- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Truyện ngắn,truyện cảm động
» Vệt Nắng Cuối Trời
- Chuyên mục: Truyện ngắn,truyện cảm động
- Ngày gửi: 2013-12-22 10:04:02
- Người gửi: Lợi Thiếu Za ™
- Lượt xem: 350695
Ny...yêu tôi?????
....
Lần đầu tiên, trong lồng ngực của tôi, trái tim đã biết đến
khái niệm thế nào là lệch nhịp.
***
1.
Con bé đó chiều nào cũng ngồi bên vệ đường, với cái rổ bánh
tiêu của nó.
Lần đầu tiên phát hiện ra nó là khi tôi đang mải mê với trận
cầu đỉnh cao cùng lũ bạn. Trái banh vô tình bị thằng Kiên mập sút
một phát bay thẳng vào rổ bánh của con bé đó. Nó nhỏ thó, lầm lũi,
trong khi thằng Kiên thì nghênh ngang lại gần nó và thản nhiên nhặt
trái bóng...chơi tiếp. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đứa con
gái xấu xí đến như vậy, nó đen thùi lũi, thấp tẹt và quần áo thì
dính bết một màu vàng đục đục.
Lần thứ hai gặp nó là khi mẹ dắt tôi đi chơi, tiện thể ghé lại
mua vài cái bánh tiêu ăn lót bụng. Lần này, tôi đã có dịp nhìn tận
mắt con bé quái quáiđó và tôi phát hiện ra ngay cả mái tóc ngắn cụt
ngủn và lộn xộn của nó cũng dính bệt, xơ xác, hanh mùi cháy nắng.
Nói tóm lại, ngoài cái rổ bánh tiêu của nó ra, khi đó tôi chẳng còn
để tâm đến cái gì nữa cả. Cho đến khi giọng nó í ới đằng sau lúc
hai mẹ con tôi đã bỏ đi được vài bước.
"Cô đưa dư tiền..." – nó hơi nhoẻn cười, đưa cho mẹ tôi tờ bạc
5000 đồng bằng cả hai tay. Mẹ tôi hơi lúng túng, lòng cứ nghẹn lại.
Lúc đó tôi hiểu ra ngay, mẹ đã cố tình để lại tờ 5000 đồng đó cho
nó. Một nỗi thương cảm không hiểu sao cứ trào lên trong tôi, tôi
biết mẹ chỉ làm thế với những người thực sự nghèo khổ. Đôi mắt sáng
của nhỏ bán bánh tiêu khi ấy không hiểu sao cứ ám ảnh tôi, cuối
cùng mẹ tôi về nhà với tờ bạc còn tôi thì về nhà với mớ hình ảnh
hỗn độn về nó.
Không hiểu vì lý do gì mà cứ đúng 5 giờ chiều là tôi lại lượn
lờ ngoài ngõ và hướng mắt về phía hàng bánh tiêu của con bé lùn xấu
xí. Có cái gì đó ở con bé ấy khiến tôi hơi e ngại khi đến gần. Tôi
không chắc nữa, có lẽ vì đôi mắt sáng khác thường trên khuôn mặt
đen nhẻm của nó.
"Lấy 3 cái bánh tiêu coi." – Tôi đứng trước mặt nó, nhưng ánh
mắt thì hướng lung tung ra chỗ khác. Nó ngước nhìn tôi rồi nhanh
nhẹn dúi vào tay tôi một bịch. Tôi cầm rồi chạy biến đi. Quái quỷ
thật, sao đôi mắt nó cứ sáng long lanh, tôi dám chắc rằng đôi mắt
đó còn đẹp hơn gấp bội lần so với mấy hòn bi ve đắt tiền của thằng
Kiên mập.
Con bé đó tên là Ny, cái tên thoạt nghe có vẻ mộc mạc nhưng
ngẫm ra thì quả là khác thường. Mẹ tôi có vẻ rất quý nó, thi thoảng
bà lại chép miệng bảo thương cho số phận nó mồ côi, cuộc đời thì
nghèo khổ và khốn cùng. Khi ấy, trong trí óc của một thằng nhóc 7
tuổi như tôi thì cuộc đời có vẻ là một cái gì đó lớn lao lắm. Vì
thế mà hình ảnh Ny trong tôi không biết từ bao giờ đã không còn là
hình ảnh của một con bé lùn tủn đáng ghét nữa, nó trông cứ như một
cây đại thụ giữa bão lớn, mặc dù cái dáng nhỏ tẹo của nó gần như là
bị che khuất sau cái rổ bánh tiêu khổng lồ.
"Tên Ny hả?" – Một chiều buồn tẻ, bọn thằng Kiên không chơi
bóng nữa, tôi mon men đến gần chỗ quen thuộc của con bé bán bánh
tiêu, bâng quơ thốt lên một câu hỏi, dù cũng chẳng cần biết đến câu
trả lời.
