- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
- Dạ !
" Ào"
1 xô nước lạnh được tạt hẳn vào người nó .......
Mở đôi mắt nặng trĩu ra , nó mơ hồ nhìn xung quanh.......
- Các người ....._ Nó nói không lên lời , không biết có phải do tác dụng của thuốc mê hay không
- Dội thêm xô nữa đi!_ Kim Anh khoanh tay trước mặt ra lệnh
" Ào"
Giờ thì nó đã tỉnh hẳn ......
- Cô ...sao lại bắt tôi ?_ nó cố gắng ngồi dậy trên nền nhà ẩm thấp
- Mày nghĩ vì sao?
- Chả lẽ vì Quân!_ Bây giờ thật sự nó mới nhớ ra cô ả chính là vợ chưa cưới hờ của Quân
- Mày thật thông minh! Nếu mà đã biết vậy thì tránh xa anh Quân đi 1 chút ! _ Kim anh quặt mắt nói
- Cô nghĩ tôi sẽ làm thế sao? Nói cho cô biết 1 điều rằng: người LÃNH MINH QUÂN lấy chỉ có thể là tôi thôi !_ nó đứng hẳn dậy đối mặt vs khuôn mặt hoàn mĩ của Kim Anh
" Chát " Kim Anh vung tay tát mạnh vào má trái của nó , móng tay thường xuyên được gọt dũa đã làm 1 vết thương trên mặt nó
- Đánh tôi thì sự thật cũng chả thay đổi được gì cả ! _ Nó khẽ liếm vết máu trên mép
- Oh ! để xem cô chịu được bao nhiêu !_ Nói xong kim Anh ra lệnh cho lũ đàn em liên tục tát vào mặt nó.....
Mặt nó hiện giờ đã sưng đỏ cả lên, đôi chân đứng cũng không được vững cho lắm ...
- Được rồi !_ Kim anh lên tiếng , cô ả nở 1 nụ cười hài lòng , khẽ nâng khuôn mặt của nó lên ....
- Bây giờ mới đến tiết mục hay ! _ cô ả nở 1 nụ cười đáng sợ , dám cướp người yêu của cô sao . Nếu vậy thì chỉ còn 1 con đường là chết thôi
- Cô lại muốn làm những trò bẩn thủi gì nữa ?_ nó nhếch môi cười đểu
- Thủ hỏi xem nếu thân thể của 1 người phụ nữ không sạch sẽ thì liệu anh ta có yêu cô cả đời không?
- Cô...cô..._ nó tái cả mặt, thực sự là nó rất sợ...
- Bọn đàn em của tao cũng đói lắm rồi ! chi bằng mày hãy hầu hạ bọn nó tốt 1 chút thì còn giữ được nửa mạng để về 1_ Kim Anh cay nghiệt nói
" Phụt " Nó nhổ nước bọt giữa mặt cô ả .....
- Mày...mày....bọn bay lên cho tao !_ Kim Anh sờ lên khuôn mặt hoàn mĩ của mình , cô ả tức giận hét lên
Tầm 5 , 6 thằng con trai bặm trợn trên người săm đầy những hình kinh dị đang tiến gần đến chỗ nó , mắt ánh họ như có lửa khiến cho tâm chí cô bị trì trệ
- Các ...người đừng có làm bừa_ nó lùi về phía sau , miệng run run nói
- Lại đây để anh chăm sóc em nào !_ một thằng to con tóm lấy tay nó , thuận thế đặt nó nằm dưới sàn . Bàn tay to giáp khẽ vuốt nhẹ lên đôi môi son hồng của nó .....
Nó gào lên trong tiếng thét, nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngừng
' Chả lẽ cuộc đời của nó kết thúc ở đây sao ? '
" Còn tình yêu của nó thì sao " Nghĩ đến đay nước mắt của nó tuôn càng dữ dội hơn...
" Rẹt" chiếc áo sơ mi đỏ của nó đã bị xé rách nằng sau , để lộ mảng lưng trần trắng mịm , không tì vết . Điều đó càng làm bọn con trai hứng thú hơn
- OA! không ngờ lưng lại đẹp thế này ! Không biết chỗ khác có đẹp như vậy không ta?_ một thằng cười khả ố , ánh mắt hắn không rời tấm lừng trần của nó , bàn tay kia kẽ động vào vai áo trước ......
- KHÔNG !!!_ Nó hét to lên , cùng lúc đó thì ....
" Rầm" cánh cửa mục nát đã được 1 người đá tan ra . Theo ngay sau anh là Gia Huy .......
- Động đến người của tôi ! các người cũng thật dũng cảm !_ Quân dựa người vào bức tường, ánh mắt u ám , khẽ nhếch miệng nói
- Mẫn Chi! bạn không sao chứ ! _ Gia Huy nhanh chóng chạy đến chỗ nó cậu nhẹ nhàng khoác lên người nó 1 chiếc ao khoác mỏng của mình
- Không...không...sao_ nó cười yếu ớt , hai tay khẽ ôm nhẹ lấy người mình , cả bàn tay cô đều run run vì sợ . May mà có người đến đúng lúc
- Không sao là tốt rồi ! Cậu có biết mình lo cho cậu đến nhường nào không?_ Gia Huy vòng tay ôm nhẹ lấy nó , thật sự cậu rất muốn bảo vệ nó , muốn che chở cho nó ....
- Anh ..anh sao anh lại tìm ra chỗ này ?_ Kim anh tái mặt vì sợ , tay cô ả không ngừng đổ mồ hôi
- Cô nghĩ xem sao ?_ không trả lời mà Quân lại hỏi lại
- Bọn bay còn sợ gì nữa ! mau xông lên_ Nhỏ Kim Anh lùi về phía sau , giọng run run ra lệnh
Một đám người lao lên , anh đều xử lý gọn hết . Nhưng sự việc không dừng ở đó, con nhỏ Kim Anh đã gọi rất nhiều người đến , họ xông vào đánh anh , một tốp khác đánh Gia Huy . Còn 1 tốp khác thì lôi nó đi .....
- Quân...mau cứu em !_ nó hét lên, hai tay vung loạn để cố thoát ra nhưng không được ...
- Chết tiệt !_ Anh ngắt lên, ánh mắt như có lửa .....
Thật sự là anh quá chủ quan mà !
Quân nhanh chân đuổi theo nó .......
Nó được đưa đến gần 1 vực thẳm , bên dưới toàn là nước .....
- Nếu anh bỏ qua sự việc này thì tôi sẽ cho nó sống !_ Kim Anh trong lòng rất sợ hãi nhưng cô vẫn cố làm liều
- Tha ngay cô ấy ra ! _ Quân nhìn chằm chằm vào nó, khuôn mặt nó giờ đã tái nhợt dường như không còn sự sống , nhìn thấy cảnh này trong lòng anh khẽ nhói lên...
- Anh đừng qua đây ! _ Kim Anh lùi về phía bọn vệ sĩ
Anh vẫn tiếp tục bước đến chỗ nó ......bước chân kiên định , có thể nhìn ra là anh sẽ không lùi bước. Bọn vệ sĩ thấy vậy cũng sợ , nhưng vì nhận tiền của cô ả Kim Anh lên họ đành liều lên đánh anh.........
Cuối cùng thì anh cũng tóm được tay của ả Kim Anh ......
- Mau bảo họ thả cô ấy ra ! _ Giọng anh lạnh băng, ánh mắt hiện lên sự chết sóc ....
Nhưng cùng lúc đó thì có 1 gã tay cầm cây côn dài đang tiến lại chuẩn đánh vào đầu anh .......
- KHÔNG _ nó hét lên, vùng mạnh tay thoát ra , chạy nhanh đến đỡ cho Quân...
- Em .....em...._ Quân nói không lên lời , thực sự nó đau thì anh cũng rất đau....
- Không sao ....em không sao.._ Nó cười yếu ớt ..
Cứ tưởng như vậy sẽ xong , ai ngờ Ả Kim Anh rất độc ác , cô nhân lúc Quân đang đánh bọn thuộc hạ của mình thì đã kéo nhanh Nó ra mép vực .....
- Lãnh Quân! _ ả hét lên
-..............
- Anh nghe đây ! Tôi mà không có được thứ mình muốn thì đừng mong người khác cũng có được _ Kim anh đã bị tình yêu làm cho mù quáng nói xong cô ả đẩy mạnh nó xuống vực.....
