- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Bị hắn nói như vậy, nàng lúc này mới phát hiện nguyên lai chính mình rất buồn lo vô cớ, nàng vẫn nghĩ rằng cá tính chính mình là dạng vô ưu vô lự, như câu thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đây không phải gọi là nhìn không được mặt thật núi Lư sao (ý nói nhìn ko dc bản chất chính mình), chỉ vì đang ở trong núi này chăng? Nàng vừa uống cà phê vừa nghĩ.
“Còn có vấn đề gì? Nói ra đại sư ta thay ngươi khai giải.” (O__o!!)
Hắn thình lình buông lời dí dỏm khiến cho cà phê trong miệng nàng thiếu chút nữa phun ra.
“Đại sư?” Nàng nuốt cà phê vào, bật cười nhìn hắn ngờ vực.
“Ngươi có thể gọi ta là Hạ đại sư, cũng có thể gọi ta là Tử Giác đại sư.” Hắn một bản nghiêm trang nói, làm nàng trong nháy mắt càng cười lớn hơn, vội đưa tay buông ly cà phê đang cầm xuống, miễn cho quá run mà vẩy ra khắp nơi.
“Hạ Tử Giác…” Cười một hồi lâu, nàng mở miệng gọi hắn, sau đó một lần nữa được hắn sửa lại cho đúng.
“Ông xã.” Hắn vẻ mặt kiên trì.
“Ông xã.” Nàng từ nãy đến giờ, trên mặt đều mỉm cười nhìn hắn chằm chằm, ôn nhu hỏi: “Em có hay không từng nói qua với anh rằng em thích anh?”
“Chưa từng có.” Hắn nghiêm túc trả lời.
“Em…”
“Chờ một chút.” Hắn đột nhiên cắt lời nàng.
Nàng nhìn hắn, phát hiện hai mắt hắn nóng cháy, tràn ngập chờ mong.
“So với bốn chữ kia (câu “em thích anh” bản gốc có 4 chữ), điều anh kỳ thật muốn nghe chính là ba chữ khác.” Hắn nhìn nàng không chuyển mắt.
Dịch Tiểu Liên kìm không được mỉm cười, bởi vì nàng vốn đã định sau khi nói với hắn nàng thích hắn, liền nói nàng yêu hắn (rắc rối dữ rứa =’’=), không nghĩ tới hắn lại thiếu kiên nhẫn như thế, trực tiếp ám chỉ nàng… không, rõ ràng hắn muốn nghe nàng nói yêu hắn.
Nàng mỉm cười, ôn nhu nói ra ba chữ hắn kỳ vọng, “Em yêu anh.”
Hạ Tử Giác cảm thấy hô hấp chính mình tựa hồ ngừng lại trong thời điểm đó, lỗ tai râm râm rung động.
Hắn không nghĩ qua chính mình lại kích động như vậy, chờ mong nghe được những lời này của nàng như vậy.
Hắn kìm lòng không được đem nàng ôm vào lòng, gắt gao ôm nàng, sau đó cuối đầu hôn nàng, nhiệt tình như thể là đã chờ đợi nàng ngàn năm vậy.
Hôn như vậy đương nhiên không thể nào kìm hồ vu tình, ngưng hồ vu lễ (ta hỉu nhưng ko giải thích rõ dc… các nàng ai giải thích rõ dc pm ta nhá >__O), chỉ thấy hắn một phen ôm lấy nàng, hướng về phòng ngủ…
Chương 17:
Edit+Beta: Tử Sa
Dịch Tiểu Liên tưởng tượng sau khi mẹ nàng khi nhìn thấy Hạ Tử Giác sẽ có dạng phản ứng gì, nàng đã nghĩ đến trăm ngàn dạng, nhưng chính là không nghĩ đến dạng như vầy.
Mẹ nàng… bị dọa ngây người?!
Mặc dù mỗi ngày đều ảo tưởng rằng con gái có thể gả vào nhà họ Hạ, giúp bà câu dẫn một Tinh Anh nhà họ Hạ về làm rể, nhưng đem một Hạ Tử Giác thật sự để trước mặt bà, công khai chuyện hai người bọn họ đang gặp gỡ, thì mẹ nàng thật sự hoàn toàn ngây dại.
Trên đường từ sân bay về đến nhà, mẹ nàng hoàn toàn không nói nên lời, chỉ tròn to hai mắt, không ngừng dương mắt nhìn Hạ Tử Giác đang ngồi ở ghế phía trước lái xe.
Sau khi về đến nhà, bà tiếp tục mở to mắt nhìn hắn đang ngồi trong phòng khách không dời, cho đến khi ba nàng chịu không được nữa mở miệng mới thôi.
“Bà cũng đủ rồi đó, lão thái bà?” Dịch phụ nói.
Nghe vậy, Dịch mẫu chậm chạp phản ứng chớp chớp mắt mấy cái, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần tức giận liếc Dịch phụ một cái, đáp lại một câu: “Ai là lão thái bà nha, lão đầu tử!” Lúc này mới nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, còn không quên thuận tay đem nàng lôi đi.
Nàng một đường bị mẹ kéo đến mặt sau bức tường ngăn phòng khách với phòng bếp.
“Đây là sự thật sao?” Dịch mẫu nhìn nàng chằm chằm, hạ giọng hỏi.
“Cậu ta thật sự là con trai nhà họ Hạ, con cả nhà họ Hạ cũng là tổng tài công ty con? Con đừng vì mẹ mỗi ngày đều ảo tưởng đến chuyện này, liền tùy tùy tiện tiện tìm một người trông có điểm giống đến giả mạo người ta.”
“Anh ấy không giả mạo, anh ấy thật chính là Hạ Tử Giác, anh cả trong bốn anh em nhà họ Hạ.” Dịch Tiểu Liên dở khóc dở cười nói, không nghĩ đến mẹ nàng có thể nói như vậy.
