- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Phần 3Anh chàng hiệp sĩ.
“Cháu chào bác. Bác ra khi nào vậy, bác Vinh?”- Góc Nhìn cười nói với người đàn bà trung niên đang ngồi trước cửa phòng bệnh của Tú.
“T. đấy à, ôi giời ơi, khổ lắm cháu ơi”. Bà Vinh nghẹn ngào. Bà đưa tay quệt nước mắt, cố kiềm chế cơn xúc động rồi nói tiếp: “Bác mới ra hôm qua, khổ lắm cháu ơi, thằng Tú, nó…”- Bà lại nghẹn ngào, nhưng sau cùng, bà bặm môi nói với thái độ dứt khoát: “Thôi, bác xin lỗi đã làm phiền, cháu vào thăm nó đi. Đây là bạn gái cháu hả?”
“Dạ ko, đây là em Nhung, hàng xóm của Tú đấy bác ạ.”
“Xinh quá, ước gì bác có được cô con dâu như vậy nhỉ!”- Bà Vinh cười nhìn Nhung với ánh mắt trìu mến vẫn còn đẫm nước.
Nhung xấu hổ đỏ mặt, cô lúng túng cười ngượng nghịu đáp lễ bà Vinh. Cô thấy ngạc nhiên với chính mình bởi đã từ lâu lắm rồi, Nhung nghĩ cái cảm xúc xấu hổ, bẽn lẽn đã ko còn trong cô. Lăn lộn trong chốn vũ trường thác loạn, qua tay ko biết bao nhiêu đại gia và thiếu gia, Nhung tưởng rằng tâm hồn mình đã chai sạn trước những cảm xúc của cuộc đời. Cô sống dửng dưng và bất cần. Nhưng luôn luôn, trong lòng Nhung là một cảm giác trống trải ko thể nào bù đắp nổi. Cô cắn thuốc lắc, hút tài mà và nhảy nhót như một người điên trên sân khấu để cố quyên đi cái cảm giác đó. Nhưng mỗi khi thân thể rũ ra mệt mỏi vì hoạt động quá sức, cảm giác trống trải đó lại bùng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhung cặp bồ và làm tình với vô số người đàn ông, nhưng ko ai trong số họ khiến cô có 1 chút rung động nào ngoài những cảm giác cực khoái bản năng mà một con vật cũng có. Dù cho đấy là những anh chàng trẻ đẹp yêu cô mê mệt. Cô kinh tởm khi phải hôn họ, khi cái lưỡi nhám nhúa của họ thò vào mồm cô liếm mút một cách thèm khát. Khi bàn tay họ dày vò một cách tàn nhẫn trên bộ ngực cô, bộ ngực mà Nhung luôn tự hào, cô cũng ko phản ứng dù những lúc ấy cô bật cười vì thấy mình không khác một con bò đang bị người ta vắt sữa.
Hầu hết những người đàn ông đã từng ngủ với Nhung đều ko thể quên được cô, và trong số đó rất nhiều người sẵn sàng bỏ qua quá khứ, chấp nhận gắn bó cuộc đời với cô, nhưng chưa khi nào Nhung nhận lời họ. Cô ko thể tìm thấy ở họ thứ tình cảm mà cô đã từng dành cho những người bạn khác giới cô có cảm tình khi cô mới chỉ là một thiếu nữ trong sáng đang ở tuổi dậy thì. Đôi khi Nhung nghĩ, nếu khám phá ra được toàn bộ câu chuyện của chị cô, thì ko biết cuộc đời cô có còn ý nghĩa gì nữa ko?
Góc Nhìn lựa lời an ủi bà Vinh, rồi thay vì bước vào phòng thăm Tú ngay, anh hỏi bà đầu đuôi câu chuyện, bởi anh sợ nếu hỏi Tú, có thể cậu ta sẽ ko muốn nhắc lại chuyện này.
Bà Vinh trả lời: “Hôm kia Tú đang đi trên đường, bác ko rõ là ở đâu, hình như là dốc Bưởi hay Hoàng Hoa Thám chi đấy. Có 2 đứa say rượu đèo nhau đang phóng xe như điên. Tú định phanh xe lại tránh, nhưng nó thấy ngay trước mặt, cách bọn say rượu kia một đoạn có 1 đứa bé đang chập chững tập đi. Nếu 2 tên kia phóng thẳng tới thì sẽ húc vào đứa bé, vậy là, khổ lắm cháu ơi, ko biết ma xui quỷ khiến mần răng mà, Tú nó tăng ga đâm thẳng vào 2 thằng kia. Ba thằng bắn ra ba phía, 2 cái xe nát như tương nhưng đứa bé thì ko việc chi. Tú gãy chân gãy tay, còn 2 thằng trời đánh kia, ko đội mũ bảo hiểm nên hình như là đến giờ vẫn còn bất tỉnh…”
Góc Nhìn chào bà Vinh rồi ra hiệu gọi Nhung vào phòng thăm Tú. Anh đẩy cửa bước vào. Căn phòng khá sạch sẽ với 2 chiếc giường. Tuy nhiên, chỉ có 1 giường có Tú nằm còn giường kia trống không. Tú đang nằm nghiêng cố gắng lật một cách khó khăn những trang sách bằng cánh tay lành lặn. Tay kia cậu được bó cứng bằng một cục bột to xù.
“Xin chào, hiệp sĩ! Tôi đến để đưa huân chương cho cậu đây”.- Góc Nhìn nói vui vẻ.
Tú nhìn lên: “A, anh đấy à? Hiệp sĩ gì anh, 3 thằng say rượu đâm nhau ấy mà. Anh ngồi đây! Lâu lắm mới được gặp anh. Xin lỗi vì em ko thể ngồi dậy được. Ô! Ai thế kia, tôi có nhìn nhầm ko nhỉ?”
Đôi mắt Tú nhìn Nhung rạng rỡ, cậu pha trò: “Có phải em Nhung ko nhỉ? Có phải tôi đang mơ ko đây? Anh ơi, anh véo em một phát xem em đang mơ hay tỉnh?”
Nhung bật cười trước những lời lẽ rất hồn nhiên ấy của Tú, một nụ cười tươi tắn mà đã lâu cô mới có lại được. Tú nhìn say mê, Góc Nhìn nhìn say mê.
Nhận thấy 2 người đang nhìn mình, Nhung lúng túng đỏ mặt. Hai má cô ửng hồng, đôi môi mím lại và 2 mi mắt cụp xuống, hấp háy, khiến cho khuôn mặt cô càng đáng yêu hơn bao giờ hết.
Góc Nhìn nhường chiếc ghế duy nhất trong phòng cho Nhung. Sau 1 hồi hỏi han tình hình để biết chắc rằng ngoài việc gẫy chân tay, Tú ko còn bị gì nghiêm trọng hơn nữa, anh hỏi cậu ta: “Thế nào, tôi nghe người ta nói dạo này cậu rượu chè be bét lắm hả? Sao lại thế nhỉ? Trước đây tôi nhớ cậu rất ít uống rượu cơ mà? Lại còn thuốc lá nữa?”
Tú nhắm mắt suy nghĩ, sau một hồi cậu mở mắt ra nói một cách từ tốn: “Vâng, em giờ đã khác trước nhiều anh ạ. Sau khi anh chuyển đi, có nhiều chuyện khó hiểu xảy đến với em khiến em suy sụp nhiều.”
Bất ngờ Tú dừng lại nhìn chòng chọc vào Nhung nói với 1 thái độ kỳ quái: “Hôm nay anh bỗng thấy Nhung rất giống 1 người bạn cũ của anh, sao lâu nay anh ko để ý nhỉ? Có lẽ giờ mới được nhìn kỹ.”
Góc Nhìn giật mình, anh phân tích và ghép nối các dữ kiện với nhau rất nhanh rồi buột miệng: “Giống Thu à?”
Tú bật ngồi dậy như một chiếc lò xo, ko ai biết cậu lấy đâu ra sức mạnh phi thường để ôm cả 1 cục bột nặng như búa tạ và bật dậy được như vậy trong lúc một nửa cơ thể cậu gần như ko thể cử động. Tú mở to mắt nhìn Góc Nhìn: “Anh nói sao?”
Giờ thì Góc Nhìn gần như đã chắc chắn Tú có liên quan, ko những thế, liên quan rất sâu đậm đến căn phòng trống cùng những chuyện loằng ngoằng xung quanh nó. Anh cố gắng nói một cách thong thả nhất, tránh gây ra sự kích động cho Tú: “Tôi nói cậu đừng giật mình nhé, mấy hôm nay tôi quay lại xóm cũ cũng chỉ vì chuyện này. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên đưa tất cả ra ánh sáng. Đây, tôi giới thiệu với cậu, người đang ngồi cạnh cậu, tức là em Nhung, là em ruột của Thu, người mà rất có thể cậu đã gặp.”
Tú há hốc mồm, cậu ngạc nhiên đến mức ko thốt lên nổi lời nào.
Góc Nhìn tiếp tục: “Tuy nhiên, tôi chưa biết chuyện của cậu thế nào? Liệu nó có thể lắp vào những manh mối mà chúng tôi đã khám phá ra ko? Nếu có thể, cậu nên chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của mình”.
Tú hết sức ngỡ ngàng, đôi mắt cậu rưng rưng. Cậu dùng bàn tay còn lại bóp trán và nói trong nước mắt: “Lâu nay em ko dám nói chuyện này với ai vì em sợ mọi người sẽ bảo em điên. Chính em cũng nghĩ mình là 1 thằng điên khi tin vào những điều chính mắt em thấy, chính tai em nghe…”
Câu chuyện của Tú:
Tú sinh ra trên một miền quê nghèo của tỉnh Thanh Hóa, cũng là quê hương của vị anh hùng dân tộc Lê Lợi và cuộc khởi nghĩa Lam Sơn: Thọ Xuân. Bố mất sớm, một mình mẹ Tú tần tảo nuôi 3 chị em ăn học. Khi Tú học đến lớp 12, sợ mẹ vất vả, Tú quyết định thi vào trường đại học cảnh sát nhân dân.
Suốt năm năm học, Tú tỏ ra là một SV hết sức năng động và hoạt bát. Cậu luôn tham gia một cách nhiệt tình và thể hiện sự xuất sắc trong các phong trào thập thể, đoàn đội của nhà trường. Ra trường, Tú được ưu ái cất nhắc và giữ lại làm việc ở Hà Nội.
Gạt qua tất cả những thành kiến ko tốt của mọi người về nghề công an, gạt qua cả những thế giới ngầm trong ngành công an, Tú luôn tự tin vào bản thân mình và cố gắng một cách tối đa nhất để trở thành người có ích cho xã hội. Xuất thân nghèo khó, vậy nên Tú rất trân trọng những gì mình đang có. Cậu sống vui vẻ, yêu đời và được tất cả mọi người quý mến.
Ko giống như SV các trường khác, khi còn là SV, Tú được nhà trường bố trí nơi ăn chốn ở chu đáo. Tuy nhiên, khi ra đi làm, cậu lại phải lăn lộn với các nhà trọ ở nhiều nơi của HN. Cách đây khoảng 1 năm rưỡi, Tú chuyển đến xóm X và thuê căn phòng trong cùng của dãy bên trái.
