- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Bạn đang truy cập vào wapsite đọc truyện teen hay,tiểu thuyết teen full<“Tôi còn chả cảm thấy gì!”
“Cảm thấy để cho cô la hét ầm trời à? Giao kèo nói rõ là tôi
sẽ không làm đau cô mà.”
“Oh….”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi đi đây.”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò. Không được sao? Cũng phải có một vài thói quen của
người bình thường chứ.”_Kaito cười rồi leo lên cửa sổ.
“Đi bằng đường cửa sổ sao?”_Nhỏ nhướng mày.
“Không chết đâu mà lo.”
“Ai thèm lo. Đi nhanh trước khi tôi giúp anh bằng cách đạp
chân đấy.”
“Được rồi. Mà này, tôi đi hẹn hò với Matsuzaka Arita đấy.
Biết không? Hoa khôi trường mình.”
“Tôi đã hỏi đâu mà khai? Anh đi với ai liên quan quái gì đến
tôi? Đi mau.”_Nhỏ lầm bầm.
“Tạm biệt.”_Kaito nói rồi nhảy xuống, nhỏ nghe một tiếng “thịch”
nhẹ nhàng.
“Chả liên quan gì đến mình cả.”_Nhỏ nghĩ thầm.
“Có thật vậy không nhỉ?”
“And I'm damned if I
do and I'm damned if I don't
So here's to drinks in the dark at the end of my road
And I'm ready to suffer and I'm ready to hope
It's a shot in the dark and right at my throat
Cause looking for
heaven, for the devil in me
Looking for heaven,
for the devil in me
Well what the hell I'm gonna let it happen to me”
Nhỏ lại ngân nga bài hát của mình trong mà đêm tĩnh lặng….
CHAP 5
RENATA
HỌC SINH TRAO ĐỔI
“Ê! Cô sao thế?”_Kaito hỏi trên đường đi học với nhỏ vào
sang hôm sau.
“Sao là sao?”
“Trông cô như sắp chết đến nơi ấy.”
“Chắc tại tối qua ngồi xem bài cho môn Văn.”_Nhỏ gà gật.
“Vở Romeo và Juliet ấy hả?”
“Uhm.”
“Cô chưa từng đọc cái đó sao?”
“Ngược lại. Khi ở Anh tôi từng đóng vai Juliet trong vở kịch
của trường đấy.”
“Thế xem lại làm gì nữa?”
“Cho chắc thôi…”
“Không lẽ tò mò về chuyện tôi đi hẹn hò nên không ngủ được?”
“Điên à?”
“Tùy cô.”_Kaito cười ranh mãnh.
“À Kaito này, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“18.”
“Anh 18 được bao lâu rồi?”
“100 năm? Tôi không nhớ nữa.”_Anh trả lời không chút ngại
ngùng.
Nhỏ rùng mình.
Vừa bước vào trường, mọi người đã bắt đầu xì xầm khi thấy
nhỏ đi với Kaito. Hay thật.
“Đứng cách tôi….10m. Mau!”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi không thích đấy.”_Kaito nói rồi đi sát vào nhỏ hơn.
“Anh muốn chết mà!”_Renata hét.
“Mọi người đang nhìn đấy!”
Nhỏ khựng lại và thấy vài người đang xì xầm.
“Đáng ghét.”
“Đó là hậu quả của việc người đứng đầu trong trường này
đấy.”_Kaito mỉa mai.
Nhỏ định đáp lại thì…
“Xin chào, em là Scarlett Renata đúng không?”_Một giọng nói
vang lên.
Renata và Kaito quay lưng lại.
Wow. Nhỏ cảm thấy má mình nóng lên, hơn cả lúc tối qua. Một
cậu trai đang đứng đó và mỉm cười “nụ cười chết người” với nhỏ. Mái tóc bạch
kim ánh lên trong nắng, đôi mắt tím kì lạ, từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy
đều thật tuyệt vời và đáng yêu.
“Anh là Kimihiro Yuuki. Anh đã nghe em hát ở vườn trường
ngày hôm qua.”_Anh ấy lại cười. Tim nhỏ như lỡ mất một nhịp.
“Ơ…dạ…ơ…”_Nhỏ lúng túng. Kaito huých tay nhỏ một cái.
“Yuuki? Xuống đây làm gì? Chẳng phải nhóc cũng thích “mai
danh ẩn tích” lắm mà.”_Kaito gọi tên anh ấy tỉnh bơ.
“Em vẫn hay xuống
kiểm tra học sinh mới mà.”_Kimihiro điềm đạm.
“Vây sao? Kiểm tra học sinh mới cơ à?”_Kaito nhướng mày,
trông có vẻ khó chịu.
“Chúng ta đều vậy cả mà.”
“2 người nói gì tôi không hiểu?”_Nhỏ lúng túng.
Mọi người xung qunh lại bắt đầu xì xào.
“Đi thôi, Renata.”
“Ơ hay!”_Nhỏ kêu khi bị Kaito lôi xềnh xệch đi.
“Anh bị làm sao thế?!!”
“Tôi muốn cô tránh xa thằng đó ra.”
“Tại sao?!”
“Cô không thấy màu mắt hắn à?”
“Màu tím đẹp mà. Ngoài Syrena ra tôi chưa thấy mắt ai có màu
tím như vậy nữa.”
“Đồ ngốc! Màu mắt đó là sản phẩm của cặp kính áp tròng xanh
lơ đấy!”_Kaito gắt.
Nhỏ sững sờ.
“Màu xanh…vậy nghĩa là….”
“Màu mắt thật sự của hắn là màu đỏ.”
Renata nhớ lại ngày đầu gặp Kaito, màu mắt anh ta lúc đấy
cũng có màu đỏ. Nhưng khi uống máu thì nó trở lại màu xanh lá như thường….không
lẽ….
“Ý anh….Kimihiro..là…uhm…”
“Phải. Hắn ta cũng là một vampire! Nhưng không phải dòng
True-Ancestors như tôi đâu!”
“Chứ là gì?”
“Death Apostles. Không phải vampire thuần chủng, hắn BỊ biến
thành vampire.”
“Làm sao thành vampire được?”
“Khi bị cắn.”
“Thế sao tôi không bị?”
“Người hiếm máu là khác, hiểu chưa?”_Kaito đảo mắt.
“Anh nghĩ Kimihiro sẽ hại tôi?”
“Không biết. Nhưng Death Apostle không bị lệ thuôc vào các
luật lệ như chúng tôi đâu. Chúng hút máu bất kì ai chúng thích.”
“Thế thì mọi người chết hết mất.”
“Tất nhiên cũng phải có liều lượng. Nếu chúng tàn sát quá
nhiều hoặc để lộ than phận thì hoàng tộc True-Ancestors sẽ ra tay.”
“Vampire cũng có hoàng tộc?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Những người đi thi hành luật lệ. Phải. Chúng tôi có.”
“Đáng sợ nhỉ?”_Renata thì thào rồi chợt nghĩ ai là người
quản lý những người có siêu năng lực như cô.
“Nói chung càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt. Màu mắt của
các Dead Apostle thường là màu đỏ, còn của True-ancestor chỉ có màu đỏ khi đói
thôi, cô cứ thế mà phân biệt.”
“Ơ…uhm.”
“Tới lớp cô rồi này. Đừng quên những gì tôi dặn.”
“Biết rồi.”_Nhỏ đảo mắt và đi vào lớp.
“Renata! Xin chào!”_Himawari cười khi thấy nhỏ, cô bạn lúc
đó đang nói chuyện với Takaedo Ryo.
“Chào Himawari!”_Nhỏ nói rồi ngồi xuống bàn mình.
“Này! Cô là gì của đại ca Hanagawa thế?”_Takeado quay xuống.
“Kaito ấy hả? Người quen thôi.”_Nhỏ nói dối.
“Cô gọi Hanagawa bằng tên sao?”_Takeado trợn tròn mắt.
“Anh ta cũng vậy thôi.”
“Renata này, chưa ai kể cả tụi mình dám gọi anh ấy bằng tên
cả.”_Himawari ngạc nhiên.
“Vậy à? À mà Matsuzaka Arita là ai thế?”_Nhỏ hỏi.
Himawari và Takaedo cùng tái mặt.
“Trời ơi! Đừng gọi tên tùm lum như thế!”_Hamawar có vẻ hoảng
hốt.
“Tại sao?”
“Cô ta cần được day dỗ về nột quy trường đấy. Tôi trích một
đoạn cho nghe nhé! Điều 5 bộ luật của trường ghi rõ: “Không ai được phép tùy
tiện gọi tên những nhân vật quan trọng trong trường trừ phi nằm trong top 10
học sinh đứng đầu.”_Takeado liếng thoắng.
“Bộ luật kì cục. Mà đó là ai vậy?”
“Chị ấy là người đứng thứ 5 đấy. Bạn gái của Hanagawa, lớp
12, ngoại lệ duy nhất trong trường.”
“Là sao?”_Nhỏ cuốn cuốn những lọn tóc của mình.
“Này nhé! Trường mình là Le Meilleur nghĩa là tốt nhất.
Những học sinh ở đây đều phải thật hoàn hảo, nhưng Matsuzaka là một ngoại lệ.
Chị ấy xinh đẹp và học giỏi nhưng gia đình không giàu, do thành tích học tập
quá khủng nên chị ấy mới được đặc cách vào đây đấy.”_Takaedo nói.
“Chuyện tình của chị ấy và anh Hanagawa cũng được xem là “cổ
tích thời hiện đại” trog trường này đấy. Lúc đầu họ cãi nhau dữ lắm nhưng rồi
dần dần trở thành một cặp. 2 người đó được gọi là Kairita đấy.”
“Ghê nhỉ?”_Nhỏ ngạc nhiên, không biết cái chị Matsuzaka đó
có thật sự biết Kait là-thứ-gì không. Tuy nhiên, trong long nhỏ thấy không vui.
“Nếu có dịp, tụi này sẽ chỉ cho. Matsuzaka cũng hay xuống
gặp Himawari lắm.”_Takaedo nói.
“Thế còn Kimihiro-san?”_Renata sực nhớ ra.
“Kimihiro Yuuki? À anh ấy cũng khá kín tiếng nhưng rất hòa
đồng và vui vẻ.”_Himawari nói.
“Nếu mình không lầm thì anh ấy hồi nãy đã bắt chuyện với
mình.”
“Chuyện đó cũng dễ hiểu. Anh ấy luôn đến chào các học sinh
mới.”
“Anh ấy có vẻ….tốt.”
“Kimihiro-san chưa bao giờ gây hấn với ai cả.”_Takaedo nói.
“Nhưng nếu cần thì anh ấy đánh nhau không tồi đâu.”
