- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Nhưng cậu ấy không đánh tôi, cậu ấy thậm chí không nói một lời nào cả. Khi cậu ấy quay mặt lại nhìn tôi, đôi mắt đã hồi phục lại nét ôn hòa vốn có, rồi cậu ấy cởi áo khoác ngoài ra, quấn nó quanh người tôi, thận trọng bế bổng tôi lên bằng cả hai tay.
Sau khi bước ra khỏi quán rượu, cậu ấy đưa tôi vào trong chiếc BMW của mình, sau đó tôi đã ngủ thiếp đi trong bầu không khí ấm áp và mùi nước hoa Eau de Cologne.
Ngày hôm sau, tôi giả vờ như ngây dại, không còn nhớ chút gì cả, tôi hỏi An Lương xem tối qua khi trở về, tôi có nói câu gì không. Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, nói tôi uống say rồi, toàn nói những lời mơ hồ. Tôi không can tâm, tiếp tục truy hỏi. An Lương nói: "Cậu nói ;cơ thể em, đã gìn giữ suốt hai mươi mốt năm là vì anh'." Sau đó, mặt tôi đỏ lựng lên, cũng may mà An Lương không dò hỏi kỹ xem là gìn giữ cho ai. Chuyện này đã trôi qua như vậy.
Mối quan hệ của tôi và An Lương cứ bình thản giậm chân tại chỗ như vậy. Duyệt Duyệt thường xuyên trách mắng tôi, nói tôi đối xử tàn nhẫn với An Lương, bởi vì tôi chưa từng coi cậu ấy là người yêu, còn cậu ấy trước sau luôn giữ mình như vàng ngọc là vì tôi. Tôi cũng rất muốn đối xử với An Lương nhân từ hơn một chút, vì vậy, tôi đã dọn tới sống chung với Leo.
Leo thuê cho chúng tôi một căn hộ, trong đó có đồ dùng nhà bếp kiểu Âu tinh xảo, hoàn chỉnh nhưng tôi chưa hề nấu ăn. Tôi cảm thấy nấu ăn cho đàn ông là nghĩa vụ ngọt ngào của người làm vợ, tôi không phải là vợ của anh ấy, tôi chỉ là người thứ ba.
Đối với tôi, Leo có thân phận quan trọng biết bao. Anh ấy là thầy dạy tôi biết trang điểm sao cho tinh tế mà độc đáo, biết suy nghĩ một cách thấu đáo, dạy tôi đi lại một cách nho nhã, dịu dàng, dạy tôi ăn nói lịch lãm, đúng chỗ, dạy tôi cách liếc mắt đưa tình lả lơi, dạy tôi từ bỏ món nước chanh để thư thái uống rượu, dạy tôi những bước đầu tiên từ chỗ đang dò dẫm tìm đường đến khi tự tin bước chân vào xã hội.
Anh ấy là ước mơ của tôi, người đàn ông lãng mạn ân cần này, anh ấy không thể lấy tôi, vì vậy cũng không miễn cưỡng ép tôi phải bị tiêm nhiễm những khói lửa của nhân gian, không để tôi phải khom mình phục vụ đàn ông. Nhà bếp và tủ lạnh của chúng tôi chỉ dùng để lưu trữ rượu tây và rượu vang. Chọn một đêm với lý do đi công tác, Leo lại có thể thắp nến, bật ngọn đèn nhỏ, cùng tôi ngồi lặng lẽ nhâm nhi ly rượu, thưởng thức cuộc sống, thưởng thức phong vân tình trường, thưởng thức nhân tình thế thái.
Anh ấy là tình nhân của tôi. Chúng tôi trao nhau những nụ hôn cuồng nhiệt, vuốt ve lẫn nhau, cũng ngâm nga quên mình, cũng từng an ủi vỗ về cho nhau. Dù rằng anh ấy không phải là cậu ấy, còn tôi cũng sớm đã không phải là tôi của ngày xưa rồi.
Tôi dường như là nhân vật thứ ba ưu tú nhất trên thế giới, tôi không bao giờ kiểm tra điện thoại di động của Leo, với những hàng động giấu đầu hở cuối của Leo, tôi cũng có thể không nghe, không nói, không bao giờ chủ động khiêu khích cãi lộn, không ích kỷ, không đố kị cũng như không nghi ngờ. Hai chúng tôi luôn thẳng thắn với nhau như đôi mắt của anh ấy, không cần thiết phải khách sáo giả tạo, không nghi kị lừa dối lẫn nhau. Thái độ của tôi luôn khiến Leo vừa thích thú lại vừa rầu rĩ, anh ấy thậm chí còn hy vọng tôi có một chút ghen tị thường tình như những người phụ nữ khác để chứng minh trong lòng tôi có anh ấy. Với tôi, không thể không nói rằng Leo chính là người đã hướng dẫn tôi thoát xác thành bướm. Tôi vừa không đếm xỉa đến mối quan hệ với Leo, lại vừa vô cùng cảm kích với sự dạy bảo của anh ấy.
Nhưng đối với Leo, tôi dần dần đã mất đi sự hấp dẫn.
Lại đến đầu xuân của một năm mới, cả thế giới vừa được gội rửa bởi những cơn mưa nhỏ, ngay cả ánh nắng ban mai lọt vào trong phòng cũng mơn mởn xanh non.
Tôi vùi đầu trong ô chăn, phả hơi thở về phía giữa eo của Leo, chỗ đó của anh ấy đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần chạm vào đó là anh ấy sẽ cảm thấy rất buồn và ngứa ngáy.
Leo choàng tay kéo tôi lại, lật người nằm đè lên tôi, dùng mũi cọ cọ vào mũi tôi, cười một cách xảo quyệt "Em không sợ anh sẽ ăn thịt em sao?".
"Anh không dám." Tôi lẳng lơ khiêu khích. Tôi mê khóe môi hơi nhếch lên của anh ấy, mê giọng nói khàn khàn của anh lúc sáng sớm. Né tránh bàn tay đang xâm phạm cơ thể mình của anh ấy, tôi nói một cách vô tội: "Bên ngoài trời mưa rồi, có thể không đi được không?".
"Cô ấy một mình đến thành phố này tìm anh, ngoài anh ra thành phố này hoàn toàn xa lạ đối với cô ấy, em nói xem anh có thể không đi đón cô ấy được không?" Leo dịu dàng nói, ngón tay vẫn đang dò dẫm trong làn áo ngủ của tôi, nhẹ nhàng mơn man như đang chơi đàn.
Leo yêu quý của tôi vẫn là người quan tâm, ân cần với phụ nữ như vậy đấy.
Tôi đẩy tay anh ấy ra, đúng lúc đó, điện thoại di động của Leo rung mạnh phía dưới gối, trái tim tôi cũng đang tan vỡ, tan vỡ theo từng nhịp rung của nó...
"Đã lên máy bay rồi ư? Hử? Em yêu." Leo nói với người phụ nữ trong điện thoại với cùng một giọng nói ấm áp dịu dàng như vậy, thậm chí còn không thèm thay đổi một chút cho khác với điệu bộ khi nói với tôi, cứ thẳng thắn xoay chuyển như thế, đem chút hấp dẫn đó dành tặng cho người con gái trong điện thoại.
