- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Chương 6THƯ TRONG BỤNG SÓC
Đây là trận tuyết vào đông đầu tiên của Giang Kinh, so với năm trước thì hơi sớm, nhiệt độ cao nhất luôn xấp xỉ âm mười độ, cực kỳ giá lạnh.
Tư Dao từ tắc-xi bước xuống, gần như chạy ào vào nhà, chưa đem hành lý lên gác đã chạy thẳng vào phòng Lâm Nhuận. Mấy ngày nay ở bên ngoài, nghĩ đến tình trạng thương tích của Lâm Nhuận, cô luôn thấy cắn rứt. Những ngày Lâm Nhuận dưỡng thương là rất quan trọng đáng lẽ nên túc trực cả ngày bên giường anh mới phải. Nhưng Lâm Nhuận rất thông cảm với cô, chỉ tỏ ý lo cho sự an toàn của cô, chứ không hề ngăn trở cô làm việc.
Cuộc điện thoại đêm qua, những lời nhớ thương của Lâm Nhuận, cô nghe còn chưa đã, cô định nói với anh hôm nay sẽ về Giang Kinh, nhưng kìm lại được, vì muốn đem đến cho anh một sự bất ngờ.
Một tiếng cười trong trẻo dễ thương từ phòng Lâm Nhuận vẳng ra, lòng Tư Dao trầm hẳn xuống.
Tư Dao chầm chậm đi vào phòng, trông thấy bên giường Lâm Nhuận một phụ nữ dáng thanh thanh ngồi quay lưng lại, bộ tóc dài như thác nước buông rủ trên vai. Người ấy đang bón cho Lâm Nhuận thứ gì đó, chiếc bát trong tay bốc hơi nghi ngút.
Lâm Nhuận nằm trên giường dịu dàng nhìn người phụ nữ, ánh mắt này cô chỉ thấy khi anh nhìn cô, đã từng khiến cô gần như tan chảy trong đó. Đáng tiếc, ánh mắt ấy lúc này lại đang dành cho người khác.
Thấy Tư Dao lặng lẽ bước vào, thoạt tiên Lâm Nhuận ngớ người, lập tức đỏ bừng mặt, tỏ ra lúng túng: "Dao Dao, em…sao em lại về nhanh như vậy?"
Phải, em về không đúng lúc, đã làm phiền hai người. Mũi Tư Dao hơi cay cay. Mình nên nói gì đây? Mình nên làm gì? Nổi cáu ư? Bỏ ra ngoài ư?
Người phụ nữ kia quay lại, mỉm cười nhìn Tư Dao. Dung mạo tuyệt đẹp, đặc biệt là vẻ hiền thục cao nhã khiến một người vẫn luôn tin vào bản thân mình như Tư Dao cũng thấy khó mà bình tĩnh tự tin.
Thực không thể so sánh được!
"Dao Dao…" Lâm Nhuận càng ngượng ngịu, định giải thích, nhưng lại nín thinh.
"Em…quay về không đúng lúc, làm phiền hai người, em… vừa xuống máy bay… đi cất hành lý trước vậy ". Tư Dao không muốn lưu lại thêm một giây nào nữa, nhưng ít ra cũng phải tìm được một nơi để có thể khóc một trận cho thỏa.
Đột nhiên, một giọng nam trong trẻo vang lên từ phía sau: "Đây là Dao Dao à, trăm nghe không bằng mắt thấy, ha ha, xem ra chúng tôi đến rất đúng lúc, vừa may được gặp cô".
Một người đàn ông gầy gò khoảng ngoài năm mươi tuổi, đi đến từ phía sau, cười cười nhìn cô. Ông ta ăn mặc rất giản dị, chiếc áo jacket màu xanh đậm giặt nhiều tới mức đã bạc màu, cặp kính dày cộp, điển hình cho một trí thức đứng tuổi.
Chuyện gì thế này?
Người phụ nữ kia cuối cùng cũng cất tiếng: "Cháu đúng là Dao Dao à? Mấy ngày cháu đi, cô và chú biết Lâm Nhuận cần chăm sóc nên xin đơn vị cho nghỉ...cháu còn xinh hơn cả trong ảnh!"
Người này là ai?
Rồi Lâm Nhuận cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh: "Dao Dao, đây là cha mẹ anh!"
May mà mình chưa nói câu gì quá đáng! Dù là như vậy, Tư Dao vẫn cảm thấy cách nghĩ vừa rồi của mình thật ngu ngốc. Phải giấu Lâm Nhuận điều này. Thật chẳng ngờ bà mẹ anh ấy giỏi giữ gìn nên trẻ lâu như vậy! Cô nhìn kỹ mẹ Lâm Nhuận, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nếp nhăn ở đuôi con mắt, bà đúng là một người đã cao tuổi. Cô nở nụ cười: "Cháu chào chú, chào cô".
Cha Lâm Nhuận cười bảo: "Cô của cháu nhìn thấy người xinh đẹp là không thể không trầm trồ. Có lẽ con mọt sách như tôi vẫn có cái tật luôn cảm thấy đây đều là những cái thứ yếu, hai người chung sống quan trọng nhất là tình cảm, đúng không?"
Tư Dao nhớ ra Lâm Nhuận từng nói cha anh là một thầy giáo dạy ngữ văn ở trường trung học. Cha mẹ anh đều sống ở thành phố nhỏ thuộc Tứ Xuyên xa xôi.
Mẹ Lâm Nhuận lừ mắt nhìn ông, cười nói: "Thôi nào, gặp người xinh đẹp, tôi khen một câu có gì là không được? Dao Dao à, cháu về thì tốt rồi, cô chú muốn đưa Lâm Nhuận về quê tĩnh dưỡng một thời gian, chỗ cô chú là vùng quê nhỏ thật nhưng cũng có hai bác sỹ đông y chuyên khoa xương, trình độ rất cao. Lâm Nhuận cứ trì hoãn mãi, nói là muốn đợi cháu vê, gặp cháu một lần rồi mới đi…Lâm Nhuận, đừng trách mẹ mau miệng nhé…"
"Không cần đâu, cháu đã về, cháu có thể chăm sóc anh ấy ạ" Tư Dao không nỡ xa Lâm Nhuận.
"Kìa cháu,việc này đương nhiên cô chú biết. Nhưng cháu còn có sự nghiệp và công việc của cháu. Cô chú biết, áp lực công việc của cháu rất lớn, không khi nào xin nghỉ được cả một ngày. Điều kiện ở quê dù không bằng ở thành phố lớn như Giang Kinh,c ô đi làm vốn chỉ kiếm được vài đồng, đi hay không đi làm cũng chẳng quan trọng, có thể dành nhiều thời gian hơn chăm sóc nó. Đợi nó bình phục hẳn, nếu nó vẫn còn lười biếng nằm ỳ ở nhà thì cô sẽ vác gậy đánh đuổi nó về với cháu, được không?" Bà cười cười nhìn Lâm Nhuận.
Tư Dao thấy bà nói đều rất có lý, dù trái tim cô luôn ở bên Lâm Nhuận nhưng không thể ở bên anh liên tục, chăm sóc chắc chắn không cẩn thận bằng cha mẹ anh nên cô gật đầu, cười nói : "Vâng, chắc chắn là cô chăm sóc tốt hơn cháu, cháu đành thả anh ấy thôi…Kỳ thực cháu rất không yên tâm khi để anh ấy nằm nhà một mình còn cháu thì vẫn chạy rông bên ngoài"
Mẹ Lâm Nhuận vội nói: "Các chuyện cháu trải qua, Lâm Nhuận đã nói với cô ít nhiều. Cháu thật tài giỏi và kiên cường. Nghe nói cha mẹ cháu…cũng không còn nữa. Sau này cứ coi cô chú là người nhà, được không?"
Tư Dao thấy lòng rộn ràng,nghĩ bụng: "Lâm Nhuận rất tốt và nhiệt tình là được thừa hưởng từ cha mẹ".
