- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Kho Tàng Kinh DịMỹ Lệ thấy nàng đang rất trẻ trung và yêu đời như một thiếu nữ mới ở tuổi đôi mươi. Mỹ Lệ đang hạnh phúc vì nàng vừa được thừa hưởng gia tài do cha để lại là một trang trại nơi vùng Phước Sơn.
Nói đúng hơn, Gia Mỹ Lệ cùng ba anh em họ Phan phải quyết đấu một mất một còn với tên chủ trại Cao Lục Phát nham hiểm độc ác, một tên đã giết ba và em gái nàng tàn nhẫn, cuối cùng nàng đã giành lại quyền quản lý trại Quỳnh Hương này.
Khi mọi người còn vui với chiến công, lão Phan Minh cùng ba đứa con gồm Ngọc Luân, Vũ Luân và Nguyên Luân cũng đã trả được mối thù với tên họ Cao tức Thạch Thiên Phát năm xưa phản bội bang Hoa Mai. Bây giờ Mỹ Lệ tuy đã thành trại chủ nhưng nàng đang cô lẽ, vì vậy lão Phan Minh muốn nàng cùng Ngọc Luân mau chóng kết tơ duyên như hai họ Gia - Phan hai mươi năm trước từng giao kết:
khi con trai con gái lớn lên sẽ tác hợp thành vợ thành chồng.
Cho nên đêm nay Mỹ Lệ còn nằm thao thức mơ tưởng đến ngày cưới, một người nàng yêu thương nhất trong đời, người mà nàng đã dâng hiến thể xác cho anh ngay trong đêm đầy biển lửa bịt bùng.
Mỹ Lệ nhớ hoài cái đêm thật thơ mộng đó ...
Khi hai người em của Ngọc Luân là Vũ Luân và Nguyên Luân theo kế hoạch vào đốt khu trồng cây thuốc phiện của tên Cao Lục Phát, còn Mỹ Lệ đi tìm người yêu Ngọc Luân bị tên họ Cao giam giữ ở đâu đó.
Nàng lần mò đi trong bóng đêm, chợt trông thấy hình bóng tha thướt của hồn ma Mỹ Tâm hiện đến, đứa em gái song sinh của nàng đã uổng tử.
Hồn ma Mỹ Tâm cũng trẻ trung nhưng khuôn mặt lại trĩu nặng những tâm sự thầm kín đau buồn. Mỹ Lệ từng nghe âm hồn em gái kể, Mỹ Tâm bị tên thầy bùa Bảy Chà hãm hiếp rồi hắn dùng bùa ếm khiến nàng phải chết trong đau đớn.
Bấy giờ bóng ma Mỹ Tâm đang bay lơ lững nhìn người chị gái, đoạn âm hồn lên tiếng:
- Em không xứng đáng làm vợ anh Ngọc Luân, thân xác em bị tên thầy bùa Bảy Chà cưỡng đoạt đâu còn trinh nữ. Và khi hồn em đi xuống cõi u linh mới hiểu chị là mối tình đầu của anh ấy, ngang trái éo le thay vì cơ nghiệp nhà họ Gia chúng ta, chị hai đành gạt nước mắt để anh Ngọc Luân cưới em, làm tròn nghĩa vụ từ trên giao phó.
Rồi hồn ma Mỹ Tâm bình tĩnh nói tiếp:
- Bây giờ em chỉ là một hồn ma bóng quế, còn chị mới là con người thật để anh Ngọc Luân yêu. Chị hãy còn dấu "thủ cung sa" trên tay, sẽ hãnh diện khi làm vợ anh ấy. Vậy chị hai hãy đi về phía trước, anh Ngọc Luân đang đợi chị đó.
Nghĩ đến lúc gặp lại Ngọc Luân, Mỹ Lệ thật sự cảm thấy sung sướng sau mấy năm không gặp, nhưng rồi nàng lại khẽ thở dài vì khi gặp Ngọc Luân nàng sẽ xử trí ra sao? Bởi giữa nàng và anh, ông tơ bà nguyệt trước đây đã se lầm làm nàng lâm phải cảnh tình chị duyên em khiến ba người bây giờ gặp phảí éo le ngang trái.
Dù cho hồn ma Mỹ Tâm đã mở lời, Mỹ Lệ cũng cảm thấy có tội trước hương linh đứa em gái, nàng biết giữa Ngọc Luân và em nàng từng có thời gian sống như vợ chồng bên nhau.
Lúc này bóng ma Mỹ Tâm sau khi tâm sự xong với người chị song sinh, hồn ma liền biến mất trong ánh sáng biển lửa, nơi anh em Vũ Luân vừa đốt cháy nương rẫy trồng cây thuốc phiện của Cao Lục Phát.
Cũng ngay trong lúc đó, Mỹ Lệ đã thấy một bóng đen đang phóng người chạy nhanh vào rừng một cách vội vã. Theo nhận xét của nàng, hình dáng này không phải anh em Vũ Luân hay bọn đầu gấu của trại Quỳnh Hương mà rất quen thuộc với nàng.
Và dù màn đêm trong rừng âm u vắng vẻ, Mỹ Lệ cũng thoăn thoắt chạy đuổi theo. Gần bắt kịp bóng đen nàng mới cất tiếng kêu to:
- Có phải anh Ngọc Luân? Em là Mỹ Lệ đây!
Tuy đã nghe nhưng bóng đen không trả lời, lại tiếp tục chạy bỏ xa nàng, và hình như bóng đen đang cố tình chờ cho Mỹ Lệ đến thật gần rồi lại dẫn dắt nàng chạy về hướng đã định.
Đến một bãi cỏ bóng đen mới chịu dừng chân. Đợi Mỹ Lệ đến bấy giờ bóng đen mới lên tiếng:
- Ngọc Luân đây! Nhưng có phải đúng Mỹ Lệ hay hồn ma Mỹ Tâm giả hình đang đuổi theo anh?
Mỹ Lệ nhận ra Ngọc Luân, anh vẫn không thay đổi so với hình ảnh mấy năm về trước. Nàng lên tiếng trả lời ngay:
- Em là Mỹ Lệ, không phải hồn ma Mỹ Tâm. Em đến trang trại tên Cao Lục Phát tìm anh đây.
Sau câu đáp, Mỹ Lệ quá vui mừng gặp lại người yêu xưa, nàng vội ôm lấy anh như không muốn xa rời sau bao năm xa cách nhớ nhung. Nhưng Ngọc Luân đã vội đẩy nàng ra, đoạn anh nói:
- Em ôm như vầy, anh có lỗi với Mỹ Tâm lắm!
Câu nói làm Mỹ Lệ thấy chết điếng cõi lòng, mới có trên dưới hai năm mà Ngọc Luân đã muốn quên nàng, chỉ nhớ đến người đã chết làm Mỹ Lệ không khỏi ngại ngùng, nhưng nàng đã nói ngay:
- Mỹ Tâm bây giờ chỉ là một hồn ma bóng quế, còn em mới là người đang sống, là người yêu đầu đời của anh đây!
Ngọc Luân trở nên ngập ngừng, anh đáp lại:
- Anh với Mỹ Tâm từng sống bên nhau, dù thời gian chỉ có bốn mươi chín ngày ngắn ngủi nhưng cũng đã thành vợ thành chồng. Anh không muốn phản bội người đã chết khi mồ nàng chưa xanh cỏ!
Mỹ Lệ đã nghe âm hồn em gái kể:
"Lúc em bị tên thầy bùa Bảy Chà hành hạ bằng thư ểm mỗi ngày, em luôn la thét trong oằn oại đau đớn khiến anh Ngọc Luân đâm bối rối, anh ấy không biết phải làm sao chỉ còn biết ôm lấy em vào lòng rồi đặt nụ hôn vào môi cho em bớt thét gào khổ sở.
Đến khi tỉnh người em mới nức nở nói:
- Anh đến muộn rồi, tiết trinh đời con gái của em đã mất nên đâu còn xứng đáng làm vợ anh nữa!