Tuy rằng đều là lão dân cư ở tại sườn núi Dương Minh, nhưng cơ hội người hai nhà chạm mặt kỳ thật là rất ít, khi hài tử còn nhỏ bởi vì đều học cùng trường, cho nên từng gặp qua vài lần, nhưng sau khi hài tử lớn lên cơ hồ liền không gặp lại mặt, cho nên Dịch mẫu đối với diện mạo của đám con trai nhà họ Hạ, kỳ thật chỉ có ấn tượng mơ hồ mà thôi.
“Nhưng tại sao có thể?” Vẻ mặt Dịch mẫu vẫn còn vẻ không tin.
“Tại sao không thể?” Nàng hỏi.
“Con là con gái mẹ, có nhiêu trọng lượng mẹ thế nào không biết? Nhân tài Tinh Anh ưu tú như vậy sao có thể đến phiên con? Hơn nữa huống chi đầu con cũng chưa hỏng, tay chân đều đầy đủ vô khuyết, thế nào có thể?” (pà này chương đầu nói xuôi h bắt đầu nói ngược đây lạy lun = =!!)
Này là tính cái gì? Dịch Tiểu Liên quả thật không còn lời gì để đáp.
Người mẹ mấy tháng trước còn ương ngạnh bức nàng nhất định phải đến Liên Chuẩn xin việc, nói cái gì nàng trông xinh đẹp như vậy, cần thân cao có thân cao, cần dáng người có dáng người, cần năng lực có năng lực, tuyệt đối có thể cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (cái câu này ở C1.1có, ta giải thick lại… đề cao lợi ích khi ở vị trí đặc biệt, thuận lợi…), còn muốn nàng đừng khiêm tốn quá mức giờ đi đâu rồi?
Là bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi sao? Còn nói tại sao có thể đến phiên nàng? Thật buồn cười!
“Đầu không hỏng, tay chân đầy đủ vô khuyết đây là ý gì?” Nàng nghĩ trước tiên muốn làm rõ lời nói mạc danh kỳ diệu* này.
*Mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích
“Đàn ông ưu tú như vậy có biết bao nhiêu phụ nữ tranh tranh dành cướp đoạt cúi đầu bám lấy làm chồng, trên người ngươi lại ngay cả một chút thương thế cũng đều không có, điều này làm sao có thể?”
Nói thật, nếu có thể thổ huyết, hiện tại Dịch Tiểu Liên thật sự rất muốn thổ huyết.
“Mẹ, nếu mẹ biết chuyện đem anh ấy làm mục tiêu là nguy hiểm như vậy, vì cái gì lúc đầu mẹ còn ương ngạnh muốn đem con đẩy vào hố lửa.” Nàng tức giận bất bình hỏi.
“Hố lửa cái gì? Mẹ nào có đem con đẩy vào hố lửa nha?”
“Ương ngạnh bức con đến Liên Chuẩn xin việc, đến tiếp cận anh ấy không phải sao?”
“Liên Chuẩn là công ty lớn, công ty tốt nha, câu không được rể vàng, con ít nhất còn có thể tìm được một công việc tốt nha, mẹ làm như vậy có gì không đúng?”
“Lúc đó mẹ liền nói rõ hy vọng con có thể tìm được một công việc ổn định tại công ty lớn thì tốt rồi, làm chi muốn đem con trai nhà họ Hạ về, còn nói cái gì mà cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt v.v…”
“Đó là kỳ vọng của mẹ nha, nói một chút cũng không được sao?”
“Cái gì mà bảo nói một chút cũng không được sao? Chuyện kia sau đó mẹ còn gây cho con áp lực, cũng không có việc gì đã bắt con lại hỏi có hay không tiến triển gì gì đó?”
“Mẹ nhàm chán thôi! Mẹ tìm con nói chuyện phiếm cũng không được sao?” Dịch Tiểu Liên cảm thấy mình thật sự sắp bị tức chết, không tin lại có loại chuyện này, bởi vì nhàm chán? Nàng chính là bị áp lực đến nỗi gặp ác mộng liên tục mấy ngày, mẹ nàng rốt cuộc có biết hay không a?
“Được rồi, nhanh thành thật nói cho mẹ biết, chàng trai bên ngoài kia là do con tìm tới giả mạo đúng hay không?” Dịch mẫu kéo kéo tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng nói.
“Đúng.” (@__@!!) Nàng đã tức đến không muốn nói thật rồi.
“Mẹ biết ngay mà.” Dịch mẫu đưa tay đánh xuống lòng bàn tay nàng.
“Đứa nhỏ này con thế nào dùng loại ý nghĩ này hả? Tưởng rằng tìm một người giả mạo gặp gỡ một chút, sau đó lại lấy lý do cá tính không hợp chia tay, sau đó liền kết thúc sao? Con thật là không sợ mẹ chạy đến nhà họ Hạ bám theo bọn họ đòi kết thân nha?”
“Dù sao mẹ vốn cũng rất muốn làm như vậy, không phải sao? Có cơ hội này để mẹ làm một chút cũng không sai.” Nàng nhịn không được trào phúng.
“Cái gì không sai? Con muốn hại mẹ mất mặt sao?”
Dịch Tiểu Liên bĩu bĩu cánh môi, thầm nghĩ: Thế mẹ sẽ không sợ con gái mình mất mặt chắc? Trời biết đoạn thời gian trước khi nàng cùng Hạ Tử Giác chính thức gặp gỡ, đến tột cùng làm biết bao chuyện dại dột, lại có bao nhiêu ăn ngủ bất an, mẹ nàng thật sự là rất quá đáng rồi!
“Bất quá chàng trai bên ngoài rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Dịch mẫu sáng rực nhìn nàng hỏi, “Tên cậu ta gọi là gì? Trông thật soái. Cậu ta là làm cái gì? Kết hôn chưa? Đã có bạn gái hay chưa? Xe vừa rồi cậu ta lái là của cậu ta sao? Nếu để cậu ta làm con rể mẹ, mẹ cũng sẽ rất hài lòng.”
