- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Truyện Teen - Dì Tôi Là Một Teen Girl - Trang 11
Ngay khi vừa ngồi lên thành bồn tắm thì mình mới bắt đầu giật nay nảy với những hành vi vừa rồi, khiếp, mình làm gì vậy??? có Cô đang ở trong phòng tắm này mà, sao mình lại làm thế nhĩ??? Đưa mắt lên từ từ nhìn Cô, mình bắt gặp ánh mắt tròn và mở khá to của cô nhìn vào thẳng mặt mình, hic ngượng vãi ra ấy chứ, mình lấy tay bỏ lại "nó" vào đúng vị trí và kéo khóa quần lại thì nghe tiếng cô hỏi khe khẽ:
- Con...con làm zậy là sao??? Cô...cô. cô ấp úng hỏi.
- Dạ, tại...tại...đầu óc mình thật sự trống rỗng và quay cuồng.
- Tối qua, lúc...con...cô...cô vẫn...còn...còn thức Cô nói rụt rè và mặt thì đỏ như gất.
Khi vừa nghe cô nói vậy thì mình như ngượng chín cả mặt, cảm giác quê sụ và có đôi chút nhục nhã bắt đầu trào lên, không ngờ lúc mình "khám" và "phá phách" thì cô vẫn cảm nhận được và...hình như không phản đối vì sợ mình...mình nhục thì phải.Híc, khó chịu lắm các thím ạh và hình như lúc đó cơn đau từ tứ chi bắt đầu quay trở lại và lớn dần lên trong mình, mình thấy nhói lắm, mình suy nghĩ về nhiều chuyện về nhỏ, về bản thân mà gần như chỉ cúi mặt xuống chẳng dám nhìn vào Cô nữa, mặc dù khi mình cúi mặt thì mắt mình hướng thẳng tới chùm lông đen tuyền ấy, chợt cô nói:
- Không...không sao...con...con Giọng nói như tắt lại trong cuống họng Cô và như tiếng vang từ ngàn xưa vọng về, thâm trầm và khó chịu.
Mình cố gắng đứng dậy và lê bước với tướng đi cà nhắc thật nhanh và hét khá to:
- Thưa...thưa cô...con về...!!!
Mình lê như muốn té vì đi càng nhanh thân thể mình lại càng đau các thím ạh, đau ở thể xác và cả tâm hồn, cả sự lo sợ liệu cô có nói thêm gì về chuyện ấy, về sai lầm của mình, lúc đó nhanh lắm, mình chỉ nghĩ được có thế, lê nhanh tới chiến bàn cạnh ghế sô- pha mình vớ tay lấy ngay chiếc chìa khóa xe mình, chìa khóa cổng và cả chìa khóa của chính.Khi mình bắt đầu cà nhắc là đã nghe thấy tiếng cô chạy hay có lẽ là bước nhanh theo mình:"Không...D...đừng con...không...cô không có..." chỉ nghe được có thế và cô nắm lấy vai mình nhưng mình cố gắng đi thật nhanh để tránh và rứt ra khỏi cánh tay ấy với một ánh mắt, một vẻ mặt và hơn hết là một trái tim sợ sệt và chìm sâu trong nhục nhã, nhục vãi ra.Mình nhanh chóng mở khóa cửa chính và chuẩn bị bước ra ngoài thì đột nhiên cô nắm tay mình lại "Cô...không sao...con về...đau không???", mình nghe thấy những lời đó nhưng cắt ngang như sợ cô nói thêm về chuyện tối qua sẽ khiến cô bắt đầu nghĩ mình là thằng khốn nạn, thằng đồi bại và cuồng dâm vậy:"Dạ...cô ơi...cô cho con về đi mà", nói những câu đó mà mắt mình như sắp rưng rưng vậy, lúc này mới để ý là trên người cô không mặc gì, cả cái khăn cũng rơi từ lúc nào, chắc là rơi trong quãng thời gian ngắn ngủi cô đuổi theo mình.
Mặc dù mình nói vậy nhưng cô vẫn không buông tay mà cứ khăng khăng như thế, mình như muốn khóc òa lên nên đã kéo hẳn tay cô ra và chạy thẳng ra sân, cho chìa khóa vào mở cửa cổng và nhanh như cắt rời khỏi hẳn căn nhà ấy mà không quên lia mắt nhìn lại hướng bên trong cửa chính, cô vẫn đứng đó và hét tên mình, vẫn cơ thể trần truồng ấy, cặp vếu ấy và cả chùm lông đen lay láy ấy nữa...