Chương 15.2: Vợ bé
Sưu tầm
Tôi lật người, cưỡi lên người anh ấy, cúi đầu gặm nhấm vùng cổ trơn bóng trắng ngần của Leo như một chú kiến nhỏ, tôi đã học được cách làm thế nào để chọc ghẹo đàn ông. Còn Leo, anh chỉ cần gạt nhẹ một cái là có thể dẹp tôi sang một bên, vẫn nói vào điện thoại như không có ảnh hưởng gì: "Đồ ăn sáng trên máy bay tệ lắm, em đừng ăn nhé, bữa sáng cứ để anh lo, sau hai giờ đồng hồ em sẽ được toại nguyện. Phải ngoan nhé, được rồi, ừm, hôn em..." Sau đó, anh ấy dí môi vào điện thoại, phát ra những tiếng hôn rõ ràng.
Cuối cùng cuộc điện thoại cũng đã kết thúc.
Tôi chăm chú nhìn vào mắt của Leo, cố gắng tìm trong ánh mắt đó một chút áy náy, nhưng nào có chút gì. Leo cười nhẹ với tôi, véo má tôi nói: "Sao, lại ghen cơ à? Chẳng phải hôm qua em còn giúp anh chọn quà tặng cho vợ anh hay sao? Cô bé Lạc Lạc biết điều đâu rồi? Hử?".
"Nhưng cô ấy không phải là vợ của anh." Tôi nhắc nhở anh ấy.
Đúng vậy, hôm qua tôi còn hớn ha hớn hở đi cùng với Leo để chọn quà tặng cho vợ anh ấy, còn giúp anh ấy phân tích một cách nghiêm túc xem nên chọn loại quà tặng nào để vợ anh ấy cảm thấy vui vẻ. Đôi lúc, Leo còn rất cảm động anh ấy thường ôm chặt lấy tôi, nói rằng cô bé Lạc Lạc, sao em lại tốt như vậy, nếu một ngày nào đó, em rời xa anh, anh sẽ phải làm thế nào?
Nhưng tôi vẫn còn chưa rời xa cơ mà, bây giờ lại có một cô gái đang trên máy bay, chỉ vì một câu nói đầy sức hấp dẫn của Leo "anh nhớ em quá" đã vội vàng bất chấp tất cả để bay đến đây. "Cô gái hôm nay đến đây, cô ấy có biết em không?" Tôi hỏi.
Leo véo nhẹ vào mũi tôi, nói sao có thể để cô ấy biết được. Anh ấy mãi mãi sở hữu nụ cười mê hoặc như ánh nắng chiều rọi khắp mặt đất này, lo gì những khi phải đối mặt với nghi vấn và đối chất của phụ nữ.
"Nhưng em lại biết cô ấy."
Leo không nói gì cả, chỉ nâng bàn tay tôi lên, đặt lên đó nụ hôn thắm thiết.
"Anh quen cô ấy như thế nào" Kìm nén mãi, cuối cùng tôi vẫn hỏi câu đó.
"Qua mạng." Leo vẫn tiếp tục nụ hôn của anh ấy.
"Em yêu, anh rất hy vọng em sẽ nói rằng cô ấy là người thân của em."
Sau đó, Leo bắt đầu thể hiện chính sách lôi kéo sở trường nhất của anh ấy, "Em là cô bé Lạc Lạc mà, em là người biết điều nhất mà." Leo nâng cằm tôi lên, nói "Nào, hãy thể hiện một cử chỉ chăm sóc đi chứ."
Cử chỉ chăm sóc? Sau đó, tôi tặng anh ấy một nụ cười tươi rói rạng rỡ, lộ rõ cả hàm răng nhỏ trắng tinh, Leo yêu quý, đây là cử chỉ chăm sóc mà anh muốn ư?
Leo rất hài lòng với biểu hiện của tôi. Anh ấy nói, anh ấy rất tâm đắc với tôi, dù tuổi đời còn trẻ nhưng lại có tấm lòng độ lượng. Sau đó, ánh mắt anh ấy bắt đầu phát ra những tia nhìn đầy dục vọng. Tôi chủ động hướng đôi môi của mình lên chờ đợi. Khi Leo cúi đầu xuống, dùng răng cởi lớp áo ngủ của tôi, tôi đã khóe léo đẩy anh ấy. Ánh mắt của Leo hiện rõ vẻ thất vọng khi nhu cầu dục vọng không được đáp ứng.
Tôi làm tình nhân của Leo ba năm, nhưng trong ba năm ấy, Leo chưa một lần nào có được thân thể tôi. Anh ấy là một người đàn ông không thích cưỡng ép phụ nữ, anh ấy nói rằng sẽ đợi đến ngày tôi chủ động hiến thân cho anh ấy.
Nhưng ngày đó vẫn còn chưa tới, đã có một cô gái khác vội vội vàng vàng hiến thân rồi.
Anh ấy nói rằng chính bởi vì tôi không thỏa mãn anh ấy, nên anh ấy mới đi tìm cô gái khác để thay thế. Một lý do kín kẽ biết bao!
Sau đó, anh ấy khẽ hôn lên trán tôi, vỗ vỗ vào má tôi thể hiện sự sủng ái.
Anh ấy bước vào phòng vệ sinh, bên trong vọng ra tiếng nước chảy cùng với tiếng huýt sáo sảng khoái của Leo.
Tôi bước chân trần xuống giường, giúp Leo chuẩn bị áo sơ mi đã được giặt sạch, là phẳng. Tôi vẫn rất thích ngắm nhìn cơ thể cao lớn mạnh mẽ của anh ấy khi mặc áo sơ mi trắng. Khe khẽ xịt một chút nước hoa, tôi đặt chiếc áo sơ mi đã được gấp cẩn thận xuống. Khi đi đến trước gương, nhìn thấy xương quai xanh của mình bỗng nhô lên, không biết từ bao giờ, tôi đã trở nên gầy rộc như vậy.
Có lẽ đêm qua đã không ngon giấc, quầng mắt hiện lên rất rõ. Duyệt Duyệt nói, nếu tôi cứ tiếp tục gầy đi như vậy sẽ chết dần chết mòn mất. Tôi sờ lên chiếc xương quai xanh của mình, Leo cho rằng xương quai xanh của tôi rất hấp dẫn. Lúc còn nhỏ, tôi thường ngưỡng mộ những cô gái có chiếc xương quai xanh xinh đẹp, tôi cảm thấy họ rất hấp dẫn. Lúc đó, Alawn thường nhìn vào cổ tôi, lắc đầu nói tôi không thể nào như họ được. Theo cách nói của Alawn, có nghĩa là: "Ngực, mông, xương quai xanh, cậu chẳng có cái gì cả, rốt cuộc không biết có phải là phụ nữ không". Nghĩ lại những lời nói lúc nhỏ, tôi nói đợi đến lúc ngực tôi đầy lên, mông tôi mẩy lên, cậu sẽ phải ân hận... Nghĩ đến lại buồn cười, cười xong lại thấy vô cùng thê lương. Không biết là lưu luyến thời niên thiếu thanh xuân hay là lưu luyến người của cái thuở tươi trẻ ấy.
Còn hôm nay, cô gái đến từ phương xa ấy, tôi cũng không buồn hỏi Leo xem anh ấy dự định sắp đặt cho cô ấy địa vị như thế nào, trên tôi hay là dưới tôi nữa.
