- Hiện nay có rất nhiều Wap giả mạo KhoTruyenHay.Info, vì vậy các bạn hãy nhớ trang Wap đọc truyện tình yêu, truyện tình cảm, truyện ngắn online, tiểu thuyết tình yêu cập nhật miễn phí hay nhất tại KhoTruyenHay này nhé!
Thông Báo: Tên miền KhoTruyenHay.Info chính thức được sáp nhập vào địa chỉ cũ là KhoTruyenHay.Sextgem.Com vào ngày 18/08/2015. Hãy lưu lại địa chỉ KhoTruyenHay.Info để tiện việc truy cập nhé!
Các bạn hãy Click vào Tham Gia Nhóm của KhoTruyenHay.Info trên FaceBook để giao lưu cùng mọi người nhé!
nay vừa về sau đó vội tới công ty giải quyết mấy việc, rồi đi đón cô”.
“Uh”… tôi không biết phải nói gì nữa, tại sao anh ta lại làm thế chứ?
Tôi có chút cảm động, lại có phần hoảng sợ, lại cảm thấy mình kéo dài thời gian tới 9h, khiến anh ta 24 giờ không được nghỉ ngơi gì, đúng là mình có chút quá đáng… sững lại hồi lâu, tôi cảm thấy nên thể hiện thành ý của mình, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cũng có chút bất an, tôi thốt ra một câu mà chưa qua sự kiểm duyệt của bộ não:
“Anh khách khí quá”.
Nói xong tôi thấy mình ngu quá đi mất, thầm **** bản thân, “Cái gì chứ, ***(tự mắng) mày có biết nói chuyện không thế hả, nhiều câu khách sáo thế sao mày lại nói một câu miệng lừa đối với mõm ngựa thế này chứ?”
Anh ta ừ một tiếng, dường như không hiểu ý tôi, thực ra tôi cũng có nghĩ gì đâu, nhưng tôi đã linh hoạt tìm ra lý do không tới nhà anh ta rồi.
“Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, muộn thế này rồi.”
Tôi muốn mau chóng chuồn, hôm nay cũng là ngày cần phải kết thúc nhanh gọn.
Anh ta kéo giật tôi lại suýt nữa thì đâm vàp vali, anh ta mau chóng túm lấy tay tôi rồi giơ nó lên trước mặt, nhìn chằm chằm tôi, không đến mức hung hãn nhưng cũng không thân thiện chút nào, từng chữ từng chữ rành rọt:
“Lần sau tôi đi công tác về có phải em sẽ kết hôn không?”.
Đầu óc tôi hôm nay không dễ điều khiển, anh ta xoay 180 độ khiến nó thêm choáng, thấy gương mặt anh ta chình ình trước mặt, thêm anh ta đang trợn mắt, túm tay tôi phát đau, giống như bắt trộm tại trận vậy, tôi không hiểu tình thế ra sao, chỉ nghe thấy một câu không đầu không cuối như thế, cũng không hiểu sao tự dưng anh ta lại đột ngột hỏi vậy nữa.
Tôi không tìm được nguyên nhân tại sao anh ta lại đột nhiên trở nên thay đổi thái độ như thế, tôi có thể không làm rối chuyện này sao? Tư thế này cảu anh ta giống như sắp đánh tôi vậy. Tôi nghĩ chắc do đêm khuya vắng người anh ta mới từ một người lịch sự lễ độ trở nên thú tính, nếu tôi bị anh ta diệt khẩu chắc phải ngày hôm sau mới được phát hiện, tự nhiên trong lòng cảm thấy lạnh toát.
Tuyệt đối không được chọc giận một tên cầm thú. Không nhớ là ai đã nói nữa, dù sao tôi cũng nhớ ra câu này rồi. Cứ đồng ý với anh ta là xong, mau mau sống sót trở về. Hàn Tín còn phải chịu nhục, Tư Mã Thiên bị cung hình còn viết sử ký, tôi chả nhẽ không bằng người xưa sao”?