Ngọc Luân vội khẽ khàng nói với Mỹ Tâm:
- Dù em không còn trinh tiết nhưng cha mẹ hai bên đã sắp đặt hai ta kết duyên, em vẫn là vợ anh.
Những ngày về sau em thường thì thào nói bên tai anh ấy:
- Trai đơn gái chiếc sống chung một phòng ôm ấp nhau thế này, mặc dù em không muốn làm khổ anh nhưng trong người em cảm thấy bức xúc quá, vậy nếu anh không thấy ghê tởm trước người vợ đã mất đi tiết trinh, mỗi khi em đau đớn vì bùa ngải hành hạ thì xin anh hãy yêu em như đang yêu một người vợ, cho em dịu bớt cơn đau ...
Lời kể của hồn ma Mỹ Tâm cho chị gái phải chăng là điều Ngọc Luân muốn nói anh cảm thấy có tội trước linh hồn người chết? Và mặc dù đau khổ khi tâm hồn bị tổn thương, nhưng trong lòng Mỹ Lệ luôn nghĩ đến mối tình đầu với anh, mối tình có thời gian nồng cháy. Tuy nhiên chưa ai vượt qua vòng lễ giáo.
Đang mang tâm trạng của kẻ thất tình, bỗng Mỹ Lệ chợt nhớ chưa kịp nói ra những điều thầm kín, nàng mới nhìn Ngọc Luân trân trối bằng đôi mắt long lanh ngấn lệ, rồi nói với giọng đầy cảm xúc:
- Nếu Mỹ Tâm còn sống em không dám phá hạnh phúc giữa anh và em gái, nhưng nay Mỹ Tâm đã thành người thiên cổ và hiện về cho biết chỉ mong hai đứa mình trở lại tình yêu của buổi ban đầu và ...
Mỹ Lệ bắt đầu ấp úng nói qua giọng thẹn thùng:
- Em hy vọng sẽ được anh sưởi ấm cõi lòng sau bao ngày xa cách, vì em vẫn luôn tha thiết muốn trao thân gửi phận cho anh ngay trong đêm khói lửa này.
Ngọc Luân chưa lần nào sa ngã vào sắc dục cho đến ngày có lời yêu cầu của Mỹ Tâm, trong lúc nàng bị hành hạ đau đớn. Từ lúc đó anh mới biết mùi vị của tình yêu, chuyện ân ái giữa nam nữ.
Mà đêm nay trong cảnh rừng đêm hoang vắng bên anh chỉ có Mỹ Lệ, nàng lại đang cảm xúc chủ động tỏ tình. Tuy nhiên Ngọc Luân vẫn tỏ ra nghiêm túc ngồi im lặng bên nàng. Trái lại Mỹ Lệ ngồi bên người yêu, bốn bề là cây xanh cùng những tiếng chim hót, không gian trở nên lãng mạn. Nàng bắt gặp thứ cảm giác lạ kì đang xâm nhập vào con tim, vào cả trong thân xác. Qua giọng thì thầm, nàng nói với anh:
- Em sẽ thay Mỹ Tâm săn sóc anh để hai chúng ta quên đi nỗi cô đơn. Đêm nay trong khung cảnh hữu tình làm em có nhiều cảm xúc trong tình yêu. Em muốn bây giờ hai chúng ta cùng yêu nhau ...
Ngọc Luân cũng cảm thấy bồn chồn sau câu nói của người yêu xưa. Anh đâu phải thần thánh có thể bước qua thứ cám dỗ xác thịt khi mùi hương thơm từ trong thân thể Mỹ Lệ toát ra ngào ngạt, cùng những lời tình tứ cứ ngọt lịm bên tai làm Ngọc Luân mất dần tự chủ và sự thủy chung với người đã chết.
Mỹ Lệ nhận thấy cử chỉ bồn chồn của Ngọc Luân, nàng mới nhẹ nhàng kéo anh vào lòng, rồi thật nhanh môi nàng tìm đến môi anh mà đặt lại nụ hôn nồng cháy của ngày nào lên đó. Ngọc Luân lại quá bất ngờ trước tình cảm nồng cháy như biển lửa trước mặt. Mỹ Lệ đang dành cho anh, với nụ hôn còn nằm trên môi như thứ mồi lửa làm bùng phát nỗi đam mê. Ngọc Luân không kiềm chế được ngọn lửa lòng bùng phát, anh ôm lấy Mỹ Lệ mà quấn quýt ... trong tiếng chim hót, tiếng lá rơi xào xạc trộn lẫn những hơi thở đầy xúc cảm của hai người đang yêu ...
Đến khi tỉnh giấc, Mỹ Lệ thấy dấu "thủ cung sa" trên tay nàng đã biến mất tự bao giờ.
Mỹ Lệ cứ nhớ hoài cái đêm lãng mạn cùng với Ngọc Luân, bây giờ vẫn cảm thấy sung sướng và hạnh phúc khi nàng ở bên anh.
Đột nhiên căn phòng nơi Mỹ Lệ còn nằm trằn trọc, bỗng có một cơn gió mạnh thổi đến làm tắt hết các ngọn đèn, không gian trở nên tối tăm để rồi bóng ma Mỹ Tâm hiện ra trước mắt.
Hồn ma Mỹ Tâm không tỏ ra hờn ghen với người chị gái, trái lại âm hồn còn vui vẻ lên tiếng:
"Cái ngày chị và ba anh em họ Phan rượt đuổi tên Cao Lục Phát, giết hắn tại ngôi miếu hoang, em và ba mới biết đây là nơi chôn cất viên thái giám tên Hoàng Bảo Trứ nguyên trại chủ Quỳnh Hương trước nhà họ Gia chúng ta ...
Mỹ Lệ ngạc nhiên khi nghe hồn ma em gái hiện về chỉ báo cho nàng biết đến phát hiện này. Nàng hờ hững nói:
- Vậy cớ gì em hiện hồn về báo cho chị biết đến phát hiện này?
Bóng ma Mỹ Tâm vẫn lặng lẽ nói tiếp:
- Có chứ chị hai! Vì hồn ma mới biết gặp ma còn con người làm sao thấy được hồn ma. Em và ba mới thấy nới đây có rất nhiều bóng ma xuất hiện, các oan hồn hiện ra giằng co lôi kéo vong hồn hai tên gian ác Cao Lục Phát và A Lền trước bọn quỷ Hắc Bạch vô thường đưa cả hai về cõi âm ty chịu tội. Bọn quỷ âm ty hăm dọa các oan hồn:
- Bọn bay sao dám lôi kéo hai tên gian ác này không cho chúng xuống âm ty chịu tội? Vậy bọn bay không sợ ta đưa hết xuống mười tám cửa địa ngục chịu tội lăng trì hay sao?
Lúc đó một bóng ma mang đầu tóc bạc phơ hiện ra trước hai con quỷ Hắc Bạch và nói:
- Hai tên quỷ Hắc Bạch vô thường kia chắc không biết đây là miếu thờ ngài Phúc Đức Chánh Thần và ta là chủ từ ở đây sao?
Tên quỷ mặt trắng người cao lêu khêu như đi cà kheo, nhìn ông lão xưng chủ từ ngôi miếu mới đáp:
- Ta biết ông là viên thái giám tên Hoàng Bảo Trứ người có nhiều công đức, được ngài Phúc Đức Chánh Thần xin lệnh Diêm Vương cho ông tìm người phụ giúp trông coi ngôi miếu này, nhưng ...
Tên quỷ mặt trắng chưa nói hết câu thì tên quỷ mặt đen người mập lùn xấu xí đã vội nói xen vào:
- Vong hồn hai tên gian ác này phải được bọn ta đưa xuống âm phủ chịu tội, không thể cho ở lại dương trần, nếu ở lại bọn chúng sẽ quấy nhiễu dân lành, sinh tai kiếp cho mọi người khiến bọn ta sẽ bị khiển trách.