“Con không muốn nói với mẹ.” Dịch mẫu ngẩn ngơ, “Đứa nhỏ này con tại sao như vậy?”
Dịch Tiểu Liên càng nghĩ càng giận, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Mẹ, mẹ thật rất quá đáng rồi, con muốn bỏ nhà ra đi.”
“Cái gì?!” Dịch mẫu nghẹn họng nhìn nàng trân trối.
Nàng không nói nữa, trực tiếp xoay người bước trở về phòng khách, đem Hạ Tử Giác đang cùng Dịch phụ ngồi tại sô pha ôn hòa nói chuyện phiếm kéo dậy, “Chúng ta đi.”
“Làm sao vậy?” Hạ Tử Giác kinh ngạc hỏi nàng.
“Tiểu Liên, con làm cái gì vậy?” Dịch phụ cũng lên tiếng hỏi.
“Con gái ông nói nó muốn bỏ nhà ra đi.” Dịch mẫu từ trong phòng bếp đi ra lập tức hướng Dịch phụ cáo trạng.
“Bỏ nhà ra đi?” Dịch phụ cau mày nhìn về phía nàng.
“Ba, con hiện tại là rất giận mẹ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào ở tại nhà.”
“Lão thái bà, bà vừa làm chuyện gì?” Dịch phụ quay đầu hỏi Dịch mẫu.
“Tôi cái gì cũng không làm, lão đầu tử.” Dịch mẫu trừng mắt nói.
“Nếu không làm, con gái vì cái gì muốn bỏ nhà ra đi?”
“Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Dịch mẫu lần nữa trừng mắt bạn già.
“Tóm lại chính là vậy.” Dịch Tiểu Liên bất chấp tất cả ngắt lời kết luận, sau đó kéo Hạ Tử Giác đến phòng nàng, “Anh giúp em mang hành lý.”
Lần đầu tiên bước vào khuê phòng vị hôn thê, Hạ Tử Giác tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thứ gì cũng đều cảm thấy thú vị.
Bạn đang đọc truyện tại
Dịch Tiểu Liên vừa vào đến phòng liền lôi va ly ra, vội vàng đem một ít quần áo thường mặc cùng đồ vật thường dùng tất cả nhét vào trong va ly, chuẩn bị “bỏ nhà ra đi”, động tác nàng nhanh chóng chuyên tâm chỉnh lý, chỉnh lý, đột nhiên phát hiện hình như có chút là lạ.
Nàng quay đầu tìm cái người làm nàng cảm thấy là lạ kia, chỉ thấy tổng tài đại nhân đang tò mò đứng ở trước kệ sách của nàng nghiên cứu tàng thư của nàng, nàng ngây người một chút, đột nhiên nhảy dựng lên xông về phía hắn. (có cái ri' ‘rấu rếm’ đây *cười gian*)
“Uy, anh đang nhìn cái gì?” Trong nháy mắt che ở giữa hắn cùng kệ sách.
“Làm gì mà căng thẳng như vậy, nơi này có phải hay không có thứ sách gì không thể để anh xem nha?” Hạ Tử Giác tự tiếu phi tiếu nhìn nàng chằm chằm.
“Gì… sách gì?”
“Ví dụ như…” Hắn cười gian.
“… Bách khoa tình ái* v.v.. nha”
*Tình ái: về chuyện quan hệ XXX…
Dịch Tiểu Liên không tự chủ được đỏ mặt, đưa tay đánh hắn một cái, mắng: “Anh đừng nói hưu nói vượn!”
“Nếu không phải, làm gì sợ anh nhìn thấy?” Hắn nhíu nhíu đôi mày tuấn mỹ, liếc nàng nói.
“Bởi vì em sợ anh sẽ cười em, nói em không thực tế.” Nàng thoáng do dự một chút, lúc này mới lẩm bẩm nói.
“Không thực tế?” Hắn không hiểu lắm.
Nàng cắn cắn cánh môi, bỗng nhiên nhắm mắt lại, bất cứ giá nào thấp giọng hô: “Sách nơi đây một nửa đều là tiểu thuyết tình cảm.” (uj truj' tưởng ji' ^O^~~)
Hạ Tử Giác chớp chớp mắt, Tiểu thuyết tình cảm?
Tiểu thuyết… tình cảm?
Khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, không kìm được mà bật cười lớn.
Dịch Tiểu Liên đỏ mặt mắt mở to trừng hắn, biết ngay hắn nhất định sẽ cười nhạo nàng.
Quên đi, cho hắn cười, dù sao hắn cũng không phải giống dạng thích manga, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, đều giống nhau là đang xem một ít sách báo không dinh dưỡng gì cũng không khiến thức gì.
Huống hồ chỉ cần có hứng thú thích đọc sách giống nhau, xem sách gì thì có khác gì đâu?
Bởi vì hai người bọn họ khi nhàn hạ có thể cùng nhau vai kề vai, hoặc lưng tựa lưng nhàn nhã ngao du thế giới trong sách, sau đó cùng nhau cảm giác được sự thoải mái sung sướng, thế cũng đủ rồi không phải sao?
“Cười đủ rồi chứ? Nếu cười đủ rồi thì liền dừng lại, em có chuyện muốn hỏi anh.” Nàng mở miệng nói.
“Chuyện gì?” Hạ Tử Giác vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm vào nàng hỏi, vẫn còn nghĩ tối chuyện đối với tình yêu nàng phản ứng trì đốn nhưng lại thích xem tiểu thuyết tình cảm chuyện này thật rất buồn cười.
