã phải nói dối Arita rằng mình có công chuyện cần giải quyết, và Hima phải dùng năng lực của mình tạo ra những hình nhân giống hệt họ để thế chỗ, hy vọng Arita sẽ không nghi ngờ gì. Khi nhỏ tỏ ra lo ngạt đám hình nhân có thể phản lại, Hima chỉ cười và bảo cậu ấy búng tay là bọn chúng sẽ biến mất ngay. Tuy nhiên, Rena vẫn nghi ngờ về khả năng đó.
Đón họ ở sân bay là một chiếc limousine màu đen bóng, Rena không lạ loại xe này nhưng việc gia đình Kaito có thế lực như vậy khiến nhỏ không ngờ. Mọi người leo lên xe và nhỏ bắt đầu thắc mắc nơi mà một hoàng tộc vampire sống sẽ như thế nào?
"Chúng tôi sống ở nơi ít người ngờ tới nhất."_Gray cười như đọc được suy nghĩ của nhỏ.
"Để tổng hành dinh ngay cạnh kinh đô thiên chúa giáo Vatican thì đã là không ngờ rồi."_Syrena đảo đôi mắt tím của mình. Mắt chị ấy có màu như thế khi chị ấy đang khá thư giản và bình tĩnh.
"Tôi nghĩ đó là nơi cô biết khá rõ."_Kaito cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi biết rõ?"_Nhỏ nhướng mày.
Kaito không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Chiếc xe đang chạy dọc con đường song song với một bờ sông. Ban đầu nhỏ nghĩ đó là sông Tiber, nhưng có lẽ không đúng lắm. Và Rena đã bắt đầu thấy được đích đến của cuộc hành trình, nó nhô lến cao vút như một dãy núi, ngay bên tay phải. No way. Nhỏ lắc đầu, không thể là chỗ đó.....nó quá....dễ nhận biết. Rena nhìn sang phía chị gái mình, nhỏ cũng thấy sự hồ nghi trong ánh mắt ấy. Và khi chiếc xe dừng lại trước nơi đó, nhỏ tin linh cảm của mình đã đúng. Bước xuống xe, nhỏ đờ người nhìn hai hàng tượng thiên thần xếp dài như một đoàn hộ tống. Renata nín thở.
"Castel Sant' Angelo. Lâu đài Thiên thần."_Nhỏ thở hắt. Tòa Lâu đài này nằm ngay đối diện Tòa Thánh Vatican! Đây cũng là nơi được xem là tổng hành dinh của hội Illuminati! Lạy chúa Thánh thần!
"Đây là nơi hoàng gia vampire sinh sống?! Ngay đối diện Tòa Thánh!!!"_Syrena muốn hét lên, mắt chị ấy mở to.
"Đã bảo là các người sẽ ngạc nhiên mà."_Gray nháy mắt.
Rena biết rằng trong suốt bao thế kỷ qua, Vatican đã dùng địa điểm này như một khu lăng mộ, pháo đài, nơi nghỉ dưỡng của Giáo hoàng, nhà tù để giam cầm những kẻ tà đạo, làm viện bảo tàng. Dĩ nhiên trong tòa nhà này còn một nhóm người khác - hội Illuminata. Quả là kỳ lạ. Dù tòa lâu đài này thuộc sở hữu của Tòa thánh, nhưng nó chẳng mấy khi được dùng đến, và trong khoảng thời gian của mình, Berini đã nhiều lần bỏ công tái tạo công trình này. Ngày nay, người ta vẫn đồn rằng trong tòa nhà này chằng chịt những lối đi ngầm, cùng vô số căn phòng và cửa ra vào bí mật. Nhỏ và Sy cứ xầm xì với nhau trong khi Hima và Ryo chỉ đứng trơ ra đó, không hiểu gì cả.
"Thực ra cũng không hẳn là ở đây."_Kaito thở dài.
"Hả?"_Nhỏ và Sy cùng quay ngoắt lại.
"Nó.....ở dưới thì đúng hơn."_Gray liếc nhìn xuống....dưới đất. (?!)