Hồn ma ông lão có tên Hoàng Bảo Trứ vẫn ôn tồn nói với hai tên quỷ Hắc Bạch:
- Ta biết tên họ Cao tức Thạch Thiên Phát này, nó giết trại chủ Gia Viễn người thay ta trông coi trại Quỳnh Hương đo ta từng bỏ công gầy dựng. Nó tranh đoạt trang trại rồi giết cả con gái ông ta, tội ác đó trời không dung đất không tha. Nhưng ta cần đến chúng!
Hai tên quỷ Hắc Bạch vô thường với vẻ ngạc nhiên, chúng nhìn hồn ma viên thái giám hỏi:
- Vì sao ông cần đến bọn ác ôn côn đồ này?
Hồn ma họ Hoàng liền trả lời:
- Để canh giữ một kho tàng!
Hai con quỷ Hắc Bạch bèn tròn xoe mắt ngạc nhiên, chúng lên tiếng hỏi lại:
- Một kho tàng ở ngay trong ngôi miếu này?
Hồn ma viên thái giám Hoàng Bảo Trứ mặt vẫn lạnh như tiền, ông lão đầu bạc phơ ung dung đáp:
- Thiên cơ bất khả lậu nhưng ta có tâm nguyện sẽ giao kho tàng này cho người có tâm đức, biết làm việc thiện nhưng đã bao năm chưa có một ai. Còn kẻ tham lam gian manh ở chốn trần gian lại quá nhiều, chúng luôn rắp tâm tìm đến để chiếm đoạt và toàn những tên tham lam độc ác. Ta phải có người như tên Thạch Thiên Phát hay tên A Lền này mới có thể giữ kho tàng chờ đến ngày tìm ra người tâm đức ấy.
Sau khi nghe hồn ma viên thái giám Hoàng Bảo Trứ lên tiếng, bấy giờ hai con quỷ Hac Bạch mới chịu để vong hồn tên Cao Lục Phát và A Lền ở lại.
Trước khi kéo bọn đầu trâu mặt ngựa trở về cõi a tỳ địa ngục, tên quỷ mặt trắng nói với ông ta:
- Bọn ta nễ tình ngài Phúc Đức Chánh Thần và tâm nguyện của ông, nên để lại vong hồn hai tên này làm ma giữ cửa. Nếu chúng đi phá rối mọi người thì ông phải chịu trách nhiệm trước Diêm Vương đó."
Kể đến đây hồn ma Mỹ Tâm mới nhìn người chị gái song sinh nói tiếp:
- Vậy chị hai có nhận ra điều gì về câu chuyện em vừa kể không?
Mỹ Lệ hiểu hồn ma em gái muốn nói với nàng về một kho tàng của viên thái giám tên Hoàng Bảo Trứ. Kho tàng đang cất giấu trong ngôi miếu hay ở đâu đó có rất đông oan hồn làm ma giữ cửa, trong đó hiện giờ có cả hồn ma tên gian ác Cao Lục Phát lẫn tên A Lền.
Mỹ Lệ mới gật đầu tỏ ra đã hiểu, bấy giờ hồn ma Mỹ Tâm mới chịu tan biến vào cõi hư không.
° ° °
Ngay vào buổi sáng hôm sau, lão Phan Minh - ba của Ngọc Luân, Vũ Luân và Nguyễn Luân cho gọi mọi người đến, ông mới lên tiếng cho biết:
- Đêm qua hồn ma ông Gia Viễn - tức ba Mỹ Lệ - hiện về báo cho ta biết, trong rừng hiện có một ngôi miếu bỏ hoang nhưng mang tính lịch sử với trại Quỳnh Hương và nó còn mang một kho tàng bí mật ...
Bốn người trong nhóm "Thiên tinh tứ trụ" gồm Mỹ Lệ và ba anh em Ngọc Luân ai cũng biết về ngôi miếu hoang, nơi đây mang dấu ấn kết liễu cuộc đời tên gian hùng Cao Lục Phát. Tuy nhiên ba anh em họ Phan không hề biết ngôi miếu có liên quan với trại Quỳnh Hương và có một kho tàng bí mật như lời lão Phan Minh mới tiết lộ.
Mọi người đều chăm chú lang nghe, chỉ riêng Mỹ Lệ là nôn nóng và buột miệng ngắt lời:
- Vậy thưa bác Phan Minh, bác có biết lịch sử của ngôi miếu hoang đó không?
Lão Phan Minh nhìn Mỹ Lệ, rồi ông nói:
- Ta cũng không biết gì nhiều, chỉ nghe hồn ba con hiện về nói rằng ...
Trước khi ông Gia Viên được bang hội Rồng Xanh phái qua quản lý trại Quỳnh Hương, nơi đây đã trải qua một đời trại chủ - tức ông Hoàng Bảo Trứ, mà nhân thân ông ta nguyên là một thái giám sống trong Tử Cẩm Thành thời còn chế độ phong kiến.
Sau cuộc đối đầu liên quân tám nước đánh vào hoàng cung sau đó chế độ phong kiến sụp đổ, nước Trung Hoa thành nền Cộng Hòa. Viên thái giám Hoàng Bảo Trứ cùng phải từ giã hoàng thành ra làm dân dã như mọi người, đi theo ông còn có bà "giám hậu" tức vợ ông ta về dưới trướng bang Rồng Xanh, bởi cả hai người mong sống yên ổn quãng đời còn lại.
Mỹ Lệ nghe kể đến đây, nàng lại thắc mắc hỏi:
- Thưa bác Minh, đã làm thái giám bị tịnh thân sao ông Hoàng Bảo Trứ có vợ? Và "giám hậu" là gì sao con chưa từng nghe nói đến?
Lão Phan Minh vẫn từ tốn giải thích:
- Kể ra cũng dài dòng nhưng ta có thể giải thích, các vị thái giám từng sống trong nội cung thời bấy giờ thường được Lão Phật Gia - tức bà Từ Hy Thái Hậu ân sũng cho cưới các nàng nô tỳ cung nữ làm vợ hoặc làm thiếp - được mọi người gọi bằng giám hậu - để săn sóc cho nhau sau tuổi về già.
Nói đến đây, lão Phan Minh định không nói tiếp khi thấy có Mỹ Lệ là giới nữ ngồi nghe nhưng không hiểu sao lão tiếp tục giải thích:
- Chuyện thái giám lấy nô tỳ cung nữ trong nội cung làm vợ, làm thiếp thường xảy ra vào thời bà Từ Hy Thái Hậu, bà cho họ lấy nhau để tránh hiện tượng đồng tính luyến ái hay diễn ra nơi cung cấm, giữa các cung tần mỹ nữ, giữa các thái giám với nhau mà bà ta từng tận mắt chứng kiến. Bởi những người sống trong chốn thâm cung như thái giám, nô tỳ cung nữ thường ở một mình rất cô quạnh, bà Từ Hy mới hiểu tại sao có hiện tượng tâm sinh lý đó. Trong cung không cho các cung phi, thái giám, nô tỳ được xuất cung cho đến chết nhưng con người thì không ai có thể diệt dục khi tuổi đang thanh xuân, thân thể tráng kiện mà không được bù đắp cho sự thiếu thốn mà trời đất đã ban, nên họ thường cùng nhau luyến ái nhằm thỏa mãn cơn thèm khát hành hạ trong thể xác. Hiện tượng luyến ái đồng tính đã làm ô uế, mất tính trang nghiêm của nền phong kiến bảo thủ, vì vậy mà bà Từ Hy mới cho bọn thái giám cùng cung tần, tỳ nữ lấy nhau để tránh hiện tượng tiêu cực này. Nhưng là thái giám bị tịnh thân nên dù mang danh nghĩa vợ chồng, họ không thể có con.