“A, chuyện này ai biết được chứ?”. Tôi hồ đồ vừa đáp vừa nhìn sắc mặt anh ta, tôi toát mồ hôi, anh ta cũng không có ý buông tay tôi ra.
“Tôi, cũng không rõ lắm….”.
“Kết hôn mà, anh tình tôi nguyện…” thấy sắc mặt anh ta sầm lại tôi vội chữa: “Kết hay không kết thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Tôi sợ quá sắp phát khóc rồi, nhưng dù sao cũng không được tỏ ra yếu thế trước mặt kẻ ác (thầy giáo dạy thế). Nhưng giọng tôi đã ầng ậc nước, cuối cùng cũng thốt lên được:
“Anh làm gì thế, buông tôi ra, tôi muốn về nhà”.
Tôi không biết do khí thế của tôi khiến anh ta sợ hay do giọng nói sắp khóc của tôi khiến anh ta khôi phục bình thường, dù sao anh ta cũng buông tay tôi ra rồi, tôi vội vàng kiểm tra, hình của chiếc vòng tay đã hằn lên da tôi, giống như xăm mình! Có điều may là chưa gãy xương.
Tôi bị anh ta kẹp giữa xe và người anh ta, nhấc cằm tôi lên, rồi sát lại rất gần, cảm nhận được hơi thở nóng bừng của anh ta phả vào mặt, anh ta nói:
“Ngày kia tôi lại phải đi công tác hai tuần, tôi muốn biết là khi tôi về còn có cơ hội không”.
Mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi cũng đoán ra anh ta có ý định theo đuổi tôi, tôi hơi ngu một tí về vấn đề này, cũng không có kinh nghiệm yêu đương thực sự, nhưng cũng sắp 30 rồi, cho dù chưa ăn thịt lợn nhưng chả nhẽ chưa nhìn thấy lợn chạy bao giờ.
Nhưng trong tình thế này tôi không có thời gian để suy nghĩ chín chắn, tôi đồng ý ngay: “Có, có, chắc chắn có”.
Sau đó tôi cảm thấy câu này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Hình như anh ta cười nhạt một cái rồi nói: “Nói một lần là được rồi. Lên xe đi”.
Sau đó buông tay tôi ra.
Tôi thấy anh ta quay người nhấc vali lên, vốn định giúp anh ta một tay nhưng lại nghĩ, tôi hoàn toàn có lý do để thể hiện sự tức giận, phải tỏ ra kiêu ngạo, không được tỏ ra nhiệt tình vồ vập, khiến người ta ức hiếp!
Tôi quay đầu chui vào xe.
Trên đường về nhà tôi không nói gì cả, tôi càng nghĩ càng tức, chưa về tới nhà tôi chưa dám phát tác. Anh ta cũng sầm mặt lại, chúng tôi giống như một cặp vợ chồng chuẩn bị li hôn vậy!
Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi vội nhảy xuống xe, anh ta thò đầu ra gọi tôi:
“Lần sau ra ngoài với tôi thì đừng đeo chiếc nhẫn đó nữa”. Sau đó đóng cửa xe đi mất hút.
Giờ tôi mới nhớ ra, ngón áp út của tôi đang đeo chiếc nhẫn của mẹ tôi tặng.
Đó là nhẫn mẹ tôi tặng!
Theo trực giác tôi hướng về phía anh ta gào lên, nhưng người ta sớm đã mất bóng.
Ngẫm nghĩ một hồi, sao tôi phải giải thích với anh ta chứ! Cho dù tôi đính hôn với người khác, anh ta tự nguyện muốn hẹn tôi, như thế anh ta còn không có nhân cách bằng tôi nữa, sao cứ phải nhìn tôi với dáng vẻ coi thường như thế?