Chuyển đến cùng ngày với Tú, là một anh chàng bí hiểm với đủ thứ nghề trong tay: T.(Hay Góc Nhìn). Theo như Tú biết, anh chàng này là một nhà báo, một nhà kiến trúc và cũng đang là quản lý(admin) của trang web. Góc Nhìn ở căn phòng bên phải phòng Tú, cạnh phòng Góc Nhìn là phòng Lai, anh chàng làm ở Văn phòng chính phủ, Lai đã ở đây đến 3 năm rồi. Sát phòng Lai và cũng là căn phòng ngoài cùng, là phòng Nhung, cô gái vũ trường. Đối diện với phòng Tú và Góc Nhìn là 2 căn phòng trống nhưng bà chủ nhà ko cho ai thuê bao giờ. Lý do bà ta giải thích là 2 căn phòng đó chưa hoàn thiện, ko thể ở được. Cạnh 2 căn phòng trống được thuê bởi những người lao động tự do. Đây là những người ít có mặt ở nhà nhất, đến nỗi mà dù đã ở đây rất lâu nhưng Tú vẫn thậm chí ko biết mặt người nào. Họ chỉ về nhà để ngủ, còn khi thức, gần như chắc chắn là họ đang làm việc ở đâu đó.
Tú, Góc Nhìn và Lai sống với nhau rất hòa thuận, vui vẻ. Nhưng Nhung, cô gái vũ trường thì ko tiếp xúc cũng chẳng chào hỏi ai bao giờ. Cô ta ko bao giờ đưa bạn về phòng, nhưng thỉnh thoảng 3 bạn trẻ có thể bắt gặp cô ta đang ngồi ôm cứng một anh chàng nào đấy sau những chiếc xe máy đắt tiền, hoặc đang trang điểm trên ô tô cùng một vị mà chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng biết đấy là “đại gia”. Duy chỉ có điều làm Tú để ý đến Nhung, là trong 4 tháng đầu, thỉnh thoảng cô nàng lại chủ động hỏi cậu xem có thấy gì ở 2 căn phòng trống ko? Tú ko thấy gì nên cậu lắc đầu. Câu trả lời ấy có vẻ làm Nhung ko vui. Đến tháng thứ 5, Nhung ko hỏi Tú nữa, và cũng từ đấy về sau, rất ít khi Tú có dịp tiếp xúc với cô nàng “yết kiêu” này.
Ở được 6 tháng thì Góc Nhìn chuyển đi nơi khác. Sau đấy khoảng vài ngày, căn phòng trống số 2, tức là căn phòng thứ 3 từ ngoài vào của dãy đối diện, có người đến thuê. Tú đã rất vui khi một buổi tối làm về muộn, cậu thấy một cô gái rất xinh đang dọn đồ trong căn phòng ấy. Tú bắt chuyện và làm quen với nàng. Nàng giới thiệu nàng tên Thu, quê ở Hưng Yên, đang học đại học Ngoại Thương năm thứ 3.
Sự có mặt của Thu ở xóm trọ làm cho Tú cảm thấy yêu đời hơn. Ko giống cô gái vũ trường kia, Thu hết sức thân thiện và tình cảm, nàng cũng rất thông minh, vui vẻ và hay hát. Tiếng hát của nàng trong trẻo dễ thương khiến cho Tú ngất ngây mơ màng. Những buổi tối Tú đi về muộn, nàng luôn dịu dàng hỏi han và đôi khi là pha cho cậu những cốc nước chanh mát lạnh khiến tâm hồn Tú như dãn ra, bay bổng lên chín tầng mây.
Thu có 1 đặc điểm là nàng rất ít khi nếu ko muốn nói là gần như ko bao giờ ra khỏi khu xóm trọ trừ thời điểm nàng đi học. Thu đi học cả ngày và 6 giờ là thời điểm nàng có mặt ở nhà, Tú chỉ có thể gặp nàng sau lúc ấy. Chiều thứ 7, sau buổi học cuối cùng, nàng bắt xe về Hưng Yên thăm bố mẹ và trở lại vào sáng thứ 2, kịp giờ học buổi sáng. Tú sẽ được gặp lại nàng sau 6h chiều ngày thứ 2. Điều này cũng có nghĩa là, khi mà xóm trọ có đông đủ người ở nhà nhất, thì Thu lại ko có mặt. Thu ko bao giờ rủ bạn bè đến nhà và nàng cũng ít khi nghe điện thoại. Tuy nhiên, nàng vẫn cho Tú số điện thoại của nàng phòng khi hữu sự.
Chẳng phải nói nhiều hẳn bạn đọc cũng biết sau đấy một thời gian Tú và Thu trở thành 1 cặp. Họ hợp nhau như cá với nước, ai cũng tiếc là đã được gặp nhau quá muộn.
Những khi ở bên nhau, Thu thường hát và đọc thơ cho Tú nghe. Những bài thơ mà Tú nhớ mãi:
“Ràng buộc”
“Nếu em là cánh diều
Anh sẽ là sợi chỉ
Vì nếu ko có chỉ
Diều sẽ chẳng dám bay đâu
Nếu em là chiếc ô tô
Anh sẽ là bình xăng, em nhé
Vì nếu chẳng có bình xăng
Em sẽ cả đời nằm nguyên một chỗ
Nếu em là chiếc bóng đèn
Thì anh sẽ là dòng điện
Vì nếu ko có dòng điện
Em sẽ suốt đời tối tăm
Nếu em là cánh én
Anh sẽ là mùa xuân.
Vì nếu ko có mùa xuân
Thì chim én chẳng biết nơi nào”
Hay “Một cơn mưa buồn”.
“Trời mưa hả
Mưa thì có làm sao?
Tôi đã từng dầm mưa
Trên những con đường hà nội
Trời mưa nặng hạt
Nước ngập đầy đường
Phố xá vắng tanh
Lưa thưa vài bóng người vội vã
Bầu trời u ám
Mặt đất tối đen
Cả những ngọn đèn
Cũng ko thèm sáng
Ông trời làm sấm
Ánh chớp nhì nhoằng.
Từng con sóng
Cuốn trôi đi tất cả những gì bé nhỏ
Tôi thầm nghĩ đến căn phòng đơn sơ
Là nơi tôi ở
Chắc nước đã ngập vào
Nhưng có làm sao
Thây kệ
Nắng mưa là việc của trời
Tôi vẫn yêu đời
Lội trên những con đường ngập nước
Bên tai tôi, gió vẫn gào thét
Nước ngập ngang ngừơi
Tôi cười:
“ Mưa là sự sống…”
Nhưng ngày hôm nay
Trên mảnh đất quê hương này
Một cơn mưa
Đã xé tâm hồn tôi làm trăm mảnh
Cho tôi biết buồn
Biết cồn cào mong đợi
Và chờ…
Một người con gái!
Tôi đã gặp em
Một ngàn lẻ một lần
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nhớ
Có phải vì cơn mưa
Cơn mưa làm cho em ko đến
Cơn mưa làm cho tôi thấy nhớ
Hay là
Vì…
Em ở bên tôi như một câu chuyện cổ
Một bóng hồng trong tập truyện Liêu Trai
Và tôi sẽ xa em một sớm ngày
Biết đâu sẽ ko một lời từ biệt
Và mai sau
Sẽ có lúc trên phố phường Hà Nội
Tôi lê những bước chân buồn nặng nhọc
Và nhìn về một phương
Phương trời
Nơi có quê hương tôi ở đó
Nơi có một người con gái
Và có cơn mưa thật buồn.
Thời gian sẽ mãi trôi đi
Tôi sẽ là con ngừơi như tôi mong muốn
Tôi sẽ sống ngẩng cao đầu
Vui vẻ và yêu đời
Nhưng những cơn mưa
Vẫn sẽ mãi buồn
Cũng như một người con gái
Đã cho tôi những kỷ niệm rất buồn”
Nàng thì thầm ngâm thơ theo cách riêng của mình. Giọng nàng cực kỳ biểu cảm khiến cho đôi lúc Tú có cảm giác mình hoàn toàn tan ra trong những vần thơ nàng đọc. Khi Tú hỏi ai là tác giả của những bài thơ, nàng chỉ trả lời bâng quơ: “Một người bạn”.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Một ngày mưa dầm, bỗng nhiên Thu ko về xóm trọ. Tú liên tục gọi điện nhưng ko rõ vì lý do gì mà máy nàng luôn ở trong tình trạng busy(bận). Tối hôm ấy, Tú như đang ngồi trên đống lửa. Cậu đọc đi đọc lại bài thơ “Một cơn mưa buồn” và thầm cầu khấn cho ko có việc gì xảy ra với Thu. Đến lúc này cậu mới hiểu hết được tâm trạng của chàng trai trong bài thơ ấy. Nhiều ngày sau đó, Thu vẫn bặt tăm. Tú như điên cuồng trong nỗi nhớ và sự hoang mang lo sợ. Đại khái, bạn đọc chỉ cần đặt mình vào địa vị của Tú sẽ hiểu, bất tất phải dài dòng ở đây.
Một đêm, khi nỗi nhớ Thu đã lên đến cực điểm khiến Tú ko thể nào ngủ được. Cậu nằm mở mắt nhìn thao láo lên trần nhà, nước mắt lưng tròng. Bỗng một tiếng động nhỏ khiến Tú giật mình chú ý. Tiếp theo, là những tiếng động thì thào nối tiếp nhau tuôn thành dòng.
Tiếng ngâm thơ của Thu.
Tú sung sướng phát cuồng, cậu bật dậy mở tung cánh cửa.
Thu đang đứng trước cửa phòng căn phòng trống trong cùng, nàng mặc một bộ đồ trắng muốt mà Tú chưa thấy bao giờ. Nhìn nàng như một thiên thần đứng giữa màn đêm, trong sáng và thánh thiện. Nàng nhoẻn miệng cười với Tú.
Tú định lao đến ôm chầm lấy nàng, nhưng Thu giơ tay ra hiệu dừng lại, nàng nói với Tú.
“Từ từ đã anh, nếu anh tiến lại gần em bây giờ, thì anh sẽ phải xa em mãi mãi đấy. Hãy kiên nhẫn, im lặng và nghe em nói đây, anh yêu.”
Tú rất ngạc nhiên, nhưng cậu ko nói gì.
“Anh yêu, anh yêu em có nhiều ko?”
“Anh yêu em vô cùng, anh ko thể sống thiếu em được, xin em, xin em đừng bao giờ rời xa anh một lần nữa, em có biết anh đã đau khổ thế nào trong thời gian qua ko?”.
“Tốt lắm, anh yêu, vậy anh có dám hy sinh mạng sống của mình vì em ko?”
“Em đừng nói vậy, anh yêu em và anh sẵn sàng làm tất cả vì em, dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng anh cũng chịu.”
“Chỉ 1 câu thôi anh yêu. Anh có dám chết vì em ko?”
“Có, anh dám.”
“Anh yêu, anh làm em vui lắm. Vậy bây giờ, nếu em chẳng may em chết, anh có dám chết theo em ko?”
“Em nói gì lạ vậy Thu? Em đừng như vậy nữa, em làm anh sợ đấy.”
“Trả lời đi, anh yêu!”
“Có, tất nhiên là có, anh sẽ chết theo em, vì sống ko có em, cuộc đời anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh đúng là người mà em chờ đợi, anh yêu, anh hãy nhìn đây.”
Thu đẩy nhẹ vào cửa căn phòng trống. Cánh cửa mở toang.