Rồi lão Phan Minh tiếp tục kể:
- Hồn ma ông Gia Viễn nói tiếp, khi hoàng cung hoảng loạn mọi người lo thoát thân thì vợ chồng viên thái giám họ Hoàng còn ở lại có gom góp một số của cải quý giá mới ra đi. Sau khi được bang Rồng Xanh giao nhiệm vụ qua đây xây dựng trại Quỳnh Hương, vợ chồng họ Hoàng cũng mang hết số của cải ra đi. Số của cải ông Hoàng Bảo Trứ chôn giấu trước khi nhắm mắt có thể chỉ là hoang tưởng, vì ông Gia Viễn cũng chỉ nghe theo lời đồn. Nhưng lúc nhận bàn giao trang trại, ông mới thực sự cho là có thật. Lúc đó họ Hoàng có tặng ông một số đồ trang sức quý giá mà chỉ người sống trong hoàng cung hay phú gia phú hào mới có được.
Khi giao xong trang trại, viên thái giám cùng bà giám hậu thường đi lập chùa miếu ở khắp nơi nhằm tích đức, nên giả thuyết nói ngôi miếu hoang là cơ ngơi họ Hoàng cất giấu của cải trước khi vợ chồng họ qua đời có thể là sự thật. Cũng theo hương hồn ông Gía Viễn, tâm nguyện của viên thái giám muốn dùng số của cải này vào việc từ thiện chứ không phải để hưởng thụ cá nhân.
Nghe xong lời lão Phan Minh kể, bấy giờ Mỹ Lệ cũng cho mọi người biết:
- Đêm qua con cũng được âm hồn em gái Mỹ Tâm hiện về cho hay, ngôi miếu hoang này thờ ngài Phúc Đức Chánh Thần hiện giờ có rất đông oan hồn làm ma giữ cửa, vong hồn hai tên gian ác Cao Lục Phát và A Lền cũng ở đó.
Nhưng về kho tàng có chôn giấu ổ đây không thì hồn ma ba và em con không được rõ.
Ngọc Luân lúc này mới lên tiếng:
- Chúng ta đã có một số dữ liệu về viên thái giám Hoàng Bảo Trứ, nhưng để tìm ra số của cải này phải biết thêm ít nhiều về vợ chồng ông ta, lúc đó chúng ta mới có thể tìm ra số tài sản đang vô chủ.
Lão Phan Minh vừa suy nghĩ vừa nói:
- Không biết chuyện này có thật không, ta chỉ được hồn ma ông Gia Viễn hiện về cho biết đến vậy. Còn thực hư các con nên đến ngôi miếu để tìm hiểu.
Nghe lão Phan Minh đề nghị bốn người đến ngôi miếu hoang tìm tung tích số của cải của viên thái giám họ Hoàng, Mỹ Lệ không tin tưởng lắm:
- Dù hương hồn ba và em con báo mộng, nhưng con không tin số của cải họ Hoàng nằm ở đây. Vì ngôi miếu bị nhện giăng bụi bám bỏ hoang đã từ lâu, cũng không thấy có hầm quách gì hết.
Lão Phan Minh liền lắc đầu rồi nói tiếp:
- Ta cũng không tin có kho tàng ở đây, nhưng vì hồn ma ba và em con đã hiện về nói ra, các con nên đến đó tìm hiểu hư thực ra sao mới rõ được.
Ngọc Luân đồng tình với cha, anh muốn trở lại ngôi miếu để xem có đúng lời hồn ma ông Gia Viễn và Mỹ Tâm đã báo mộng không. Anh lên tiếng thúc giục:
- Dù gì ngôi miếu không xa, chúng ta cứ đến để hiểu rõ thực hư ra sao đã!
Mọi người không ai phản đối trước ý kiến Ngọc Luân. Mỹ Lệ và ba anh em họ Phan cùng nhau đi ngay đến ngôi miếu, nơi chôn xác tên Cao Lục Phát và A Lền.
° ° °
Bốn người gồm ba nam một nữ nôn nóng đến ngay ngôi miếu, tất cả không ngờ là lúc nắng chiều đang ngã về Tây, không gian bắt đầu trầm lắng trong cảnh tranh tối tranh sáng.
Nhìn ngôi miếu hoang không lớn lắm, chỉ như một ngôi nhà có ba gian. Mái lợp ngói, hai đầu hồi có gắn hình rồng nhìn về hướng Đông Tây, hai phần đầu rồng giao nhau ngay giữa tâm nhà nâng theo một quả cầu mang hình Thái Cực.
Vào bên trong miếu, mọi người thấy nhện giăng bụi bám chứng tỏ nơi đây từng không có người ở đã lâu. Tuy nhiên nơi chánh điện hãy còn nguyên trạng dãy tượng thờ nằm trên các bậc tam cấp. Bậc trên cùng có tượng Phật Bà cùng tiên đồng ngọc nữ đứng hầu, phía dưới bên trái tượng ông Bổn còn gọi Phúc Đức Chánh Thần, bên phải là tượng Thánh Mẫu Thiên Hậu trông rất uy nghi.
Dưới bậc thấp có các tượng văn võ như tượng Đức Quan Thánh Đế Quân, tượng mười hai Bà Mụ Sanh, cùng tượng hai ông Thiện Ác nhìn ra cửa miếu.
Ngoài những tượng thờ trong miếu còn đủ chiêng trống, mõ gõ.
Mỹ Lệ cảm thấy lạ, liền nói suy nghĩ của nàng cho anh em nhà họ Phan nghe:
- Ngôi miếu này có lẽ chính là nơi trại chủ họ Hoàng đã ở. Miếu còn đủ tượng thờ, nơi ăn chốn ở của vợ chồng ông ta không hề mất mát thứ gì, nhưng tại sao ngôi miếu không có người ở trong coi việc nhang khói mà bỏ hoang phế?
Thắc mắc của Mỹ Lệ cũng là thắc mắc chung của ba anh em họ Phan, làm Ngọc Luân vội nhìn ra sau vườn cổ tìm kiếm một hai ngôi mộ nào đó được chôn nơi đây. Cuối cùng anh phát hiện một ngôi mộ to và một ngôi mộ nhỏ cùng nhiều bộ xương người phơi trắng sắp lớp khắp nơi ...
Bốn người mừng rỡ vội vàng chạy ra. Đúng là ngôi mộ của viên thái giám vì có tấm bia mang tên Hoàng Bảo Trứ, còn ngôi mộ nhỏ như một gò đất cao không chứng tỏ bà giám hậu đã chết.
Ngọc Luân liền nói ra thắc mắc:
- Viên thái giám họ Hoàng đã chết, còn bà giám hậu hiện đang ở đâu? Tại sao bà ta không ở lại chăm lo ngôi miếu cũng như phần mộ của chồng? Hay ngôi mộ nhỏ là của bà ta? Vậy còn các xương cốt kia là ai?
Sau câu hỏi của Ngọc Luân, bỗng có một giọng nói nghe the thé ở sau lưng mọi người phát ra:
- Ta còn đây, ai nói ta không ở lại chăm lo cho ngôi miếu và mộ của phu quân?
Bốn người đều nhìn lại rồi tám con mắt phải mở to vì ngạc nhiên lẫn cả sự sợ hãi. Trước mắt họ, một bà già ốm yếu, xấu xí không khác hình dạng quỷ dạ xoa.
Bà ta đứng ngay cửa hậu liêu, tóc để xõa bù xù, mũi cong như phù thủy trong cổ tích, và nhất là đôi mắt lồi to chăm chú nhìn bốn người không hề chớp.
Mỹ Lệ mới bạo dạn lên tiếng hỏi:
- Bà có phải là "giám hậu" của ông Hoàng?
Bà già xấu xí trả lời ngay:
- Phải! Ta là giám hậu của đức phu quân Hoàng Bảo Trứ. Các người tìm có việc gì?
Ngọc Luân đành thành thật đáp:
- Hồn ma ông GiaViên và Mỹ Tâm tức ba và em gái Mỹ Lệ đây có hiện hồn về báo cho biết, nơi miếu có số của cải ông Hoàng Bảo Trứ để lại, chúng tôi đến tìm để sử dụng vào chuyện công đức cho bá tánh thập phương được nhờ.