Hàm dưới của nhỏ rớt ra khi Kaito và Gray dẫn họ vòng ra sau lâu đài, đến một bức tường phủ đầy rêu. Gray đặt tay lên đó, bức tường bắt đầu thay đổi hình dạng thành một cánh cổng được trang trí cầu kỳ. Gray mở cánh cổng bằng chiếc chìa khóa vàng và bước xuống. Mọi người theo sau và bước trên những bậc thang xoắn ốc dẫn sâu xuống lòng đất, cánh cửa ở sau lưng dần đóng lại, Rena biết rằng mình không còn đường lui nữa rồi. Tiếng bước chân vang vọng khắp căn hầm, khi càng xuống sâu hơn, nhỏ có cảm giác buồng phổi của mình đang thiếu không khí trầm trọng. Dưới tầng hầm vọng lên những âm thanh trầm đục, không khí lạnh giá thổi phà lên, nhỏ run rẩy. Bỗng nhiên, ai đó nắm lấy tay nhỏ, cảm giác ấm áp và bình yên trở lại. Rena ngước lên, là Edgar.
"Không sao đâu."_Edgar cười, đôi mắt xám của cậu ấy lấp lánh.
Rena đỏ mặt, kỳ lạ thật.
"Cậu nói thì dễ lắm! Cậu là quỷ sẵn rồi mà."_Nhỏ phụng phịu, quay mặt đi để che giấu đôi gò má ửng hồng.
Edgar chỉ cười nhẹ. Ho lại đi cạnh nhau trong im lặng khi thấy ánh mắt đỏ rực của Sy đang nhìn mình chằm chằm. Tất nhiên Syrena có đủ lý do để không thích Edgar. Năm 4 tuổi, trong một lần nghịch dại, Edgar bị trượt tay rơi xuống từ một cái cây cao, nhỏ đã kéo tay cậu ấy lại và làm mình bị thương. Lần đó, Sy đã gần như bóp cổ Edgar đến chết.
Lối đi bắt đầu rẽ ngoặt sang bên phải và chẳng bao lâu Rena lại thấy mình đứng trước một cánh cửa hầm to lớn. Gray lại lấy cái chìa khóa ra và tra vào ổ, cánh cửa dẫn ra một con đường khác cũng dẫn xuống đất. Tuy nhiên, các bậc cầu thang có vẻ dốc hơn và nhữn tiếng ầm ầm cũng lớn hơn. Nhỏ không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, Edgar càng nắm chặt tay nhỏ, điều đó cũng khiến nhỏ đỡ căng thẳng. Sau một hồi, họ đứng trước một cánh cửa khác, được làm bằng thép như một cái két nhà băng. Cánh cửa rất kiên cố và có một ổ khóa xoay khá tinh vi.Gray tiến lên và chợt dừng lại, liếc ra về phía "đoàn quân" của mình. Mọi người hiểu ý và lui lại trong khi anh ta xoay ổ khóa. Cánh cửa sắt nặng trịch dần mở ra, kéo theo những âm thanh ầm ầm.
Ánh sáng hắt vào đường hầm tối tăm khiến mọi người nhăn mặt. Sau khi đã thích nghi được với ánh sáng đó, Rena từ từ mở mắt ra và xém đánh rơi hàm dưới của mình. Trước mặt nhỏ là một trong những nơi đẹp nhất mà nhỏ từng thấy. Một thung lũng hình chảo rộng lớn tuyệt đẹp. Xa xa, những ngọn núi vươn cao hùng vĩ với những dải mây trắng như bông trôi lờ lững. Mặt trời tỏa ánh sáng dịu nhẹ xuống những cánh đồng hoa bát ngát. Một dòng sông uốn lượn theo những khúc quanh của sườn núi. Ở giữa nơi tuyệt dịu đó, một pháo đài bằng đá hoa cương trắng muốt vươn lên cao, uy nghiêm và hùng vĩ.
"Quá nhiều với một nơi dành cho vampire."_Edgar lẩm bẩm trong khi vẫn trố mắt ra nhìn.