Mọi truyện xảy ra rất nhanh
Lúc nó dang dần rơi xuống thì cũng có 1 bóng đen lao xuống theo ...
- Không ! Mẫn Chi ....
Trên vực là tiếng hét chói tai của Gia huy....
- cô có phải con người không ?_ Gia Huy bóp lấy cổ Kim Anh , tức giận mà hét lên ....
Nhưng cậu đã không để ý đằng sau mình vẫn có người ......
" Bộp"
- Chúng mày đem thằng này nhốt vào 1 chỗ ! _ Kim Anh vuốt lại mái tóc vàng thẳng suôn của mình , giọng nói cay nghiệt ra lệnh
- Dạ....
" Hai người đó chết cũng tốt ! vậy thì mình không phải lo sợ Quân trả thù nữa rồi !" Kim Anh đứng trên vực nhìn xuống , khuôn mặt xinh đẹp ánh lên sự tàn ác
----------------------------
Cả đầu đau nhức , toàn thân như bị rút hết sức lực , nó khẽ động mi mắt....
- Cô ấy tỉnh rồi ! Bà , anh mau mau lại đây đi! _ Giọng nói thánh thót của 1 cô gái trẻ vang lên , dường như cô rất vui thì phải
- Tôi ...tôi...đang ...ở đâu? _ Nó vỗ nhẹ đầu mình , yếu ớt hỏi cô gái trẻ đang đứng trước mặt.
- Bạn không nhớ gì à ! anh tôi đã cứu bạn từ dưới con sống lớn đấy!_ Cô gái nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng xanh của nó chân thật nói
Như 1 đoạn phim ngắn được tua lại......
" Vậy Quân đâu ? lúc bị rơi xuống hồ Quân đã túm lấy được tay mình cơ mà " Trông đầu nó hiện lên từng đoạn kí ức ....
- Anh Quân đâu? _ nó lắc mạnh vai của cô gái nhỏ mang tên Mai.
- Quân nào ?_ Mai dương đôi mắt một mí nhìn chằm chằm vào nó
- Cô tỉnh lại rồi ah?_ 1 giọng nói trầm ấm vang lên , trước mặt nó là 1 anh chàng rất đẹp với làn da màu đồng khỏe khoắn
Nó chạy nhanh xuống giường nắm lấy co áo của anh chàng tên Phong , miệng hét to lên...
- Người đàn ôm đi cùng tôi đâu !
- À ! thật xin lỗi tôi không cứu được anh ta ! lúc tôi đi dọc bờ sông thì thấy 2 bóng người đang ngoi lên ngoi xuống tại 1 chỗ , tôi lên nhảy xuống đến gần thì tôi phát hiện ra có 1 người thanh niên đang cố đẩy viên đá to đang chèn lên chân mình, hai tay anh ấy cẩn thận ôm cô vào lòng ......_ Phong ngập ngừng kể lại , bổng anh dừng lại vì thấy khuôn mặt xinh đẹp của nó đang đầy nước mắt...
- Rồi...rồi sao...nữa?_ giọng nó run lên
- Lúc ấy cô đang bị ngất lên anh ta đã đưa cô cho tôi và dằn là phải đưa cô lên bờ an toàn . Lúc tôi quay lại thì đã không thấy anh ấy ở đó nữa. Tôi đã tìm suốt 4 tiếng đồng hồ nhưng vãn không thể thấy .....
Hít 1 hơi thật sâu nó gào lên trong nước mắt....
" Không thấy "
- Chỗ đó là ở đâu?
Đáng lẽ Phong cũng không định đưa nó đi đến nơi đó vì cơ thể cô còn quá yếu . Nhưng anh đã khuất khục trước sự gan lì của cô gái trẻ này ....
- Quân anh đang ở đâu!
Nó gào lên trong nước mắt, chân không ngừng chạy quanh con sông to , mặc cho những ánh nhìn ...Nó cứ nhìn vậy cho đến khi ngất đi .
Như vậy hai tuần dài nó cứ đi từ sáng đến tối khuya quanh con sông ....
Hôm nay sao sáng quá , nó ngưởng mặt lên trời , những vì sao sáng như mắt anh vậy !
Nó có 1 linh cảm mãnh liệt là anh vẫn còn , vẫn còn đâu đó trong đây
- Sao sáng quá phải không ?_ Phong ngồi bên cạnh nó , ánh mắt anh ngước nhìn lên bầu trời đầy sao
Thực sự anh đã bị cô gái này làm cho rung động rồi . Anh thấy những hành động thường ngày trong suốt 2 tuần qua của nó thật vô nghĩa nhưng nó lại rất cao thượng . Ngày nào anh cũng đi theo từng bước chân của cô. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ như vậy?
- Anh ấy đẹp lắm có phải không?_ Phong nhìn vào khuôn mặt trắng hồng của nói hỏi
- Đúng anh ấy rất đẹp ! Còn đẹp hơn những vì sao tinh tú kia nữa _ Nó hồ hởi nó
- Chắc cậu ta phải tốt vs em lắm nhỉ? _ Phong cúi mặt xuống , trong lòng dâng lên cảm giác chua xót
- Không ! Anh ấy hay bắt nạt em lắm ! _ nó bỗng mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn về những ngôi sao sáng
Phong ngẩng người nhìn nó . Đây là nụ cười đầu tiên mà anh được thấy khi nó đến đây, nự cười rất đẹp, nó làm cho tim anh như muốn bay ra ngoài
...Cứ như thế 1 người ngắm sao , 1 người ngắm người ...suốt đêm....
....................
- Chị đi sang xã bên vs em 1 lúc có được không ?_ bé mai đề nghị , cô bé thấy nó suốt ngày ngẩng người nghĩ cái gì đó
- Chị....chị....
- Không được từ chối nha ! Hôm nay em sẽ dẫn chị đến gặp 1 thiên thần _ Mai chắp hai tay vào nhau , ánh mắt hiện lên sự sùng bái , vui sướng ...
- Thiên thần ?_ nó hỏi lại .Thực sự có thiên thần sao ?
Không trả lời mà bé Mai đã kéo nó ngồi sau chiếc xe đạp màu xanh dương....
- Sao đông vậy?_ nó nhìn vào đám đông trước mặt mà hỏi. Mọi người đều đến xem thiên thần giống cô sao ?
- Chị mau lên ! _ Bé Mai vẫy vẫy
- Ưhm...
Sau n phút bon chen , xô đẩy nó và bé Mai cũng đã vượt được nửa bức thành người . Hiện giờ nó đã thấy được thiên thần .....
Ngỡ ngàng ....
Nước mắt lại tuôn ra ....
- Quân ! _ nó gào to lên khi thấy bóng dáng quen thuộc mà mình mơ hằng đêm
Như bắt được tín hiệu Quân cũng ngước nhìn về phía có tiếng gọi , Ánh mắt anh hiện lên niềm vui khôn xiết.
Cuối cùng thì anh cũng tìm được cô rồi !
Bạn đang đọc truyện tại
* tại một quán cà phê sang trọng :
Có 2 cô nàng ăn mặt rất sành diều đang ngồi nói chuyện : đó là Kim Anh và Kiều Giang ( t/g: Kiều Giang là em của Tử Hạo , cô là em kết nghĩa của Kim anh)
- Sao bản mặt của em giống cái bị rách quá vậy trời ! _ Kim Anh nhả từng làn khói thuốc , quan tâm hỏi cô em kết nghĩa của mình
- Chị biết cái cái nhỏ Phan Loan mà em ghét chứ ! _ Kiều Giang môi mỏng nhếch lên kể tội
- Ưhm ! Cái con mà ở nhờ nhà em chứ gì ? _ Kim anh
- Đúng ! em hận cô ta đến tận xương tủy ! _ Kiều Giang nghiến răng ken két , quả mặn nhỏ trong tay cô nàng dường như đã bị bóp nát
- Em muốn trả thù con bé đó phải không ?_ Kim Anh
- Đúng ! _ Kiều Giang
- Em biết sắp tới chủ nhân của thế giới ngầm sẽ xuất hiện chứ ! _ Kim Anh chậm rãi nói
- Phải ! _ Kiều Giang gật đầu như trống bỏi
- Trong bữa tiệc này sẽ không cho phép người ngoài tham dự, nếu mà người khác cứ cố tình đến thì hậu quả thật khủng kiếp ! _ Kim Anh khẽ nói , môi cô ả nhếch thành 1 đường cong hoàn mĩ ..