Sau khi tắm gội thay quần áo đi xuống tầng dưới, cô thấy Lâm Nhuận và cha mẹ chỉnh trang để lên đường, túi lớn túi nhỏ và xe lăn của Lâm Nhuận, đang được xếp lên xe tắc-xi. Sao lại nhanh thế? Mẹ Lâm Nhuận giải thích, vừa rồi gọi điện đã đặt được vé máy bay tối hôm nay cho nên lập tức gọi xe. Tư Dao muốn cùng đi đến sân bay, nhưng cha mẹ Lâm Nhuận ra sức can ngăn, khuyên cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe, và họ còn lo lúc cô quay về trời đã tối lại chỉ có một mình, sợ không an toàn. Lâm Nhuận bịn rịn với cô hồi lâu ,cũng khuyên cô không nên đi vì cô vừa từ sân bay về, chẳng nên lại giống như một cô tiếp viên hàng không.
Tư Dao bị Lâm Nhuận trêu, bật cười, hai người lưu luyến ôm hôn tạm biệt.
Mắt không rời chiếc xe cho tới khi nó khuất hẳn sau chỗ ngoặt, trời vẫn lạnh cóng nhưng đôi môi cô vẫn còn nguyên hơi ấm của Lâm Nhuận. Dù đã gần chập tối song Tư Dao lại cảm thấy trời sáng hơn, giống như một đứa trẻ bị lạc bỗng trở về bên người thân, cả thế giới đối với cô trở nên đẹp tươi rạng rỡ.
Kể từ năm ngoái khi cha mẹ qua đời, chỉ còn con mèo Linda và cô nương tựa lẫn nhau, nó như một người thân duy nhất của cô bởi lời nguyền "Đau thưong đến chết" đáng ghét kia đã cướp đi sinh mạng những người bạn thân, làm cho cuộc sống hắt hiu của cô càng thêm cô độc.
Nghĩ đến con mèo Linda, Tư Dao đột nhiên nhớ ra vừa rồi tất tưởi ra vào giúp Lâm Nhuận chuyển hành lý lên tắc-xi,lúc trước Linda còn quấn theo chân người, sau đó rình cơ hội chuồn ra khỏi nhà. Linda cũng là một con mèo "giang hồ",luôn khát vọng về thế giới bên ngoài, hễ có cơ hội là lủi đi chơi, cho đến khi bị bọn mèo hoang bắt nạt hoặc đói bụng mới vác cái bộ dạng đáng thương quay về.
Trời sắp tối, Tư Dao không muốn Linda lang bạt bên ngoài trời giá lạnh, gọi mấy tiếng "Linda…meo meo" nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào. Tuyết trên đất đã được gạt đi, Tư Dao hỏi bà già mới chuyển đến ở nhà bên cạnh có nhìn thấy con mèo nhỏ không, bà lắc đầu. May mà một đứa nhỏ bên nàh hàng xóm đi xe đạp qua,chỉ một mảng rừng cây phía đông ,nói : "Em thấy con mèo nhà chị chạy vào đó". Tư Dao cảm ơn, chạy nhanh qua đó.
Gọi là rừng cây, thực ra chỉ là một đám thông trồng san sát. Không trông thấy Linda đâu, Tư Dao lặng lẽ nghe ngóng một lúc, và nghe vẳng đến tiếng sột soạt.
Cô đột nhiên nhớ lại đây chính là nơi lần đầu đi dạo với Lâm Nhuận cô đã phát hiện ra có người bám theo mình : Lâm Mang, Dục Chu hoặc thầy giáo Cung cũng từng bám theo cô, hôm nay, liệu "giác quan thứ sáu" quá nhạy cảm của cô có được nghỉ ngơi không?
Tư Dao lại gọi "Linda", rồi chầm chậm đi vào rừng thông, nhìn kỹ từng chỗ nền đất đi qua. Lá thông phủ dày trên mặt đất, bên trên là một lớp tuyết mỏng.
Những tiếng sột soạt lại vẳng đến ngay phía trước. Tư Dao bước nhanh hơn, trong tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân dẫm trên tuyết và lá thông nghe rin rít. Đi tiếp về phía trước, trên mặt tuyết xuất hiện vết chân mèo nhỏ xíu còn mới, chắc chắn là của Linda.
Dấu chân mèo mỗi lúc một rõ, chắc chắn Linda ở gần đây. Bỗng nhiên cô choáng váng: dấu chân mèo đằng trước có một màu mà cô rất sợ nhìn thấy : Đỏ sậm!
Lẽ nào Linda đã gặp chuyện bất trắc? Ai lại điên rồ như thế, đã ra tay với một con mèo vô tội? Lẽ nào bên cạnh mình, ngoài Lâm Mang và Dục Chu ra, cô vẫn còn kẻ thù?
Tim đập loạn xạ, cô lần theo vết máu, lòng càng nặng trĩu. Vài vết máu còn dính những sợi lông màu vàng xám, chính là màu lông của Linda.
Tiếng sột soạt ở ngay sau cái cây trước mặt, Tư Dao che miệng đi tới. Cô thét lên: trời ơi!
Lòng cô lập tức nhẹ nhõm hẳn đi.
Linda đang cố gắng cắn xé một con sóc- nó có màu lông vàng xám - chắc con vật nhỏ đáng thương chưa kịp tích trữ đủ thực phẩm cho mùa đông, phải đi kiếm ăn dưới trời tuyết, nên mới trở thành trò chơi của thợ săn nghiệp dư Linda. Đúng thế, Linda đã ăn no, nó bắt con sóc này không phải vì cái dạ dày mà thuần tuý chỉ là tiêu khiển.
Tư Dao trừng mắt : "Linda, tàn nhẫn quá, về nhà mau!"
Linda có vẻ luyến tiếc ,ngẩng đầu lên, lòng Tư Dao lại trĩu nặng.Con sóc nằm ngửa ,bụng đã bị mổ ra- là bị rạch chứ tuyệt đối không phải bị Linda cắn; vuốt và răng của con mèo không thể rạch bụng con sóc một cách gọn ghẽ như thế kia.
Con người đã làm. Là có dụng ý gì vậy?
Cô cố chịu đựng chất vị toan đang trào lên trong dạ dày, chầm chậm đi tới, ngồi xuống, nhặt một cành thông lật da bụng con sóc ra.
Một ống đựng phim tròn bằng nhựa.
Tư Da gảy hộp phim ra, run run cầm lên nhìn kỹ. Nên làm thế nào đây?
Tính cách của cô vẫn thế, không thay đổi được. Tư Dao mở nắp hộp ra.
Trong hộp đựng phim là một tờ giấy cuộn tròn. Mở ra, là một tấm ảnh nhỏ.
Cô thoáng nhìn và đờ người ra như tượng gỗ. Rất lâu cô không dám tin vào mắt mình, lại nhìn kỹ lưỡng hơn. Không sai,quang cảnh trong bức ảnh chính là Bộ Nhai Lương-một cây cầu độc đáo ở Tân Thường Cốc. Năm người trong bức ảnh giống như một gia đình, một đôi nam nữ trung niên, ba thiếu niên đứng gần vách núi, sau lưng là chiếc cầu đá nhỏ hẹp, xa hơn là dãy núi xanh mờ. Cái làm Tư Dao chú ý nhất là một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc dài tung bay trước gió,làn da trắng mịn,một cặp kính đen, một bộ váy đen, giống như người cõi tiên "Không ăn thức ăn của trần gian"
Liệu có phải người cô đã từng quen biết? Hay là hàng ngày đều gặp mặt?
Tư Dao không dám tin vào mắt mình nữa. Người thiếu nữ tuyệt đẹp đó là Lịch Thu.
Chương 7
CHÂN TRẦN CHẠY TRONG ĐÊM TUYẾT RƠI
"Có điều gì mà không thể nói ở nhà? Sao phải ra đây? Hay là cô mới được thưởng lớn cuối năm, định thết đãi?" Tử Phóng choàng chiếc áo lông vào lưng ghế, cầm thực đơn nghiên cứu tỉ mỉ.
Tư Dao dã phá lệ, hẹn Tử Phóng đến nhà hàng "Tùng Viên" bên cạnh tiểu khu "Ốc đảo quí tộc", nói với thái độ không mấy hào hứng: "Thưởng cuối năm à? Tôi xin nghỉ quá nhiều để đi điều tra, không bị trừ lương là may rồi… Hôm nay không chỉ có chúng, còn có một cao nhân nữa."
"Còn siêu hơn tôi?"
"Ít ra hai người cũng đã nói chuyện qua điện thoại với nhau - anh ấy là tiến sĩ của đại học Giang Kinh, tên là Trương Sinh".