Chúng tôi còn ngồi bàn về họ đến khi chuông reo vào lớp.
“Được rồi! Hôm nay lớp ta lại có học sinh mới đấy!”_Cô
Hasaki nói. “Cậu ấy là học sinh trao đổi, sẽ học với chúng ta trong vòng 1
tuần.”
Cả lớp bắt đầu xì xầm.
“Bạn ấy từ Anh tới, và có một điều đặc biệt là cậu ấy nhỏ
hơn các em một tuổi nhưng học nhảy lớp. Vào đây đi em!”_Cô Hasaki gọi.
“Eh…khoan đã.”_Nhỏ nghĩ thầm. “Đến từ Anh quốc? Nhỏ hơn một
tuổi?”
Renata như bị sét đánh.
Bước vào lớp là một cậu nhóc với mái tóc vàng óng như nắng
và đôi mắt màu nâu mật ong tuyệt đẹp.
Cả lớp hét lên và quay lại nhìn chằm chằm Renata.
Phải. Bất kỳ ai cũng có thể thấy được sự giống nhau của từng
đường nét trên khuôn mặt 2 người, tuy nhiên, ở Natasy, những đường nét đó trông
hoàn hảo và đáng yêu hơn.
“Xin chào mọi người, em tên là Scarlett Natasy, học sinh
trao đổi từ Anh. Mong mọi người giúp đỡ trong thời gian đầu.”_Cậu nhóc mỉm cười
rồi nhìn chằm chằm vào Renata. “Xin chào, chị…”
Chưa nói hết câu, cậu ta đã đi xuống và ngồi bàn ngay sau
lưng nhỏ.
“Natasy? Em làm gì ở đấy?”
“Em là học sinh trao đổi mà.”
“Em rời Anh quốc một tuần cơ à? Còn Swayne thì sao?”
“Swayne là người bảo em nên tham gia chương trình trao đổi
đấy.”_Thằng bé cười tươi rói khi nhắc đến vị hôn thê của mình.
Nhỏ rên rỉ. Buổi học đó bắt đầu bằng những tiếng xì xầm và
kết thúc bằng những lời ca tụng vẻ đẹp thiên sứ của Natasy.
“Wow! Hai chị em người giống nhau thật! Chỉ khác màu tóc và
mắt thôi.”_Himawari cười.
“Cảm ơn chị! Chị Renata không làm phiền mọi người chứ?”_Thằng
bé hí hửng.
“Em có ý gì vậy hả?”
“Cô ta đã giậm chân anh ngay buổi đầu đấy.”_Ryo nói. Cậu ta
đã cho tôi gọi cậu bằng tên. (Thật ra Ryo bị Himawari ép đúng hơn)
“Thấy chưa? Xa nhà một tí mà chị đã quên hết những lễ nghĩa
được dạy rồi.”
“Đây là Nhật Bản! Không phải Anh quốc.”_Nhỏ càu nhàu.
“Renata! Cô đâu rồi!”_Giọng Kaito vang lên. Anh ta đang đứng
ngoài cửa lớp, tay trong tay với…ôi trời! Một cô gái rất dễ thương với mái tóc
đen ngang vai và đôi mắt to tròn long lanh như nước hồ mùa thu đang đứng nắm
tay Kaito. Cô ấy đang mỉm cười thân thiện với mọi người trong lớp, một cô gái
rất xinh đẹp.
“Không đẹp bằng Swayne!”_Natasy bình phẩm.
“Em không thể so sánh vậy được! Swayne là người Anh thuần
khiết.”
“Mà tại sao anh ta lại gọi chị bằng tên một cách hách dịch
như vậy?”_Natasy cau mày.
“Một người….bạn thôi.”_Nhỏ nói từ bạn như thể nó có rất
nhiều nghĩa, Natasy muốn chọn nghĩa nào cũng được.
“Khắc tinh của chị à?”
“Có thể vậy.”
“Syrena sẽ không vui đâu, nếu nghe anh ta gọi chị như vậy.”
“Syrena đang ở Anh cơ mà.”
Natasy nhìn chằm chằm vào Renata.
“Không lẽ….”_Nhỏ trợn mắt.
“Cô lại điếc rồi hả?”_Kaito bước vào kéo tai nhỏ.
“Đau đấy!!”
“Bỏ chị ấy ra!”_Natasy nắm tay Kaito.
“Cậu là ai?”
“Em trai.”
“Thôi Kaito! Bỏ Renata ra đi.”_Himawari xen vào. “Chào chị Arita.”
Nhỏ sững người, cô gái đó là Arita sao? Uhm….2 người đó thật
hợp đôi.
Kaito cuối cùng cũng buông ra.
“Sao em cô lại ở đây?”_Kaito nhướng mày.
“Học sinh trao đổi. Hơn nữa, tôi học nhảy lớp.”_Natasy như
không biết sợ là gì.
“Rất cá tính, y như chị nhóc vậy.”
Nhỏ lườm Kaito.
“Xin chào, chắc em là Renata? Kaito nhắc rất nhiều về em.”_Arita
tươi cười bắt tay nhỏ.
“Vâng…chào chị…”_Nhỏ ấp úng. Chắc anh ta lại toàn nói xấu
nhỏ không chứ gì!
Không ngờ nhỏ lại được gặp Arita nhanh như thế. Mọi chuyện
thật như đang mơ.
“Chị Renata…em đến đây cũng có chuyện cần nói.”_Natasy liếc
nhìn xung qunh rồi quay lại thì thầm vào tai nhỏ.
Bạn đang đọc truyện tại
“K…không thể…”_Nhỏ lắp bắp.
“Chị hoàn toàn có thể lựa chọn.”
“Đ…được rồi…”
“Chuyện gì thế?”_Ryo chen vào.
“Không có gì…uhm mình muốn về nhà sớm…Natasy ở lại với mọi
người nhé…”_Renata tái mặt rồi vội ôm cặp ra khỏi lớp.
Không ai đuổi theo cả. Hay thật.
Nhỏ bước đi mà chân cứ nặng như đeo chì. Chuyện mà Natasy
nói….không thể nào…
“Em về sớm vậy?”_Một giọng nói vang lên, là Yuuki.
“Ơ chào Kimihiro-san…”_Nhỏ ngập ngừng, nhớ lại lời dặn của
Kaito.
“Em cứ gọi tôi là Yuuki. Chắc Kaito đã cảnh báo em về tôi
nhỉ?”_Anh ấy cười hiền.
“Ơ…em…”
“Không sao. Tôi hiểu. Chỉ là tôi muốn em biết tôi không có ý
xấu. Em là người hiếm máu của Kaito, tôi không có quyền hạn gì cả.”
“Ơ…uhm…”_Nhỏ vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp.
“Chúng ta đi dạo một lát nhé!”_Yuuki cười rồi dẫn nhỏ tiến
về công viên gần trường.
Họ đi với nhau trong im lặng ngại ngùng. Những chiếc lá cuối
thu bay xàoxạc, phong cảnh này càng làm nhỏ lo lắng hơn.
“Em…cũng không phải người thường đúng nghĩa phải không?”_Anh
chợt hỏi.
Nhỏ như bị sét đánh.
“S…sao anh…?”
“Anh có thể cảm thấy điều đò. Xét về mùi hương của máu, em
có thể điều khiển nước?”
Nhỏ cảm thấy như muốn nói hết bí mật của mình. Dù sao anh ấy
cũng đã biết, tội gì phải giấu? Nhỏ không muốn vác theo cái hòn đá tảng bí mật.
Yuuki-san có vẻ tốt, có lẽ kể cho anh ấy cũng đỡ hơn đi nói với Kaito.
“3 chị em trong nhà của em, từ nhỏ luôn bị những tai nạn kì
lạ.”_Nhỏ thì thào.
“Kì lạ?”
“Chị em suýt chết cháy trong một nhà kho. Em thì trượt chân
rơi xuống nước. Còn em trai em bị vùi trong một trận đỗng đất nhỏ. Chúng em đều
được cứu sống…nhưng mọi chuyện không còn như xưa….tụi em phát hiện năng lực của
mình…”
“Cả 3 chị em cùng bị? Có lẽ đó là lý do vì sao đột nhiên anh
cảm nhận được một mùi máu tuyệt vời khác trong trường. Mùi của đất.”_Yuuki cau
mày. “Xin lỗi nếu làm em sợ.”
“Không sao. Ba em bảo những năng lực đó, cùng sự thay đổi
màu sắc trong mắt là món quà của Thượng Đế. Tụi em không chắc về điều đó lắm.”_Nhỏ
cười chua chát.
“Đôi khi ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn
chọn để tránh nó mà.”_Yuuki cảm thông.
“Thế anh thì sao? Tại sao anh lại trở thành vampire?”
“Anh không muốn kể nhiều về chuyện đó. Nói chung là anh đã
bị cắn, vậy thôi…”_Đôi mắt của anh buồn đến mức nhỏ không dám hỏi thêm.
“Có lẽ em nên về thôi. Kaito sẽ cau có nếu biết người hiến
máu của mình đi chơi với một Dead Apostle đấy.”
“Mặc xác anh ta! Em không quan tâm! Chắc lại đi chơi với
Arita rồi.”_Nhỏ cau mày.
Yuuki có vẻ ngạc nhiên.
“Dù sao còn em trai em mà. Về đi.”
“A chết! Em quên mất Natasy! Cảm ơn anh nhé! Hôm nay em đã
rất vui. Tạm biệt.”_Renata cười rồi chạy đi.
Yuuki đứng đó, mỉm cười hiền và nhẹ nhàng dạo bước trong những chiếc lá rơi.
CHAP 6
RENATA
Vừa mở cửa nhà ra, Renata đã biết rằng cuộc đời mình sắp
chấm dứt.
Reanata nhìn vào phòng khách và 4 cặp mắt cũng nhìn chằm
chằm lại vào nhỏ.
“Chào chị Ren! Em đưa bạn chị về nhà chơi, không sao
chứ?”_Natasy “tung tăng” chạy lại chỗ nhỏ.
“Nhà cô cũng đẹp phết nhỉ?”_Ryo nói.
Nhỏ như muốn đập đầu vào tường. Thiên đường bình yên của nhỏ
giồ đã bị “xâm hại” hoàn toàn.
“Nếu cậu thấy phiền thì…”_Himawari nói.
“Không sao đâu Himawari. Mình không phiền CẬU.”_Nhỏ cố tình
nhấn mạnh chữ cuối.
“Thế là trừ Himawari ra, cô phiền bọn tôi chứ gì?”_Kaito lè
lưỡi.
Thánh thần thiên địa ác quỷ bắt anh ta đi!
“Sao anh không đưa chị Matsuzaka đi chơi đi?”_Nhỏ hậm hực.