- Vậy thì sao?_ Kiều Giang ngây thơ hỏi
- Chị nghe nói dạo này tâm trạng của chủ nhân mới rất rất không tốt ! Vì vậy em hãy lừa cho con nhỏ đó đến bữa tiệc _ Kim Anh vứt điếu thuốc trong tay đi , cô nhìn thẳng vào mắt Kiều Giang
Dường như hiểu ra ....hai cô nàng bật cười ...
Tại 1 căn phòng trang trọng vs thiết kế tinh sảo , có 1 người thanh niên đẹp tuấn mĩ , phong thái khí chất hơn người , mái tóc đen huyền bồng lên trông rất đẹp , ngũ quan trên mặt anh như được khắc ra vậy , đôi mắt hổ phách ánh lên sự lạnh lùng khó hiểu làm người khác không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy .
- Sao anh chưa đưa bà ấy về ?_ Thiên Kì nhẹ giọng nói
- Nhớ chị gái rồi sao ? _ Quân cười nhẹ trong điện thoại
- Không ! _ Thiên Kì trả lời rất lạnh lùng rất dứt khoát , vì anh biết nếu mà bà chị mình ở vs Quân thì sẽ không sao cả !
- Bao giờ về thì anh sẽ báo ! À mà em phải để lại phần cho anh xử lý con ả đó đấy ! _ Quân
- Chưa biết được ! Anh biết tính em mà ! _ Thiên Kì nhìn vào tập tư liệu mà bọn người dưới mới thu nhập cho anh , đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng , khoé miệng tạo lên 1 đường cong hoàn mĩ
.............................
Cộc ! Cộc ! Cộc
- Vào đi !
- Thiếu gia , mói thứ đã chuẩn bị xong hết rồi ! Chỉ chờ thiếu gia đến nữa thôi ạ ! _ Người đàn ông có dáng người cao to , đứng cúi thấp đầu cung kính nói
- Được rồi ! Ông ra ngoài đi ! _ Thiên Kì kẹp cây bút trong tay , anh không để ý đến người đó chỉ buông ra vào từ
- Dạ ...._ Người đàn ông lại cúi đầu thấp hơn , ông cẩn thận từng cử chỉ của mình
---------------------------------------
- Alooooo....._ Loan kéo dài chất giọng ngái ngủ của mình ra , kể từ buổi tối hôm ấy đem nào cô cũng nghĩ đến Thiên Kì . Hôm nay định đi ngủ sớm để đem đỡ mất ngủ thì lại có người phá đám . Mà cái người đáng ghét đó lại chính là nhỏ Kiều Giang
- Mau ...mau....đến ...cứu tôi ...._ Giọng nói thẩm thiết vang lên, bên cạnh lại còn những tiếng cười man rợn , Loan nghe qua điện thoại mà rùng hết cả mình , nhỏ dường như tỉnh ngủ hẳn , ngồi bật dậy trên chiếc giường nhỏ hẹp trong kí túc xá hỏi :
- Cô ...cô bị làm sao vậy ?
- Mau lên tôi không chống cự được rồi , tôi đang ở khu víp đường XXX....Á!!!!!!_ Từng lời nói ngắt quãng và sợ hại của Kiều Giang vang lên thật thảm thiết
Không nghĩ nhiều nhỏ bật nhanh dậy , dùng hết tốc lực để trốn ra khỏi trường và đến địa điểm mà Kiều Giang đã nói
------------------------------------------
- Tài diễn kịch của em ngày càng khá đấy ! _ Kim Anh nở nụ cười xinh đẹp , hôm nay là ngày đặc biệt nên cô đã kì công trang điểm và lựa chọn quần áo. Chiếc váy liền thân màu đỏ tươi ôm gọn lấy đường cong hoàn hảo tôn lên đôi chân thon dài trắng mịn , môi đỏ tươi tắn , mái tóc thẳng từng gọn đã được búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần cũng đôi vai nhỏ thon . Hôm nay cô quyết định sẽ quyết rũ tân chủ nhân mới ( t/g: Mơ à cưng )
- Cũng nhờ chị cả ! _ Kiều Giang mỉm cười giang tà , hôm nay cô cũng xinh đẹp không kém gì Kim Ánh . Áo ba lỗ cá tính kết hợp vs quần sóoc ngắn được đính đầy đá , mái tóc xoăn được thả xõa , môi đỏ , viền mắt được kẻ đậm làm cho khuôn mặt càng sắc sảo hơn
- Thôi mình chờ xem kịch hay đi! _ Kim Anh cười như không cười dôi mắt ánh lên sự thích thú
------------------------------------------
Bắt taxi đến địa điểm . Giờ nhỏ đang nấp ở bức tường bên cạnh bụi hoa hồng , nhẹ nhàng quan sát xung quanh . Suýt nữa thì nhỏ Loan đã hét lên vì cảnh tưởng ở trước mặt . Đối diện là 1 tòa nhà rất to , mọi thứ bên ngoài đều rất đẹp , hai bên đường là những chiếc xe con màu đen tuyền và màu tro tan , bên cạnh cổng có 2 người vị sĩ đang gác . Từng đoàn người đang tiến vào , trên người họ toát ra vẻ huyền bí .
" Có thật là con nhỏ đó bị nhốt ở đây không ?" Nhỏ thầm nghĩ , bỗng màn hình di động hiện tên của Kiều Giang
- Cô đang ở đâu vậy ?_ Kiều Giang nấc lên từng tiếng nho thật thảm thương
- Tôi đến rồi đây ! _ Loan che miệng nói , ánh mắt nhìn vào 2 người đàn ông cao to đang canh gác bên ngoài
- Nhanh lên đi !_ Kiều Giang giọng van nài . Thật sự cô ả đóng kịch rất giỏi
Tút .....tút .....tút....
Phải làm thế nào để vào được trong đó đây ! Nhỏ đi đi đi lại , chợt đôi mắt to sáng trưng lên nhỏ khẽ nhảy lên và hét trong lòng : " Cơ hội đây rồi!"
Nhờ học võ lên nó đã đánh được 1 anh chàng bảo vệ . Nhanh chóng lột đồ của anh ta ra nhỏ nhanh chóng mặc vào và không quên chà trộn vào đoàn vệ sĩ đang bê nhưng thùng rượu ngoại đắt tiền ....
Vừa vào nhỏ đã thất thần như con ngố trước cảnh vật xung quanh. Tòa bọ căn phòng khách rộng lớn được trang trí hoàn hảo vs 2 tông màu trắng đen tạo lên vẻ huyền bí , đặc sắc , cầu thang xoắn ốc được lát bởi đá mà ngọc thạch trông thật tao nhã . Mọi người trong đây đều khoát lên mình những bộ lễ phục đẹp đẽ tinh, đàn ông tuấn tú , còn những cô nàng thì xinh đẹp quyến rũ động lòng người . Cảnh vật trước mặt như là thần tiên vậy ?
- Còn đứng ngây ra đó làm gì ! cậu mau mang đống đồ này lên lầu trên đi ! Nhớ chú ý mọi hành động đấy !_ Anh chàng đi bên cạnh nó kẽ nói thầm và căn dặn
- Được ..được...._ Nó nhanh chóng nhớ tới nhiệm vụ
- Nhớ những lời tôi nói đấy! Nếu mà để ra sơ xuất gì thì không chỉ có cậu mà ngay cả ông chủ của chúng ta cũng bị xử lý đấy! _ Anh chàng đó lại nhắc nhở , vì anh trông mặt của thằng con trai nhỏ nhắn trước mặt cứ ngơ ngơ thế nào ấy ( t/g: Chị ấy là con gái đấy ! Anh bị lừa rồi)
- Tôi nhớ rồi ! _ Nhỏ nhanh chóng thoát khỏi chỗ này , nếu mà dể anh chàng đó thuyết trình thêm 1 tí nữa thì chắc đầu nhỏ sẽ nổ tung ra mất .
" Đống đồ này thì để ở đâu vậy trời " Nhỏ vừa đi vừa ngó xung quanh như con đông tây , lúc đi đến khúc quành do không để ý nên nhỏ đã va vào 1 người ....