"Ừ." – Nó đáp, nhỏ xíu, cũng chẳng thèm thắc mắc về "sự hiểu
biết" bất thường của tôi. "Hôm nay lại 3 cái bánh nữa hả?" Ny lúi
húi, vừa nói vừa lật chỗ bánh kia lên, hình như đang chọn những cái
bánh nóng nổi nhất. Bỗng dưng thấy lòng mình nao nao đến lạ, tôi
khoát tay:
"Khỏi đi."
"Không mua à?" – Nó tròn xoe nhìn lại.
"Hôm nay...lấy cho 10 cái."
Những ngày sau đó, buổi chiều nào tôi cũng đến gần Ny, mua
bánh và chơi với nó. Ny không phải là đứa con gái khó gần như tôi
tưởng tượng, nó khác hẳn với cái vẻ lầm lì ban đầu. Ny nói nhiều,
cái giọng trong trẻo nghe yêu chết đi được, tôi không nghĩ rằng
mình sẽ chuyển qua mê giọng nói của Ny thay vì mê cái món bánh tiêu
nó bán.
"Duy mua nhiều bánh vậy về nhà ăn sao hết?" – Một lần Ny hỏi
tôi khi hai đứa tôi đang chơi đá gà bằng cây cỏ dại. Tôi đã bối
rối, làm sao tôi trả lời được?
"Duy muốn làm Ny vui hả? Đừng vậy nữa nhe, phải ăn thì Ny mới
bán cho chứ!" – Đôi mắt Ny khi ấy như làm sáng bừng cả một khoảng
trời nhỏ. Lần đầu tiên, trong lồng ngực của tôi, trái tim đã biết
đến khái niệm thế nào là lệch nhịp.
...
Tôi và Ny cứ bên nhau như thế với những kỷ niệm đẹp đẽ mà tuổi
thơ mang lại. Tôi thường xuyên đến chơi với Ny và rổ bánh tiêu,
thường xuyên thôi chứ không phải luôn luôn, vì hôm nào bọn thằng
Kiên tụ tập thì tôi cũng đành để Ny một mình. Tôi quý Ny, tôi biết
lòng mình là vậy, nhưng không hiểu sao tôi không muốn ai biết được
tình bạn giữa chúng tôi. Tự dưng tôi sợ thằng Kiên sẽ thấy và trêu
chọc mình. Có lần Ny bị Kiên bắt nạt, thằng mập đó đã dùng gậy đánh
Ny một cái thật đau. Nó bảo rõ ràng nó đã đưa tiền rồi mà Ny cứ vu
oan giá họa. Tôi giận điên, Ny không bao giờ xấu xa đến thế, tôi
ước gì lúc đó mình có thể chọi cho thằng Kiên một cục gạch vào
đầu.
Nhưng sự thật thì tôi đã đứng yên sau một gốc cây và lẳng lặng
nhìn Ny bị tụi nó đánh. Tôi đã hối hận. Giá mà tôi không bị nỗi sợ
vớ vẩn ám ảnh thì có lẽ hôm ấy Ny đã không lủi thủi ra về với bộ
dạng thê thảm.
2.
Mùa thu năm ấy, chúng tôi vào lớp một. Thằng Kiên và cả Ny học
cùng lớp với tôi. Bộ dạng của Ny thật là thú vị, không, gọi là ngạc
nhiên thì đúng hơn, Ny gần như lột xác với bộ đồng phục sạch sẽ,
mái tóc dù vẫn một màu cháy nắng nhưng đã được buộc cao gọn gàng.
Thằng Kiên suýt phun ra ngụm nước khi thấy Ny xuất hiện. Suốt cả
buổi học hôm đó, nó ngồi cạnh tôi mà cứ dấm dúi hướng ánh mắt về
phía Ny.
Tôi không thân thiết với Ny ở trên trường, mặc dù chiều nào
tôi cũng sang nhà Ny chơi. Ny bị đám bạn trên lớp tẩy chay vì hoàn
cảnh nghèo khổ của mình. Dường như không biết tôi sợ chơi với Ny vì
điều đó, cô bé vẫn cười đùa vui vẻ mặc kệ tôi cứ đáp lại thờ
ơ.
"Mày chơi với con bán bánh tiêu đó hả Duy?" – Một thằng bạn
trong nhóm Kiên mập đã huých vào tay tôi lúc tan học, hỏi giọng
khiêu khích. Tôi liếc nhanh qua bóng dáng nhỏ bé của Ny ở phía xa,
rồi cúi đầu.
"Không có!"
"Thiệt không? Mày mà chơi với con bé nghèo rớt mồng tơi đó thì
bọn tao nghỉ mày ra. Đừng hòng đá banh hay đổi bi với tụi tao
nữa."
Khi ấy, những trò chơi vô bổ vẫn có sức hút kỳ lạ đối với tôi.
Và tôi, một thằng ngốc, đã đánh đổi Ny chỉ để giữ lại thứ tình bạn
không đáng có với tụi con trai trong xóm. Từ đó, tôi không dám đến
nhà Ny thường xuyên như trước nữa, vì tôi nghĩ bọn nó sẽ theo dõi
mình. Mà Ny thì hầu như không có thói quen thắc mắc gì về chuyện
của tôi. Lúc đó, tự dưng tôi thấy có lỗi với Ny quá chừng, nhưng
tất cả sĩ diện đã kìm tôi lại.