Tôi thậm chí còn cao hứng phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình: anh ấy và cô ấy sẽ cùng nhau nghỉ ở khách sạn nao? Liệu có ân ái cuồng nhiệt trên chiếc giường trải ga trắng tinh không?
Bạn đang đọc truyện tại
Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh đã dừng lại, tôi vội vàng chui vào trong chăn giả vờ đang ngủ.
Leo bước ra ngoài, bắt đầu mặc bộ quần áo mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Anh ấy đã quen với việc đó một cách tự nhiên. Anh ấy dường như cảm thấy rằng, quần áo luôn tự động được thay giặt sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng trong tủ để chờ được anh ấy sử dụng.
Trước khi đi, anh ấy gọi tôi vài ba câu, thấy tôi không phản ứng gì, Leo bèn dụi dụi vài cái vào mớ tóc xoăn ngắn của tôi, sau đó vang lên tiếng đóng cửa.
Bấy giờ tôi mới ngồi dậy, ngây người ra nhìn căn phòng ngủ còn phảng phất hương thơm của mùi sữa tắm.
Điều tôi quan tâm lo lắng duy nhất lúc bấy giờ là Leo lấy đâu ra thời gian và sức lực để có thể xoay vòng giữa ba người phụ nữ như vậy.
Gần ba tháng sống chung với Leo trong căn hộ này, thời gian đã lâu đến độ khiến Leo có thể để vài bộ quần áo ở đây. Quần áo mặc đi chơi cũng có, trang phục công sở cũng có. Còn có cả chiếc áo sơ mi trắng năm đó bị rơi mất khuy, phải dùng khuy của tôi để đơm vào, đã có chút vết tích bị ố vàng. Đã rất lâu rồi, Leo không mặc chiếc áo ấy, tôi lại thường xuyên lôi nó ra, đặt lên tầng cao nhất của tủ quần áo hy vọng chủ nhân của nó chiếu cố lại. Nhưng Leo nói, nó đã cũ quá rồi.
Thu qua xuân tới, mới cũ luân phiên là chuyện thường tình.
Giờ đây, chiếc áo sơ mi trắng đó đang nằm trong góc sâu nhất của tủ quần áo. Tôi lại lôi nó ra, tỉ mỉ là lượt cẩn thận, mân mê chiếc khuy bằng gỗ đính trên đó, thẫn thờ. Tự cảm thấy mình giống như chiếc khuy áo này, kiểu cách đã cũ, không còn là chính mình.
Bỗng nhiên, chiếc khuy áo trong tay bị tuột chỉ, chiếc khuy áo do chính tay tôi đơm năm đó đã rơi xuống đất, lăn vào trong gầm giường. Tôi bò vào trong đó tìm kiếm hồi lâu mới tìm lại được nó.
Nghĩ rằng khuy áo cũng giống như người vậy, rốt cuộc cũng kho6ng phải là người vợ đầu. Khi thời gian thế thân đã kết thúc, cần phả ra đi, dù cố níu kéo cũng chẳng được.
Tôi cẩn thận là chiếc áo sơ mi tới độ không thể tìm thấy một vết nhăn nào, treo nó lên chỗ bắt mắt nhất trong tủ quần áo, còn chỗ thiếu chiếc khuy ấy, lại hiện lên một nút chỉ thắt thô lỗ. Tôi tưởng ra bộ dạng ngốc nghếch của mình năm mươi tám tuổi ấy, vụng về nhưng chuyên tâm mà khâu vá. Tôi còn nhớ rất rõ hồi ấy, khi ngồi khâu cúc áo bên cạnh Leo, trái tim của tôi đã đập rộn rã như thế nào, từng nhịp từng nhịp, vừa mạnh mẽ lại vừa loạn xạ.
Rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng.
Tôi rời khỏi căn hộ mà Leo thuê cho tôi. Toàn bộ trang sức trân châu mã não, vàng bạc vòng xuyến mà Leo tặng cho tôi, tôi đều không mang theo thứ gì, ngoại trừ chiếc khuy bằng gỗ mà năm xưa tôi đã cắt từ áo của mình ra để khâu lên áo sơ mi cho Leo. Tôi nắm chặt chiếc khuy đó trong lòng bàn tay, không muốn nó lưu lại nơi hoang đường rối rắm này.
Trên đường về nhà, tôi đưa tất cả các số điện thoại của Leo có trong điện thoại di động vào danh sách đen, nói nhỏ với lòng mình rằng: "Tạm biệt, chàng kỵ sĩ mắt xanh của em!".
Ánh mặt trời bỗng trở nên nhợt nhạt, tôi nheo mắt lại, cảm nhận mặt trời mới mẻ của mùa xuân năm nay.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của An Lương, An Lương nói, Lạc Lạc Tô, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.
Tôi nói, được thôi.
Tắt điện thoại đi, dù rằng ánh mặt trời vẫn dịu dàng như vậy, cũng không ngăn được những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt tôi.
Tình yêu không phải là thứ duy nhất trong thời thanh xuân, nhưng sau khi xa anh rồi, tôi cũng không còn vô tư thưởng thức kẹo mềm vị chanh nữa. Đã biết cuộc sống vốn buồn tẻ không chút ý vị như thế này, vậy những người đàn ông khác bước vào phòng tôi rồi lại bước ra có ý nghĩa gì đối với tôi đây?
Điều đáng sợ nhất là, tôi thậm chí không thỏa mãn với việc "không hẹn mà gặp" với anh, mà lại cố chấp để chờ đợi việc "quay lại vì tôi" của anh.
Mặc xác cái thời thanh xuân thối nát, mặc xác thứ tình yêu xa xỉ!
Tôi loạng choạng bước đi, tôi làm vợ bé của người ta, tôi đi hẹn hò với người khác.
Nhưng...
Đồ Đểu, em vẫn còn, vẫn còn, vẫn còn rất nhớ anh!
Em đã mang tên anh ở sau lưng, có xóa được không
Chương 16.1: Buổi họp lớp
Sưu tầm
Mùa xuân của năm hai mươi hai tuổi ấy, đã xảy ra không ít chuyện.