Tử Phóng cười vang: "Tôi nhớ ra rồi, lần đó cô bị Dục Chu bắt cóc, anh ta từng gọi điện cho tôi, hỏi thăm tung tích của cô. Gã ấy khá thú vị, có một chút gì không giống người thường."
"Thôi nào, nếu so sánh kỹ, thì mấy người chúng ta ai cũng có chút gì không giống người thường". Tư Dao giơ tay xem đồng hồ. "Tuy vậy, quan niệm về thời gian của anh chàng này có vẻ tệ quá, đã muộn nửa giờ rồi."
Lại đợi thêm một lúc, cuối cùng Trương Sinh cũng tới, tò mò nhìn ngang ngó dọc.
Tử Phóng chế nhạo: "Tiến sĩ Sinh! Lúc mẹ anh có mang anh, không biết là trai hay gái, chắc chắn cha mẹ anh đã từng bàn bạc, nếu sinh con trai sẽ đặt tên là Trương Sinh, nếu sinh con gái, nhất định sẽ đặt là Trương San San 1, đúng không?"
Trương Sinh ngớ người: "Kìa sao anh nói tò mò, nói linh tinh như vậy?"
Tư Dao lườm Tử Phóng, rồi chỉ đồng hồ, Trương Sinh hiểu ra, cười cười: "Tôi đến muộn. Rất xin lỗi, muộn mất rồi; tôi có cái tật hễ ngồi trước máy tính là quên béng cả thời gian, đã bắt các bạn chờ lâu. Dao Dao, sao lời của bạn trên điện thoại nghe bí hiểm thế?"
"Thứ nhất, đây là chuỗi ký tự và chữ số do Viên Thuyên để lại cho cha mẹ cô ấy trước lúc chết, còn dặn học phải chuyển cho tôi. Ai có thể giúp tôi kiểm tra xem nó có ý nghĩa gì? Có phải mật mã hay không?" Tư Dao chỉ chuỗi ký tự và chữ cái trên bì thư. Tử Phóng và Trương Sinh cúi gần để xem, quả nhiên là một chuỗi ký tự không có đặc trưng gì riêng biệt: LW586136697400C.
Tử Phóng lắc đầu nói: "Tôi biết khó nên thoái lui, thứ trừu tượng thế này chỉ có thể giao cho tiến sĩ Sinh."
Trương Sinh cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần, rồi lẩm bẩm "Không phải nó, quả là có cảm giác đã từng nhìn thấy, nhưng xem ra nó chẳng có đặc trưng gì."
"Cái thứ hai là một bức ảnh, các anh xem, nhất định phải bình tĩnh, nếu không sẽ làm đổ đồ uống trên bàn mất." Tư Dao đưa bức ảnh lấy được trong bụng con sóc ra trước mặt Trương Sinh và Tử Phóng, "Đây là bức ảnh chụp cầu Bộ Nhai ở Tân Thường Cốc, Trương Sinh đã từng nhìn thấy cảnh quan nơi này, đúng không?"
Tử Phóng và Trương Sinh cùng kêu lên "ôi", mắt dán vào người thiếu nữ xinh đẹp trên bức ảnh.
"Lẽ nào là cô ta?"
Tử Phóng cuối cùng cũng đã hiểu được dụng ý tại sao Tư Dao lại chọn nhà hàng này, mà không ngồi nhà, để cùng bàn bạc phương hướng điều tra.
"Không thể tưởng tượng được, sao có thể là cô ta nhỉ?" Sau khi bị choáng, Tử Phóng vẫn nhắc lại. Trương Sinh cũng dã từng gặp Lịch Thu, trong đầu cố gắng liên hệ bức ảnh này với những gì mà Tư Dao gặp phải. Anh lật phía sau tấm ảnh, lắc đầu nói "Ảnh không ghi ngày tháng, không rõ chụp từ bao giờ. Nếu những người trên ảnh đều đã từng đến hang quan tài, thì không biết họ còn sống hay không".
"Điểm này tôi có thể trả lời bạn: ít nhất còn một người đang sống. Anh chưa từng gặp ‘Tiên nữ’ này à?" Tử Phóng chỉ vào Lịch Thu.
"Đương nhiên tôi biết "tiên nữ" mà anh nói. Nhưng bức ảnh này giống như chụp từ xa, tiên nữ lại đeo kính râm, rất khó phán đoán 100% là cô giáo Thu. Vả lại, nếu người trên tấm ảnh này đúng là cô ta thì anh dựa vào đâu để bảo cô ta còn sống?" Trương Sinh nói một cách nghiêm túc.
"Sao? Anh có ý gì vậy? Tức là ngôi nhà của chúng tôi có ma à? Đây là một cách nói mới mẻ quá nhỉ." Tử Phóng nói có phần giễu cợt.
"Thôi nào, trong khi còn chưa biết rõ sự thật, chúng ta có thể bình tĩnh một chút để điều ta không? Anh Tử Phóng, nói thực tôi rất ngại khi phải nói ra điều này: có thể điều tra về con người của Lịch Thu không?" Tư Dao cảm thấy mình đang làm một việc gì sai trái.
"Không cần cô nói tôi cũng đi điều tra, lòng hiếu kỳ có thể khiến ta chết dở mà!"
Trương Sinh cảm thấy có gì đó không phải lắm, lúc này mới nhớ ra, hỏi: "Kỳ lạ quá, mấy người đều ở cùng một nhà, tại sao không hỏi trực tiếp cô ta?"
Tử Phóng và Tư Dao nhìn nhau, lập tức đều cười vang, Tư Dao nói: "Đại khái là vì tôi vẫn bị chột dạ, những gì tôi trải qua cách đây không lâu mách bảo tôi: bên cạnh ta, ai rất không giống người xấu có lẽ lại là người nguy hiểm nhất. Trực tiếp hỏi cô ta, nếu cô ta trả lời qua loa cho xong thì sao? Trái lại sẽ còn làm rối loạn sự phán đoán của tôi. Huống hồ đại ca Tử Phóng này không thể để cái hứng thú điều tra tuột khỏi tay mình, đúng không?"
"Không sai chút nào, thú vui lớn nhất của điều tra là quá trình, trong khi Lịch Thu không hề phòng bị, tôi tin rằng có thể điều tra ra những tư liệu giá trị nhất. Câu hỏi lớn nhất lúc này là…"
"Bạn lấy được bức ảnh này ở đâu?" Trương Sinh đã cướp lời hỏi trước.
Tư Dao kể lại cho hai người nghe chuyện cô đi tìm con mèo Linda hôm qua. Tử Phóng vẫn ngồi ngay ngắn, còn Trương Sinh lại như ngồi trên bàn chông.
"Ai gửi tấm ảnh này cho cô? Bất kể kẻ đó là ai, chắc chắn hắn là kẻ rồ dại." Tử Phóng điểm lại những người bạn của Tư Dao, chỉ còn có Thường Uyển. Thường Uyển từ khi bị Lâm Mang lợi dụng lừa dối, suýt nữa thành trợ thủ của anh ta mấy ngày này giống như một đứa trẻ luôn giật mình vì sợ hãi, khiến Tư Dao phải thường xuyên an ủi. Chẳng có lý gì mà nghi ngờ Thường Uyển.
"Tôi nghĩ có lẽ tôi biết đó là ai. Ông già mặc áo mưa. Bây giờ tôi càng ngày càng cảm thấy mọi điều đều do ông ta thao túng. Từ lần đầu tiên nói ra lời nguyền "Đau thương đến chết", ông ta lần lượt có mặt ở hiện trường các vụ tai nạn của mấy người bạn tôi, luôn khiến tôi cảm thấy đây là một trò chơi gì đó, một loại trò chơi cực kỳ tàn nhẫn. Lâm Mang rồi Dục Chu cũng vậy, dù họ đều phạm tội khó tha, nhưng dường như họ chỉ là vai diễn vừa khớp với các phần trong trò chơi đó - vai kẻ ác. Còn kết quả của trò chơi này chính là những người tham gia lần lượt phải "Đau thương đến chết". Bức ảnh này, nhất định lại là một nước cờ của ông ta. Đáng buồn là, tôi lại tiếp tục làm quân cờ trong tay ông ta. Còn vì sao việc này lại liên quan đến Lịch Thu, thì đúng là một câu đố."