Bởi vì từ vị đồng học giám đốc phòng thải cấu kia chuyển thuật lại cách nói của vị hôn thê hắn, vị Dịch Tiểu Liên tiểu thư này đối với sự theo đuổi của người khác hoàn toàn là dạng bất tri bất giác, nhưng nàng lại thích xem tiểu thuyết tình cảm như vậy, đây một cộng thêm một tình huống nho nhỏ không hợp lý nữa rốt cuộc là làm thế nào để giải thích đây? Thật sự rất buồn cười.
“Anh tại sao không hỏi em, em cùng mẹ em đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên đòi bỏ nhà ra đi?” Không để ý tới vẻ mặt tươi cười của hắn, nàng đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng.
“Em muốn anh hỏi sao?” Hắn hỏi nàng.
“Không phải vấn đề muốn hỏi hay không, mà là anh tại sao lại không hỏi?”
“Bởi vì hỏi rồi anh cũng không ngăn cản em, đòi em phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động nha.”
“Tại sao?” Nàng khó hiểu nhìn hắn. “Em nghĩ rằng bất kể là đúng hay sai, anh đều sẽ muốn em tĩnh táo, hoặc nghe lời cha mẹ v.v.. tại sao anh nói anh sẽ không ngăn cản em?”
“Bởi vì,” Hắn hướng nàng nhếch miệng, “em đòi rời đi đến ở cùng anh, anh giơ hai tay hai chân tán thành còn không kịp, tại sao còn muốn ngăn cản em? Anh cũng không phải là thằng ngốc.” (thâm sâu wa’ _’’_)
Dịch Tiểu Liên đột nhiên hiểu ra liền dở khóc dở cười. Thì ra là thế.
“Bất quá rốt cuộc là chuyện gì khiến em đưa ra quyết định mỹ hảo như thế?” Hắn đúng là vẫn còn có điểm tò mò.
“Nói ra anh nhất định sẽ không tin.” Dịch Tiểu Liên nhìn hắn nói.
“Nói ra nghe chút.” Nói như vậy, bảo hắn không hiếu kỳ cũng khó.
“Mẹ em tưởng rằng anh là người giả mạo em tìm đến.”
“A.” Hạ Tử Giác nhịn không được ngẩn ngơ.
“Bà nói nhân tài Tinh Anh ưu tú giống anh như thế sao có thể đến phiên em, nói rằng bà biết em có nhiêu trọng lượng, cho nên là chuyện không có khả năng, còn nói chuyện trước kia muốn anh làm con rể bà chỉ là kỳ vọng của bà, là chủ đề mà bà lúc nhàm chán đưa ra, em thật sự là… thật sự là giận muốn chết!”
“Bà như vậy bởi vì nhàm chán, đem hôn nhân đại sự của con gái mình ra đùa, làm cho ta ăn ngủ không ngon, ác mộng liên miên, anh không cảm thấy rất thái quá sao?”
“Không thể tưởng tượng nhất là, khi nói với em, sau khi xác nhận anh là giả mạo, bà thế nhưng lại đem mục tiêu chuyển đến trên người anh, em thật sự là…”
“Nói ngắn gọn, em hiện tại hoàn toàn không muốn nghĩ đến bà, em muốn bỏ nhà ra đi!” Nàng lớn tiếng tuyên cáo.
Hạ Tử Giác hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói mẹ vợ này của hắn dường như… Ách, đối với hắn là rất tốt, bởi vì nếu không phải theo lời mẹ vợ, Tiểu Liên lại thế nào đến bên cạnh hắn chứ? Hơn nữa hiện tại lại làm cho nàng đưa ra quyết định bỏ nhà ra đi theo hắn về nhà, thật tốt. (ax, sợ ca lun… suy nghĩ sâu sắc thấy ớn… ko bik Liên tỷ nghe được sẽ cảm thấy thế nào nhỉ *chẹp chẹp*)
Vì thế, hắn quyết định sau này nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận mẹ vợ này! (+__=!)
…
Cho dù đối với mẹ vợ còn mơ mơ màng màng chưa biết rõ sự thật, nhưng dựa theo cha vợ sau khi cùng hắn nói chuyện thẳng thắng, đối với lai lịch thân phận của hắn chính là nhất thanh nhị sở (hiểu rõ ràng minh bạch).
Cho nên, Hạ Tử Giác nghĩ thế nào đều cảm thấy cái gì cũng chưa từng làm, cứ như vậy trực tiếp đem con gái nhà người ta mang về nhà ở, như vậy dường như có chút không thỏa đáng.
Nhưng là lúc ấy chuyện đột ngột phát sinh, hắn ngay cả khi có lo lắng đến điểm này, tại tư tâm lại hạ quyết tâm theo ý bà xã đại nhân kiên quyết muốn “bỏ nhà ra đi”, hắn cũng lòng có dư mà sức không đủ, cái gì cũng không thể làm.
Bất quá sau chuyện này đã có thể bất đồng rồi.
Ngày mai hắn lập tức gọi cho cha vợ xin lỗi, cũng hẹn thời gian gặp mặt, thành tâm thành ý trước mặt thỉnh cầu cha vợ đại nhân đem con gái bảo bối của ông giao phó cho hắn, còn khẩn thiết nói chuyện một phen.
“Chiều mai xin nghỉ đi.” Ban đêm, hắn đối với người đang nằm trên gối nói.
“Tại sao đột nhiên muốn em xin nghỉ?”
“Có chút việc.”
“Việc gì?”
“Chiều mai em sẽ biết.”
Chương 18
Edit+Beta: Tử Sa
Giữa trưa ngày hôm sau, Dịch Tiểu Liên xin phép nghỉ nửa ngày, làm việc đến giữa trưa liền tan ca sớm, sau đó thừa dịp đám đồng sự như điểu thú tán* ra ngoài ăn cơm, cầm chìa khóa xe Hạ Tử Giác đã giao cho nàng trước đó, lén lén lút lút bí mật tiến vào bãi đỗ xe ngầm của công ty cao tầng, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, nhanh chóng trốn vào trong xe đợi hắn.