Vừa nghe xong tức khắc sau bà già xấu xí tiếp tục hiện ra rất đông các hồn ma lớn nhỏ. Có âm hồn đang khóc thê thiết, có hồn ma lên tiếng thét gào:
- Bọn ta là những con ma giữ cửa, ai đụng đến kho tàng của chủ nhân đều phải chết!
Bà giám hậu cũng đã trở thành một hồn ma nữ, nhưng hình dạng không còn xấu xí như trước đây, trái lại mang hiện thân của một người đàn bà ở tuổi trung niên. Sắc đẹp tuy không mặn mà nhưng duyên dáng trong bộ sườn xám cũ kỹ may bằng lụa đỏ giờ đây đã rách vá nhiều nơi.
Thấy các hồn ma đang la hét xua đuổi bốn người lạ mặt vừa vào miếu. Hồn ma bà giám hậu vội vàng khoác tay cho chúng im lặng, đoạn lên tiếng:
- Hãy khoan, ở đây có con gái ông Gia Viễn, người của trại Quỳnh Hương đấy.
Câu nói của hồn ma bà giám hậu làm cho không khí bớt căng thẳng, lúc này bốn người mới cảm thấy yên tâm khi đứng đối diện với các hồn ma bóng quế.
Mỹ Lệ mới dám lên tiếng hỏi tiếp:
- Vậy bà biết ba và em gái của con?
Lúc này hồn ma bà giám hậu đà tỏ ra cởi mở, âm hồn bà trả lời nàng:
- Ta tên Thôi Oanh Oanh, là vợ ông Hoàng Bảo Trứ, tức chủ đời thứ nhất của trại Quỳnh Hương, làm sao không biết ông Gia Viễn người được phu quân ta bàn giao lại trang trại để thành đời chủ thứ hai.
Mỹ Lệ vẫn còn thắc mắc, nàng lại hỏi:
- Theo hồn ma Mỹ Tâm, em gái con đã thấy hình bóng ông Hoàng Bảo Trứ nơi đây, tại sao bây giờ chỉ có mình bà xuất hiện?
Âm hồn bà Thôi Oanh Oanh đã đáp lại:
- Phải! Ở đây còn có đấng phu quân ta nhưng vì nơi kho tàng đang có biến động mà đấng phu quân đã cùng đám oan hồn đi đến giữ của.
Lời đáp của hồn ma bà Thôi Oanh Oanh cho hay kho tàng không nằm tại ngôi miếu. Và Ngọc Luân không biết khi nhắc đến kho tàng sẽ trở nên điều nhạy cảm đối với các hồn ma ở đây, anh hỏi bâng quơ:
- Chúng tôi nghe hương linh ông Gia Viễn lúc hiện về cho biết, khi ông bà rời khỏi Tử Cấm Thành có mang theo nhiều vàng bạc châu báu nhưng tại sao chúng tôi thấy hương linh bà lại khắc khổ thế này?
Nghe Ngọc Luân hỏi đến đây chợt hồn ma bà Thôi Oanh Oanh thay đổi ngay sắc mặt lẫn giọng nói, liền nhìn anh với ánh mắt đầy sự nghi ngờ:
- Cậu là người của tên gian ác Trần Thành? Muốn đi tìm số của cải này?
Ngọc Luân không biết phải trả lời hồn ma bà giám hậu như thế nào vì giọng nói cùng thái độ của âm hồn khi nhắc đến tên Trần Thành nào đó bằng cả sự căm hờn, khiến anh phân vân. Ngọc Luân nghĩ đến vợ chồng viên thái giám Hoàng Bảo Trứ chắc có oán thù sâu nặng với người này, anh vội phân trần:
- Chúng tôi không hề biết gì về ông Trần Thành, chỉ nghe hồn ma ông Gia Viễn và Mỹ Tâm chỉ dạy mà tự đến đây tìm hiểu thôi.
Nghe qua câu nói trần tình của Ngọc Luân, trên khóe mắt bà Thôi Oanh Oanh bắt đầu có những giọt nước mắt tuôn rơi, hồn ma nức nở khóc nói:
- Vợ chồng ta chờ đợi giờ phút này đã lâu lắm! Bây giờ có nói ra cũng không còn ảnh hưởng gì. Biết Mỹ Lệ là truyền nhân của Gia Viên có biệt danh "Bà Ch Mười Tám Cửa Ngục" cùng các cậu là những người đang sống trên cõi dương trần có thể thay chúng ta trừ diệt tên Trần Thành có lòng tham không đáy, nên ta sẽ kể hết những sự thật đã diễn ra ...
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Đúng lúc vợ chồng ta lúc rời khỏi Tử Cấm Thành khi liên quân tám nước tràn vào hoàng cung, không riêng gì vợ chồng ta bỏ chạy mà cả Thái Hậu lão Phật gia cùng Hoàng Đế cũng bỏ trốn. Mọi người trốn đi hết, hoàng cung trở nên hoang vắng không người canh giữ, bọn cẩm y vệ lại đổ xô vào các cung hôi của.
Lúc đó trong đầu vợ chồng ta mới nghĩ chế độ cung đình từ đây không còn, mỗi người sẽ đi mỗi ngã. Nếu ra đi với hai bàn tay trắng làm sao sinh sống khi bổng lộc tích lũy từ trước đến giờ chẳng có là bao nên cả hai cùng đi hôi của như mọi người. Nhưng được cái may mắn vợ chồng ta từng phục vụ nơi cung cấm, biết các cung hoàng hậu, vương phi, cung phi được Hoàng đế sủng ái nằm đâu, nên vào xem có ngân lượng hay thứ của cải quý báu nào còn để sót thì lấy làm của hộ thân.
Hai vợ chồng chỉ lấy được một số ngân phiếu, một ít vàng bạc châu báu vào đủ mỗi người một tay nải rồi mới ra khỏi hoàng thành. Sau đó vợ chồng ta theo dòng người lên thuyền chạy tị nạn. Thuyền rong ruổi cập đảo Đài Loan, lúc lên bờ đức phu quân có quen một người trong bang Rồng Xanh nên xin gia nhập vào bang hội, hy vọng được bang hội giúp đỡ khi hai vợ chồng còn chân ướt chân ráo vào đời, chẳng biết gì trong cuộc sống mới.
Đến một ngày nọ, vợ chồng ta gặp một người quen cũng từ kinh thành chạy tị nạn. Vừa gặp mặt, ông bạn đã hớt hơ hớt hải báo tin:
- Này Hoàng Bảo Trứ ơi, ngài Công Công Trần Thành đang tìm mi, ông ta cho rằng vợ chồng mi đã lấy nhiều vàng bạc quý giá trong nội cung nên phải đi tìm lấy lại số của cải trả về cho nhà Thanh.
Đấng phu quân ta mới ngạc nhiên nhìn người bạn vừa vượt biển đến, ông nói:
- Ta có lấy gì nhiều đâu? Chỉ một tay nải đủ sống qua chuỗi ngày còn lại.
Người bạn đó mới nói tiếp:
- Vậy mi không biết rồi, ngài Trần Thành cho rằng mi lấy đi một tấm bản đồ có ghi kho báu nằm tận bên Đông Dương, nó to tát gấp ngàn lần tay nải của mi đó!
Vợ chồng ta biết rõ Trần Thành, ông ta cũng là quan thái giám nhưng hơn một phẩm, tính tình độc ác ích kỷ, tham lam và cố chấp. Nếu ông ta biết vợ chồng ta có số vàng bạc lấy từ trong cung và nhất là tấm bản đồ về kho báu, thể nào cũng đến tìm đòi lại hay chia phần.
Nhưng đòi lại để làm gì khi Trần Thành cũng như vợ chồng ta, giờ đây không còn làm thái giám và đang sống cuộc đời dân dã như mọi người? Làm gì còn nhà Thanh trên đất Trung Hoa! Còn về tấm bản đồ kho báu chỉ là hiểu lầm, đấng phu quân và ta có giữ tấm bản đồ nào ngoài số của cải lấy lúc hôi của như mọi người đâu?