"Vậy mục đích của ông ta là gì? Bất kỳ ai làm việc gì đều cần có mục đích, nhất là ông già mặc áo mưa kia, theo cách nói của cô, ông ta mưu tính thâm sâu, thì ông ta càng không thể mù mờ làm một việc, mù mờ chơi một trò chơi." Lúc này Tử Phóng cũng hơi thấy kinh sợ.
"Vừa may gần đây tôi luôn tự hỏi mình. Mấy ngày trước tôi lại đến núi Vũ Di, phát hiện ra ông ta có gốc gác gì đó với một cái thôn cô quái, những người trong thôn đó dường như muốn đánh chết tôi, thật hết sức đáng sợ."
"Cho nên tôi biết tên thôn đó, để tôi đi kiểm tra xem sao."
"Nhưng thôn đón lại không có tên, trên bản đồ chỉ đánh dấu thôn A."
"Cô gặp ông già đó trong thôn à?"
"Không, một chàng trai người ở thôn đó nói với tôi, ông già mặc áo mưa tuy có dây mơ rễ má với thôn của họ, nhưng chưa từng xuất hiện trong thôn. Sau này tôi nghĩ, nơi ở chính thức của ông già mặc áo mưa phải là ở Giang Kinh. Đây chỉ là suy luận nhưng bức ảnh này là một chứng cứ. Nói cách khác, không chừng ông già đó luôn theo sát tôi, nắm chắc mọi bí mật của tôi. Bức ảnh này chỉ là gửi thông tin cho tôi, hy vọng tôi tiếp tục tham gia trò chơi của ông ta."
"Cứ như là cô vẫn còn bí mật gì đó? Lẽ nào ông ta không có việc gì quan trọng khác để làm, ông ta lấy gì ăn để sống chứ? Trừ phi…"
"Ông ta rất giàu!" Trương Sinh đột nhiên bật ra một câu. Ba người nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến món tiền lớn không hiểu sao Viên Thuyên lại có được trước lúc chết.
Nhiều đầu mối rắc rối như vậy khiến họ không sao hiểu nổi.
Ba người bàn bạc rất lâu, lúc ra khỏi nhà hàng đã gần nửa đêm. Trương Sinh đạp xe về đại học Giang Kinh, trước khi đi còn dặn Tư Dao nếu trên đường anh ta bị ngã lên tuyết thành một đám nát nhừ thì cô phải đi bưng canh bón thuốc cho anh ta.
Vì nhà hàng ở gần nhà nên Tư Dao và Tử Phóng định đi bộ về. Trước cửa nhà hàng, Tử Phóng phát hiện ra trong điện thoại mà ban nãy anh ta đã cố ý tắt chuông có mấy cuộc gọi khẩn cấp, bèn bảo Tư Dao đợi, anh ta sẽ nói nhanh.
Tư Dao ngao ngán nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật thót mình.
Trên con đường chếch phía đội diện đằng xa, một cô thiếu nữ mặc váy trắng đang đi nhanh trong mưa tuyết bay lả tả. Dưới ánh sáng đèn đường, cái bóng chập chờn, mờ tỏ, vô cùng kỳ quái.
Cô đặc biệt chú ý đến chi tiết cô ta dường như đang đi chân trần.
Cô gái dáng người mảnh dẻ, da trắng như tuyết, có phải người cô từng quen?
Đúng là cô ta?!
Cô vội vàng quay đầu gọi Tử Phóng. Tử Phóng dùng tay bịt điện thoại, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Tư Dao chỉ phía trước mặt nói: "Anh xem, quá chỗ rẽ kia, nhìn về phía trước, anh trông thấy gì không?"
Tử Phóng ngớ ra: "Mấy cô gái đẹp đứng trên tuyết, quảng cáo áo mùa đông chứ gì!"
"Sao vậy?" Hóa ra Tư Dao chỉ vào tủ kính trưng bày của cửa hàng Đông Đằng, trên tủ kính là một tấm quảng cáo lớn với ảnh vài cô gái trẻ, mặc những bộ quần áo mùa đông rất đẹp đùa chơi trên tuyết, khuôn mặt rặng rỡ hơn cả ánh mặt trời, đang tươi cười với khách qua đường. Cô gái mặc váy trắng đi như chạy kia đã không còn thấy tăm hơi.
"Nhưng vừa nãy ở đó, trước tấm quảng cáo trên tủ kính kia tôi nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang chạy nhanh trong mưa tuyết, nhìn kỹ thì hình như chính là Lịch Thu!"
Tử Phóng kinh ngạc nhìn Tư Dao. Tuy anh không nói một lời, nhưng Tư Dao có thể cảm thấy rõ ràng lời nói của cô không làm anh ta tin được.
Nửa đêm khuya khoắt thế này có ai lại mặc váy, chạy chân trần trong tuyết?
° ° °
Đêm đã khuya, Tư Dao vẫn không sao ngủ được. Ngoài cửa sổ là bầu trời Giang Kinh, dòng khí lạnh và ấm giao tranh, tạm thời chưa phân thắng bại; tuyết vừa rơi đã âm thầm chảy tan trong đêm, thi thoảng có tiếng giọt nước rơi vào mái hiên lợp ngói ở tầng dưới.
Một ngày đã trôi qua, kết quả điều tra thế nào rồi? Tử Phóng không nói gì, chứng tỏ tiến triển chưa đâu vào đâu, nếu không thì anh ta chắc chắn đã lóe xóe nói ra.
Tấm ảnh do Linda mang đến, dù có phải là do người mặc áo mưa thao túng hay khôg, dường như đang thầm cảnh cáo cô: có một đôi mắt luôn dõi theo cô sát sàn sạt. Cảm giác này so với những sóng gió trên QQ cách đây không lâu, hình như còn khiến người ta càng sởn tóc gáy hơn.
Và càng khiến cô không tài nào ngủ được.
Dù trên cửa sổ đã có lồng sắt, nhưng cảm giác bị theo dõi đã từng có truớc đây vô tình trỗi dậy, cô thậm chí còn có thể cảm thấy đôi mắt đó trong bóng tối. Cô vốn cho rằng sau vụ việc Dục Chu tự hủy hoại mình và Lâm Mang bị bắt thì cặp mắt trong bóng tối sẽ không còn quấy nhiễu mình nhưng cô đã nhầm. Cặp mắt đó còn ngoan cố theo dõi cô hơn cả khi trước. Thậm chí đó còn là cặp mắt cô đã từng nhìn thấy, tràn đầy oán hận và cháy bỏng mong muốn báo thù.
Lồng sắt ngăn cản nguy hiểm ở bên ngoài, nhưng lại ngăn cản lối mình thoát ra. Mình đang chạy trốn cái gì? Sự khủng hoảng trong lòng? Nỗi sợ hãi về tương lai? Sợ hãi vì "Đau thương đến chết"? Chứng sợ hãi không gian khép kín, mày đến rất đúng lúc.
Cuối cùng cô cũng mơ màng thiếp đi, một giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, dường như cô lại bị nén chặt trong một không gian chật hẹp, tất cả xung quanh đều là những thứ cứng ngắc, lạnh như băng, tuyệt đối không phải là căn phòng được trang trí cẩn thận của cô. Hình như cô bị gông cùm, không thể cựa quậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn tất cả xung quanh vụt biến đổi từng phút. Bốn bức tường lạnh giá bỗng trở nên nóng hừng hực, cô cảm thấy từng cơn nóng ập đến, ánh lửa nhảy múa trong mắt. Cô gào lên kêu cứu nhưng không ai trả lời.
Cô cố gắng thoát ra khỏi gông cùm ấy đi ra cửa, muốn đẩy cửa xông ra khỏi biển lửa nhưng lửa ập vào từ bên ngoài, cánh cửa giống như đáy nồi đặt trên lửa bỏng, không chạm vào được, huống chi cửa đã bị khóa trái.
Hơi nóng hầm hập khiến toàn thân cô ướt đẫm.
Tư Dao giật mình tỉnh dây mồ hôi nhễ nhại. Cô không thể ngủ tiếp được bèn khoác áo ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Một cơn gió lùa vào. Cảm giác sợ hãi vì bị đè nén bởi không gian khép kín cũng vơi đi đôi chút.