Sau khi chạy thẳng ra đầu ngõ, mình mới chợt nhớ xe của mình vẫn còn ở trong nhà nhưng vì vội vã và dằn co với cô mà mình đã quên bén đi mất, nhưng thôi, mặc kệ tới đâu hay tới đó thoát được là may rồi.Mình đi thêm một đoạn nữa thì có một bác xe ôm đang đứng trên vỉa hè cầm ổ bánh mì, ngay lập tức mình chạy tới, leo lên ôm eo và nhờ bác chở về nhà.Trên đường đi mình nghĩ nhiều lắm, về những chuyện vừa xảy ra từ đêm qua tới giờ, những hình ảnh 18+ lóe lên nhiều lắm và khó diễn tả, nó cứ chiếm dung lượng lớn trong đầu mình, đến mức bác xe ôm hỏi nhiều cái mà mình còn không nghe rõ phải hỏi lại.Thỉnh thoảng trong mình lại bùng lên ý nghĩ sợ sệt, sợ cô biết, sợ ba biết rồi này nọ, lum la...
Về tới nhà, mình trả tiền xong thì đứng trước cổng bấm chuông và hét thất thanh vào:
- Dì L ơi, Dì L ơi, mở cửa cho con...
Chap 22:
Phải thừa nhận là lúc mình đứng trước cổng và hét thất thanh cho Dì ra mở cửa thì mình thỉnh thoảng vẫn nhìn ra hướng đầu ngõ, mặc dù khá chắc chắn là cô T không đuổi theo hay...nói chung là không đi theo mình đâu vì trên đường về nhà thỉnh thoảng mình vẫn ngoáy đầu nhìn lại mà, tuy nhiên trong mình vẫn tồn tại một nỗi sợ tiềm tàng và khó diễn tả, sợ người này biết, người kia biết rồi thì cả bạn bè, gia đình sẽ nhìn mình với ánh mắt thế nào??? sau này mình sẽ sống sao nếu cô T đem chuyện này kể lại cho người khác nghe??? Đầu thì vẫn suy nghĩ bậy bạ nhưng trái tim mình về cơ bản là nó vẫn lo âu như thế.Các thím mà có trách là sao mình vừa lo nghĩ lại vừa có thể liên tưởng đến những chi tiết 18+ thì mình xin thưa là mình éo biết, tuy nhiên hình như mình đã từng đọc đâu đó trên mạng là " trung bình một người đàn ông cứ 6s lại có 1 suy nghĩ liên quan đến sex", còn nếu thành phần nào đó pm nói là mình phịa hay là "tại sao tao ngồi 6s mà có suy nghĩ tới sex đâu???" thì quả thật là trẻ trâu detected rồi nhé, "trung bình" có nghĩa là lấy theo ngày hoặc người ta thực hiện nghiên cứu trên cả tháng nhé. ==
Được một lúc đứng đợi với bao nhiêu ánh mắt soi mói từ các bà, các chị, các anh vào mình thì cánh cửa chính bắt đầu hé mở, Dì thò đầu ra ngoài với vẻ mặt ngáp ngủ và nhí nhánh vờ lờ, nhìn rất là...đù.Quái nhĩ, bình thường dù mùa học hay mùa hè mình thấy lúc nào khi dậy Dì cũng đã dưới bếp, hầu như là thế vậy mà sao tới giờ này mới bắt đầu hé ra cửa với đầu tóc lu xu bu thế kia, Dì nói vọng ra:
- Dzề rùi hử??? đợi xíu nha! Vừa nói xong là ngáp dài cái very...
- Dì nhanh lên đi, nhanh lên !!! Mình nói mà như hét như kiểu lửa cháy tới nơi vậy.
- Ờ, đợi...đợi xíu Lúc này Dì bắt đầu mở mắt to và ra vẻ như hơi hoảng, sau này mình mới biết là Dì nghĩ mình giận chuyện tối qua. Dì gọi điện thoại méc ba mình vụ mình đi ngủ ngoài ấy mà.