Ý anh ta là, ra ngoài với anh ta không được đeo nhẫn, đeo sợi dây chuyền ghẻ kia, đi ra ngoài với “anh ấy” thì đeo nhẫn không đeo dây chuyền. Cho dù tôi thông dâm anh ta cũng không chê! Anh ta coi tôi là loại người gì, coi thường tôi là không quan tâm tới tôi nữa sao… Dường như có một loại đàn ông thích Dirty girl*.
Biến thái! Đồ điên!
Woooooo! Đúng là khó chịu, tôi còn oan hơn cả Đậu Nga *.
Cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm ngái ngủ đã bị mẹ tôi gọi dậy.
Đi làm muộn nữa!
Tôi nhắm mắt, rửa mặt đánh răng, mẹ đưa tôi một cặp lồng cơm còn ấm nguyên, tôi cũng không kịp hỏi xem bên trong có gì nữa và đi ra ngoài luôn.
Vừa xuống đường thì nghe thấy mẹ tôi thét liên kinh thiên động địa: “Điện thoại, điện thoại”.
A, quên điện thoại, leo lên năm tầng nữa thì không kịp, tôi nói: “Mẹ ném xuống đây, con đỡ”.
Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi ném điện thoại xuống như ném lựu đạn, tôi vội lao tới đón, lao tới rồi mới phát hiện ra tay đang cầm cặp lồng cơm nóng, canh nóng sánh ra ngoài, chảy lên đùi tôi đúng chỗ quần tất và bốt, tôi á lên một tiếng và dừng lại, điện thoại bộp ngay xuống đất, phân thân thành hai mảnh.
Không kịp rồi. tôi nhặt linh kiện điện thoại, không dám tin cái điện thoại bé thế này mà tung ra lắm thứ thế.
Tôi vội chạy đi tìm tuổi xuân vụt đi quá nhanh của mình, có cây che khuất nên mẹ tôi không nhìn thấy, bà hỏi: “Bắt được chưa?”.
Tôi gào lên: “Bắt được rồi”.
Tới công ty xem xem có lắp được vào nữa không.
Tôi cắm đầu chạy, ông trời ạ, anh ta đứng cách sau tôi 20 mét. Lần nào tôi xấu mặt anh ta cũng xuất hiện đúng lúc để chứng kiến, anh ta đúng là “Phúc tinh” của tôi.
Tự dưng nhìn thấy anh ta tôi có chút bất ngờ.
Tôi bước lại và hỏi một câu ngu ngốc: “Anh ở đây từ tối qua à?”.
Nếu như anh ta mà giống nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết của Quỳnh Dao, cả đêm đứng dưới cửa sổ nhà tôi, thì chắc chắn tôi cảm động chết mất, cho dù anh ta xuất hiện với động cơ gì thì tôi nhất định sẽ suy nghĩ tới việc bỏ trốn cùng anh ta.
Nhưng tối qua không mưa, giá anh ta mà đứng dưới mưa gọi tên tôi, bố mẹ tôi ngăn không cho tôi gặp anh ta, tôi sẽ đẩy đổ cánh cửa đã bị khóa, như thế sẽ tốt hơn.
Anh ta liếc tôi một cái, nói: “Cô nghĩ tôi bị điên à, tôi đi qua đây, tiện thể đưa cô đi làm luôn”.
Hi vọng như bong bóng xà phòng tan hết rồi. Cũng đúng, người ta làm sao phải đứng ở đây lúc nửa đêm canh ba chứ, anh ta cũng đâu phải kẻ trộm.
Tôi nhẩm tính thời gian, cũng không nhiều thời gian nữa, liền nói cảm ơn và lên xe.
Lên xe tôi bày linh kiện điện thoại ra xem có thể lắp được không, thấy anh ta chăm chú lái xe tôi cũng không tiện làm phiền.
Đến khi đèn đỏ tôi nhanh tay giơ một thứ hình elip lên hỏi anh ta: “Anh biết cái này là gì không, lắp vào đâu?”.