Kaito có vẻ khá căng thẳng khi nhìn thấy nơi này. Nhỏ không thể hiểu nổi sao anh ta có thể trông như là sắp đi lên dàn hỏa như thế trong khi nhìn thấy nơi xinh đẹp này. Mọi người có lẽ còn đứng đực ra như những đứa trẻ nhà quê mới lên thành phố lần đầu nếu không có một toán lính áo đen đang tiến lại. Bọn họ đều mang mặt nạ và khoác áo choàng đen, trên tay cầm những cây giáo dài. Nhỏ có cảm giác không tốt khi đám lính đó đến trước mặt Kaito. Đột nhiên, họ quỳ xuống.
"Bentornati nella Ryand'r Principe."_Những người lính đồng thanh.
Rena và Sy trao đổi nhau một cái nhìn. Hai chị em họ đều biết tiếng Ý, và nhỏ hiểu họ nói gì.
"Chào mừng người trở về, hoàng tử Ryand'r."
CHAP 18
RENATA
KORIAND'R
"Anh....là hoàng tử?"_Nhỏ hỏi trong khi không nhịn được cười.
"Thì sao?"_Kaito ( hay Ryand'r whatever...) cau mày, trông anh ấy bối rối hơn bao giờ hết.
"Ôi....không có gì...."_Rena trả lời trong khi vẫn cười khúc khích. Ý tưởng Kaito thuộc dòng dõi hoàng gia đã lạ, việc anh ta là hoàng tử còn lạ hơn. Không hiểu sao điều đó khiến nhỏ buồn cười. Thậm chí cả Sy cũng có vẻ đang nín để không cười phá lên.
"Chúng ta thật may mắn vì được quen một hoàng tử..."_Ryo trêu, Kaito ném một cái nhìn "quỷ dữ" vào cậu ấy.
Yuuki vẫn không để lộ cảm xúc gì, như thể anh ấy đã biết chuyện này từ lâu rồi. Hima thậm chí còn rất phấn khích hơn trước. Gray đã giải thích gia đình của Kaito không hẳn đứng đầu toàn bộ Vampires dòng True-Ancestor, nhưng họ vẫn có địa vị rất cao. Hơn nữa, việc ra đời của Kaito và em gái anh ấy cũng khá....đặc biệt, Thường các True-Ancestor được sinh ra bởi máu của 2 vampires hòa lại vào đêm trăng tròn, nhưng hai người đó lại khác. Họ được sinh ra vào đêm có nguyệt thực - mặt trăng máu, điều đó khiến Kaito và Koriand'r càng thêm đặc biệt . Vậy nên, hai anh em nhà họ mới được gọi là hoàng tử và công chúa.
"Wow. Có lẽ tôi nên lập bàn thờ và cảm tạ trời đất vì được làm người hiến máu cho một vampire danh giá như vậy."_Rena cười.
Kaito liếc nhỏ, không nói gì và đi thẳng. Rena sững người, trong ánh nhìn của Kaito có vẻ gì đó buồn buồn và....trách móc? Nhỏ không hiểu sao nhưng điều đó làm nhỏ buồn, cảm giác tội lỗi bắt đầu tăng lên. Có lẽ Kaito không muốn bị mọi người tôn sùng như vậy? Có lẽ anh ấy giữ bí mật đó vì không muốn bị xa lánh? Nhỏ không biết.
"Đừng làm khó cậu ta nữa."_Edgar thì thầm.
Rena im lặng, bước cùng mọi người vào tòa thành tráng lệ đó. Họ bắt đầu đi qua một con đường dài lát đá cẩm thạch trắng dẫn vào một vọng lâu xinh xắn. Một cây cầu nhỏ được bắc qua. Phía dưới, mặt hồ sáng như gương phản chiếu rõ rệt hình ảnh của đoàn người đang bước đi. Rena bắt đầu thắc mắc tại sao tòa thành rộng lớn như vậy nhưng không có người, lâu lâu chỉ có một toán lính hay người hầu đi ngang qua. Điều đó làm cho nơi này có vẻ lạnh lẽo và đơn độc hơn. Những người lính bắt đầu dừng lại ở đầu cầu, đứng dạt sang hai bên mời mọi người đi qua. Vọng lâu đó rất đáng yêu với những dây leo rủ xuống, vài bụi hoa hồng đang nở tòa mùi hương thơm ngát. Ở giữa vọng lâu là một bộ bàn ghế cách điệu, có một chiếc đi văng bọc da đen xếp một bên trông khá tách biệt với những đồ dùng trắng còn lại. Ngồi trên đó là một cô bé rất đáng yêu với mái tóc đen dài. Về bên ngoài, trông cô bé khá giống Kaito trừ màu mắt. Mắt cô bé có màu nâu dịu nhẹ, giống như Natasy. Nhỏ đoán em ấy là Koriand'r.