*Điểu thú tán: phân tán chim thú… giống như câu như ong vỡ tổ ở VN
Trong công ty lời đồn đãi về hai người bọn họ truyền đến truyền đi rất nhiều, nhưng dưới sự kiên trì của nàng, đến nay vẫn còn chưa chính thức công khai chuyện hai người bọn họ đang gặp gỡ, bởi vì nàng tuyệt đối không muốn tạo thêm càng ngày càng nhiều chủ đề mới có thể cho những nhân sĩ nhàm chán kia phát huy.
Tóm lại, nàng biết chính mình rất đà điểu (so sánh vậy do đà điểu có tập tính vùi đầu vào cát ^^), nhưng là cá tính bắt ép, nàng cũng tuyệt không thể nề hà.
Vì thế, nàng càng thêm cảm tạ tổng tài đại nhân đối với nàng bao dung cùng yêu thương.
Chỉ là nàng thật sự nghĩ không ra hắn đã bán thứ gì, tối hôm qua bất kể nàng hỏi như thế nào, thậm chí còn không tiếc dùng tới mỹ nhân kế (@__@!! Tỷ ghê wa’), đều không thể làm cho hắn nhả ra nói cho nàng chiều hôm nay hắn muốn làm cái gì, làm gì mà muốn nàng xin nghỉ?
Có chút mạc danh kỳ diệu*, nhưng lại có chút tò mò.
*Mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích
Muốn mời nàng ăn tiệc lớn sao?
Không đúng, kia căn bản là không cần phải đặc biệt muốn nàng xin nghỉ nha, sau khi tan ca hoặc ngày nghỉ, chỉ có hai người cùng một chỗ, bất cứ khi nào cũng đều có thể nha.
Hay là bởi vì hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?
Nhưng sinh nhật hai người bọn họ đều còn chưa tới nha! Ba mẹ nàng hoặc ba mẹ hắn… chăng? Kia cũng không đúng nha, chuyển sang buổi tối hay ngày nghỉ chúc mừng là được rồi, không có lý do phải đặc biệt xin nghỉ để đi chúc mừng.
Kia… phải chăng hắn muốn cầu hôn nàng?
Không đúng không đúng, vậy càng không đúng, bởi vì hắn đã cầu hôn nàng rồi mà nàng cũng đã đồng ý hắn rồi, không phải sao?
Nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra hắn rốt cuộc là có kế hoạch gì? Bất quá cũng không cần nghĩ nữa là được, bởi vì qua lát nữa câu trả lời sẽ được công bố thôi.
Vừa ở trên xe đợi một lúc, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng hắn từ phía thang máy kia đi tới, bước chân có chút vội vàng.
“Xin lỗi, mới tiếp điện thoại. Em đợi lâu chưa?” Hắn vừa lên xe, lập tức áy náy nói với nàng.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ không để ý, nén không được tò mò mở miệng hỏi hắn, “Chúng ta hiện tại muốn đi đâu?”
“Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Hắn khởi động xe, đem xe rời khỏi bãi đỗ xe, sau đó chạy chạy, chạy tiến về hướng tiệm thức ăn nhanh MC Donald?
“MC Donald?” Nàng tự tiếu phi tiếu*, lại có chút dở khóc dở cười quay đầu nhìn hắn.
*Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười.
“Xin lỗi, thời gian có chút gấp, cho nên trưa nay ăn nơi này trước, buổi tối anh lại mời em ăn tiệc lớn.” Hắn áy náy nói.
“Chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu?” Nàng lại hỏi.
“Đợi chút em sẽ biết.”
Kết quả, hắn lại mang nàng đến một gian shop tinh phẩm phục sức đi mua quần áo (ủa còn wán MC Donald đâu ruj' >’’<- ta cug~ đói).
“Làm gì đột nhiên muốn mua quần áo cho em? Chẳng lẽ tối có yến hội thương nghiệp muốn em bồi anh tham dự sao?” Nàng khó hiểu hỏi, rất nhiều tiểu thuyết đều viết như vậy.
“Chuyện đó anh sẽ tìm phòng công quan*.”
*Công quan: quan hệ công chúng
“Cho nên đó là vì cái gì?”
“Đợi chút nữa em sẽ biết.”
Nhìn hắn thần bí mỉm cười hề hề, Dịch Tiểu Liên thật sự càng lúc càng không hiểu trong hồ lô hắn đến tột cùng là có bán thuốc gì, hoàn toàn là kim cương hai trượng sờ không được rõ ràng, bất quá thật cũng biết một chuyện, đó chính là nàng không cần hỏi lại lần nữa, bởi vì hắn căn bản cái gì cũng sẽ không nói.
Sau khi thay một thân toàn trang phục và đạo cụ mới thì rời khỏi shop tinh phẩm, hắn lại mua một bó hoa cho nàng, một bó hoa được gói lại phi thường tinh mỹ xinh đẹp, hơn nữa trùng hợp là hoa hồng trắng nàng thích nhất, làm nàng nghĩ tiếp tục giả im lặng cũng khó.
“Sinh nhật em còn chưa tới, ngày Valentine cũng đã qua, hoa này… em có thể hỏi nó đại biểu cho ý gì không?” Nàng nhướng mày hỏi.
“Em đoán đi.” Hắn mỉm cười với nàng, tiếp tục thừa nước đục thả câu.
“Em đoán được đã không hỏi anh rồi.” Nàng nhịn không được lầm bầm nói. “Anh đừng lần nữa thừa nước đục thả câu hại em miên man suy nghĩ, nhanh nói cho em biết chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu, muốn đi làm cái gì?”
“Trước hết nói cho anh biết em là đang miên man suy nghĩ những gì?” Hắn tò mò hỏi.
“Không phải có câu nói như vậy sao, vô sự xum xoe, phi gian liền nói sao?” Nàng có chút đăm chiêu nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng nói.