Một lúc sau Dì đi ra, vừa đi vừa chỉnh chỉnh kiểu tóc, mình thì cứ bấu vào song sắt cửa.Khi cửa vừa mới bật ra thì mình chạy như bay vào nhà tới bậc thềm thì nghe thấy:
- Xe...xe đâu??? Dì nói với từ phía sau.
- Bỏ nhà bạn rồi, mai rãnh con qua lấy Mình vào cửa chính thì nói vọng ra ngoài sân.
Đoạn mình chạy lên cầu thang với vài điểm đau nhức trên thân thể và nhanh như cắt mình bay thẳng vào nhà vệ sinh khóa cửa chặt lại mặc kệ cho Dì đang loay hoay khóa cửa dưới nhà và có suy nghĩ gì về mình lúc đó đi chăng nữa .Chúi đầu, xả nước vào bồn mình bắt đầu suy nghĩ và lại một lần nữa xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra từ đêm qua khi mình bắt đầu đi tới nhà cô T cho tới bây giờ.
Từ từ cởi đồ ra, dần bước nhẹ vào bồn với đủ thứ ý nghĩ miên man trong đầu và cảm giác được sự đau nhói trên cơ thể lại bùng lên, khó chịu và bức rức.
Lúc ở nhà cô T đêm hôm ấy mình sống và cảm giác bằng suy nghĩ của một thằng con trai lớp 11 ham khám phá và tìm hiểu, chúng thôi thúc mình làm những hành động đi quá giới hạn mà ngay chính bản thân mình chỉ cảm nhận chứ không thể nào hiểu hết được.Khi mình bắt đầu chạm vào vai cô T thú thật mình đã có cảm giác cô rùng mình nhưng chỉ bất chợt và thoáng qua, nó nhỏ lắm trong bóng đêm dày đặt ấy và chỉ cảm nhận khi ấy không minh mẫn nên dường như suy nghĩ về giây phút của mình lúc ấy trôi qua hời hợt và bất cần. Đến khi mình chạm vào vếu và luồn tay vào áo lót cô , mặc dù các khoái cảm trong mình dâng trào nhưng như mình nói là lương tâm mình đấu tranh dữ dội lắm giữa việc nên và không nên giữa cái được và cái mất, mình đã từng tính từ bỏ và không tiếp tục nhưng sự...thèm muốn và hồ hởi luôn thôi thúc giục mình...mình nghĩ tất cả là do lần khám phá Dì thành công nên đã tạo bước đà cho mình lấn tới và bức tường cản to lớn cho sự quay đầu lại của bản thân mình lúc đó.Chuyện sáng hôm nay cũng vậy, tất cả chỉ là sự ngẫu nhiên từ việc mình xuống đúng lúc cô tắm rồi thì té trong bồn tắm các thứ, tới những đoạn đối thoại rồi cô chạy theo nắm tay mình trong bộ dạng như vậy, tất cả chỉ là sự trùng hợp và quyết định nhanh chóng của người trong cuộc, có thể có toan tính nhưng tất cả các điều ấy đều được xuất phát từ suy nghĩ của bản thân và hành động có ý thức của cả mình và Cô.
Các thím nói mình không biết tận dụng cơ hội hay gần nhất có những thím inbox hay cmt "miếng ăn dâng tới miệng mà không phang luôn", các thím không nghĩ là lúc ấy mình sợ nhiều hơn là thích àh, ngay cả hành động móc cờ him ra trước mặt Cô cũng chỉ là hành động nửa muốn nửa không thật ra là vì lúc ấy mình nhức quá và khi phát hiện ra hành động đó không nên chút nào thì mình cũng quê và nhục lắm chứ.Mình sợ lắm, sợ nếu mình làm tới thì liệu sẽ đi được tới đâu nữa nếu cô không hưởng ứng và lỡ đâu cô trở nên to tiếng với mình, méc với nhỏ, nhỏ kể với bạn bè, sau đó truyền tới tai Dì và cả ba mình, rút lui vào giây phút ấy theo mình thấy là quyết định đúng đắn nhất trong thời điểm ấy và đến tận bây giờ mình vẫn không hối hận vì sáng hôm ấy mình đã bỏ chạy...xa những ham muốn tiêu cực và ích kỉ có thể dẫn mình đi sâu vào hố lầy do chính mình tạo ra ,có lẽ...là thế.Các thím nói là cô có ý, nhưng các thím chỉ xem xét với những gì các thím nghe mình kể lại, đúng là cô có nói những lời ấy và còn vài điều hơn thế nữa, tuy nhiên lúc ấy mình chẳng nghĩ thế đâu, mình nghĩ là cô sợ mình ngại và quê bởi vì nhìn mình thảm thảm tội tội nên cô mới cố ngăn cản không cho mình về, từ từ ở lại nói chuyện với cô...hoặc cũng có thể là...ờ thì "nói chiện" với cô nhễ :sexy::sexy: .