Anh ta nhìn một cái rồi nói: “Không biết”.
“Thế sao?”.
Haizz, anh ta thở dài, lấy điện thoại của tôi và tháo sim ra, sau đó lắp vào điện thoại của anh ta và đưa cho tôi
“Không cần”. Tôi cảm thấy ngại ngùng khi phiền người ta.
“Của anh thì sao?”.
“Tôi còn cái khác, tối tôi đón cô rồi đổi lại”.
“Vậy cảm ơn”. Tôi cũng không biết cảm ơn điện thoại của anh ta hay cảm ơn tối anh ta đón tôi nữa.
====
* Dirty girl: con gái hư hỏng
Đậu Nga: Là nhân vân chính trong vở kịch “Oan Đậu Nga” của Quan Hán Khanh, là mẫu nhân vật phụ nữ bị áp bức điển hình trong xã hội phong kiến.
Phần 7
Tới công ty anh ta hỏi tôi: “Vẫn là chín giờ?”.
Tôi không dám nửa đêm canh ba gặp anh ta nữa nên vội nói: “Không cần, năm giờ là được rồi”.
Anh ta cười và lái xe vụt đi.
Tôi cảm thấy bản thân mình thực sự ngu hết thuốc chữa, làm sao phải tỏ vẻ sốt sắng chờ đợi thế chứ, trong mắt anh ta tôi vẫn là vợ chưa cưới của người khác cơ mà. Thế mà còn khao khát hẹn hò với tên dâm phu.
Ngốc là một chữ, tôi chỉ nói một lần!!!
Lần sau nhất phải từ từ xử lý tốt các đoạn đối thoại của chúng tôi. Thể hiện phong cách của một cô gái hiện đại thời nay, thay đổi hình tượng khá thất bại gần đây của tôi.
Tôi là người có dung lượng não có hạn, một lần chỉ nhớ được 2-4 việc, đặc biệt là về mặt tình cảm. Với những việc cứ nghĩ là đau đầu hoặc những việc khiến tôi không thoải mái về tâm lý thì tôi ngủ một giấc những việc đó sẽ có ý hoặc vô ý thức bị lãng quên.
Sau một ngày bận rộn và những lời khiển trách của sếp, lúc tan ca cơ bản tôi đã quên hết chuyện không vui tối qua. Buổi trưa mới biết mẹ tôi mang cho tôi một bát canh cá. Chắc là thấy tôi “gặp gỡ khách hàng” đến 1h giờ đêm nên có ý muốn bồi bổ cho tôi. Thật xấu hổ với sự tín nhiệm của mẹ tôi. Tự đáy lòng tôi đã tha thứ cho mẹ tôi chuyện mẹ ném vỡ điện thoại của tôi sáng nay.
Nhắc tới điện thoại, buổi trưa tôi rảnh rỗi ngồi nghịch điện thoại của anh ta, có cảm giác vụng trộm, thực sự không hay lắm, nhưng tôi không nén được. Thực sự những thứ còn lưu lại trên máy tính cũng không nhiều, đều ở trên sim hết rồi. Nhưng tôi vẫn phát hiện ra một tin nhắn đáng nghi.
”Nhất định phải đợi anh”. Nhìn thời gian tôi đoán là lúc anh ta ở Seattle, thế nhưng không gửi đi.
Sau này tôi mới biết là anh ta định gửi cho tôi, nhưng lúc đó anh ta không biết lập trường của mình thế nào, nên cũng không gửi nữa.
Sắp tới giờ tan ca, tôi dùng ba phút để sửa sang lại bản thân, chải lại cái đầu, dặm thêm ít phấn, sau đó dùng hai bảy phút để suy nghĩ xem có nên tháo chiếc nhẫn ra không.
Tháo xuống, có nghĩa là tôi chột dạ, giống như một tên trộm. Hơn nữa bản thân tôi chẳng có gì sai.