Tú cứng người. Đôi mắt cậu dại đi, lạc thần. Trong căn phòng trống là cảnh 1 cô gái treo cổ trên 1 sợi dây thòng lọng, bên cạnh cô có 1 sợi dây nữa trống không. Bên dưới là 1 vòng hoa hồng trắng và những cây nến đang cháy sáng xung quanh. Cô gái treo trên sợi dây mặc bộ quần áo trắng muốt và ko phải ai xa lạ, chính là Thu. Một Thu đang đứng bên cánh cửa và một Thu treo trên sợi dây, cả 2 đều mặc đồ trắng. Miệng Thu treo trên sợi dây lắp bắp và thì thào phát ra những vần thơ mà cô hay đọc cho Tú nghe.
Tú muốn bỏ chạy, muốn hét lên thật to nhưng chân cậu ko cử động được, mồm cậu ko thốt lên được. Cậu ước gì mình ngất đi, nhưng trái lại cậu lại rất tỉnh táo.
“Anh yêu, sợi dây còn lại là dành cho anh đấy. Hãy đến bên em đi, hãy ôm lấy em đi, chúng ta sẽ ko bao giờ rời xa nhau nữa, ko bao giờ. Em sẽ mãi mãi hát cho anh nghe, đọc thơ cho anh nghe…”
Tú muốn nhắm mắt lại, muốn bịt tai lại, nhưng cậu ko thể nào cử động được.
“Cái chết ko đáng sợ như anh nghĩ đâu, anh yêu. Chỉ 1 giây thôi. Anh yêu, con người rồi ai cũng phải chết mà, đừng sợ. Anh sợ chết, nhưng một ngày rồi anh cũng phải chết, và lúc đấy người đời cũng nhìn anh kinh khủng mà thôi. Anh còn sống là thì hiện tại và thì quá khứ, nhưng tương lai anh vẫn phải chết. Anh của quá khứ hay anh của tương lai thì vẫn là anh, vậy thì sống hay chết có gì khác nhau nào? Nếu anh sợ chết, tức là anh đang sợ chính mình ở tương lai đấy. Em cũng vậy, anh yêu, dù sống hay chết thì em vẫn là em, vẫn là Thu của anh. Đến bên em đi, anh yêu, hãy ôm lấy em và hứa che chở cho em đi.”
Tú bỗng nhiên thấy những lời nói của nàng có lý. Đời người, ai chẳng phải 1 lần chết. Nếu được chết ở bên người mình yêu, được mãi mãi ở bên người mình yêu, thì chết có gì là đau khổ, có gì là đáng sợ nào?
“Anh yêu, em thú thật với anh, trước đây em đã yêu một người, chúng em ko thể sống ở bên nhau được nên đã quyết định cùng chết để được bên nhau mãi mãi. Nhưng đến phút cuối, hẵn đã hèn nhát bỏ mặc em chết 1 mình. Anh yêu, anh ko giống hắn phải ko? Nào, đến với em đi, anh yêu, đừng làm em mất niềm tin vào tình yêu, nào, anh!”
Tú như người bị thôi miên, trong tích tắc, cậu bất chợt bước theo Thu. Thu đi nhẹ nhàng về phía sợi dây thòng lọng như muốn dẫn đường cậu. Tú bước chầm chậm, 2 tay cậu huơ lên quờ quạng như 1người già mắt kém. Cậu từ từ bước về phía sợi dây còn trống. Tú cầm một chiếc ghế nhỏ gần đấy, đặt ngay xuống dưới sợi dây, trèo lên và đút đầu vào thòng lọng. Thu dưới đất bỗng biến mất, chỉ còn Thu trên sợi dây thòng lọng quay sang, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương.
Trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, một tiếng nói thiêng liêng lao từ đáy lòng Tú, lên đến cổ, lên yết hầu, rồi đến lưỡi và cuối cùng đẩy 2 hàm răng và đôi môi của cậu, thoát ra ngoài:
“Mẹ!”
Đấy là tiếng đầu tiên mà cậu nói được, và có thể, là tiếng nói cuối cùng cậu được nói.
Những hình ảnh của người mẹ tần tảo bỗng hiện về tràn ngập tâm hồn Tú, những kỷ niệm thưở ấu thơ, bàn tay mẹ đã chăm sóc cho cậu tất cả và nuôi cậu khôn lớn đến bây giờ, nụ cười nhân hậu và ấm áp của mẹ, cả những trận đòn mẹ phạt cậu lúc cậu ko vâng lời… tất cả như một khối cầu lửa quay cuồng và nổ tung trong đầu cậu. Tú đẩy sợi dây ra, cậu lao xuống đất.
Tú ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc tu tu như một đứa trẻ. Ở trên sợi dây, Thu nhìn Tú với đôi mắt đẫm lệ, rồi tiếng nói của cô lại phát ra: “Anh, như vậy là em đã hiểu. Trên đời này ko có ai yêu em thật lòng cả, em sẽ mãi mãi phải bơ vơ một cõi, em sẽ ko bao giờ tin vào tình yêu nữa. Anh đừng khóc nữa, anh ko thể chết cùng em, vậy thì anh có thể giúp em một việc được ko?”
Tú ngừng khóc, nhưng cậu ko nói gì.
“Anh hãy giúp em giết hắn”.
Ánh sáng.
Tú trầm ngâm một lúc, cậu hút một hơi thuốc dài rồi nói: “Một thời gian sau đó, em thường xuyên bị mộng du, thậm chí mộng du trong lúc thức. Nhiều khi đang làm việc, em bỗng như mê đi và bỗng cảm thấy mơ hồ một cảm giác cực kỳ căm ghét một ai đó, căm ghét đến mức em chỉ muốn giết ngay hắn. Tuy nhiên, may mắn là thời gian mộng du của em rất ngắn nên em kịp tỉnh lại trước khi nhận thức được mình muốn giết ai. Rất nhiều lần khi thức giấc, em thấy mình cẩm trong tay, hoặc gậy, hoặc côn, đang nằm trước cửa phòng Lai.”
Góc Nhìn giật thót mình. Anh hỏi cả 2 người: “Này, tôi hỏi, có phải xóm X hiện chỉ có 1 phòng trống ko nhỉ?”
“Không, vẫn là 2 căn phòng trống. Ngoài bóng ma của Thu, chẳng có ai thuê 2 căn phòng đấy cả, mà bà chủ nhà cũng chẳng có ý định cho ai thuê.”
Góc Nhìn toát mồ hôi lạnh, anh có một linh cảm cực kỳ bất an. Anh rút vội điện thoại và gọi cho Thanh.
Ko có tín hiệu trả lời. Chuông đổ rất nhiều lần nhưng Thanh tuyệt nhiên ko nghe máy.
**********************************
Lai dụi điếu thuốc, anh run run đưa bàn tay mân mê trên những bức ảnh trong một quyển Album cũ. Quyển Album này là một kỷ vật vô giá đối với Lai, hầu như ngày nào anh cũng xem lại nó. Lai nhắm mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của một thời, những kỷ niệm mà anh đã tự hứa với mình, là cả cuộc đời này anh chỉ sống vì nó, sống để nghĩ về nó.
Có tiếng chuông điện thoại reo. Là số của Góc Nhìn.
Góc Nhìn rất ít khi nói to, nhưng lần này hắn nói như hét lên với anh: “Khóa chặt cửa lại và ko được mở cho ai cả, đợi đấy, tớ về ngay đây. Nhớ, ko hỏi gì, khóa chặt cửa và đợi tớ về. Nhớ là ko được mở cho bất cứ ai cả, dù là ai cũng thế!!!”
Lai ko hiểu nổi thái độ của Góc Nhìn, hắn loạn trí rồi chăng? Lai đặt điện thoại xuống, thở dài rồi châm một điếu thuốc mới. Bất chợt có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Em, Thanh đây mà.”
“Anh chàng phóng viên kỳ cục.”- Lai lẩm bẩm. Anh ra mở cửa cho Thanh.
Thanh bước vào phòng, Lai hỏi cậu ta: “Có chuyện gì thế em.”
Ko nhìn Lai, Thanh trả lời: “Em có chút chuyện muốn hỏi anh.”
“Có chuyện gì vậy em?”
Thanh bất ngờ quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Lai và cười. Lai bàng hoàng. Chẳng phải, chẳng phải đó là anh mắt của…
Một cái gì đó đập mạnh vào đầu khiến Lai gục xuống, đầu óc anh tối tăm, Lai chìm vào cơn mê và ko còn biết gì nữa.
*************************************
“Lên xe đi, nhanh lên!”
Nhung trèo lên xe ngồi sau Góc Nhìn. Anh rồ ga phóng thẳng ra cửa bệnh viện, nhanh đến nỗi mà khi chiếc xe đi khỏi, người soát vé hỏi người bảo vệ: “Tôi có cảm giác là vừa có 1 chiếc xe chạy qua đây?”.
Góc Nhìn phóng xe một cách liều lĩnh, anh vượt hầu hết những đèn đỏ mà anh có thể vượt được. Đến ngã tư Trường Chinh, bất chợt một người mặc sắc phục công an phường nhảy ra, chặn xe Góc Nhìn lại. Hắn đưa tay rút vội chùm chìa khóa xe của Góc Nhìn và nhanh chóng đút vào túi áo.
“Công an tăng cường à? Mẹ kiếp!”- Góc Nhìn lẩm bẩm chửi thể. Tiếp theo, anh năn nỉ: “Em đang có việc gấp lắm, em xin anh đấy, ko phải em cố ý vượt đèn đâu, thực sự là em có việc quan trọng.”
“Đồng chí cứ dắc xe vào vỉa hè đã, chúng ta sẽ giải quyết sau”.
“Em xin anh đấy, em đang vội lắm.”
Người công an nhắc lại như một cái máy: “Đề nghị đồng chí dắc xe vào vỉa hè”.
Góc Nhìn cảm thấy cực kỳ ức chế với thái độ của hắn, nhưng không còn cách nào khác, anh đành tuân lệnh, dắc xe vào sát vỉa hè. Đến nơi, người công an giơ tay chào anh theo nghi thức của quân nhân, sau đó hắn nói như một đứa bé đang đọc bài học thuộc lòng: “Đồng chí đã vi phạm luật giao thông, vượt đèn đỏ trái phép. Đề nghị đồng chí cho xem giấy tờ.”
Góc Nhìn kêu trời, anh tiếp tục năn nỉ: “Em đang có việc quan trọng liên quan đến mạng người, anh làm ơn cho em đi đi, em hứa sáng mai sẽ quay lại đây nhận mọi khuyết điểm”.
“Đề nghị đồng chí cho xem giấy tờ. Hự!...”
Một cú đá mạnh như trời giáng của Góc Nhìn phóng thẳng vào giữa bụng làm chàng công an bất ngờ, hắn ngồi ôm bụng, khuôn mặt tái xanh. Góc Nhìn thò vội tay vào túi hắn, rút ra chùm chìa khóa. Anh tra vào ổ, quay lại nói rất nhanh với Nhung: “Nhanh lên!”. Nhung lao lên xe và Góc Nhìn lại rồ ga phóng như điên.
Gió ù ù bên tai, phía sau, bộ ngực của Nhung thỉnh thoảng lại áp mạnh vào lưng Góc Nhìn mỗi khi anh phanh gấp, nhưng Góc Nhìn chẳng cảm thấy gì. Anh tiếp tục vặn ga và chiếc xe lao như một hung thần trên xa lộ.