" Xoảng " toàn bộ chỗ rượu trong thùng đều bị vỡ , từng giọt rượu đỏ chảy lênh láng khắp nơi
- Trời ơi , anh hại tôi rồi !_ Nhỏ hét lên , khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đỏ hết cả lên , đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người thanh niên tuấn mặc đồ trắng trước mặt . Thực sự là anh ta rất đẹp trai , đôi mắt 1 mí hài hòa , môi mỏng vừa độ , mái tóc màu hung , da trắng mịn như con gái , bên tai trái có đeo 1 chiếc khuyên tai kim cương hình chữ thập sáng loáng . Nhưng bây giờ nhỏ không còn tâm trí ngắm trai , vì toàn bộ số rượu đã đỗ hết ra ngoài ....
Nhỏ vừa nói được 1 tiếng thì 1 đống người đã xúm lại vây quanh .
- Anh Long ! anh không bị sao chứ ! _ một anh chàng mặc bộ vét màu đen trang trọng cúi đầu hỏi han , anh ta rút 1 chiếc khăn lụa được thêu 1 cách tinh xảo ra để lau vết rượu nhỏ dính trên đôi giầy da cao cấp của anh chàng tên Long
Mọi người xung quanh cũng xúng lại hỏi han 1 cách cận thận
" Chiện gì thế này ! người bị hại là mình mà !" Nhỏ ngồi bệt xuống nền gạch mắt chăm chú nhìn từng hành động của mọi người trước mặt
- Đem cậu ta ra ngoài đánh 1 trận nhớ đời ! Rồi chặt 1 ngón tay là được ! _ Long liếc mắt nhìn cậu con trai nhỏ nhắn trước mặt , nhẹ nhàng ra lệnh
- Chỉ cần chặt 1 ngón tay?_ Nhỏ mặt to đôi mắt trong vắt như nước mùa thu của mình ra hỏi lại
- Đúng ! _ Long vứt lại 1 từ rồi thong dong đi về phía trước
- Anh ...anh...có phải bị điên không ?_ nhỏ lắp bắp nỏi , ánh mắt ánh lên sự sợ hại
Long dừng bước chân, quanh nhẹ nhìn kĩ cậu thanh niên to gan trước mặt . Từ trước đến nay không ai dám nói vs cậu như vậy ? Vì trí ít cậu cũng là phó bang chủ , chỉ dưới 1 người còn trên vạn người
- Oh! có chiện gì xảy ra ở đây vậy ? _ Giọng nói thánh thót của Kim anh vang lên, theo ngay sau cô là Kiều Giang
- Anh Long , đang xử đàn em sao ?_ Kim anh tiến gần nhìn vào cạnh tượng trước mặt
- Ồ! Nhìn cậu hầu này quen quen nha!_ Kiều Giang ló khuôn mặt xinh đẹp của mình ra nũng nịu nói
" Trời ơi ! Mình lại bị con nhỏ Kiều Giang lừa rồi !" Loan khẽ than trong lòng , cô lấy bàn tay che mặt
- Bên thái dương cậu ta cũng có cái mụn ruồi này ! _ Kiều Loan dí sát mặt mình vào nhìn cậu thanh niên đang ngồi bệt nên sàn nhà , bông cô nàng tái mặt
- Cô...cô...cô...._ Kiều Loan lắp bắp nói, nhưng trong lòng khẽ vui sướng tột đọ . Giờ thì đúng là có chuyện hay rồi
" Chát" Kiều Giang giơ cánh tay thon dài lên , mạnh mẽ tát vào khuôn mặt của nhỏ ..
Và rồi chiếc mũ bị rơi xuống , mái tóc xoăn từng ngọn tự nhiên cứ thế mà xõa ra trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
- Cô...cô dám lừa tôi ! _ Loan khẽ nghiến răng nói , thực sự là sức chịu đựng của cô đã không còn nữa rồi ...
" Chát " Loan đứng dậy tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Giang
- Mày... mày_ Kiều Giang đang định xông vào đánh Loan , thì Kim Anh đã ngăn lại cô nhẹ cười và nói :
- Mọi người , đây là kẻ đột nhập ! Theo luật ta phải xử lý !
- Đúng vậy ! _ Kiều giang nói theo , ánh mắt như giết người bắn vào nhỏ nia lịa
Mọi người xung quanh cũng nghĩ như 2 cô nàng ....
Cộp...cộp...cộp....tiếng bước chân của 1 đoàn người đang tiến đến chỗ đó
Mọi người ki nhìn thấy người thanh niên tuấn mĩ đang thư thái đi đến, trên người chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi đen , khuôn mặt đã được che khuất 1 nửa bởi chiếc mặt nạ mà đen bên viền được lạm vàng , ai nấy đều cúi rạp đầu xuống miệng hô lên 2 chữ :
- Thiếu Gia !
Thiên Kì lơ đãng gật đầu, đôi mắt sáng rực lên khi nhìn thấy Loan , môi khẽ vẽ lên 1 nụ cười hoàn mĩ khiến cho các chị em thất thần , tim đạp mạnh như muốn chạy ra ngoài
Anh tiến gần đến chỗ nhỏ .....
- Lại gây chuyện rồi ! _ Thiên Kì ghé sát miệng vào chiếc tai nhỏ xinh của Loan khẽ nói
- Thiên Kì ! _ Loan bất giác thốt lên, vì cô nhận ra hơi thở cùng, giọng nó đặc trưng của anh
- Rất tốt ! _ Thiên Kì cười nhẹ vì cô đã nhận ra mình , xem ra hình ảnh của anh cũng đã khắc sâu trong tâm trí tôi rồi
- Thiếu gia ,Đây là người ngoài ! _ một người nói
- Đây là bạn gái của tôi ! Các người dám coi là người ngoài sao !_ Thiên Kì lạnh lùng nói, ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng , ngạc nhiên...
Từ khi nào Chủ nhân của họ lại có 1 người con gái quá tầm thường như vậy ?
- Không ...tôi ...không...phải.... _ Nhỏ lấy tay gạt bàn tay đang vuốt nhẹ mặt mình của Thiên Kì ra , cô nhanh chóng định giải thích thì Thiên Kì đã đưa tay ra hiệu cho người dưới đưa cô đi .....
- Chiện này tí nữa sẽ xử lý ! Mọi người mau xuống dưới nhập tiệc đi ! _ Thiên Kì lạnh lùng nói , rồi bước chân đi về hướng có nhỏ Loan...
..........................
- Chị ..chị...sao lại như vậy ?_ Kiều Giang lắp bắp nói
- Thôi đi ! Tí nữa tính tiếp ! _ Kim Anh xoay người rời đi , trong đầu đang nghĩ cái gì đó
Mọi người lần lượt rời đi theo lệnh của thiếu gia , chỉ còn lại 1 người thanh niên anh tuấn đang mặc 1 bộ đò trắng trong trọng cùng những người vệ sĩ theo sao . Anh nhìn về phía có 2 người khuất đi....
" Hóa ra là con gái "
Bạn đang đọc truyện tại
- Anh đi mà mặc ! _ Nhỏ Loan ném chiếc váy trắng bông không tay ném xuống đất . Hành động của cô làm những người đứng xung quanh rùng hết cả mình, tay họ không ngừng toát mồ hôi .
Có lẽ cô chưa biết tính cách thực sự của anh !
- Thật sự là cô sẽ không mặc ? _ Thiên Kì không thèm nhìn nhỏ , anh lười biếng dựa người vào chiếc ghế sô pha cao cấp
- Đúng !
- Quản lí Trần ...
- Vâng thưa thiếu gia ! _ Quản lý trần tiến đến gần , ông cúi đầu kính trọng nói vs anh.
- Tiểu thư Phan loan đã làm vỡ 3 chai rượu ngoại được nhập khẩu từ anh , rượu đã được ủ trong 100 năm nên có giá rất đắt. Tổng thiệt hại là 100 triệu và....