Chuyện thứ nhất, chính là Duyệt Duyệt đã có thai rồi, chàng kỵ sĩ của cô ấy đã nhân cơ hội đó cầu hôn với Duyệt Duyêt. Duyệt Duyệt mặc dù không muốn bị trói buộc vào chuyện gia đình sớm như vậy, nhưng không thể cưỡng lại sự nhõng nhẽo quấy rầy của em bé và bố của nó, đành vác bụng bầu tiến vào lễ đường để cử hành hôn lễ. Đêm tân hôn của Duyệt Duyệt, cô ấy cùng tôi ngồi ôn lại những chuyện thú vị đã qua của thời sinh viên. Cô ấy nói rằng, lần đầu tiên nhìn thấy tôi là lúc tôi đang nói chuyện một mình với bồn hoa, cô ấy đã cảm thấy tôi là một người kỳ lạ. Tôi nói với cô ấy rằng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy đã thề rằng không thể chơi với con người này, vì tôi không thích chơi với cô gái nào xinh đẹp hơn tôi. Tôi lại nói, lần đầu tiên chúng tôi đặt nền móng cho tình bạn thân là khi cùng nhau bỏ học tiết học đầu của giờ học buổi chiều, sau đó, cô ấy còn hồi tưởng về thời tiết khi ấy nóng bức như thế nào... Mặc dù đã là một bà bầu nhưng Duyệt Duyệt vẫn hoạt bát nhanh nhẹn như bốn năm về trước, như khi tôi mới quen cô ấy, mỗi lần kể đến đoạn gì đó kích thích, cô ấy còn hứng chí vỗ đùi, dùng đầu lưỡi liếm liếm mép rồi lại kể tiếp. Đến hai giờ sáng, chồng của Duyệt Duyệt đến yêu cầu tôi trả lại cô dâu để về động phòng, tôi và Duyệt Duyệt mới ôm nhau cùng cười, rồi lại gục lên vai nhau thút thít khóc. Khi tôi cầm tay Duyệt Duyệt trao cho chồng cô ấy, trái tim tôi vô cùng trống rỗng, cảm thấy chỉ cần tôi buông tay ra, những thứ tôi từ biệt, cũng giống như khi tôi từ biệt tuổi thanh xuân, sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Nhưng Duyệt Duyệt lại đang cười, cô ấy nhìn chồng cười một cách vô tư. Vậy là tôi đã phấn chấn trở lại, mừng vì người bạn tốt của mình đã tìm được một hướng đi mới.
Chuyện thứ hai, sau khi An Lương biết rằng mấy con cá vàng cậu ấy tặng tôi đã chết, tôi đã rất đau lòng, bèn tặng tôi hai con rùa Ba Tư, nói rằng giống rùa này có thể chịu đựng được điều kiện khắc nghiệt. Tôi nuôi chúng trong một bình thủy tinh trong suốt, hàng ngày ngắm nhìn chúng lười biếng bò qua bò lại một cách chậm chạp, từ từ thò chân rụt cổ, tham lam ăn mồi, trông rất ngộ nghĩnh. Tôi rất thích chúng.
Chuyện thứ ba, chính là tôi đã gặp lại Alawn rồi. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Alawn, tôi đã phải cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không chạy ngay đến để hỏi cậu ấy rằng "Cậu biết là tớ đang đợi câu, đúng không?".
Tôi chưa từng nói với bất kì ai, nhưng ông trời biết, tôi nhớ Alawn biết bao. Một người ngây ngô ngu muội như tôi đã dồn hết toàn hy vọng lên người anh họ của Alawn, coi anh ấy là cây cầu nhảy, tự nguyện làm người tình, làm vợ bé của anh ấy chỉ để có thể được gặp Alawn. Nhưng ông trời đã không chiều lòng người.
Sau này, tôi mới hiểu ra rằng, trước đây, không cần cây cầu nhảy nào, tôi vẫn có thể tùy ý được nhìn thấy cậu ấy là bởi vì cậu ấy tự nguyện ở bên tôi; còn cho dù tôi có gần gũi với người thân của cậu ấy bao nhiêu đi nữa nhưng vẫn không thể gặp được cậu ấy là bởi vì cậu ấy không muốn xuất hiện.
Bốn năm xa cách, khi tôi cuối cùng đã nhận ra và thừa nhận sự thật đó, sau khi tôi đã rũ bỏ cây cầu nhảy rồi, đồng thời khi tôi đã nghĩ rằng sẽ không thể nào gặp lại Alawn được nữa, cậu ấy lại xuất hiện trước mắt tôi.Tôi không thể không cảm khái rằng ông trời quả nhiên không để cuộc sống của một người trở nên quá bình lặng, bèn chốc chốc lại nổi giận công kích người ta, thêm vào một chút dông tố, rồi lại rắc vào một ít gió mưa.
Bối cảnh để gặp lại Alawn đơn giản đến mức rất đời thường, đó là trong dịp họp mặt bạn học cũ thời trung học. Khi lớp trưởng của lớp cấp ba thông báo với tôi về buổi họp lớp, tôi cảm thấy rất nhạt nhẽo vô vị. Địa điểm họp mặt được bố trí ở một khu nghỉ dưỡng trên đỉnh núi. Để tìm lại hứng thú của cuộc sống thời học sinh, mọi người quyết định sẽ đi bộ leo núi lên đến đỉnh, nghỉ ở đó một đêm, sau đó mới quay về.
Tôi biết Alawn nhất định sẽ không đến, bởi vì trong những lần họp lớp hồi tiểu học và trung học cơ sở, cậu ấy đều lấy những lý do rất vụng về để vắng mặt. Trước đây, tôi chỉ chơi thân với Alawn, cậu ấy không đi, nhất định tôi sẽ cảm thấy chẳng vui vẻ gì. Nhưng An Lương lại muốn đi, bởi vì, phần lớn bọn con trai lớp tôi đều là chiến hữu của cậu ấy, tình bạn nảy sinh sau những trận đánh lộn. Lớp trưởng nói, rất hoan nghênh sự có mặt của An Lương. Có An Lương cùng đi, tôi mới lấy lại được một chút hứng khởi.
Đường đến nơi tập trung có một đoạn bị tắc, khi tôi và An Lương đến được địa điểm dưới chân núi, mọi người đều đã đến đông đủ cả.
Danh tiếng của An Lương thời còn học trung học cũng không nhỏ, bản thân cậu ấy cũng có ảnh hưởng to lớn của riêng mình. Vì vậy, mặc dù là buổi họp mặt của lớp khác, nhưng khi An Lương đứng dựa vào chiếc BMW của mình cất tiếng chào mọi người, ai nấy đều không coi cậu ấy là người lạ, đều không bài xích cậu ấy. Không cần qua màn tự giới thiệu bản thân, An Lương đã có thể nhanh chóng hòa nhập với mọi người một cách vui vẻ. Ngược lại, tôi lại có phần mất tự nhiên hơn.
Thoạt nhìn, tôi đã nhận ra Lý Như ngay. Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, cách ăn mặc, trang điểm đều rất thời trang. Thấy tôi đến, cô ấy nhiệt tình chạy tới nắm tay tôi, tôi cũng rất vui mừng, tôi hỏi cô ấy cảm thấy thế nào khi được làm ngôi sao, Lý Như sảng khoái vỗ vỗ vào vai tôi và nói, đừng có châm biếm cô ấy nữa. Sau đó, chúng tôi cùng cười vang, nụ cười vui vẻ mà không cần kiêng dè gì.
Bởi vì chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau cảm nhận sự trong sáng và ướt át của thời thanh xuân. Thứ tình cảm thân thiết nồng nhiệt đó, cho dù bao nhiêu năm không gặp lại, cho dù gặp lại ở bất kỳ nơi nào, đều không thể thay đổi được.
Lúc đó, một giọng nói quen thuộc đủ làm đau màng nhĩ của tôi vang lên: "Thế này có được coi là đem người nhà đi theo không?" Chính là Alawn.
Cậu ấy đang ngồi trong đám bạn trên bậc thềm, vì vậy, ban nãy tôi không nhìn thấy. Lúc này, cậu ấy đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rớt xuống, trong niềm hân hoan tôi lại có chút lo lắng, không biết làm thế nào.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, từ chờ đợi đến thất vọng, rồi lại đến tuyệt vọng, đến chuẩn bị lãng quên. Tôi cho rằng, trái tim tôi đã như dòng nước bị chặn lại, như dòng nước chết, dòng nước đóng băng mà chết, không thể gợn được một cơn sóng nhỏ nào nữa. Tôi nghĩ rằng, tôi đã có thể điềm tĩnh như trúc, kiên định như tùng, nhưng khi Alawn đến, trước mặt Alawn, tôi chỉ là một ngọn cỏ nhỏ nhoi, thậm chí không cần gió thổi tới, đã tự lắc lư không ngừng rồi.