Rồi không biết từ lúc nào mà khoảng cách giữa tôi và Ny từ
"thường xuyên" đã trở thành "thỉnh thoảng". Có lẽ nguyên nhân chính
không phải vì lời đe dọa của bọn bạn, mà là vì cái sự hèn kém của
tôi, tôi dần mất đi những buổi chiều ngồi bên Ny mặc dù lúc ấy tôi
hầu như còn không nhận ra điều đó.
3.
Tuổi thơ qua đi, cứ nhịp nhàng với những dấu yêu như
vậy.
Chúng tôi lớn lên, hết cấp một, rồi vào cấp hai. Tôi vẫn thế,
cũng chẳng thay đổi gì nhiều, ngoại trừ tính cách thì đã trầm hơn
trước. Tôi không chơi với bọn con trai loi choi trong xóm nữa, vì
căm tụi nó có lần đã phá tan cái xe bán bánh nhỏ xíu mà Ny đã phải
dành dụm mãi mới mua được.
Tôi nhớ đó là năm chúng tôi học lớp 6. Có vẻ như 5 năm tiểu
học bị phân biệt giàu nghèo đã khiến Ny chai lì, hoặc cũng có thể
chính bản tính của Ny đã là như thế, nên cô ấy không hề khóc lóc
hay năn nỉ bọn đó dừng tay lại. Ny chỉ ném cho bọn chúng một cái
liếc, và tôi đã rất bất ngờ khi đôi mắt sáng ngời của Ny đã khiến
cho thằng Hải – cái thằng cầm đầu phải sợ.
Hải vốn là một thằng quậy, nó đã thay thế thằng Kiên làm "bang
chủ", nhưng Ny lúc ấy quả thực vững vàng lắm, cô ấy không còn là
con bé lầm lũi xưa kia nữa, ở Ny có một sức mạnh vô hình mà không
một ai có được.
Tôi cảm phục Ny từ đó. Và sau này mới chợt nhận ra, cô ấy chỉ
lạnh lùng với những kẻ bắt nạt mình, còn khi ở cạnh tôi thì Ny luôn
là một đứa con gái nhí nhảnh và đáng yêu đến lạ.
Cấp hai trong trí nhớ của tôi rốt cuộc cũng chỉ là một quãng
thời gian nhàn nhạt và vô vị. Tôi và Ny học hai lớp sát cạnh nhau,
nhưng cũng ít gặp mặc dù tôi đã hoàn toàn loại bỏ cái nỗi sợ hãi bị
người khác chê cười khi đi cùng với cô ấy. Vì chúng tôi bắt đầu
phải đi học thêm, nên khoảng thời gian chơi ở nhà Ny giờ được rút
ngắn lại chỉ còn mỗi chiều chủ nhật.
Lâu lâu tôi lại đem sang cho Ny mấy món ngon mẹ tôi làm, tiện
thể ghé thăm người bà già yếu của cô ấy. Nhà Ny trống trải, chỉ còn
mình Ny và bà ngoại, người chị gái của cô ấy nghe đâu đã đi làm ở
tận trong Nam. Cái khốn khó có lẽ đã hình thành trong Ny một nghị
lực sống vươn cao mạnh mẽ.
"Duy đến chơi làm bà Ny vui lắm đó!" – Ny cười, nghiêng đầu
nhìn tôi khi tôi dắt xe ra cổng. Đôi mắt sáng của Ny bỗng dưng len
sâu vào trái tim tôi. Giọng nói trong veo từ Ny cứ khiến tôi cảm
thấy thân thương đến lạ.
4.
Khi chúng tôi học lớp 10, Ny đột nhiên trở thành một cô gái
xinh xắn, mái tóc đã dài đến quá lưng, không còn cháy và hanh mùi
nắng như trước, làn da Ny cũng không hiểu tại sao lại trắng trẻo
đến lạ thường. Chắc có lẽ vì con gái đến tuổi trưởng thành ai cũng
thanh tân và đầy sức trẻ như thế. Ny đẹp, nhưng đẹp một cách giản
dị, chứ không đẹp theo kiểu kiều diễm hay quá phô trương. Còn tôi,
mặc dù không phải thuộc dang hot boy nhưng lâu lâu cũng có vài em
đến tìm và dúi vào tay quà cáp cùng những mẩu thư tình. Tôi thường
vứt chúng đi, không hẳn vì không thích mà vì tôi thực sự không nghĩ
rằng mình sẽ yêu một cô gái qua những thứ vớ vẩn đó.
"Duy ngộ thiệt, tấm lòng của người ta mà, sao lại nỡ lòng
nào..." – Ny thốt lên tiếc nuối khi bắt gặp tôi đang vứt mấy bó hoa
vào sọt rác.