- Được rồi ..._ Thiên Kì ngắt lời , anh cố nhịn cười trước khuôn mặt ngộ ngộ của cô
- Một ...trăm ...triệu ..._ Nhỏ Loan lắp bắp nói
- Thế nào , bây giờ mặc hay là trả tiền ! _ Thiên Kì đến gần chỗ nhỏ khẽ nói
- Anh...anh..._ Nhỏ đẩy thiên kì ra rồi chạy nhanh vào phòng thay đồ
- Này anh chọn váy vừa vs tôi thật đó ! _ Loan đi ra khỏi phòng thay đồ , trong lòng không khỏi thán phục vs Thiên Kì
- Bây giờ tôi nói gì cô cũng phải nghe theo ! _ Thiên Kì quanh mặt đi chỗ khác
- Anh mơ à ! _ Loan bỏ lại câu đó rồi nhanh chóng bước ra ngoài
- Để xem ai đang mơ _ Thiên Kì thầm nói trong lòng như anh đã biết trước được điều gì đó
" Cạnh"
" Bộp"
- Đau quá _ Loan kẽ ôm đầu , cô vừa mới bước ra khỏi phòng thì đã cụng ngay phải Kiều Giang
- Ứ , trông cái mặt xị xuống như cái bị rách thế này chắc không phải đã bị anh Thiên Kì đá chứ ! _ Kiều Giang cười mỉa
- Cô...cô...
- Cô cái gì ! Với bộ dạng của cô thì kiếm được ai , mau tránh ra ! _ Kiều Giang huých vai Loan 1 cái
........................
- Tôi muốn làm bạn gái của anh ! _ Loan nhìn chằm chằm vào Thiên Kì
- Bạn gái ? tôi chỉ thích có vợ thôi ! Huống hồ cô vốn....
- Vậy ý anh....
- Người hầu !
- Anh...anh...
- 100 triệu
- Thôi được rồi ! tôi sẽ làm ! _ Loan cúi đầu xuống dưới tận ngực , bức lực nói
- Bây giờ thì theo tôi ra ngoài ! _ Thiên Kì mỉm cười hài lòng . Coi như bước đầu đã thành công
Mọi người đều dừng lại tất cả hành động của mình , không ai bảo ai , họ cùng hướng về phía có 1 cặp đôi hoàn mĩ đang tiến đến. Chàng trai mặc 1 chiếc ao sơ mi màu kem kết hợp cùng áo gi lê đen , khuôn mặt tuấn mĩ , mái tóc đen bồng bềnh , phong thái hơn người . Đi bên cạnh anh là 1 cô bé rất đáng yêu , khuôn mặt trái xoan trắng hồng được phủ 1 lớp kem , đôi môi hồng nhỏ xinh quyến rũ , bộ váy màu trắng không tay, mái tóc xoăn được thả tự nhiên càng làm cho cô xinh hơn. Hiện giờ trông họ thật chói lóa.
- Tôi rất cảm kích khi mọi người tín nhiệm tôi ! ....._ Thiên Kì chậm rãi nói , ánh mắt tinh ranh nhìn về phía dưới
Sau khi anh nói xong thì bên dưới vỗ tay rào rào
- Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả ?_ Nhỏ nắm chặt lấy tay áo sơ mi của anh mà lắc mạnh
- Đầu bã đậu thì hiểu cái gì ! Mau đi lấy cái gì ra đây cho tôi ăn đi!
- Anh...anh..._ Mặt nhỏ đỏ chót , trong lòng len lỏi sự tức giận. Cô giậm mạnh chân xuống nền gạch rồi rời đi
OA ! nhiều đồ ăn quá ! Mắt nhỏ sáng trưng , cầm nhanh lấy cái kẹp , và bắt đầu.....
- Cô ăn nhiều thật đấy ! _ Nhật Long khẽ nói, anh không khỏi phì cười . Anh biết con gái mà tham dự những bữa tiệc lớn thì họ sẽ rất giữ hình tượng , chứ không như cô gái này ...
- Không phải chuyện của anh ! _ Loan tức giận ngắt lên, vì vừa nãy cô đã bị hắn suýt chắt đứt 1 ngón tay .
- Cô giận tôi như vậy sao ?_ Nhật Long lại mỉm cười , anh thực sự rất có hứng thú vs cô ....Huống hồ anh cũng muốn trả thù 1 người nào đó !
- Tôi không có ! _ Nhỏ nách qua người Long đi đến bên món gan ngỗng quay vàng ruộng
- Sao cô không nhìn tôi !
- Tại trông cái mặt của anh nguy hiểm quá ! Tôi cảm thấy không được an toàn! _ Nhỏ quanh ngoắt lại , chân thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Long
- ha...ha...ha_ Anh cười lớn , làm mọi người đều nhìn về phía họ
- Anh nín ngay cho tôi , mọi người đang nhìn kìa! _ Nhỏ Loan khẽ đưa tay nhéo vào cánh tay rắn chắc của anh
Bỗng đằng xa có người vẫy tay về phía cô
Xong luôn , cứ tưởng trốn trong góc này thì anh ta sẽ không phát hiện ra . Ai ngờ cái tên ôn dịch này lại cười to như vậy . Tức mình , lúc đi ngang qua Long cô đã cố tình giẫm mạnh vào chân anh bằng đôi giày cao gót
" Tôi sẽ lấy lại em từ tay của Thiên Kì"
..........................
- Giỏi thật !
- Tôi đang đi lấy thức ăn cho anh mà ! _ Nhỏ ngây ngô nói , cô biết anh đang rất tức giận
Đúng lúc ấy ...
- Thanh niên trẻ ! cậu rất có tài! _ Một người đàn ông ăn mặc hoa mĩ đi đến , tay cầm 2 ly rượu
- Không dám , tiền bối cứ nói quá !_ Thiên Kì đón lấy ly rượu khiêm tốn trả lời
- Chúng ta cùng cạn ly nào ! _ Người đàn ông hồ hởi đề nghị
- Thật xin lỗi , tôi đang bị đau dạ dày . Hay là để bạn gái tôi uống hộ !_ Anh liếc mắt về phía nhỏ, khẽ mếch miệng cười mỉm trông rất khủng bố
" Anh ta đang trả thù đây mà !" nhỏ nghĩ thầm , trong lòng không tự chủ được mà run lên
- Thế thì còn gì bằng ! _ người đàn ông đó chuyển ánh mắt lên người cô khẽ cười
Và rồi cô cũng phải uống hộ anh, từ lúc ấy trở đi mọi người cũng theo đó mà dần tiến đến chúc mừng anh . Đương nhiên cái đứa nô bộc như cô phải uống hết ly này đến ly khác
- Thế nào , còn chịu được không ?_ Thiên Kì nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng , đôi mắt trong như nước mùa thu đa mơ màng khẽ quan tâm hỏi han
- Tôi không sao, anh tự lo cho mình đi !_ Nhỏ nằm gục xuống cái bàn , thều thào nói
Anh không nói gì cả , chỉ lẳng lặng đi lên trên mục nói vài cái gì đó mà cho dù nhỏ vẫn cố ngóng tai len nghe nhưng vẫn chẳng hiểu gì
- Đi về thôi ! _ Thiên Kì đến bên cạnh nhỏ, khẽ nói
- Ưhm....
-----------------------------
Do say quá nên Thiên Kì đưa nhỏ về nhà mình , Anh đặt nhỏ lên ghế sô pha trong phòng khách rồi định đi pha nước chanh cho cô uống nhưng.....
Cô nắm chặt lấy ống tay áo của anh
- Bỏ ra !
- Không ! tại anh mà tôi thành thế lành, mau đi rót nước lại đay cho tôi ! _ Loan hùng hồn ra lệnh , có lẽ rượu đã làm cô trở lên bạo hơn
- Uống ! _ Thiên Kì giọng lạnh nói , rồi anh đến bện cạnh nhỏ ngồi
- Ê, sao anh lại đẹp trai vậy ?_ Sau khi uống xong nhỏ chuyển hướng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của Thiên kì
- Không biết !
- Anh thấy tôi thế nào, liệu tôi có quyến rũ được anh không ?_ Bỗng nhỏ nhớ đến câu nói của Kiều Giang, trong lòng dâng lên sự tức giận
Chả lẽ không ai thích cô sao ?