Nhung quay lại phía sau, cô hốt hoảng nhận thấy có rất nhiều công an, gồm cả công an giao thông lẫn cơ động đang rồng rắn đuổi theo xe họ. Họ đã thực sự bị xem là tội phạm. Nhung nói to át tiếng gió: “Bọn Hugo đang đuổi theo, đông lắm anh ơi!”. Góc Nhìn ko nói gì, anh tiếp tục tăng ga. Có tiếng còi xe công an hụ phía trước, biết là đã bị đón đầu, Góc Nhìn rẽ vào đường Láng Hạ, anh lao theo nhiều con đường nhỏ khác và cuối cùng cũng đến được phố Nguyễn Chí Thanh. Góc Nhìn cho xe quẹo vào phố Chùa Láng, anh chạy qua trường đại học Ngoại Thương và rẽ phải. Đến đây thì mất dấu công an.
Hai phút sau, xe dừng trước xóm X, Góc Nhìn để xe ngoài đường, anh lao ngay vào xóm. Nhung theo sau bén gót.
Ko một tiếng động. Những người lao động tự do chưa về, Tú ở bệnh viện. Chỉ có Lai và Thanh ở nhà.
Từ xa, Góc Nhìn đã thấy ánh nến lập lòe phát ra từ cánh cửa khép hờ của căn phòng kín. Anh lại gần và đạp mạnh cánh cửa.
Khung cảnh bên trong khiến anh rụng rời.
Giữa căn phòng bụi đóng dày đặc là 1 vòng hoa hồng và những cây nến. Sau vòng hoa là 2 chiếc ghế, ngay trên 2 chiếc ghế có 2 sợi dây thòng lọng. Trên sợi dây bên trái có treo một tấm di ảnh. Chẳng cần nhìn, Góc Nhìn cũng biết chắc chắn đấy là ảnh của Thu.
Một người đàn ông quỳ trước vòng hoa, 2 bàn tay anh ta đang vuốt ve một cách nâng niu những bông hồng trắng. Đó là Thanh. Cạnh Thanh là Lai, bị trói cứng và hình như đã ngất xỉu. Nhung hét lên, Thanh quay đầu lại.
“Anh Thanh, sao lại…”. Nhung tiến lên 1 bước nói trong sự hoảng sợ tột cùng.
“Lui ra, Nhung, đấy ko phải là Thanh.”
Truy cập "the gioi ma .com" để đọc nhiều truyện ma hơn nữa!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 4
Oan hồn trong xóm trọ
Nhung lắp bắp: “Anh T., anh nói sao?”
“Đây ko phải là Thanh, đúng hơn thì ko phải Thanh mà chúng ta thường thấy.”
Thanh quay lại, nhưng đôi mắt cậu rõ ràng là đang nhìn ra vô cực chứ ko phải nhìn Nhung hoặc Góc Nhìn. Đôi mắt ấy ko phải là một con người, cũng ko phải là một con thú, nó chỉ đơn giản là 2 nhãn cầu nhét vào trong hốc mắt, ko có khả năng biểu cảm. Thanh rút trong người ra một con dao gập, bật nó ra và dí vào cổ Lai. Lưỡi dao sắc và thân dao dài, mỏng như một lá lúa khiến Góc Nhìn có cảm giác chỉ cần Thanh mạnh tay hơn một chút là Lai sẽ đi đời.
Nhung run rẩy: “Trời ơi, phải làm sao bây giờ?”
Góc Nhìn cũng lúng túng ko biết phải xử lý ra sao, anh bấm nhẹ vào tay Nhung nói nhỏ: “Chúng ta cần phải tránh mọi sự kích động cho Thanh bây giờ, ko để cậu ta hại Lai cũng như ko để cậu ta tự chĩa dao vào mình.”
Góc Nhìn suy nghĩ rất nhanh. Rõ ràng chuyện này là do hồn ma của Thu gây nên, nhưng theo suy đoán của anh, Thu ko hiện diện trong cơ thể Thanh. Người bị ma nhập thường có đôi mắt cực kỳ linh hoạt và biểu cảm, bởi vì đó là công cụ duy nhất giúp hồn ma biểu đạt một cách chính xác nhất tình cảm của mình. Các bộ phận trên cơ thể đều là của người khác, rất khó điều khiển. Nhưng đôi mắt thì khác, nó có thể diễn đạt cảm xúc chẳng khác gì đôi mắt của chính hồn ma lúc còn sống.
Theo anh, có lẽ Thu đã xâm nhập vào não bộ của Thanh, tác động lên đó, thổi vào tâm trí Thanh những tình cảm căm ghét, thù hận và cuối cùng là bắt Thanh làm theo ý mình như một kiểu thôi miên, ám thị. Nếu bây giờ, anh và Nhung có những hành động làm cho Thu tức giận, thì rất có thể cô ta sẽ sát hại cả Thanh lẫn Lai bằng cách điều khiển Thanh. Cũng ko thể đứng nói vào khoảng trống như đang nói chuyện với Thu vì cho rằng cô ta đang quanh quẩn trong căn phòng này được. Bởi vì, theo hiểu biết của Góc Nhìn, hồn ma tồn tại dưới 1 dạng sóng kiểu như sóng điện từ. Ko có thân xác, ko có các giác quan, lẽ đương nhiên là ko thể nghe được những điều anh cũng như người khác nói. Giao tiếp qua các giác quan chỉ có tác dụng giữa những cá thể đang tồn tại dưới 1 cơ thể sống với nhau mà thôi. Tuy nhiên, thay vào đó, cô ta có thể nắm rõ suy nghĩ của những người đang có mặt trong căn phòng này. Một suy nghĩ mang đến một hành động xấu lập tức sẽ khiến Thu đề phòng và gây ra phản ứng tiêu cực. Góc Nhìn hiểu rằng những gì anh đang suy nghĩ, có thể Thu đều biết. Nhưng nếu bảo Góc Nhìn tìm cách giao tiếp với Thu thông qua tâm thức(hay suy nghĩ) thì anh ko thể nào làm được. Suy nghĩ, hay tâm thức, là một dạng dây truyền bất tận ko theo trình tự nào hết. Người ta có thể đang suy nghĩ đến việc này, bỗng dưng quay sang liên hệ ngay đến việc khác, hoặc là những cái mà các giác quan như mắt, mũi, mồm, tay, chân… cảm nhận được cũng sẽ tác động lớn lên dòng suy nghĩ của con người. Loại bỏ hoặc điều khiển được dòng tâm thức, chỉ có những bậc giác ngộ như đức Phật hoặc những vị chân tu đã đạt đến đẳng cấp cao của thiền định mà thôi. Biến suy nghĩ của mình thành thông điệp để gửi đến một vong hồn, là điều bất khả kháng đối với người bình thường. Góc Nhìn cũng không ngoại lệ. Cách khả dĩ nhất bây giờ, là hi vọng Thu sẽ nhập vào cơ thể Thanh để nói chuyện với mọi người. Lúc này, Thu sẽ giao tiếp với Góc Nhìn như một người bình thường. Nhưng điều đó, hoàn toàn phụ thuộc vào Thu.
Góc Nhìn cảm thấy rối bời. Anh ko biết phải xử trí ra sao cho hợp lý. Thanh vẫn ngồi dí dao vào cổ Lai như một bức tượng, ko nhúc nhích. Sau khi đắn đo, Góc Nhìn quyết định sẽ cố tìm cách giao tiếp với Thu. Anh lẩm nhẩm trong đầu: “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện với chúng tôi”.
Góc Nhìn đã thiển cận ở chỗ này, bởi vì khi anh lẩm nhẩm như vậy, là anh đang nghĩ đến câu nói “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện” chứ ko phải nghĩ đến tình huống Thu nhập vào Thanh. Ko những thế, chỉ trong tích tắc, bộ não Góc Nhìn lại tràn ngập những suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại, về tính mạng của Lai, Thanh, về việc Nhung là em gái Thu, về vòng hoa, về dây thòng lọng, thậm chí là cả những suy nghĩ cũ hơn về câu chuyện của Tú vừa kể, chuyện 2 căn phòng trống… Tất cả như một quyển album chi chít những hình ảnh được sắp xếp 1 cách hỗn độn ko thể nào thu gom vào được.
Sau một lúc cố gắng, thấy Thanh vẫn ko cử động, Góc Nhìn đành chịu đầu hàng. Anh đứng im ko còn biết nói gì. Tất cả: Thanh, Lai, Góc Nhìn và Nhung đều im lặng như những pho tượng trong triển lãm.
Bất chợt lúc ấy, đôi mắt Lai hấy háy rồi mở ra. Lai đã tỉnh. Anh nhìn Góc Nhìn, nhìn Nhung và nói một cách khó nhọc: “T., Nhung, 2 người ra ngoài đi. Chuyện này đã đến lúc phải chấm dứt rồi. Tôi là một nửa của câu chuyện, chỉ có tôi mới kết thúc được nó.”
“Xem đôi mắt của Thanh kìa”. – Nhung nói và đẩy nhẹ vào tay Góc Nhìn.
Khác với đôi mắt vô hồn khi nãy, ánh mắt của Thanh giờ đây như có lửa. Hai con mắt nhìn Lai rực sáng và căm thù. Thanh cất lên một giọng nửa đàn ông nửa đàn bà khiến Nhung và Góc Nhìn rùng mình nổi gai ốc: “Tên khốn, sao mày lại ra đây, mày ko dám đối diện với tao chứ gì.”
Lai nói chậm rãi: “Anh ko muốn thấy em như thế, Thu ạ. Và, anh ko thể điều khiển được lúc nào mình tỉnh, lúc nào mình mê. Anh là người bình thường, cái đó do cơ thể sinh học của anh điều khiển. Anh ko sợ chết, Thu ạ, nhưng anh sợ em nói với anh những lời như thế. Từ bao nhiêu năm nay, anh luôn tôn thờ em, chưa bao giờ anh có bất kỳ 1 ý nghĩ nào xúc phạm em, dù là nhỏ nhất. Những lời nói của em vừa rồi, nó như hàng ngàn hàng vạn mũi tên nghiền nát trái tim anh.”
“Vậy là nãy giờ, Thu nói chuyện với Lai trong cơn mê của cậu ta. Có lẽ Thu đã chửi mắng Lai thậm tệ lắm”.- Góc Nhìn nghĩ thầm. – “Vấn đề bây giờ là phải làm sao xoa dịu được lòng thù hận có trong Thu. Điều này quả thực là quá khó.”
Góc Nhìn bóp trán suy nghĩ trong khi đôi mắt vẫn ko rời Thanh(hay Thu) và Lai. Anh hi vọng Lai sẽ nói được nhiều điều xoa dịu sự căm thù của “Thu”.
“Nhiều năm qua” -Lai nói tiếp- “Có ngày nào anh ko nghĩ về em? Có ngày nào anh ko xem lại những kỷ vật, những bức ảnh của em? Có ngày nào đôi mắt anh ko nhỏ lệ vì em?
Anh đã hèn nhát, anh đã bỏ mặc em chết 1 mình, anh biết anh là thằng khốn nạn, nhưng ko vì thế mà anh ko yêu em, Thu ạ.”. Đôi mắt Lai nhìn thẳng vào mắt Thanh/Thu và rưng rưng nước mắt. Anh nói tiếp: “Anh đã thề là, suốt cuộc đời này, anh sống chỉ để nghĩ về em, nhớ về em, về những giây phút có em, những kỷ niệm của chúng ta.