Bên ngoài tuyết tan và mưa rơi tí tách, luồng đèn đường phía xa xa chiếu rõ muôn vàn hạt mưa đang rơi.
Và một cái bóng màu trắng xuất hiện.
Một cô gái mảnh dẻ mặc váy trắng, mái tóc đen nhánh xõa trên vai. Nếu là hai tháng trước, Tư Dao sẽ sợ hãi kêu lên "Kiều Kiều." Nhưng cô biết không phải Kiều Kiều, cái bóng này rất quen.
Lịch Thu!
Thế này là thế nào? Tại sao trong đêm đông giá rét thế này mà cô ta mặc một chiếc váy dài mong manh… có lẽ là váy ngủ, rồi chạy trong mưa? Cô ấy đang trốn tránh cái gì? Tìm kiếm cái gì?
Cái bóng cô gái mặc váy trắng lặng lẽ biến mất, Tư Dao lập tức đẩy cửa đi ra, đến trước cửa phòng Lịch Thu.
Cửa phòng Lịch Thu dang mở.
Tư Dao đứng ngoài khẽ gọi "Chị Thu", không có tiếng đáp lại.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước vào trong. Chiếc đèn áp tường trong phòng được chỉnh đến mức tối nhất, quả nhiên Lịch Thu không ở trên giường. Tư Dao ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử đặt trên bàn, 12 giờ 25 phút, nửa đêm.
Lúc cô quay người chuẩn bị đi ra, bất chợt nhìn thấy một tập album ảnh đang mở ra trên giường Lịch Thu. Cô nảy ra một ý, bèn đi đến đó. Một bức ảnh quen thuộc đập vào mắt cô.
Bức ảnh chụp năm người đứng trước cầu Bộ Nhai, chính là bức ảnh được cất trong hộp đựng phim giấu trong bụng con sóc ở rừng thông.
Vậy thì, cô thiếu nữ trong bức ảnh chính xác là Lịch Thu.
Cô ta liên quan gì đến Tân Thường Cốc và cả lời nguyền "Đau thương đến chết"? Tại sao từ trước tới nay không nghe thấy cô ta nói tới việc này? Cô ta đang che giấu điều gì?
Dù cảm thấy không thỏa đáng nhưng Tư Dao vẫn muốn lật giở quyển album ra xem, hy vọng có thể tìm thấy nhiều đầu mối hơn. Lúc này, từ tầng dưới đột ngột vang lên tiếng mở đóng cửa khe khẽ.
Chắc chắn là Lịch Thu đã về.
Làm thế nào bây giờ? Nếu quả thực Lịch Thu có vấn đề thì mình hoàn toàn không nên đánh động vội.
Cô nhón chân ra khỏi phòng Lịch Thu, chui tọt vào phòng mình, nhẹ nhàng khép cửa, chỉ để lại một khe nhỏ để nhìn ra ngoài.
Hành lang gần như tối om, chỉ có ánh đèn lờ mờ trong phòng Lịch Thu lọt ra. Tư Dao cố căng mắt nhìn, thấy một bóng người màu trắng từ từ đi lên cầu thang, không một tiếng động. Dáng người ấy đúng là Lịch Thu, chính là bóng người cô vừa thấy bên ngoài cửa sổ, cô gái mặc váy trắng chạy trong tuyết lả tả, cô gái mặc váy trắng chạy qua tủ kính trưng bày của cửa hiệu Đông Đằng trên phố.
Lịch Thu "không ăn thức ăn của trần gian", lẽ nào thực sự là người đứng ngoài trần thế?
Cô bất chợt nhớ đến dáng ngồi cô độc của Lịch Thu trong bóng tối, nhớ đến cuộc trò chuyện cách đây không lâu của hai người, Lịch Thu từng nói, mấy ngày nay gió mưa khiếp quá ngủ không ngon giấc 2.
Chạy trong đêm mưa lạnh giá, đương nhiên là ngủ không ngon.
Cô nhớ đến đôi chân trần của người con gái mình thấy đêm qua mà giật mình. Cô nhẹ nhàng mở cửa đi xuống tầng dưới, khẽ mở cửa chính, bật đèn lên.
Dù đã lường trước nhưng tim cô vẫn thắt lại.
Trên mặt phiến đá ngoài thềm rành rành có hai vết chân ướt, vết ngón chân cho thấy rất rõ - quả nhiên là Lịch Thu chân không đi trong tuyết!
Tư Dao thẫn thờ quay về phòng mình, đờ đẫn nằm xuống. Tất cả những việc này đều nằm ngoài khả năng lý giải của cô.
Có lẽ, đó chỉ là những cảnh trong một giấc mơ, giấc mơ không bao giờ hiểu nổi.
--------------------------------
1 San San: chậm chạp lững thững.
2 Xem lại phần 1 của bộ sách này.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 8
NỖI SỢ HÃI BỊ KHÉP KÍN
E là cả Giang Kinh này chỉ mình anh ấy có thể đoán được giấc mộng của mình". Trên ghế ở phòng chờ, Tư Dao bồn chồn nhìn về cánh cửa phòng khám của Du Thư Lượng. Nhận thấy bên cô là một sự im lặng nặng nề, cô bèn quay sang Thường Uyển: "Cảm ơn Thường Uyển đã dành thời gian đưa mình đi khám".
Thường Uyển rốt cuộc không nén nổi, nói: "Mình biết mục đích của Dao Dao khi cậu bảo mình đưa cậu đi…Thực ra cậu không cần ai đưa đi, mà là cậu muốn tỏ ra tín nhiệm mình, dù đã trải qua những chuyện đó nhưng cậu vẫn coi mình là bạn thân. Nhưng như thế này lại càng khiến mình nghĩ ngợi, căm ghét bản thân mình sao lại hồ đồ đến thế?"
Thường Uyển đã từng bị Lâm Mang lợi dụng, bỏ thuốc ngủ cho Tư Dao uống, suýt nữa thì cả hai người cùng bị Lâm Mang sát hại.
"Uyển Nhi ngố ạ, cậu đừng nghĩ thế. Toàn bộ câu chuyện, thật sự là do cậu rơi vào bẫy của Lâm Mang. Anh ta muốn làm cho hai đứa mình nghi kỵ lẫn nhau, ngày càng không tin nhau, làm cho mình mất đi tất cả bạn bè. Chúng ta không thể nào tiếp tục lún sâu vào cái sai như thế." Nghĩ đến cái chết thảm bất ngờ của Lâm Mang, từ nơi sâu thẳm yếu mềm nhất trong lòng Tư Dao lại run lên khe khẽ, không hiểu sao cô vẫn thầm cảm thấy đau đớn.
"Rốt cuộc anh ta chết như thế nào? Có thuộc về trách nhiệm của cảnh sát không?"
"Cái chết của anh ta cũng là một sự cố bất ngờ như cái chết của mấy người kia, không thể trách ai được."
"Đau thương đến chết?"
"Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn thì phải? Nói là "đau thương đến chết", nhưng ứng nghiệm với lời nguyền chết chóc ấy lại là những sự cố bất ngờ."
"Mình nghĩ lúc anh ta chết chắc phải rất đau xót. Thực ra anh ta đối với cậu… thôi, không nói nữa, sợ cậu lại giận mình."
"Mình biết… anh ta… nếu anh ta có thể đi gặp bác sỹ để xin trợ giúp như mình, thì có lẽ sẽ không đến nỗi như vậy."
"Có lẽ thế, nhưng bây giờ, chỉ còn lại mình và cậu, hễ nghĩ tới là mình lại vô cùng sợ hãi."
"Cho nên chúng ta càng phải nương tựa vào nhau, rũ bỏ hết mọi nghi ngờ trước đây, phải thương yêu nhau như chị em trước kia để cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề, cậu thấy thế nào?"
"Thật ra chính mình cũng sợ, có lúc sợ đến mức phải vùi đầu vào gối mà khóc. Nhưng mình không muốn vứt bỏ cơ hội sống, mình vẫn hướng về cuộc sống tươi đẹp của con người" - Tư Dao tự nhủ.
Người y tá đi tới nói nhỏ: "Mạnh Tư Dao, chủ nhiệm Lượng mời cô vào!"