Quay lại với lúc ngồi trong bồn tắm, mình lo và nghĩ rất nhiều, về nhỏ, về gia đình, về hoàn cảnh của mình hiện tại, về những việc mình đã làm liệu mình có bị bệnh gì không??? tất cả cứ dồn dập và như xé toạt cái đầu non nớt chứa đầy tình tiết 18+ của mình thưở ấy.Ngập lặn trong suy nghĩ hồi lâu thì mình mới chợt nhớ ra là chưa gọi điện thoại cho nhỏ, liệu cô có gọi điện thoại cho nhỏ và lỡ đâu đề cập hay bóng gió tới chuyện của mình và...cả cô ít nhiều thì sao??? vì nhỏ tinh lắm, nhỏ mà biết được là coi như cuộc đời mình dừng lại bởi một "dấu chấm".Mình lật đật đứng lên lấy khăn lau sơ qua người và hé đầu ra khỏi cửa phòng tắm nhìn ra ngoài xem Dì có đâu đây không? Kẻo lộ hàng thì chết àh. T.T
Khi mình mới vừa thò đầu ra nhìn vu vơ và nhìn cả vào phòng Dì thì thấy ngay Dì đang để cái lap trên nệm và nằm sấp nghe nhạc hay làm gì đó bởi vì thấy Dì đeo headphone, chắc lại cày phim, thấy mình thò đầu ra thì Dì nói ngay:
- Gì zậy??? Dì nói và tròn mắt ngạc nhiên từ từ hạ dần cái tai nghe xuống.
- Dì...Dì quay mặt đi cho con lên phòng Mình lườm cái và nói khẽ.
- Sao lúc nãy không lấy đồ rồi hãy tắm ông Dì nguýt cái dài đằng đẳng.
- Làm ơn quay đầu đi...Dì Mình van nài.
- Chút xíu mà bày đặt che với đậy...gớm...đi đi không có nhìn đâu...lẹ...Dì bĩu môi và dần dần cúi đầu xuống khẽ gác đầu lên 2 cánh tay.
Mình nghe thế thì đi ra luôn với tấm thân trần truồng nhưng bước chân khá nhanh làm cho các chỗ đau trên thân thể như được dịp bùng lên, có chút đau, chút rát nên bước đi của mình dần chậm lại cho tới khi lên tới đoạn giữa cầu thang thì nghe thấy tiếng xoáy đểu của Dì vọng lên rõ to như sợ mình không nghe thấy vậy:
- Trời ơi, của ổng có chút xíu mà bày đặt, chán ông quá...há há.
Mình nghe mà thốn tới tận tim, không phải vì Dì chê hàng mình nhỏ hay không đủ tiêu chuẩn vì mình biết chắc chắn Dì chĩ ghẹo mình thôi chứ nãy Dì chẳng thèm nhìn đâu mà là mình nhớ tới chi tiết ở phòng tắm nhà nhỏ, lúc mà mình lở tay móc cờ him ra trước mặt cô T với chỉ một nửa bộ não ý thức được hậu quả xảy ra.Chợt rùng mình rồi mình chạy thẳng lên phòng một cách khá "tòn ten".
Chạy lên phòng chụp ngay cánh cửa tủ mình mở ra và lấy quần áo mặt cho đỡ lạnh và nhanh chóng kím cái điện thoại ngay, nhưng chợt nhớ ra điện thoại còn ở trong túi quần dưới phòng tắm nên mình lật đật chạy xuống vào phòng tắm lấy ngay rồi lại chạy lên phòng mà cố gắng kìm nén cơn đau ở khủy bàn chân, nhức lắm đã thế lúc vừa chui ra khỏi phòng tắm thì mình nghe thấy tiếng cười từ trong phòng Dì phát ra, ngay lập tức mình lia mắt nhìn thì:
- Hé hé Tiếng Dì cười rất là ghê mặt thì biểu cảm vờ lờ.