Mấy năm nay, anh sống như một cái xác, duy vật hoàn toàn. Bề ngoài anh cười đó, nói đó, đi lại đó, nhưng đó ko phải là con người thật của anh. Chỉ đến khi đêm về, khi mà đôi bàn tay anh run run vuốt ve trên những tấm hình của em, những kỷ vật của em, anh mới thực sự là chính mình, anh mới cảm thấy tâm hồn mình đúng là của 1 con người.
Như em đã biết, anh là người con trai duy nhất trong 1 dòng họ lớn, cũng có nghĩa là người nối dõi duy nhất của dòng họ này. Ko chỉ bố mẹ mà cả dòng họ đều trông cậy, hi vọng vào anh. Họ giục anh lấy vợ từ vài năm nay, nhưng, đến cả một rung động nhỏ nhất với người khác giới anh còn ko có, thì làm sao có thể lấy ai được. Anh ko yêu, anh ko lấy ai được, bởi vì trái tim anh ko còn nữa, Thu ạ. Nó đã chết từ buổi tối hôm đó rồi. Nó chết theo em, theo hình bóng của em. Chỉ có đêm về, thì linh hồn của nó mới quay lại, nhập vào anh để anh có thể rung động trước những kỷ vật của 2 chúng ta.”
“Tên khốn, mày câm đi, đừng lừa tao thêm một lần nữa”. “Thu” nghiến răng, mặc dù đôi mắt “cô” đã đỏ hoe.
“Chị ơi, chị đừng như thế nữa”.- Chỉ nói được đến đây, Nhung òa khóc. Cô khóc nấc lên, khóc như chưa bao giờ được khóc. Đã bao năm qua Nhung ko được khóc, hay nói chính xác là cô ko khóc được. Trong chốn bụi trần, Nhung lỳ lợm và chai cứng đến mức khó tin. Giờ đây, Nhung muốn khóc bù cho tất cả những năm tháng đã qua.
“Em! Em tôi, đứa em gái bé bỏng ngày nào của chị. Vì chị mà em phải vất vả, vì chị mà em phải đau khổ. Chị thương em lắm em có biết ko. Hãy lại đây, lại đây cho chị được ôm em vào lòng.”
Nhung khóc to hơn, cô lao về phía Thu, ôm chầm lấy “chị”, bỏ qua nỗi sợ hãi vì đây là một hồn ma, bỏ qua mối nguy hiểm với con dao trên tay “Thu”. “Thu” bỏ dao xuống đất, run run vuốt ve trên khuôn mặt Nhung.
Góc Nhìn thấy đây là cơ hội tốt nhất để lao đến cướp lấy con dao, nhưng sau 1 khắc đắn đo, anh quyết định ko làm thế. Mọi chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn nếu làm cho “Thu” bị kích động.
“Tất cả chỉ vì hắn, vì gia đình hắn em ạ. Hắn đã làm cho chị ra nông nỗi này”.
Nhung quắc mắt quay sang nhìn Lai. Đây chính là kẻ đã hại chết chị cô? Cô nghiến răng nói trong nước mắt: “Hắn, hay gia đình hắn đã giết chị phải ko?”. Lai nhắm mắt lại tránh tia sáng căm thù của Nhung nhưng anh ko giải thích.
“Ko phải thế em ạ, em đừng hiểu nhầm. Chị căm thù hắn, nhưng chị ko muốn em hiểu sai sự việc. Chị sẽ kể cho em nghe đầu đuôi câu chuyện.
Trước đây chị và hắn yêu nhau, như thỉnh thoảng chị vẫn kể cho em nghe đấy. Gia đình hắn tìm mọi cách ngăn cản ko cho hắn yêu chị. Họ bảo chị là con bé mồ côi, mất nết, rồi tuổi của chị và hắn ko hợp nhau, số chị sát chồng… còn nhiều lý do lắm. Nhưng sự thực thì họ đã nhắm cho hắn một con bé là tiểu thư con nhà giầu, có bố làm rất to ở trong chính phủ. Nếu lấy được con bé đấy, thì sự nghiệp của hắn sẽ lên như diều gặp gió, có thể thăng tiến nhanh và làm những chức vụ mà người đời mơ ước. Hắn là con trai duy nhất trong một dòng họ chỉ đẻ toàn con gái, vì vậy hắn là niềm hi vọng, niềm tự hào của cả dòng họ đó. Họ hi vọng khi cưới được con bé kia, hắn sẽ làm rạng danh dòng họ.
Hắn ko muốn xa chị, và chị cũng thế. Nhưng gia đình hắn ngày càng quá quắt. Đầu tiên họ thuyết phục, rồi đến dọa nạt, cuối cùng họ nói thẳng: “Cả dòng họ chúng tao ko muốn thấy cái mặt của mày, mày là thứ giá áo túi cơm bẩn thỉu, thứ con gái rẻ tiền, mày ko xứng đáng được có mặt trong dòng họ của chúng tao. Mày nên biết thân biết phận cút đi thì hơn.”. Ban đầu họ chỉ muốn hất cẳng chị đi cho con trai họ tự do yêu người đó, nhưng qua thời gian, họ căm ghét chị vì cho rằng chị cứng cổ, lỳ lợm và luôn đối đầu với họ. Sau nhiều tháng đấu tranh ko có kết quả, chị và hắn quyết định cùng nhau tìm cái chết.
Để tượng trưng cho một tình yêu bất tử, cả 2 quyết định sẽ làm một vòng hoa hồng kết hình trái tim ở ngay chỗ mà cả 2 sẽ từ giã cõi đời. Vậy là một ngày chủ nhật, hắn đi mua hoa, nến cùng một số dụng cụ để làm trái tim. Chị ở nhà làm 2 sợi dây thòng lọng. Chị đã mắc sai lầm ở đây.
Chị vốn ko cao trong khi hắn lại khá cao. Khi làm dây treo cổ, chị lấy chiều cao của mình làm chuẩn để đo dây. Sau đó buộc cả 2 nút thắt có độ cao bằng nhau. Khi mọi việc xong xuôi, cả 2 đưa đầu vào thòng lọng, hôn nhau lần cuối và đạp chiếc ghế dưới chân để quyết tâm ra đi vĩnh viễn. Mắt chị tối sầm lại và chị ko biết gì nữa, trong khi hắn thì ko như vậy. Hắn cao, và vì vậy, khi đạp ghế chân hắn vẫn còn chạm đất, hắn đã tháo sợi dây ra khỏi cổ và bỏ chị ở lại 1 mình.”
“Mọi việc ko đơn giản như vậy đâu, Thu ạ, em hãy nghe anh nói.” – Lai mở mắt ra, nhìn vào mắt Thu cố gắng thanh minh.
“Câm đi!!! Mày ko được phép nói ở đây.”
Rồi “Thu” nói tiếp: “Sau khi chết, biết hắn ko chết theo mình, chị đã vô cùng đau khổ. Em có hiểu sự đau khổ của 1 hồn ma là thế nào ko Nhung? Ko như người sống, hồn ma ko còn thân xác để hưởng những cảm giác khoái lạc về vật chất. Cái mà mọi người hay gọi là linh hồn, thực ra chỉ là dòng tư tưởng của người đã chết, nó chính là cái tôi, cái bản ngã của mỗi người. Nó tồn tại dưới 1 dạng sóng điện từ. Khi còn sống, linh hồn tồn tại trong cơ thể sinh lý của con người và điều khiển nó. Cả 2 cộng sinh với nhau để cùng tồn tại. Khi cơ thể đói, nó điều khiển con người đi tìm thức ăn, khi cơ thể khát, nó điều khiển đi tìm nước uống. Bên cạnh đó, khi linh hồn yêu một ai hay thích một cái gì đó, nó sẽ điều khiển cơ thể làm những hành động hòng đạt được mục đích của nó. Tóm lại, cơ thể con người ví như chiếc xe, còn linh hồn là người tài xế. Khi linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, giống như người tài xế mất xe vậy. Ko còn phương tiện giúp cho tài xế đi đến đích của mình nữa. Nếu người tài xế bằng lòng dừng lại và chấp nhận sống ko có xe thì ko sao, nhưng nếu anh ta vẫn quyết tâm đi đến đích, thì đó là một sự khó khăn và đau khổ vô cùng. Linh hồn cũng vậy, một kẻ tham ăn luôn cảm thấy đói và thèm ăn, nhưng hắn ko còn cơ thể để ăn nữa, vì vậy hắn luôn ở trong trạng thái thèm khát. Hắn tìm đến những chỗ có yến tiệc, hội hè… để tìm cách cộng hưởng với những rung động khoái trá khi người ở đó ăn thoát ra. Như em biết đấy, khi em ăn một miếng táo, lưỡi của em sẽ cảm nhận hương vị, sau đó chuyển thành tín hiệu thần kinh truyền lên não và não phân tích hương vị ngon hay dở của miếng táo này. Linh hồn kẻ tham ăn tìm cách cộng hưởng với loại tín hiệu này hòng thỏa mãn nhu cầu thèm ăn của hắn. Nhưng đấy chỉ là ảo tưởng, khiến hắn càng đau khổ hơn, càng thèm hơn.”
Góc Nhìn nghe như nuốt lấy từng lời của “Thu”. Có nhiều điểm giống với những gì anh đã biết, nhưng cũng có rất nhiều điều anh chưa biết. Đây sẽ là một nguồn tư liệu vô giá cho anh trong quá trình sáng tác.
“Chị nói dài vậy để cho em hiểu, một hồn ma mang tâm trạng như chị sẽ đau khổ đến mức nào. Ko còn thân xác, chỉ tồn tại bằng tư tưởng, chị đã khổ sở đến cùng cực khi tràn ngập trong sự tồn tại bây giờ của chị chỉ là tư tưởng thất vọng và đau khổ khủng khiếp vì bị dối lừa, bị phản bội. Em cũng có thể hiểu là, chị thực sự ko còn nữa, những gì mà mọi người nghĩ là hồn ma của chị lâu nay, thực ra chỉ là những tư tưởng oán hận, căm thù, bất mãn của chị mà thôi. Một người ko còn gì phải tiếc nuối khi chết, linh hồn họ rất bình an và thanh thản, do đó, tần sóng giao động của loại sóng cấu tạo nên linh hồn họ rất nhẹ, loại sóng này ko thể tác động đến người sống. Những người như vậy, thường đầu thai rất nhanh. Ngược lại, một người như chị chết, sóng cấu tạo linh hồn của chị dao động với tần số hết sức dữ dội và có thể tác động đến thần kinh người sống, tất nhiên là chỉ 1 số người mà thôi.”
“Thu” dừng lại và chỉ vào Lai: “Tất cả những đau khổ đến cùng cực mà chị phải chịu đều do hắn mà ra.”
Nhung đã nín khóc, nhưng cô ko biết phải cư xử ra sao trong tình huống này. Nhung luôn nghĩ chị mình bị sát hại, nhưng giờ, mọi việc đã rõ, chính chị cô chủ động đi tìm cái chết với mong muốn được ở mãi bên người mình yêu. Nhung ko biết phải đổ lỗi cho ai bây giờ.