"Duy...không thích họ." – Không hiểu sao khi đối diện với ánh
nhìn sâu lắng từ Ny, tôi đã buột miệng, hệt như đang giải thích về
những cô nàng vệ tinh của mình. Ny chỉ cười, không để ý đến sự bối
rối của tôi, cô ấy nhặt những bông hoa lên, ngắm nhìn chúng rồi đột
ngột hỏi: "Nếu Ny tặng cho Duy những thứ này, thì Duy cũng vứt
chúng đi như vậy sao?"
"Tất nhiên là không!"
"Sao vậy?" – Ny tròn mắt ngạc nhiên cho lời đáp thẳng thừng
không hề suy nghĩ. Tôi chợt nhận ra mình vừa bị hớ.
"Ngốc quá! Vì Ny là bạn Duy, còn bọn họ...thì không phải!" –
Tôi gõ nhẹ lên trán Ny rồi kéo cô ấy đi khỏi đó, nhịp chân nhanh
cũng hệt như nhịp tim trong lồng ngực. Ny khúc khích cười, còn tôi
thì cố xoay đi chỗ khác để ngăn không cho cô ấy thấy khuôn mặt mình
đang bừng đỏ.
"Con bé Ny nó được lắm đấy, hôm qua nó vừa đến giúp mẹ dọn dẹp
cỏ trong vườn, rồi sửa giúp mấy thứ đồ linh tinh bị hỏng nữa." – Mẹ
tôi thường bóng gió nhắc đến tên Ny, như bao năm nay vẫn thường
dành cho cô ấy một tình cảm đặc biệt. Tôi nhớ về Ny từ những mẩu
chuyện vụn vặt của mẹ như thế, trong tôi dường như cũng đã không
còn thương hại và tội nghiệp Ny như lần đầu tiên thấy cô ấy trả lại
cho mẹ tờ bạc.
Tôi biết, tình cảm mình dành cho Ny còn hơn thế nữa, nó vượt
qua giới hạn của sự thương cảm, vượt qua giới hạn của tình bạn bè.
Mẹ tôi bảo chẳng có cái gì gọi là hai người bạn khác giới cả. Nếu
là lúc trước thì có thể tôi sẽ nghĩ rằng mẹ sai. Nhưng hiện giờ với
Ny, thì điều đó, quái quỷ làm sao, lại là một điều cực kỳ
đúng.
"Ê, Duy! Mày nói xem, Ny có thích mấy cái vòng tay này không?"
– Thằng Kiên khèo tôi khi chúng tôi đang ngồi trong lớp chờ trống
đánh hết tiết. Nó đưa ra trước mắt tôi đủ thứ vòng vèo sặc sỡ. Tôi
lắc đầu, không nghĩ là Ny hợp với những cái này, cô ấy cần những
thứ giản dị hơn.
"Ầy...tao đã mất công chọn lựa." – Thằng Kiên thả phịch người
xuống ghế, giọng tiếc nuối. Kiên chơi thân với tôi từ khi bị thằng
Hải đuổi cổ khỏi cái ghế "bang chủ cầm đầu", nó bây giờ không còn
mập nữa và cái tính hách dịch cũng đã biến mất. Từ khi học chung
với Ny thời tiểu học, tôi đã để ý thấy Kiên hay nhìn cô ấy với một
ánh mắt thật khác. Rồi khi biết tôi và Ny thân nhau, nó không những
không trêu chọc tôi mà còn kết thân với Ny, có lần Ny còn kể cho
tôi nghe rằng Kiên đã xin lỗi Ny về vụ không trả tiền mấy cái bánh
tiêu hồi bé. Đó là một sự thay đổi đáng ghi nhận, tôi chấp nhận
Kiên cũng bởi vì cái tính dám làm dám chịu của nó (mặc dù nó nhận
lỗi hơi muộn một tẹo). Cả ba đứa chúng tôi chơi với nhau, nhưng
Kiên không biết nhà Ny. Tôi không muốn nói cho Kiên biết dù nó cũng
đã hỏi tôi vài bận.
"Mày...thích Ny hả Kiên?" – Tôi hỏi nó, cố giả vờ trưng ra một
khuôn mặt bình thản. Kiên gãi đầu, mặt đỏ lên:
"Ờ."
Tôi nghe thấy lòng mình chùng xuống. Không hiểu sao lúc đó tôi
cảm thấy khó chịu dữ dội. Tôi ước gì mình chưa từng hỏi Kiên câu
hỏi ngớ ngẩn đó.
Về đến nhà, tôi nằm lăn ra giường, những ý nghĩ về Ny và tình
cảm của thằng Kiên cứ lộn xộn chồng chéo. Tôi thừa nhận mình không
thể chịu nổi cảnh Kiên đi bên cạnh Ny và líu lo kể chuyện này
chuyện nọ. Tôi cảm giác như có kẻ chiếm mất vị trí vốn có của mình.
Tôi đâm ra cáu bẳn và bực bội vô cớ với Kiên, đôi khi cũng mất bình
tĩnh trước cả Ny nữa.