Mình chẳng nói gì và chạy ngay lên phòng, mình nhanh chóng tìm số nhỏ nhưng chưa đủ can đảm để ấn nút call, mình chợt nghĩ sẽ phải nói với cô những gì đây??? trước những chuyện vừa xảy ra hôm qua và cả sáng nay liệu mình sẽ nói với cô T được gì đây, liệu cô có chửi mình hay sẽ không chấp nhận giữ kín chuyện này cho mình không, nhưng rồi mình cũng gọi:
- A lô Tiếng phụ nữ từ đầu giây bên kia.
- Dạ...cô...cô...là con. Mình ấm úng và nói với giọng nhỏ xíu.
- À...Ừm...cô nghe nè...con nói đi. Cô nói nhỏ như vừa đủ nghe, và như sợ...sợ mình lo lắng vậy.
- Dạ...cô giúp con...giúp con...là đừng nói với...với ai nha cô. Chẳng hiểu sao lúc đó mình như bắt đầu thấy can đảm hẳn lên.
- Ừm..Cô không nói đâu..khi...khi nào con qua lấy xe vậy??? rồi thỉnh.. thỉnh thoảng qua chơi nha con Cô nói
- Dạ...mai mốt con qua lấy, con...con bận học Mình nói nhẹ và bình tĩnh hẳn lên.
- Ừm Cô trả lời từ đầu dây bên kia.
- Vậy nha cô, con...con chào cô Mình nói xong là cúp máy ngay.
Xong cuộc điện thoại đó mình bắt đầu cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn, cảm giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng trong lòng và bắt đầu tự hứa sẽ không như thế nữa...nhưng rồi...đâu lại vào đấy...
Chap 23:
Trong khi nói chuyện với cô T qua điện thoại để nhờ cô giữ kín chuyện ấy thì sự thật là mình run lắm, cứ ấp a ấp úng một cách thiếu ý thức, nhưng dần dà khi nghe giọng cô thì không biết từ đâu mà động lực ùa đến với mình nhiều hơn, nhưng dù sao thì cuối cùng cô cũng đã đồng ý giúp mình, mình bớt lo và tươi lên hẳn.
Sau khi ăn cơm trưa xong mình có ngồi lại xem ti- vi và nhờ Dì xoa dầu hộ để những chỗ đau bớt nhức và chỗ bầm tím thì mau khỏi hơn, vừa xoa dầu Dì vừa hỏi nhiều lắm:
- Hôm qua thiệt là tới nhà chăm bạn bịnh hông dzậy??? Dì vừa xoa vừa hỏi mà không có ngước đầu lên nhìn mình.
- Thiệt mà, bị cảm sốt. Mình nhìn ti- vi và trả lời.
- Zậy sao giờ thân thể ra nông nổi như zậy. Dì ngước lên nhìn thẳng vào mặt mình.
- Tại con đi hông để ý, trượt té trong phòng tắm nhà nó. Mình cũng nhìn lại.
- Bạn trai hay gái mà đêm hôm qua nhà nó zậy, ba má nó nói rồi sao. Dì lại cúi xuống.
- Có mình nó ở nhà àh...là con gái. Mình bắt đầu ấp úng.
- Con gái...một mình???...Rồi có làm gì nhau không??? Dì lườm đểu mình phát.
- Không nha...nói zậy mà nghe được hả Dì...con không có phải loại như zậy. Mình nói như nạt.
- Thiệt hông đó...nam đơn...gái chiếc...khó àh nha...há há. Dì cười nhìn điêu điêu đừng hỏi.
- Mệt, con lên phòng đây. Mình bắt đầu cất những bước đi nặng nề và chậm chạp lên phòng phần vì còn đau và vì Dì bóp vừa xong mà mình ngồi nãy giờ nên vẫn còn thấy tê tê chân. ==.
Mình lên phòng và thả mình rơi tự do xuống nệm từ từ đầu óc bị lấp đầy với những suy nghĩ và lo lắng, mình chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong giấc mơ trưa hôm ấy, mình mơ thấy cô T đang la hét vào mặt mình đủ mọi chuyện, mình mơ thấy mình và nhỏ đang đứng trên một cánh đồng, nhỏ dang tay và...đánh thẳng vào mặt mình rồi bắt đầu la hét và chạy đi, mặc dù chỉ ngắn ngủi đối với những lời diễn tả tuy nhiên khi mơ mình cảm thấy rất thật và lâu như một ngày luôn vậy.