Hạ Tử Giác không nói nên lời, vẻ mặt dại ra nhìn nàng, quả thực không thể nói gì để chống đỡ.
Dịch Tiểu Liên nhịn không được bị biểu tình không thể nói gì để chống đỡ trên mặt hắn làm cho tức cười.
“Em hay nói giỡn.” Nàng nói.
Hắn nhìn nàng bất đắc dĩ.
“Ai bảo anh cũng không trả lời vấn đề của em, lại muốn em trả lời anh trước.” Nàng lườm hắn một cái, tiếp đó lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng, hạ mi mắt nói: “Nếu anh hỏi em đang suy nghĩ cái gì, em đang nghĩ…”Nàng không tự chủ được dừng lại một chút, lúc này mới nói tiếp: “Anh sẽ không nghĩ hôm nay cùng em kết hôn chứ?”
Âu phục trắng, giày trắng, hơn nữa bó hoa hồng trắng (đi đám tang là cái chắc ^__^), còn phải đặc biệt xin nghỉ, chuyện ngày nghỉ lễ không thể làm, nàng nghĩ thế nào đều cảm thấy hình như không phải không có khả năng này.
Nàng nhìn hắn, chờ hắn trả lời, không ngờ tới hắn lại dứt dứt khoát khoát trực tiếp thừa nhận…
“Đáp đúng rồi.” Hắn nói. (her… @__@ hại ta cứ nghĩ ca đi xin phép nhạc phụ đại nhân chứ)
Dịch Tiểu Liên nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt hồi hợp nhìn hắn, đổi thành nàng nói không nên lời.
“Anh, anh là nghiêm túc sao?” Bởi vì quá mức kinh ngạc cùng không thể tin được, Nàng không khỏi nói lắp hỏi.
“Đương nhiên.” Hắn chính là không chút do dự gật đầu.
“Nhưng là…” Đầu nàng có chút rối loạn, “Em còn chưa ra mắt ba mẹ cùng người nhà anh, còn có ba mẹ em nếu biết em tiền trảm hậu tấu* …”
*Tiền trảm hậu tấu: làm trước báo sau
“Chỉ là đi đăng ký trước mà thôi, sau đó chúng ta vẫn là có thể chiếu theo bù hết thảy mọi tập tục rồi chính thức tiến hành hôn lễ.”
“Đã như vầy, tại sao muốn đăng ký trước? Đợi khi hôn lễ xong xuôi rồi đăng ký không tốt sao, hà tất nhất thời nóng lòng?”
“Bởi vì chúng ta hiện tại ở cùng một chỗ.” Hắn nhìn nàng nói.
Nàng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Chuyện này một khi bị người khác bộ phong tróc ảnh* biết, có thể sẽ đem sự kiện chỉnh lại nói rất khó nghe, anh không hy vọng xảy ra chuyện này, cho nên chúng ta đăng ký kết hôn trước, để hết thảy danh chính ngôn thuận.” Hắn vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói với nàng.
*Bộ phong tróc ảnh: bắt gió bắt bóng- chỉ hành động dựa trên bằng chứng, tin đồn
“Nhưng là trước anh không phải nói rằng miệng sinh trưởng trên mặt người khác, bọn họ muốn nói gì không phải chúng ta có thể ngăn cản, chỉ cần chúng ta hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi sao?” Nàng đem câu trước kia hắn nói cho nàng chẹn họng hắn, nhưng trong lòng sớm đã tràn đầy cảm động.
“Gặp gỡ cùng sống chung không giống, không kết hôn lại cùng sống chung có thể trở thành nhược điệm cho người khác công kích, cho nên chúng ta đăng ký trước, công khai nghi thức hôn lễ đợi sự tức giận của em đối với mẹ tiêu rồi sau đó chúng ta lại làm.” Hắn tỏ vẻ nghiêm túc.
“Nhưng là chuyện này thật sự có thể làm như vậy sao? (nhưng là… wài á tỷ = =!!) Em ngay cả người nhà anh đều còn chưa gặp qua, anh xác định ba mẹ anh sẽ không để ý một người ngay chào hỏi đều chưa hướng bọn họ gởi qua, đã liền muốn làm con dâu họ sao?” Nàng có chút do dự.
Bạn đang đọc truyện tại
“Nếu em là lo lắng vần đề này về ba mẹ anh, kia không cần thiết, bọn họ bất kể chuyện này.”
“Có ý gì?”
“Khi ba mẹ anh tuổi còn trẻ, bởi vì ba mẹ họ nhúng tay quản chuyện quan hệ nhiều lắm, ở trên con đuờng tình cảm này ăn không ít khổ, cho nên bọn họ chưa bao giờ can thiệp chuyện tình cảm của huynh đệ bọn anh, chỉ làm rõ chúng ta qua một câu.”
“Câu gì?”
“Chỉ cần xác định đối phương là người con muốn dắt tay cùng đi qua cả đời, hơn nữa tuyệt đối không hối hận là được.”
“Bọn họ không thích, nhìn không thuận mắt cũng không sao?”
“Vấn đề này chúng ta đã hỏi qua.”
“Vậy ba mẹ anh nói như thế nào?”
“Chúng ta thích là được rồi, bởi vì người muốn cùng đối phương cùng qua cả đời, là chúng ta, cũng không phải bọn họ.” Nói đến điều này, Hạ Tử Giác nhịn không được cười cười.
“Anh cười cái gì?” Nàng hỏi hắn.
“Anh nghĩ đến lão Tứ khi đó còn hỏi một vấn đề rất buồn cười.”
Lão Tứ hẳn là Hạ Tử Dược. Dịch Tiểu Liên nghĩ thầm, sau đó tò mò hỏi: “Hắn hỏi vấn đề gì buồn cười?”
“Hắn nói, nếu ta thích một tên đàn ông thì sao?” Hạ Tử Giác cười nói.
