Đường Bá Vũ chậm rãi tiến đến, sau khi nhìn thấy Khoản Khoản và Đường Tâm đang ôm nhau mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lúc trên đường tới cứu hai người, trong đầu hắn nghĩ tới trăm ngàn loại tình huống đáng sợ khiến hắn muốn phát điên lên. Tầm mắt của hắn dùng lại trên người Khoản Khoản, cơ khát cắn nuốt thân ảnh của cô, chính mắt xác định cô vẫn bình an vô sự.
“Cô cho là đã xảy ra chuyện trước dây, ta sẽ không có đề phòng gì sao? Trên quần áo của Đường Tâm đều có gắn thiết bị định vị có thể cho ta trong thời gian ngắn nhất tìm được vị trí của con bé.” Hắn lạnh lùng tuyên bố, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khâu Nhược Nhã, phát thề lúc này nhất định sẽ không buông tha cô ta.
“Ba ba, con với cô Khoản Khoản không sao. Nhưng người đàn bà kia đánh con, mà mấy người đàn ông ngoài kia dùng chiếc gậy đập vào đầu cô Khoản Khoản.”
Đường Tâm thấy cứu binh tới, lập tức đem oan tình báo lên. Cô bé từ trong lòng Khoản Khoản giãy ra, đối với ba mình kêu to.
Mấy người đàn ông quỳ trên mặt đất liều mình lắc đầu, khi nhìn thấy sắc mặt Đường Bá Vũ trở lên xanh mét thì trong lòng tràn ngập sợ hãi.
“Mày dám dùng gậy đánh cô ấy?” Đỗ Phong Thần mỉm cười mang theo hơi lạnh của tử thần, trong lúc đối phương chưa kịp giải thích hắn đã chém ra một quyền, dễ dàng đánh ngất tên đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Khâu Nhược Nhã nắm chặt gậy sắt trong tay, phẫn nộ nhìn hết thảy trước mắt. Thất bại tuyệt vọng kích thích cô ta, làm cho cô ta phát ra bén nhọn tiếng cười, cô ta không làm gì được Đường Bá Vũ, liền quay đầu lại nhìn Khoản Khoản.
“Xem ra hắn thực để ý mày, thế nhưng tự mình đến cứu mày.” Cô ta mở to hai mắt, tới gần Khoản Khoản.
“Nhưng mày cũng không yêu hắn phải không? Mày yêu cũng chỉ là tiền của hắn. Không ai sẽ đi yêu ác ma như hắn, mày cũng giống tao đều yêu tiền của hắn. Tao đã hạ mình cho hắn cơ hội, hắn lại đối với tao hờ hững. Đây là không đúng, không ai có thể cự tuyệt tao, không ai!” Cô ta ngẩng đầu lên cười, thanh âm kia nghe vô cùng chói tai.
Khoản Khoản nhẫn nại đã tới cực hạn.
Cô rốt cuộc không thể chịu được phải nghe những lời làm tổn thương Đường Bá Vũ. Vì thế cô phẫn nộ tiến lên, đem Khâu Nhược Nhã đẩy ngã trên mặt đất.
Hai người đàn bà nặng nề va chạm vào vách tường, đụng ngã thùng nước trên mặt đất, phát ra thật lớn tạp âm, nghe có chút dọa người.
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn anh ấy! Có nghe thấy không? Tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy một xu cũng không có, tôi vẫn sẽ cùng anh ấy cùng một chỗ. Tôi không giống loại người như cô!” Khoản Khoản đem Khâu Nhược Nhã đè xuống, ngồi trên người cô ta, hung ác kêu to, cảm xúc khi bùng nổ thực đáng sợ.
Khâu Nhược Nhã thử dùng gậy đánh cô, nhưng lại bị Khoản Khoản ngăn lại, Khoản Khoản nắm chặt hai đấm, dùng sức hướng cằm cô ta vung lên, đánh cho cô ta tối mắt tối mũi.
“Đây là vì Đường Tâm mà đánh, cô lại dám đánh con bé ư?” Khoản Khoản phẫn nộ chất vấn, hai tay nắm vạt áo của Khâu Nhược Nhã cố gắng lắc mạnh. Cô không thể hiểu vì sao Khâu Nhược Nhã có thể không vì lí do gì lại đi đánh một đứa nhỏ. Đối với cô điều đó quả thực là tội ác tày trời.
Đường Tâm cùng Đường Bá Vũ một bên nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ từng thấy Khoản Khoản tức giận, mà trước mắt Khoản Khoản làm cho bọn họ xem tới choáng váng.
“Ba ba, con nghĩ về sau con sẽ thực ngoan.” Đường Tâm nhỏ giọng đảm bảo.
Đường Bá Vũ gật đầu, miễn cưỡng duy trì tôn nghiêm. Hắn nghi ngờ chính mình cho dù không tới, Khoản Khoản cũng có biện pháp ứng phó tất cả. Hắn có được, là người phụ nữ tốt đẹp nhất, cô ấy dịu dàng xinh đẹp nhưng khi bảo vệ người mình yêu lại giống như sư tử mẹ kiêu ngạo.
Hắn đi ra phía trước, từ sau ôm lấy Khoản Khoản, đem cô mang ra khỏi người Khâu Nhược Nhã đang khóc lóc om sòm.
“Khoản Khoản, đủ rồi, em đừng đánh nữa, anh nghĩ cô ta chịu trừng phạt thế là đủ rồi.” Hắn khuyên bảo, sau đó đem cô ra bên ngoài.
“Nhưng cô ta dám mắng anh, con đánh cả Đường Tâm nữa.” Khoản Khoản vẫn chưa nguôi giận hung ác trừng mắt nhìn Khâu Nhược Nhã.