Tư Dao bảo Thường Uyển: " Phiền cậu chờ mình nhé, nghĩ xem lát nữa sẽ đi đâu ăn trưa".
Thư Lượng đã giở không biết bao nhiêu lần những ghi chép ngắn gọn về những lần khám cho Tư Dao trước đây. Tuy cô đã thoả thuận hẹn khám lần này, anh vẫn phải cân nhắc mãi, gần như đã có phương án điều trị. Lúc này anh lại gắng nhớ lại nội dung lần trò chuyện trước, hy vọng có thể giúp cho sự chẩn đoán hôm nay.
"Lúc hẹn khám em có nhắc đến tình hình nằm viện ở bệnh viện số 7 cách đây không lâu. Tôi đã hỏi sơ qua bác sỹ Tạ Tốn về bệnh tình của em, hình như mấy tuần vừa rồi em đã trải qua không ít chuyện?".
Tư Dao gật đầu: " Bác sỹ Lượng thực là người có tâm."
"Mong là em không khó chịu về việc tôi đã điều tra trước. Các vấn đề về tâm lý luôn liên quan đến những chuyện em phải trải qua, bao gồm cả tình trạng sức khỏe, nhất là khi kê đơn thuốc tôi phải hiểu cặn kẽ quá trình bệnh trạng của em."
"Đương nhiên ạ, anh làm như vậy là để tốt cho em, đấy là lý do vì sao em cảm thấy cần anh giúp đỡ thêm."
Sự thành khẩn của Tư Dao khiến Thư Lượng có phần cảm động.
"Căn cứ vào cuộc nói chuyện của chúng ta lần trước, tôi cảm thấy tình hình của em khá là đặc biệt… Đương nhiên mỗi người tìm đến bác sỹ đều có những lý do riêng. Nói thật, rất nhiều người mắc phải tình trạng giống em, bị ám ảnh bởi những chuyện không tháo gỡ nổi, vì thế sinh ra ảo giác nhưng những người tích cực đi tìm hiểu vấn đề, tìm lời giải như em thì không nhiều. Những người đó rất bị động, chính vì không cố gắng tìm lời giải nên cuối cùng dẫn đến tình trạng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, ảo giác chiếm ưu thế, thậm chí chỉ đạo cuộc sống bình thường của họ… Mong rằng những câu này của tôi không khiến em quá căng thẳng".
"Không đâu, anh phân tích rất có lý, em còn cảm thấy anh đang khen em vì em không bị động, đúng không? Em nghĩ, mình cũng không có gì là khác biệt rõ rệt so với mọi người. Ảo giác đã xuất hiện từ mấy tháng nay, lúc mới bị em cũng mặc kệ, nghĩ là chỉ ít lâu sẽ hết, ai ngờ càng ngày nó lại càng nghiêm trọng. Em phải đối mặt với vấn đề này, thực ra là vì bức bách mà thôi. Gần đây em thường nghĩ, nếu sớm nghe lời người bạn trai, đến tìm anh, chưa biết chừng đã chẳng bị kẻ xấu lừa gạt lâu như vậy." Suy nghĩ này là kết quả sau khi Tư Dao tự phân tích nghiêm túc và cô nhận thấy Lâm Mang cũng như Dục Chu đều đã thành công trong việc lợi dụng ảo giác của cô.
"Nếu em thật sự ý thức được những vấn đề này thì việc điều trị của chúng ta từ nay về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
"Nhưng em cảm thấy bây giờ vấn đề mỗi lúc một nhiều. Không chỉ chứng bệnh sợ khép kín của em ngày càng tăng, em còn bắt đầu không tin vào mắt mình nữa, không biết có phải ảo giác đã trở lại không."
"Em cứ nói từ từ, trước tiên nói về chứng bệnh sợ khép kín. Lần trước thời gian ngắn quá, chúng ta đã nói nhiều về những ảo giác mà chưa nói rõ về vấn đề cảm giác sợ hãi. Xem bệnh án của em, trước đây em đã từng được điều trị về nhận thức, rõ ràng chưa trị tận gốc - nhưng ít ra cũng đã được cải thiện. Tuy vậy, xem các ghi chép thì bác sỹ trước đây chưa nhắc đến căn nguyên, hay là bản than em cũng không biết căn nguyên của nỗi sợ hãi này? Nếu em đồng ý, tôi có thể giúp em cùng phân tích." Thư Lượng cảm thấy giữa chứng sợ hãi bị khép kín của Tư Dao và chứng tâm thần phân liệt cấp độ nhẹ chắn chắn có mối liên hệ sâu xa, dù chúng vốn là hai loại bệnh thần kinh hoàn toàn khác nhau.
"Em không biết nguyên nhân, hình như là bẩm sinh. Sau khi vào trung học thì nó ngày càng rõ rệt. Thậm chí bác sỹ đã phải dùng thuật thôi miên mà em cũng không nhớ ra được bất cứ việc gì dẫn đến chứng sợ hãi này."
"Khi cảm giác sợ hãi trào lên mãnh liệt, có đồng thời nảy sinh ảo giác không? Ví dụ như cảm thấy có nguy hiểm nào đó sát sạt bên mình?"
"Không có ảo giác. Nhất là những lần điều trị trước kia, em chỉ thấy trong lòng vẩn vơ sợ hãi nhưng không biết tại sao. Tuy nhiên… gần đây, hình như mấy tháng gần đây, sau mỗi lần em nằm mơ thì nỗi sợ hãi bị khép kín lại càng mạnh mẽ."
"Mơ như thế nào?".
"Nó cũng rất bình thường, giấc mơ không có sức tưởng tượng gì ghê gớm. Em mơ thấy bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, chỉ có những bức tường lạnh như băng, bỗng nhiên bốn phía là lửa, hình như lửa từ bên ngoài, dù em không nhìn thấy nhưng cảm giác hơi nóng áp sát mình, căn phòng nhỏ như chìm trong lửa, em ra mở cửa nhưng cửa nóng bỏng. Cuối cùng, em không có cách nào chạy thoát, cảm thấy mình sắp bị thiêu chết, hoặc bị chết trong phòng đó vì nóng."
"Nằm mơ như vậy thì bất kể ai cũng sợ bị khép kín! Bản thân em đã có giả thiết tại sao lại mơ như thế chưa? Ví dụ, về căn phòng nhỏ ấy, trước đây em đã từng trải qua sự việc tương tự như thế hay chưa? Tôi biết em không thể lập tức nhớ ra, nhưng hy vọng em sẽ gắng từ từ nhớ lại thật chi tiết."
Tư Dao nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng. Ký ức là một thứ sâu xa huyền diệu, có những việc dù đã xa cách nhiều năm nhưng lại hiện ra rất rõ ràng, có những việc mới xảy ra không lâu mà lại xa lắc như cả ngàn năm.
Và, có những ký ức đã quên lãng, có khi lại bất chợt hồi sinh.
Tại sao, tại sao lúc này khi nhắm mắt vào, dường như có thể nhìn thấy ngọn lửa nhảy nhót? Đây là nơi nào? Đây là chuyện xảy ra từ khi nào? Cô chỉ biết, ánh lửa và sự bất lực của mình khiến cô phẫn nộ và tuyệt vọng. Đây là cảm giác cô rất căm ghét.
Tại sao bỗng nhiên lại đi tìm kiếm sự phiền muộn như thế này?
Cảnh tượng hoàn toàn không có thật, cũng rất có thể là ảo giác.
Thư Lượng nói không sai, chứng sợ hãi bị khép kín đích thực có quan hệ sâu xa với ảo giác. Trên thực tế nỗi sợ đối với không gian khép kín là do ảo giác trực tiếp tạo thành.
Đúng thế, tất cả những thứ này chỉ là ảo giác.
Thư Lượng nhíu mày, hơi thất vọng. Anh có cảm giác chứng sợ bị khép kín của Tư Dao có nguồn gốc sâu xa hơn, chỉ vì cô không thể ý thức được, hoặc đã bị thất lạc một phần hồi ức nào đó, một chuyện cũ mà tiềm thức đã ép mình phải lãng quên không muốn nhớ lại. Đây là điều thường thấy trong những bệnh nhân của các loại bệnh thần kinh.
"Tư Dao nghĩ lại xem, có phải chỉ là ảo giác thật không?"