“Cô nhầm rồi, kẻ thù của cô, ko phải ai khác, mà chính là cái lòng hận thù của cô đó. Rõ ràng là nếu ko có hận thù, thì cô đâu có phải đau khổ. Vậy tại sao cô cứ phải tìm kiếm kẻ thù ở đâu xa? Hãy chiến đấu và tìm cách loại bỏ những cảm xúc tiêu cực của chính mình đi. Nếu ko còn những cái đó, cô sẽ rất thanh thản. Người ta bảo, oán thù nên mở ko nên thắt, huống chi cô còn có 1 sự hiểu lầm với Lai.”. - Góc Nhìn nhìn “Thu” và nói rõ ràng từng tiếng một.
“Thu” ngạc nhiên nhìn Góc Nhìn, dường như giờ cô mới biết đến sự có mặt của anh. Cô nói: “Hiểu lầm ư, còn có hiểu lầm gì ở đây nữa?”
“Xin em hãy nghe anh nói đã, anh nói xong, em muốn làm gì anh cũng được”. Lai nói và nhìn “Thu” bằng con mắt cầu khẩn. Thấy “Thu” ko nói gì, Lai tiếp: “Tối hôm ấy, anh đã quyết tâm cùng em ra đi mà ko hối tiếc. Khi chúng ta cùng nhau đá chiếc ghế, anh cũng lập tức nghẹt thở, tối tăm mặt mày và rơi vào vô thức. Nhưng trong cái vô thức ấy, bản năng sinh tồn trong con người anh trỗi dậy, hoàn toàn ko phải do lý trí điều khiền, nó tự động duỗi thẳng 2 bàn chân ra để chân chạm đất, và sau đó tháo sợi dây khỏi cổ. Đây chỉ là những điều anh suy đoán, vì sau đó anh được biết nếu mình đứng nghến chân lên cao hết cỡ thì cổ sẽ cao hơn nút thòng lọng, và vì vậy ko thể tự tử được. Lúc ấy có người chạy đến, họ hô hoán lên và đưa anh đến bệnh viện.
Một thời gian dài sau đó, anh luôn nghĩ đến chuyện đi theo em, nhưng bố mẹ anh và người nhà đã cẩn thận, luôn cắt cử người canh chừng anh thật kỹ. Họ luôn sợ nếu anh chết, thì dòng họ nhà anh sẽ tuyệt tự. Nhưng em có biết ko, cái cảm giác của anh lúc đó, là cảm giác điên khùng vô kể. Anh ko thể nào chịu nổi cảnh người yêu mình đã ra đi mãi mãi trong khi anh vẫn còn ngồi đấy. Trước đây, 1 ngày ko được gặp em anh đã nhớ muốn phát điên, huống chi nghĩ đến việc ko bao giờ được gặp em nữa. Cha mẹ anh khóc lóc, van xin và tỏ ra rất hối hận vì đã ngăn cản chúng ta trước kia. Họ cầu xin anh từ bỏ ý định tự tử. Mẹ anh còn dọa, nếu anh chết, thì bà cũng chết theo.
Sau đó, họ đưa anh vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Trong bệnh viện, người ta nhồi nhét vào cơ thể anh đủ thứ thuốc và dùng nhiều biện pháp tâm lý trị liệu, những mong anh quên đi ý định tự tử. Suốt nửa năm trời luôn có người kè kè bên cạnh, rồi uống, chích liên tục đủ các loại thuốc, cuối cùng cái ý định chấm dứt mạng sống cũng rời bỏ anh.
Thực ra thì, trong thời gian đó, có dịp nhìn lại tất cả mọi chuyện, anh mới nhận ra rằng, ý định đi tìm cái chết của cả 2 chúng ta thật sai lầm. Chúng ta đã ko biết trân trọng những cái mình đang có và ko dám đương đầu với thử thách. Chết chỉ là một hành động trốn chạy chứ ko thể giải quyết được điều gì cả. Ko những thế, nếu chết, chúng ta sẽ vô tình đánh mất mất cơ hội làm lại của chính mình. Chẳng phải, trong muôn vàn những khó khăn, đau khổ, chúng ta vẫn luôn có nhau, vẫn yêu thương, đùm bọc nhau đấy sao? Anh còn nhớ, khi bố mẹ anh mua nhà ở Hà Nội và bắt anh đến ở, anh đã kiên quyết ko ở mà vẫn ở lại xóm trọ này, để được gần em, để có thể gặp em bất cứ lúc nào anh muốn và để thể hiện cho bố mẹ anh thấy rằng, anh ko thể sống thiếu em. Hôm đó, em đã ôm anh và khóc vì cảm động, em nhớ ko? Rồi còn vô số những tình huống khác nữa, nhưng có bao giờ anh ko có mặt bên em, có bao giờ anh để em phải tủi thân? Bố mẹ anh thuyết phục, năn nỉ, rồi dọa nạt, đòi từ mặt anh,… nhưng tất cả những cái đó ko hề làm tình yêu của anh dành cho em bị lay chuyển.
Khi đã quyết tìm đến cái chết như một lối thoát, khi đã đưa cổ vào dây thòng lọng, chúng ta đã ko còn cơ hội để quay đầu. Giờ đây, mỗi khi nghĩ lại giây phút ấy, anh cảm thấy hết sức căm ghét bản thân mình. Tại sao chứ, tại sao chúng ta lại nghĩ rằng chết cùng nhau là lối thoát duy nhất? Và tại sao, tại sao lúc ấy anh ko sáng suốt hơn để dừng hành động ấy lại, để bây giờ, cả cuộc đời anh phải ôm mối hận vì thiếu bóng em?
Khi anh xuất viện, quay lại xóm trọ cũ, bố mẹ anh đã trả lại phòng cho chủ nhà. Họ thanh toán tiền và giải thích rằng anh ko ở đấy nữa. Họ nài nỉ anh đến ở với họ trong một căn nhà khang trang ở Hà Nội, nhưng anh quyết tâm ko đến. Cuộc đời anh, thiếu vắng em, đã ko còn ý nghĩa nữa. Vậy thì nhà cao cửa đẹp, tiền bạc có nghĩa lý gì? Lúc xuất viện, anh đã thề rằng cả cuộc đời này, anh sẽ ko yêu bất cứ ai khác ngoài em, rằng anh chỉ sống để nhớ về những kỷ niệm lúc còn có em, nhớ về hình bóng của em và để bảo vệ, giữ gìn, nâng niu những kỷ vật của em. Để chắc chắn mình sẽ thực hiện được lời thề và để nhắc nhở mình ko lúc nào được phép quên nó, anh đã nghiến răng tự chặt đứt 2 ngón chân út và áp út của bàn chân phải…”
Góc Nhìn sửng sốt, Nhung sửng sốt và cả “Thu” cũng sửng sốt. Ko ai ngờ anh chàng này lại có 1 quyết tâm sắt đá đến như thế. Góc Nhìn hướng đôi mắt về phía chân Lai, nhưng anh ta đi tất. Xưa nay, chưa bao giờ Góc Nhìn được nhìn thấy bàn chân trần của Lai. Anh ta, hoặc là đi giầy lúc ở ngoài đường, lúc lên công sở…, hoặc là đi tất lúc ở nhà. Đấy là chi tiết ko khiến Góc Nhìn bận tâm lắm nên anh chưa bao giờ hỏi Lai. Giờ đây anh mới vỡ lẽ, hóa ra Lai đi tất, là để che dấu khuyết điểm ở chân.
“Nếu ko tin, em có thể kiểm tra”. – Lai nhắm mắt nói tiếp.
Bàn tay “Thu” run run, cô kéo chiếc tất trong chân phải của Lai ra. Đúng như lời Lai nói, bàn chân chỉ có 3 ngón. “Thu” ngồi bệt xuống, ôm mặt khóc.
“Em đừng khóc nữa, em hãy nghe anh kể nốt câu chuyện” – Lai tiếp: “Căn phòng cũ lúc đó đang có người thuê, nên anh đành thuê một phòng khác. Là căn phòng mà hiện anh đang ở. Một thời gian sau, người thuê căn phòng cũ của anh, tức là căn phòng mà chúng ta đang ngồi đây, bỏ đi vì theo lời anh ta giải thích, thì ở căn phòng này, anh ta liên tục bị bóng đè.”
“Hóa ra căn phòng trống này là căn phòng cũ của Lai, chứ ko phải phòng Thu như mọi người vẫn nhầm tưởng. Phòng thực sự của Thu, chính là căn phòng trống bên cạnh” – Góc Nhìn thầm nghĩ.
“Anh có tìm hiểu thêm, thì được biết, trong suốt thời gian anh nằm viện, đã có nhiều người chuyển đến một trong 2 phòng, của em và anh, nhưng ko ai ở lại được vì gần như bất cứ khi nào nhắm mắt là lại bị bóng đè. Có người còn kể thấy cả người treo cổ trong phòng.
Anh biết là linh hồn của em vẫn còn tồn tại trong 2 căn phòng ấy và em đang nguyền rủa, trách móc anh. Anh hoảng loạn thực sự. Có lúc, anh đã định chuyển đi nơi khác, thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến điều đó, vết thương ở 2 ngón chân anh lại đau nhói nhắc nhở anh ko thể hèn nhát thêm một lần nữa. Vậy là anh vẫn ở lại. Nhưng anh ko dám lại gần 2 căn phòng ấy, vì anh sợ phải đối mặt với em, sợ phải nghe những lời trách móc của em, sợ em bất ngờ hiện ra chỉ vào mặt anh mắng anh là thằng hèn…
Vẫn có người đến và đi 2 căn phòng ấy, nó như 1 thông điệp của em gửi đến cho anh khiến anh suy sụp. Hằng đêm, trong mỗi cơn mơ, anh lại thấy em. Có lúc em đứng buồn bã nhìn và hỏi anh: “Vì sao lại thế”, có lúc em lại chửi mắng, trách móc anh thậm tệ. Anh ko biết đấy thực sự là linh hồn em hiện về hay chỉ là trí tưởng tượng của mình. Anh lao vào nghiên cứu chủ nghĩa duy vật, triết học Marx, Lê-nin hòng quên đi sự ám ảnh ấy. Anh đọc một cách điên cuồng tất cả các học thuyết duy vật và bắt ép mình phải tin rằng linh hồn ko hề tồn tại. Một thời gian sau, anh ko còn mơ thấy em nữa, đó cũng là thời điểm bà chủ nhà quyết định đóng cửa 2 căn phòng trống, ko cho ai thuê nữa. Lúc bấy giờ, anh đã trở thành một cái máy, trong đầu anh tiếp thu được vô số học thuyết về chủ nghĩa duy vật, anh thuộc lòng triết học Marx, Lê nin và sẵn sàng thuyết giảng mớ lý thuyết ấy ra bất cứ khi nào có dịp. Nhờ những cái đó, mà người ta tin tưởng anh, giao cho anh nhiều trọng trách đáng được người khác ghen tị. Người ta nghĩ anh thật mẫu mực, thật đáng tin cậy, và chắc chắn con đường công danh của anh sẽ rất sáng lạn. Ko ai biết rằng, mỗi khi đêm về, khi nằm một mình trong căn phòng trống, anh lại trở về với chính con người thật của mình. Anh khóc như một đứa trẻ bên những tấm ảnh, những món quà của em…”
“Thu” lại bật khóc. Cô ko biết phải nói gì hơn. Rõ ràng, giờ đây cô đã hiểu Lai hơn, hiểu anh ta yêu cô thật lòng.