“Arita hôm nay phải ở nhà phụ giúp gia đình, không đi được.”
“Thế thì tới mà giúp chị ấy.”
“Nhóc muốn đuổi thì nói đại ra đi.”_Kaito khích.
Renata nổi điên lên.
“Có lẽ nếu làm vậy cũng không sao….anh ta không hề biết rằng
mình…nhưng Natasy sẽ phát hiện ra….kệ đi vậy…”_Nhỏ đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Kaito bắt đầu với lấy cái ly uống nước.
“Bây giờ…hoặc không bao giờ.”_Renata nhắm mắt và lén búng
tay một cái.
Ngay lập tức, Kaito ho sặc sụa và phun gần hết nước vào mặt
Ryo.
“Ặc….sao tự nhiên nước lại ….xông cái ào vào cuống
họng…”_Kaito vừa ho vừa nói.
“Biện luận hay đấy đại ca.”_Ryo làu bàu và lau nước trên
mặt.
“Một mũi tên trúng 2 đích. Yeah!”_Nhỏ cười thầm.
Natasy nhìn nhỏ với ánh mắt cáo buộc.
“Châc! Uống nước cũng không xong.”_Renata lè lưỡi còn
Himawari chỉ ngồi cười mỉm.
“Cô…”_Kaito hằm hè.
Nhỏ vẫn tỉnh bơ đi vào trong bếp.
“Anh ta không biết rằng người hiến máu của mình cũng đâu
hoàn toàn là người.”_Renata cười thầm.
“Như vậy là không được nhé chị.”_Natasy chợt xuất hiện.
“Gì chứ! Anh ta chọc chị trước.”
“Nhưng anh ta cũng là người thường.”
“Người thường? Anh ta là vampire đấy!”_Nhỏ nói.
Im lặng.
Renata nhận ra mình đã lỡ lời thì đã quá muộn.
Natasy vẫn tỉnh như không.
“Biết ngay mà.”_Thằng nhóc thở dài, đùa nghịch với những sợi
tóc vàng óng như nắng của mình.
“E..em…gì cơ?
“Em biết là cái trường đó có người không bình thường. Một số
chuyển động trên đất quá nhanh để là chuyển động của người bình thường.
“Ơ…uhm”_Nhỏ cố lờ đi. Hy vọng Natasy không hỏi gì về tại sao
nhỏ lại biết Kaito là vampire.
“Tại sao chị lại biết anh ta là vampire?”
Nhỏ muốn đâm đầu vào tường.
“À…chị..thật ra…”_Renata lúng túng.
Natasy lập tức nhìn vào mu bàn tay phải của nhỏ rồi cau mày.
“Đưa em xem tay của chị.”
“Hả?”
“Đưa em xem!”
Renata run rẩy đưa tay mình lên. Natasy nhìn chằm chằm vào
chỗ hôm trước Kaito đã đặt dấu ấn của anh ta lên đó.
“Chị….”_Natasy mở to mắt. “*@!#$!^%$#!!!”_Thằng bé chửi một
tràng.
“Basta di parlare!!S’il vuos plait!*”_Nhỏ húng hắng. “Mọi
người nghe hết bây giờ!”
“Chị vừa sử dụng 3 thứ tiếng đấy.”_Natasy cau mày. “Chị nghĩ
sao mà đi làm người hiến máu hả?”
“Thì chị….nói chung là mù mịt lắm! Mạo hiểm cho vui ấy mà.”
“Cho vui? Nếu anh ta mất kiểm soát thì chị sẽ chết đấy!!!”
“Không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn.”
“Nói dối.”
“Uana bugia veniale.”_Nhỏ cố vớt vát.
“Syrena sẽ không vui đâu. Khi chị ấy biết, anh ta sẽ thành
một đống tro đấy.”
“Chị ấy không thể biết nếu em không nói.”_Renata nhìn thằng
em với con mắt ngây thơ.
“Che coglioni che ha questa.”_Natasy lầm bầm. “Được thôi.
Nhưng nếu chị gặp nguy hiểm…”
“Chị sẽ không gặp nguy hiểm.”_Renata mỉm cười trấn an. Ánh
mắt Natasy dịu lại.
“Per l’amore di Dio. Cẩn thận đấy.”_Natasy nói rồi bước ra
ngoài.
Còn một mình trong phòng bếp, nhỏ thở dài.
“Syrena sẽ không vui chút nào đâu, nếu chị ấy biết.”_Renata
nghĩ thầm.
Thật là kỳ lạ vì nhỏ lại nhớ đến Syrena. Chị ấy và nhỏ không
được hợp nhau cho lắm. Syrena tự tin đến mức ngạo mạn, nhưng chị ấy rất yêu
thương những người chị ấy cho rằng xứng đáng. Nếu Syrena đến học trường
LeMeilleure, thứ tự những người đứng đầu chắc chắn sẽ phải sắp xếp lại ngay tức
khắc.
“Chuyện gì thế?”_Một giọng nói vang lên phía sau làm nhỏ
giật nảy mình.
Là Kaito.
“Không có gì.”
“Tôi vào để nói tạm biệt. Tôi phải đi đón Arita đây. Tối nay
chúng ta sẽ gặp sau.”
“Anh nói chuyện viễn tưởng à? Cả Natasy và người quản gia
của tôi tối nay đều ở đây.”
“Những người đó có vô phòng ngủ chung với cô đâu mà. Cứ để
cửa sổ mở.”
“Tôi tưởng đã nói…”_Nhỏ chưa nói hết thì Kaito đã ra ngoài,
rõ rang là đang cố tình lờ đi.
Thở dài, nhỏ bắt đầu lết ra ngoài.
“Renata? Cậu không sao chứ?”_Himawari lo lắng.
“À không, mình không sao…”
“Thôi, tụi này cũng có hẹn đi chơi rồi. Tạm biệt nhé!”_Ryo
nói rồi kéo Himawari ra ngoài.
“Bye Renata!”
“Bye Himawari.”_Nhỏ cố cười rồi nằm vật ra khi 2 người đó đi
khỏi.
“Chị đúng là không ổn.”_Natasy cau mày.
“Chị không sao. À Natasy này, mọi người ở Anh thế nào rồi?”
“Vẫn vậy. Syrena thì cuối cùng cũng chịu anh Maurice rồi.”
“Maurice Cole? Anh họ Swayne?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Uhm, anh ta đó.”
“Syrena chịu anh ta sao?”
“2 người đó quá hợp. Chị không thấy vậy sao, mặc du Maurice
chỉ là bá tước.”
“Chỉ là bá tước. Em nói như thể chức vị đó dễ leo lên lắm
ấy.”_Nhỏ lè lưỡi.
“Dù sao thì đó cũng là nguyên nhân đột nhiên ba lại có ý đó.
Anh ấy cũng khá mà.”
“Asino. Tên đó là ác ma của đời chị khi sống ở Anh!”
“Để rồi xem.”_Natasy cười tủm tỉm.
Nhỏ cau mày rồi về phòng.
Bữa ăn tối diễn ra trong màn độc thoại của Natasy về những
cuộc đi chơi với Swayne ở Anh quốc. Nhỏ muốn phát ốm và đi về phòng trước.
Bước vào phòng, nhỏ sững người khi thấy cửa sổ mở.
“Tôi đã bảo cô mở cử cơ mà?”_Giọng Kaio vang lên từ bàn đọc sách.
“Tôi đã bảo không được vào phòng tôi cơ mà.”_Nhỏ cau mày.
“Cô nghiên cứu về Illumaniti?”_Kaito tảng lờ.
“Một chút. Những biểu tượng của họ rất tuyệt.”
“Tuyệt thế nào?”
“Những biểu tượng của họ đọc ngược hay xuôi cùng có một nghĩa.”_Nhỏ
nháy mắt.
“Là sao?”_Kaito cau mày.
“Đây.”_Nhỏ lấy một cuốc sách, lật lật vài trang và giơ ra trước
mặt Kaito.
"Nhìn ngược từ dưới lên hay từ trên xuống đều thấy chữa Illuminati cả."
Kaito làm theo và anh ta bắt đầu há hốc mồm.
"Wow!"
"Anh muốn xem thêm không?"_Nhỏ cười đắc thắng và đưa ra thêm 4 tấm hình nữa.
"Chữ Water."
"Chữ Earth."
"Chữ air."
"Chữ Fire."
"Và cuối cùng cũng tuyệt nhất. Viên kim cương Illuminati. Tạo thành bởi 4 chữ trên ghép lại."
"Hay thật."_Kaito có vẻ hào hứng.
"Tôi đã nói mà. Những biểu tượng đối xứng tuyệt vời."
Kaito nhìn chằm chằm vào các bức hình.
"A này. Anh có thể kể tôi nghe về chuyện của mình và Matsuzaka không?"_Nhỏ đột ngột đổi
chủ đề.
"Cứ gọi cô ấy là Arita. MÀ kể để làm gì?"
"Tôi nghe nói nó rất thú vị! Kể đi mà!"_Nhỏ giật giật tay anh ta.
"Tôi..."
"Mau lên nếu không đừng hòng lấy máu tôi nữa."
"Cô đang lạm dụng quyền hành."_Kaito cau mày.
"Vậy thì kể đi!!!"
"Hừ....được thôi."_Kaito thở dài và bắt đầu kể.
*****
Basta di parlare(tiếng Tây Ban Nha): Im đi!
S’il vuos plait(tiếng Pháp): Làm ơn!
Uana bugia veniale(tiếng Ý): Lời nói dối vô hại.
Che coglioni che ha questa(tiếng Ý): Một câu chửi thề (nghĩa
bậy)
Per l’amore di Dio(tiếng Ý): Vì tình yêu của Chúa.
Asino(tiếng Ý): đồ con lừa.
CHAP 7
Khởi đầu của những rắc rối
“Bây giờ cô muốn tôi kể từ đâu?”_Kaito ngồi bắt chéo chân ở
ghế đọc sách trong khi nhỏ thì leo lên giường và ôm một con gấu bông to xù xụ.
“Lúc 2 người mới gặp nhau ý.”
“Ờ thì….”
[Bắt đầu hồi tưởng]
“Cậu tránh ra một tí được không? Chắn hết chỗ thế
này.”_Arita cau mày khi thấy Kaito đứng chắn hết cửa vào lớp.
“Cô là ai mà lại bảo tôi phải tránh ra?”_Kaito thách thức.
“Tôi là học sinh mới. Nhưng đừng nghĩ cậu có thể bắt nạt nổi
tôi.”
“Ghê nhỉ?”_Kaito cười nửa miệng. “Tụi bay đâu?”
Bọn bạn của anh ta bắt đầu vây kín cô gái có mái tóc đen
tuyền và ánh nhìn sắc bén này. Một tên cầm lấy tay Arita.