- Với bộ dạng hiện giờ của cô à? Tôi nghĩ điều đó sẽ không thể !_ Không thèm nhìn nhỏ , anh khẽ với tay lấy chiếc điều khiển trên bàn
- Anh..anh...Tôi không tin_ Cô tức giận hét lên, 1 tay đưa lên kéo 1 bên tay áo xuống rồi khẽ đưa tay mân mê cúc áo trên người anh
- Cô thôi làm loạn nữa cho tôi! mau đi ngủ đi _ Thiên Kì đẩy mạnh cô ra
Nhưng hành động của anh càng làm kích thích sự hiếu thắng của cô . Không dừng ở đó , Loan khẻ nhổm người về phía trước rồi đặt 1 nụ hôn thật nồng nhiệt lên môi anh . Anh không phản ứng gì , cứ để nguyên cho cô làm loạn. Nhưng bàn tay cô lại không an phận , nó cứ di chuyển khắp nơi trên ngực anh ....
Anh bực mình khẽ gắt lên....
- Cô có biết mình đang làm gì không ?
Dường như nhỏ đã chìm đắm trong nụ hôn. Cô không nghe thấy lời cảnh cáo của anh
1 lúc sau : cô đã được anh đưa lên phòng của mình. Môi anh mơn trớn da thịt non mềm của cô , chiếc váy bông trắng đã được cởi ra 1 cách nhanh chóng .....
- Em rất đẹp !
- ưhm_ theo phản xạ nhỏ đáp lại , nhỏ không hề hay biết là mình đã miệng sói
.......................
- anh yêu em ! Thiên Kì thì thầm vào tai cô
...................................
Sáng hôm sau , từng tia nắng nghịch ngợm không ngừng rọi vào phòng. Cô gái nhỏ khẽ cựa mình tìm 1 tư thế ngủ thật thoải mái .
Cảm giác toàn thân như bị rời hết từng bộ phận ra ....
Lạnh! tựa như cô không mặc quần áo vậy !
Từ khi nào cô lại có thói quen đi ngủ lại không mặc quần áo....
Giật mình ...
Cô khẽ mở ti hí mí mắt ....
Một khuôn mặt nhất ư là đẹp đang ở đối diện vs cô.
Cảm giác được da thịt trần trụi tiếp xúc vs nhau...
Cô khóc không ra nước mắt , từng thước phim ngày hôm qua dần trở lại
Là là là cô cường bạo anh
Cố lết cái thân đau nhức , cô nhặt chiếc váy mặc vào rồi chuẩn bị chạy trốn.
Cô nhìn lên giường nơi có người con trai tuấn mĩ mà cô đã dâng hết sự trong trắng cho anh mà khẽ thở dài ...
Sự việc ngoài ý muốn xảy ra ,liệu anh có còn gặp cô nữa không hay là....?
Có lẽ đây là lần cuối , cô nhìn thấy anh ....
" Cạch "
Người con trai trên giường khẽ mở mắt ......trong đầu anh đang suy tính gì đó , môi mỏng bất giác vẽ nên 1 nụ cười tươi
Bạn đang đọc truyện tại
Chiếc xe ôtô ford lướt nhanh trên đường cao tốc . Trông xe vang vọng chỉ độc 1 tiếng cười hả hê....
- haha...
- Ê anh thôi ngay cái điệu cười đó đi được không ?_ nó nhìn chằm chằm vào người thanh niên hoàn mĩ trước mặt mình , tức giận hét to lên
- Công nhận bông hoa chuối này đẹp thật ! _ Quân khẽ liếc nhìn sang bên cạnh nó, miệng không nín được cười
Nó tức đỏ hết cả mặt
*Hồi tưởng :
Chả là , mấy hôm trước nó cùng Quân ở lại cái làng ven sông đó chơi vài hôm . Ai dè có 1 sự việc hết sức buồn cười xảy ra
- Anh Cẩn , anh đến gặp em có chuyện gì vậy ?_ Nó khẽ giọng hỏi , Anh Cẩn là người hơi kì dị, nhưng lúc nó ở đây thì anh đã giúp đỡ rất tận tình
- Anh....anh..thích em , em cầm cái này đi ! _ Cẩn e dè nói và rồi anh đưa ra 1 bông hoa .....
Đó là hoa chuối....
Lần đầu tiên có ngườitặng hoa cho nó
Nhưng người đó tỏ tình mà lại tặng hoa chuối .
Thật là dọa tinh thần nhau mà !
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó .
- Anh tặng em cái này nè ! Anh muốn tình yêu của mình sẽ sáng như cái đèn tuýp này _ Anh Cẩn rút 1 cái bóng đèn dài giơ ra trước mặt nó
- Dỡ ....bóng đèn bị cháy thì sao? _ Nó lắp bắp hỏi, khuôn mặt đang dần chuyển sang màu trắng xanh
- Không sao , anh đã đem cả 1 thùng đến đây rồi ! _ Cẩn hồn nhiên bê 1 thùng đèn mới tinh ra
Vừa nhìn thấy thùng bóng đèn thì mắt nó đã khép lại.
Nó ngất đi !
.....................
* Hiện tại :
Quân vẫn đang cố nhịn cười , còn cô thì vẫn đang rất tức giận .
Chiếc xe lao rất nhanh trên đường cao tốc , lục chốc sau nó và Quân đã đứng trước cửa nhà .
" Cạnh "
- Anh cần hộ em với !_ Nó gọi theo , 2 tay đang ôm 1 đống đồ
- Anh chỉ cầm hộ em hoa chuối thôi! _ Quân mỉm cười trêu chọc cô
- Anh chết đi ! _ Nó ném luôn hoa chuối về phía Quân
........................
- Vào đây uống nước đã ! _ Nó hồ hởi mời khách
- Á ....sao em...._ Nó trợn tròn mắt lên khi thấy Thiên Kì đang ngồi bất động trên ghế sô pha
- Điếc tai quá ! _ Thiên Kì gắt lên
- Chị tưởng em không có ở nhà chứ ! _ nó thờ phào , khẽ tiến đến lại gần Thiên Kì
- Sao anh chị về sớm quá vậy? _ Thiên Kỳ lười biếng hỏi, anh chỉ chằm chằm nhìn vào sợi dây chuyền có hình cỏ ba lá
- Sao em lại có sợi dây chuyền này vậy ? _ nó định giật , nhưng mà Thiên Kì rất nhanh tay , chỉ cần 1 đường cơ bản là chiếc vòng đã nằm gọn trong túi quần anh . Chiếc vòng giống hệt của nhỏ Loan
- Nhặt được
- Thế thì em đưa cho chị đi , chắc đó là của nhỏ Loan rồi. Mấy tháng nay ngày nào nó cũng bỏ ra 3 tiếng để đi tìm đây
- Được bà gọi cho cô ta đi , mấy ngày hôm nay tôi không thấy cô ta đi học_ Thiên Kì khẽ nói , mấy ngày nay cô toàn trốn anh thôi
- Ưhm, để chị hỏi nó thử xem _ Nó vẫn hồn nhiên trả lời mà không biết rằng câu nói của thằng em mình ẩn ý rất nhiều tình cảm
tút....Tút...
- Alo
- Tao nè
- Biết rồi , mà 1 tháng nay mày đi đâu vậy_ Loan
- à , tao đi chơi ! mà sao dạo này mà không đi học vậy ?_ nó đổi chủ đề
- tao...tao....
- Làm sao mày nói tao nghe xem nào! _ Nó nghe giọng con nhỏ bạn ấp úng mà trong lòng dâng lên nỗi lo lắng . Nhưng đúng lúc ấy thằng Thiên Kì lại cướp máy rồi phóng ra ngoài luôn
- Ê, sao em lại...._ Nó vừa hét lên đã bị bàn tay to lớn của Quân bịp vào
Quay lại cuộc đối thoại giữa nó và loan nhưng bây giờ được thay bằng loan và Thiên kì
- tớ...tớ không dám đi học nữa đâu! _ Loan nhỏ giọng nói , thực sự cô không còn mặt mũi mà gặp thiên Kì nữa rồi
......đầu dây bên kia vẫn im lặng
- À mà mình đổi số rồi !
- Rất tốt ! em còn muốn lấy sợi dây chuyền nữa không ?_ Thiên KÌ nhẹ nhàng nói. Hiện giờ trong lòng anh rất tức giận . Cô dam không gặp anh , đã thế còn thay cả số điện thoại nữa
- Anh...anh.._ Giọng nói sợ sệt của nhỏ Loan vang lên
- Quán trà sữa violet đường XX . tôi đợi em ở đó ! _ Nói xong Thiên kì tắt máy luôn
* Tại quán trà sữa violet:
Mọi người trong quán chen trúc nhau thì thầm to nhỏ , họ rất muốn đến gần chỗ anh chàng đẹp trai đó ....