Ngày hôm ấy trôi đi lặng lẽ trong sự lo toan và bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều những mưu tính của mình. Mình bí bách lắm chứ, mình thiếu nhỏ- thiếu hẳn sự quan tâm lo lắng, sự trong ngóng và hồi hợp đợi những tin nhắn, đợi những cuộc điện thoại mặc dù rất vu vơ và vớ vẩn nhưng thực chất cái nó mang lại thì nhiều hơn cả, thiếu hẳn về tinh thần và cả...thể xác. Là con trai nếu không có thì thôi, chứ đã được bón đều đặn mà bỗng chốc dừng lại thì sẽ tạo nên một sự hụt hững sâu sắc về niềm tin và thay đổi cả về lối sống, mình dần đi tới suy nghĩ nên tìm người yêu mới và cố gắng loại nhỏ ra khỏi đầu óc, nhưng điều đó thật sự quá sức với mình, vì sao àh??? Là bởi vì nhỏ chẳng làm sai gì cả, nhỏ quá tốt, mình cố gắng suy nghĩ tới những điều tồi tệ ở nhỏ để có thể mà ghét mà quên nhỏ nhanh chóng hơn nhưng hầu như tất cả đều quay lại nơi bắt đầu, một con số 0 tròn trĩnh, nhỏ trao tặng mình 2 chữ trinh tiết, đối xử với mình rất tốt và trên hết tất cả là khi yêu mình, nhỏ dần quên mất bản thân, cái mà nhỏ qúy nhất trong gần 17 năm trước đó để đến với mình bằng một trái tim trọn vẹn, hồ hởi và nồng cháy yêu thương.
Càng muốn quên lại càng không thể, mình bắt đầu lao đầu vào đủ thứ chuyện trong những ngày ấy để quên nhỏ, bằng mọi cách mình có thể nghĩ ra vào game, vào bạn bè, vào học tập...Mình chẳng hiểu sao khi mình tưởng chừng như đã sống sót qua giai đoạn tự kỉ mấy tuần trước rồi mà cho đến lúc ấy nó lại nỗi lên thầm kín và ràng buộc cả bản thân mình vào lại với "nhỏ".
Dần dà với những suy nghĩ rối bời đầu óc trong vài đêm liền thì mình như chợt nhận ra một điều, điều mà mình có thể dựa vào nó để bức ra khỏi những suy tư về nhỏ- thì ra là vì cô T, vì những hành động mà mình đã làm và những lời nói của Cô đã làm cho mình bỗng chốc thấy có lỗi với nhỏ, nợ nhỏ rất nhiều và hơn hết là cũng bởi tại cảm giác có lỗi ấy làm cho mình thêm nhớ nhỏ nhiều hơn chăng. Ôi thôi đúng rồi, là vì như thế, chắc chắn là như thế, mà quái mình làm thế thì có gì sai nhĩ??? mình chỉ tò mò thôi, cô T chẳng có quan hệ hay quen biết chi rứa, thậm chí mình quen biết cô qua nhỏ nữa mà ta, tại sao mình lại hối hận và cảm giác có lỗi chứ, cô ấy mặc dù là mẹ kế nhưng lại chỉ là "mẹ kế cũ" thôi mà, đâu có gì đâu, với cả mình và cô ấy cũng chưa có làm gì nhau hết thì việc gì mình phải buồn, phải đau chứ nhĩ!!!. Dần chấp nhận và tin tưởng vào những suy nghĩ mang tính chất trẻ trâu ấy mình bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm và ngủ tròn giấc hơn,...lại xuất hiện ngày một nhiều thêm những suy nghĩ bậy bạ và...khá kì lạ.