"Mày bị sao vậy hả cái thằng khùng kia???" – Có một lần Kiên
ngỡ ngàng khi thấy tôi lớn tiếng quát Ny.
"Chẳng sao cả!!!" – Tôi ném một cái bánh tiêu nóng hổi vào cái
lò nướng trên chiếc xe bán bánh của Ny, rồi quày quả bỏ đi thẳng.
Chẳng biết sao nữa. Hình như tôi...ghen.
...
"Tao tỏ tình với Ny rồi." – Kiên hí hửng chạy qua nhà tôi vào
một ngày nắng đẹp. Cái tin nó vừa thông báo cứ như một đợt sét đánh
bên tai, tôi quá đỗi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cái bản mặt hớn
hở của Kiên đang tiến lại gần mình.
"Vậy hả..." – Tôi hờ hững, cố không để lộ cảm xúc gì trước mặt
nó, nhưng trong lòng thì nóng phừng phừng như có lửa: "Thế...Ny bảo
sao?"
"Ny...cười...Và chẳng nói gì cả."
Lời thằng Kiên cứ đứt quãng khiến tôi hồi hộp muốn phát điên
lên. Nhưng khi biết được Ny rốt cuộc cũng chưa đáp lại nó thì tôi
cũng phần nào yên tâm được đôi chút.
...
Những kho báu quý giá nhất không bao giờ tự xuất hiện trước
mắt bạn. Bạn phải tự đi tìm và sẽ giữ được nó nếu đủ khôn ngoan.
Nhưng nếu đã không khôn ngoan mà lại còn kém cỏi thì chẳng bao giờ
bạn có được thứ kho báu nào cả. Ngay cả những kho báu ở gần bên bạn
nhất.
Có lẽ tôi đã không nhìn thấy được, Ny là một kho báu quý giá
như thế nào. Tôi chỉ để mặc cho lòng mình trôi chảy theo dòng thời
gian, mà không hề mảy may quan tâm đến việc phải giữ lấy những điều
quan trọng. Những buổi chiều cùng Ny đứng bán bánh với cái xe đẩy
nhỏ giờ đã không còn khiến tôi thích thú nữa, chung quy cũng là do
cái vẻ ân cần thái quá của thằng Kiên dành cho Ny. Không ít lần tôi
bực bội bỏ về giữa chừng chỉ vì không thể chịu nổi cảnh tượng
đó.
Tôi nhận ra vị trí của Ny trong lòng mình là không ai có thể
thay thế được, nhưng tôi không biết điều ngược lại, tôi không biết
trong lòng Ny có chỗ dành cho tôi hay không. Cảm giác đó khó chịu
lắm, nó cứ bồn chồn và thường dễ khiến con người ta đổ quạu. Nhiều
khi tôi rất muốn chạy đến đẩy thằng Kiên ra xa và hét lên rằng tôi
yêu Ny, nhưng tôi không những ngu ngốc mà còn thiếu dũng cảm. Tôi
không biết làm gì khác ngoài việc đứng yên nhìn hai người bọn họ
và...nổi cơn ghen.
Và thế là giữa trăm ngàn những chọn lựa tốt đẹp, tôi đã chọn
cách tránh mặt Ny, một sự lựa chọn không chỉ kém cỏi mà còn mù
quáng. Không hiểu sao lúc đó tôi không hề muốn nhìn thấy Ny chút
nào, tôi vô cớ giận dỗi như một đứa con nít, tôi chẳng đến thăm Ny
những chiều chủ nhật nữa và khi gặp mặt nhau ở trường, tôi cũng chỉ
chào Ny qua loa. Thằng Kiên nhận ra sự thay đổi đó của tôi, tôi
biết nó vốn là một thằng tinh ý.
"Duy, mày giận gì Ny hả?"
"Không" – Tôi đáp lại vẻ mặt lo lắng của nó bằng một cái lắc
đầu lơ đễnh.
"Vậy là mày giận tao?"
"Khô..."
"Mày giận tao vì tao thích Ny?" – Kiên ngắt lời tôi. Tôi chẳng
buồn trả lời nữa, nếu nó đã nghĩ được vậy...thì cứ cho là
vậy.
"Duy!!!" – Kiên đột ngột túm lấy cổ áo tôi, xốc mạnh lên.
"Mày...! Có phải mày...Ny...?" – nó bỏ lửng một khúc giữa tôi và
Ny. Tôi giật mình. Dường như Kiên biết trong tim tôi, Ny là một
người con gái quan trọng. Kiên giật phắt tay ra khỏi người tôi, đẩy
tôi ngã dúi dụi, ánh mắt nó đầy những tia đỏ ngầu. Hơn 10 năm chơi
với nó, chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt đó của nó hướng về phía mình.
Trong khoảnh khắc, tôi bỗng thấy mình đã làm tổn thương thằng bạn.
Có lẽ, Kiên sẽ không chịu nổi đâu nếu tôi khẳng định rằng việc tôi
yêu Ny hoàn toàn không phải là giả dối.