"Là ảo giác, chắc chắn là ảo giác, không thật, tất cả đều là không thật! Những thứ hư ảo trong cuộc sống của em quả là rất nhiều, em hy vọng là chúng sẽ rời em càng xa càng tốt, bác sỹ Lượng có thể giúp em, đúng không? Nếu không phải là ảo giác, chắc chắn em có thể nhớ ra, em không bất lực đến thế đâu." Tư Dao có vẻ nôn nóng.
Sự kiên quyết của Tư Dao lại khiến Thư Lượng càng cảm thấy cô đang cự tuyệt một cái gì đó. Từ giấc mơ có liên quan đến chứng sợ bị khép kín mà cô vừa kể,có thể thấy cô căm ghét cảm giác bị trói buộc, căm ghét cảm giác bế tắc không lối thoát, cô có đủ can đảm muốn chiến thắng sự sợ hãi này,nhưng rồi lại thẫn thờ và mờ mịt. Nếu không tìm được căn nguyên sẽ rất khó giải thoát triệt để khỏi nỗi sợ bị khép kín này. Dường như giấc mơ đó đã cho thấy một manh mối rất khả quan.
Đáng tiếc,Tư Dao có lẽ vẫn đang bị ảo giác vây khốn nên mới coi cơn ác mộng đó là ảo giác mà cô đang nóng lòng muốn khắc phục.
"Vậy thử nói ảo giác gần đây nhất của em xem?"
"Em không biết đó là ảo giác hay nhìn thấy thật. Nếu là trước đây em sẽ không nghĩ đó là ảo giác; mà nếu nó xảy ra sớm hơn vài ngày - trong những ngày rối tinh rối mù đó - thì em sẽ tin chắc đó không phải là sự thật, hoặc là lại có người đang giở trò quấy phá. Chuyện liên quan đến sự riêng tư của người khác,xin anh giữ bí mật."
Thư Lượng gật đầu: "Đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất mà anh nên tuân theo".
"Có một cô gái rất xinh đẹp thuê một căn phòng trong cùng ngôi nhà…"Chương 9
MÓN NGON, CHÉN VÀNG MỜI ẢO ẢNH
Lúc Tư Dao và Thường Uyển vào đến cửa, vừa khéo gặp ngay Lịch Thu. Lịch Thu mặc một bộ váy dạ hội màu đen, đẹp mê hồn; chỉ riêng khuôn mặt dường như còn trắng hơn trước, trắng hơn cả tuyết trên mái nhà. Đã chập choạng tối, cô ta đang muốn ra ngoài, vẫn đeo cặp kính râm to tướng.
"Chị Thu đi ra ngoài à?" Tư Dao bỗng trở nên nhanh trí. "Cô em Thường Uyển của tôi, hai người đã từng gặp nhau rồi, cô ấy đặc biệt thích các loại kính râm. Nghe nói chị đã có bộ sưu tập còn nhiều hơn cả bảo tàng, muốn chờ lúc nào chị rỗi để được xem một chút... "
Để chứng minh chắc chắn Lịch Thu là cô gái trong ảnh, Tư Dao hy vọng có thể tìm thấy cặp kính râm trong ảnh đó ở bên ngoài.
Lịch Thu vẫn tỏ ra khiêm nhường bình tĩnh như mọi ngày. Cô gỡ kính xuống, ý chừng tỏ ra lịch sự đối với khách. Nhìn kỹ, mắt cô hơi có quầng thâm, chứng tỏ đêm qua không được nghỉ ngơi thoải mái. Cô mỉm cười nhìn Thường Uyển: "Được thôi, tối nay tôi có chút việc, còn bình thường thì hầu như tối nào tôi cũng ở nhà soạn bài, ngày cuối tuần cũng ít ra ngoài, tùy cô đến lúc nào cũng được"
Nghe nói như vậy, Tư Dao lại giật mình: "Đúng, trừ lúc đi dạo, buổi tối Lịch Thu rất ít ra ngoài một mình, bây giờ ăn mặc sang trọng như thế này là định đi đâu?"
Một ý nghĩ đã từng bị Tư Dao khinh miệt bất chợt hiện lên: phải bám theo cô ta!
Cô bỗng có một mong muốn rất mạnh mẽ là đêm nay bám theo Lịch Thu, để biết cô nàng "thoát tục" này rốt cuộc có cuộc sống bí ẩn ra sao mà không muốn cho người khác biết.
Vậy mà cách đây không lâu, mình còn là đối tượng bị bám theo. Ai mà biết được, có lẽ bây giờ vẫn còn người đang ngầm theo dõi mình cũng nên.
Nhưng tại sao mình lại tồi đến mức đi theo dõi một người con gái vô tội?
Nhưng nếu cô ta không vô tội thì sao?
Tư Dao mải nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng Lịch Thu chào tạm biệt hai người. Đến khi Thường Uyển gọi cô, thì Lịch Thu đã ngồi vào trong chiếc taxi rồi.
"Dao Dao, sao cậu lại đờ người ra vậy? Nhìn mà phát sợ!"
"Thường Uyển, đi, lên xe!"
"Lên xe gì?"
"Chiếc xe Vũ Yến của cậu, chúng ta bám theo chiếc taxi chở tiên nữ"
"Cậu định làm gì?"
"Lúc về mình sẽ giải thích". Tư Dao kéo Thường Uyển ra xe của cô. "Nhanh lên, bám theo chiếc taxi đó. Kể từ lúc này, việc tìm hiểu về hành động của Lịch Thu quan trọng hơn hết thảy"
Thường Uyển nhấn ga: "Nhưng mình vẫn không hiểu."
"Rồi mình sẽ nói với cậu, bây giờ nói, chỉ sợ cậu sẽ lái xe đâm xuống cống mất".
"Dao Dao đồ tồi!" Thường Uyển trách móc, lái xe ra khỏi tiểu khu.
Vẫn coi như chưa muộn, chiếc taxi kia đang dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư không xa phía trước.
° ° °
Ngoài dự đoán, chiếc taxi ấy đỗ ở trung tâm thành phố nhộn nhịp, trước cửa một quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng tên là "Thiên Phủ Cẩm Tú"
"Kỳ lạ!"
"Sao lại nói là kỳ lạ?" Thường Uyển tò mò hỏi. "Lẽ nào cậu cho rằng cô ta đi đến một nơi hoang vắng? Cô ta ăn mặc yêu kiều như thế, 99,99% là hẹn hò với người yêu, cậu đoán xem, đó là một ông già giàu có hay một chàng công tử trẻ đẹp tay chơi?"
"Mình không biết, mình chỉ cảm thấy nếu là hẹn bạn trai, có khả năng là sẽ đến một nơi kín đáo hơn một chút, nếu không thì chẳng phải quá dễ dàng cho chúng ta "bám theo" thế này sao? Đành để cậu đi tìm chỗ đỗ xe vậy, mình theo cô ta vào đó". Tư Dao vừa nói vừa mở cửa xe.
Đi vào "Thiên Phủ Cẩm Tú", cô nhìn thấy Lịch Thu đang đi lên gác. Tư Dao đang định theo lên thì nhân viên phục vụ bước đến. Tư Dao đành phải nói phứa mình đến cùng mấy người đã ngồi ở trên.
Ở góc rẽ của cầu thang tầng hai, cô liếc thấy Lịch Thu đi vào một phòng bao trọn gói, thuận tay đóng chặt cánh cửa lại.
Lịch Thu làm gì trong đó? Ngồi cùng với ai?
Hay chỉ là một cuộc hẹn bình thường, Lịch Thu còn hơn mình hai tuổi, tình yêu thì chưa đâu vào đâu, mình có quyền gì mà tìm hiểu?
Liệu có phải mình đã quá nhạy cảm không?
Trong đầu cô lại hiện lên bức ảnh ấy và bộ dạng của Lịch Thu chạy chân trần trong tuyết lạnh. Không chừng, tất cả những gì diễn ra trong căn phòng kia, vừa khéo có thể lý giải được mọi mối nghi ngờ của cô.
Nhưng cửa vẫn đang đóng chặt cô chỉ cần hé mở cửa sẽ khiến Lịch Thu chú ý.
Đang lo lắng thì ở cầu thang phía sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tư Dao đành giả bộ quay lưng đi xuống. Hóa ra người phục vụ đang bưng khay đồ ăn lên.
