- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
Thông Báo: Admin vừa ra mắt trang Đọc Truyện Tình Yêu là KhoTruyenTeen.Mobi các bạn hãy truy cập vào đây để đọc nhiều truyện hay mới nhất nhé!
Truyện Học Sinh - Chuyến Tàu Thời Gian
Thế là học kì 2 đang dần trôi qua, ngưỡng cửa học sinh đang từ từ khép lại. Và tôi đang ở đây, cũng chẳng biết mình nên làm gì cho thời khắc quan trọng này còn lưu mãi trong kí ức. Níu kéo ư? Chuyến tàu thời gian đó đang trôi, tôi chỉ biết đứng đó nhìn, ngóng trông về miền kí ức nào đó xa xôi. Thi học kì 2 vừa xong, tôi làng càng sợ, sợ cảm giác rời xa tất cả những gì đã quen thuộc trong 3 năm học. Những ảo ảnh mơ hồ cứ vây lấy cảm giác lại càng hụt hẫng và sợ hãi. Thời gian sao không ngừng lại nhỉ? Cứ trôi tích tắc…tích tắc… làm cho tuổi xuân cứ trông chờ mòn mỏi theo năm tháng.
Người ta bảo tình yêu học trò ngây thơ trong sang lắm, vậy mà tôi chưa từng trải qua cảm giác ấy cả . Chẳng biết mùi vị đó có ngọt lịm như dâu tây chín đầu mùa không nhỉ? Thật là vu vơ…
chuyen-tau-thoi-gian
Tôi đang cố dang tay ôm hết tất cả những gì đang từ từ trôi vào dĩ vãng. Những kỉ niệm đó sẽ rơi trong tôi mãi mãi và sẽ trở thành những hồi ức đẹp
Nhớ lại buổi chia tay cùng cả lớp đốt lửa trại dưới bầu trời đầy sao lòng lại bồi hồi. Tiếng ghita ngân nga, tiếng ghita của cả niềm vui , nỗi buồn. Chúng tôi đang ở đây, trên bãi cỏ này, cùng nhau hát, cùng nhau say sưa dưới ánh lửa trại bập bùng. Đêm ấy, những cơn gió mơn man khiến bầu trời dường như cao và xanh hơn. Thật bình yên và an lành quá đỗi. Mặc những trò chơi vui nhộn của lớp, tôi nằm trên bãi cỏ dang tay hít mùi khô của cỏ ướp nắng thật là dễ chịu vô cùng. Dưới tấm thảm sao của màn trời về đêm, chúng tôi ngồi bên nhau quanh đống lửa, hát vang những bài đồng ca, kể cho nhau những câu chuyện không đầu không cuối. Thỉnh thoảng, một giọng hát ấm áp lại cất lên, chúng tôi lại lặng người lắng nghe trong tiếng vi vu của những cơn gió yên bình.
“Tuổi thơ bên nhau vô tư cho ta với bao mơ mộng
Biết bao tháng ngày bạn cùng tôi sớt chia
…
Kỉ niệm ơi!Xin giữ mãi trong tim
…
Giấc mơ thần tiên tuổi học trò…
Tiếng hát nhỏ dần… nhỏ dần … rồi im lặng… Không khí như đang loãng ra trong tiếng nấc ngẹn ngào của buổi tối…
Và từ xa tiếng còi xe lửa lại kéo lên, xua tan đi không khí đặc quánh, ngột ngạt của đêm trại. Dường như chuyến tàu đem ánh sang cho vùng đất tối tăm mù mịt này. Tàu đang chở thời gian, những kỉ niệm của tôi trôi dần vào quá khứ. Nhất định tôi phải níu kéo, vội hét lên trong âm thanh xình xịch ấy, tàu đang từ từ lướt qua . Gio khẽ khàng mơn man lên tóc tôi, tôi vội vã chạy theo để níu kéo để một lần được nhìn lại những kỉ niệm ấy, những kí ức ngọt ngào. Tàu ơi!Chở tôi theo với, để tôi cùng sống với những kí ức đó. Đừng mang niềm vui của tôi đi, hãy dừng lại và thời gian sẽ lắng đọng trong tôi. Tôi sẽ đi, sẽ hòa vào gió mà lật giở từng trang, từng trang kí ức. Tôi sẽ hóa thành những tia nắng ấm áp rọi chiếu lên những mảng màu thời gian đang ngóng trông nắng về. Chỉ vậy thôi, ý nghĩ vô vọng làm tôi đứng im bất động. Chuyến tàu thời gian qua tự bao giờ…
Đêm tàn, mọi người rủ nhau về hết. Ngoái đầu nhìn lại, ánh lửa trại sáng lập lòe giữa đêm tối đang tràn ngập. Có điều gì đó chạm rất khẽ vào tim tôi như một cảm giác mơ hồ đầy tiếc nuối. Đêm ấy, nhờ thằng bạn chở về, tôi ngồi sau xe khẽ nhớ lại tất cả.Cảm giác nuối tiếc một điều gì đó làm tim tôi đau nhói.Và tôi khóc, nước mắt cứ rơi mà tôi chẳng thể nào kìm chế được.Đời học sinh vừa đi qua sẽ chẳng trở lại được nữa. Và tôi cô bé dâu tây đang từ từ trở thành người lớn.Mọi thứ dường như đang bỏ rơi tôi mà trôi vào dĩ vãng .Ngước nhìn ra xa, dòng người đi lại thưa thớt, con phố vắng lập lòe, hắt hiu sang. Hít một hơi dài. Đêm thật bình yên! Khẽ lau nước mắt, tôi nghĩ mình phải cứng rắn, phải mạnh mẽ để vượt qua khoảng thời gian này. Dù chuyến tàu định mệnh ấy không mang tôi theo, nhưng sẽ có những chuyến tàu khác đem lại may mắn và hạnh phúc lại cho tôi. Và những kí ức lấp lánh đẹp đẽ này sẽ mãi là hồi ức trong tôi.
Nhơn Hưng, ngày 18/04/2012
Tác Giả: Liễu SunNy