Nhắc về chuyện chiếc xe, mình đã đưa Dì địa chỉ và nhờ Dì qua lấy hộ để khỏi phải đối mặt lại với Cô một lần nữa, Dì gật đầu ngay nhưng thú thật mình rất sợ, sợ mọi chuyện vỡ lỡ, sợ lúc Cô nói chuyện với Dì thì sẽ lộ ra sơ hở mình không phải qua chăm sóc bạn mà là chăm sóc cô rồi thì Dì sẽ nghĩ ngay tại sao mình lại phải nói dối??? trong hoàn cảnh như vậy thì làm sao mình có thể nhờ Dì đi cho được, nên mình tìm đủ lí do để nói Dì khỏi đi nữa mà hãy để mình qua lấy cho tiện, nói chung khá cùn nhưng hiệu quả vãi đái "Nhà có chó, mà chó dữ nữa nhá, Dì qua nó phập Dì luôn, để con qua lấy cho ". Vừa nói là Dì ừ cái rợm ngay và luôn, mình thì cười ha hả trong lòng lúc ấy thôi, nhưng lúc sau lại bắt đầu lo nghĩ. Liệu mình sẽ đối mặt với cô như thế nào đây, cô sẽ nhìn mặt mình bằng ánh mắt thế nào đây, lúc ấy mình nhớ không lầm là thứ 6 thì phải, đã vài ngày trôi qua từ cái đêm hôm ấy. Sáng thứ 7 mình gọi điện thoại cho cô T sau một đêm dài suy nghĩ và trằn trọc:
Mình:A lô, cô ạ, trưa chủ nhật này cô...cô có nhà không ạh???
Cô hả!!! Có con, con qua lấy xe hả???Cứ qua nhé, cả ngày chủ nhật cô ở nhà luôn.
Mìnhạ, vậy trưa ngày mai con qua...nha cô.
Cô:Ừm, qua đi con, mấy hôm nay không có xe con đi học...bằng gì??? Cô xin lỗi, đáng nhẽ phải mang qua trả con mới đúng.
Mìnhạ...tại con mà, không sao đâu cô, mai con qua nhà cô nha.
Cô:Cô biết rồi.
Mìnhạ, chào cô.
Cô:Chào D.
Như thế là đủ mình xuống ăn sáng, sau lên học bài tí rồi ngủ trưa, rồi chiều dậy tắm rửa rồi ăn, học bài tí rồi lại đi ngủ, đêm đó mình trằn trọc suốt với những lo sợ và mông lung đủ thứ, về chuyện qua nhà cô vào ngày mai, về những việc nên né, nên nói sao cho hợp lí và hơn cả là...ĐỪNG CÓ NGU MÀ NHẮC TỚI CHUYỆN TỐI HÔM ẤY.
Trưa hôm sau, cái trưa mà nóng như đổ lửa, cái trưa mà nắng chói chang đến mức phải nói là khốn nạn ở cái thuở ấy, mình mang trên người một cái quần jear đen, áo thun đen, áo khoác đen, đôi giày đen và cả cái mũ đen nữa để đến nhà Cô T, khi vừa bước ra tới cổng thì nghe ngay tiếng Dì từ trong nhà vọng ra:
- Duyệt...Bảnh Dì nói sau khi chạy ra ngó 1 lượt từ trên đầu xuống dưới chân mình.
Cơ bản là Dì thích màu đen lắm, cái Dì cũng ráng sắm màu đen, nhất là trang phục mục đích chính là để tôn nước da trắng và cái dáng cao của bả, đến là ngựa mà nếu đã không ngựa thì bả điệu tới chảy nước, rất là khổ nhé. Đoạn mình ra đầu ngõ bắt xe ôm và thẳng hướng đến nhà cô T, trên đường đi cơ bản là chẳng nói gì, chỉ nhìn ngắm cảnh vật quen thuộc và hát vu vơ kiểu nhà thơ thôi, qua vài con đường, cuối cùng bác xe ôm cũng dừng ngay trước cái ngõ ấy, mình chào cảm ơn và trả tiền cho bác ấy, đi từ từ và chậm chạp vào ngõ chẳng mấy bận tâm với những ánh mắt soi mói và nghi ngờ của mấy em, mấy nhóc và cả mấy bà thím nhiều chuyện vì căn bản mình nghĩ đơn giản là tới lấy xe xong rút thôi, có gì đâu phải xoắn, mà dù có xoắn thì cũng éo đi tới đầu, ó zè!
Mình dần tiếng lại gần cổng hơn thì thấy cửa trong nhà chỉ mở một cánh mặc dù cố nhìn nhưng vẫn chẳng thấy ai, mình khẽ tiến lại