Tôi bịa ra đủ thứ lý do để giải thích cho việc tránh mặt Ny,
nào là bận học, nào là bận giúp mẹ công việc ở nhà, nào là bận săn
tìm học bổng này nọ. Ny chẳng nói gì trước những lý do củ chuối đó,
cô ấy bình thản mỉm cười như bao lâu nay vẫn vậy..
"Ừ, khi nào Duy rảnh, cứ đến chơi." Giọng Ny nhỏ nhẹ nhưng
nghe sao mà mong manh quá. Nó khác hẳn với giọng điệu cứng cỏi khi
Ny đối đầu với những kẻ hay bắt nạt và tẩy chay mình.
Ny vén vài lọn tóc đang lòa xòa trong gió nhẹ, dúi vào tay tôi
bịch bánh tiêu nóng hổi: "10 cái đó, ăn hết rồi lại đến đây, Ny lấy
thêm cho!" Tôi nghẹn lòng khi ký ức hôm nào lại ùa về. Ngày
ấy...chúng tôi bên nhau, vô tư, không suy nghĩ, mặc dù đã có lúc
tôi từng cảm thấy xấu hổ khi có Ny làm bạn. Tôi mở ví, lấy ra tờ
10000 đồng, nhưng Ny xua tay, bảo rằng đó là quà tặng.
"Ny không có nhiều tiền, không tặng được cho Duy những bó hoa
đẹp. Ny chỉ có những thứ này thôi, Duy...đừng ném vào sọt
rác."
Tôi sững người, Ny cúi đầu ngượng ngập giả vờ lúi húi với cái
lò nướng. Ngốc quá, tôi đã bảo là Ny khác họ mà. Họ...không có được
trái tim tôi...như Ny...
"Ny ơi...bên kia người ta đặt mấy chục cái bánh lận đó!" –
Thằng Kiên cầm một xấp tiền, chạy lại gần với khuôn mặt hồ hởi. Tôi
và Ny ngay lập tức thoát khỏi tình trạng bối rối bởi giọng nói oang
oang của nó.
"Duy về nha, Ny!" – Tôi chào Ny rồi xoay người đi thật nhanh.
Ánh mắt thằng Kiên khi nhìn thấy tôi cứ khiến lòng tôi nhói lên một
thứ cảm giác gì đó.
5.
Cuối cấp, chúng tôi lao vào đống bài vở chất chồng. Cuộc sống
của tôi như bị bóp chặt trong guồng quay không lối thoát, nghẹt thở
và khó chịu. Thằng Kiên cũng chịu khó ôn luyện để chuẩn bị cho thi
cử, nhưng sức học của nó chỉ dừng ở loại tạm, nó thường bứt xô khi
lịch học chất chồng lên nhau. Tôi thì khá hơn nó một chút, dù sao
thành tích của tôi cũng xếp top trong trường. Ny dường như cũng dự
định cho mình một trường cao đẳng nào đó có tiếng, tôi nghĩ thế bởi
đã lâu không còn gặp cô ấy nữa, chỉ thỉnh thoảng vô tình thấy Ny ở
thư viện, nhưng không có Kiên mà chỉ một mình Ny. Tôi thường sượt
qua những chỗ có Ny thật nhanh, mặc dù rất muốn tham lam đứng yên
để nhìn ngắm Ny cho thỏa nỗi nhớ.
Tôi và Ny cứ dần xa nhau, tôi và Kiên cũng vậy. Đã từ lâu tôi
không còn biết gì về cuộc sống của Ny, tôi đoán Ny vẫn không bỏ cái
xe bán bánh vì nghe mẹ tôi bảo Ny cần nhiều tiền để chữa bệnh cho
bà mình. Tôi chỉ biết nghe rồi ậm ừ, dù mỗi lần có ai đó nhắc đến
tên Ny là tôi lại càng nhớ cô ấy nhiều thêm.
Một tối muộn cuối tuần, mẹ tôi chìa ra trước mặt mấy cái cà
mèn đựng đầy đồ ăn ngon, thơm nức mũi.
"Đem qua nhà Ny đi con. Hỏi thăm bà con bé giúp mẹ, hình như
bà...yếu lắm."
Tôi giật mình khi nghe mẹ nhắc đến bà cháu Ny bằng một giọng
nói nghẹn ngào thương cảm. Tôi xách xe, đạp lững thững về phía ngõ
hẻm tối tăm ở cuối khu xóm. Ny mở cửa, tròn mắt nhìn tôi. Tôi bước
vào, bước chân ngượng ngạo, có lẽ tôi đã gần như bỏ quên mất nơi
này rồi. Trong trí nhớ ít ỏi của tôi, những chuyện xô bồ của cuộc
sống dường như đã che lấp mất khoảng ký ức đẹp, khoảng ký ức có Ny
và quãng thời gian mà chúng tôi đã nhìn đời bằng đôi mắt trẻ
thơ.
Tôi chào hỏi bà Ny trong khi Ny thì đặt cà mèn lên kệ bếp, sau
đó chúng tôi cùng nhau ra khoảng sân sau vườn, ngồi trên những tảng
đá to, nhẵn nhụi.