Cô lại quay lên, thấy người phục vụ đi thẳng đến trước cửa căn phòng đó, gọi to "Món ăn đã mang lên đủ".
"Mời vào"
Mang đồ ăn lên nhanh thế chắc chắn là đã đặt món từ trước. Số lượng ít nhất cũng phải dành cho bốn người ăn.
"Mời vào".
Người phục vụ đẩy cửa vào, cánh cửa kêu cót két. Một lát sau, tiếng Lịch Thu vọng ra "Phiền các vị đóng cửa giùm". Người phục vụ đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
Làm thế nào để có thể biết được tình hình bên trong? Hỏi người phục vụ à? Có lẽ bọn họ sẽ trả lời. Nhưng lỡ họ nói lại với Lịch Thu thì sao?
Cần nghĩ kỹ xem, nên làm thế nào?
Kỳ thực cô chỉ cần có một khe cửa là đủ.
Điều gay go là đồ ăn của Lịch Thu đã mang lên rồi nên ngay cả cơ hội lợi dụng lúc người phục vụ ra vào cũng không còn nữa.
"Này, đồ ngốc đứng đây làm gì thế?" Thường Uyển vỗ mạnh vào vai cô. Tư Dao đang chìm đắm trong suy nghĩ chợt giật mình.
Suỵt, cậu khe khẽ một chút được không. Bà chị tiên nữ đang ở trong phòng thuê bao số 5 đấy". Tư Dao rất lo Thường Uyển lại xông ngay vào quậy Lịch Thu.
"Đã nói với cậu là đi gặp người yêu, cửa phòng đóng chặt thế kia, không chừng còn có những pha ướt át nữa. Mình vừa nhớ ra, nghe đồng nghiệp nói, ở đây có rất nhiều thái tử công tử ra vào, chị Lịch Thu chắc đang bước lên tầng lớp trên rồi".
"Dù là như vậy thì mình cũng muốn biết người ấy là ai?" Tư Dao đột nhiên thấy mình thật vô lý. Có nên gọi điện cho Tử Phóng không? Đây là nghề của anh ta mà!
"Chỉ cần người ấy không phải là chàng luật sư của cậu là được phải không? Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường, muốn đến cũng không đến được đâu."
Lúc này Tư Dao mới nhớ ra hôm nay cô chưa gọi điện cho Lâm Nhuận, mới xa nhau có mấy ngày mà cô đã nóng lòng muốn gặp anh.
"Không đâu, mình nói với cậu vậy, mình cảm thấy cô ta có liên quan chặt chẽ với lời nguyền "Đau thương đến chết". Quay về nhà mình sẽ nói cụ thể... Tối nay cậu ở lại chỗ mình, mình sẽ cho cậu xem một thứ. Việc khẩn cấp trước mắt là mở hé cửa ra một chút, mình chỉ cần nhìn thoáng là được".
Đã không thể trực tiếp đẩy cánh cửa "cọt kẹt" đó ra, thì cần có một lực tác động bên ngoài để cửa hé ra một cách tự nhiên.
Dao Dao hãy cố nghĩ xem.
Chợt cô nghĩ ra, Lịch Thu là một người yêu thích trà đạo, thường uống một loại trà, lúc này cô lại không nhớ ra tên.
"Thường Uyển, cậu giao tiếp nhiều, nghĩ giúp mình xem, có loại trà nổi tiếng, mang một chữ "Đỉnh"..."
"Nhiều lắm, để mình nghĩ xem trà Đông Đỉnh, trà Mông Đỉnh..."
"Đúng, là trà Mông Đỉnh"
"Trà nổi tiếng của Tứ Xuyên, đây là quán ăn Tứ Xuyên, Lịch Thu là người Tứ Xuyên à?"
"Mình không biết, mình chỉ biết cô ta ở nước ngoài về, học đại học và là thạc sỹ giảng dạy âm nhạc. Không nghĩ nhiều làm gì, thế là vừa khéo, mình muốn lấy cho cô ta một ít trà Mông Đỉnh". Tư Dao đang dần hình thành cách làm.
"Đây là hiệu chuyên bán món Tứ Xuyên, cậu cũng phải nói cho chuyên nghiệp một chút, phải gọi là "Mông Đỉnh cam lộ""
"Đúng, chính cái tên này, Thường Uyển hiểu biết rất rộng! Cậu chờ ở đây, mình xuống một lúc rồi lên ngay".
Vừa nói Tư Dao vừa móc điện thoại di động ra, đi xuống tầng dưới, hỏi nhân viên phục vụ số điện thoại của "Thiên Phủ cẩm tú", sau đó đi ra ngoài, gọi vào số máy đó: "Chào cô, tôi là Lịch Thu ở phòng số 5, tôi cần một ấm trà "Mông Đỉnh cam lộ", nhờ cô bảo người phục vụ mang lên".
Ban đầu cô gái nghe máy thuận miệng đáp "vâng", liền sau đó ngớ người "Nhưng chị ấy đã lấy một ấm "Mông Đỉnh cam lộ " rồi mà?"
Tư Dao cũng ngớ người, lập tức nói "À... đúng rồi, nhưng tôi đã uống hết, nên muốn uống thêm một ấm nữa"
"Nhanh như vậy à?"
Ngắt điện thoại, Tư Dao tất tả chạy lên cầu thang, Thường Uyển hỏi: "Cậu đang làm trò gì thế?"
Tư Dao nói: "Chờ một lát chúng ta có thể nhìn thấy anh chàng trong căn phòng đó". Rồi lấy trong túi xách một tờ giấy lau mặt.
"Có cần đánh phấn lại không; tô một chút son môi?" Thường Uyển trêu ghẹo.
Tiếng bước chân lên cầu thang vọng đến. Một người phục vụ bê một khay để hở, trên khay là một ấm trà.
Hai người giả vờ nói chuyện, người phục vụ đi qua không hề để ý đến họ. Hai người bèn đi theo người phục vụ vào hành lang, vẫn giả bộ đang tán gẫu.
"Trà đây ạ!"
Bên trong không có động tĩnh gì. Người phục vụ thấy hơi kỳ lạ, lại nói "Phòng số 5, trà đây ạ, có thể vào được không?"
"Trà vẫn còn mà... vào đi"
Chính lúc người phục vụ đi vào phòng, Tư Dao đi vội đến gần cánh cửa, vứt đám khăn giấy vào bên cánh cửa. Sau đó đi vụt về bên Thường Uyển.
Người phục vụ mang vẻ mặt nghi hoặc đi ra, đằng sau là tiếng Lịch Thu vang lên "Xin đóng cửa vào giùm". Người phục vụ thuận tay khép cửa lại, lúng búng: "Rõ ràng chị nói trà uống hết rồi, thật kỳ lạ"
Lịch Thu không để ý cửa chưa được thật kín, vì giữa mặt đất và khung dưới cánh cửa đã được kẹp một xếp giấy.
Tư Dao đã có được một khe cửa.
Tiếng bước chân người phục vụ đi xa dần. Sau khi mấy người khách ở các phòng thuê bao khác đi ra đi vào, Tư Dao và Thường Uyển rón rén bước đến trước cửa phòng số 5.
Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.
Lịch Thu ăn tối với ai, sao không thấy nói một câu?
Qua khe cửa nhìn vào, Tư Dao cảm thấy hơi choáng váng.
Lịch Thu ngồi bên cửa sổ, uống trà một mình.
Nhưng trên bàn, là năm bộ đồ ăn kể cả của Lịch Thu.
Đáng sợ nhất là trong bốn bộ bát kia cũng đều có một chút thức ăn.
Là ai? Những người khách vô hình cùng ăn tối với cô là?
Năm bộ đồ ăn lập tức khiến cô nghĩ đến bức ảnh kia. Trên ảnh có năm người, một trong năm người đó đang ngồi đây, là Lịch Thu.
Lịch Thu bắt đầu nói rì rầm, ánh mắt cô ta hướng về bên kia chiếc bàn tròn, không có một ai.
Sắc mặt cô ta vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ ai oán.
Cô ta đang nói gì? Đáng tiếc, tiếng nhỏ quá, Tư Dao nghe không rõ
Huống hồ, Tư Dao đang trong cơn kinh hoảng thì nghe thấy bốn chữ
Đau thương đến chết!