Bốn năm không gặp, cậu ấy đã cao thêm một chút, trở nên rắn rỏi hơn xưa, cũng không còn đen như hồi còn nhỏ nữa. Vẫn đôi mắt sáng long lanh ấy, nay phát ra những tia nhìn trí tuệ chỉ có ở người đàn ông trưởng thành. Áo khoác da màu nâu nhạt và chiếc quần bò càng khiến cậu ấy càng thêm từng trải. Vẫn mái tóc ngắn, chỉ có điều đã thay màu hung vàng ngày xưa bằng màu đen thẫm, cũng không còn đội chiếc mũ lưỡi trai là vật bất li thân từ ngày xưa nữa. Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy không còn ánh lên những tia vui vẻ giản đơn như hồi nhỏ, động tác khoa chân múa tay cũng không còn lỗ mãng cộc cằn như thời niên thiếu, hoàn toàn thể hiện được nét đường hoàng và sự chín chắn của người đàn ông trưởng thành. Cậu ấy cũng đã biết hút thuốc, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi rít một hơi đến hết nửa điếu một cách lão luyện. Thứ duy nhất không thể thay đổi, đó là đôi môi của câu ấy, dày dặn mà gợi cảm, khóe môi hơi xếch lên, giống như cười mà lại không phải đang cười. Tôi nhớ lại nụ hôn đầu của năm năm về trước, nhớ lại nụ hôn đê mê cùng đôi môi ấy trong đêm Noel của bốn năm về trước.... Không nói được nguyên nhân vì sao, chỉ khẽ liếc nhìn qua cậu ấy một lượt, khuôn mặt tôi đã ửng đỏ cả lên. Tâm trạng đang trào dâng trong lòng, không biết là ngạc nhiên hay mừng rỡ nữa.
Bốn năm xa cách, cậu ấy đã không còn là cậu bé đứng dưới ánh chiều tà thô lỗ kéo vạt áo lên lau mồ hôi như ngày xưa; còn tôi, cũng không phải là cô bé hồn nhiên nhảy nhót như ngày xưa nữa rồi.
Nhờ bàn tay của An Lương đang đặt trên vai tôi một cách tự nhiên, mà khi toàn thân tôi run lẩy bẩy, cậu ấy dù không lên tiếng nhưng lại có sức mạnh giúp tôi ổn định lại.
Tôi nghĩ, ngay cả bản thân cũng không ý thức được rằng, tôi lại né tránh bàn tay của An Lương như một phản xạ có điều kiện. Sau đó cố gắng khởi động lại bộ não đang bị đình trệ của mình.
Tôi và Alawn nhìn nhau. Tôi dùng ánh mắt để chất vấn, chất vấn cậu ấy năm xưa sao không từ biệt mà vội vã ra đi, chất vấn cậu ấy tại sao không tin tôi. Cậu ấy chỉ nhìn tôi một cái, nước mắt đã ngân ngấn đầy khóe mắt tôi. Khi bốn mắt nhìn nhau, tôi có thể nhận thấy sự run rẩy xúc động trong ánh mắt của cậu ấy. Tôi cứ ngỡ phút giây ấy kéo dài hàng nghìn năm. Nhưng thực tại, chỉ một giây sau đó, cậu ấy đã thay đổi hướng nhìn, hằn học rít một hơn thuốc, rồi lại dụi tắt điếu thuốc. Tiếp sau đó, Alawn đặt một tay lên vai An Lương, đưa cho cậu ấy một điếu thuốc, nói, "Người anh em, bốn năm không gặp rồi, càng đẹp trai hơn nhỉ." An Lương xua xua tay nói rằng mình không hút thuốc. Sau đó, Alawn lại tự châm cho mình một điếu, rít một hơi thật mạnh, quay sang nói với lớp trưởng: "Sao không nói sớm là có thể đem người nhà đi chứ!".
Mọi người đều không biết chuyện tôi và Alawn đã tuyệt giao, cứ nghĩ rằng chúng tôi vẫn giữ nguyên mối quan hệ thân thiết như hồi học phổ thông, vậy là đều hét lên đầy hưng phấn: "Alawn, nếu cậu có thì cũng có thể đem theo mà! Đưa đến đây so thử xem bạn gái xinh hơn hay bạn thân xinh hơn nào!" Lại có người hòa theo nói: "Alawn hồi đó nhất định đã thầm yêu Lạc Lạc Tô nhà người ta rồi, người mù cũng có thể nhận ra được, nhưng lại bị An Lương nhanh tay cướp đi mất, đánh nhau bao nhiêu trận thế mà vẫn không ngăn được An Lương hạ độc thủ đối với Lạc Lạc Tô!".
"Thôi! Thôi! Đừng lôi tớ ra làm trò đùa nữa, hồi nhỏ có hiểu chuyện gì đâu, toàn hành xử lung tung thôi mà."
Alawn dường như chẳng có chút phản ứng gì trước sự kích động đó, không còn nóng nảy bộp chộp như thời niên thiếu nữa. Cậu ấy chỉ nghiêm sắc mặt lại và nói với lớp trưởng, "Có thật là được phép đem theo không? Bạn gái tớ cứ nằng nặc đòi được đi cùng, tớ cứ nghĩ là không ai đem theo người thân cả, vì vậy không cho cô ấy đi theo. Nhưng đã có người mở ra tiền lệ rồi mà! Tớ bảo tài xế đưa cô ấy tới nhé?".
Lớp trường đồng ý. Khi nói lời đó, không hiểu vì sao Alawn lại nhìn về phía tôi.
Alawn gọi điện thoại cho tài xế riêng của gia đình, bảo tài xế đưa một cô gái tên là Đình Đình đến thẳng khu nghỉ dưỡng ở trên đỉnh núi...
Tôi quay người lại, nói chuyện với An Lương, An Lương hỏi tôi, hôm nay thời tiết rất đẹp, có cho mấy chú rùa Ba Tư ra ngoài tắm nắng không. Tôi trả lời, đúng rồi, sớm biết thế này thì mặc thêm ít quần áo. An Lương lại hỏi tôi sáng nay đã ăn gì, chốc nữa leo núi sẽ rất tốn sức, rất mau đói. Tôi trả lời quên không mang ô, bố tôi nói chắc trời sẽ không mưa.
Nhận thức được sự mất tập trung của mình, tôi vẫn luống cuống đến nỗi không biết phải che giấu như thế nào. Chỉ đành lảng tránh ánh nhìn từ đôi mắt lá răm tinh tường của An Lương.