Không tháo ra, tôi lại sợ khiến anh ta tức giận, hủy hoại nhân tính.
Với cá tính của tôi thì tuyệt đối sẽ không mở miệng giải thích: “Cái nhẫn này là mẹ tôi tặng, tôi tuyệt đối không có người đàn ông khác, anh nhất định phải tin tôi…”.
Cho dù tôi có người đàn
“Uh”… tôi không biết phải nói gì nữa, tại sao anh ta lại làm thế chứ?
Tôi có chút cảm động, lại có phần hoảng sợ, lại cảm thấy mình kéo dài thời gian tới 9h, khiến anh ta 24 giờ không được nghỉ ngơi gì, đúng là mình có chút quá đáng… sững lại hồi lâu, tôi cảm thấy nên thể hiện thành ý của mình, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cũng có chút bất an, tôi thốt ra một câu mà chưa qua sự kiểm duyệt của bộ não:
“Anh khách khí quá”.
Nói xong tôi thấy mình ngu quá đi mất, thầm **** bản thân, “Cái gì chứ, ***(tự mắng) mày có biết nói chuyện không thế hả, nhiều câu khách sáo thế sao mày lại nói một câu miệng lừa đối với mõm ngựa thế này chứ?”
Anh ta ừ một tiếng, dường như không hiểu ý tôi, thực ra tôi cũng có nghĩ gì đâu, nhưng tôi đã linh hoạt tìm ra lý do không tới nhà anh ta rồi.
“Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, muộn thế này rồi.”
Tôi muốn mau chóng chuồn, hôm nay cũng là ngày cần phải kết thúc nhanh gọn.
Anh ta kéo giật tôi lại suýt nữa thì đâm vàp vali, anh ta mau chóng túm lấy tay tôi rồi giơ nó lên trước mặt, nhìn chằm chằm tôi, không đến mức hung hãn nhưng cũng không thân thiện chút nào, từng chữ từng chữ rành rọt:
“Lần sau tôi đi công tác về có phải em sẽ kết hôn không?”.
Đầu óc tôi hôm nay không dễ điều khiển, anh ta xoay 180 độ khiến nó thêm choáng, thấy gương mặt anh ta chình ình trước mặt, thêm anh ta đang trợn mắt, túm tay tôi phát đau, giống như bắt trộm tại trận vậy, tôi không hiểu tình thế ra sao, chỉ nghe thấy một câu không đầu không cuối như thế, cũng không hiểu sao tự dưng anh ta lại đột ngột hỏi vậy nữa.
Tôi không tìm được nguyên nhân tại sao anh ta lại đột nhiên trở nên thay đổi thái độ như thế, tôi có thể không làm rối chuyện này sao? Tư thế này cảu anh ta giống như sắp đánh tôi vậy. Tôi nghĩ chắc do đêm khuya vắng người anh ta mới từ một người lịch sự lễ độ trở nên thú tính, nếu tôi bị anh ta diệt khẩu chắc phải ngày hôm sau mới được phát hiện, tự nhiên trong lòng cảm thấy lạnh toát.
Tuyệt đối không được chọc giận một tên cầm thú. Không nhớ là ai đã nói nữa, dù sao tôi cũng nhớ ra câu này rồi. Cứ đồng ý với anh ta là xong, mau mau sống sót trở về. Hàn Tín còn phải chịu nhục, Tư Mã Thiên bị cung hình còn viết sử ký, tôi chả nhẽ không bằng người xưa sao”?
“A, chuyện này ai biết được chứ?”. Tôi hồ đồ vừa đáp vừa nhìn sắc mặt anh ta, tôi toát mồ hôi, anh ta cũng không có ý buông tay tôi ra.
“Tôi, cũng không rõ lắm….”.