"Anh....hai?"_Cô bé đứng dậy, giọng nói thiện thần cất lên nghe như tiếng chuông ngân. Bộ váy đen dài xếp tầng của bé khiến cho em trông như một thiên thần bị màu đen của bóng tối bao lấy vậy.
"Kori..."_Kaito run rẩy và chạy đến ôm em gái.
"Ryan....về rồi...."_Cô bé nhẹ nhàng đáp và cười khúc khích. ( Awww thật dễ thương )
Rena khá ngạc nhiên vì em gái của Kaito còn khá nhỏ, khoảng 10, 11 tuổi gì thôi. Nếu vậy làm sao cô bé có thể thừa kế hoàng tộc này được nhỉ?
"Koriand'r có chỉ số IQ là 200 đấy."_Gray thì thầm. "Em ấy được Ivy Legue săn đuổi không ngừng. Nếu họ biết đối tượng của họ chỉ là một nhóc con thì sẽ sốc lắm đấy."
Mọi người há hốc mồm. Được Ivy Legue chào đón ư? Em gái của Kaito đúng là không phải hạng vừa. Cô bé bắt đầu chuyển hướng nhìn sang chúng tôi và nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp. Nhỏ sẽ cần kính râm mất.
"Bạn....của anh?"_Kori thỏ thẻ.
"Phải."_kaito nói và bắt đầu giới thiệu chúng tôi.
Kori có vẻ chú ý đến những người bạn của anh hai mình. Cô bé nhìn chằm chằm vào bàn tay của nhỏ trong tay Edgar.
"Chị....đặc biệt...."_Kori nói. Nhỏ không biết em ấy nói mình hay nói Syrena đang ở sau lưng.
"Cô bé ít nói nhỉ?"_Sy có vẻ rất thích Kori.
"Em ấy chỉ nói khi cần thiết và chỉ nói những từ cần nói."_Kaito vỗ vỗ em gái mình.
"Ryan...mất rồi...viên đá của em..."
"Được rồi! Anh sẽ tìm lại nó cho em. Anh hứa."_Kaito cúi xuống, xoa đầu em gái mình. Ôi trời, anh ta mà có thể dịu dàng như thế với mọi người ở thế giới bên ngoài thì chắc trời sập quá. Mọi người đều có vẻ ngạc nhiên khi thấy người đứng đầu trường mình bỗng "lột xác" và biến thành một người anh hiền dịu bên em gái.
"Có lẽ cậu muốn đến thăm....chủ nhân chứ?"_Gray lên tiếng.
Kaito im lặng. Lát sau, anh ấy đứng lên về bước ra khỏi Vọng lâu. Mọi người định đi theo nhưng Kaito ngăn lại, anh ấy bảo muốn đi gặp...chủ nhân một mình. Rena và những người còn lại được dẫm đến những phìng riêng. Căn phòng của nhỏ khá xinh xắn với màu chủ đạo là xanh dương nhạt. Tấm rèm bằng voan trắng xõa xuống nhẹ nhàng, cửa sổ nhìn ra cánh đồng hoa rực rỡ. Một chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, kiểu giường giống của nhỏ khi còn ở Anh quốc. Một kệ sách lớn được đặt ở góc và có cả bàn đọc sách. Quả là một căn phòng tuyệt vời. Tuy nhiên, Rena vẫn băn khoăn về việc chủ nhân là ai? Ba mẹ Kaito chăng? Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của nhỏ.
"Ai vậy?"
"Koriand'r."
"Em vào đi."_Nhỏ khá bất ngờ về việc em gái Kaito b4ng gõ cửa phòng mình. Cô bé vẫn mặc chiếc váy hồi nãy, có điều mái tóc đen dày đã được cài hờ sang một bên bằng bông hoa hồng trắng.