"Bà Ny...không sao chứ?" – Tôi ngập ngừng, hơi ái ngại.
"Ừ...Ny...cũng không biết nữa." – Ny cúi thấp đầu, tôi nghe
được những kìm nén trong giọng nói trong trẻo của cô ấy. Tôi vô
thức vươn người, nắm lấy tay Ny và suýt giật mình vì bàn tay ấy sao
mà gầy gò. Ny hơi thảng thốt trước hành động của tôi, nhưng không
phản kháng. Tôi nhìn Ny, bỗng thấy lòng mình chùng xuống vô
hạn.
"Nếu...Ny không còn ai ở bên cạnh nữa, thì...phải làm sao hả
Duy?" – Ny bỗng nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi. Phút chốc tôi
thấy đôi mắt sáng ngời long lanh những hạt nước trong suốt.
"Ny nói gì vậy? Mọi người vẫn bên Ny mà! Có bà Ny, chị Ny,
ừm...và Kiên!" – Tôi lúng túng, chẳng hiểu mình đang nói gì. Ny đưa
tay quệt nước mắt, giọng run run:
"Thế còn...Duy?"
Tôi hơi khựng lại. Hình như tôi đã quên không nhắc đến tên
mình.
"Ừ, Duy nữa" – Tôi siết chặt tay Ny, chỉ nói được có
vậy.
"Duy...sẽ bên Ny, thật chứ?" – Ny gặng hỏi, vài giọt nước mắt
đã lăn xuống dọc theo gò má. Tôi im lặng. Tôi không sợ mình thất
hứa, tôi biết một khi đã muốn bên Ny thì không gì có thể bắt tôi
phải rời xa cô ấy được. Nhưng...tôi sợ, tôi sợ tình cảm quá lớn
trong trái tim mình, khi đối mặt với Ny, tôi không thể nào cho cô
ấy biết được thứ tình cảm đã bị chôn giấu đó.
Ny bỗng đứng dậy, phá tan khoảng không cô đặc với nét cười mờ
nhạt trên khuôn mặt đẫm nước mắt:
"Duy biết không? Ny...đã yêu một người con trai, người ấy ở
gần Ny, có điều đôi lúc cũng xa vời lắm...Ny biết mình chẳng là gì
trong tim người đó cả, nhưng...ước gì người đó cũng giống Duy, ước
gì người đó cũng hứa sẽ bên Ny như Duy đã hứa..."
Dòng nước mắt chảy dài trượt nhẹ trên đôi môi đỏ hồng của Ny.
Dường như nước mắt của Ny cũng thấm vào trái tim của tôi nữa. Ny đã
yêu ai rồi ư? Qua lời cô ấy thì tôi không nghĩ rằng người đó là
Kiên, chẳng hiểu sao. Tất nhiên, tôi thất vọng, vì biết được trong
lòng Ny, mình rốt cuộc cũng chỉ là một thằng bạn thân bình thường.
Nhưng cảm giác thua cuộc một kẻ hoàn toàn xa lạ không ngờ lại dễ
chấp nhận hơn cảm giác bị Kiên giành mất phần thắng.
6.
Bẵng đi vài tuần, từ sau hôm ngồi với Ny ở sau vườn ấy, tôi
chỉ biết lao đầu vào sách vở và quên hết tất cả mọi thứ quanh mình.
Tôi cho rằng việc hành hạ bản thân là cách tốt nhất để không phải
nhớ về Ny và về tình cảm giữa tôi và cô ấy. Cả tôi và Kiên đều yêu
Ny, nhưng cuối cùng người cô ấy chọn không phải là ai trong số
chúng tôi cả. Không biết Kiên thế nào, nhưng tôi thì quả thực đã
không biết bao nhiêu lần phát điên khi nhớ lại những lời Ny nói hôm
ấy sau một thời gian dễ dàng chấp nhận. Điên thật, tôi nhớ Ny điên
cuồng. Một thằng con trai chỉ biết ngồi một chỗ và để mặc cho nỗi
nhớ nhung cào xé thì đúng là rất kém cỏi. Nhưng tôi biết làm gì
đây? Người tôi yêu đâu có dành cho tôi một phần nhỏ nào trong trái
tim cô ấy?!
...
"DUY!!! Mày đi với tao qua nhà Ny ngay!!!" – Một buổi chiều
nắng tắt, thằng Kiên xồng xộc xông vào nhà tôi .
"Chuyện gì vậy?" – Tôi nhíu mày, không hiểu tại sao nó lại đến
đây với một bộ dạng thất thần như vậy.
"Bà Ny...mất rồi!"
...
Tôi phóng nhanh trên con đường dẫn vào ngõ hẻm, trong đầu bây
giờ chỉ tồn tại mỗi một hình ảnh của Ny, thậm chí tôi còn chưa kịp
báo cho mẹ. Căn nhà nhỏ lụp xụp chìm trong cảnh tang tóc thê lương,
những mẩu giấy trắng ngập cả sân nhà. Một cô gái ra mở cửa, tôi
đoán là chị Ny, đôi mắt buồn bã và không nói được lời nào. Tôi lê
từng bước chân nặng nhọc, lòng đau nhói khi lướt qua ảnh bà Ny trên
bàn thờ.