Tôi hướng ánh mắt bất lức của mình về phía ngọn núi to lớn trước mặt. Tháng tư rồi, đã không còn lạnh nữa. Hôm nay mặc dù trời thoáng đãng nhưng mặt trời vẫn chần chừ chưa chịu ló dạng, cứ ẩn nấp mãi trong mấy tầng mây kia, chỉ chiếu rọi cho những đám mây ấy trở nên trong sáng. Ngọn núi hùng vĩ sừng sững ngay trước mắt, không thể nhìn rõ được dòng suối chảy lững lờ bên trong, không thể nhìn rõ được trăm hoa đang thi nhau khoe sắc, không thể nhìn rõ được bầy chim và những con thú nhỏ. Chỉ là một ngón núi xanh lạnh lẽo, bị phủ kín bởi những cây tùng dày đặc khoe những tán lá như cái kim nhọn hoắt, lộ rõ vẻ thần bí và uy nghiêm, không thể xâm phạm.
An Lương đau lòng liếc nhìn tôi, đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Tôi lại hoảng loạn từ chối.
Giờ phút này, trái tim tôi thực sự đã bị từ "bạn gái" của Alawn làm chấn động đến rụng rời tan nát. Yếu ớt đến mức không thể chịu nổi một đòn như tôi lúc này, rất cần có người an ủi, vỗ về. Nhưng tôi thà để trái tim tan vỡ rồi chết đi, cũng không muốn Alawn nhìn thấy thân thể tôi bị người đàn ông khác chạm vào. Dù rằng lúc nào đây, Alwn dường như không hề để ý tới sự tồn tại của tôi.
Bạn đang đọc truyện tại
Tham dự lần họp lớp này có tất cả hai mươi chín người, thêm thầy giáo chủ nhiệm lớp hồi đó nữa thành ba mươi người, Thời phổ thông trung học là ba năm chúng tôi giành nhiều sức lực nhất trong đời để tranh đua, vì vậy cũng là ba năm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi người. Sau này, thi thoảng trong một vài giấc mơ nào đó, chúng tôi lại mơ thấy mình vẫn đang đi thi, vẫn đang hồi hộp lo lắng, vẫn đang học lớp Mười hai.
Mọi người ai nấy đều rất trân trọng tình cảm thời phổ thông, vừa leo núi vừa nhiệt tình nhớ lại những kỷ niệm đã qua.
Bọn họ bắt đầu thảo luận xem ai ít thay đổi, ai thay đổi nhiều hơn. Nói rằng An Lương chẳng hề thay đổi, vẫn khôi ngô tuấn tú, áo quần bảnh bao như xưa. Nói Alawn thay đổi rồi, trở nên đàn ông hơn. Sau đó, mọi người đồng loạt cho rằng, người thay đổi nhiều nhất chính là tôi, nói tôi ngày xưa hay điên loạn, hay cười đùa như thế nào, bây giờ lại trở nên trầm ngâm ít nói rồi. Tôi đáp lại với một vẻ mặt không chút biểu cảm, thế ư.
Khi nói những lời đó, tôi đưa mắt liếc nhìn Alawn một cái, cậu ấy đang đưa tay lên trán che ánh nắng, mắt nhìn về phía đỉnh núi, phải chăng đang nhìn về hướng có bạn gái của cậu ấy.
Thi thoảng có người lại đem chuyện đồn thổi về tôi và Alawn ngày xưa ra để nói, Alawn đều nghiêm nét mặt lại ngăn cản: "Đừng đem những chuyện từ hồi trẻ con chưa biết gì ra làm trò đùa nữa! An Lương người ta đang ở đây đấy! An Lương mới chính là mối tình đầu của Lạc Lạc Tô cơ mà!".
Cậu ấy đã đem tất cả những gì từng có giữa chúng tôi hồi đó, gói gọn trong những từ: trẻ con chưa biết gì. Tôi chỉ cảm thấy khóe mắt càng ngày càng cay, mượn cớ trời nắng, che mặt lại hướng lên trên trời chớp chớp mắt.
Alawn vẫn là người hoạt bát nhanh nhẹn. Cậu ấy đeo ba lô giúp thầy chủ nhiệm, giúp những bạn gái nhát gan phủi sạch đám sâu bọ trên người, nói cười với người bạn đã từng ngồi cùng bàn với tôi, hồi tưởng lại những kỉ niệm thú vị khi chơi bóng đá với An Lương. Với bất kì ai, cậu ấy đều nói cười vui vẻ, chỉ trừ một mình tôi.
Cậu ấy chỉ không hề nói gì với riêng tôi, một câu thôi cũng chưa từng nói. Dường như hôm nay tôi không đến, dường như tôi là một người không tồn tại. Đương nhiên, tôi cũng không chủ động tìm cậu ấy để nói chuyện. Mọi người dường như bắt đầu đoán ra giữa tôi và Alawn đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy đã thầm hiểu ý nhau, không lôi chúng tôi làm chủ đề bàn luận nữa.
Tôi không thể leo núi một cách thản nhiên vô tư như không có chuyện gì xảy ra được, bởi vì người đàn ông khiến tôi quên ăn quên ngủ bao nhiêu năm qua, đang hiện diện ở đây.
Cậu ấy đang hiện diện ở đây.
Đồ Đểu Alawn, anh đang tránh em, là bởi vì trong lòng anh còn có em, đúng không vậy không, hả?
Chương 17: Canh giữ thức ăn
Sưu tầm
Không biết ai đã nói rằng, trong núi sâu rừng già này vẫn còn có gấu. Một bạn gái trước đây thành tích học tập rất kém nhưng lớn lên lại vô cùng xinh đẹp cao giọng hét lên, kéo theo sau là những tiếng kêu hoảng hốt của đám con gái. Dù rằng mọi người đều không tin vào cái thông tin rằng những ngọn núi ngoại thành này vẫn còn có gấu hoang sinh sống, nhưng vẫn bị bầu không khí kì dị này khiến nảy sinh lo âu sợ hãi. Các bạn nam bắt đầu thể hiện vẻ dũng cảm của họ, thi nhau vỗ về động viên bạn gái đi bên cạnh. Vài năm trôi qua, bọn họ đều đã rũ bỏ hẳn vẻ trẻ con, đã cao lớn đến độ có đủ sức mạnh để bảo vệ những bạn gái yếu ớt bên cạnh. Một bạn nam còn dùng cây gậy gỗ, vừa đánh vài cái vào đám cỏ ở dưới chân, vừa nói: "Gấu thì không có nhưng rắn chắc chắn là có." Cả nhóm lại được một phen hoảng loạn.
Alawn dùng tay vỗ vỗ vào lưng một bạn gái đi bên cạnh cậu ấy, nói: "Đừng sợ, có tớ đây." Cô bạn đó lập tức nép sát vào người Alawn.
Thời học sinh, sức hấp dẫn của Alawn với các bạn gái luôn không thua kém gì An Lương. Cậu ấy, gia cảnh giàu có, ngoại hình lại đẹp trai, học lực cũng tốt, chỉ có mỗi một trở ngại là sự tồn tại của tôi, vì vậy các cô gái đó nhiều lắm cũng chỉ dám thổ lộ nỗi lòng trong cuốn nhật ký, không dám khinh suất bày tỏ. Bây giờ, tôi đã ở bên An Lương rồi, vị trí đang bỏ trống bên cạnh Alawn quả là hấp dẫn biết bao. Alawn quả nhiên đã biết cách đối xử dịu dàng với những người con gái khác, cậu ấy cùng một lúc mang hộ cả ba chiếc ba lô cho ba cô bạn gái.