"Chị....người hiến máu cho..Ryan?"
"À...ừ."_Nhỏ ấp úng.
"Chị....thích...anh ấy?"
"À....ừ...HẢ?!!! À KHÔNG! TẤT NHIÊN KHÔNG! LÀM SAO VẬY ĐƯỢC!!"_Rena hét lên.
"Thật không?"_Kori mở đôi mắt to tròn nhìn nhỏ.
"Nghe này, chị đã có hôn phu rồi. Cậu ấy còn là một người trong hoàng tộc ác quỷ như anh trai em vậy."
Kori chỉ nhìn nhỏ thêm một hồi rồi đi ra, không nói thêm lời nào. Tim Rena như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sao cô bé lại có ý tưởng kỳ cục như vậy chứ? Nhỏ nhớ lại lời Gray nói lúc trước. Kori có thể nhìn thấy các mối quan hệ, các sợi dây liên kết giữ người này và người khác. Nhỏ không hiểu cái mà Kori thấy ở nhỏ và Kaito là gì. Kỳ quặc thật. Rena nằm vật ra giường, cố không nghĩ đến chuyện của Kori. Mới mấy tháng trước, nhỏ còn là một con bé chân ướt chân ráo đến Nhật Bản. Vậy mà giờ đây đã bị lôi vào cuộc săn tìm đồ bị lấy cắp ở tận Ý! Cuộc đời có thể bình yên suốt không? Rena luôn mơ về một cuộc sống yên bình, nhưng có lẽ điều đó khá khó để thực hiện, với một người có siêu năng lực...
Vừa bước ra từ phòng tắm thì Rena đã hét lên. Kaito đang nằm trên giường của nhỏ và lật lật vài trang trong cuốn....nhật ký (?!)
"Sao anh lại đọc trộm nhật ký của tôi?!!"_Nhỏ gầm lên và lao đến giật cuốn sổ bìa xanh từ tay Kaito.
"Cô kêu tôi không đọc một cuốn vở để mở trước mặt và có tên tôi chình ình trong đó?"_Kaito cười ranh mãnh, vẻ trầm lặng từ lúc đặt chân đến Ý mất sạch.
"Anh đọc được gì rồi?"_Rena đỏ mặt tía tai.
"Đoạn về việc tôi đẹp trai và bí ẩn thế nào."_Anh ta cười lớn.
"Đáng ghét! Đừng tin những điều vớ vẩn đó."_Nhỏ hét trong khi đập cái gối vào mặt Kaito.
"Cô nói dối nhật ký của mình ư?"
"Vớ vẩn."
"Sao cũng được. Đưa tay đây nào."_Kaito nói.
Nhỏ lạnh lưng, anh ta mới nhận máu tuần trước cơ mà? Thường hì cỡ một tháng Kaito mới lấy máu nhỏ một lần, hôm nay....sao lại thế?
"Anh vừa lấy một tuần trước kia mà?"
"Thì cứ đưa tay đây!"_Kaito cau mày.
Rena đưa tay và nhắm mắt lại, chờ đợi.
"..."
"..."
"..."
Không có gì xảy ra cả. Nhỏ hé mắt.
"HAHAHA!! Nhóc dễ dụ thật đấy!!!"_Kaito cười bò.
"Anh...."_Rena hét. Cơn giận bắt đầu lan tỏa khắp người nhỏ. NHỏ leo lên, đạp Kaito ngay giữa bụng. Anh ta giữ lấy chân nhỏ, đè xuống.
Mất đà, nhỏ lảo đảo và nằm lăn xuống giường, ngay bên cạnh Kaito.
"Chỉ là đùa thôi mà, không cần phải vậy đâu."_Anh ta cười.
Mặt Kaito chỉ cách nhỏ có vài cm. Lạy Đức Thánh Cha!
"Xe cái mặt khỉ gió của anh ra nếu không thì chết đấy!"_Rena nghiến răng, cảm thấy mặt mình đỏ lên.
"Được rồi! Làm gì dữ thế!"_Kaito cười lớn và ngồi dậy, bước ra cửa.
"Đi đâu vậy?"_Nhỏ ngạc nhiên.