“Kết hôn mà, anh tình tôi nguyện…” thấy sắc mặt anh ta sầm lại tôi vội chữa: “Kết hay không kết thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Tôi sợ quá sắp phát khóc rồi, nhưng dù sao cũng không được tỏ ra yếu thế trước mặt kẻ ác (thầy giáo dạy thế). Nhưng giọng tôi đã ầng ậc nước, cuối cùng cũng thốt lên được:
“Anh làm gì thế, buông tôi ra, tôi muốn về nhà”.
Tôi không biết do khí thế của tôi khiến anh ta sợ hay do giọng nói sắp khóc của tôi khiến anh ta khôi phục bình thường, dù sao anh ta cũng buông tay tôi ra rồi, tôi vội vàng kiểm tra, hình của chiếc vòng tay đã hằn lên da tôi, giống như xăm mình! Có điều may là chưa gãy xương.
Tôi bị anh ta kẹp giữa xe và người anh ta, nhấc cằm tôi lên, rồi sát lại rất gần, cảm nhận được hơi thở nóng bừng của anh ta phả vào mặt, anh ta nói:
“Ngày kia tôi lại phải đi công tác hai tuần, tôi muốn biết là khi tôi về còn có cơ hội không”.
Mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi cũng đoán ra anh ta có ý định theo đuổi tôi, tôi hơi ngu một tí về vấn đề này, cũng không có kinh nghiệm yêu đương thực sự, nhưng cũng sắp 30 rồi, cho dù chưa ăn thịt lợn nhưng chả nhẽ chưa nhìn thấy lợn chạy bao giờ.
Nhưng trong tình thế này tôi không có thời gian để suy nghĩ chín chắn, tôi đồng ý ngay: “Có, có, chắc chắn có”.
Sau đó tôi cảm thấy câu này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Hình như anh ta cười nhạt một cái rồi nói: “Nói một lần là được rồi. Lên xe đi”.
Sau đó buông tay tôi ra.
Tôi thấy anh ta quay người nhấc vali lên, vốn định giúp anh ta một tay nhưng lại nghĩ, tôi hoàn toàn có lý do để thể hiện sự tức giận, phải tỏ ra kiêu ngạo, không được tỏ ra nhiệt tình vồ vập, khiến người ta ức hiếp!
Tôi quay đầu chui vào xe.
Trên đường về nhà tôi không nói gì cả, tôi càng nghĩ càng tức, chưa về tới nhà tôi chưa dám phát tác. Anh ta cũng sầm mặt lại, chúng tôi giống như một cặp vợ chồng chuẩn bị li hôn vậy!
Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi vội nhảy xuống xe, anh ta thò đầu ra gọi tôi:
“Lần sau ra ngoài với tôi thì đừng đeo chiếc nhẫn đó nữa”. Sau đó đóng cửa xe đi mất hút.
Giờ tôi mới nhớ ra, ngón áp út của tôi đang đeo chiếc nhẫn của mẹ tôi tặng.
Đó là nhẫn mẹ tôi tặng!
Theo trực giác tôi hướng về phía anh ta gào lên, nhưng người ta sớm đã mất bóng.
Ngẫm nghĩ một hồi, sao tôi phải giải thích với anh ta chứ! Cho dù tôi đính hôn với người khác, anh ta tự nguyện muốn hẹn tôi, như thế anh ta còn không có nhân cách bằng tôi nữa, sao cứ phải nhìn tôi với dáng vẻ coi thường như thế?
Ý anh ta là, ra ngoài với anh ta không được đeo nhẫn, đeo sợi dây chuyền ghẻ kia, đi ra ngoài với “anh ấy” thì đeo nhẫn không đeo dây chuyền. Cho dù tôi thông dâm anh ta cũng không chê! Anh ta coi tôi là loại người gì, coi thường tôi là không quan tâm tới tôi nữa sao… Dường như có một loại đàn ông thích Dirty girl*.
Biến thái! Đồ điên!