Tất cả mọi người lại im lặng, mặc cho “Thu” khóc thỏa thích, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.
Góc Nhìn đang tính xem anh phải làm gì sau khi “Thu” nín khóc.
Nhung chua xót nhìn “Thu” khóc, cô thấy thương chị mình vô hạn. Cô muốn làm một cái gì đấy để giúp Thu, nhưng cô lại ko thể làm gì được.
Lai cũng hết sức đau khổ khi thấy “Thu” khóc, nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều vì cuối cùng, anh cũng có dịp nói ra tất cả những gì anh chất chứa trong lòng. Và quan trọng hơn cả, là được giãi bày với Thu nỗi lòng của anh. Điều mà dù có nằm mơ anh cũng ko bao giờ tưởng tượng thấy. Anh nhắm mắt cố gắng ngăn nước mắt lại và thả dòng suy nghĩ trôi ngược về quá khứ, khi anh và Thu còn được ở bên nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu gian nan thử thách.
Khi thấy “Thu” đã nín khóc, Góc Nhìn lên tiếng: “Vậy là, mọi hiểu lầm đã được hóa giải, hi vọng Thu sẽ quên đi lòng hận thù để chúng ta cùng sống thanh thản hơn. Tôi chỉ có một thắc mắc muốn hỏi Thu, ko biết cô có thể vui lòng giải đáp giúp tôi được ko?”
Thu nói với giọng đã bình tĩnh hơn rất nhiều:“Anh cứ nói”
Góc Nhìn nêu lên thắc mắc mà anh vẫn canh cánh trong lòng kể từ buổi đầu gặp Thanh: “Tôi và cô vốn ko quen biết, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy hồn ma của cô. Trong câu chuyện này, tôi là người vô can, vậy tại sao cô lại biết những bài thơ của tôi?”
“Anh là một người có tinh thần mạnh mẽ. Anh tin có hồn ma và sự tồn tại của linh hồn sau khi chết nhưng anh ko bận tâm đến điều đó. Chính những cái đó khiến tôi ko thể tác động lên thần kinh của anh để gây ảo giác về sự hiện hữu của tôi như với Tú và sau này là Thanh được. Sự mạnh mẽ về tinh thần của anh cũng cản trở khiến tôi ko thể tác động lên não bộ Tú, nhất là khi anh thường xuyên có mặt ở nhà và thường xuyên làm việc khuya. Nhưng chính sự mạnh mẽ ấy đã thu hút dòng tư tưởng của tôi. Tôi bị lôi cuốn bởi tâm thức của anh. Nói một cách khoa học, trong tư tưởng của anh có những dao động phù hợp với “cơ thể” tôi lúc ấy, vốn cũng chỉ là một dạng sóng điện từ. Tôi cảm thấy rất dễ chịu khi được cộng hưởng với những dao động đó. Vậy là tôi đồn trú trong tâm thức anh và ko ngừng đọc những dòng suy nghĩ của anh. Tôi biết cách anh làm việc, sáng tác và cả những tình cảm hay sự đấu tranh nội tâm của anh nữa.”
Góc Nhìn rùng mình: “Khoan đã nào, thời gian đó chính là thời gian mà tôi cảm thấy tính tình của mình có nhiều đổi thay. Tôi hay cáu giận, dễ nổi khùng và dễ có ác cảm với người khác. Có một lần, mẹ tôi đã bảo với tôi, rằng bà đi xem bói về, ông thầy bói nói tôi bị “một con tà” đi theo. Lẽ nào, “con tà” ấy là cô, và những sự thay đổi của tôi là do tác động của cô?”
“Đúng vậy, tôi vốn được cấu tạo bởi mật độ dày đặc của những dao động hận thù, bất mãn… nên khi tôi xâm nhập vào tư tưởng anh, tôi đã làm cho anh bị ảnh hưởng khá nhiều. Ko chỉ mình tôi, trong tư tưởng của anh còn rất nhiều hồn ma nữa, tức là những hồn ma bị dao động của anh thu hút, nhưng họ chỉ là những hồn ma bình thường, ko thể tạo nên một tác động nào đáng kể lên tư tưởng của anh như tôi. Mỗi người đang sống đều có rất nhiều vong hồn ứng với mình, tùy vào tính cách của người đó phát ra những loại dao động thu hút loại hồn ma nào. Kẻ ác luôn có trong đầu mình vô số hồn ma của những kẻ giết người, đâm thuê chém mướn, những tên tội phạm … trong khi người lương thiện thì ngược lại. Đó cũng là lý do mà người Việt Nam ta có tục cầu khấn ông bà phù hộ cho con cháu. Ko phải là mê tín như nhiều người thường nghĩ. Khi một người có một tư tưởng sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả xấu, ông bà hay người thân của hắn, nếu lo lắng cho hắn thì sẽ cố gắng tác động vào tư tưởng hắn nhằm thay đổi, chuyển hóa nó thành những tư tưởng tích cực. Tất nhiên, còn tùy thuộc vào khả năng của vong hồn ông bà, cái mà dân gian vẫn gọi là “thiêng”, hay "đề tâm đề tính". Người nào khi sống có đời sống tinh thần phong phú khi chết sẽ có năng lực tốt hơn những người sống hời hợt.
Khi ở trong anh, tôi biết anh làm việc, suy nghĩ ra sao, và lẽ đương nhiên tôi biết những bài thơ của anh, bởi thỉnh thoảng tôi vẫn thấy anh đọc lại chúng. Tôi ghi nhớ những bài tôi thích và sau này đọc lại chúng với Tú và Thanh.”
“Tôi muốn hỏi cô một câu nữa. Đấy là trừ 6 tháng đầu nằm ở bệnh viện ra, còn lại Lai ở rất gần cô, tại sao cô ko xâm nhập vào tư tưởng của cậu ta để tìm hiểu nội dung sự việc? Nếu ngay từ đầu, cô hiểu rõ mọi chuyện, thì sau này đâu có nhiều chuyện đáng tiếc đến thế.”
“Thắc mắc của anh rất có lý. Nhưng lúc đó tôi luôn cho rằng Lai là kẻ lừa dối, là kẻ hèn nhát mà tôi thù hận. Vì vậy, nếu xâm nhập vào Lai, tôi sẽ phải “đọc” những suy nghĩ rất khủng khiếp của anh ấy về tôi, ví dụ như Lai cười thầm vì tôi là một đứa con gái ngu ngốc đã tin tưởng anh ta, hay những sự lừa dối mà anh ta đã toan tính với tôi từ trước… Giống như người bệnh sợ uống thuốc, tôi ko muốn hay đúng hơn là ko dám thâm nhập vào tư tưởng anh ấy. Đặc biệt, là lại có 1 thời gian dài Lai mất dạng mà ko để lại dấu vết, đấy chính là khoảng thời gian mà tôi hoang mang, cần 1 câu trả lời nhất. Tôi luôn nghĩ rằng anh trốn tránh mình và đang vui vẻ ở 1 nơi nào khác chứ ko biết anh đang ở trong bệnh viện”.
“Tại sao khi em chuyển vào ở trong 2 căn phòng trống, em lại ko thể nào gặp chị? Ko những thế, em còn bị bóng đè liên miên, cứ như thể chị muốn đuổi em vậy. Lẽ nào chị ko muốn gặp em?” – Nhung cũng đưa ra một câu hỏi mà cô thắc mắc từ lâu.
“Em gái của chị, đừng nghĩ về chị như vậy. Chị muốn gặp em lắm chứ, muốn lao vào ôm em, muốn khuyên nhủ em lắm. Nhưng điều này nằm ngoài khả năng của chị. Em biết đấy, chị giao tiếp với người sống bằng cách tác động vào thần kinh của họ và gây nên ảo giác. Nhưng việc này chỉ có hiệu quả khi những người bị chị tác động có nhiều tần số dao động trùng với tần số dao động của chị. Hoặc là những người có thần kinh rất yếu, ko ổn định. Chị ko muốn có ai vào ở trong 2 căn phòng đầy kỷ niệm của chị nên chị đã cố tìm cách gây ảnh hưởng đến họ nhằm khiến họ hoảng sợ mà bỏ đi. Tuy nhiên, ko phải ai trong số họ cũng bị chị tác động. Chỉ rất ít nhìn thấy được những hình ảnh mà chị đã cố đưa vào trong đầu họ. Đó luôn là cảnh lúc chị treo cổ bởi vì những giây phút ấy gây cho chị cảm xúc dữ dội nhất và đó cũng là lúc ngọn lửa thù hận trong chị bùng lên.
Thanh và Tú, là 2 người có tâm lý rất mâu thuẫn và yếu ớt, luôn xảy ra sự đấu tranh nội tâm. Chính cái tâm ko ổn định đấy đã khiến họ sinh ra ảo giác và nhìn thấy chị như một người sống. Đặc biệt, Thanh lại còn có tiền sử bệnh thần kinh, những cái ấy khiến chị có thể tác động lên Thanh mạnh đến mức sai khiến được anh ta làm theo ý mình. Chị cũng đã thử làm vậy với Tú nhưng hiệu quả ko cao lắm.
Còn chuyện bóng đè, chị ko thể nào tự chủ được. Chị tồn tại trong 2 căn phòng này, do đó năng lượng sóng và từ trường ở đây mạnh hơn gấp hàng trăm lần nơi khác. Đó là những năng lượng gây nên ảnh hưởng rất xấu với thần kinh con người. Lý do vì sao người ngủ trong 2 căn phòng trống đều bị bóng đè”.
Khi nói những lời cuối, “Thu” tỏ ra nặng nhọc và khó chịu, mồ hôi đổ đầm đìa, tiếng nói ngắt quãng. “Cô” gắng gượng nói trong tiếng thở gấp gáp: “Tôi sắp phải ra đi rồi, sở dĩ tôi tác động được lên tư tưởng của người khác bởi vì tôi có sự dữ dội của lòng hận thù và bất mãn. Giờ đây, những cái đó đang mất dần, tôi sắp trở thành một hồn ma bình thường, tôi ko thể duy trì trạng thái này lâu được, cũng như sau này, ko thể hiện lên trong mắt bất cứ ai như đã từng hiện lên với Thanh hay Tú được.”
Nhung bỗng thấy cuống, vậy là cô sắp phải chia tay Thu vĩnh viễn, sẽ ko bao giờ còn cơ hội để được nghe Thu nói chuyện nữa, ko bao giờ được Thu ôm ấp, vuốt ve nữa. Nhung cầm tay “Thu” lắp bắp: “Chị ơi, chị…”
“Thu” vuốt ve khuôn mặt Nhung, nói khó nhọc: “Em gái chị, em hãy sống cho thật tốt nhé, đừng để bố mẹ và chị phải đau lòng vì thấy em đau khổ. Cả nhà sẽ luôn nghĩ về em, luôn cầu mong những điều tốt đẹp nhất đến với em.”