Cô rất ít khi nổi nóng, nhưng nếu có người giám thương tổn người cô yêu, người đó nhất định sẽ phải đối mặt với một con hổ đói khát.
Đường Bá Vũ ôm cô đi ra ngoài, mang cô đặt vào trong xe, để cô ngồi trên đùi hắn.
“Đường Tâm nói em bị đánh, ở đâu vậy? Em còn đau nữa không?” Hắn hỏi, hai tay di chuyển trên người cô, muốn xác định cô không bị thương. Cũng may trên người cô chỉ có mấy vết trầy da, cũng không nghiêm trọng, sau vài ngày là có thể khỏi hẳn.
Khoản Khoản lúc này mới cảm thấy đau, cô đáng thương hề hề chui vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn. Tuy rằng vẫn tin tưởng hắn sẽ đến, nhưng khi Khâu Nhược Nhã cầm gậy sắt chuẩn bị cho cô một gậy trí mạng thì cô thật sự rất sợ, rất sợ. Cô cũng không phải sợ hãi tử vong, mà là sợ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại hắn, thẳng đến sinh tử thời điểm, cô mới hiểu rõ, cô lại yêu hắn nhiều đến vậy
Đường Bá Vũ khó có thể tưởng tượng, từ mới gặp mặt tới giờ, sau khi cô đi vào cuộc đời của hắn, hắn lại thay đổi nhiều đến vậy. Nguyên bản lãnh khốc hờ hững biến mất, dần dần chỉ còn lại sự dịu dàng sủng nịch.
Hắn phát hiện khối sưng ở gáy cô, đau lòng xoa nhẹ.
“Có đau không?” Hắn hỏi.
“Đau quá.” Cô hít mũi, tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, vô cùng hưởng thụ sự yêu thương hắn mang lại.
“Nếu thế anh mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút được không?” Hắn nói, lo lắng không biết cô có bị nội thương gì hay không.
Nghe thấy phải đi bệnh viện, Khoản Khoản nhịn không được nhíu mày. Cô không muốn đi bệnh viện, vừa trải qua chuyện nguy hiểm như vừa rồi, giờ phút này cô chỉ muốn quay về Đường gia, trở lại gia đình ấm áp của cô. Cô chỉ muốn nằm trong ngực hắn, đón nhận ham muốn của hắn, cảm nhận cảm giác an toàn mà hắn mang lại cho cô.
Chẳng bao lâu, cô đã thực sự coi Đường gia trở thành gia đình của chính mình, khiến cho người nhà của hắn cũng là của cô, cả đời này sẽ không tách ra.
“Em không sao, không cần đi bệnh viện, chỉ là có chút đau đầu, chỉ cần về nhà trườm đá là được.”
Cô tựa vào ngực hắn, ngón tay mềm mại lướt qua ngực hắn.
“Không được, em phải đi bệnh viện…” Hắn hô hấp có chút dồn dập, bởi vì sự vuốt ve của cô mà thở dốc. Hắn không thể tưởng tượng, vừa mới thoát ly nguy hiểm, cô vì không muốn đi bệnh viện mà dụ hoặc hắn?
“Nhưng em hôm nay mặc chiếc nội y lần đầu chúng ta gặp nhau.” Cô buông đầu xuống, che dấu ý cười trong mắt. Cùng hắn ở chung, cô càng lúc càng hiểu được làm cách nào yêu cầu hắn.
Hắn thanh thanh yết hầu.“Cái có màu xanh ư?”
Khoản Khoản e lệ gật đầu, dựa vào bên tai hắn, hơi thở như lan nói nhỏ.“Em còn mặc trọn bộ kia.”
Trong giọng nói của cô tràn ngập mời.
Đường Bá Vũ một hơi ngạnh ở ngực, rốt cục nhẫn nại không được cúi đầu hôn cô. Khoản Khoản trong lòng cười thầm, biết chính mình sẽ không cần đi bệnh viện.
Ánh nắng ấm áp dừng lại trên người họ, ấm áp thân thể cùng tâm hồn họ. Cô giống như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc sống hắc ám của hắn, dạy hắn quan tâm, dạy hắn tình yêu. Hắn ôm chặt lấy cô, thề sẽ dùng cả đời để yêu cô, che chở cô, bảo vệ cô.
Ở một góc nào đó có người đang tụ tập nhìn lén.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Cô bé cười trộm hỏi.
“Đang làm chuyện thân mật.” Lôi Đình trả lời, thực cẩn thận che dấu thân hình cao lớn. Hắn cũng không hy vọng hành vi rình trộm bị ông chủ phát hiện.
Đường Tâm tiếp tục cười.“Lần trước đi nhìn lén chú Đỗ, chú ấy làm được nhiều hơn, cả xe đều lay động.”
“Các cậu mang con bé đi nhìn trộm tôi?” Bén nhọn tiếng kêu vang lên.
Mấy người đang rình trộm bắt đầu phủ nhận cùng đùn đẩy, mãi cho tới khi cô bé chậm rãi nói ra kết luận.
“Thật ra thì, các chú mỗi người hẹn hò cháu đều xem qua.” Vỗ vỗ quần áo bởi vì nằm xuống mà bị bẩn, tiểu ác ma khoái trá xoay người rời đi. Lưu lại tại chỗ mấy người đau khổ suy tư, vội vã nhớ lại lúc hẹn hò chính mình đến tột cùng biểu hiện như thế nào.
Đường Tâm trên mặt mang theo mỉm cười, cô mới là người thắng cuối cùng
THE END