"Về phòng. Không lẽ nhóc muốn tôi ở đây cả đêm?"_Kaito nở cụ cười gian xảo.
Rena điên lên và ném cái gối về phía cửa nhưng Kaito đã chạy mất.
"THẾ RỐT CUỘC MI ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ HẢ??!!!"_Nhỏ hét một mình.
Căn phòng im lặng, nhỏ thở dài. Hay thật!
****
Ivy Legue: Tuy nhiên Ivy League hiện nay còn thường được dùng để chỉ nhóm 8 trường
và viện đại học thành viên với ý nghĩa về hệ thống, triết lý giáo dục và
chất lượng đào tạo của những trường và viện đại học lâu đời và hàng đầu
của nước Mỹ.
Toàn bộ 8 trường và viện đại học thành viên của Ivy League đều nằm ở
nhóm đầu của danh sách xếp hạng các trường và viện đại học do US News and World Report
thực hiện cũng như có nguồn tài chính đóng góp vào loại hàng đầu thế
giới (cả 8 trường đều là đại học tư). Bảy trong số 8 trường và viện đại
học được thành lập trong thời kỳ Hoa Kỳ còn là thuộc địa, ngoại lệ duy
nhất là Viện Đại Học Cornell được thành lập sau đó vào năm 1865.
CHAP 19
KAITO
TÌM KIẾM
"Chào buổi sáng!"_Hima hét lên khi bước vào sảnh chính của tòa nhà dành cho khách.
"Chào Hima-chan!"_Nhỏ cười, vẫy vẫy cô bạn thân của mình lại ngồi bên cạnh.
Kaito cau mày, Rena có gì không ổn. Mắt con bé đang có một màu xám bệnh hoạn, hay tại chuyện tối qua? Quái gì con bé phải giận điên lên thế? Con gái đúng là...
"Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ tìm kiếm con ả cắp vặt đáng ghét đó chư?"_Syrena lên tiếng. Hôm nay chị ta mặc một cái áo lệch vai màu đỏ, quần jeans đen, mái tóc bồng bền được cột lên cao bằng chiếc nơ nhỏ màu đen. Quả thật trông chị ta rất xinh đẹp ngay cả với một vampire.
"Hãy tìm từ trung tâm thành phố."_Yuuki lên tiếng.
"Có thể, nhưng chúng ta cần phải khoanh vùng tìm kiếm xuống một chút. Ý rất rộng lớn và không thể đào tung cả Rome lên để tìm ả ta được."_Ryo chen vào, lâu lắm rồi thằng nhóc đó mới có một ý tưởng hay.
"Uhm....thật ra...."_Hima ấp úng.
"Chuyện gì vậy?"_Rena hỏi.
"Em có thể tìm được ả ta."
Mọi người nhìn Hima với vẻ ngạc nhiên. Cô bé đưa tay lên và nhắm mắt lại. Một đốm đỏ nhỏ hiện ra trên tay Hima, Kaito nhận ra đó là một sợi tóc màu đỏ.
"Witchzarath Audivi Imperio."
Kaito có cảm tưởng như căn phòng đang di chuyển, trôi dạt vào một chiều không gian nào khác chứ không còn ở bên dưới tòa lâu đài Castle Sant' Angelo nữa. Trong một khoảnh khắc, thời gian không còn chạm đến nơi này, tất cả đều đứng yên. Đột nhiên, Hima mở mắt, vết đỏ biến mất, căn phòng trở lại trạng thái bình thường.
"Chuyện gì.....vừa xảy ra vậy...?"_Rena thở hắt.
"Bắt được rồi nhé!"_Hima nở nụ cười tự mãn.
Mọi người nhìn cô ấy với vẻ bị ấn tượng.
****
"No Way!"_Mọi người hét lên khi đến trước nơi mà Hima cho rằng tên trộm đang lẩn trốn.
"Tất cả đều có thể! Dấu vết của ả ở đây rất rõ."_Cô bé cười cười và chỉ tay vào trong nơi đó.
Điện Patheon.