Sau đó, “Thu” vừa cởi trói cho Lai vừa nói: “Anh à, em xin lỗi. Sau khi chết, em cũng đã nhận ra chúng ta đã sai lầm khi cùng nhau đi tìm cái chết, nhưng sự cố chấp khiến em luôn muốn anh phải chết theo em. Em đã tiếp xúc với hồn ma của nhiều cặp đôi chết cùng nhau như vậy, họ đang phải chịu sự dày vò khủng khiếp, bởi vì, khi đã cùng nhau chết, họ có thể cảm nhận rất rõ ràng tình cảm người kia dành cho mình, nhưng lại ko thể nào lao vào ôm nhau, hôn nhau hay nắm tay nhau được bởi vì họ ko còn thân xác để làm việc ấy nữa. Điều đó cũng ví như 2 người yêu nhau tha thiết, nhưng lại ko bao giờ được ở gần nhau vậy. Yêu nhau, nhưng ko thể có nhau trong vòng tay, còn gì đau khổ bằng. Khi sống, dù có bao nhiêu khó khăn, con người vẫn luôn luôn có 1 cơ hội, dù cơ hội có mong manh đến bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng ko bao giờ là ko có. Trái lại khi chết, tất cả sẽ trở thành ảo vọng, và cơ hội cũng chấm dứt.
Anh à, anh hãy sống cho tốt nhé. Em vẫn còn rất nhiều tình cảm với anh, nhưng tình cảm ấy, bây giờ đã được san sẻ một phần cho Tú và Thanh nữa. Khi nào gặp họ, anh hãy gửi lời chào của em đến cả 2, anh nhé.”
Lai cố gắng quỳ lên dù đôi chân anh vẫn còn tê cứng, anh cầm 2 tay “Thu” nói trong tiếng nấc: “Em! Em à…”
“Em đi đây!” – Nói xong câu đấy, “Thu” rùng mình, và cả cơ thể của Thanh lúc này ngã vật xuống đất…
****************************************
Phần kết:
Hai tuần sau.
Sáng ngày chủ nhật, 16/8/2009, tại quán cà phê M. trên phố Chùa Láng.
Góc Nhìn, Thanh, Lai và một cô gái nữa chưa rõ danh tính đang cùng nhau trò truyện. Bọn họ dường như đang chờ ai đó.
Một chiếc xe máy dừng trước quán, điều khiển xe là một cô gái. Phía sau cô gái, là 1 anh chàng, tay trái và chân phải của anh ta giấu kín sau những cục bột to đại tướng. Anh ta để chiếc nạng ngang trên đùi và dùng cánh tay còn lại bám nhẹ vào hông cô gái.
Đó là Tú và Nhung. Hai người xuống xe, Nhung giúp Tú bước vào quán. Sau khi chào hỏi mọi người, Tú đưa mắt nhìn cô gái lạ mặt tò mò. Góc Nhìn vội giới thiệu: “Giới thiệu với Tú và Nhung: Đây là em Thoan, bạn anh. Thoan cũng là một độc giả theo dõi bộ truyện “Oan hồn trong xóm trọ” kể từ khi anh quyết định post từng phần của câu truyện này lên 9Xinh.com. Cũng như rất nhiều độc giả khác, Thoan có nhiều thắc mắc cần được giải đáp. Vì vậy, hôm nay nhân dịp chúng ta gặp nhau đông đủ ở đây, anh đưa Thoan đến với tư cách là một độc giả muốn hiểu rõ tất cả các nút thắt trong câu truyện kỳ dị mà chúng ta vừa trải qua.”
Góc Nhìn nhấp 1 ngụm cà phê, anh nói tiếp: “Còn giới thiệu với Thoan, đây là Tú, kia là Nhung, 2 nhân vật quen thuộc mà chắc em đã biết.”
Sau khi chào hỏi xã giao và nói chuyện phiếm với nhau một cách vui vẻ, đến phiên mọi người nhường cho Thoan vị trí trung tâm để cô chất vấn.
Thoan hơi lúng túng, nhưng được sự ủng hộ của mọi người, cô mạnh dạn lên tiếng: “Chi tiết đầu tiên em thắc mắc, là tại sao khi anh Thanh và chị Thu yêu nhau, anh Tú ở cạnh đó cảm thấy khó chịu và đã tỏ thái độ ra mặt với anh Thanh, nhưng lại không thấy nhắc gì đến chuyện trong thời gian đó, chị Thu có gặp anh Tú và mối quan hệ của họ tiếp diễn ra sao?”
Góc Nhìn chưa kịp lên tiếng thì Tú đã nói: “Ko, kể từ lần gặp lại Thu ở trong căn phòng trống cùng 2 sợi dây thòng lọng, anh ko bao giờ được gặp lại Thu nữa. Anh vẫn rất yêu Thu, nên dù sợ, nhưng anh quyết ở lại xóm trọ với hi vọng một lúc nào đó gặp lại cô ấy và nghe cô ấy giải thích tất cả mọi chuyện. Tiếc là chẳng bao giờ anh gặp được cô ấy nữa. Khi Thanh chuyển đến, nhìn thấy Thanh có những biểu hiện khác thường, như hay mang ghế ra ngồi trước nhà, lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó, ánh mắt thì mơ màng… Anh đoán Thanh có thể đã nhìn thấy Thu, giống mình năm nào. Anh cảm thấy rất thất vọng, hụt hẫng vì rõ ràng Thu có thể hiện ra trước mặt người khác nhưng lại ko liên lạc với anh để cho anh một lời giải thích. Đồng thời, anh cũng có ý định ngăn cản Thanh vì ko muốn cậu ta vấp phải sai lầm giống mình năm nào.”
Thoan gật gù: “Thì ra là vậy, vậy cũng có nghĩa là Nhung tuy có mặt ở xóm trọ cả lúc anh Tú yêu chị Thu và sau này là anh Thanh, nhưng cũng ko nhìn thấy chị Thu phải ko?”
“Đúng vậy, mình chưa bao giờ được nhìn thấy chị cả, kể từ khi xảy ra biến cố”. – Nhung giải thích – “Tất cả những hình ảnh mọi người thấy về chị Thu chỉ là ảo giác trong đầu họ mà thôi.”
Thoan tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Có một chi tiết em thấy ko logic lắm, đó là trước đây, chị Thu hầu như chỉ xuất hiện vào buổi tối, sau 6h, nhưng trong phần 3, thì dường như mọi chuyện đều diễn ra vào ban ngày?”
Góc Nhìn vội trả lời: “Cái này là do anh không khéo viết, khiến độc giả ko có khái niệm rõ ràng về thời gian trong phần 3. Nhưng thực ra, chỉ cần phân tích kỹ một chút có thể thấy rõ. Một là buổi trưa Lai thấy Thanh mua hoa ở ngoài đường, sau đó Lai gặp anh ở xóm trọ khi đã đi làm về. Tức là lúc đó cũng đã khá muộn. Tiếp đó, anh vào phòng Thanh chụp ảnh vòng hoa, rồi sang phòng Lai để biết tin tức Tú bị tai nạn, rồi lại nói chuyện với Nhung khá lâu. Từng đấy biến cố đủ để chúng ta hiểu rằng khi anh và Nhung có mặt ở bệnh viện thăm Tú, thì đã là buổi tối. Anh đã mắc sai lầm khi ko tả kỹ diễn biến của thời gian.
Thu thường xuất hiện vào buổi tối, vì theo anh, đó là giờ người ta trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, căng thẳng, tinh thần uể oải và dễ bị tác động nhất. Ngày chủ nhật, mọi người đều thoải mái về tinh thần nên Thu ít khi xuất hiện. Vả lại, khi những biến cố cuối cùng diễn ra, Thu ko trực tiếp xuất hiện mà chỉ hành động thông qua Thanh, vì vậy cũng ko nhất thiết phải là buổi tối.”
“Vâng, vậy thì em đã hiểu, à, còn nữa, về những bài thơ xuất hiện trong phần 1, rõ ràng là về trình tự thời gian, thì chị Thu ko thể là người quen biết anh được. Vậy tại sao chị lại biết những bài thơ anh làm?” – Thoan tiếp túc chất vấn.
Nhung định lên tiếng nhưng Góc Nhìn gạt đi, anh nói: “Cái này sẽ được giải thích rõ trong phần 4, và cũng là phần cuối của câu chuyện, em nhớ đón đọc vào tối thứ 2, ngày 17/8 nhé.”
“Vâng, còn 1 chi tiết cuối cùng em muốn hỏi, đó là tin nhắn MMS có cả hình mà anh nhận được, anh giải thích thế nào?”
Góc Nhìn lúng túng thấy rõ, anh trả lời: “Câu hỏi này, anh thú thực là quá khó. Anh ko biết thực ra nó là thế nào cả, nhưng anh đoán, có lẽ, linh hồn của Thu tồn tại dưới dạng sóng điện từ nên cô ấy có thể đã tác động vào sóng điện thoại để tạo ra tin nhắn này, tuy nhiên anh ko tin tưởng vào khả năng này lắm…”
Đúng lúc này, điện thoại của Góc Nhìn reo vang, anh xin phép mọi người rồi đứng lên nghe máy. Thái độ của Góc Nhìn trở nên kỳ cục. Vừa nghe điện thoại, anh vừa vặn vẹo đôi môi, rồi lại vân về chòm râu ngắn cũn cỡn. Cuối cùng, anh nói: “Được rồi, mình sẽ sớm liên lạc lại với bạn, đừng căng thẳng quá.”. Đoạn anh trở lại bàn cà phê.
“Có chuyện gì thế?” – Lai hỏi.
Góc Nhìn vừa khuấy những viên đá trong cốc cà phê vừa trả lời: “Có lẽ tớ lại sắp có một cuộc phiêu lưu nữa vào thế giới tâm linh. Lần này, xem ra không kỳ dị như câu chuyện của chúng ta vừa rồi, nhưng về mức độ thương tâm, thì chẳng kém.”
“Trời ơi, thật đáng tiếc là bọn em ko được là nhân vật trong truyện mới của anh nữa rồi. Nghĩ đến em cứ thấy hụt hẫng thế nào ý. Trong truyện này, bọn em đều là nhân vật quan trọng, nhưng truyện sau, lại một dàn nhân vật khác chẳng có liên quan đến bọn em chút nào.” – Nhung vừa nói vừa liếc sang phía Tú.
Tú cười, nói oang oang: “Mà này, bận gì thì bận, thỉnh thoảng ông anh phải qua xóm thăm lại mọi người chứ, suốt ngày mất tăm đi đâu ấy. Cả mấy hôm tôi ở bệnh viện cũng thế, may mà có em Nhung chăm sóc, chứ ko thì tôi cũng chết vì tủi thân mất.”. Rồi Tú quay sang nhìn Nhung với ánh mắt biết ơn trìu mến.
Nhung lúng túng đỏ mặt, cô cụp 2 mi mắt xuống, cười nhẹ: “Hi!...”
Góc Nhìn ko nhịn nổi cười: “Ở đây lại có người đang muốn cưa sừng làm nghé.”
Tất cả cùng cười vang trong sự bẽn lẽn của Nhung. Tú vừa cười vừa nói: “Nhưng tôi lại thích trâu cưa sừng cơ, đụng vào mấy con nghé non dễ phải bóc lịch lắm, phải ko, em nhỉ!”
Mọi người lại cười ầm ĩ. Nhung xấu hổ, cô đấm thùm thụp vào lưng Tú: “Cái anh này…”
Đợi mọi người cười dứt, Thanh lúc này mới lên tiếng: “À, mà anh định đặt tên câu truyện kế tiếp là gì thế?”
Góc Nhìn đắn đo một lúc, đoạn anh trả lời: “Có thể nó sẽ là “Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám””…
Hết.