Woooooo! Đúng là khó chịu, tôi còn oan hơn cả Đậu Nga *.
Cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm ngái ngủ đã bị mẹ tôi gọi dậy.
Đi làm muộn nữa!
Tôi nhắm mắt, rửa mặt đánh răng, mẹ đưa tôi một cặp lồng cơm còn ấm nguyên, tôi cũng không kịp hỏi xem bên trong có gì nữa và đi ra ngoài luôn.
Vừa xuống đường thì nghe thấy mẹ tôi thét liên kinh thiên động địa: “Điện thoại, điện thoại”.
A, quên điện thoại, leo lên năm tầng nữa thì không kịp, tôi nói: “Mẹ ném xuống đây, con đỡ”.
Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi ném điện thoại xuống như ném lựu đạn, tôi vội lao tới đón, lao tới rồi mới phát hiện ra tay đang cầm cặp lồng cơm nóng, canh nóng sánh ra ngoài, chảy lên đùi tôi đúng chỗ quần tất và bốt, tôi á lên một tiếng và dừng lại, điện thoại bộp ngay xuống đất, phân thân thành hai mảnh.
Không kịp rồi. tôi nhặt linh kiện điện thoại, không dám tin cái điện thoại bé thế này mà tung ra lắm thứ thế.
Tôi vội chạy đi tìm tuổi xuân vụt đi quá nhanh của mình, có cây che khuất nên mẹ tôi không nhìn thấy, bà hỏi: “Bắt được chưa?”.
Tôi gào lên: “Bắt được rồi”.
Tới công ty xem xem có lắp được vào nữa không.
Tôi cắm đầu chạy, ông trời ạ, anh ta đứng cách sau tôi 20 mét. Lần nào tôi xấu mặt anh ta cũng xuất hiện đúng lúc để chứng kiến, anh ta đúng là “Phúc tinh” của tôi.
Tự dưng nhìn thấy anh ta tôi có chút bất ngờ.
Tôi bước lại và hỏi một câu ngu ngốc: “Anh ở đây từ tối qua à?”.
Nếu như anh ta mà giống nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết của Quỳnh Dao, cả đêm đứng dưới cửa sổ nhà tôi, thì chắc chắn tôi cảm động chết mất, cho dù anh ta xuất hiện với động cơ gì thì tôi nhất định sẽ suy nghĩ tới việc bỏ trốn cùng anh ta.
Nhưng tối qua không mưa, giá anh ta mà đứng dưới mưa gọi tên tôi, bố mẹ tôi ngăn không cho tôi gặp anh ta, tôi sẽ đẩy đổ cánh cửa đã bị khóa, như thế sẽ tốt hơn.
Anh ta liếc tôi một cái, nói: “Cô nghĩ tôi bị điên à, tôi đi qua đây, tiện thể đưa cô đi làm luôn”.
Hi vọng như bong bóng xà phòng tan hết rồi. Cũng đúng, người ta làm sao phải đứng ở đây lúc nửa đêm canh ba chứ, anh ta cũng đâu phải kẻ trộm.
Tôi nhẩm tính thời gian, cũng không nhiều thời gian nữa, liền nói cảm ơn và lên xe.
Lên xe tôi bày linh kiện điện thoại ra xem có thể lắp được không, thấy anh ta chăm chú lái xe tôi cũng không tiện làm phiền.
Đến khi đèn đỏ tôi nhanh tay giơ một thứ hình elip lên hỏi anh ta: “Anh biết cái này là gì không, lắp vào đâu?”.
Anh ta nhìn một cái rồi nói: “Không biết”.
“Thế sao?”.
Haizz, anh ta thở dài, lấy điện thoại của tôi và tháo sim ra, sau đó lắp vào điện thoại của anh ta và đưa cho tôi
“Không cần”. Tôi cảm thấy ngại ngùng khi phiền người ta.
“Của anh thì sao?”.