Dịch Tiểu Liên tròn to hai mắt, “Sau đó thì? Ba mẹ anh trả lời thế nào, bọn họ không có sụp đổ chứ?”
“Bọn họ thật là vừa mới bắt đầu có ngây người một chút, bất quá sau lại gật đầu tiếp nhận nói, bọn họ chính là có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về, coi như có thêm một đứa con trai, không vấn đề.”
“Ba mẹ anh hảo cởi mở.” Nàng hạ kết luận ca ngợi.
“Ba em cũng không tệ.” Hắn đột nhiên xuất ra câu này, làm cho Dịch Tiểu Liên chớp chớp mắt, khó hiểu “A” một tiếng.
“Tới rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Hắn nói.
Bất tri bất giác tới nơi, Dịch Tiểu Liên rốt cuộc xác định hắn không phải đang làm nàng vui vẻ, bởi vì nơi này là pháp viện* địa phương, điều làm nàng ngây ra như phỗng chính là, nàng canh nhiên nhìn thấy ba nàng cùng Mạn Ny xuất hiện trước mặt nàng.
*Pháp viện: tòa án
“Ba, Mạn Ny, các ngươi tại sao lại ở nơi này?!” Nàng nàng tiến bước phía trước, kinh ngạc hỏi.
“Ta cùng bá phụ là tới nơi này làm người công chứng cho các ngươi. Chúc mừng ngươi sẽ kết hôn, Tiểu Liên.” Mạn Ny vui vẻ nói, sau đó gắt gao ôm lấy nàng.
Dịch Tiểu Liên nhìn về phía ba nàng vẻ mặt có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười ngắm nhìn nàng đầy ôn nhu kia, rốt cuộc đã hiểu rõ hắn làm cái gì.
Mặc dù chỉ là vì át chế lời đồn, dĩ phòng vạn nhất* mới quyết định muốn đăng ký kết hôn trước, nhưng là hắn đã vì nàng mời tới ba nàng cùng người bạn thân thiết nhất Mạn Ny để bọn họ làm người chứng kiến.
*Dĩ phòng vạn nhất: ngăn ngừa chuyện bất ngờ xảy ra
Nàng không khó tưởng tượng hắn là bỏ ra bao nhiêu công sức, mới có thể thuyết phục ba nàng đem con gái duy nhất mà từ nhỏ đã được bản thân bảo vệ che chở trong lòng bàn tay, cứ như vậy lặng lẽ gả cho người đàn ông vừa mới gặp qua một lần không lâu trước đó.
Cảm động tràn ngập trong tim, nàng không tự chủ được hốc mắt đỏ lên, cấp cho hắn một cái mỉm cười tràn ngập cảm tạ cùng cảm kích.
Chương 19
Edit+Beta: Tử Sa
Chương này cũng có 1 đoạn 3, 4 dòng về H ko nhiều, cug~ ko có ji' nên ta ko đặt cảnh báo ^__^
Kết hôn rồi.
Mục phối ngẫu* trên thẻ căn cước** không còn là khoảng trống nữa, chính là điền vào tên của tổng tài đại nhân cảm giác thật là kỳ quái.
*Phối ngẫu: bạn đời, vợ/chồng
** Thẻ căn cước: còn gọi là giấy chứng minh nhân dân, Hán việt là thân phân chứng
Vốn là chỉ có tên cha mẹ, bởi vì bọn họ là người đã cấp cho nàng sinh mệnh, đương nhiên trọng yếu. Mà hắn đây?
Một người không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì, thời gian quen biết cũng không lâu, đối với hết thảy tính tình, sở thích, quá khứ của người ấy đều vẫn là chưa hiểu rõ hết, nhưng lại giống với cha mẹ thân sinh cũng điền vào chỗ trọng yếu trên thẻ căn cước nàng, cảm giác này thật sự kỳ quái, nhưng làm cho nàng không tự chủ được muốn mỉm cười, muốn cười trộm, muốn cười to hoan hô, sau đó lớn tiếng triệu cáo thiên hạ nàng đã kết hôn rồi, phối ngẫu là Hạ Tử Giác, chính là Hạ Tử Giác- lão đại kiêm tổng tài của Tinh Anh Môn kia, hâm mộ không? Hâm mộ không? Ha ha ha ha ha… (các nàng biết số bịnh ziện tâm thần ko = =!!! gọi dùm ta gấp kái…)
“Làm gì một mình ở bên này ngây ngô cười?”
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng hắn, một giây sau nàng đã rơi vào trong ngực hắn.
Nàng quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn mới vừa tắm xong tóc còn ướt, tuy không ướt đến mức nhỏ giọt, nhưng là trong phòng đang mở điều hòa, không đem tóc sấy khô lại liền để khí lạnh thổi vào như vậy, hắn không sợ sẽ đau đầu sao?
“Đi sấy tóc đi, trong phòng đang mở điều hòa mà.” Nàng cằn nhằn hắn.
“Bà xã, giúp anh sấy.” Hắn nghiêng nhìn nàng mỉm cười.
Chẳng biết là có phải nàng ảo giác hay không, sau khi đăng ký kết hôn cảm thấy tất cả mọi việc nhỏ nhặt hắn đều trở nên rất thích kêu nàng giúp hắn làm, tỷ như giúp hắn sấy tóc, giúp hắn gãi chỗ ngứa, hoặc giúp hắn rót nước, lấy cái remote (đừng nói vs ta các nàng ko bik đây là kai’ ri' nha =__=!) v.v.., sau đó, cộng chung với điểm đều dùng cái thanh âm ngọt như đường gọi nàng bà xã, sau đó khi nàng giúp hắn làm xong, liền trao cho nàng một cái hôn môi nóng bỏng để cảm ơn (cái này gọi là bik lợi dụng… >’’< ta cug~ mún aaaaaa…). Cảm giác rất cố ý, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất thích, giống như là đối với nàng làm nũng vậy.