Bạn đang đọc truyện tại
“Bỏ ra.”
“Không bỏ ra thì cô làm gì nào?”
“Làm gì à?”_Arita cau mày.
RẦM!!!
“Cho mày xuống ngồi chơi với Hades chứ làm gì?!!!!”_Con bé
hét lên và cho thằng đang nắm tay mình một cú đá ngay giữa bụng.
Bọn xung quanh tái mặt.
“Cô giỏi lắm! Dám đánh thuộc hạ của tôi.”_Kaito lao tới bẻ
tay Arita ra sau.
“Anh….tôi chưa thua đâu!”_Arita lại hét và dậm vào chân cậu
ta.
“Nói cho cô biết, tôi không biết đau là gì đâu!”_Kaito thì
thầm vào tai Arita. Tất nhiên là những cú tấn công của con người không làm cậu
đau đớn được.
Arita cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay cứng
như gọng kìm của Kaito.
“Thả ra!!!”
“Khi nào cô chịu cúi đầu.”
“Còn lâu!”
Cùng lúc đó, chuông báo giờ học vang lên và cô giáo chuẩn bị
vào.
“Lần sau đi.”_Kaito hằm hè và buông Arita ra.
Cô bé giật mạnh tay và cau mày đi vào lớp.
Đó là ngày đầu tiên của một chuỗi ngày dài dằng dặc nào là
đánh nhau rồi chửi bới giữa Arita và Kaito. Arita cực kỳ can đảm đến mức chỉ
sau 1 tháng nhập học, cô ấy đã leo lân hạng 8 trong danh sách những người đứng
đầu trường, một phần cũng là do Arita là người duy nhất dám chống lại Kaito.
Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ trôi qua một cách đầy “biến động” như thế nếu không có một ngày….
“Hoạt động ngoài trời?”_Kaito nhướng mày.
“Sao cậu lại không đi với lớp?”_Arita cau mày.
“Đó là lý do cậu đi tìm tôi hả? Để lôi tôi đi cái hoạt động
vớ vẩn ấy?”
“Nó không vớ vẩn! Cậu chả bao giờ đi chơi với lớp cả.”
“Đơn giản vì tôi không thích!”
“Lần nào cậu cũng nói thế!”
“Sao cô cứ cố lôi tôi đi cho bằng được thế hả?”_Kaito hét.
Arita sững người.
“T…tôi xin lỗi…chỉ tại thấy cậu lúc nào cũng có vẻ…cô đơn
nên tôi….”_Cô bé ấp úng. Mắt ngấn nước.
“Ơ….này…đừng khóc chứ! “_Kaito chợt lúng túng.
Arita càng thút thít to hơn. Mái tóc đen dày của cô bé xõa
xuống bất lực. Chưa bao giờ Kaito thấy Arita hiền lành như vậy, trông đáng yêu
như một đứa trẻ nhỏ.
“HỪ. Thôi được. Tôi đi, đừng khóc nữa!”
Arita ngước đôi mắt xanh lên nhìn Kaito.
“Thật chứ?”
“Ờ….ừ….”
Cô bé cuối đầu xuống, lấy tay lau nước mắt và ngước
lên……cười toe toét (?!)
“Nhớ nhé! Đi nào!!!”_Arita cười rạng rỡ ngay tức thì, như
thể cô ta chưa bao giờ biết khóc là gì cả.
“C…cô…”
“Nước mắt luôn là vũ khí hiệu quả.”_Arita nháy mắt.
“!*%$#@^%&*!!!!! Cô giỏi lắm đấy!!!”_Kaito xổ một tràng.
“Đừng nói khó nghe thế.”_Arita cau mày và lấy một tay bịt
tai lại (vì tay kia đang bận lôi Kaito rồi).
[Kết thúc hồi tưởng]
“Vậy là anh để ý chị Arita từ lúc đó?”_Renata ngạc nhiên.
“Một mặt khác của cô ấy rất dễ thương. Nhóc chưa thấy
đâu.”_Kaito lè lưỡi.
“Nhìn là biết rồi. Thế từ từ tình cảm của 2 người cũng tăng
theo cấp số nhân hả?”
“Chưa đến mức cấp số nhân đâu.”_Kaito đảo mắt.
“Chuyện tình đại ca hóa ra cũng chỉ có thế à?”
“Này! Nhóc kêu anh kể đấy nhá.”
“Cũng phải thêm thắt tình tiết vào nữa chứ!”
“Vớ vẩn. Có sao kể vậy thôi. Bây giờ kể anh về “thiên tình
sử” của nhóc xem nào.”_Giờ đến lượt Kaito có vẻ hào hứng.
“Không có.”
“Eh?”
“Từ trước đến nay em chưa quen ai cả.”_Nhỏ lắc đầu.
“Xạo hoài. Kể xem.”
“Thiệt mà. Không tin anh cứ hỏi Natasy.”_Renata cười mỉa.
“Không lẽ 16 năm trời không quen ai?”
“Ờ hớ. Cả 3 chị em em ai cũng vậy. Mặc dù chị Syrena được
mệnh danh là “Venus của trường Leeds” nhưng
không ai dám theo đuổi cả.”
“Tại sao?”
“Đó là….chuyện riêng.”_Nhỏ ngần ngừ. Không lẽ bảo Kaito rằng
do nhà nhỏ quá có thế lực nên không ai dám mơ đến cả?
Kaito cau mày nhưng cũng bỏ qua.
“Đi chơi không?”_Anh ta chợt lên tiếng.
“Vào 11h đêm? Người ta sẽ đánh giá sao hả?”_Nhỏ cau mày.
“Có sao đâu. Đi dạo thôi. Mai có phải đi học đâu.”
“Anh đang dụ dỗ con gái nhà lành đi chơi đêm à?”
“Nhóc không đi thì thôi vậy.”_Kaito nói rồi leo qua cửa sổ.
“Ê…khoan đã…”_Nhỏ gọi với nhưng Kaito đã lao khỏi cửa.
“Tên đáng ghét!”_Renata nghĩ thầm rồi chui vào chăn.
Trên bàn, cuốn sách về biểu tượng của hội kín Illuminati bị
gió thổi lật sang chương có chữ “WATER”.
****
“Chị! Chị! Chị! Chị!”_Mới sáng sớm Natasy đã đập cửa phòng
nhỏ ầm ầm.
“Thằng nhóc này! Chuyện gì thế?”_Nhỏ mặc luôn cái váy ngủ,
để nguyên cái bàn chải đánh răng trên miệng mà chạy ra ngoài.
“Xem ai này!!!”_Natasy hét và chỉ tay về cuối hành lang.
“Chào chị Renata!”_Một giọng nói thiên thần cất lên, trong
veo và cao vút.
Cái bàn chải rớt ngay xuống sàn nhà.
“KÌ QUÁ NATSY!!!”_Nhỏ hét và đóng rầm cửa lại.
Với tốc độ ánh sáng, nhỏ nhanh chóng đánh răng, rửa mặt,
thay lên người bộ váy yêu thích và mở cửa phòng trong khi thằng em trai vẫn còn
ngớ người ra.
“Chị làm trò gì thế?”_Natasy ngạc nhiên.
Renata tảng lờ nó và đi về hướng cô bé đứng ở hành lang.
“Chào em…Swayne!”_Nhỏ nói và ôm chầm lấy cô em dâu của mình.
“Tại em tới mà thằng Natasy không báo trước gì hết nên chị mới…bê bối như vậy.”
Cô bé cười với âm vực cao vút. Lý do khiến nhỏ bối rối như
vậy thật sự là vì Swayne quá xinh đẹp khiến gặp con bé trong tình trạng như vậy
khiến nhỏ cảm thấy như là ếch và thiên nga. Swayne có mái tóc dài vàng óng xoăn
nhẹ thành từng lọn nhỏ. Làn da trắng ngần, đôi mắt xanh tuyệt đẹp với hàng mi
dài cong vút. Đôi môi hồng hào nhỏ xinh, trông Swayne như một cô búp bê, quả
thật là rất xinh đẹp. Kiểu con gái quý tộc Anh điển hình.
“Em đên đây bằng cách nào thế?”
“A…em xin lỗi nếu trực thăng riêng của ba làm hỏng bãi cỏ
sau nhà chị nhé…”_Con bé ấp úng, hai má đỏ hồng lên. Nếu nhỏ là con trai chắc
chắn sẽ theo đuổi Swayne cho coi!
“Hì. Không sao đâu. Em đến thăm Natasy hả?”
“Dạ”_Con bé lại đỏ mặt. “Cũng đến thăm chị nữa.”
“May mà hôm nay chị được nghỉ. Chúng ta đi đâu chơi nhé!”
“Này. Cô ấy là hôn thê của em hay của chị vậy?”_Natasy cau
mày.
“Ai biểu không biết
giữ vợ.”_Nhỏ lè lưỡi truê thằng em rồi đẩy Swayne ra cửa.
Vừa mở cửa ra, nhỏ đã bắt gặp ánh mắt kì dị của Ryo nhìn
thẳng vào mình.
“Cậu đến đây làm gì?”_Nhỏ cau mày.
“Himawari hôm qua rủ 2 chị em người đi cắm trại mà không nhớ
sao?”
Nhỏ quay lại trừng trừng nhìn Natasy.
“Em nghĩ chị sẽ thích.”_Giọng điệu của Natasy nghe như là
Swayne sẽ thích hơn là chị gái nó sẽ thích.
“Đây là bạn chị à? Tuyệt quá. Chào anh, em là Swayne.”_Swayne
cười rạng rỡ với Ryo.
“A…ơ….chào…”_Ryo lung túng. Tất nhiên rồi, ai gặp Swayne chả
bị ảnh hưởng như vậy.
“Chào em!”_Himawari chợt xuất hiện và véo Ryo một cái ngay
lưng. “Em là…?”
“Em dâu của mình đấy.”_Nhỏ nháy mắt.
“Wahhh! Vợ của Natasy à?”
“Hôn thê thôi ạ.”_Swayne đỏ mặt.
“Sớm muộn gì cũng cưới mà.”_Nhỏ cười.
“Chị….”
“Thôi được rồi! Ta đi nhé! Kaito đang chờ đấy.”_Ryo nhìn
đồng hồ.
“Kaito cũng đi?”_Nhỏ khựng lại.
“Với Arita. Tất nhiên. Nhờ Arita mà anh ấy mới đi á.”_Himawari
thở dài.
“Kaito là ai?”_Swayne ngước vẻ mặt ngây thơ lên.
“Em nên tránh xa cậu ta.”_Nhỏ thì thầm và bước ra ngoài.
Renata cứ đi cắm trại với mọi người mà không hề biết rằng
tối đó cô sẽ có một trải nghiệm kinh hoàng.