“Tôi còn cái khác, tối tôi đón cô rồi đổi lại”.
“Vậy cảm ơn”. Tôi cũng không biết cảm ơn điện thoại của anh ta hay cảm ơn tối anh ta đón tôi nữa.
====
* Dirty girl: con gái hư hỏng
Đậu Nga: Là nhân vân chính trong vở kịch “Oan Đậu Nga” của Quan Hán Khanh, là mẫu nhân vật phụ nữ bị áp bức điển hình trong xã hội phong kiến.
Phần 7
Tới công ty anh ta hỏi tôi: “Vẫn là chín giờ?”.
Tôi không dám nửa đêm canh ba gặp anh ta nữa nên vội nói: “Không cần, năm giờ là được rồi”.
Anh ta cười và lái xe vụt đi.
Tôi cảm thấy bản thân mình thực sự ngu hết thuốc chữa, làm sao phải tỏ vẻ sốt sắng chờ đợi thế chứ, trong mắt anh ta tôi vẫn là vợ chưa cưới của người khác cơ mà. Thế mà còn khao khát hẹn hò với tên dâm phu.
Ngốc là một chữ, tôi chỉ nói một lần!!!
Lần sau nhất phải từ từ xử lý tốt các đoạn đối thoại của chúng tôi. Thể hiện phong cách của một cô gái hiện đại thời nay, thay đổi hình tượng khá thất bại gần đây của tôi.
Tôi là người có dung lượng não có hạn, một lần chỉ nhớ được 2-4 việc, đặc biệt là về mặt tình cảm. Với những việc cứ nghĩ là đau đầu hoặc những việc khiến tôi không thoải mái về tâm lý thì tôi ngủ một giấc những việc đó sẽ có ý hoặc vô ý thức bị lãng quên.
Sau một ngày bận rộn và những lời khiển trách của sếp, lúc tan ca cơ bản tôi đã quên hết chuyện không vui tối qua. Buổi trưa mới biết mẹ tôi mang cho tôi một bát canh cá. Chắc là thấy tôi “gặp gỡ khách hàng” đến 1h giờ đêm nên có ý muốn bồi bổ cho tôi. Thật xấu hổ với sự tín nhiệm của mẹ tôi. Tự đáy lòng tôi đã tha thứ cho mẹ tôi chuyện mẹ ném vỡ điện thoại của tôi sáng nay.
Nhắc tới điện thoại, buổi trưa tôi rảnh rỗi ngồi nghịch điện thoại của anh ta, có cảm giác vụng trộm, thực sự không hay lắm, nhưng tôi không nén được. Thực sự những thứ còn lưu lại trên máy tính cũng không nhiều, đều ở trên sim hết rồi. Nhưng tôi vẫn phát hiện ra một tin nhắn đáng nghi.
”Nhất định phải đợi anh”. Nhìn thời gian tôi đoán là lúc anh ta ở Seattle, thế nhưng không gửi đi.
Sau này tôi mới biết là anh ta định gửi cho tôi, nhưng lúc đó anh ta không biết lập trường của mình thế nào, nên cũng không gửi nữa.
Sắp tới giờ tan ca, tôi dùng ba phút để sửa sang lại bản thân, chải lại cái đầu, dặm thêm ít phấn, sau đó dùng hai bảy phút để suy nghĩ xem có nên tháo chiếc nhẫn ra không.
Tháo xuống, có nghĩa là tôi chột dạ, giống như một tên trộm. Hơn nữa bản thân tôi chẳng có gì sai.
Không tháo ra, tôi lại sợ khiến anh ta tức giận, hủy hoại nhân tính.
Với cá tính của tôi thì tuyệt đối sẽ không mở miệng giải thích: “Cái nhẫn này là mẹ tôi tặng, tôi tuyệt đối không có người đàn ông khác, anh nhất định phải tin tôi…”.
Cho dù tôi có người đàn