“Máy sấy.” Nàng đưa tay nói.
“Đây.” Không ngờ hắn trước đó đã chuẩn bị tốt, đặt ở phía sau lại để nàng phải yêu cầu, hại nàng thiếu chút nữa bật cười, quan trọng là, ngay cả ổ điện cũng đã cắm vào xong rồi.
“Đều đã cầm trên tay rồi, làm gì không tự mình sấy?” Nàng hỏi hắn.
“Anh muốn em giúp anh sấy.” Một lúc, hắn thêm vào một câu, “Đây là tình thú* vợ chồng.”
*Tình thú: thú vui tình cảm
Nàng hoàn toàn bị hắn chọc cười thành tiếng.
“Tình thú? Hai chữ này thật không thích hợp với anh.” Nàng vừa cười vừa nói, đứng dậy, để hắn ngồi ở bên giường tiện cho việc giúp hắn sấy tóc.
“Không thích hợp chỗ nào?” Tay hắn bò lên thắt lưng nàng, thuận thế ôm vòng lại hỏi.
“Bởi vì anh là đại tổng tài công chính nghiêm minh, có chút lạnh lùng cuồng ngạo lại đứng đắn, uy phong lẫm liệt nha.”
“Đại tổng tài thì không biết tình thú sao?” Hắn nhíu nhíu mày, tay tiến vào trong quần áo nàng (lợi dụng lợi dụng a T^T), nhẹ nhàng cọ xát bên hông nàng hỏi.
“Không phải không biết, chỉ là làm cho người ta có chút khó có thể tưởng tượng mà thôi, cảm giác anh trong công ty và tại nhà dường như được chia thành hai người khác nhau.” Nàng nói.
“Vậy em thích anh tại công ty, hay là tại nhà?”
Nàng bỗng nhiên đối với hắn nhếch miệng cười, cấp cho hắn một cái đáp án vạn vô nhất thất*. “Đều thích.” Nàng nói.
*Vạn vô nhất thất: an toàn tuyệt đối, chắc chắn
“Em thật biết ăn nói, bà xã.” Hắn bỗng nhiên đỡ lấy cái ót nàng, đem nàng đè xuống rồi dùng lực hôn một cái.
“Uy, nghiêm chỉnh chút, em đang giúp anh sấy tóc mà!” Nàng trừng yêu hắn một cái khiển trách, không cẩn thận bị luồng gió nóng rực làm bỏng đến thì làm sao bây giờ?
“Sấy tóc có quan trọng như vậy không?” Hắn đem máy sấy từ trên tay nàng nhấn nút off, sau đó hướng mặt đất vứt xuống. (phí a T__T nhà giàu có khác… hư làm sao xài … nhẹ nhàng thuj ca uj)
“Anh làm gì? Tóc còn chưa khô.” Nàng kháng nghị kêu lên.
“Nửa giờ nữa khô là được rồi, hiện tại có một việc so với sấy tóc càng quan trọng hơn phải làm.” Hắn ánh mắt nóng cháy, giọng nói khàn khàn, làm cho người ta vừa nhìn liền biết hắn đang nghĩ cái gì.
Dịch Tiểu Liên bởi vậy đỏ mặt, lườm yêu hắn một cái, giây tiếp theo đã bị hắn kéo lên giường, xoay người một cái liền bị hắn đặt ở dưới thân, nụ hôn như giọt mưa đáp xuống trên khuôn mặt nàng, trên vai, sau đó không ngừng lan rộng xuống dưới.
Sau chuyện, nàng đổ mồ hôi đầm đìa bị hắn ôm ở trong lòng thở dốc, vừa mệt vừa thỏa mãn, nhưng không có gì buồn ngủ.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn như là cảm giác được động tác hay tầm mắt của nàng mở ra đôi mắt vốn là đang nhắm lại.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi nàng, giọng hơi khàn, rất quyến rũ.
“Không biết tại sao không có buồn ngủ.” Nàng nói.
“Vậy có muốn hay không làm thêm lần nữa?” (@__@!! Càng ngày càng pó tay vs ca) Hắn nhếch miệng, ái muội hỏi nàng.
Nàng át chế không được ngượng ngùng lườm hắn một cái, đánh hắn một cái, sau đó yêu cầu, “Bồi em nói chuyện phiếm.”
“Em muốn nói gì?” Hắn ngồi dậy, làm nàng dựa sát vào trong ngực mình, giúp hai người điều chỉnh một cái tư thế dễ chịu sau đó hỏi nàng.
“Không biết, tùy tiện.” Nàng nói.
“Rõ ràng thật.” Hắn nhỏ giọng trào phúng.
Nàng nhịn không được bật cười ra tiếng.
“Em định khi nào mới muốn thành thật nói cho mẹ em chuyện chúng ta?” Hắn hỏi nàng. “Em hẳn là biết qua năm nay, em liền 29 tuổi, trên tập tục không thích hợp để kết hôn.”
“Em cho rằng chúng ta đã kết hôn rồi.” Nàng nói.
“Còn thiếu một cái hôn lễ phong phong quan quan*, có thể triệu cáo thiên hạ.” Hắn tỏ vẻ nghiêm túc, nàng lại nhất thời có loại cảm giác không ổn.
*Phong phong quan quan: bày ra trước mắt
“Em thích tiểu nhi mỹ* hôn lễ, không thích đem hôn lễ làm cho thật lớn.” Nàng tiên hạ thủ vi cường** thanh minh.
*Tiểu nhi mỹ: nhỏ mà xinh đẹp, ấm cúng
** Tiên hạ thủ vi cường: xuống tay trước để đạt dc lợi thế
“Xin lỗi, bà xã, điểm này có thể không thể để bà xã thuận tâm như ý rồi.” Hắn nói tiếng xin lỗi.