Khi còn sống trong hoàng tộc, Kaito đã được giảng dạy rất kỹ lưỡng về mọi nơi ở nước Ý này. Cậu đã rất kinh ngạc khi biết rằng kích thước của gian chíng trong cung điện này liên quan đến nữ thần Gaia. Kích thước chính xác đến mức mái vòm hình cầu khổng lồ vừa khít với cung điện, không lệch một li. Mọi người đều đứng chiêm ngưỡng cung điện với nỗi kính sợ. Patheon. Đền thờ tất cả các vị Chúa. Các vị Chúa của người vô thần. Chúa của tự nhiên và Trái đất. Nhìn từ bên ngoài, cấu trúc tòa nhà có vẻ vuông và thấp. Phần lớn mái vòm hình tròn bị những cây cột cao và những mảng trang trí lớn hình tam giác che khuất. Tuy nhiên, hàng chữ phô trương và kiêu ngạo khắc lên lối vào khẳng định rằng họ đã đến đúng chỗ. M. AGRIPPA L F TERTIUM FECIT. Kaito dịch dòng chữ đó ra tiếng Anh. Marcus Agrippa, quan tổng trấn nhiệm kỳ 3, đã cho xây ngôi đền này.
"Điện Patheon được Marcus Agrippa xây dựng vào năm 27 trước Công nguyên."_Rena thì thầm.
"Được Hadrian cho xây dựng lại năm 119 sau công nguyên."_Sy tiếp lời.
"Cho đến tận năm 1960, nó là tòa nhà mái vòm không cột đỡ lớn nhất thế giới. Nhưng tòa nhà vòm Superdome ở New Orleans đã chiếm mất kỷ lục đó."
Mọi người bắt đầu rên rỉ. Rena và chị gái cô ấy nên đi làm giáo viên sử học.
"Vào thôi trước khi hai chị em họ xổ ra cái gì nữa."_Hima nói và đẩy cả bọn vào trong.
Đặc quánh chất lịch sử, bầu không khí trong điện Patheon có vẻ lạnh lẽo và ẩm ướt. Trên đầu họ, khoảng trần đồ sộ thoải rộng như thể không trọng lượng - với vòm thoải dài đến 42 mét không có cột đỡ, trần cung điện này còn rộng hơn mái vòm của nhà thờ St.Peter. Tại đâ, kỹ thuật và nghệ thuật hòa quyện vào nhau thật tuyệt vời. Từ trên cao, những tia nắng nhẹ đang chiếu xuống qua giếng trời hình tròn trứ danh. Oculus, hang quỷ.
"Làm sao biết được ả ta ở đâu trong một đống khách du lịch thế này?"_Ryo gãi đầu.
"Không cần. Kia kìa."_Hima nhếch mép và chỉ về một cô gái tóc đỏ mặc một bộ trang phục dành cho khách du lịch bình thường đang đi vòng quanh đó.
Mọi ngưới há hốc mồm.
"Dễ vậy sao?"_Sy cau mày, mắt chị ta đầy vẻ hoài nghi.
"Thử xem."_Kaito tiến lại và đặt tay lên vai cô ả đó. "Xin chào người quen."
Cô ta quay lại, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt đó. Không sai, chính là cô ta. Kaito nắm tay tên trộm và giật đi.
'Bớ người ta bắt cóc!!!!"_Cô ta hét lên.
"Eh?"_Kaito chưa kịp làm gì thì bị những người khách du lịch khác nhìn chằm chằm, đội lính gác bảo tàng bắt đầu chạy đến. "TÔI ĐÃ LÀM GÌ CÔ ĐÂU??!!!"
"Cứu tôi!!!"_Ả ta càng hét lớn hơn, làm ra vẻ đau khi bị Kaito nắm tay.
"Chết rồi! Kaito bị "sa bẫy" của nữ giới rồi!"_Ryo hoảng hốt.
"Witchzarath audivi imperio!"_Hima thầm thì và một bức màn đỏ hiện lên xung quanh Kaito và tên trộm, họ biến mất.
Cậu ấy búng tay và mọi người ngay lập tức được di chuyển đến nơi khác, cách điện Patheon không xa.
"Cô dám giờ trò à?"_Kaito giờ đã bẻ ngoặt hai cánh tay của cô ta ra sau.
"Trả viên đá đây!!!!"_Rena nói.