“Cảm thấy để cho cô la hét ầm trời à? Giao kèo nói rõ là tôi
sẽ không làm đau cô mà.”
“Oh….”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi đi đây.”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò. Không được sao? Cũng phải có một vài thói quen của
người bình thường chứ.”_Kaito cười rồi leo lên cửa sổ.
“Đi bằng đường cửa sổ sao?”_Nhỏ nhướng mày.
“Không chết đâu mà lo.”
“Ai thèm lo. Đi nhanh trước khi tôi giúp anh bằng cách đạp
chân đấy.”
“Được rồi. Mà này, tôi đi hẹn hò với Matsuzaka Arita đấy.
Biết không? Hoa khôi trường mình.”
“Tôi đã hỏi đâu mà khai? Anh đi với ai liên quan quái gì đến
tôi? Đi mau.”_Nhỏ lầm bầm.
“Tạm biệt.”_Kaito nói rồi nhảy xuống, nhỏ nghe một tiếng “thịch”
nhẹ nhàng.
“Chả liên quan gì đến mình cả.”_Nhỏ nghĩ thầm.
“Có thật vậy không nhỉ?”
“And I'm damned if I
do and I'm damned if I don't
So here's to drinks in the dark at the end of my road
And I'm ready to suffer and I'm ready to hope
It's a shot in the dark and right at my throat
Cause looking for
heaven, for the devil in me
Looking for heaven,
for the devil in me
Well what the hell I'm gonna let it happen to me”
Nhỏ lại ngân nga bài hát của mình trong mà đêm tĩnh lặng….
CHAP 5
RENATA
HỌC SINH TRAO ĐỔI
“Ê! Cô sao thế?”_Kaito hỏi trên đường đi học với nhỏ vào
sang hôm sau.
“Sao là sao?”
“Trông cô như sắp chết đến nơi ấy.”
“Chắc tại tối qua ngồi xem bài cho môn Văn.”_Nhỏ gà gật.
“Vở Romeo và Juliet ấy hả?”
“Uhm.”
“Cô chưa từng đọc cái đó sao?”
“Ngược lại. Khi ở Anh tôi từng đóng vai Juliet trong vở kịch
của trường đấy.”
“Thế xem lại làm gì nữa?”
“Cho chắc thôi…”
“Không lẽ tò mò về chuyện tôi đi hẹn hò nên không ngủ được?”
“Điên à?”
“Tùy cô.”_Kaito cười ranh mãnh.
“À Kaito này, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“18.”
“Anh 18 được bao lâu rồi?”
“100 năm? Tôi không nhớ nữa.”_Anh trả lời không chút ngại
ngùng.
Nhỏ rùng mình.
Vừa bước vào trường, mọi người đã bắt đầu xì xầm khi thấy
nhỏ đi với Kaito. Hay thật.
“Đứng cách tôi….10m. Mau!”_Nhỏ thì thầm.
“Tôi không thích đấy.”_Kaito nói rồi đi sát vào nhỏ hơn.
“Anh muốn chết mà!”_Renata hét.
“Mọi người đang nhìn đấy!”
Nhỏ khựng lại và thấy vài người đang xì xầm.
“Đáng ghét.”
“Đó là hậu quả của việc người đứng đầu trong trường này
đấy.”_Kaito mỉa mai.
Nhỏ định đáp lại thì…
“Xin chào, em là Scarlett Renata đúng không?”_Một giọng nói
vang lên.
Renata và Kaito quay lưng lại.
Wow. Nhỏ cảm thấy má mình nóng lên, hơn cả lúc tối qua. Một
cậu trai đang đứng đó và mỉm cười “nụ cười chết người” với nhỏ. Mái tóc bạch
kim ánh lên trong nắng, đôi mắt tím kì lạ, từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy
đều thật tuyệt vời và đáng yêu.
“Anh là Kimihiro Yuuki. Anh đã nghe em hát ở vườn trường
ngày hôm qua.”_Anh ấy lại cười. Tim nhỏ như lỡ mất một nhịp.
“Ơ…dạ…ơ…”_Nhỏ lúng túng. Kaito huých tay nhỏ một cái.
“Yuuki? Xuống đây làm gì? Chẳng phải nhóc cũng thích “mai
danh ẩn tích” lắm mà.”_Kaito gọi tên anh ấy tỉnh bơ.
“Em vẫn hay xuống
kiểm tra học sinh mới mà.”_Kimihiro điềm đạm.
“Vây sao? Kiểm tra học sinh mới cơ à?”_Kaito nhướng mày,
trông có vẻ khó chịu.
“Chúng ta đều vậy cả mà.”
“2 người nói gì tôi không hiểu?”_Nhỏ lúng túng.
Mọi người xung qunh lại bắt đầu xì xào.
“Đi thôi, Renata.”
“Ơ hay!”_Nhỏ kêu khi bị Kaito lôi xềnh xệch đi.
“Anh bị làm sao thế?!!”
“Tôi muốn cô tránh xa thằng đó ra.”
“Tại sao?!”
“Cô không thấy màu mắt hắn à?”
“Màu tím đẹp mà. Ngoài Syrena ra tôi chưa thấy mắt ai có màu
tím như vậy nữa.”
“Đồ ngốc! Màu mắt đó là sản phẩm của cặp kính áp tròng xanh
lơ đấy!”_Kaito gắt.
Nhỏ sững sờ.
“Màu xanh…vậy nghĩa là….”
“Màu mắt thật sự của hắn là màu đỏ.”
Renata nhớ lại ngày đầu gặp Kaito, màu mắt anh ta lúc đấy
cũng có màu đỏ. Nhưng khi uống máu thì nó trở lại màu xanh lá như thường….không
lẽ….
“Ý anh….Kimihiro..là…uhm…”
“Phải. Hắn ta cũng là một vampire! Nhưng không phải dòng
True-Ancestors như tôi đâu!”
“Chứ là gì?”
“Death Apostles. Không phải vampire thuần chủng, hắn BỊ biến
thành vampire.”
“Làm sao thành vampire được?”
“Khi bị cắn.”
“Thế sao tôi không bị?”
“Người hiếm máu là khác, hiểu chưa?”_Kaito đảo mắt.
“Anh nghĩ Kimihiro sẽ hại tôi?”
“Không biết. Nhưng Death Apostle không bị lệ thuôc vào các
luật lệ như chúng tôi đâu. Chúng hút máu bất kì ai chúng thích.”
“Thế thì mọi người chết hết mất.”
“Tất nhiên cũng phải có liều lượng. Nếu chúng tàn sát quá
nhiều hoặc để lộ than phận thì hoàng tộc True-Ancestors sẽ ra tay.”
“Vampire cũng có hoàng tộc?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Những người đi thi hành luật lệ. Phải. Chúng tôi có.”
“Đáng sợ nhỉ?”_Renata thì thào rồi chợt nghĩ ai là người
quản lý những người có siêu năng lực như cô.
“Nói chung càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt. Màu mắt của
các Dead Apostle thường là màu đỏ, còn của True-ancestor chỉ có màu đỏ khi đói
thôi, cô cứ thế mà phân biệt.”
“Ơ…uhm.”
“Tới lớp cô rồi này. Đừng quên những gì tôi dặn.”
“Biết rồi.”_Nhỏ đảo mắt và đi vào lớp.
“Renata! Xin chào!”_Himawari cười khi thấy nhỏ, cô bạn lúc
đó đang nói chuyện với Takaedo Ryo.
“Chào Himawari!”_Nhỏ nói rồi ngồi xuống bàn mình.
“Này! Cô là gì của đại ca Hanagawa thế?”_Takeado quay xuống.
“Kaito ấy hả? Người quen thôi.”_Nhỏ nói dối.
“Cô gọi Hanagawa bằng tên sao?”_Takeado trợn tròn mắt.
“Anh ta cũng vậy thôi.”
“Renata này, chưa ai kể cả tụi mình dám gọi anh ấy bằng tên
cả.”_Himawari ngạc nhiên.
“Vậy à? À mà Matsuzaka Arita là ai thế?”_Nhỏ hỏi.
Himawari và Takaedo cùng tái mặt.
“Trời ơi! Đừng gọi tên tùm lum như thế!”_Hamawar có vẻ hoảng
hốt.
“Tại sao?”
“Cô ta cần được day dỗ về nột quy trường đấy. Tôi trích một
đoạn cho nghe nhé! Điều 5 bộ luật của trường ghi rõ: “Không ai được phép tùy
tiện gọi tên những nhân vật quan trọng trong trường trừ phi nằm trong top 10
học sinh đứng đầu.”_Takeado liếng thoắng.
“Bộ luật kì cục. Mà đó là ai vậy?”
“Chị ấy là người đứng thứ 5 đấy. Bạn gái của Hanagawa, lớp
12, ngoại lệ duy nhất trong trường.”
“Là sao?”_Nhỏ cuốn cuốn những lọn tóc của mình.
“Này nhé! Trường mình là Le Meilleur nghĩa là tốt nhất.
Những học sinh ở đây đều phải thật hoàn hảo, nhưng Matsuzaka là một ngoại lệ.
Chị ấy xinh đẹp và học giỏi nhưng gia đình không giàu, do thành tích học tập
quá khủng nên chị ấy mới được đặc cách vào đây đấy.”_Takaedo nói.
“Chuyện tình của chị ấy và anh Hanagawa cũng được xem là “cổ
tích thời hiện đại” trog trường này đấy. Lúc đầu họ cãi nhau dữ lắm nhưng rồi
dần dần trở thành một cặp. 2 người đó được gọi là Kairita đấy.”
“Ghê nhỉ?”_Nhỏ ngạc nhiên, không biết cái chị Matsuzaka đó
có thật sự biết Kait là-thứ-gì không. Tuy nhiên, trong long nhỏ thấy không vui.
“Nếu có dịp, tụi này sẽ chỉ cho. Matsuzaka cũng hay xuống
gặp Himawari lắm.”_Takaedo nói.
“Thế còn Kimihiro-san?”_Renata sực nhớ ra.
“Kimihiro Yuuki? À anh ấy cũng khá kín tiếng nhưng rất hòa
đồng và vui vẻ.”_Himawari nói.
“Nếu mình không lầm thì anh ấy hồi nãy đã bắt chuyện với
mình.”
“Chuyện đó cũng dễ hiểu. Anh ấy luôn đến chào các học sinh
mới.”
“Anh ấy có vẻ….tốt.”
“Kimihiro-san chưa bao giờ gây hấn với ai cả.”_Takaedo nói.
“Nhưng nếu cần thì anh ấy đánh nhau không tồi đâu.”
Chúng tôi còn ngồi bàn về họ đến khi chuông reo vào lớp.