Tuy vậy đức phu quân ta vẫn tỏ ra lo lắng khi phải giáp mặt với ông ta, nếu Trần Thành tìm ra chỗ ở sẽ sinh ra rầy rà, đôi khi còn bỏ mạng. Vợ chồng ta biết Trần Thành có nhiều vây cánh trong nội cung thì bây giờ ra ngoài vẫn thế, vẫn còn tàn nhẫn độc ác ...
Hàng đêm phu quân không sao ngủ được, ông cứ nằm thao thức suy nghĩ.
Nểu tính về những thứ hai vợ chồng lấy được, số ngân phiếu cũng chỉ đến ba trăm vạn lượng bạc nhưng cả tiền trang không ai chịu đổi thành tiền, họ cho rằng các tờ ngân phiếu từ kinh thành không có giá trị trên đất Đài Loan. Còn vàng bạc châu báu nếu bán đi cũng chỉ hơn vài trăm lượng vàng cộng với số ngân lượng tiết kiệm đủ cho vợ chồng ta hưởng tuổi về già.
Nhưng còn tấm bản đồ kho tàng nằm trên nước Đông Dương hiện ở đâu? Tại sao Trần Thành cứ cho vợ chồng ta cất giữ cho người đi tìm đòi lại?
Phu quân không biết tính sao, trước mắt việc kinh doanh ở Đài Bắc không thành đạt, còn phía sau Trần Thành theo truy đuổi đòi của và cả tấm bản đồ ảo tưởng.
Vì thế phu quân đâm quẫn trí mới xin bang chủ Rồng Xanh cho qua nước Đông Dương lập trang trại. Trước an dưỡng tuổi già, sau cho Trần Thành không tìm ra tung tích và cuối cùng để tìm dấu vết về một kho tàng như Trần Thành đã nói.
Nhưng không hiểu tại sao Trần Thành vẫn tìm ra nơi vợ chồng ta sống ở nơi khỉ ho cò gáy này. Một ngày nọ Trần Thành tìm đến nơi và nói với phu quân:
- Ta hiểu mi hôi của trong nội cung không được bao nhiêu, nhưng có một thứ lại quý giá vô cùng!
Trần Thành dù chưa nói hết câu nhưng phu quân biết hắn ta muốn nói đến cái gì, bèn đáp lại:
- Trần Công Công muốn nói đến tấm bản đồ kho báu?
Hỏi xong ông tự trả lời ngay:
- Thật tình tôi không hề biết đến tấm bản đồ kho tàng nó tròn méo thế nào, nằm ở đâu trong cung để lấy. Trần Công Công đã lầm vợ chồng tôi rồi.
Trần Thành thấy viên thái giám dưới quyền mình cứ phân trần chối cãi về tấm bản đồ làm hắn ta giận dữ lên tiếng nói thẳng:
- Vợ mi Thôi Oanh Oanh làm trong cung của Lệ Châu, tức cháu gái quan Tổng binh Lê Kiệt, người được Hoàng đế phái đến Vân Nam vùng ba biên giới Trung - Việt - Lào trấn thủ. Trước khi qua đời ông ta cho người đem chôn giấu một số của cải để dành cho con cháu về sau hưởng thụ nên có vẽ một tấm bản đồ.
Phu quân rất ngạc nhiên nên đã đáp lại lời nói của Trần Thành:
- Đúng! Thôi Oanh Oanh từng làm nô tỳ trong cung bà Lệ Châu, nhưng phu nhân tôi người thất học đâu biết chữ nghĩa mà hay biết có tấm bản đồ kho báu để lấy? Cũng như bà Lệ Châu thuộc cháu gái đới thứ hai của Lê Kiệt, hẳn Trần Công Công cũng biết "nữ nhi sinh ngoại tộc" làm sao được giữ tấm bản đồ kho tàng của dòng họ Lệ? Công công suy diễn thái quá rồi đó!
Thấy phu quân cứ khăng khăng nói không biết tấm bản đồ kho báu càng khiến Trần Thành giận dữ. Trước khi ra về hắn ta buông ngay lời hăm dọa:
- Ta đã điều tra ba đời họ hàng nhà quan Tổng binh Kiệt, số mạng ông ta hẩm hiu nên chỉ sinh ra được một con gái tên Lệ Hằng, và hình như do di truyền nên sau này và Lệ Hằng cũng chỉ sinh ra có một con gái tên Lệ Châu vào làm thiếp trong cung. Bây giờ gia đình Lê Kiệt, Lệ Hằng không có ai ngoài Lệ Châu. Ta còn biết khi Lệ Châu được tiến cung, bà Lệ Hằng đã cho con gái cái hộp sơn mài mà trong đó có tấm bản đồ kho báu để Lệ Châu dùng làma vật trang điểm hay đồ trang sức mà bà ta không hề biết nó quý giá ra sao. Trong lúc hoàng cung chạy loạn ta nghe bà Lệ Châu nói, bà ta để quên cái hộp trang điểm bằng sơn mài trong cung. Ta liền vào nội cung tìm cái hộp sơn mài ấy nhưng không còn thấy nữa. Vậy chỉ có vợ mi lấy nó, cho nên ta muốn trong một hai tuần lễ mi phải đưa ra cái hộp sơn mài có tấm bản đồ kho tàng để cùng ta hợp tác đi tìm kho báu rồi chia nhau.
Sau khi Trần Thành ra về, phu quân cứ suy nghĩ mãi về chiếc hộp sơn mài dùng chứa đồ trang điểm của cung phi Lệ Châu, ông mới hỏi ta về cái hộp và được ta trả lời:
- Thiếp lấy cả chục cái hộp sơn mài đem đi lúc trong cung hoảng loạn, nào nhớ cái hộp nào là của ai. Để thiếp mang ra cho chàng xem xét.
Nói xong ta đưa cho ông xem gần chục hộp sơn mài, cái nào cũng giống như cái đó:
đều hình Mai Lan Cúc Trúc, bên ngoài lẫn bên trong không có lấy một chữ hay một hình vẽ cho thấy có bí mật về tấm bản đồ.
Còn đang chán nản trước lời hăm dọa của Trần Thành và nhìn thấy mấy hộp sơn mài không có gì khác biệt, phu quân ta ngồi than ngắn thở dài:
- Tên Trần Công Công chết tiệt, hắn ta sẽ không để vợ chồng mình được sống yên thân rồi!
Vì thế ông đánh điện với Đài Bắc xin bang chủ Rồng Xanh cho người qua thay trông coi trại Quỳnh Hương, rồi mang tâm niệm để đời:
- Ta nguyện sẽ sống một cuộc đời trong sáng như ngài Châu Đạt Quan, đi chu du khắp nơi cùng chia ngọt sẽ bùi giúp đỡ bá tánh, xây chùa miếu thờ tự ông Bổn để tích đức. Và nguyện rằng, trong cơ may nếu ta có tấm bản đồ kho báu ấy sẽ dùng hết vào việc công đức từ thiện cho người nghèo khó, còn hơn để một tên độc ác gian tham như Trần Thành chiếm dụng.
Ý của phu quân muốn như Châu Đạt Quan - người tỉnh Phúc Kiến, làm quan dưới thời nhà Nguyên - thường có tiền hay giúp đỡ người nghèo được dân chúng sùng bái lập miếu thờ, và tôn làm Phúc Đức Chánh Thần hay còn gọi ông Bổn. Về sau dân chúng nghe ông được phong sắc lên thượng đẳng thần nên đổi cách gọi là Tài Thần, có người đọc trại ra Thần Tài ...