Nhớ lại trước đây, hàng ngày sau khi tan học, Alawn đều mang cặp sách cho tôi, lại thấy nó mơ hồ không chân thực đến nỗi dường như đó chỉ là một giấc mơ chủ quan, một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, trên vai cậu ấy chỉ có duy nhất một chiếc cặp sách của tôi.
An Lương đột nhiên hỏi tôi: "Mệt chưa?" Sau đó, không đợi tôi kịp trả lời, giật lấy túi xách trong tay tôi.
Vừa hay, Alawn nhìn thấy cảnh tượng ấy. Lúc bấy giờ là khoảng mười giờ sáng. Mặt trời cuối cùng cũng xuyên thủng tầng mây, ánh nắng vàng hoe tới tấp chiếu xuống lớp sương mù mỏng manh, đổ dồn vào trong khu rừng rậm, giống như một cõi mơ, là nơi ở của hoàng tử và công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Ánh mắt đảo nhanh đó của Alawn, tôi đã quá quên thuộc, lộ rõ máu ghen không thể che giấu của chủ nhân. Alawn thậm chí còn dùng chân hằn học dẫm nát một cây nấm dại mới nhú. Chút phẫn nộ mới xuất hiện đó của Alawn khi thấy người khác tiếp cận tôi đã giúp tôi cuối cùng tìm lại được một chút hình bóng của Alawn hồi nhỏ.
Đó Đều Alawn, anh vẫn còn để ý tới em, có đúng không?
Đôi khi, có một vài chú thỏ hoang nhảy qua, An Lương thường kéo tay tôi, chỉ cho tôi xem. Sau đó tôi quay đầu lại nhìn Alawn, chắc chắn có thể nhìn thấy cậu ấy vừa quay mặt đi.
Cậu ấy vẫn không nói với tôi một lời nào.
Đến lưng chừng núi, chúng tôi nghỉ ngơi ăn trưa bên một dòng suối nhỏ.
Xung quanh Alawn luôn có vài cô bạn gái túc trực, ngay cả thầy giáo cũng bị cậu ấy lôi cuốn theo. Mọi người ai nấy đều hứng khởi nghe Alawn kể chuyện về trường Đại học B. Cậu ấy nhắc tới cô bạn gái của mình, họ quen nhau ở trường Đại học B, nói rằng cô ấy rất hiền hậu, rất thuần khiết. Một bạn nam cởi mở hỏi rằng, cô ấy có phải là trinh nữ không. Alawn trả lời bằng một giọng rất to rằng điều đó là đương nhiên. Đám con trai liền nhao nhao lên, đám con gái còn ngại vì có mặt của thầy giáo ở đó, im lặng e thẹn. Tôi biết, cậu ấy nói là để cho tôi nghe. Bởi vì tôi là một cô gái không biết xấu hổ, mười tám tuổi đã ra ngoài thuê khách sạn nghỉ qua đêm cùng đàn ông. Mà đó lại là điều Alawn không thể nào chấp nhận được.
Chạm đến những chuyện đau lòng, tôi thấy có phần khó chịu. Tôi đứng dậy, muốn đi dạo loanh quanh một mình. An Lương đang ngồi nói chuyện với mấy cậu bạn trai, thấy tôi đứng lên, liền chạy theo tôi. Tôi nói, để mình tôi đi loanh quanh một lát.
An Lương vốn không cảm thấy yên tâm, nhưng biết tính cách của tôi, đành phải gật đầu, dặn dò tôi đừng đi xa quá.
Tôi chỉ là muốn đi xa bọn họ một chút. Giây phút ấy, tôi muốn rời xa tất cả mọi người.
Tôi mơ hồ suy nghĩ về một vài sự việc, những việc trước đây tôi rất sợ phải nhớ đến nhưng chúng lại chợt hiện về trong đầu. Tôi càng đi càng xa, đợi đến khi tôi bình tâm trở lại, xung quanh đã không còn nghe thấy tiếng của bọn họ nữa rồi.
Chọn cho mình một thảm cỏ, tôi lặng lẽ ngồi xuống. Trên đầu là tầng tầng lớp lớp lá xanh lá vàng, giữa tán lá còn có một khoảng trời xanh nho nhỏ. Một chú chim lạ lảnh lót hót tiếng ngắn tiếng dài. Bên cạnh tôi có một bụi hoa, những bông hoa có nhụy màu tím nhạt, nở giữa đống lá rụng lả lơi. Tiếng suối chảy trong trẻo mà sinh động, dường như đang ca hát xung quanh người tôi. Tôi nhắm mắt lại, cầu mong cảnh tưởng tươi đẹp nguyên thủy nhất này có thể giúp linh hồn đang xáo trộn của mình được tĩnh lặng lại. Nhưng vẫn không được, cho dù tôi có nỗ lực đến mấy, trước mắt tôi, trong đầu tôi, nơi đâu cũng đầy ắp hình bóng của cậu ấy.
Đồ Đểu Alawn! Những lỗi lầm của cậu ấy đối với tôi, tôi đều đã bỏ qua hết, chỉ còn nhớ những điều tốt đẹp của cậu ấy. Vẻ mặt hớn hở của cậu ấy khi đeo hộ cặp sách cho tôi rồi đi giật lùi trên đường, mỗi lần thấy bạn trai khác nói chuyện với tôi, cậu ấy đều ngay lập tức có những hành động ghen tức... Trước đây, cậu ấy đối với tôi càng tốt, thì hôm nay, những từ "bạn gái tớ" thốt ra từ miệng cậu ấy lại càng giày xéo trái tim tôi.
Không kìm nén được, tôi lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt ở nơi không có bất kì ai bên cạnh này. Sợ người khác nhìn thấy, tôi vội lau khô nước mắt.
Không biết từ bao giờ, tôi đã quen với việc không khóc trước mặt người khác rồi.
Khi chuẩn bị đứng lên để trở về nơi tập kết, tôi bỗng cảm thấy có cái gì đó chuyển động ở vùng eo của mình. Tôi kinh hãi ngồi bật dậy, nhưng không ngờ bàn tay lại chống phải một vật gì đó tròn tròn cưng cứng lành lạnh, nhìn kỹ lại, tôi sợ đến dựng đứng cả tóc gáy, là một con rắn! Cả người nó màu đen tuyền, làn da trơn bóng, đang ngẩng cao đầu, lè lè cái lưỡi đỏ lòm.
Tôi sợ đến nỗi toàn thân tê dại, cao giọng hét toáng lên "A!!!" một tiếng, cũng quên mất cả việc phải bỏ chạy, chân tay mềm nhũn, không sao nhúc nhích được.
Ba hồn bảy vía của tôi đã sớm bay lên mây hết cả rồi, cứ trợn tròn mắt nhìn con rắn lao thẳng vào đùi tôi, đau nhói một cái như bị điện giật, thấy tôi vẫn không chút động đây, nó bèn trườn vào trong bụi cỏ rậm rạp.
Tôi sợ đến nỗi sắp ngất lịm đi, cũng chính lúc đó, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Alawn. Cậu ấy chạy đến bên tôi, ôm choàng lấy tôi hét lên: "Phù thủy Gà Mên, cậu sao thế!", khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng tột độ.
Toàn thân tôi run rẩy, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, chỉ vào chỗ tê đau nơi bắp đùi nói: "Rắn... rắn...".