“Được rồi! Hôm nay lớp ta lại có học sinh mới đấy!”_Cô
Hasaki nói. “Cậu ấy là học sinh trao đổi, sẽ học với chúng ta trong vòng 1
tuần.”
Cả lớp bắt đầu xì xầm.
“Bạn ấy từ Anh tới, và có một điều đặc biệt là cậu ấy nhỏ
hơn các em một tuổi nhưng học nhảy lớp. Vào đây đi em!”_Cô Hasaki gọi.
“Eh…khoan đã.”_Nhỏ nghĩ thầm. “Đến từ Anh quốc? Nhỏ hơn một
tuổi?”
Renata như bị sét đánh.
Bước vào lớp là một cậu nhóc với mái tóc vàng óng như nắng
và đôi mắt màu nâu mật ong tuyệt đẹp.
Cả lớp hét lên và quay lại nhìn chằm chằm Renata.
Phải. Bất kỳ ai cũng có thể thấy được sự giống nhau của từng
đường nét trên khuôn mặt 2 người, tuy nhiên, ở Natasy, những đường nét đó trông
hoàn hảo và đáng yêu hơn.
“Xin chào mọi người, em tên là Scarlett Natasy, học sinh
trao đổi từ Anh. Mong mọi người giúp đỡ trong thời gian đầu.”_Cậu nhóc mỉm cười
rồi nhìn chằm chằm vào Renata. “Xin chào, chị…”
Chưa nói hết câu, cậu ta đã đi xuống và ngồi bàn ngay sau
lưng nhỏ.
“Natasy? Em làm gì ở đấy?”
“Em là học sinh trao đổi mà.”
“Em rời Anh quốc một tuần cơ à? Còn Swayne thì sao?”
“Swayne là người bảo em nên tham gia chương trình trao đổi
đấy.”_Thằng bé cười tươi rói khi nhắc đến vị hôn thê của mình.
Nhỏ rên rỉ. Buổi học đó bắt đầu bằng những tiếng xì xầm và
kết thúc bằng những lời ca tụng vẻ đẹp thiên sứ của Natasy.
“Wow! Hai chị em người giống nhau thật! Chỉ khác màu tóc và
mắt thôi.”_Himawari cười.
“Cảm ơn chị! Chị Renata không làm phiền mọi người chứ?”_Thằng
bé hí hửng.
“Em có ý gì vậy hả?”
“Cô ta đã giậm chân anh ngay buổi đầu đấy.”_Ryo nói. Cậu ta
đã cho tôi gọi cậu bằng tên. (Thật ra Ryo bị Himawari ép đúng hơn)
“Thấy chưa? Xa nhà một tí mà chị đã quên hết những lễ nghĩa
được dạy rồi.”
“Đây là Nhật Bản! Không phải Anh quốc.”_Nhỏ càu nhàu.
“Renata! Cô đâu rồi!”_Giọng Kaito vang lên. Anh ta đang đứng
ngoài cửa lớp, tay trong tay với…ôi trời! Một cô gái rất dễ thương với mái tóc
đen ngang vai và đôi mắt to tròn long lanh như nước hồ mùa thu đang đứng nắm
tay Kaito. Cô ấy đang mỉm cười thân thiện với mọi người trong lớp, một cô gái
rất xinh đẹp.
“Không đẹp bằng Swayne!”_Natasy bình phẩm.
“Em không thể so sánh vậy được! Swayne là người Anh thuần
khiết.”
“Mà tại sao anh ta lại gọi chị bằng tên một cách hách dịch
như vậy?”_Natasy cau mày.
“Một người….bạn thôi.”_Nhỏ nói từ bạn như thể nó có rất
nhiều nghĩa, Natasy muốn chọn nghĩa nào cũng được.
“Khắc tinh của chị à?”
“Có thể vậy.”
“Syrena sẽ không vui đâu, nếu nghe anh ta gọi chị như vậy.”
“Syrena đang ở Anh cơ mà.”
Natasy nhìn chằm chằm vào Renata.
“Không lẽ….”_Nhỏ trợn mắt.
“Cô lại điếc rồi hả?”_Kaito bước vào kéo tai nhỏ.
“Đau đấy!!”
“Bỏ chị ấy ra!”_Natasy nắm tay Kaito.
“Cậu là ai?”
“Em trai.”
“Thôi Kaito! Bỏ Renata ra đi.”_Himawari xen vào. “Chào chị Arita.”
Nhỏ sững người, cô gái đó là Arita sao? Uhm….2 người đó thật
hợp đôi.
Kaito cuối cùng cũng buông ra.
“Sao em cô lại ở đây?”_Kaito nhướng mày.
“Học sinh trao đổi. Hơn nữa, tôi học nhảy lớp.”_Natasy như
không biết sợ là gì.
“Rất cá tính, y như chị nhóc vậy.”
Nhỏ lườm Kaito.
“Xin chào, chắc em là Renata? Kaito nhắc rất nhiều về em.”_Arita
tươi cười bắt tay nhỏ.
“Vâng…chào chị…”_Nhỏ ấp úng. Chắc anh ta lại toàn nói xấu
nhỏ không chứ gì!
Không ngờ nhỏ lại được gặp Arita nhanh như thế. Mọi chuyện
thật như đang mơ.
“Chị Renata…em đến đây cũng có chuyện cần nói.”_Natasy liếc
nhìn xung qunh rồi quay lại thì thầm vào tai nhỏ.
Bạn đang đọc truyện tại
“K…không thể…”_Nhỏ lắp bắp.
“Chị hoàn toàn có thể lựa chọn.”
“Đ…được rồi…”
“Chuyện gì thế?”_Ryo chen vào.
“Không có gì…uhm mình muốn về nhà sớm…Natasy ở lại với mọi
người nhé…”_Renata tái mặt rồi vội ôm cặp ra khỏi lớp.
Không ai đuổi theo cả. Hay thật.
Nhỏ bước đi mà chân cứ nặng như đeo chì. Chuyện mà Natasy
nói….không thể nào…
“Em về sớm vậy?”_Một giọng nói vang lên, là Yuuki.
“Ơ chào Kimihiro-san…”_Nhỏ ngập ngừng, nhớ lại lời dặn của
Kaito.
“Em cứ gọi tôi là Yuuki. Chắc Kaito đã cảnh báo em về tôi
nhỉ?”_Anh ấy cười hiền.
“Ơ…em…”
“Không sao. Tôi hiểu. Chỉ là tôi muốn em biết tôi không có ý
xấu. Em là người hiếm máu của Kaito, tôi không có quyền hạn gì cả.”
“Ơ…uhm…”_Nhỏ vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp.
“Chúng ta đi dạo một lát nhé!”_Yuuki cười rồi dẫn nhỏ tiến
về công viên gần trường.
Họ đi với nhau trong im lặng ngại ngùng. Những chiếc lá cuối
thu bay xàoxạc, phong cảnh này càng làm nhỏ lo lắng hơn.
“Em…cũng không phải người thường đúng nghĩa phải không?”_Anh
chợt hỏi.
Nhỏ như bị sét đánh.
“S…sao anh…?”
“Anh có thể cảm thấy điều đò. Xét về mùi hương của máu, em
có thể điều khiển nước?”
Nhỏ cảm thấy như muốn nói hết bí mật của mình. Dù sao anh ấy
cũng đã biết, tội gì phải giấu? Nhỏ không muốn vác theo cái hòn đá tảng bí mật.
Yuuki-san có vẻ tốt, có lẽ kể cho anh ấy cũng đỡ hơn đi nói với Kaito.
“3 chị em trong nhà của em, từ nhỏ luôn bị những tai nạn kì
lạ.”_Nhỏ thì thào.
“Kì lạ?”
“Chị em suýt chết cháy trong một nhà kho. Em thì trượt chân
rơi xuống nước. Còn em trai em bị vùi trong một trận đỗng đất nhỏ. Chúng em đều
được cứu sống…nhưng mọi chuyện không còn như xưa….tụi em phát hiện năng lực của
mình…”
“Cả 3 chị em cùng bị? Có lẽ đó là lý do vì sao đột nhiên anh
cảm nhận được một mùi máu tuyệt vời khác trong trường. Mùi của đất.”_Yuuki cau
mày. “Xin lỗi nếu làm em sợ.”
“Không sao. Ba em bảo những năng lực đó, cùng sự thay đổi
màu sắc trong mắt là món quà của Thượng Đế. Tụi em không chắc về điều đó lắm.”_Nhỏ
cười chua chát.
“Đôi khi ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn
chọn để tránh nó mà.”_Yuuki cảm thông.
“Thế anh thì sao? Tại sao anh lại trở thành vampire?”
“Anh không muốn kể nhiều về chuyện đó. Nói chung là anh đã
bị cắn, vậy thôi…”_Đôi mắt của anh buồn đến mức nhỏ không dám hỏi thêm.
“Có lẽ em nên về thôi. Kaito sẽ cau có nếu biết người hiến
máu của mình đi chơi với một Dead Apostle đấy.”
“Mặc xác anh ta! Em không quan tâm! Chắc lại đi chơi với
Arita rồi.”_Nhỏ cau mày.
Yuuki có vẻ ngạc nhiên.
“Dù sao còn em trai em mà. Về đi.”
“A chết! Em quên mất Natasy! Cảm ơn anh nhé! Hôm nay em đã
rất vui. Tạm biệt.”_Renata cười rồi chạy đi.
Yuuki đứng đó, mỉm cười hiền và nhẹ nhàng dạo bước trong những chiếc lá rơi.
CHAP 6
RENATA
Vừa mở cửa nhà ra, Renata đã biết rằng cuộc đời mình sắp
chấm dứt.
Reanata nhìn vào phòng khách và 4 cặp mắt cũng nhìn chằm
chằm lại vào nhỏ.
“Chào chị Ren! Em đưa bạn chị về nhà chơi, không sao
chứ?”_Natasy “tung tăng” chạy lại chỗ nhỏ.
“Nhà cô cũng đẹp phết nhỉ?”_Ryo nói.
Nhỏ như muốn đập đầu vào tường. Thiên đường bình yên của nhỏ
giồ đã bị “xâm hại” hoàn toàn.
“Nếu cậu thấy phiền thì…”_Himawari nói.
“Không sao đâu Himawari. Mình không phiền CẬU.”_Nhỏ cố tình
nhấn mạnh chữ cuối.
“Thế là trừ Himawari ra, cô phiền bọn tôi chứ gì?”_Kaito lè
lưỡi.
Thánh thần thiên địa ác quỷ bắt anh ta đi!
“Sao anh không đưa chị Matsuzaka đi chơi đi?”_Nhỏ hậm hực.
“Arita hôm nay phải ở nhà phụ giúp gia đình, không đi được.”