Ít phút sau :
- Em để tôi đợi lâu thật đấy ! _ Thiên Kì cười nhẹ khi thấy Loan đang chuẩn bị ngồi trên chiếc ghế đối diện mình
- Chiếc vòng đâu !
- Đây là thái độ gì vậy ? Có phải em không muốn lấy lại nó không ?_ Thiên Kì giờ chiếc vòng ra trước mặt khẽ đưa đi đưa lại trước mặt nhỏ
- Anh muốn thế nào thì mới giả chiếc vòng cho tôi ! _ Nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng có hình cỏ ba lá , nước mắt như trực muốn trào ra . Đây đúng là chiếc vòng của cô rồi .
' Mẹ à con đã tìm thấy chiếc vòng rồi' nhỏ khẽ nói trong lòng
- Nói chuyện của chúng ta đi ! _ Thiên Kì nhìn vào khuôn mặt nhỏ chậm rãi nói
- Chúng...chúng...ta...ta...có..chuyện gì mà phải nói chứ ! _ Nhỏ nhìn xuống đất, khuôn mặt đang dần đỏ lên
- Thật là không có chuyện gì sao ?_ Thiên Kì nheo đôi mắt hổ phách sáng ngời , môi khẽ mỉm cười . ' Chả lẽ cô muốn phủi hết mọi chuyện sao '
- Tôi ...tôi ...không hiểu anh đang nói chuyện gì ! _ Mặt nhỏ càng đỏ hơn
- Vậy à ! thôi được rồi để tôi kể cho em nghe vậy ! tối hôm đó , em uống rượu , không biết đưa em về kí túc trường như thế nào tôi đành đưa em về nhà của mình , ai ngờ .....em _ Thiên Kì khẽ nhếch mép cười đểu , anh khẽ dừng lại
- THÔI ĐƯỢC RỒI !_ Nhỏ khẽ đưa đôi tay nhỏ của mình che miệng anh lại
- Vậy anh muốn thế nào ?_ nhỏ nhún nhường hỏi
- Em phải chịu trách nhiệm vs anh 1 _ Thiên Kì đưa ly cà phê không đường lên miệng khẽ nhấm nháp , rất tự nhiên mà nói ra
- Trách nhiệm....nhưng tính ra tôi mới là người bị thiệt cơ mà ! _ Nhỏ khẽ phản đối
- Đúng . Nhưng em đã cướp đi đời làm trai của anh rồi ! Em bảo như thế này thì anh làm sao mà kiếm được vợ ! _ Thiên Kì hồn nhiên nói
- Tôi ...tôi ....tôi cũng bị như anh mà ! Nếu vậy tính ra thì ta hòa !_ Tuy trong lòng sốc , nhưng nhỏ vẫn trưng ra khuôn mặt nịnh nọt . Với Thiên Kì thì 'cương' sẽ không được
- Không !thế thì chúng ta hết chuyện để nói rồi ! _ Thiên Kì nghiêm giọng phản đối , anh cất chiếc vòng vào túi , nhẹ xoay người tiêu sái đi ra ngoài cửa
3....
2....
1...
- KHOAN ! TÔI SẼ LÀM! _ Nhỏ Loan hét ầm lên. Tiếng hét của cô đã thu hút sự tò mò của rất nhiều người . Thấy vậy mặt nhỏ lại đỏ lên , chạy thật nhanh đến chỗ anh , Loan kéo cậu ra 1 khu công viên gần đó
- Vừa nẫy em bảo sẽ làm ?
- đúng !_ Loan thở hổn hển do chạy nhanh, mái tóc theo đó mà bung ra
- Làm gì ?_ Thiên Kì
" Thằng cha này đã biết còn giả vờ ! " Nhỏ Loan khẽ mắng thầm trong lòng , ánh mắt dừng trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh . Xong rồi nhỏ khẽ hắng giọng nói :
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm vs anh !
- Tốt ! thế thì đi thôi 1 _ Thiền Kì cầm lấy tay nhỏ kéo đi
- Đi đâu? _ Loan ngu ngơ hỏi , thực sự là cô không thể nào theo nổi cách nghĩ của anh
- Về nhà ! _ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn
- Nhà! Nhà nào _ Loan vẫn giữ vẻ mặt ngu ngơ
- Nhà chúng ta! đó chính là nhà của anh ! _ Thiên Kì nhìn thằng vào đôi mắt to tròn có màu nâu cà phê của nhỏ chân thành nói
- Anh...anh....thế là cả 3 người chúng ta cùng ở đó sao? (t/g: Nhỏ Loan tính cả Nàng mẫn chi đó )
- Không ! chỉ có 2 chúng ta !
- Thế ....thế ...Mẫn Chi ở đâu ?_ Loan cố tìm lý do để thoát khỏi cảnh sống chung vs anh
Không trả lời cô, Thiên Kì liền rút điện thoại ra ....
- Đúng ! Anh đến đón chị ta đi ! _ Thiên Kì nói
-.......
-....
===)) Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc
- Anh nói chuyện vs ai vậy ?
- Chồng của Bà Chi !_ Thiên Kì trả lời rất ngắn gọn rất xúc tích
Loan ngơ mặt chả hiểu gì cả . Từ khi nào cô bạn thân của cô đã có chồng vậy?
- Còn đứng đó làm gì ! Mau về nấu cơm , anh đối lắm rồi !_ Thiên Kì nhẹ nhàng nói
' Có phải cô đang làm osin không?' Loan khẽ thở dài , thôi tạm thời bắt đầu từ đây vậy!
---------------------------------
*Tại nhà của nó :
- Anh đang làm gì vậy ?_ nó thắc mắc hỏi , khẽ đưa mắt nhìn những người anh mang đến
- Giúp em thu dọn đồ! _ Quân vắt chéo chân lên , đôi bàn tay thon dài từ từ lật từng trang báo
- Tại sao ?_ nó hét lên
- Thiên Kì đã điện cho anh và Từ giờ em sẽ ở cùng anh !
- Tại sao ?_ Nó lặp lại câu hỏi đó
- Chúng ta không phải đã là vợ chồng rồi sao ?_ Anh nheo mắt nói , khẽ mỉm cười
- Em ...em..thấy việc này không cần thiết đâu ! _ Nó nhẹ nhàng lùi về phía sau
- Em sợ ?_ Chỉ cần 1 câu nói mà Quân đã hạ gục nó
- Sợ ...sơ...gì chứ , đi thì đi _ Nó hếch cái mũi nhỏ lên khiêu chiến
" Anh tưởng em sẽ sợ sao ?"
---------------------------
hiện tại nó đang đơ như trái bơ luôn, đôi mắt màu tro đang mở to hết cỡ như không tin vào cảnh vật trước mắt ...
- Đây là thiên đường sao ?_ nó vô thức thốt lên
Quân khẽ cười nhẹ trước vẻ mặt ngơ ngác của nó , anh khẽ kéo nó lên tầng trên ...
- Phòng của em đâu?_ Nó vẫn mải mê ngắm xung quanh , nhưng vẫn không thể quên đi việc quan trọng đối vs nó là " chỗ ngủ "
- Đây ! _ Quân đẩy cửa , rồi kéo nó vào
Căn phòng ngủ rộng , vơi tông màu vàng chanh tươi mát , mọi thứ đều được trang trí rất tự nhiên như muốn hòa mình vào trong thiên nhiên vậy
- Anh tốt thật đấy ! Cho em ở căn phòng to như vậy _ Nó nhảy tót lên giường để thử độ đàn hồi của đệm
- Không dám ! _ Quân Khiêm tốn trả lời
- Mà phòng anh ở đâu vậy ?
- Ở đây! _ Quân nói rất ngắn gọn , nội dung rất đầy đủ
- Anh...anh không nhầm chứ ! đây là phòng em mà !_ nó ngu ngơ hỏi
- Không ! đây là phòng của chúng ta _ Quân vuốt nhẹ tóc nó , ôn tồn nói
- Không thể được ! _ nó hét lên
- Chả lẽ em lại sợ cái gì sao ?_ Quân mỉm cười. anh biết là cô rất hiếu thắng mà!