Tượng nhân thần Châu Đạt Quan không cởi cọp nên khác với tượng nhiên thần tên Thiệu Huyền Đản - người nước Tần - là vị bồ tát mặt đen râu dài tới rốn hay cởi cọp đen, tay trái cầm đồng bạc tay phải cầm gậy kim tiền cũng chuyên đi cứu nạn cứu khổ giúp đỡ người nghèo, nên được mọi người cung kính gọi là Thần Tài.
Sau ngày phu quân không còn làm trại chủ, bàn giao trại Quỳnh Hương cho Gia Viễn, ông mới đưa hết các hộp sơn mài lấy được cho Trần Thành, bắt đầu sắp xếp đồ đạc ra đi. Lúc đó ta cứ nâng niu một cái tráp sơn mài nhỏ nhắn đẹp đẽ mà ông không biết vợ chứa đựng gì trong đó, cũng như ông chưa từng thấy bao giờ.
Hồn ma bà giám hậu Thôi Oanh Oanh kể đến đây lại òa lên khóc nức nở, còn Mỹ Lệ bắt đầu hiểu ra cái tráp sơn mài kia chính là hộp có chứa tấm bản đồ kho báu. Nàng tò mò nói với hồn ma bà ta:
- Rồi sao nữa thưa bà giám hậu?
Hồn ma vừa khóc xong lại chợt mỉm cười sau câu hỏi của Mỹ Lệ. Bà liền lấy từ trong người ra một túi vải, bên trong có chiếc tráp sơn mài nhỏ nhắn đáp:
- Nó đây! Đúng là cái tráp này rất quý giá và hiếm có trên đời. Đây các người cứ nhìn ngắm nó và muốn biết nó chứa thứ quý báu gì thì cứ mở xem, chỉ duy nhất một điều, sau khi xem xong mọi người phải trả lại cho ta, vì nó là của ... phu quân ta.
Bốn người trong nhóm Thiên tinh tứ trụ lại tò mò, Mỹ Lệ đưa tay ra nhậu cái tráp sơn mài đoạn nàng mở ra xem. Vừa trông thấy một vật nằm trong tráp, mặt Mỹ Lệ đã đỏ bừng rồi vội vàng đưa cái tráp ra xa khỏi tầm mắt, miệng ấp úng:
- Kỳ quá!
Ba anh em họ Phan vội nhìn vào trong tráp rồi cùng cười phá lên. Ngọc Luân bèn giải thích:
- Đây là cái tráp dùng chứa vật "tịnh thân" của ông Hoàng Bảo Trứ khi vào làm thái giám trong cung cấm. Trông nó vẫn bình thường dù trải qua mấy chục năm. Có lẽ được thứ dược thảo nào đó ướp để không bị phân hủy biến dạng.
Đúng là thứ báu vật quý hiếm. Hương hồn bà Thôi Oanh Oanh nói cái tráp rất quý giá và hiếm có trên đời là vậy.
Mỹ Lệ có giác quan thứ sáu, nàng nhạy bén trong nhận xét cho nên không thể lầm nếu cái tráp nhỏ này có tấm bản đồ kho báu. Vì thế nàng lại lên tiếng hỏi:
- Lúc nãy âm hồn bà kể, ông Hoàng Bảo Trứ không biết bà chứa đựng vật gì trong đó, cũng như ông ta chưa thấy bao giờ. Vật chứa trong đó đã rõ, nhưng con nghĩ trong tráp còn có tấm bản đồ của ngài Tổng binh Lê Kiệt vẽ đường đi đến kho tàng?
Hồn ma bà Thôi Oanh Oanh liền gật đầu xác nhận, rồi âm hồn bà ta kể tiếp:
- Khi phu quân nhìn vào cái tráp, ngoài việc thấy vật "tịnh thân" của mình làm ông ta cảm động mà nói với vợ:
"sao nàng có được vật "tịnh thân" của ta, mà có đúng nó không? Thứ này như giấy chứng nhận ta là một thái giám thực thụ, nó còn được ngài Tổng Quản Nội Thị quản lý chặt chẽ lắm?
Bấy giờ ta mới nhìn chồng trả lời:
- Chàng biết không, lúc hoàng cung hoảng loạn, mọi viện mọi cung vắng người, thiếp mới chạy vào cung nội thị tìm lại vật quý của chàng để làm kỷ niệm, bởi mỗi vật đều có thẻ ghi tên làm sao thiếp lầm lẫn được!
Phu quân ta thắc mắc:
- Theo ta biết thì vật "tịnh thân" chỉ được treo trong cung để dễ dàng cho quan nội thị kiểm soát các thái giám thật giả, đâu để trong hộp sơn mài sang trọng thế này?
Ta cũng thành thật đáp lại câu hỏi của chồng, ta nói:
- Thiếp biết, cho nên không lẽ cứ cầm vật "tịnh thân" của chàng trên tay mà đi lại trong cung? Vì thế sẵn trong tay nải có chiếc hộp nhỏ nhắn đẹp đẽ này nên thiếp đã bỏ vào trong tráp từ đó cho đến nay.
Nghe ta trả lời làm phu quân chợt nhớ lại câu nói của TrầnThành:
"ta đã điều tra ba đời họ hàng nhà quan Tổng binh Lê Kiệt, biết bà Lệ Hằng cho con gái cái hộp có tấm bản đồ dùng để chứa vật trang điểm mà không hề biết nó quý giá ra sao". Có thể đây là chiếc hộp sơn mài mà Trần Thành đang bỏ công tìm kiếm chăng?
Tuy vậy phu quân vẫn chưa tin cái tráp là của bà cung phi Lệ Châu, ông tiếp tục hỏi ta:
- Mấy hôm trước sao nàng không đem cho ta xem, có phải cái tráp để đồ trang điểm của cung phi Lệ Châu không?
Ta vội tình tứ lườm chồng đáp:
- Theo thiếp nghĩ đây là vật kỷ niệm của chàng, và là vật bất ly thân của thiếp nên giữ làm của riêng. Hôm nay vợ chồng ta sắp xếp đồ đạc nên thiếp mới đem ra. Còn nó có phải của cung phi Lệ Châu không, bây giờ nghĩ lại chắc là đúng. Vì lúc bỏ vật "tịnh thân" của chàng vào trong tráp, thiếp đã đổ ra ngoài mấy thỏi son môi, mấy hộp phấn hồng.
Phu quân như bắt được vàng, ông ta không ngờ trong tay lại có tấm bán đồ kho báu quý giá mà Trần Thành đêm ngày mơ ước. Ông mới xem xét từng bề mặt hộp tráp, vẫn không thấy có gì khác biệt ngoài hoa văn được vẽ kiêu kỳ công phu tranh thủy mạc, có hàng dương liễu buông rũ và ánh trăng lập lờ trên sóng nước, xa xa thêm một vài ngọn núi có áng mây che trên đỉnh.
Phu quân bắt đầu chán nản, bức tranh sơn mài không nói được điều gì về kho tàng của quan Tổng binh Lê Kiệt. Ông cứ soi mói nó dưới ánh đèn dầu suốt đêm, cốt tìm cho ra mấy chữ hay hình vẽ hướng dẫn nào đó.
Trong lúc mày mò ông lại nhớ đến lời từng tâm nguyện:
"trong cơ may nếu ta có tấm bản đồ kho báu, ta sẽ dùng hết vào việc công đức từ thiện giúp đỡ người nghèo, còn hơn để tẽn độc ác gian tham Trần Thành chiếm dụng", rồi lại nghĩ đến một tâm nguyện khác:
"ta nguyện sẽ sống cuộc đời trong sáng như ngài Châu Đạt Quan đi khắp nơi, cùng chia ngọt sẻ bùi giúp đỡ bá tánh, xây chùa cất miếu thờ ông Bổn tích đức ...".
Phải chăng lời nguyện đã thấu đến tai ông Bổn thượng đẳng thần, mà ngay sau đó qua độ nóng của ánh đèn dầu, dưới lớp đáy hộp sơn mài bỗng nhiên nứt ra một khe hở. Thì ra cái tráp có hai đáy, giữa có tấm bản đồ được nhét bên trong!