“Thế thì tới mà giúp chị ấy.”
“Nhóc muốn đuổi thì nói đại ra đi.”_Kaito khích.
Renata nổi điên lên.
“Có lẽ nếu làm vậy cũng không sao….anh ta không hề biết rằng
mình…nhưng Natasy sẽ phát hiện ra….kệ đi vậy…”_Nhỏ đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Kaito bắt đầu với lấy cái ly uống nước.
“Bây giờ…hoặc không bao giờ.”_Renata nhắm mắt và lén búng
tay một cái.
Ngay lập tức, Kaito ho sặc sụa và phun gần hết nước vào mặt
Ryo.
“Ặc….sao tự nhiên nước lại ….xông cái ào vào cuống
họng…”_Kaito vừa ho vừa nói.
“Biện luận hay đấy đại ca.”_Ryo làu bàu và lau nước trên
mặt.
“Một mũi tên trúng 2 đích. Yeah!”_Nhỏ cười thầm.
Natasy nhìn nhỏ với ánh mắt cáo buộc.
“Châc! Uống nước cũng không xong.”_Renata lè lưỡi còn
Himawari chỉ ngồi cười mỉm.
“Cô…”_Kaito hằm hè.
Nhỏ vẫn tỉnh bơ đi vào trong bếp.
“Anh ta không biết rằng người hiến máu của mình cũng đâu
hoàn toàn là người.”_Renata cười thầm.
“Như vậy là không được nhé chị.”_Natasy chợt xuất hiện.
“Gì chứ! Anh ta chọc chị trước.”
“Nhưng anh ta cũng là người thường.”
“Người thường? Anh ta là vampire đấy!”_Nhỏ nói.
Im lặng.
Renata nhận ra mình đã lỡ lời thì đã quá muộn.
Natasy vẫn tỉnh như không.
“Biết ngay mà.”_Thằng nhóc thở dài, đùa nghịch với những sợi
tóc vàng óng như nắng của mình.
“E..em…gì cơ?
“Em biết là cái trường đó có người không bình thường. Một số
chuyển động trên đất quá nhanh để là chuyển động của người bình thường.
“Ơ…uhm”_Nhỏ cố lờ đi. Hy vọng Natasy không hỏi gì về tại sao
nhỏ lại biết Kaito là vampire.
“Tại sao chị lại biết anh ta là vampire?”
Nhỏ muốn đâm đầu vào tường.
“À…chị..thật ra…”_Renata lúng túng.
Natasy lập tức nhìn vào mu bàn tay phải của nhỏ rồi cau mày.
“Đưa em xem tay của chị.”
“Hả?”
“Đưa em xem!”
Renata run rẩy đưa tay mình lên. Natasy nhìn chằm chằm vào
chỗ hôm trước Kaito đã đặt dấu ấn của anh ta lên đó.
“Chị….”_Natasy mở to mắt. “*@!#$!^%$#!!!”_Thằng bé chửi một
tràng.
“Basta di parlare!!S’il vuos plait!*”_Nhỏ húng hắng. “Mọi
người nghe hết bây giờ!”
“Chị vừa sử dụng 3 thứ tiếng đấy.”_Natasy cau mày. “Chị nghĩ
sao mà đi làm người hiến máu hả?”
“Thì chị….nói chung là mù mịt lắm! Mạo hiểm cho vui ấy mà.”
“Cho vui? Nếu anh ta mất kiểm soát thì chị sẽ chết đấy!!!”
“Không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn.”
“Nói dối.”
“Uana bugia veniale.”_Nhỏ cố vớt vát.
“Syrena sẽ không vui đâu. Khi chị ấy biết, anh ta sẽ thành
một đống tro đấy.”
“Chị ấy không thể biết nếu em không nói.”_Renata nhìn thằng
em với con mắt ngây thơ.
“Che coglioni che ha questa.”_Natasy lầm bầm. “Được thôi.
Nhưng nếu chị gặp nguy hiểm…”
“Chị sẽ không gặp nguy hiểm.”_Renata mỉm cười trấn an. Ánh
mắt Natasy dịu lại.
“Per l’amore di Dio. Cẩn thận đấy.”_Natasy nói rồi bước ra
ngoài.
Còn một mình trong phòng bếp, nhỏ thở dài.
“Syrena sẽ không vui chút nào đâu, nếu chị ấy biết.”_Renata
nghĩ thầm.
Thật là kỳ lạ vì nhỏ lại nhớ đến Syrena. Chị ấy và nhỏ không
được hợp nhau cho lắm. Syrena tự tin đến mức ngạo mạn, nhưng chị ấy rất yêu
thương những người chị ấy cho rằng xứng đáng. Nếu Syrena đến học trường
LeMeilleure, thứ tự những người đứng đầu chắc chắn sẽ phải sắp xếp lại ngay tức
khắc.
“Chuyện gì thế?”_Một giọng nói vang lên phía sau làm nhỏ
giật nảy mình.
Là Kaito.
“Không có gì.”
“Tôi vào để nói tạm biệt. Tôi phải đi đón Arita đây. Tối nay
chúng ta sẽ gặp sau.”
“Anh nói chuyện viễn tưởng à? Cả Natasy và người quản gia
của tôi tối nay đều ở đây.”
“Những người đó có vô phòng ngủ chung với cô đâu mà. Cứ để
cửa sổ mở.”
“Tôi tưởng đã nói…”_Nhỏ chưa nói hết thì Kaito đã ra ngoài,
rõ rang là đang cố tình lờ đi.
Thở dài, nhỏ bắt đầu lết ra ngoài.
“Renata? Cậu không sao chứ?”_Himawari lo lắng.
“À không, mình không sao…”
“Thôi, tụi này cũng có hẹn đi chơi rồi. Tạm biệt nhé!”_Ryo
nói rồi kéo Himawari ra ngoài.
“Bye Renata!”
“Bye Himawari.”_Nhỏ cố cười rồi nằm vật ra khi 2 người đó đi
khỏi.
“Chị đúng là không ổn.”_Natasy cau mày.
“Chị không sao. À Natasy này, mọi người ở Anh thế nào rồi?”
“Vẫn vậy. Syrena thì cuối cùng cũng chịu anh Maurice rồi.”
“Maurice Cole? Anh họ Swayne?”_Nhỏ ngạc nhiên.
“Uhm, anh ta đó.”
“Syrena chịu anh ta sao?”
“2 người đó quá hợp. Chị không thấy vậy sao, mặc du Maurice
chỉ là bá tước.”
“Chỉ là bá tước. Em nói như thể chức vị đó dễ leo lên lắm
ấy.”_Nhỏ lè lưỡi.
“Dù sao thì đó cũng là nguyên nhân đột nhiên ba lại có ý đó.
Anh ấy cũng khá mà.”
“Asino. Tên đó là ác ma của đời chị khi sống ở Anh!”
“Để rồi xem.”_Natasy cười tủm tỉm.
Nhỏ cau mày rồi về phòng.
Bữa ăn tối diễn ra trong màn độc thoại của Natasy về những
cuộc đi chơi với Swayne ở Anh quốc. Nhỏ muốn phát ốm và đi về phòng trước.
Bước vào phòng, nhỏ sững người khi thấy cửa sổ mở.
“Tôi đã bảo cô mở cử cơ mà?”_Giọng Kaio vang lên từ bàn đọc sách.
“Tôi đã bảo không được vào phòng tôi cơ mà.”_Nhỏ cau mày.
“Cô nghiên cứu về Illumaniti?”_Kaito tảng lờ.
“Một chút. Những biểu tượng của họ rất tuyệt.”
“Tuyệt thế nào?”
“Những biểu tượng của họ đọc ngược hay xuôi cùng có một nghĩa.”_Nhỏ
nháy mắt.
“Là sao?”_Kaito cau mày.
“Đây.”_Nhỏ lấy một cuốc sách, lật lật vài trang và giơ ra trước
mặt Kaito.
"Nhìn ngược từ dưới lên hay từ trên xuống đều thấy chữa Illuminati cả."
Kaito làm theo và anh ta bắt đầu há hốc mồm.
"Wow!"
"Anh muốn xem thêm không?"_Nhỏ cười đắc thắng và đưa ra thêm 4 tấm hình nữa.
"Chữ Water."
"Chữ Earth."
"Chữ air."
"Chữ Fire."
"Và cuối cùng cũng tuyệt nhất. Viên kim cương Illuminati. Tạo thành bởi 4 chữ trên ghép lại."
"Hay thật."_Kaito có vẻ hào hứng.
"Tôi đã nói mà. Những biểu tượng đối xứng tuyệt vời."
Kaito nhìn chằm chằm vào các bức hình.
"A này. Anh có thể kể tôi nghe về chuyện của mình và Matsuzaka không?"_Nhỏ đột ngột đổi
chủ đề.
"Cứ gọi cô ấy là Arita. MÀ kể để làm gì?"
"Tôi nghe nói nó rất thú vị! Kể đi mà!"_Nhỏ giật giật tay anh ta.
"Tôi..."
"Mau lên nếu không đừng hòng lấy máu tôi nữa."
"Cô đang lạm dụng quyền hành."_Kaito cau mày.
"Vậy thì kể đi!!!"
"Hừ....được thôi."_Kaito thở dài và bắt đầu kể.
*****
Basta di parlare(tiếng Tây Ban Nha): Im đi!
S’il vuos plait(tiếng Pháp): Làm ơn!
Uana bugia veniale(tiếng Ý): Lời nói dối vô hại.
Che coglioni che ha questa(tiếng Ý): Một câu chửi thề (nghĩa
bậy)
Per l’amore di Dio(tiếng Ý): Vì tình yêu của Chúa.
Asino(tiếng Ý): đồ con lừa.
CHAP 7
Khởi đầu của những rắc rối
“Bây giờ cô muốn tôi kể từ đâu?”_Kaito ngồi bắt chéo chân ở
ghế đọc sách trong khi nhỏ thì leo lên giường và ôm một con gấu bông to xù xụ.
“Lúc 2 người mới gặp nhau ý.”
“Ờ thì….”
[Bắt đầu hồi tưởng]
“Cậu tránh ra một tí được không? Chắn hết chỗ thế
này.”_Arita cau mày khi thấy Kaito đứng chắn hết cửa vào lớp.
“Cô là ai mà lại bảo tôi phải tránh ra?”_Kaito thách thức.
“Tôi là học sinh mới. Nhưng đừng nghĩ cậu có thể bắt nạt nổi
tôi.”
“Ghê nhỉ?”_Kaito cười nửa miệng. “Tụi bay đâu?”
Bọn bạn của anh ta bắt đầu vây kín cô gái có mái tóc đen
tuyền và ánh nhìn sắc bén này. Một tên cầm lấy tay Arita.