"Mấy hôm nay, Ny không chịu ăn gì cả. Chị sợ, con bé cũng sẽ
theo bà mà đi luôn..." –chị Ny đứng cạnh chúng tôi, giọng khàn đặc.
Tôi và Kiên vội chạy ra sau vườn. Giữa khoảng không gian đen đặc,
cái bóng dáng nhỏ bé ấy như cứa sâu vào tim cả hai chúng tôi những
vết thương lòng. Tay tôi run lên, nhìn Ny đau tôi cũng đau không
chịu nổi. Nhưng lúc này tôi vẫn chỉ là một thằng con trai thiếu can
đảm đến mức chỉ biết đứng từ xa nhìn Ny. Hệt như hồi còn
bé...
"Tao về đây! Mày...ở lại!" – Thằng Kiên đột ngột xoay
người.
"Mày đi đâu? Còn Ny?" – Tôi ngạc nhiên túm tay nó, nhưng Kiên
đã gạt ra: "Ny không cần tao!"
"Mày nói cái gì vậy?" – Tôi hơi lớn tiếng vì cho rằng Kiên
đang đùa cợt.
"Duy... Mày còn định ghen với tao và ngu ngốc đến khi nào nữa
đây??" - Kiên bỗng nhiên nổi giận. "Suốt những năm tháng qua mày
không cảm nhận được những tình cảm Ny dành cho mày cũng trọn vẹn
như tình cảm mày đã dành cho cô ấy hay sao? Còn nhớ có lần tao đẩy
mày ngã chứ? Lần đó tao đã muốn đập mày một trận, thậm chí còn muốn
giết mày! Tao không chịu nổi khi phải nhìn mày với Ny như thế! Tại
sao mày cứ trốn chạy tình cảm thật của lòng mình!? Duy...Ny cần mày
đó, Ny yêu mày đó, luôn luôn và mãi mãi chỉ có mày mới là người duy
nhất nắm giữ trái tim cô ấy!!!"
Kiên nhìn thẳng vào tôi, gay gắt. Nó nói một hơi rồi chạy một
mạch, không quay đầu lại. Tôi sửng sốt và sau đó là ngây dại và bần
thần. Kiên vừa nói cái gì cơ?
Ny...yêu tôi?
Đứng như một bức tượng, trong tôi...nỗi dằn vặt lấn át cả niềm
vui. Hóa ra...đối với Ny tôi không chỉ là một người bạn, hóa
ra...người mà cô ấy đã nhắc tới trong buổi tối hôm trước...là tôi,
chứ không phải Kiên hay một kẻ nào khác?!
Ngu ngốc, tôi ngu ngốc, sao tôi không chịu mở rộng lòng mình
để nhìn thấy được tình yêu của cả tôi và Ny? Giống như việc cứ mải
kiếm tìm một kho báu giá trị mà không biết rằng những thứ giá trị
bên mình mới chính là kho báu, tôi đã suýt bỏ quên Ny và tình yêu
của cô ấy ở phía sau lưng để đi mãi về phía trước vô định. Tình yêu
của Ny là một tình yêu cứ cháy âm ỉ nhưng thầm lặng. Cũng giống như
tình yêu của tôi, là ngọn lửa dai dẳng không bao giờ muốn
tắt...
Ny ngồi im trên tảng đá lớn, hai bàn tay xương xương đan vào
nhau. Tôi có cảm giác cô ấy đã ngồi như thế từ lâu và cứ im lặng
chìm trong nỗi cô đơn đầy đau khổ. Gạt hết mọi suy nghĩ, tôi nhẹ
nhàng bước đến gần rồi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh. Ny vô thức giật
mình. Đôi mắt sáng trong veo giờ đây hằn in những mất mát đau
thương. Tôi gỡ hai tay Ny ra và nắm chặt lấy chúng. Bằng tất cả
tình yêu đong đầy bằng nỗi nhớ, tôi vòng cánh tay còn lại qua vai
Ny, kéo cô ấy vào lòng mình, lặng nghe tim Ny đập ngắt quãng từng
nhịp thổn thức. Một lúc sau, cô ấy mới sực tỉnh, rồi gục đầu vào
vai tôi, khóc. Ny khóc to lắm, khóc òa lên, khóc nức nở. Những giọt
nước mắt cứ thế làm ướt đẫm khuôn mặt Ny và cả vai áo tôi. Tôi dịu
dàng hôn vào tóc Ny, thấy trái tim mình bình yên như vừa tìm thấy
điểm dừng cho một tình yêu trọn vẹn...
Tôi đã ở đây rồi.
Đêm sẽ qua mau thôi.
Tôi đã thấy màu nắng phía chân trời.
Bừng sáng...
22/12/2013