Chỉ cần 1 câu nói mà anh đã hạ gục được cô rồi
* Quán cà phê :
- Cô nghĩ thế nào ? _ Nhật long dựa người vào chiếc ghế , một tay đang cầm điếu thuốc đang hút giở . Hiện giờ trông anh thật khác thường
- Tôi...tôi..._ Kiều Giang run rẩy nói không lên lời
- Cô có biết Kim Anh người chị em tốt của mình tại sao thời gian nay bỗng mất tích 1 cách khác thường không và công ty nhà cô ta đã phá sản chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi không ?
- Anh....anh...
- Theo như tôi biết thì chuyện đó có liên quan đến Thiên Kì . Mà Phan Loan là người yêu của anh ta , cô thử nghĩ xem thời gian qua cô đã đối xử vs cô ấy thế nào ?
- Tôi...tôi...
- Vì vậy cô phải nghe theo lời tôi nói...........
---------------------------------
- Sao quyển sách này lại khó đọc vậy ?_ Phan Loan nhìn chằm chằm vào quyển giải tích mà tự kỉ . Sắp thi rồi mà cô chả có tí vốn kiến thức nào cả !
- Tôi nghĩ đấy là do đầu óc của người đọc có vấn đề ! _ Thiên Kì vừa uống nước vừa nói 1 cách hết sức thản nhiên
- Ai...ai cho anh vào phòng của tôi ! _ Phan Loan giật nảy cả mình, miệng lắp bắp nói . Thực sự là cô rất sợ anh đó nha !
- Đây là nhà của tôi
- Thôi không nói chuyện vs anh nữa , tôi còn phải học bài ! _ Loan thở dài nói , đôi mắt màu cà phê đang dần hoa nên vì những con số toán học
- Đưa đây tôi xem nào ! _ Thiên Kì kéo chiếc ghế ở góc phòng đến gần chỗ nhỏ
- Ê , anh tránh xa tôi ra 1 chút đi ! _ Nhỏ Loan khẽ dịch ghế ra, nhỏ vẫn rất có ác cảm vs Thiên Kì
- Cô thôi ngay đi ! Cô nghĩ vs thân hình này thì sẽ gợi lên sự hứng thú vs tôi sao _ Thiên Kì nhếch mép cười đểu , ánh mắt dừng trên bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu hồng dâu của nhỏ
- Anh...anh....
" Cộp "
- Chú ý vào đây ! Toi chỉ nói 1 lần thôi đấy ! _ Thiên Kì cầm chiếc bút bi trong tay và bắt đầu công việc dạy học gia sư của mình
n Phút sau:
- Ê , sao anh vs chị của mình lại khác nhau đến vậy ? _ Trên đầu Loan hiện lên dấu hỏi to đùng
- Vậy em nghĩ như thế nào ! _ Thiên Kì chống tay vào cằm , ánh mắt dừng trên khuôn mặt trái xoan ngu ngơ của nhỏ
- Tôi nghĩ anh cũng phải ngu ngu như chị của mình chứ ! _ Loan bất giác nói , trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh cực khổ lúc mà Mẫn Chi đi học thêm để thi đại học
" Cốp"
Thiên Kì lại giáng thêm 1 cái cốc rõ đau lên đầu của nhỏ . Cô nghĩ anh ngu như vậy sao ? thực sự là gan cô đang to dần lên mà !
- Sao anh lúc nào cũng gõ đầu tôi vậy ? Không phải gõ nhiều thành nghiện chứ ?_ Nhỏ ôm lấy đầu , chu đôi môi nhỏ xinh ra trách tội
- Thôi cô làm hết đống bài tập này rồi xuống nấu cơm đi , tôi đói lắm rồi ! _ Thiên Kì đến bên chiếc giường nhỏ xinh mà ngả cả người nằm lên đó , thực sự là anh rất buồn ngủ !
- Ê , đừng có nằm lên giường , tôi không thích ám mùi của anh lên chiếc ga giường xinh xắn đó đâu _ Loan kéo dài giọng nói của mình ra
Thực sự là cô đang muốn ăn đòn sao ?
" Vèo " Con gấu to bằng nửa người đã hạ cánh trên đầu cô
' Anh thật là bạo lực mà' Nhỏ ôm gọn con gấu trong lòng , ánh mắt dừng trên người con trai hoàn mĩ đang nằm trước mặt
-----------------------------------------
* Tại nhà của Quân :
- Em vui như vậy sao ? _ Quân không thể không để ý nó
- Em thực sự trúng rồi đó ! tuần tới là bắt đầu nhập học rồi ! đại học ...đại học ...tao sắp đến rồi đây ! _ Nó nhảy cẩng lên , miệng hót như chim chích
- Thôi được rồi ! _ Quân không thể nào chịu nổi sự ồn ào của cô . Từ trước tới giờ anh không ngờ mình lại thích người ào ồn , hiếu động như vậy
Bỗng anh thấy mặt nó lại xụ xuống ngay lập tức
- Em lại sao vậy?
- Nếu mà đi học ở đó thì em sẽ không được gặp anh nữa ! _ Cô vui đầu vào lòng ngực anh, giọng thều thào nói .
Cô biết anh rất giỏi , đã thi vượt cấp , năm 15 tuổi đã đỗ vào trường đại học có tiếng ở nước ngoài , 17 tuổi thì hoàn thành xong khóa học . Còn bây giờ anh đang quản lý công ty cùng ba ba của mình . Thực sự anh là thiên tài mà ! tuy không phải cô chưa nhìn qua những người giỏi như vậy (t/g: Thiên Kì cũng vậy đó ) nhưng khi nghe người khác nhắc lại về sự nghiệp huy hoàng của anh thì cũng có chút giật mình .
- Được rồi ! Em thích anh như vậy sao ! _ Quân nâng cằm nó lên, miệng khẽ vẽ lên 1 nụ cười tuyệt đẹp
- Em...em....làm gì có , vào đại học chắc chắc sẽ có những anh chàng đẹp trai vậy em sẽ không phải lo là không có zai đẹp để ngắm rồi . Cô buông anh ra , ánh mắt không ngừng nghĩ mung lung
Cô thực sự đáng chết mà ! _ Quân khẽ nhăn mặt, trông đầu bỗng lóe lên 1 ý tưởng ....
Anh không hổ là thiên tài mà!
Quân cười lớn trước vẻ mặt ngu ngơ của nó .
------------------
Từng bông hoa bằng lăng khẽ đưa mình lay động theo những làn gió mát lạnh khác hẳn Trong bệnh viện trên trắng giường trải ga trắng toát, không khí thoang thoảng có mùi thuốc khủ trùng , có 1 cô gái nhỏ đang nằm bất động , khuôn mặt cô rất đỗi bình thường không có gì nổi bật cả ....
- Anh đến thăm em nè ! _ Nhạt Long nắm chặt lấy đôi bàn tay lành lạnh của cô em gái , 1 giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt tuấn tú của anh
.....Cô gái vẫn bất động, dường như cô đã tách mình ra khỏi thế giới này rồi .
- Anh nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá ! _ mắt Nhật Long chan chứa hận thù , anh khẽ nhìn vào khuôn mặt trắng xanh của cô em gái mà thề vs chính mình
--------------------
Hôm nay nó đã dạy rất sớm để chuẩn bị cho buổi học đầu tiên của mình ở trường đại học H , khẽ trang điểm thật nhẹ mái tóc được buộc lệch sang 1 bên trông rất đáng yêu. Chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng chiếc váy xếp tầng ly càng làm nó trông rạng rỡ , trong sáng như 1 đóa hoa .....
- Ăn diện thật đây ! _ Quan khẽ lên tiếng , ánh mắt anh đánh giá nó từ trên xuống dưới
- Đương nhiên ! _ nó ngắm mình trong gương , thích thú nở 1 nụ cười dễ thương. Ngày đầu tiên đi học nó phải tạo ấn đẹp trong lòng thầy cô cũng như vs bạn bè mới được
- À , anh trông em mặc thế này đã được chưa ?
- Em rất xấu !
- Anh ...anh.... không thèm nói vs anh nữa em đi đây. Nó đeo chiếc balo nhỏ xinh lên vai rồi bước chân ra ngoài
" Mình sẽ lại gặp nhau sớm thôi mà " Quân khẽ mỉm cười , chân bước lên tầng trên thay đồ