Bạn đang đọc truyện tại
“Bỏ ra.”
“Không bỏ ra thì cô làm gì nào?”
“Làm gì à?”_Arita cau mày.
RẦM!!!
“Cho mày xuống ngồi chơi với Hades chứ làm gì?!!!!”_Con bé
hét lên và cho thằng đang nắm tay mình một cú đá ngay giữa bụng.
Bọn xung quanh tái mặt.
“Cô giỏi lắm! Dám đánh thuộc hạ của tôi.”_Kaito lao tới bẻ
tay Arita ra sau.
“Anh….tôi chưa thua đâu!”_Arita lại hét và dậm vào chân cậu
ta.
“Nói cho cô biết, tôi không biết đau là gì đâu!”_Kaito thì
thầm vào tai Arita. Tất nhiên là những cú tấn công của con người không làm cậu
đau đớn được.
Arita cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay cứng
như gọng kìm của Kaito.
“Thả ra!!!”
“Khi nào cô chịu cúi đầu.”
“Còn lâu!”
Cùng lúc đó, chuông báo giờ học vang lên và cô giáo chuẩn bị
vào.
“Lần sau đi.”_Kaito hằm hè và buông Arita ra.
Cô bé giật mạnh tay và cau mày đi vào lớp.
Đó là ngày đầu tiên của một chuỗi ngày dài dằng dặc nào là
đánh nhau rồi chửi bới giữa Arita và Kaito. Arita cực kỳ can đảm đến mức chỉ
sau 1 tháng nhập học, cô ấy đã leo lân hạng 8 trong danh sách những người đứng
đầu trường, một phần cũng là do Arita là người duy nhất dám chống lại Kaito.
Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ trôi qua một cách đầy “biến động” như thế nếu không có một ngày….
“Hoạt động ngoài trời?”_Kaito nhướng mày.
“Sao cậu lại không đi với lớp?”_Arita cau mày.
“Đó là lý do cậu đi tìm tôi hả? Để lôi tôi đi cái hoạt động
vớ vẩn ấy?”
“Nó không vớ vẩn! Cậu chả bao giờ đi chơi với lớp cả.”
“Đơn giản vì tôi không thích!”
“Lần nào cậu cũng nói thế!”
“Sao cô cứ cố lôi tôi đi cho bằng được thế hả?”_Kaito hét.
Arita sững người.
“T…tôi xin lỗi…chỉ tại thấy cậu lúc nào cũng có vẻ…cô đơn
nên tôi….”_Cô bé ấp úng. Mắt ngấn nước.
“Ơ….này…đừng khóc chứ! “_Kaito chợt lúng túng.
Arita càng thút thít to hơn. Mái tóc đen dày của cô bé xõa
xuống bất lực. Chưa bao giờ Kaito thấy Arita hiền lành như vậy, trông đáng yêu
như một đứa trẻ nhỏ.
“HỪ. Thôi được. Tôi đi, đừng khóc nữa!”
Arita ngước đôi mắt xanh lên nhìn Kaito.
“Thật chứ?”
“Ờ….ừ….”
Cô bé cuối đầu xuống, lấy tay lau nước mắt và ngước
lên……cười toe toét (?!)
“Nhớ nhé! Đi nào!!!”_Arita cười rạng rỡ ngay tức thì, như
thể cô ta chưa bao giờ biết khóc là gì cả.
“C…cô…”
“Nước mắt luôn là vũ khí hiệu quả.”_Arita nháy mắt.
“!*%$#@^%&*!!!!! Cô giỏi lắm đấy!!!”_Kaito xổ một tràng.
“Đừng nói khó nghe thế.”_Arita cau mày và lấy một tay bịt
tai lại (vì tay kia đang bận lôi Kaito rồi).
[Kết thúc hồi tưởng]
“Vậy là anh để ý chị Arita từ lúc đó?”_Renata ngạc nhiên.
“Một mặt khác của cô ấy rất dễ thương. Nhóc chưa thấy
đâu.”_Kaito lè lưỡi.
“Nhìn là biết rồi. Thế từ từ tình cảm của 2 người cũng tăng
theo cấp số nhân hả?”
“Chưa đến mức cấp số nhân đâu.”_Kaito đảo mắt.
“Chuyện tình đại ca hóa ra cũng chỉ có thế à?”
“Này! Nhóc kêu anh kể đấy nhá.”
“Cũng phải thêm thắt tình tiết vào nữa chứ!”
“Vớ vẩn. Có sao kể vậy thôi. Bây giờ kể anh về “thiên tình
sử” của nhóc xem nào.”_Giờ đến lượt Kaito có vẻ hào hứng.
“Không có.”
“Eh?”
“Từ trước đến nay em chưa quen ai cả.”_Nhỏ lắc đầu.
“Xạo hoài. Kể xem.”
“Thiệt mà. Không tin anh cứ hỏi Natasy.”_Renata cười mỉa.
“Không lẽ 16 năm trời không quen ai?”
“Ờ hớ. Cả 3 chị em em ai cũng vậy. Mặc dù chị Syrena được
mệnh danh là “Venus của trường Leeds” nhưng
không ai dám theo đuổi cả.”
“Tại sao?”
“Đó là….chuyện riêng.”_Nhỏ ngần ngừ. Không lẽ bảo Kaito rằng
do nhà nhỏ quá có thế lực nên không ai dám mơ đến cả?
Kaito cau mày nhưng cũng bỏ qua.
“Đi chơi không?”_Anh ta chợt lên tiếng.
“Vào 11h đêm? Người ta sẽ đánh giá sao hả?”_Nhỏ cau mày.
“Có sao đâu. Đi dạo thôi. Mai có phải đi học đâu.”
“Anh đang dụ dỗ con gái nhà lành đi chơi đêm à?”
“Nhóc không đi thì thôi vậy.”_Kaito nói rồi leo qua cửa sổ.
“Ê…khoan đã…”_Nhỏ gọi với nhưng Kaito đã lao khỏi cửa.
“Tên đáng ghét!”_Renata nghĩ thầm rồi chui vào chăn.
Trên bàn, cuốn sách về biểu tượng của hội kín Illuminati bị
gió thổi lật sang chương có chữ “WATER”.
****
“Chị! Chị! Chị! Chị!”_Mới sáng sớm Natasy đã đập cửa phòng
nhỏ ầm ầm.
“Thằng nhóc này! Chuyện gì thế?”_Nhỏ mặc luôn cái váy ngủ,
để nguyên cái bàn chải đánh răng trên miệng mà chạy ra ngoài.
“Xem ai này!!!”_Natasy hét và chỉ tay về cuối hành lang.
“Chào chị Renata!”_Một giọng nói thiên thần cất lên, trong
veo và cao vút.
Cái bàn chải rớt ngay xuống sàn nhà.
“KÌ QUÁ NATSY!!!”_Nhỏ hét và đóng rầm cửa lại.
Với tốc độ ánh sáng, nhỏ nhanh chóng đánh răng, rửa mặt,
thay lên người bộ váy yêu thích và mở cửa phòng trong khi thằng em trai vẫn còn
ngớ người ra.
“Chị làm trò gì thế?”_Natasy ngạc nhiên.
Renata tảng lờ nó và đi về hướng cô bé đứng ở hành lang.
“Chào em…Swayne!”_Nhỏ nói và ôm chầm lấy cô em dâu của mình.
“Tại em tới mà thằng Natasy không báo trước gì hết nên chị mới…bê bối như vậy.”
Cô bé cười với âm vực cao vút. Lý do khiến nhỏ bối rối như
vậy thật sự là vì Swayne quá xinh đẹp khiến gặp con bé trong tình trạng như vậy
khiến nhỏ cảm thấy như là ếch và thiên nga. Swayne có mái tóc dài vàng óng xoăn
nhẹ thành từng lọn nhỏ. Làn da trắng ngần, đôi mắt xanh tuyệt đẹp với hàng mi
dài cong vút. Đôi môi hồng hào nhỏ xinh, trông Swayne như một cô búp bê, quả
thật là rất xinh đẹp. Kiểu con gái quý tộc Anh điển hình.
“Em đên đây bằng cách nào thế?”
“A…em xin lỗi nếu trực thăng riêng của ba làm hỏng bãi cỏ
sau nhà chị nhé…”_Con bé ấp úng, hai má đỏ hồng lên. Nếu nhỏ là con trai chắc
chắn sẽ theo đuổi Swayne cho coi!
“Hì. Không sao đâu. Em đến thăm Natasy hả?”
“Dạ”_Con bé lại đỏ mặt. “Cũng đến thăm chị nữa.”
“May mà hôm nay chị được nghỉ. Chúng ta đi đâu chơi nhé!”
“Này. Cô ấy là hôn thê của em hay của chị vậy?”_Natasy cau
mày.
“Ai biểu không biết
giữ vợ.”_Nhỏ lè lưỡi truê thằng em rồi đẩy Swayne ra cửa.
Vừa mở cửa ra, nhỏ đã bắt gặp ánh mắt kì dị của Ryo nhìn
thẳng vào mình.
“Cậu đến đây làm gì?”_Nhỏ cau mày.
“Himawari hôm qua rủ 2 chị em người đi cắm trại mà không nhớ
sao?”
Nhỏ quay lại trừng trừng nhìn Natasy.
“Em nghĩ chị sẽ thích.”_Giọng điệu của Natasy nghe như là
Swayne sẽ thích hơn là chị gái nó sẽ thích.
“Đây là bạn chị à? Tuyệt quá. Chào anh, em là Swayne.”_Swayne
cười rạng rỡ với Ryo.
“A…ơ….chào…”_Ryo lung túng. Tất nhiên rồi, ai gặp Swayne chả
bị ảnh hưởng như vậy.
“Chào em!”_Himawari chợt xuất hiện và véo Ryo một cái ngay
lưng. “Em là…?”
“Em dâu của mình đấy.”_Nhỏ nháy mắt.
“Wahhh! Vợ của Natasy à?”
“Hôn thê thôi ạ.”_Swayne đỏ mặt.
“Sớm muộn gì cũng cưới mà.”_Nhỏ cười.
“Chị….”
“Thôi được rồi! Ta đi nhé! Kaito đang chờ đấy.”_Ryo nhìn
đồng hồ.
“Kaito cũng đi?”_Nhỏ khựng lại.
“Với Arita. Tất nhiên. Nhờ Arita mà anh ấy mới đi á.”_Himawari
thở dài.
“Kaito là ai?”_Swayne ngước vẻ mặt ngây thơ lên.
“Em nên tránh xa cậu ta.”_Nhỏ thì thầm và bước ra ngoài.
Renata cứ đi cắm trại với mọi người mà không hề biết rằng
tối đó cô sẽ có một trải nghiệm kinh hoàng.