Có tấm bản đồ kho báu, hai vợ chồng ta liền tìm và thật sự bọn ta đã làm chủ được một kho tàng vô giá. Như tâm nguyện của mình, phu quân chỉ đến lấy một ít của cải để đi đến đâu cho xây chùa cất miếu đến đó, hay giúp đỡ bá tánh nghèo khó mà không vụ lợi.
Đến khi vợ chồng ta vào khu rừng này xây ngôi miếu nhỏ để an dưỡng tuổi về chiều, thì bắt đầu có nhiều biến động xảy đến cho cuộc đời hai vợ chồng ta, từ Trần Thành cho đến tên nghĩa tử bất nhân thất đức, vong ơn bội nghĩa ...
Ngày chúng ta còn ở Đài Bắc ông cứ suy nghĩ đêm ngày. Ông ta và ta mang danh nghĩa vợ chồng nhưng không làm sao có con để có người sau này lo hương khói khi cả hai về chầu tiên tổ, bởi ông chỉ là một thái giám đã bị "tịnh thân".
Đứa con nuôi sẽ mang tên Hoài Tữ có ý nghĩa vợ chồng ta mơ đến có đứa con. Nên khi đến Đài Bắc lập nghiệp, vợ chồng ta may mắn xin được một đứa con trai mới chập chững biết đi về làm nghĩa tử. Vậy mà lớn lên nó trở thành tên bất nghĩa ...
Trần Thành tuy tuổi trên sáu mươi nhưng thân thể hắn ta vẫn quắc thước tráng kiện trong nước da trắng trẻo hồng hào, nhưng lại có hàng lông mày mọc ngược trên đôi mắt to như loài cú vọ, và giọng nói y như đàn bà lúc ẻo lả nhả nhớt, lúc chanh chua đanh đá nghe rất khó ưa. Ai mới nhìn Trần Thành cũng đều nghĩ hắn ta thuộc người ái nam ái nữ hoặc một thái giám về chiều. Mọi người còn biết rằng, tuy Trần Thành là một viên thái giám nhưng tính tình gian hùng, độc ác và có nhiều tính toán cá nhân.
Trần Thành đến đất Tourane đã mấy năm nay, hắn ta thu nạp nhiều tên đầu gấu có máu mặt trong giới giang hồ địa phương với mục đích theo dõi vợ chồng Hoàng Bảo Trứ - chủ trại Quỳnh Hương, cũng như chuẩn bị đi tìm một kho tàng vắng chủ.
Trước cái ngày hắn đến gặp Hoàng Bảo Trứ tại trang trại, một người trước đây còn nằm dưới hắn ta một phẩm bậc, một người mà hắn ta đã bỏ công đi tìm từ Đài Bắc sang tận đây mất nhiều công sức, cuối cùng chỉ nhận được từ viên thái giám gần chục cái hộp sơn mài toàn cẩn hình Mai Lan Cúc Trúc giống hệt như nhau. Lúc đó viên thái giám còn nói:
- Đây là số hộp sơn mài Thôi Oanh Oanh lấy từ nội cung mà Trần Công Công muốn tôi giao lại. Và tôi nhận thấy những hộp sơn mài này không có điểm gì đặc biệt, như vậy làm sao có tấm bản đồ kho tàng nằm trong đó như lời công công nói.
Nhìn qua mấy cái hộp sơn mài và câu nói mỉa mai của họ Hoàng nghe cũng có lý. Tuy vậy Trần Thành sẵn tính đa nghi, hắn ta vẫn cầm lấy chúng đem về thị trấn để mày mò tìm hiểu, cuối cùng cũng không thấy có điểm đặc thù nào hiện ra trước mắt.
Không phải Trần Thành đã hồ đồ cho rằng vợ chồng viên thái giám Hoàng Bảo Trứ đang cất giữ chiếc hộp sơn mài của cung phi Lệ Châu. Bởi ông ta nghi ngờ họ Hoàng là có cơ sở.
Trong thời gian người sống trong hoàng cung chạy loạn liên quân, Trần Thành cũng như mọi người phải bỏ chạy ra ngoài hoàng thành sinh sống. Đến một ngày ông ta tình cờ gặp một người hành khất già đang lên tiếng ăn xin:
Tôi xin ngài làm ơn làm phước bố thí rồi tôi sẽ trả ơn cho ngài thật hậu hĩnh!
Câu nói ăn xin bố thí của người hành khất nghe ra mâu thuẫn, nếu không phải kẻ điên khùng ăn nói rồ dại thì cũng thuộc người có đầu óc hoang tưởng, cho nên Trần Thành mới đưa mắt nhìn ông ta tỏ vẻ khinh thị rồi nói:
- Mi đã đi ăn mày mà còn có thể trả ơn cho ta hậu hĩnh được sao? Không lẽ mi là thần tiên giả dạng để thử lòng người như trong truyện cổ tích? Thật mi ăn nói điên khùng quá!
Nhưng người hành khất già nói lại ngay:
- Nếu ngài không tin, xin cứ bố thí cho tôi một xu xem tôi có trả ơn được cho ngài hay không?
Kể ra một xu đối với Trần Thành nào có nghĩa lý gì khi ông ta có hàng vạn lượng bạc, hàng trăm lượng vàng trong tay? Giá trị một xu chỉ đủ mua một ly nước uống cầm hơi. Vì vậy Trần Thành đâm hiếu kỳ liền móc túi đưa ra một xu để bố thí, rồi lên tiếng:
- Đây! Một xu ta bố thí cho mi, vậy hãy trả ơn cho ta coi. Nếu thấy được ta sẽ bố thí thêm.
Người hành khất già cầm lấy tiền đoạn ông ta mới nói tiếp:
- Tôi cũng xin nói trước, cứ một xu ngài bố thí sẽ được nghe một câu nói trả ơn đáng giá ngàn vàng! Một xu bố thí đầu tiên này tôi xin nói, ngài Tổng binh Lê Kiệt có chôn giấu một kho báu, đến nay đã vô chủ.
Đúng một câu nói đáng giá ngàn vàng, ở kinh thành ai không biết đến quan Tổng binh Lê Kiệt có một thời vang bóng. Tuy nhiên vợ chồng ông ta đã chết từ lâu, gia cảnh có đứa con gái độc nhất đi lấy chồng khi sinh ra đứa con đầu lòng cũng đã qua đời.
Cháu gái Lê Kiệt tức Lệ Châu khi lớn lên được đưa vào làm cung phi sống trong Tử Cấm Thành. Có thể nói dòng họ nhà quan Tổng binh Lê Kiệt thuộc danh gia vọng tộc, quyền quý cao sang, có thể có số của cải được cất giấu đâu đây không ai biết được.
Cái tin này quả thật đáng giá gấp ngàn lần so với một xu mà Trần Thành vừa bỏ ra bố thí, nhưng ông ta vẫn giả như người không tin nên lại nói:
- Mi làm sao biết được? Nếu biết mi đã đến đó lấy đi để trở thành một đại gia giàu có, đâu làm thứ hành khất đi ăn mày ăn xin thế này?
Người hành khất già lại chìa tay ra như tiếp tục xin của bố thí, còn miệng nói:
- Tôi đã nói với ngài, cứ một xu ngài bố thí sẽ được nghe một câu nói trả ơn đáng giá ngàn vàng.
Thấy người hành khất già rất ma mãnh, nhưng bây giờ Trần Thành nào có tiếc gì một xu, ông ta liền móc ngay một đồng rồi nói tiếp:
- Đây ta cho mi một đồng. Hãy kể hết cho ta nghe, nếu thấy hay ta sẽ đem mi về nuôi dưỡng trong nhà khỏi đi ăn xin nữa!
Bấy giờ người hành khất già mới bắt đầu kể:
- Tôi tên Vĩnh Kim, trước đây là thợ thủ công mỹ nghệ hành nghề tại một huyện trong tỉnh Vân Nam, nơi quan Tổng binh Lê Kiệt trấn thủ ...