Lúc bấy giờ mới phát hiện ra đôi tất chân của tôi đã bị thủng hai lỗ, có vết máu loang ra. Lúc đó cũng có hai ba bạn học nữa chạy tới, trong đó có cả An Lương.
"Lạc Lạc! Lạc Lạc!" Cậu ấy chạy nhào tới, mang theo chút hốt hoảng hiếm thấy, "Cậu sao vậy!" Thấy đôi môi tôi tái xanh, đã không còn nói được câu gì, cậu ấy quay đầu sang hỏi Alawn, "Cô ấy sao vậy?".
Alawn không nói gì, thô thiển xé toạc đôi tất của tôi, cúi đầu xuống dùng miệng ngậm vào vết thương trên đùi tôi để hút máu.
Khi đôi môi của Alawn chạm vào cơ thể, ý thức của tôi mới dần dần được hồi phục lại. Nhìn mái đầu cậu ấy đang vùi xuống nơi bắp đùi, một tay cậu ấy nắm chặt lấy bắp chân, trái tim tôi như đang có một dòng điện khác lạ chạy qua. Bàn tay kia của Alawn đang đỡ phía sau lưng tôi, mà ở nơi ấy, có khắc tên của cậu ấy.
Cậu ấy vẫn còn quan tâm đến tôi, quả nhiên thế... Có được giây phút này, tôi chết đi cũng cảm thấy toại nguyện rồi.
Alawn không ngừng hút máu từ vết thương của tôi, nhổ ra đất, nhổ được ba lần, mỗi lần nhổ ra đều là những giọt máu đỏ rươi. Nhưng đến lần thứ ba, tôi cảm thấy đau rát, cất tiếng khe khẽ rên rỉ.
Alawn bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫn trong sáng như bốn năm về trước, đôi mắt chứa sự quan tâm chân thành mà tôi vô cùng thân thuộc. Tôi thề rằng, cậu ấy chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi, tôi sẽ bật khóc nức nở sà vào lòng cậu ấy. Nhưng An Lương bỗng giơ tay đẩy cậu ấy ra, Alawn ngã ngồi xuống đất. An Lương vội vàng lo lắng đỡ lấy, hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra.
"Bị rắn cắn, không sao rồi, cũng may không phải rắn độc." Alawn cuối cùng cũng nén được cơn thịnh nộ, cậu ấy nhường lại chỗ, lặng lẽ đứng lên. Cậu ấy nhìn tôi bằng một khuôn mặt biểu cảm phức tạp, lạnh lùng nói, "Chẳng qua cô ấy chỉ bị sợ quá thôi".
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, tôi đã hy vọng Alawn không buông tôi ra, giống như lúc trước đây. Nhưng lại bị câu nói cuối cùng của cậu ấy khiến trái tim đập rộn ràng.
"Không phải rắn độc thì cậu đụng vào cô ấy làm gì!" An Lương bỗng dưng nói môt cách đầy kích động.
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn An Lương, lần đầu tiên tôi thấy chàng quân tử này có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Trước đây, cậu ấy luôn điềm tĩnh và thong dong mà.
Alawn không ngờ An Lương lại nổi cáu với mình, cậu ấy nắm chặt bàn tay lại, hạ thấp giọng xuống, nói từng chữ từng chữ một: "Nếu tôi muốn động đến cô ấy, có cần sử dụng hành vi đê tiện như giả vờ hút máu độc ra hay không?".
An Lương đứng phắt dậy, hằn học nhìn thẳng vào ALawn, hai người hùng hổ như sắp đánh nhau nhưng đã được bạn học khác can ngăn kịp thời. Người bạn đó nói: "Thôi đi, Alawn, đừng tức giận nữa, chẳng qua An Lương cũng chỉ vì lo cho bạn gái của cậu ấy thôi mà."
Khi tôi đã là bạn gái của An Lương, Alawn đương nhiên cũng chẳng còn gì để nói nữa. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống, quay người bước đi. Không buồn quay lại nhìn tôi một cái. Mây mù dày đặc trên núi làm cho bóng dáng Alawn bỗng càng trở nên cô độc mà nặng nề.
Khi An Lương đến đỡ dậy, tôi lạnh lùng đẩy cậu ấy ra, nói mình có thể tự đi được. Giãy giụa để đứng lên, vừa đứng thẳng dậy, hai chân tôi lại mềm nhũn ra. Lần đầu tiên, An Lương không hề để ý đến sự phản kháng của tôi, ôm thốc lấy, dìu tôi đi về phía trước không một chút do dự. Tôi không kịp phản kháng lại, trong giây phút cơ thể đang mất thăng bằng đó liền choàng tay ôm lấy cổ An Lương theo phản xạ có điều kiện, kêu lên một tiếng "A" thất thanh.
Alawn nghe thấy tiếng kêu của tôi, liền quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cảnh An Lương đang ôm tôi, còn tôi đang níu vào cổ cậu ấy.
Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi, ánh mặt chuyển từ thâm trầm sang lạnh lùng. Từ lồng ngực đang không ngừng nhô lên hạ xuống của Alawn, tôi có thể tưởng tượng được cậu ấy đang cố hít thở thật sâu.
Nhưng cậu ấy vẫn không nói gì, sầm mặt lại rồi đi tiếp.
An Lương cương quyết đòi cõng tôi lên núi, tôi nói mình không sao, có thể tự đi được nhưng cậu ấy nhất định không nghe, dứt khoát xốc tôi lên lưng.
Đám bạn học, có người nhìn chúng tôi cười nồng nhiệt, có người lại vô cùng ngưỡng mộ, nói rằng tình cảm của cặp đôi này thật sâu sắc. An Lương không nói gì, chỉ cõng tôi trên lưng đi về trước, không chịu tụt lại phía sau một chút nào.
Alawn bắt đầu trở nên trầm ngâm. Có người nói chuyện với cậu ấy, hét gọi mãi mà cậu ấy vẫn không nghe thấy, bộ dạng như một người mất hồn. Có người cảm thấy bầu không khí có phần khác lạ, hết nhìn tôi, lại quay sang nhìn Alawn, uổng công dò đoán xem liệu đây có phải là mối tình tay ba như lời đồn thổi không. Alawn không đợi người tò mò kia tìm ra được đáp án, đã lôi điện thoại di động trong túi ra, gọi cho bạn gái: "Đình Nhi, đã đến rồi à? Em ăn cơm chưa? Ngoan ngoãn đợi anh nhé, anh sắp tới rồi đây. Ừm... được, anh sẽ cẩn thận... Ha ha, anh là ai cơ chứ, leo những loại núi kiểu như thế này đối với anh chỉ là chuyện vặt vãnh!".
Trái tim tôi lại được một phen đau nhói. Sao lại buốt đến thế. Tôi nằng nặc đòi An Lương thả tôi xuống nhưng cậu ấy vẫn không đồng ý. Cuối cùng, dường như An Lương đã thấm mệt rồi, mới chịu buông tôi ra, nhưng lập tức quay sang đỡ tôi, giống như một con thú đang canh giữ thức ăn, đối với một miếng thịt ngay cạnh miệng, lúc nào cũng hết sức cẩn trọng, như thể chỉ cần chớp mắt một cái, miếng thịt đó sẽ bị một con thú dữ khác cướp mất. Thật giống với Alawn hồi đó.